Ngải Thu Viên ồ lên một tiếng, như thể cố tình kéo dài giọng ra, mặt mày tỏ rõ vẻ trêu đùa.
“Thì ra là... vô tình... chạm vào à.”
Diệp Bạc Hâm cau mày, nguýt cô, cảm giác cô ả có ẩn ý trong câu nói.
Duy Mật ngẩng lên, nhìn Ngải Thu Viên, bảo: “Thôi đi, đừng có bắt nạt Tiểu Diệp, ban nãy tôi cũng có mặt đấy nhé.”
Đũa chỉ vào Diệp Bạc Hâm: “Nó mệt sắp lả đến nơi rồi, hơi sức đâu mà nghĩ ngợi xa vời? Tưởng như mấy đứa đấy à, lũ mê trai.”
Lâm Vi cười bảo: “Cũng chả biết ai mê trai đâu, mắt dán vào người ta kia kìa.”
Lộ Hạ gõ bàn: “Thôi bớt nói đi, ăn mau lên, về nghỉ ngơi, tối còn tập.”
...
Trầy trật cả buổi chiều, người mỏi nhừ, đến nhấc tay ăn cơm cũng thấy mệt.
“Đại đội trưởng!” Có người hô lên.
“Ừ.” Ưng Hy nhẹ nhàng đáp lại, vòng qua bàn đến chỗ cạnh Ngải Thu Viên, kéo ghế ra.
Ưng Hy đặt đĩa thức ăn xuống bàn, không ngồi xuống ngay mà đứng nghiêm nghị, mắt lướt qua bảy cô gái đang ngồi ăn ở bàn dài.
Nhà ăn có loại bàn bốn người ngồi, sáu người ngồi, cũng có tám người ngồi, nhưng duy nhất chiếc bàn mười người ngồi bị phòng của Diệp Bạc Hâm chiếm cứ, bên cạnh còn chỗ trống.
Ưng Hy chưa từng cùng ngồi ăn với họ. Thấy Ưng Hy đến, mọi người đều lấy làm lạ, tự giác buông đũa xuống, đứng dậy đợi Ưng Hy vào chỗ.
“Đội trưởng.” Ưng Hy nhíu mày, nghiêm chào người đàn ông đang rảo bước tới.
Đặng Viễn theo bên Tập Vị Nam, khóe miệng mím cười, mắt đảo một vòng, đoạn nói nhỏ với Tập Vị Nam: “Thưa thủ trưởng, hết chỗ ngồi rồi, hay mình ngồi kia?”
Đặng Viễn chỉ vào bàn của Diệp Bạc Hâm, bên cạnh cô tình cờ lại còn hai chỗ trống.
Tập Vị Nam nghiêng đầu nhìn, liếc cậu ta một cái, ánh nhìn khẽ lướt qua bóng lưng mảnh dẻ của Diệp Bạc Hâm, đoạn nhẹ nhàng đồng ý.
Cả hai cách bàn ăn không xa, Ưng Hy thấy cả hai cùng đi về phía này, mới đứng tại chỗ hô chào.
Đặng Viễn nhanh nhảu bước lên trước, đặt đĩa ăn trên tay xuống, kéo chiếc ghế bên cạnh Diệp Bạc Hâm ra, còn mình đứng nghiêm nghị bên mép bàn.
Tập Vị Nam gật đầu, rảo bước đến bên Diệp Bạc Hâm, đặt đĩa xuống bàn, ánh mắt thâm trầm ngước lên, nhìn mặt Ưng Hy: “Mọi người ngồi đi.”
Sáu cô gái chết sững, đừng tưởng họ mê trai, đó chỉ là vui đùa sau lưng Tập Vị Nam. Bây giờ anh đứng ngay bên cạnh, khí thế áp đảo, bí hiểm khiến người ta không thể không nhìn, ai nấy đều im re không dám lên tiếng.
Đến chiến khu đã hơn ba tháng, chưa một lần gặp Đội trưởng tại nhà ăn. Hôm nay chẳng những được gặp, còn ăn chung một bàn. Cảm giác ấy kỳ diệu, như mơ vậy.
Ưng Hy cũng không ngờ sẽ ngồi cùng bàn ăn với anh, lòng nghe phấp phới, sóng mắt dập dờn, đối diện với đôi mắt đen láy, lạnh nhạt xa cách, nhưng lại vô tình bị hút vào.
Diệp Bạc Hâm gồng người, cảm giác anh đang đứng cạnh bên. Trên người có mùi thanh mát đặc trưng. Lúc anh ngồi xuống, lướt qua cô bước vào chỗ, tay áo anh dường như nhẹ lướt qua mu bàn tay cô.
Tế bào trong cơ thể dựng dậy đầy cảnh giác. Mắt cụp xuống, len lén nghiêng đầu, thấy bờ mì dài đổ bóng mờ dưới quầng mắt.
Mày rậm đen, mũi thẳng tắp, bờ môi thanh tú, đường nét sắc cạnh, tỏa ra khí chất chững chạc hấp dẫn vô vàn.
Trên người anh luôn hiện hữu cảm giác áp đảo mạnh mẽ, khiến người ta không dám nhìn trực diện, tựa bông tuyết liên trên núi Thiên Sơn, chỉ được ngắm từ xa không được hái chơi.
“Sao lại đứng thừ ra, thấy Thủ trưởng không chào à?” Ưng Hy trông mọi người ai nấy ngẩn tò te, mắt dán trên người Tập Vị Nam, liền khó chịu mở miệng mắng.
“Chào... chào Thủ trưởng!” Sáu cô gái lí nhí đáp, Diệp Bạc Hâm hoàn hồn đưa tay lên, miệng mấp máy, không thoát được tiếng.
Tập Vị Nam không ngẩng lên, tay phải cầm đũa, tay trái cởi mũ, đặt lên đầu gối. Nhẹ nhàng nói: “Không phải giữ ý, cứ ăn tiếp đi.”
Tập Vị Nam ngồi vào chỗ, Đặng Viễn cũng ngồi xuống theo. Sau rồi cậu ta ngẩng lên liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, lại nhìn sang vị Thủ trưởng nghiêm nghị, miệng ngoác cười.
Sáu cô gái thấp thỏm ngồi xuống, không ai dám nói cười. Thoáng chốc, trên bàn ăn chỉ còn tiếng đũa chạm vào đĩa ăn.
Người ngồi bên cạnh, rõ ràng là người thân thiết nhất, thậm chí cũng từng chung chăn gối rồi, thế mà còn phải giả vờ không quen biết, khiến Diệp Bạc Hâm thấy khó chịu trong người, mông nhích ra, người hơi dồn về phía Duy Mật ở bên cạnh.
Cô thấy bữa cơm hôm nay thật khổ sở, vốn đã không thiết ăn, giờ đến nuốt cũng khó.
Cô không hiểu Tập Vị Nam muốn làm gì, nãy đứng cạnh cô, gắp cùng một món có thể nói là tình cờ, giờ lại ngồi chung bàn ăn cơm, nhẽ nào cũng là tình cờ?
Tập Vị Nam sinh ra trong gia đình quý tộc, mấy đời đều xuất thân cao quý. Anh có phép tắc ăn uống vô cùng lịch sự, dù đi lính cũng không bị nhiễm thói phàm phu tục tử.
Cách dùng bữa nho nhã, không phát ra bất kì tiếng động, cùng là há miệng ăn cơm mà so với mấy cô gái thô kệch, thì anh đến nhai nuốt cũng lịch lãm, ưa nhìn.
Mấy lần Ưng Hy liếc trộm anh, thấy ánh mắt anh nhìn sang đĩa ăn của Diệp Bạc Hâm, khẽ chau mày.
Diệp Bạc Hâm nhặt những thứ không thích ăn bỏ ra, mấy món mặn không hề động đũa, món rau cũng nhặt nhạnh nhặt nhạnh.
Tay trái của cô đặt trên bàn, vô tính hích phải tay phải đang cầm đũa của Tập Vị Nam, đũa chạm xuống đĩa, phát tiếng lanh lảnh.
“Keng” một tiếng, như tiếng chuông báo động róng lên, Diệp Bạc Hâm cảm giác có sợi dây đàn đứt phựt trong đầu, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay anh như bị điện giật, lập tức tách ra.
Tiếng động bên này lập tức gợi sự chú ý của tất cả mọi người bên bàn ăn. Mọi người đều nín thở, ánh mắt thi thoảng liếc về phía Tập Vị Nam.
Diệp Bạc Hâm thẹn thùng ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn anh. Anh tình cờ cũng ngước mắt. Đôi mắt sâu như thoảng qua ý cười, rất nhanh đã tan biến, cô bần thần nghĩ mình nhìn nhầm.
Diệp Bạc Hâm nóng ran hai má, cụp mắt xuống, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh...”
“Không sao.” Tập Vị Nam nhẹ nhàng nói. Ánh mắt lặng lẽ, tay phải đặt đũa xuống, cầm thìa canh lên, khuấy nhẹ nước canh.
Bữa cơm trôi qua trong im hơi lặng tiếng, Diệp Bạc Hâm ăn bừa một vài món, bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc để ra về.
Vừa định nói mình đã lo, thì đằng sau rầm rập tiếng bước chân, cổ bị người ta túm lại.
Thẩm Tư Á từ cửa nhà ăn chạy vào, mắt dáo dác một vòng, thấy Diệp Bạc Hâm và mấy bạn cùng phòng, liền nhấc chân lao ngay đến.
Mọi người cắm cúi ăn, không chú ý đến cô. Mắt cô chằm chằm nhìn vào gáy Diệp Bạc Hâm, hai tay ngứa ngáy.
Cô cựa ngón tay, khóe miệng nhếch cười nham hiểm, đoạn vươn tay ghì lấy cổ Diệp Bạc Hâm.
Thẩm Tư Á cúi đầu, miệng kề sát vành tai Diệp Bạc Hâm chỉ cách một tí: “Giỏi lắm Diệp Bạc Hâm, đồ vô lương tâm, dám lừa chị mày! Đội trưởng tên là Tập Vị Nam đúng không? Làm tớ cứ bảo, chẳng trách sao quen thế, thì ra là...”
Thẩm Tư Á không chặt tay lắm, Diệp Bạc Hâm bất ngờ bị tấn công, đầu mòng mọng, lại nghe Thẩm Tư Á nói thế, tức thời tỉnh hẳn.
Cô vùng khỏi tay Thẩm Tư Á, quay ra giơ tay bụm chặt mồm cô ả, ngăn không cho những lời tiếp theo vọt ra.
“Cậu im ngay!” Diệp Bạc Hâm trợn mắt gườm, đoạn đứng dậy.
Cô không dám lỏng tay, sợ cô ấy nói lung tung.
Hiện đang có bao nhiêu người ở đây, nếu mọi người biết mối quan hệ của cô và Tập Vị Nam, mà cô lại cố tình giấu giấu diếm diếm nữa, không hiểu họ sẽ nghĩ thế nào.
Và cũng ảnh hưởng không tốt đến Tập Vị Nam.
Thẩm Tư Á ú ớ toán lật tay cô ra. Tập Vị Nam ngẩng lên, mắt nhìn bàn tay của Diệp Bạc Hâm, mày hơi chau lại.
Thấy anh, Thẩm Tư Á trợn tròn hai mắt, trỏ tay vào anh, ú ớ nói.
Động tĩnh bên này lọt vào mắt tất cả mọi người trong nhà ăn vốn luôn chăm chú theo dõi từng chút một. Ưng Hy bực tức đứng phắt dậy: “Làm cái gì thế? Thẩm Tư Á cô để kỷ luật quân đội ở đâu hả? Đừng tưởng cô không phải người trong quân đội thì muốn làm gì thì làm, cấp trên của cô dạy cô như thế đấy à?”
“Xin lỗi Đại đội trưởng, để tôi đưa cô ấy ra ngoài.” Diệp Bạc Hâm liếc trộm Tập Vị Nam một cái, thấy anh không giận, bèn len lén thở phào. Không đợi Ưng Hy phải nói thêm, cô liền lôi Thẩm Tư Á ra ngoài.
“Đội trưởng...” Ưng Hy nhìn theo bóng cô, khó chịu thu lại ánh mắt. Lần thứ hai cô phạm lỗi trước mặt Đội trưởng. Lần trước sếp nổi cơn lôi đình, yêu cầu cô ta thu dọn ra về, lần này lại xảy ra chuyện ầm ĩ trước mặt ban dân thiên hạ.
Mới hai ngày mà đã hai lần gây rối, toàn những lúc có mặt sếp sòng.
Sáu cô gái cũng sững sờ. Tuy nói Diệp Bạc Hâm đã thành khẩn khai nhận chuyện tối qua, nhưng có cho các cô mấy lá gan cũng chả dám tái phạm lần hai trước mặt Đội trưởng. Hai cô này quả thật ghê gớm.
Huống hồ Ưng Hy còn ngồi đây.
“Ăn cơm thôi.” Tập Vị Nam không trách cứ, trái lại càng khiến Ưng Hy khó hiểu.
Ưng Hy nghi hoặc nhìn anh. Anh ấy ra quyết định xưa nay chưa từng thay đổi, vậy mà tối qua kiên quyết để Diệp Bạc Hâm ra về, hôm nay lại sai người thông báo cho cô ấy tập tiếp, không giống tác phong thường ngày của anh tý nào.
...
Diệp Bạc Hâm lôi Thẩm Tư Á ra một chỗ kín đáo, mới dám nởi lỏng tay đang bụm miệng, thậm chí còn bỉ bai lau vào người chị ta.
Diệp Bạc Hâm vừa buông tay, Thẩm Tư Á liền oai oái la lên: “Diệp Bạc Hâm kia! Cậu bị làm sao vậy? Tập Vị Nam là chồng cậu, sao không nói sớm? Tối qua làm tớ lo sốt cả vó, áy náy cả đêm, hóa ra cậu trêu tớ à? Vợ chồng hai người rõ buồn cười, bỡn tất cả mọi người, chơi trò gián điệp gì vậy? Chẳng trách tối qua anh ta bắt cậu về, sáng nay đã đổi ý. Thì ra người một nhà, chấp nhặt cái con khỉ khô!”
Diệp Bạc Hâm sa sầm mặt, toan đánh cho chị ta ngất luôn: “Làm cái gì mà phải hét lên thế? Bao nhiều người trong nhà ăn như thế, mà ccứ chạy vào, mồm cứ bô bô lên, tớ không giấu cậu thì giấu ai? Tối qua không thấy anh ấy giận bốc lên đầu à? Anh ấy cũng tỏ ra không quen biết rồi, nhẽ nào tớ ôm chân anh ấy nói, em là vợ anh, anh đừng đuổi em đi, đừng phạt em, thấy có hợp lý không? Ai tin? Không cho là điên mới lạ.”
Diệp Bạc Hâm thấp giọng xuống, nhìn quanh không thấy ai mới tiếp: “Mà tớ cũng chả giấu cậu, tự cậu không nhớ ra, liên quan gì tớ? Cậu cũng xem giấy đăng ký kết hôn lúc ấy rồi, còn bảo anh ấy đẹp trai, nhìn một lần không bao giờ quên. Rốt cuộc thì sao, quay đi đã quên rồi, thế còn trách tớ à?”
“Nhưng...” Thẩm Tư Á nói không nổi, dường như đúng thế thật, song vẫn thấy có chỗ không ổn. Dù gì thì khả năng lấp liếm của Diệp Bạc Hâm cũng hơn người.
Diệp Bạc Hâm tranh thủ chuyện đang dở, nói: “Lại còn nhưng. Mới rồi cậu lại gây hấn trước mặt Ưng Hy. Chị ấy đã trách cậu rồi. Cậu nói xem, cậu đến công tác, việc gì phải gây hiềm khích với người ta? Lần trước may mắn là do đội Nữ binh cần tạp chí của các cậu làm công tác tuyên truyền, nên Ưng Hy mới nhẫn nhịn, không thì đã đá cậu về lâu rồi.”
Thẩm Tư Á nghe cô nói cũng có chút lo, dẫu sao cùng trụ được nửa tháng, còn nửa tháng nữa thôi. Nếu bị Ưng Hy đuổi về bằng được, chắc lúc quay lại tòa soạn, người ta sẽ cười cho, đến nước phải cuốn gói mất.
“Thì... chồng cậu chẳng là Đội trưởng? Tớ là bạn cậu, có mối quan hệ ấy, anh ta lại chẳng đứng về phía chúng ta? Có anh ta bảo kê, Ưng Hy chả dám bướng.”
Diệp Bạc Hâm nghe một câu chồng hai câu chồng, cảm giác kì quặc, nhăn mặt nói: “Cậu đừng có treo chữ chồng ở cửa miệng nữa. Anh ấy làm việc nghiêm túc, có nguyên tắc, công tư rõ ràng. Cậu xem tối qua thì biết rồi đấy. Cậu tưởng anh ấy đang đùa à, tối qua là bực thật đấy, đe tớ không nể nang chút nào. Chuyện vừa nãy, nói không chừng lại bảo do tớ sao đó?”
“Còn nữa, ai đứng cùng phía với cậu.” Diệp Bạc Hâm bực mình lườm: “Chuyện này kín miệng đấy, đừng có nói ra ngoài. Nếu bị người ta biết được tớ và anh ấy có liên quan, e là sẽ gây phiền phức cho công việc của anh ấy. Cậu cũng biết trong quân đội cấm kỵ nhất việc kết bè quan hệ. Dù anh ấy không làm gì cho tớ nhưng cũng bị người ta bắt thóp, mang tiếng ảnh hưởng đến tương lai của anh ấy. Chuyện này rất nghiêm trọng. Cậu đừng có mà gây chuyện.”
“Rồi, biết rồi.” Thẩm Tư Á cũng không phải người không phân định nổi nặng nhẹ, bèn gật gù.
Cả hai cùng về ký tác của Thẩm Tư Á. Diệp Bạc Hâm muốn hỏi Tập Vị Nam vì sao anh lại đồng ý cho cô ở lại, chuyện này cứ cất mãi trong lòng khiến cô khó chịu.
Cô lại không dám đến thẳng phòng làm việc của anh, chỉ đành đứng ở cầu thang, ôm cây đợi thỏ.
Sau bữa ăn, chắc anh sẽ về đây chứ không về thẳng văn phòng?
Lúc Tập Vị Nam lên gác, cô đang đứng tựa vào tường, hai tay ôm ngực, đầu nghiêng nghiêng đùa với Thẩm Tư Á.
Thẩm Tư Á càng khoa trương hơn, cô ả lấy một ghế con ra ngồi, hai chân duỗi thẳng, hoàng tráng chặn lối đi. Hai tay gối sau gáy, ngẩng đầu tựa vào tường.
Bình luận facebook