Sau cùng, lý trí đã chiếm được thế thượng phong.
Diệp Bạc Hâm kiên quyết lắc đầu, nhoẻn cười duyên dáng: “Còn lâu!”
Ai mà biết được Hứa Như Sơ sẽ nghĩ ra trò quái quỷ gì để bỡn cô?
So tình mạng mà nói thì... rượu là thứ... không thể so được.
Hứa Như Sơ mỉm cười dụ hoặc, nhân lúc Diệp Bạc Hâm vừa quay đi, liền quặp lấy cổ cô. Vốn dĩ vóc dáng cao hơn cô nửa cái đầu, lại siết mạnh, cô cáu kỉnh nhéo bắp tay anh ta. Song lại bị anh ta dúi vào lòng bó hoa hồng đỏ rực.
Mới rồi lúc xuống xe, Hứa Như Sơ tiện tay quơ luôn bó hoa trên taplo xe. Bây giờ vừa hay có thể lôi ra uy hiếp cô.
“Từng bông hồng trong bó này đều đi đường hàng không từ tận Hà Lan về đây, cô mà dám vất đi, hậu quả tự chịu.”
Diệp Bạc Hâm tức nghiếng răng, vốn định buông tay, nhưng có lẽ những năm qua đã bị đàn áp quen rồi, nghe ngữ điệu nguy hiểm của anh ta, vòng tay buông lỏng lập tức ôm chặt lại.
Bó hoa rõ nặng, một tay cô ôm không xuể.
Hứa Như Sơ thấy cô trừng mắt, không vùng vằng nữa, bấy giờ mới khen một tiếng “ngoan”, rồi ôm cô đi vào khách sạn.
Cô càng phản kháng, Hứa Như Sơ càng được đà lấn tới.
Sau khi hiểu bản chất con người này, Diệp Bạc Hâm liền nhắm mắt xả thân chiều lòng lão.
Thế nhưng, khi họ chưa kịp bước lên bậc thềm của khách sạn, thì từ trong đại sảng huy hoàng tráng lệ của khách sạn, có một đôi nam nữ sánh vai bước ra, thu hút ánh nhìn. Diệp Bạc Hâm nghe tiếng con tim vụn vỡ, bó hoa trong tay tuột xuống bên chân.
Cô hơi trợn mắt, vẻ không thể tin được.
Đôi mắt đen tỏa lan nỗi buồn, giận, và cả thất vọng...
Thấy hai chân cô như đeo chì, Hứa Như Sơ liền kéo cô tiến lên phía trước. Diệp Bạc Hâm loạng choạng, mắt vẫn đăm đằm nhìn về đằng trước, người như mất đi mọi sức lực, mềm oặt, khụy xuống.
Hứa Như Sơ giật mình, cánh tay khoác cổ cô liền tụt xuống, giữa chặt vai, tay kia ôm lấy hông cô.
“Làm sao mà như thấy ma thế?” Hứa Như Sơ phật ý, cúi đầu nhìn bó hoa nằm dưới đất, mặt đanh lại: “Này đại tiểu thư, quên lời tôi vừa nói à? Dạo này càng ngày càng to gan gớm nhỉ...”
Hai tai Diệp Bạc Hâm ù ù, tầm nhìn cũng mông lung trong làn sương mỏng.
Hứa Như Sơ nói gì đó, cô nghe không rõ.
Mắt chỉ có con người mặt vô cảm kia.
Bước chân vững vàng, tư thế thẳng thớm, dáng đi có phong thái của người quân nhân.
Bước chân anh chậm lại, dưới ánh đèn lung linh, gương mặt anh sắc cạnh, đường nét hài hòa, nhưng hơi lạnh lùng. Đưới ánh đèn đường nét bên hàm lại càng sắc nét.
Từ thang máy bước ra, anh rảo những bước rộng, hoàn toàn không bận tâm đến người phụ nữ cạnh bên.
Đặng Thụy Tây cười khổ tâm, líu ríu tăng tốc, bám sát bên anh.
Cô liến thoắng kể những chuyện lưu truyền trong giới thượng lưu. Thi thoảng anh cũng gật đầu, ậm ừ, cô liền tươi cười rạng rỡ.
Đặng Thụy Tây hơi thở dốc. Không luyện tập giống anh, nên cô không thể bắt kịp bước chân anh, giờ này đã thấm mệt.
Trán rịn mồ hôi, hai má ửng hồng, nom yêu kiều.
Cảnh tượng ấy, vô tình lọt vào mắt hai người bên ngoài khách sạn.
Khóe môi Tập Vị Nam mím chặt, hai mắt sâu hoắm, thần sắc khó hiểu.
Lúc này, thấy anh bỗng đứng khựng lại, Đặng Thụy Tây cuối cùng cảm nhận được điều là lạ.
Không khí quanh anh trở nên buốt giá, bàn tay buông bên mình siết chặt thành nắm đấm, nghe tiếng răng rắc, rợn tóc gáy.
Cô nhìn theo ánh mắt xa xăm của anh.
Đặng Thụy Tây sửng sốt, người khẽ lảo đảo.
Lúc ấy, thâm tâm cô có tiếng nói đang xúi giục. Cô bặm môi, bất chấp không khí giá buốt từ người anh tản phát, vẫn hơi nhích lại gần.
Cánh tay thon thả của cô, chạm vào lớp áo sơ mi của anh.
...
Cảm nhận được cơ thể Diệp Bạc Hâm cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo.
Hứa Như Sơ nhướn mày, giễu cợt thở hắt ra.
Uổng công anh mới rồi còn biện bạch cho Tập Vị Nam, rốt cuộc chưa được bao lâu, người ta đã sánh vai người đẹp đi từ khách sạn ra, thế này khác nào tự vả vào mặt?
Để vớt vát lại lỗi lầm của mình, Hứa Như Sơ xoa xoáy tóc bồng bềnh của Diệp Bạc Hâm, nghiêng đầu nhìn cô, thì thầm nói: “Làm gì đấy? Có anh mày ở đây, lại để hắn bắt nạt cô chắc?”
Một giọng Hongkong đặc sệt.
Diệp Bạc Hâm đờ dẫn lấy lại thần hồn, bần thần nhìn Hứa Như Sơ.
Cũng không biết cô đã nghe thấy Hứa Như Sơ nói gì hay chưa, cô khẽ giằng mạnh, thoát khỏi vòng tay của Hứa Như Sơ.
Bây giờ, cô nên bước tới, cười chào anh, rồi hỏi, vì sao anh lại ở đây, chả phải bảo là về quân doanh à? Vì sao không trả lời điện thoại.
Nhưng, cô nhận ra mình không có dũng khí, tự nhiên thấy mệt lả, thần kinh căng thẳng đã mấy ngày, lúc nào cũng lo âu. Bây giờ đột nhiên thấy anh bình yên trở về, cô đáng lẽ phải cảm thấy thanh thản, nhưng không nghĩ đến việc, anh sẽ sánh vai cùng cô gái khác xuất hiện trước mặt cô.
“Diệp Bạc Hâm, cô không phải chứ, lại hèn thế?” Nhìn thấy ý định muốn bỏ trốn của cô, Hứa Như Sơ liền kéo giật cánh tay cô lại, khóe môi nhếch lên cười khảy, mắt khiêu khích nhìn hai kẻ đang nối bước nhau, tiến lại gần.
Trai đẹp gái xinh, đúng là bổ mắt.
Hứa Như Sơ hừ mũi.
Diệp Bạc Hâm không muốn để bản thân trở nên bối rối, chưa hỏi rõ đã hốt hoảng bỏ đi, đấy không phải phong cách của cô.
Cô không nhúc nhích, đợi anh bước đến trước mặt. Gương mặt cô vô cảm, đầu hơi ngẩng lên, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm mà lại giá buốt ấy.
Dưới ánh đèn vàng, gương mặt Tập Vị Nam như được nhuốm lên vẻ cao ngạo, lãnh đạm.
“Em ở đây làm gì?” Ánh mắt anh nhìn bàn tay Hứa Như Sơ đang nắm chặt cổ tay cô. Đôi mắt đen láy, mang đôi chút giá lạnh. Chất giọng khàn đanh đến rùng mình.
Ngay như Đặng Thụy Tây theo sát bên anh cũng thầm thót tim, ngạc nhiên nhìn nửa bên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông.
Ngón tay Diệp Bạc Hâm hơi co lại.
Hứa Như Sơ nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt lướt qua Đặng Thụy Tây, rồi dừng lại trên cơ thể Tập Vị Nam vốn có vóc dáng cao xấp xỉ anh. Bao nhiêu năm nay chỉ được nghe tin tức về hắn, chưa chưa có cơ hội gặp mặt, không ngờ lại trùng phùng trong tình huống như thế này.
Hắn của năm xưa cũng ấu trĩ non nớt, vầng trán hằn nét ngạo mạn trời sinh, và lì lợm. Hắn của mười mấy năm sau, lại trở nên thâm trầm, ẩn đi vẻ cao ngạo trong mình.
Hứa Như Sơ khẽ cười, ngông nghênh khiêu khích.
“Hai người đến làm gì, thì chúng tôi cũng đến để làm việc đó.”
Lồng ngực Tập Vị Nam nhấp nhô rất khẽ, ánh mắt bình lặng rời ánh nhìn sang một bên.
Hứa Như Sơ có vẻ ngoài ngông cuồng, lúc cười lại càng khiến người ta không rời được mắt.
Diệp Bạc Hâm nhíu mày, ngước đầu nhìn Hứa Như Sơ.
“Hứa Như Sơ...”
“Anh Hai...” Một giọng nói mềm mại điệu đà chen vào. Diệp Bạc Hâm tức thì ngậm miệng, ánh mắt mang vẻ xét nét, nhìn Đặng Thụy Tây trong bộ lễ phục cúp ngực ngực màu đỏ.
Tập Vị Nam né cánh tay của Đặng Thụy Tây, ánh mắt bất động, viền môi mảnh khẽ hé, giọng điệu cất lên mang theo sự quyết liệt không thể từ chối: “Cô về trước đi!”
Nụ cười trên gương mặt Đặng Thụy Tây cứng đời, ngón tay dần co lại, rũ xuống.
Cô cúi đầu, ấm ức cắn môi, vẻ yếu ớt tội nghiệp.
Có điều... người đàn ông mà cô quan tâm từ đấu chí cuối không hề liếc mắt nhìn cô, cô bỗng thấy ghen tỵ với người phụ nữ kia.
Hứa Như Sơ thở hắt ra một tiếng “ha”, nếu nói anh ta chả hề có phong độ thân sĩ gì cả, thì quả là anh ta không có thật.
“Người đẹp này, người ta đã xua khéo cô rồi, cô còn lì ra đấy làm gì, hơi không biết điều rồi đấy?” Hứa Như Sơ cất giọng bông lơn: “Hay là để tôi dạy cô nhé. Đàn ông ấy mà, ghét nhất loại đàn bà không biết rõ danh phận của mình, cứ thích đeo bám như đỉa. Người như cô, không thiếu đàn ông chứ nhỉ, việc gì cứ phải chen chân làm người thứ ba thế?”
Hứa Như Sơ ăn nói chua ngoa, cười liếc Đặng Thụy Tây: “Cô thấy tôi thế nào? Hay hai chúng mình đi chơi đi?”
“Anh!” Sắc mặt Đặng Thụy Tây nửa tím tái, nửa trắng nhợt. Cô chưa gặp loại đàn ông nào lại vô liêm sỉ như thế này. Giận đến độ không thốt nên lời, nước mắt lưng tròng.
Cứ tiếp tục đeo bám, thì cô đúng thật biến thành loại phụ nữ như lời anh ta nói.
Đặng Thụy Tây cô không thèm.
“Anh Hai, vậy em về trước.” Diệp Bạc Hâm nhìn người đàn ông một thoáng. Anh chỉ khẽ gật đầu, thậm chí ánh mắt không buồn ban cho cô.
Cô hít thở thật sâu, vẫn chưa đánh mất phong độ vốn có.
Lúc bước qua Diệp Bạc Hâm, cô hạ giọng nói: “Thật không hiểu nổi cô làm bạn gái người ta kiểu gì.”
Một câu nói chẳng đầu chẳng cuối, Diệp Bạc Hâm bực mình.
Cô làm bạn gái người ta kiểu gì, có cần cô ta dạy không?
Cô ta muốn đích thân làm mẫu à?
...
Tập Vị Nam không lên tiếng giải thích, đôi mắt hơi nheo lại, khoảng khắc ấy có rất nhiều chuyện xưa cũ ập đén.
“Là anh.”
Hứa Như Sơ, một học viên tốt nghiệp cùng đợt với anh ở trại tập huấn ma quỷ. Mười mấy năm không gặp, nhưng nhác trông vẫn có thể nhận ra.
“Không ngờ lại gặp trong tình huống này nhỉ?” Hứa Như Sơ hấm hứ, đối với kẻ lúc nào cũng lấn lướt mình, anh ta chả bao giờ tỏ ra thân thiện.
Ánh mắt Tập Vị Nam hơi trĩu xuống, làm sao cô lại quen Hứa Như Sơ? Muộn như thế này rồi, vì sao cả hai lại xuất hiện trước cửa khách sạn?
“Cầm lấy, không được vất đi nữa đâu đấy!” Hứa Như Sơ cúi xuống nhặt bó hoa lên, cố tình nhét vào lòng Diệp Bạc Hâm.
Hôm nay, anh ta chừng như gàn dở đến khác thường. Cũng chỉ một bó hoa, mà đáng để anh ta hai ba lần đe nẹt.
Diệp Bạc Hâm nhíu mày, nhìn bó hoa bị vùi trong lòng, không nói không rằng.
Hiển nhiên đã bỏ lỡ vẻ phẫn nộ vụt qua trên gương mặt Tập Vị Nam.
Lúc này, cô không hiểu phải dùng thái độ gì, biểu cảm nào để đối diện người đàn ông đường đột mất tích mấy giờ rồi lại đường đột xuất hiện này.
“Đi, bấy lâu không gặp, không định hàn huyên tí à?” Hứa Như Sơ hất hàm, bước một mạch ra đến hành lang khách sạn.
Tập Vị Nam thấy cô ngoan ngoãn ôm bó hoa, mặt không biểu cảm, cũng chẳng hốt hoảng, con tim anh như rơi xuống đáy vực.
...
Đêm, se se lạnh.
Diệp Bạc Hâm ngồi trên ghế mây ngoài khách sạn, hai chân duỗi thẳng, trong đầu rối như mớ bòng bong.
Giao thông ở thủ đô vốn hay tắc nghẽn, qua mười giờ, hàng xe dài dằng dặc vẫn tắc lại đầu đường, nhích lên với tốc độ con rùa.
Gương mặt mềm mại của cô hơi nhợt nhạt, kéo theo cả tâm trạng bực bội.
Cô ngoái đầu là có thể thấy được hai người đàn ông dáng dấp đĩnh đạc đứng ở bên hành lang, không khí hơi căng thẳng. Tập Vị Nam đanh sắc mặt, hơi có phần lạnh nhạt, xa cách. Trái lại với Hứa Như Sơ, người này bên khóe miệng lại luôn tủm tỉm. Mồm chắc chả thốt ra được lời hay ý đẹp nào, vì cô thấy vẻ mặt Tập Vị Nam càng lúc càng khó coi. Ánh mắt sắc lẹm khiến cô đứng ngồi không yên.
Diệp Bạc Hâm không biết mình đợi ở đây làm gì, để nghe anh giải thích?
Hứa Như Sơ hai tay đút túi, bước đến, liếc nhìn cô một thoáng, đoạn cúi xuống, thì thầm bên tai: ‘Nhớ đấy, nợ cậu một ân tình rồi đấy.”
Rồi anh ta huýt sáo, đứng thẳng dậy, hài lòng nhìn sang sắc mắt tối sầm của ai đó.
Bình luận facebook