Cánh tay bị giật lại, ngoảnh đầu bắt gặp gương mặt cười cợt gợi đòn của Diệp Thiên Dịch.
“Làm sao?” Diệp Bạc Hâm nhíu mày, đánh văng bàn tay của cậu em.
Diệp Thiên Dịch tủi thân xoa mu bàn tay, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ tinh ranh trong ánh mắt cậu.
“Tối nay bà Tô nổi cơn lôi đình, hình như có liên quan đến anh rể đấy, chị chắc chắn mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi chứ?”
Mở mồm là anh rể, gọi oang oang như thế, chẳng biết để Tô Uyển nghe thấy, thì mặt sa sầm cỡ nào.
Diệp Bạc Hâm không nghĩ ngợi nhiều, quay người toan lẩn đi, thì bị Diệp Thiên Dịch ngáng đường.
“Ơ này, chị đi đâu đấy?”
Diệp Bạc Hâm hằm hằm lườm nó: “Mày tưởng chị là con ngố à? Mẹ đang giận, bây giờ chị vào để ăn đạn à?”
“Trốn được mùng một không trốn được hôm rằm...”
“Còn có câu, né được lúc nào hay lúc ấy.” Diệp Bạc Hâm vòng qua người Diệp Thiên Dịch, lần trước giao lưu một trận với cây phất trần, bây giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý đây này.
Diệp Thiên Dịch chết sững, chị mà chuồn mất, thì mẹ lại chẳng lột da mình? Ai bảo cậu nhanh nhảu, chạy ra ngoài bắn tin cơ?
Diệp Thiên Dịch tát mình hai cái rồi hớt hải đuổi theo.
“Đừng, chị ơi, chị nghe em nói này. Em đoán bà Tô đang có chuyện muốn bàn với chị đấy. Rốt cuộc tối nay chị không về ăn cơm, nên mẹ mới giận thôi. Bây giờ chị mà bỏ đi, thâu đêm không về, mẹ lại tưởng chị ở với anh rể thì sao? Thâu đêm suốt sáng, chuyện gì cũng xảy ra rồi, chị đoán xem mẹ có thể nguôi ngoai được không? Không bốc cháy mới lạ.
Thằng em chuyên gia bẫy chị điển hình.
Nói thế mà cũng không giật cho méo mồm.
...
Vừa bước vào nhà, thấy Tô Uyển mặt như đâm lê ngồi trên ghế sô-pha giữa phòng khách, bàn trà trước mặt đặt sẵn một cây phất trần.
Diệp Bạc Hâm nuốt nước bọt, bất giác xoa bắp tay sởn da gà.
Cô lấy làm hối hận, giờ đánh bài chuồn có kịp không?
Diệp Thiên Dịch ra ngoài loăng quăng từ lúc bảy giờ hơn, hai tiếng sau mới về, “khí áp thấp” trên người Tô Uyển vẫn chưa thuyên giảm, trái lại càng lúc càng tệ.
Chuyện cái phất trần là do cậu bịa đặt hù dọa bà chị thôi, không ngờ cái mồm quạ nói trúng phóc.
Ánh mắt của Diệp Thiên Dịch run lên, chớp thời cơ lúc Diệp Bạc Hâm khom người cởi giầy, cậu sải cẳng toan chạy biến lên gác.
“Diệp Thiên Dịch!” Diệp Bạc Hâm nghiến răng nghiến lợi túm lấy cổ áo cậu, tay trái lăm lăm chiếc giầy cao gót vừa cởi, mũi giầy sáng loáng, nom tư thế này thì có khả năng sẽ bay vào đầu.
Nhà này toàn sư tử hà đông, kiếp trước cậu gây tội nghiệt gì mà lại vớ phải hai người phụ nữ này?
Ở góc bốn mươi lăm độ ngước lên trần nhà, Diệp Thiên Dịch đeo bộ mặt “tôi đã chả còn gì vương vấn ở đời này.”
“Chị! Chị bình tĩnh đi!”
“Giằng co cái gì?” Tô Uyển đứng phắt dậy, tay vơ chiếc phất trần.
Diệp Bạc Hâm bẽn lẽn bỏ giầy trên tay xuống, buông cổ áo Diệp Thiên Dịch ra, nghiến răng nói: “Đợi đấy rồi tính sổ với mày, mày cứ đợi đấy!”
Không phải thằng ôn con lừa đảo, thì cô đã chuồn mất dạng rồi.
Để lấy công đền tội, Diệp Thiên Dịch liền mạnh dạn bước đến bên Tô Uyển, cậu rướn tay... len lét ôm vai mẹ.
Tô Uyển liếc nhìn cậu con trai, nó lại cười nhe hàm răng trắng bóc, hai ngón tay kẹp cây phất trần trên tay Tô Uyển, từ từ rút ra.
“Người đẹp Tô đừng giận, có chuyện thì mình ngồi xuống, bình tĩnh, thân ái nói chuyện. Dù gì mình cũng là người văn minh, ăn học mười mấy năm, không thể như người thô tục, động chân động tay, khó coi lắm, mẹ nói đúng không?” Diệp Thiên Dịch tận tình khuyên can.
Sắc mặt Tô Uyển hơi dịu xuống, cậu mới thầm thở phào, lại tiếp: “Mẹ thấy, chị gái con đúng là, chả để người khác yên tâm gì cả, hành xử không chừng mực...”
Diệp Bạc Hâm vẫn đứng ngoài bậu cửa, mới đầu nghe Diệp Thiên Dịch khuyên giải, lòng còn khen nó ít ra cũng có lương tâm. Không ngờ chớp mắt đã chuyển hướng, quay sang chỉ trích cô, không phải đổ thêm dầu vào lửa à?
Diệp Bạc Hâm trợn mắt, Diệp Thiên Dịch lại nháy mắt với cô, len lét liếc nhìn sắc mặc Tô Uyển.
“Nhưng mà, tính cách chị ấy vốn là thế, ưa gây chuyện, có phải mẹ không biết đâu, việc gì phải giận? Chị con làm sai, mẹ cứ nhắc nhở là được, mấy cái vụ bạo lực gia đình, chiến tranh lạnh này, mình đừng chơi. Vả lại, chị ấy mà sợ quá bỏ đi, thì lại chẳng đúng ý ai kia?”
Tô Uyển chau mày suy nghĩ, Diệp Thiên Dịch liền tranh thủ rút cây phất trần khỏi tay Tô Uyển. Cậu quay ra quẳng cho Diệp Bạc Hâm một cái nhìn đắc chí.
Nhưng chưa đợi cậu kịp làm màu, Tô Uyển đã sực tỉnh, hét lên bên tai câu: “À giỏi lắm, thằng ranh con này, học được tí luật, lại dám bày đặt bẫy mẹ à, mồm năm miệng mười lắm đấy hả? Học được đòn tâm lý rồi, đúng không?”
Tô Uyển giật lại cây phất trần, mặt hầm hầm vụt lên người cậu.
Diệp Thiên Dịch vừa kêu la oai oái vừa nhảy dựng lên, Diệp Bạc Hâm ở bên cười đắc ý.
“Mẹ, mẹ bảo con có phải do mẹ nhặt về không? Đánh mạnh thế này cơ chứ? Đúng là mẹ kế mà.” Diệp Thiên Dịch chạy lên cầu thang, mồm lẩm bẩm kêu ca.
“Thằng ranh con, xuống đây ngay!” Cây phất trần vung lên, chỉ về phía gác hai.
“Chị, em giúp được đến đây thôi, còn lại là phúc của chị vậy!” Diệp Thiên Dịch rụt vào phòng.
Náo loạn nãy giờ, trái lại khiến Diệp Bạc Hâm không còn căng thẳng nữa.
Dù sao cô mình đồng da sắt, một trận đòn thôi chứ mấy.
Tô Uyển quẳng cây phất trần xuống, không buồn ngó ngàng Diệp Bạc Hâm, bực tức bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cái “roẹt”.
Ánh đèn đường men theo hoa văn cửa kính rọi vào, con đường lót sỏi, cây cối rậm rạp hai bên rìa, quanh co đổ về phía ánh đèn lung linh.
Diệp Bạc Hâm đá văng đôi dép trong nhà, chân trần đi trên sàn, tay bưng cốc nước ấm.
“Mẹ, con lại làm sao à?” Giọng điệu hơi bất lực, cô thật sự không biết mình phạm lỗi gì, lại khiến mẹ giận đùng đùng như thế.
Tô Uyển im lặng không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra bên ngoài. Một tay đỡ trán, day chỗ gần thái dương, một tay chống hông, vầng trán nhăn nhó vẻ bực dọc.
“Tối qua con đi đâu?”
Màn tra hỏi bắt đầu, tay cầm cốc của Diệp Bạc Hâm run lên, mi mắt hơi cum cúp: “Con đến chỗ ông ngoại.”
Như thể sợ Tô Uyển không tin, cô liền vội vàng ngẩng đầu: “Không tin mẹ cứ gọi điện hỏi ông.”
Trước kia Tô Uyển chưa bao giờ quản lý giờ giấc của cô, mấy hôm nay không về nhà, cũng không thấy bà đả động, bây giờ tức là làm sao?
Hôm đó Tập Vị Nam nói gì mà để mẹ mất thiện cảm đến mức độ này?
Vừa nhắc đến ông ngoại, Tô Uyển liền cáu mình, lửa giận lại ngùn ngụt bốc lên.
“Đừng chuyện gì cũng lấy ông ngoại ra làm bia đỡ đạn, ông ngoại con dễ bị phỉnh lừa, mẹ thì không dễ như thế đâu?”
“Con... con làm gì chứ?” Diệp Bạc Hâm lấy làm lạ, hình như cô chưa làm chuyện gì quá đáng cả?
Từ bao giờ cô lại lấy ông ngoại làm bia đỡ đạn.
Tô Uyển tức tối trỏ vào trán cô, nghiến răng kèn kẹt: “Chết không biết hối! Mai có phải mày định dắt thằng lỏi con nhà họ Tập đến thăm ông ngoại không?”
Thì ra là chuyện này à?
Cuối cùng Diệp Bạc Hâm cũng hiểu vì sao bà lại nổi cơn tam bành như thế.
Diệp Bạc Hâm chột dạ đánh trống lảng.
“Mày giỏi lắm con ạ, giờ lại biết cả tính kế với mẹ nữa cơ đấy hả? Mày tưởng ông ngoại đồng ý là mẹ phải chấp nhận à? Diệp Bạc Hâm, hôm nay mẹ nói cho mày biết, bất kì ai cũng có thể làm con rể mẹ, nhưng thằng họ Tập thì đừng hòng!” Tô Uyển đỏ quạch mắt, chừng như hét lên.
Diệp Bạc Hâm giật mình, không ngờ Tô Uyển bỗng nhiên lại giận đến mức độ này, vì sao? Cô không hiểu nổi.
Trước khi vào quân doanh, chẳng đã thỏa thuận đâu vào đấy rồi mà?
Lúc đó dù giận, nhưng cũng không đến nỗi nặng lời.
Sau khi từ tỉnh Y trở về, Tô Uyển vẫn nói bao giờ dẫn người về, lúc này vì sao lại triệt để phản đối Tập Vị Nam?
“Mẹ, trước đó mẹ có nói như thế đâu, trước đó mẹ còn nói sẽ cho anh ấy một cơ hội thể hiện mà. Nhưng bây giờ mẹ lại nói một đằng làm một nẻo, chả nhẽ trong kinh doanh mẹ cũng như vậy?” Tuy sợ Tô Uyển, nhưng Diệp Bạc Hâm vẫn cãi lại.
Ánh mắt long lên sự nghi hoặc khó hiểu, cũng có cả sự bướng bỉnh.
“Đó là bởi vì mẹ không biết mày và nó từng có qua lại! Diệp Bạc Hâm! Não con úng nước rồi à? Lúc còn bên nhau mà nó có thể phản bội con, ngủ với người khác, thế lúc cưới nhau thì sao? Con không sợ nó sẽ ngoại tình à? Tô Uyển tôi sao lại có đứa con gái ngu xuẩn thế này hả giời? Đàn ông thiên hạn chết hết rồi hay sao mà cứ phải bám lấy nó?”
Tô Uyển tức quá, gì cũng nói ra ngoài.
Cuộc hôn của bà thất bại thảm hại, chồng nuôi người đàn bà khác ngay trước mặt, mười mấy năm sau mới đến lượt bà phát hiện. Thì ra tất cả mọi người đều háo hức đợi đến lúc cười vào mặt bà. Chỉ có bà lại ngô nghê không hay biết gì. Nhưng con gái của bà, chẳng có nhẽ lại tiếp bước mình, chịu nỗi nhục nhã ấy?
“Cậu nói với mẹ?” Sắc mặt Diệp Bạc Hâm trắng nhợt, chuyện này vốn dĩ đã là trở ngại trong lòng cô, nhưng bây giờ lại bị mẹ mình bóc trần, bầy sờ sờ ra trước mắt, làm sao cô không buồn?
“Mẹ, con không biết cậu nói với mẹ thế nào, nhưng chuyện của Tập Vị Nam không như mọi người nghĩ đâu. Con là con gái của mẹ, trên người có dòng máu giống mẹ. Diệp Viễn Đông ngoại tình, mẹ có thể thẳng thừng dứt áo ra đi, con cũng không hề vị nể đa cảm. Nhưng mẹ ơi, trên đời này đầy rẫy những chuyện ngoài ý muốn, anh ấy không hề muốn phản bội con, anh ấy chỉ bị người ta hãm hại thôi.”
“Con biết chuyện của Diệp Viễn Đông là sự đả kích rất lớn đối với mẹ. Bao nhiêu năm nay mẹ không đi bước nữa vì đã nghĩ thông suốt, không còn tin vào tình cảm nữa, nên mới dồn mọi tâm sức cho sự nghiệp, nhưng anh ấy và Diệp Viễn Đông không giống nhau. Mẹ không thể vì thất bại trong qua khứ mà phủ nhận anh...”
“Bốp!”
Trong màn đêm tĩnh mịch, bóng cây lao xao ngoài cửa sổ, thì trong căn nhà lại vang lên tiếng chát chúa.
Cánh tay Tô Uyển giương cao, còn trên gương mặt trắng trẻo của Diệp Bạc Hâm, máu chạy rần rần, đỏ ửng, sưng tấy.
Tô Uyển từ từ co đầu ngón tay, toàn thân run lên.
Đứa con gái vốn ngoan ngoãn, thường ngày dù có nghịch ngợm, nhưng trên nguyên tắc chưa bao giờ phạm lỗi lầm.
Bà chưa từng tát con bao giờ, thế mà tối nay, những lời của Tô Cảnh Sâm cứ văng vẳng bên tai, nó lại bướng bỉnh, vì một người đàn ông mà dám cãi lại mẹ, bà làm sao có thể nguôi được?
Gương mặt Diệp Bạc Hâm lệch hẳn sang một bên, đầu kêu ù ù.
Sau cơn tê tái, gương mặt cô trở nên đau rát, cả gương mặt co giật.
Nhưng đau mấy cũng không thể bằng cơn đau nhói trong tim.
“Vì sao?” Diệp Bạc Hâm nhắm chặt mắt, nén giọt nước mắt ứa khỏi mi.
Giọng cô lẩy bẩy, nghe kĩ thì còn như nghẹn ngào.
Tim Tô Uyển cũng đau, sức lực toàn thân như bị rút sạch. Nhìn gương mặt lạnh lùng của con gái, ánh mắt nó kiên nghị, môi bà hấp háy, nhưng tiếng tắc nghẹn trong cổ họng, lòng bàn tay như có ngàn vạn mũi kim đâm châm chích vào tĩnh mạch, buông thõng, yếu ớt bên người.
Bình luận facebook