Diệp Thanh Vũ không trả lời, nâng cà phê lên, nhấp một ngụm, nén sự bực dọc trong lòng.
Ngước mắt: “Anh Hạ, em không giống anh, anh là con đất con trời, còn em… chỉ là con ngoài giá thú. Anh nghĩ em muốn nhìn những bộ mặt kinh tởm của đám người kia? Nếu có thể, em muốn tát lật mặt ông ta, nhưng em không có quyền được ngang ngạnh.
Một câu “con ngoài giá thú” khiến Hạ Dã Nhuận phải nhăn mày.
“Thanh Vũ, cái này không liên quan tới con ngoài giá thú hay không, em đừng tự ti, không ai coi thường em cả.”
Thanh Vũ cười tự giễu.
Phải, không ai coi thường cô cả, họ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt săm soi. Cho rằng mẹ cô phá hoại gia đình người khác, mà cô có dòng máu của mẹ chảy trong người, hiển nhiên không khỏi liên can. Ánh mắt nhìn cô như nhìn một thứ rác rưởi.
Hạ Dã Nhuận hôm nay sắc mặt tiều tụy, người cũng không được tỉnh táo như thường ngày, như thể vừa gặp một cú shock, nhìn mà Diệp Thanh Vũ thấy xót lòng.
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Thanh Vũ mới lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Anh Hạ, có việc gì anh cứ nói thẳng, ngần ngừ không dứt khoát thế này không giống tác phong của anh.”
Hạ Dã Nhuận thì có việc gì mà tìm mình, mới rồi chẳng qua chỉ giúp cô gỡ vòng vây mà thôi.
Nghe Diệp Thanh Vũ nói vậy, anh sực tỉnh, dần dà thu ánh nhìn từ ngoài cửa sổ, gương mặt tuấn tú hơi nhợt nhạt, đôi mắt sáng vốn luôn dịu dàng giờ tăm tối vô hồn.
“Thanh Vũ, em có biết em gái em đang ở đâu không?”
Đã mấy ngày tìm kiếm, những mối quan hệ có thể vận dụng đều vận dụng rồi.
Nhưng cô đã cố tình trốn, thì anh có lật cả đất trời lên cũng không thấy.
Cùng nhau lớn lên, anh ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách cô, vậy mà những năm qua anh đã làm chuyện khốn nạn gì thế này?
Ỷ mình là chồng chưa cưới của cô ấy, nên gác gối ngủ vô lo, tiêm nhiễm không ít tính xấu của công tử con nhà giàu.
Ngón tay Diệp Thanh Vũ thoáng run lên, mi cụp xuống, che đi ánh nhìn phức tạp.
Cười khảy: “Anh tìm sai người rồi, em và nó chưa từng hợp nhau, nó ở đâu làm sao em biết?”
Cả ba cũng coi như lớn lên cùng nhau, Diệp Thanh Vũ và Diệp Bạc Hâm trước nay luôn ngứa mắt lẫn nhau, đôi bên thường xuyên châm chọc chỉ trích, không ít lần ngay trước mặt Hạ Dã Nhuận.
Hạ Dã Nhuận ở giữa không biết phải đứng về bên nào, bị hai chị em lườm nguýt không ít.
Nghĩ đến thời nhỏ vô tư lự, ánh mắt Hạ Dã Nhuận có thêm sắc ấm.
Nhưng rất nhanh đã bị tâm trạng buồn bực, thất bại bao trùm.
Từng cử chỉ động tác của anh đều lọt vào mắt Diệp Thanh Vũ, lòng càng thêm xót xa, tay run lẩy bẩy, để khỏa lấp cơn giận dữ, không chấp nhận, cô đành nhấp ngụm cà phê.
Ngón tay cầm thìa nguấy tách cà phê màu nâu sậm, nghe giọng Hạ Dã Nhuận thảm hại nói: “Thanh Vũ, em cố gắng nghĩ xem, anh thực sự đã hết cách rồi, những người quen cô ấy, hoặc những nơi có thể đến, anh đều tìm rồi.”
Diệp Thanh Vũ ngước mắt, khóe môi khẽ nhếch.
Những người có thể tìm đều tìm rồi?
Ha!
Phải chăng Hạ Dã Nhuận còn đáng thương hơn cả cô? Đến giờ này mà vẫn chưa rõ chân tướng.
Có những khi Diệp Thanh Vũ buộc phải thừa nhận, Diệp Bạc Hâm còn dã man hơn cả cô, hành động kiên quyết dứt khoát, còn Diệp Thanh Vũ cô lại phải nhòm trước ngó sau, bởi cô không được phép thua.
Bởi vậy nên Diệp Thanh Vũ thế nào cũng sẽ thua, thua bởi người phụ nữ vô tình.
“Tìm nó làm gì, cả hai chả phải đã từ hôn rồi đó thôi?”
Diệp Bạc Hâm đột nhiên mất tích, việc này không nằm trong dự liệu của Diệp Thanh Vũ, năm xưa cô ta còn hùng hổ nói sẽ về Diệp Thị giành tài sản.
Vẻ lạnh nhạt trong lời Diệp Thanh Vũ nói rót vào tai Hạ Dã Nhuận như mang một ý nghĩa khác, anh ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh Vũ: “Em biết à?”
Nói rồi, lại cảm thấy sai sai: “Không... bọn anh chưa từ hôn...”
Diệp Thanh Vũ cười khẽ: “À em nói nhầm, chỉ có Tô Uyển đến nhà anh từ hôn.”
Sao cô ấy biết?
Dĩ nhiên cô biết, hôm trước mẹ cô và bố cãi nhau trong phòng ngủ.
Hạ Băng cảm thấy Diệp Viễn Đông điên rồi, Tô Uyển đã đến tận nhà họ Hạ để từ hôn, mà Diệp Viễn Đông không đồng ý, muốn bằng được Diệp Bạc Hâm ly hôn, tiếp tục hôn sự với nhà họ Hạ.
Hạ Băng sợ chuyện bại lộ, khiến nhà họ Hạ nổi giận lôi đình.
Cả hai đều có nỗi lo riêng mình, không hợp thế là cãi nhau.
Cửa phòng không đóng kín, tiếng mỗi lúc một to.
Bao năm nay, Hạ Băng không được ông bà nội ưng ý, để lấy lòng Diệp Viễn Đông, bà khúm núm, chưa từng một lần to tiếng trước mặt Diệp Viễn Đông.
Nhưng lại bởi chuyện của Diệp Bạc Hâm mà cãi vã.
Diệp Thanh Vũ biết Hạ Băng không ưa Diệp Bạc Hâm, nó hủy bỏ hôn ước với nhà họ Hạ lại càng đúng ý bà, để xem sau này nó vênh váo kiểu gì.
Diệp Thanh Vũ không chỉ biết, mà còn khiêu khích nói ra, khiến Hạ Dã Nhuận nhất thời bẽ bàng, mặt mũi nhợt đi mấy phần.
Trầm mặc, anh nén niềm chua chát trong tâm can.
Đoạn hỏi dò: “Thanh Vũ, vì sao dì Tô lại đòi từ hôn?”
Lúc này Diệp Thanh Vũ thấy buồn cười, khóe miệng không kìm được nhếch lên: “Hai mẹ con họ đều coi thường em, anh dựa vào đâu mà nghĩ là em biết?”
Hai câu nhắc đi nhắc lại vấn đề “coi thương”, thân phận con ngoài giá thú để lại trong Diệp Thanh Vũ ám ảnh tâm lý không hề nhỏ.
Hạ Dã Nhuận á khẩu, cô ấy quá nhạy cảm, nói chuyện mà lúc nào cũng dựng gai khắp mình.
Những lúc chỉ có cả hai, phía anh lúc nào cũng phải cẩn thận tránh câu từ nhạy cảm, lại phải tìm chủ đề, thật sự mệt mỏi.
Diệp Thanh Vũ mang lại cho người ta một cảm giác cứng rắn, không biết lúc nào thích hợp để dịu mỏng, khiến người ta cảm thấy khó tiếp xúc.
Diệp Thanh Vũ tắt nụ cười, hơi ngước mắt: “Anh Hạ, Diệp Bạc Hâm không thích anh, bao năm qua, em không tin anh không nhận ra.”
Bị nói đúng chỗ đau, Hạ Dã Nhuận khó chịu cau mày:
“Em nói vớ vẩn cái gì thế?”
Diệp Bạc Hâm cười nhạo, cảm giác bất bình thay Hạ Dã Nhuận.
“Em nói vớ vẩn hay không, trong lòng anh rõ nhất chứ nhỉ? Hai người đính hôn năm năm, nhưng vẫn chưa bước chân vào lễ đường, lý do vì sao? Lại chẳng phải do Diệp Bạc Hâm tìm cớ thoái thác? Nếu nó thật sự yêu anh, vì sao ban đầu lại đòi ra nước ngoài học bằng được? Nhẽ nào không phải để lẩn trốn, không phải do anh ép quá gắt?”
Cảm xúc của Diệp Thanh Vũ hơi có phần mất kiểm soát, ngón tay siết chặt quai đeo túi, mắt hơi trợn.
“Nếu không phải anh bị đâm xe, e là bây giờ nó vẫn bay nhảy trời trời Tây bên kia đại dương! Có lúc em không hiểu nỗi anh thích nó ở điểm nào? Đẹp ư? Người đẹp hơn nó nhiều vô kể, nếu anh muốn, há chẳng phải chỉ cần ngoắc tay? Con bé ngang ngạnh, cao ngạo, ích kỷ, vô tình, ngoại trừ bản thân ra, nó có yêu ai đâu.”
“Im đi! Không phải như thế.” Hạ Dã Nhuận quát lên, hình tượng công tử nhã nhặn nhu mì bấy lâu nay, chưa một lần tức giận, giờ đây đôi mắt trợn trừng, mày xếch ngược, khiến người ta không khỏi run sợ trước khí thế áp đảo của anh.
Anh biết, bấy lâu luôn biết.
Nhưng bị người ta bóc rạch, trần trụi bày ra trước mặt, đây quả là lần đầu tiên.
Anh đã quen tự dối lừa chính mình, mà Diệp Thanh Vũ lại thấy rõ trong mắt.
Bao năm qua, có một đôi mắt luôn dõi nhìn anh, xem anh như một trò cười.
Hạ Dã Nhuận bản chất cao ngạo, anh không chịu được.
Diệp Thanh Vũ sợ quá nín bặt, giật mình, suýt làm đổ cốc nước.
Mắt hoe hoe đỏ, cô hơi nghiêng đâu, cằm khẽ hất lên, nuốt giọt nước mắt bên khóe.
“Xin lỗi...” Thấy cô sợ sệt, Hạ Dã Nhuận hạ giọng xin lỗi.
Hồi lâu, Diệp Thanh Vũ vẫn không lên tiếng.
Mỗi người đều có sự cao ngạo riêng mình, thích anh ấy, không có nghĩa có thể đánh mất tôn nghiêm.
Vì cô gái khác anh bực bội, nổi giận, dựa vào đâu mà bắt cô phải chịu đựng.
“Thanh Vũ, cô ấy là em gái em, em không thể nói như vậy. Cô ấy không sai, tình cảm là chuyện không thể gò ép, thôi cứ coi như anh là kẻ đớn hèn, chỉ bởi anh không buông được.” Hạ Dã Nhuận thì thào.
Dáng vẻ khép nép cầu toàn khiến Diệp Thanh Vũ càng thêm phần bất mãn Diệp Bạc Hâm. Một người đàn ông tốt như thế vì sao nó không biết đường trân trọng.
“Nó vốn dĩ đã ngang nganh, nhẽ nào em nói sai? Không ngang ngạnh, mà nói mất tích là mất tích được luôn à?” Khựng lại một lúc: “Còn nữa, anh tưởng nhà họ không biết nó đi đâu? E là chỉ để giấu một mình anh thôi.”
“Có phải em biết gì không?” Hạ Dã Nhuận kích động túm lấy cổ tay của Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ chau mày, như bị bỏng vậy, Hạ Dã Nhuận chỉ nhăm nhăm vào câu nói của cô. Ngón tay cô càng siết càng chặt.
Cô nhắm mắt, ngoảnh đầu đi, không nỡ nhìn anh,
Diệp Bạc Hâm ích kỷ, Tô Uyển lại giúp nó giấu giếm, nhưng cô thấy ngứa mắt, không nỡ giương mắt nhìn anh bị dối lừa.
“Anh muốn biết vì sao Tô Uyển lại muốn từ hôn chứ gì? Được, để em cho anh biết.”
“Nó! Diệp Bạc Hâm! Dưới danh nghĩa là vợ chưa cưới của anh, lại đi đăng ký kết hôn với người đàn ông khác tầm hơn tháng trước. Trong khi anh đi khắp nơi tìm tung tích của nó, thì chắc mẩm nó đang ở nhà người đàn ông kia rồi. Bằng không nhà họ đã chẳng xới tung cả xứ này lên. Họ biết cả, chỉ giấu mình anh...”
Hạ Dã Nhuận không tin, những lời Diệp Thanh Vũ nói như một quả bom, khiến con tim anh nổ tan tành, từng bộ phận trên cơ thể như bị châm chích, đay nghiến nhuyễn nhừ, đến khi không còn mảnh da lành lặn.
Môi anh trắng bệch như tờ giấy, ngón tay lơi lỏng dần dần tuột khỏi cổ tay Diệp Thanh Vũ, như một cái xác không hồn, cơn lạnh lẽo từ dưới bàn chân lan khắp người.
“Không thể nào... không thể... cô ấy không làm thế với anh...”
“Bọn anh đính hôn rồi, làm sao cô ấy có thể... cô ấy không phải loại người ấy...”
Diệp Thanh Vũ hít thật sâu, Hạ Dã Nhuận đau một, cô đau mười.
Người đàn ông yêu thầm hai mươi năm, giờ lại hồn bay phách lạc bởi người phụ nữ khác, còn cô chỉ giương mắt nhìn.
“Làm sao mà không thể? Diệp Bạc Hâm có phải chỉ ngang bướng ngày một ngày hai đâu. Gây chuyện có mẹ nó đỡ, như lần này, rõ ràng nó hủy hôn, nhưng lại trốn bay trốn biến bặt không âm tín, mẹ nó nói gì? Mẹ nó đến nhà anh từ hôn, giấu nhiệm chuyện của Diệp Bạc Hâm, chẳng phải do sợ truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái bà ta đấy thôi?”
“Chỉ cần từ được hôn, và chuyện Diệp Bạc Hâm đăng ký kết hôn với người đàn ông khác lúc vẫn còn hôn ước không bị bại lộ, thì nó vẫn là tiểu thư được hai nhà Diệp-Tô cưng chiều. Đồng thời bên ngoài cũng không mang tiếng xấu.”
....
Sau khi Diệp Thanh Vũ ra về, Hạ Dã Nhuận vẫn chưa lấy lại được thần hồn, hoặc có thể nói anh không cách nào chấp nhận được sự thật này.
Bất kể Diệp Thanh Vũ nói gì, anh luôn tin Diệp Bạc Hâm không thể quá đáng như lời cô ấy nói.
Nhất định là đã có vấn đề gì đó.
Điện thoại trong túi đổ chuông, ngón tay Hạ Dã Nhuận lần mò, màn hình nhấp nháy cái tên quen thuộc.
Ánh mắt lướt qua vẻ u ám, anh không nhận, quẳng xuống bàn.
Âm thanh vang vẳng thu hút ánh nhìn của người bên cạnh, anh mặc kệ, đăm chiêu suy tư,
Nửa phút sau, tiếng chuông du dương cuối cùng im bặt.
Hạ Dã Nhuận gọi phục vụ, kết quả là Diệp Thanh Vũ đã thanh toán rồi.
Tâm trạng u ám càng phủ thêm một lớp sương mờ.
Bước ra khỏi quán cà phê, anh thẫn thờ cất bước về phía trước, bên tai là một tràng còi xe inh ỏi, lẫn trong tiếng la ó chửi bới của người qua đường, lẫn tài xế.
Ngẩng đầu hoang mang ngước nhìn bốn phía, nhận ra mình đã bước xuống đường xe chạy, xe đằng sau ùn tắc lại.
Những kẻ kia phẫn nộ hét lên với anh đầy tức tối, anh chỉ cười gằn, quay người bước đến bên đài phun nước.
Mặc kệ hình tượng, anh cứ thế xoãi hai chân, ngồi phệt xuống bệ tròn bên đài phun nước.
Lúc trợ lý riêng đến đón anh, gọi mấy lần, anh mới ngước đôi mắt xám xịt mông lung, thiếu đi thần thái tỉnh táo thường ngày.
Trợ lý sửng sốt, trừ năm năm trước lúc nghe Diệp tiểu thư lâm nguy, anh bạt mạng vượt đèn đỏ lao đến bệnh viên, suy sụp đợi ngoài phòng phẫu thuật ra, kể từ đó anh chưa từng gặp lại dáng vẻ hồn xiêu phách lạc này của Hạ Dã Nhuận.
Hạ Dã Nhuận cụp mắt, áo vest vất bên không buồn nhặt, hai chân máy móc tiến về phía xe đỗ.
Trợ lý vội vàng nhặt áo lên, theo sát anh.
Trạng thái anh như thế này, trợ lý e sẽ có chuyện.
“Giám đốc, mình đi đâu?”
Khóe mắt Hạ Dã Nhuận hơi rũ xuống, người uể oải ngồi thụt vào ghế sau, áo sơ mi trắng có vết bẩn đen đen.
Trợ lý gọi mấy tiếng, anh mới ngơ ngác ngước đôi mắt vô hồn lên.
Giọng khàn đặc: “Đến công ty...”
Bây giờ có thể đi đâu, công việc mới có thể khiến đầu óc anh linh hoạt trở lại, bận rộn mới khiến anh không thể nghĩ ngợi.
Hạ Dã Nhuận lặng lẽ ngó ra cảnh vật không ngừng thụt lùi về sau bên ngoài cửa sổ, con tim cứ dần tê tái từng chút từng chút, co rút lại thành một mớ.
Anh biết chuyện trọng đại, Diệp Thanh Vũ không lừa mình. Dẫu Diệp Thanh Vũ và Diệp Bạc Hâm từ nhỏ có ghét bỏ nhau, nhưng nhân phẩn của Diệp Thanh Vũ không đến nỗi nào, không bao giờ dễ dàng bôi nhọ người khác.
Hạ Dã Nhuận xao động, nhớ đến sự cương quyết của Tô Uyển, và cả lời cảnh cáo của Diệp Thiên Dịch, nhẽ nào mình sai rồi?
Điện thoại trong túi quần lại đổ chuông, ngắt ngang dòng tư tưởng, Hạ Dã Nhuận định không bắt máy, nhưng có vẻ đối phương có việc gấp, tiếng reo như giục giã. Anh ngần ngừ, sau cùng vẫn lấy điện thoại ra.
Vẫn là số máy vừa nãy, Hạ Dã Nhuận nén lại ý nghĩ ngắt máy, bèn chau mày nhấc nghe.
Đầu bên kia là một giọng nữ trẻ trung, rụt rè nhưng ấp ủ kỳ vọng. Giọng nói dịu dàng lay động, đến Hạ Dã Nhuận nghe cũng phải nén cơn bực trong lòng. Thương hoa tiếc ngọc phàm là đàn ông đều hiểu. Huống hồ là một quý công tử có văn minh như Hạ Dã Nhuận.
“Xin lỗi, anh Hạ, em làm phiền anh phải không?”
“Không.” Hạ Dã Nhuận khẽ nói.
Cô gái thờ phào, hỏi đầy mong mỏi: “Lát nữa em đến bệnh viện kiểm tra, nhưng em hơi sợ, anh... có thể đi cùng em không?”
Hạ Dã Nhuận vốn định từ chối, nhưng giọng cô gái lại vang lên: “Không sao đâu anh, nếu anh bận thì em có thể tự đi...”
Hạ Dã Nhuận nhíu mày, khẽ nói: “Không bận, em theo y tá lên trước, anh đến sau.”
Bình luận facebook