Ngồi trong phòng khách, Tô Uyển giúp cô kiểm tra vết thương, nhau nhó đôi mày nói rằng ngày mai sẽ đưa cô đến bệnh viện một chuyến.
Diệp Bạc Hâm lập tức lắc đầu, cô ghét cái mùi của bệnh viện, hơn nữa bây giờ cô cũng đã khỏe hơn rồi, không có gì to tác, bằng không thì Tô Cảnh Sâm cũng sẽ không để cô xuất viện.
“Cô Tô, cô yên tâm đi, thuốc mà bệnh viện kê cho tôi cũng mang về rồi, bổ cho cơ thể nhiều lắm, qua mấy ngày sẽ ổn hơn thôi.”
Tô Uyển ngăn không nổi cô, nhìn cô cũng có sức sống rồi, cũng miễn cưỡng không đưa cô đi bệnh viện nữa.
“Được, có chổ nào không khỏe nói với tôi, ngày mai tôi sẽ tìm một chuyên gia dinh dưỡng đến xem, mấy ngày nay cô đừng đi đâu đấy, dưỡng bệnh cho khỏe rồi nói sau,” Tô Uyển vỗ vỗ tay cô.
Diệp Bạc Hâm gật gật đầu, đưa điện thoại cho Tô Uyển.
“Bỏ quên ở phòng tôi.” Nhớ đến cuộc điện thoại kỳ quái lúc nãy, cô cho là gọi nhầm số, bây giờ nghĩ kĩ lại mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Trong nháy mắt Diệp Bạc Hâm biến đổi kỳ lạ, dò xét nói: “Lúc nãy có người gọi điện cho cô, tôi đã nhận…”
Tô Uyển không phản ứng gì, ấn khởi động bàn phím.
“Là ai gọi đến vậy?”
“Là người đàn ông…” Diệp Bạc Hâm đưa tay chống cằm, tiến lại gần Tô Uyển.
Tô Uyển nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Diệp Bạc Hâm, híp mắt, ngẩng lên nhìn cô.
“Ánh mắt đó của cô là sao?”
Diệp Bạc Hâm nhún vai tỏ ra như không hề có chuyện gì, khuôn mặt tựa như bát quái.
“Người gọi cô là người đẹp Tô ấy, cô Tô, cô nói thật đi, có phải đã chuyển biến mới, mối tình thứ hai đã đến rồi sao?”
Tô Uyển đưa ngón tay mảnh khảnh chỉ lên trán cô, đẩy cô ra xa.
“Shit! Nói vớ vẩn gì thế chứ?”
Khuôn mặt Tô Uyển chợt lộ ra vẻ lúng túng, ánh mắt vẻ lẩn tránh, trong lời nói dường như xấu hổ, giận dữ.
Diệp Bạc Hâm nhếch miệng cười, tiện tay cầm cái gối chống lên cằm, ngã người nằm trên lên chiếc sofa sau lưng.
“Chậc... không có thì không có, nổi cáu gì chứ?”
Tô Uyển không phản ứng gì với nụ cười chế nhạo của Diệp Bạc Hâm, đứng dậy, rũ mặt gọi điện thoại cho thư ký, đi về hướng khu vườn phía sau.
……
Diệp Bạc Hâm không nói gì xem tivi một lúc, nằm trên sofa, dùng điện thoại cố định gọi cho Thẩm Tư Á, nói với cô ấy rằng cô đã trở về rồi, hoan nghênh cô đến làm phiền.
Thẩm Tư Á có vẻ như rất bận rộn, nửa đêm vẫn còn ở bên ngoài, than phiền với cô rằng bây giờ tất thảy từ phóng viên có danh tiếng đã biến thành trò chơi tiêu khiển, nói được vài câu, bên kia có vẻ như có chuyện, vội vàng gác máy.
Buổi tối bắt đầu lúc 9 giờ, Diệp Bạc Hâm đã lâu không có buổi cơm tối phong phú như vậy, hai mắt sáng trưng, miệng thèm ăn liền gắp lấy món cá kho gần mình nhất.
Đôi đũa mới với được nửa đường bỗng văng ra, Diệp Bạc Hâm bực mình hướng nhìn về phía người đã chặn miếng ăn của mình.
Tô Cảnh Sâm nhướn mày, gắp con cá kho đó đi, để dưới mí mắt của anh.
“Tô Cảnh Sâm! Anh làm gì vây? Ăn miếng cá thôi mà cũng muốn dành của tôi à, đồ ích kỉ!” Diệp Bạc Hâm bực bội, lại duỗi tay trái về phía món cá chua ngọt.
Lần này cô có vẻ cẩn thận, mang cả dĩa qua, chỉ là...mới mang được nửa đường lại bị cướp đi mất...
Diệp Bạc Hâm trừng mắt nhìn hai dĩa cá mình ưa thích cứ như vậy bị giật đi, “kệch” buông đũa xuống, trợn mắt nhìn Tô Cảnh Sâm.
“Đừng nhìn anh như thế, anh là vì tốt cho em, bác sĩ nói rồi, em vừa mới tỉnh lại, không được ăn những thứ dầu mỡ, ăn nhiều rau một chút, dạ dày của em bây giờ không thích hợp với thức ăn dầu mỡ, thức ăn nhẹ dễ tiêu là tốt nhất.”
Tô Cảnh Sâm nhìn cô cười lên nỗi đau của cô, để mấy dĩa thức ăn dầu mỡ ra khỏi trước mắt cô, thay vào đó một vài dĩa rau.
Diệp Bạc Hâm hoài nghi mở to mắt, nhìn những dĩa cá hương vị dạt dào trước mặt anh, lại nhìn những món rau trước mặt mình, đột nhiên không muốn ăn nữa.
Tô Uyển đưa cho cô một bát súp gà, đặt vào tay cô.
“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa, ăn cơm thôi mà cũng không yên.”
Diệp Thiên Dịch nhìn dáng vẻ nhóp nhép của Diệp Bạc Hâm, trong nhà chỉ có cậu em vợ này có thể trị được cổ, cười hehe nói: “Vậy đấy, hai bọn họ một khi ngồi lại với nhau có thể lật tung cái nóc nhà đấy.”
Tô Cảnh Sâm nhếch mày cười, khoét một miếng cá to đưa vào trong bát, vừa chỉ trích vừa than vãn rằng, “Tối nay nhiều cá quá, mấy người chúng ta ăn cũng không hết, tiếc thật.”
Diệp Bạc Hâm nhìn dáng vẻ cố ý chọc tức mình, suýt nữa úp bát súp lên đầu anh ta.
Bữa cơm ăn được một lúc, Tô Uyển đột nhiên xoay qua Diệp Bạc Hâm, sắc mặt như giấu chuyện gì đó.
“Lúc nào có thời gian, đưa người đó đến tôi xem.”
Nói xong, giọng điệu có gì đó không vừa lòng.
“Đã qua hai tháng rồi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, không biết nghĩ cái gì, lẽ nào cho rằng đứa con gái của Tô Uyển tôi đi sẽ không sao chứ? Rốt cuộc có ai để mắt đến trưởng bối không vậy?”
“Ôi ôi...” Diệp Bạc Hâm đang húp bát súp lập tức sặc sụa, mặt đỏ ửng lên, nghẹn ngào nuốt hết bát súp.
Tô Uyển vội rút khăn giấy, vừa giúp cô chùi bên mép miệng, vừa trách cô lớn thế này rồi ăn súp còn để bị sặc.
Diệp Bạc Hâm nhau mày, nghĩ cách để qua loa với Tô Uyển.
Cuối cùng cô cũng không rõ anh ta rốt cuộc có đồng ý đi thăm không, hơn nữa bây giờ mối quan hệ giữa hai người...rất bế tắc.
Hôm nay cô vừa tỏ vẻ lạnh lùng với anh, lẽ nào muốn cô đem cái bản mặt này đi xin lỗi anh ta, cầu xin anh ta đi thăm?
“Chị...” Tô Cảnh Sâm nghe Tô Uyển nói xong, tỏ vẻ không vui, anh vừa mới nói với cô nhiều như vậy, kết quả đây vẫn là quyết định sau cùng của cô?
“Được rồi, việc này chị tự có chừng mực, em không cần quản.” Tô Uyển ra vẻ để anh yên tâm.
Tô Cảnh Sâm chau mày, vẫn muốn nói thêm gì đó, lại bị ánh mắt trừng trợn của Tô Uyển thu hồi lại.
……
Ngày thứ hai, Tô Uyển quả nhiên tìm tới một chuyên gia dinh đưỡng, mỗi ngày ba bữa, dựa theo thực đơn để chăm sóc cơ thể.
Diệp Bạc Hâm cho rằng Tô Uyển chỉ nói vậy thôi, nào ngờ lúc thức dậy đã thấy đồ ăn sáng bày biện trên bàn khác trước rồi, đúng lúc dì Thanh đi tới, hỏi qua mới biết rằng đây là bữa ăn sáng mà nhà dinh dưỡng đã kết hợp theo tình trạng thể chất của cô ấy.
Diệp Bạc Hâm không còn lời nào để nói với hành động nhanh chóng vội vàng này của Tô Uyển.
Tô Cảnh Sâm sáng sớm đã cùng Tô Uyển đi xưởng rượu thăm ông ngoại.
Quanh cảnh lúc 8 giờ sáng mặt trời đã bắt đầu tỏa nhiệt nắng nóng.
Diệp Bạc Hâm không có ý định ra ngoài, không nói năng gì, vào bếp cùng với chuyên gia dinh dưỡng học bếp núc.
Diệp Thiên Dịch 9 giờ hơn mới dậy, đầu tóc vẫn còn rối bời, nhét đại trong miệng thứ gì đó, hùng hùng hổ hổ lại chạy lên lầu.
Mười phút sau, anh thay vào một bộ vest màu đen, dáng vẻ cao to, lông mày được tỉa gọn gàng, vừa từ trên lầu xuống vừa cúi đầu gài lại khuya áo.
Bộ vest trên người Diệp Thiên Dịch đã làm phai mờ sự thô ráp trên cơ thể anh ta, trông có vẻ trưởng thành hơn nhiều.
“Chao ôi, đi đâu vậy?” Diệp Bạc Hâm đang nghiên cứu thực đơn món ăn với chuyên gia đó, ngẩng mắt lên thì anh ta đã đi ra tới cổng rồi.
Vừa thấy bộ vest trên người anh, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, Diệp Bạc Hâm ngớ ra, bỗng bật cười lên.
“Tôi nói này, anh như thế này đi đâu vậy? Ăn mặc lịch sự như này đi hẹn hò à?”
Diệp Thiên Dịch bình thường rất ít khi mặc vest, vốn dĩ cảm thấy rất khó chịu, bị cô cười như này, khuôn mặt trắng bệch chợt đỏ nhẹ, bực mình trợn mắt lên nhìn cô.
“Vâng, đi hẹn hò, ngày mai tôi sẽ đem về một cô em vợ.”
Diệp Thanh Dịch có vẻ như đang vội vã, nhìn lên đồng hồ trên cổ tay, nhăn trán vội vã xách túi chạy ra cửa.
“Chao ôi, cái tên tiểu tử thối này, làm gì thế nhỉ, bí mật thế không biết?” Diệp Bạc Hâm nhíu mày thì thầm.
Tiếp vài ngày sau, Diệp Bạc Hâm vẫn ru rú trong nhà, mỗi ngày đều có người làm những món ăn ngon, dinh dưỡng chay mặn kết hợp, thể lực dần dần hồi phục.
Trước khi tiếp xúc dưới ánh mặt trời, làn da đã đen không ít, mỗi ngày cô đều dành ít thời gian đắp mặt nạ, chăm sóc da dẻ, màu da dần dần cũng thay đổi trở lại. Vết thương cũng dần khô lại, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Thẩm Tư Á đến thăm cô một lần, lúc gặp lại cô, bị dọa hú hồn một phen, tra hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc thì chuyện trong quân đội, vẫn có liên quan đến Giang Diệc Đình, Diệp Bạc Hâm không muốn kể đến chuyện đó, để mặc nó trôi qua.
Thẩm Tư Á bây giờ công việc gặp phải khó khăn, bị điều đến một bộ phân không mong muốn, mỗi ngày giống như phóng viên đến những nơi vùng hẻo lánh lấy tin tức, thời gian lại không cố định, cô tự mình kiên cường, không muốn bị người ta suy đoán rằng cô đã bị từ chức chổ làm việc lương cao như vậy.
Cô vốn dĩ nghĩ rằng sẽ chăm sóc cho Diệp Bạc Hâm, giải sầu cùng cô, lại bị công việc cản trở, tâm tình không tốt tí nào, mỗi ngày đều gọi điện cho Diệp Bạc Hâm, lại điều cô đi paparazi cho một minh tinh hay một công tử hào hoa thượng lưu nào đó.
Khó mà nghỉ phép, Diệp Bạc Hâm bình thường mỗi ngày trôi qua rất nhẹ nhàng, nhưng vấn đề trước mắt vẫn chưa giải quyết, làm cách nào cũng không thể để mọi việc không lo lắng được.
Tập Vị Nam không liên lạc gì với cô, cũng không làm như những gì anh ta nói, qua mấy ngày sẽ trở về.
Diệp Bạc Hâm đã cố gắng gọi điện thoại, nhưng tất cả đều bị tắt, số điện thoại của Tập Vị Nam, cô nhớ không nổi nữa rồi.
Ngoài thời gian rảnh rỗi, trái tim cô cũng trống rỗng...
Cô nói với Tô Uyển rằng, đợi cô nghỉ ngơi ổn rồi, sẽ đến tập đoàn Diệp Thị làm việc.
Tô Uyển kiên quyết phản đối, khăng khăng để cô đến Tô Thị học tập với cô, để cô bắt đầu giao thiệp với những hoạt động Tô Thị, đưa cô đi làm quen với khách hàng, tích lũy các mối quan hệ.
Diệp Bạc Hâm không đồng ý, cô tự biết sức mình, bây giờ vào Tô thị chỉ sẽ gây phiền phức cho Tô Uyển, Tô Uyển bây giờ ở Tô thị vẫn chưa có chổ đứng vững, bị cổ đông chất vấn, cô không muốn để Tô Uyển gặp phải khủng hoảng.
Hơn nữa... Diệp Thanh Vũ đang ở Diệp Thị, bây giờ Diệp thị trên dưới đều biết chỉ cô tiểu thư Diệp Thanh Vũ này, chứ không ai biết đến cô Diệp thứ hai nào cả, cô ấy bất luận thế nào cũng sẽ không để hai mẹ con đó sống dễ chịu đâu.
Tô Uyển bị người đời chế giễu nhiều năm như vậy, cô lại bị Diệp gia ức hiếp nhiều năm như vậy, làm sao có thể can tâm chắp tay nhượng bộ Diệp thị chứ?
Diệp Bạc Hâm và Tô Uyển, hai người họ ai cũng không đồng ý nhượng bộ, chuyện này giằng co không lại, tạm thời gác lại.
Hôm nay, Diệp Bạc Hâm nằm trên chiếc ghế dài dưới gốc vây trong vườn hoa, với tờ báo kinh tế tạp chí đậy trên mặt, nhét trong tai một chiếc phone màu trắng.
Diệp Thiên Dịch từ cửa nhỏ đi đến, nhẹ nhàng dựa gần cô, đột nhiên đưa tay đẩy cô một phát.
Diệp Bạc Hâm đang mê man, bị anh ta dọa một phen hú hồn.
Tờ báo kinh tế tài chính trên mặt cô rơi xuống bên mỏm đá, cô ngồi dậy, mở cặp mắt còn đang mơ màng.
“Cậu muốn chết à?” Diệp Bạc Hâm nghiến răng nghiến lợi, chà chân lên mỏm đá nóng, nhau mày, đưa chân hướng về phía chiếc giày đã bị đá ra xa, “Nhặt chiếc giày qua đây cho tôi”.
Diệp Thiên Dịch ném chiếc giày tới trước mặt cô, lắc đầu, “Tôi thấy cô hôm nay cũng nhàn rỗi quá đấy.”
“Sao thế, ghen tị à?” Diệp Bạc Hâm hai chân xỏ giày, cúi người nhặt tờ báo lên.
Bình luận facebook