“Ừm 。” Diệp Bạc Hâm mặt không biểu cảm, trong lòng lại ẩn chưa buồn phiền 。
Tập Vị Nam gọi điện cho ông ngoại, tự nhiên trước đó cũng sẽ liên lạc với cô, nhưng điện thoại cô trong tay Tô Uyển, Tô Uyển nói với anh những gì rồi ?Có thể cùng ông ngoại huỷ bỏ lịch trình hôm nay, vì sao lại không tới tìm cô?
Diệp Bạc Hâm thất thần nhìn ngoài cửa sổ, nhìn gương mặt nghiêng xinh đẹp yên tĩnh của cô, trái tim Hạ Dã Nhuận nhói đau, anh cười cay đắng 。
“nghe nói ……anh ấy là quân nhân ?” Hai mắt Hạ Dã Nhuận nhìn thẳng phía trước, tận lực khiến ngữ khí của bản thân nhẹ nhàng tự nhiên, các tĩnh mạch xanh lớn lên ở phía sau bàn tay vẫn làm rò rỉ những cảm xúc phức tạp của anh。
Diệp Bạc Hâm thu lại ánh mắt, rủ mắt xuống nhìn ngón tay nhỏ trắng nõn, ánh mặt trời chiếu qua cửa kính chiếu trên đường nét của cô 。
“ Mẹ em nói sao ?” Ngoài Tô Uyển ra, ai có thể vô vị như vậy ?Có phải là quân nhân không thì làm sao ?Phân biệt nghề nghiệp sao ?
Hạ Dã Nhuận trầm mặc xuống, rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng nói :“Quân nhân không thích hợp với em ……”
Diệp Bạc Hâm dựa đầu vào sau ghế khép mắt mỉm cười :“Vì sao không thích hợp ?Bởi vì bọn họ bận rộn, không có thời gian ?Hay là làm lính trong mắt các người không có tiến bộ ?Đúng, bọn họ làm lính không so sánh được với những nhà phú gia thương giới vung tay hào phóng, lương một tháng của bọn họ thậm chí còn không nhiều bằng anh kiếm trong một phút nhưng vậy có liên quan gì ?”
“ Em thích là người của anh ấy, còn không phải thân phận của anh ấy, trong mắt em, bọn họ là sự tồn tại thần thánh thông thường, không phải những người toả ra mùi tiền như chúng ta có thể sánh được 。Có thể đạt được sự coi trọng của anh ấy, là phúc phận tu luyện của Diệp Bạc Hâm em 。”
Cô giống như một con nhím toàn thân đầy gai, mạnh mẽ có lực bảo vệ người kia 。
Trước mặt anh, nói không phải lời tức giận, mà là phát ra từ trong tim 。
Anh thua rồi, từ lúc bắt đầu đã thua rồi。
Nhưng mà không dễ can tâm rõ ràng bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, vì sao không thể bước vào trái tim cô ?
……
Chiếc xe trên đường từ trên núi chạy xuống chân núi, Diệp Bạc Hâm một đường nhìn ngoài cửa sổ, sợ bỏ qua chiếc xe dừng bên đường 。
Có chiếc xe chạy qua bên cạnh, cô liền lưu tâm nhìn một cái。
Không phải chiếc xe Land Rover quen thuộc, đáy mắt xẹt qua tia thất vọng。
Cho đến khi rời xa khu biệt thự, cô mới chậm rãi thu lại ánh mắt, chán nản dựa ra sau ghế 。
“Có tâm sự ?” Hạ Dã Nhuận tranh thủ liếc nhìn cô một cái 。
Diệp Bạc Hâm không có phản ứng, một lúc sau mới lắc lắc điện thoại cô vẫn cầm trong tay “ Em lại mượn gọi điện thoại ?”
Nhận được sự đồng ý, Diệp Bạc Hâm gõ dãy số điện thoại của Tập Vị Nam, liên tục goin mấy lần đều không có người nghe 。
Cô buồn bực gãi gãi tóc 。
Ngoài số điện thoại ra, cô cũng không có phương thức liên lạc gì với anh 。
Đến bây giờ cô mới phát hiện thì ra cô thật sự một chút cũng không hiểu anh 。
Hành động của cô rơi trong đôi mắt vẫn luôn quan sát cô, nhìn cô lặp lại lặp lại ấn số, trái tim anh hơi đắng chát, đợi cô bỏ cuộc, đem điện thoại bỏ lại vào trong bàn điều khiển 。
Anh kỳ vọng sắc mặt cô, thên phần ủ dột mới nói :“ Em đừng lo lắng, có thể anh ấy đang bận, cũng có thể sắp về đơn vị rồi ……”
Cô rất ít khi buồn bực như vậy, ngoài người mà khiến cô đặt trong tim, anh đoán không ra còn có người nào có thể khiến cô gấp gáp như vậy 。
Anh mặc dù không làm lính qua, nhưng anh biết một năm đến tối làm lính rất ít thời gian nghỉ phép, thời gian nghỉ bất cứ lúc nào bởi vì có nhiệm vụ cấp bách mà bị gọi về quân đội trước thời hạn 。
Sắc mặt Diệp Bạc Hâm ngưng đọng bỗng nhiên nâng đôi đồng tử trong veo lên 。
Về đơn vị rồi sao ?
Cô làm sao quên thân phận của anh rồi ?Lúc bọn họ có nhiệm vụ cấp bách thì không thể cùng thế giới bên ngoài liên lạc 。
Anh lần này là nghỉ phép kết hôn, cô chưa từng hỏi anh nghỉ được bao lâu, đếm đi cũng phải hơn hai mươi ngày rồi 。
Anh một năm chỉ có hơn hai mươi này nghỉ phép, như vậy liền bị cô làm lãng phí hai mươi ngày rồi ?
……
Diệp Bạc Hâm rủ mắt xuống, lông mày cô ẩn nhẫn rút lại 。
Gương mặt yên tĩnh rơi vào đôi mắt của chủ chiếc xe Land Rover đi qua bên cạnh 。
Tập Vị Nam nâng mắt lên, trong mắt đen sâu trải đầy hàn băng 。
Lửa giận ở lồng ngực bùng cháy lên, đặc biệt là nhìn rõ người đàn ông bên cạnh cô 。
Không biết mà mặt trời quá chói mắt , hay là cảng trước mắt quá chói, tầm nhìn của anh dường như bị che phủ bởi một lớp sương mỏng, mơ hồ như vậy, nhìn lần nữa lại không thể nhìn rõ ràng được 。
Chiếc xe lướt qua như bay, rẽ vào một con đường 。
Tập Vị Nam nhanh chóng đánh vô lăng, chiếc xe rẽ vào khúc cua 。
Anh trầm mặt xuống đạp ga, lúc này đằng sau một chiếc Porsche màu đỏ đột ngột xuất hiện , vượt qua chiếc Land Rover, chặn qua giữa đường, ngăn cản đường đi của chiếc Land Rover 。
Tập Vị Nam mím chặt môi, giẫm xuống gạt phanh, sau tiếng “ két ” chói tai, bỗng nhiên dừng lại 。
Kỹ năng xe của anh là hạng nhất, lái xe trên rìa vách đá, suýt chút nữa xe huỷ người vong anh đã trải qua vô số lần, làm thế nào anh ta có thể bị một thủ đoạn nhỏ không đủ năng lực này ngăn cản ?
Điều anh tò mò là, ai dám cản xe của anh ?
Tô Uyển không ngạc nhiên khi anh có thể phanh kịp thời, từ sau gương chiếu hậu thấy chiếc Land Rover không có động tĩnh, cô từ từ cong môi lên 。
Ngón tay cô vuốt nhẹ điện thoại, mỉm cười một tiếng, thuận tay ném vào hộc tủ。
Tập Vị Nam bình tĩnh ngồi trong xe, đợi chiếc Porsche ở phía trước được mở ra, một đôi giày cao gót màu đỏ bước trên con đường trải nhựa, khuôn mặt tinh tế của Tô Uyển xuất hiện, cô quay sang nhìn phía anh, cười tao nhã thanh lịch 。
Đồng tử Tập Vị Nam hơi co rút, tia lửa điện lập tức loé lên trong não 。
Trong lòng anh ẩn nhẫn suy đoán 。
Tô Uyển ngăn cản anh, là không muốn anh đuổi theo ?
Như vậy, Tô Uyển cũng biết bên trong chiếc xe Lamborghini vừa rời đi là ai ?
Tập Vị Nam anh tự nhận là làm việc cẩn thận dè dặt, vẫn không dễ đắc tội người ta, những năm nay hạ giọng thu liễm, nhưng mà.......mẹ vợ tương lai vậy mà nhìn anh không thuận mắt, nói gì cũng không chấp nhận con rể như anh 。
Rốt cuộc ở đâu xảy ra vấn đề rồi ?
Tô Uyển nói những điều kia, anh không tin 。
Tô Uyển thuận tay đóng cửa xe lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên chiếc Land Rover , dường như có thể xuyên qua cửa kính nhìn thấy người trong xe, cô đứng một bên xe , ngón tay mảnh khảnh không nhanh không chậm ở trên cánh tay nhẹ nhàng gõ gõ 。
Sắc mặt Tập Vị Nam lạnh nhạt mở cửa xe, hướng về phía cô bước qua 。
Gương mặt lạnh lùng, đường nét ngũ quan sâu xa, thân hình cao thẳng, bắt mắt như trước đây 。
“Tô tổng。”
Tập Vị Nam hạ thấp giọng nói, nghe rất hay, nhưng mà, rất lạnh 。Lạnh giống như băng tuyết ngàn năm 。Đôi mắt đen sâu kia, lạnh nhạt, sâu trầm, không có chút độ ấm, cũng không có một tia cảm xúc 。
Anh trước giờ đều là báo săn mồi ẩn núp trong bóng tối , bất cứ lúc nào chờ thời cơ hành động, có lúc anh thu lại móng vuốt ,thu lại khát máu mạnh mẽ, không có nghĩa là con người anh không nguy hiểm 。
Nụ cười trên khoe miệng Tô Uyển vì ánh mắt lạnh lùng của anh mà cứng lại 。
Anh đang muốn nói rõ với cô, thủ đoạn trêu đùa của cô không lọt qua mắt anh 。
Một binh vương đặc nhiệm, năng lực trinh sát hạng nhất, lúc đầu bởi vì liên quan đến người kia, vì vậy phẫn nộ đến mất hết lý trí, bây giờ tâm trạng bình phục lại, tất cả tâm tư đều nghĩ thông rồi 。
Diệp Bạc Hâm muốn ly hôn với anh, làm sao lại có thể tiếc một cuộc điện thoại, chỉ có gửi ba từ ngắn ngủi đó cho anh ?
Càng trào phúng hơn là bản thân Tô Uyển để lộ rồi 。
Tô Uyển hít một hơi thật sâu, bình phục cơn sóng đáy lòng, nụ cười lần nữa lại trở lại trên gương mặt 。
“Tập thiếu gia xuất hiện tại nơi hoang vu hẻo lánh này , là tới tìm con gái tôi ?Thật không may, lúc nãy tiểu tử Hạ gia tới, hai người đi ra ngoài rồi ……”
Tô Uyển tuổi tác mặc dù hơn anh một giáp, nhưng gọi anh một tiếng Hạ thiếu gia cũng không tính là oan ức, không quan trọng tuổi tác, chỉ vì tôn trọng 。
Tập gia, là sự tồn tại mà Tô gia cả đời này cũng không theo kịp 。
Con cháu bọn họ ưu tú như vậy, tiếng Tập thiếu gia này, cô gọi cũng can tâm tình nguyện 。
Người đứng càng cao ,càng có tự mình biết mình , cô rất rõ ràng Tập gia rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào, có thể nói giẫm một chân , cả Kinh Thành này đều sẽ chấn động 。
Trong đôi mắt đen sâu, tảng băng trôi nổi , Tập Vị Nam cười như không cười 。
“ Tô tổng rất sợ tôi gặp hai người ?”
Tô Uyển là người tinh anh ,cũng đến bước này rồi cô cũng không có gì để che giấu, thẳng thắn xe rách mặt 。
Cô nhìn Tập Vị Nam cách vài bước, ngữ khí gần như lạnh lẽo “ Tập thiếu gia, tôi nói qua, cậu và con gái tôi không thích hợp, tôin gì phải vướng lấy nhau?Với thân phận của cậu, cô gái muốn gả cho cậu đều xếp hàng tới ngoài cổng thành rồi, cậu cần gì phải làm chuyện tự hạ thấp danh giá như vậy ?”
Tập Vị Nam chau mày, nụ cười trên mặt ý vị nhàn nhạt 。
Anh chỉ là nhàn nhạt nhìn Tô Uyển một cái, ngay lập tức mỉm cười , nhẹ nhàng nói một câu “ Ngay cả ông bà tôi cũng không có cách ngăn cản tôi, Tô tổng, bà cảm thấy mình có năng lực cản chân tôi sao ?”
“ Nhưng mà tôi cũng rất hiếu kỳ, Tô tổng vì sao lại ghét tôi như vậy ?Tôi mặc dù so với anh trai không có cách nào sánh được, nhưng mà so với Hạ Dã Nhuận, quá dư rồi phải không ?”
Ánh mắt Tô Uyển lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm 。
“ Nếu luận năng lực và gia thế, Hạ Dã Nhuận không thể so với cậu, nhưng Tô Uyển tôi mặc dù không phải là danh môn đại hộ gì, nhưng khinh thường đi trèo lên quân môn 。Tập thiếu gia, cậu đã từng làm gì với con gái tôi, cậu quên rồi sao ? Con bé ngốc, nhưng tôi không có ngốc!”
Tập Vị Nam bị lời nói của cô kích thích tới tâm can mãnh liệt co rút, cằm anh kéo căng chặt, ngón tay cong lại mãnh liệt 。
Tất cả mọi người bên cạnh đều đang nhắc nhở anh, anh đã từng la chuyện không thể tha thứ 。
Tô Uyển ……rốt cuộc biết bao nhiêu ?
“Cậu là một quân nhân, điểm này tôi khen ngợi cậu, nhưng mà.......cậu vì hoàn thành nhiệm vụ, đưa con gái tôi vào chỗ chết, ý định hy sinh nó , cũng vì một mệnh lệnh của cấp trên, mất đi tất cả tình nghĩa con người , đem bản thân biến thành một người lạnh lùng , máy móc không có tình nghĩa 。 Điểm này, tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho cậu , cậu bây giờ ở cùng nó, nếu như có một ngày cậu đối diện với tình huống như vậy, cậu có phải cũng sẽ hy sinh nó, vì danh dự, sứ mệnh trên vai quân nhân của cậu ?”
Từng câu từng chữ của Tô Uyển, dằn xuống rất nặng 。
Bởi vì phẫn nộ đến cực điểm, ngón tay buông thõng hai bên người đang phát run 。
Nếu như không phải vì người này, con gái cô cũng không phải suýt chút nữa đã mất mạng 。
Anh là một quân nhân, có thể bảo vệ quốc gia, nhưng lại không thể bảo vệ con gái cô, bao nhiêu lần đẩy cô vào nguy hiểm ?
Người đàn ông nguy hiểm như vậy ,bất cứ lúc nào cũng có thể vì sứ mệnh buông tay con gái cô, cô làm sao chấp nhận một con rể như vậy ?
“ Còn nữa, chuyện con cái, nó vẫn chưa biết phải không ? Nếu như con bé biết được, cậu nói.......con bé có tha thứ cho cậu không? Tập thiếu gia, cậu nói xem, tôi thân là một người mẹ, có thể trừng mắt nhì con của mình nhảy vào hố lửa sao ?”
Tập Vị Nam chậm rãi khép mắt lại, yết hầu trên dưới chuyển động , trầm mặc một lúc, mở to mắt ra, ngữ khí kiên định lạnh lẽo mà không thể thương lượng hạ xuống quyết định 。
“ Nếu tôi đã cưới cô ấy, sẽ không thể ly hôn được 。”
Quá khứ anh phạm nhiều sai lầm, sau này từ từ bù đắp cho cô 。
Về chuyện đứa trẻ, anh không dám nhắc đến 。
Bình luận facebook