Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 90
Trợ lý nhìn Hạ Dã Nhuận qua gương chiếu hậu, anh đã gác máy, không lập tức ra lệnh quay đầu xe, mà đăm chiêu mở điện thoại. Không biết đang nghĩ gì, cả gương mặt trầm ngâm đến độ đáng sợ.
Hồi lâu, khi rẽ qua một giao lộ, Hạ Dã Nhuận mới xoa thái dương, mắt nhắm nghiền, ngả vào lưng ghế.
“Tới bệnh viên...”
Sự bất lực nhiều hơn quan tâm, giọng lạnh nhạt lấp đầy hiu quạnh.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, gặp đèn đỏ vẫn dừng lại.
Bệnh viện cách trung tâm thành phố không xa, chừng nửa tiếng là đến nơi.
Hạ Dã Nhuận chưa vội xuống xe. Ngồi trên xe, anh châm một điếu thuốc, nheo mắt nhả khỏi, làn khói thuốc vẩn vương bôi nhòa đường nét của anh.
Công tử như ngọc, để hình dung Hạ Dã Nhuận không còn gì hợp hơn câu nói ấy.
Hạ Dã Nhuận nghiện thuốc nặng, lúc áp lực công việc quá lớn, mỗi ngày anh đốt hai bao, trên căn bản thuốc chưa lúc nào rời tay.
Hộc để đồ trên xe luôn có sẵn thuốc, bật lửa, gạt tàn.
Ngửi thấy mùi thuốc, nghe bên tai tiếng loẹt xoẹt bật lửa, trợ lý liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, đoạn lấy gạt tàn đưa anh.
Một lúc rít liền mấy điếu, mãi đến khi trong xe mịt mù khói, anh mới dụi đầu tàn, mở cửa sổ, xua tan làn khói nồng nã trong xe.
Thứ Ba, bệnh viện chật ních người, nhiều người đứng xếp hàng dưới sảnh, Hạ Dã Nhuận vốn khí chất ôn nhu như ngọc, lại vận quần tây áo vest cắt may vừa vặn, đồng hồ đeo tay nhãn hiệu Thụy Sĩ, người sành sỏi thoạt nhìn đã biết ngay tư trang trên người anh không dưới bảy con số.
Toàn thân như bao trùm trong ánh sáng, thoáng chốc đa số ánh nhìn trong sảnh đều rơi trên người anh. Còn anh lại cau mày, thần sắc bần thần như trước. Trợ lý đi cạnh bên, cả hai quen đường bước vào thang máy, lên thẳng khoa Mắt tầng năm.
Hai năm trước trên đường ra sân bay, vì tránh một chiếc xe hàng lao tới chính diện, Hạ Dã Nhuận đành đánh tay lái, xe lao vào khối núi ven đường.
Giữa bờ vực sống chết, Lâm Tịnh Âm nghiêng người che đầu Hạ Dã Nhuận, còn bản thân lại đập vào vách kính chắn, một cú va chạm quá dữ dội khiến cô ngất lịm tại chỗ.
Lúc tỉnh dậy thì đã là ba ngày nằm trong bệnh viện, mắt không thấy ánh sáng, khoảnh khoắc ấy cô thấy thế giới của mình sụp đổ.
Lúc ấy, tâm trạng cô vô cùng bất ổn. Hạ Dã Nhuận lại áy náy, đành chủ động chịu trách nhiệm chăm sóc, từ chuyển đến bệnh viện tốt nhất, mời đoàn trị liệu tốt nhất từ nước ngoài, Hạ Dã Nhuận đều lo liệu dù lớn dù nhỏ.
Người đàn ông lăn lộn trên thương trường nhẽ nào không hiểu Lâm Tịnh Âm muốn gì, nhưng anh không cho được. Một trái tim từ nhiều năm trước đã trao người phụ nữ khác, không còn cô gái nào có thể lọt vào mắt anh.
Mắt của Lâm Tịnh Âm mãi chưa thấy tiến triển, nói cho cùng là trách nhiệm của anh. Nếu không phải do anh, thế giới của cô ấy đã không rơi vào u tối.
Lâm Tịnh Âm không còn gì, cô đặt tất cả gửi gắm nơi anh. Mấy ngày không gặp, tính tính cô trở nên nóng nảy, bác sĩ khuyên không tốt cho mắt hồi phục, nên trong lúc bận rộn công việc, cứ dăm ba ngày anh lại đến bệnh viện.
Một năm trước, bác sĩ điều trị mới đồng ý cho cô xuất viện, nhưng hằng tháng phải đến bệnh viện tái khám một lần. Vào những ngày đó cô sẽ được nghe bác sĩ chẩn đoán, mỗi lần như thế là một lần chan chứa hy vọng, để rồi lần qua lần thất vọng.
Cô sợ cả đời sẽ không nhìn thấy gì, như vậy là sẽ chẳng còn gì.
Ngược chiều ánh sáng, Hạ Dã Nhuận chậm rãi bước đi. Y tá đẩy xe từ một góc rẽ đi ra, Hạ Dã Nhuận lơ đễnh. Cô y tá không nghĩ góc rẽ bên kia có người, xe đâm sầm vào người Hạ Dã Nhuận.
Hạ Dã Nhuận lảo đảo lùi về sau mấy bước. Trợ lý giật mình vội và đỡ lấy.
Bông tăm, băng gạc, hộp thuốc, kim tiêm...
Rơi vãi khắp nơi.
May chưa bể mấy bình thuốc.
“Ối giời ơi! Tôi nói cái anh này làm sao thế? Đi đường không biết nhìn à?” Y tá vừa trách móc, vừa lom khom nhặt đồ.
Trợ lý nhìn Hạ Dã Nhuận, đoạn khẽ khàng xin lỗi thay anh.
Y tá ngẩng lên thấy một chàng trai trẻ giúp mình nhặt đồ, quần tây áo vest, đeo kính viền ánh kim, thoạt trông đã biết là người làm công sở.
Quay ra thấy Hạ Dã Nhuận, mặt lạnh nhạt, tướng tá thì lại đẹp trai, tiếc là một gã bất lịch sự, đâm vào người ta mà để trợ lý xin lỗi hộ.
Một vài kẻ có tiền là không coi người khác ra gì, nghiễm nhiên chỉ tay năm ngón, mắt hếch ngược lên trời.
Y tá hứ một tiếng, đanh mặt quở mấy câu rồi đẩy xe đi.
Ngồi đợi trong phòng khám Mắt, Lâm Tịnh Âm nghe tiếng động, liền nhờ y tá ra xem sự tình. Y tá rướn cổ thấy Hạ Dã Nhuận và xe đủn đâm sầm vào nhau, liền á một tiếng, đoạn xì xào miêu tả lại như thật cho Lâm Tịnh Âm nghe.
Lâm Tịnh Âm lo lắng, vịn ghế đứng dậy, nhờ y tá dìu mình ra xem.
“Anh Hạ, anh không sao chứ?” Nghe tiếng bước chân quen thuộc, gương mặt Lâm Tịnh Âm vụt cười yếu ớt, đôi mắt vô hồn hướng về phía trước. Dù Hạ Dã Nhuận đang đứng phía bên trái của cô, nhưng ánh mắt cô dõi vào không khí, hai tay quơ quào trước mặt.
Hạ Dã Nhuận lặng lẽ nhìn những ngón tay gày gò, mu bàn tay nổi gân xanh rõ mồn một, khiến bàn tay càng thêm ốm yếu, mong manh.
Thu lại ánh nhìn, anh đỡ cánh tay cô từ tay y tá, dẫn cô ra đến văn phòng khoa.
“Không sao...”
Nhìn gò má nhợt nhạt của cô, Hạ Dã Nhuận hỏi han tình hình sức khỏe của cô như thường ngày, nhưng tâm trạng sa sút vẫn được Lâm Tịnh Âm manh nha nhận ra.
Trong lúc đợi tái khám, như thường lệ Lâm Tịnh Âm kể lại những chuyện vui trong cuộc sống, nói rồi tự cười. Hạ Dã Nhuận ở bên thả hồn lơ đễnh đi rõ xa, lâu không thấy anh phản hồi, tâm trạng Lâm Tịnh Âm lặng xuống: “Anh Hạ?”
Gọi mấy câu, Hạ Dã Nhuận mới thu lại ánh mắt lơ đễnh, ngoảnh đầu nhìn cô gái cạnh bên, giọng khàn khàn: “Sao?”
Lâm Tịnh Âm nở nụ cười buồn, nghếch gương mặt hao gầy, đôi mắt như lồng một áng màu xám xịt: “Anh Hạ, có phải anh thấy em rất phiền không?”
Hạ Dã Nhuận muốn nói “phải”, sự tồn tại của cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của anh, bao gồm tình cảm của anh, cô gái mà anh yêu giờ đã không thấy đâu. Còn anh lại nôn nóng, điên cuồng hận không thể tìm ra cô ấy, thế mà vẫn phải nén lại tâm trạng bực dọc đến bệnh viện với cô, nghe những chuyện ấu trĩ của cô.
Thậm chí anh không thể trút giận.
Đối diện với sự ngây thơ của cô, với đôi mắt mất đi sắc màu, Hạ Dã Nhuận lại nghĩ đến tội lỗi của mình, sự bất lực căng nặng cõi lòng, những lời nghiệt ngã lại đành nuốt xuống, bất chấp cổ họng đau đớn, như nuốt phải lưỡi dao sắc.
“Không sao, đừng nghĩ nhiều.” Hạ Dã Nhuận lạnh nhạt cụp mắt, ánh nhìn không có lấy một sự ấm áp.
“Vậy ạ? Sao vừa nãy anh không nhận điện thoại của em? Nhẽ nào anh quên hôm nay là ngày em tái khám. Hôm qua mình chả đã nói, buổi trưa anh đưa em đến mà?” Lâm Tịnh Âm se sẽ nói, giọng thoáng vẻ cô đơn, và cả tủi thân.
Cô biết lúc nào thì nên tỏ ra yếu đuối, cũng hiểu rõ đàn ông thích như vậy.
Lúc này tỏ ra dồn dập trái lại sẽ phản tác dụng, lấy lùi làm tiến mới là thượng thượng sách.
Nghe giọng nghẹn ngào của cô, Hạ Dã Nhuận quả nhiên mủi lòng: “Không quên, lúc em gọi điện, anh đang bận bàn bạc với khách hàng, sau đó chẳng bắt máy đó thôi?”
Có vẻ như Lâm Tịnh Âm là người con gái rất dễ mãn nguyện, ánh mắt anh chăm chú lướt trên gương mặt cô, lòng nhoi nhói đau.
Tại sao người anh thích lại không thể ngoan như cô ấy, hiểu cho anh một tí có phải tốt không?
Hạ Dã Nhuận đưa Lâm Tịnh Âm vào phòng kiểm tra, nhìn cô ấy nằm lên giường, bị đẩy vào dưới bộ máy hình vòm, mắt đeo thiết bị tròn như cái bát.
Do căng thẳng nên hai tay gác trên bụng hơi lẩy bẩy run.
“Đừng căng thẳng, cứ thả lỏng.” Bác sĩ điều trị ngồi trong phòng quan sát, nhẹ giọng làm dịu tâm trạng cô.
Kiểm tra xong, Hạ Dã Nhuận để y tá dìu Lâm Tịnh Âm ra ngoài trước. Cửa đóng lại, anh ngồi xuống trước mặt bác sĩ điều trị.
“Thưa giáo sư Châu, thế nào ạ, có khả năng hồi phục thị lực không?”
Giáo sư Châu lật xem phim vừa chụp, chỉ vào một tấm đồng tử đen trắng giảng giải với Hạ Dã Nhuận. Mà Hạ Dã Nhuận dù lợi hại mấy thì cũng chỉ ở lĩnh vực thương trường, đối với thuật ngữ y khoa anh hoàn toàn lạ lẫm.
Anh nhíu mày ngắt lời: “Giáo sư Châu, mong ông nói rõ hơn, khả năng hồi phục là bao nhiêu phần trăm, khoảng bao lâu thì có thể hồi phục? Có cần làm phẫu thuật không?”
Giáo sư Châu là chuyên gia nhãn khoa nổi tiếng trong nước, mỗi lần nhắc đến chuyên môn là không ngừng lại được, bị chàng trai trẻ ngắt lời, mặt ông thoáng vẻ bối rối.
Húng hắng vài tiếng, ông mở bệnh án, vừa ghi chép vừa nói: “Ban đầu cô ấy va vào chắn kín, dẫn đến tụ máu trong sọ, chèn lên dây thần kinh thị giác, gây nên mù tạm thời. Lúc đầu chúng tôi đã có phác đồ điều trị, vốn dự định trực tiếp tiến hành phẫu thuật lấy máu tụ trong sọ, nhưng vị trí chấn thương cách nhãn cầu quá gần. Dưới tiền đề không đụng chạm vào dây thần kinh thị giác, chúng tôi không dám đảm bảo có thể giúp cô ấy hồi phục như cũ. Theo lý mà nói, phác đồ điều trị thứ hai không có vấn đề gì, dùng thuốc làm tan máu bầm trong sọ ít nguy cơ hơn làm phẫu thuật, trong vòng một năm có thể hồi phục dần dần thị giác, nhưng hai năm rồi.
Ngưng một lúc, giáo sư Châu ngoáy bút ký tên, xé tờ bệnh án đưa anh.
“Trong y học, những tình trạng kiểu này không thể có được đáp án chính xác, tôi cũng không thể khẳng định bao giờ thì thị lực hồi phục. Nhưng tôi dám đảm bảo, với trình độ phát triển của y học ngày nay, mắt của cô ấy nhất định có thể nhìn lại được. Bây giờ chỉ là vấn đề thời gian. Thế này, chúng tôi sẽ họp bàn, xem xét lại phác đồ điều trị. Nếu anh Hạ không yên tâm, có thể đưa cô ấy sang Mỹ điều trị.”
“Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, việc Lâm tiểu thư mãi không hồi phục, khả năng lớn là do tâm lý của cô ấy không vượt qua được. Hai người có thể tham khảo việc tham vấn bác sĩ tâm lý.
Từ phòng Tái khám đi ra, trong đầu Hạ Dã Nhuận luôn lởn vởn lời giáo sư Châu nói.
Cho đến khi Lâm Tịnh Âm lên tiếng, anh Hạ, không sao đâu, em quen rồi, bấy giờ anh mới sực tỉnh, toan nói lại thôi.
Bầu không khí nặng nề tĩnh mịch kéo dài cho đến khi tiễn Lâm Tịnh Âm về đến căn hộ cô đang ở.
Căn hộ hơn trăm mét vuông, đầy đủ đồ đạc, thang máy chạy riêng từng hộ, nằm tại vòng tuyến III của thành phố, cũng thuộc khu cao cấp. Trang hoàng theo phong cách Châu âu, ba phòng một phòng khách.
Hộ lý phụ trách chăm sóc cô, cả căn hộ rộng thênh thang chỉ hai người ở.
Theo lý mà nói, Lâm Tịnh Âm không đi làm, gia cảnh éo le, vài năm trước bố mẹ do làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, đã cuốn gói chạy trốn, để lại cô bé đối diện với chủ nợ lăm le đòi nợ tận nhà.
Gặp lại Lâm Tịnh Âm ở hộp đêm. Lúc ấy cô bị ép đến hộp đêm tiếp rượu, còn Hạ Dã Nhuận do công việc làm ăn thường xuyên có mặt tại đó. Để làm hài lòng vài gã giám đốc có sở thích quái gở, lúc bàn chuyện làm ăn thường có người đẹp đi kèm, nói là tiếp khách, Hạ Dã Nhuận không thể không nể.
Hạ Dã Nhuận nhận ra cô gái bị chuốc rượu là em gái lớp dưới ngoan hiền thời đại học năm xưa, lúc phát biểu trước ban bệ Hội sinh viên cũng tỏ ra ngượng ngùng, giờ lại ra tiếp rượu với lớp trang điểm dày đậm.
Hạ Dã Nhuận mủi lòng, giúp cô ấy mấy lần. Sau một hai lần như thế mọi người đều thức thời, mỗi lần anh đến, là ắt có Lâm Tịnh Âm tiếp. Sau đó biết rõ hoàn cảnh của cô, Hạ Dã Nhuận đã giúp cô trả nợ.
Có điều mối ân tình ấy không đủ để đền cho cô đôi mắt. Sau khi Lâm Tịnh Âm bị mù, Hạ Dã Nhuận lại giúp cô mua một căn hộ trong nội thành, gọi là bồi thường.
Lâm Tịnh Âm ngồi khép nép trên ghế sô-pha, đầu cúi gằm, mái tóc dài che đi hai gò má.
Hạ Dã Nhuận ngồi trước mặt cô, mặt mũi tỏ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
“Tịnh Âm, lúc trước em cứu anh, anh rất cảm kích, nhưng hai năm qua... anh nghĩ là...” Hạ Dã Nhuận hơi khó xử, nhưng vẫn quyết nói ra: “Sau này em hãy sống tốt, em phải học cách tự lập, không ỷ lại vào anh nữa. Mới rồi Giáo sư Châu đã nói, mắt em có hy vọng phục hồi thị lực, chỉ cần em thả lỏng tinh thần, đừng quá căng thẳng...”
Lâm Tinh Âm hốt hoảng ngẩng lên: “Anh Hạ, ý anh là gì?”
Hạ Dã Nhuận nhìn lảng đi: “Anh có cuộc sống của mình, còn thứ có thể cho em, anh đều cho rồi. Sau này em cần gì, cứ nói, anh chắc chắn sẽ đáp ứng.”
Sắc hồng hào trên gương mặt Lâm Tinh Âm nhợt nhạt dần đi, run run nói: “Anh không... quan tâm em nữa ư?”
Hạ Dã Nhuận lắc đầu: “Không phải, lúc em cần, anh vẫn giúp, nhưng... mình có khi nên hạn chế gặp mặt... em còn trẻ, có thể do em thấy cảm kích anh, vì năm xưa lúc em hoạn nạn, anh đã giúp em, hiển nhiên em ngộ nhận thứ cảm kích ấy thành ngưỡng mộ. Đợi bao giờ mắt em khỏi hẳn, gặp gỡ nhiều người, em sẽ nhận ra suy nghĩ bây giờ của mình thật hoang đường...”
“Không phải đâu, anh ơi, em không hề mưu cầu tình cảm của anh, nhưng anh không thể xỉ nhục em, yêu là gì, cảm kích là gì, em phân biệt rất rõ ràng. Em hai mươi lăm tuổi rồi, trí não trưởng thành, không phải cô bé con thiếu hiểu biết.”
Cảm xúc của Lâm Tịnh Âm như mất kiểm soát, tay siết chặt tấm phủ sô pha: “Em... em biết... anh có vị hôn thê, em cũng biết mình thấp kém, không xứng với anh. Gia cảnh của em không hiển hách như anh, lại còn bị cha mẹ ruồng bỏ. Em chỉ là đứa trẻ không ai thương, em thế này thực sự không dám mưu cầu gì cả. Vị hôn thê của anh thông minh xinh đẹp, gia cảnh tốt, xứng đôi vừa lứa với anh. Em chẳng phải loại không biết tốt xấu, muốn tranh giành với cô ấy. Em... chỉ...” Lâm Tịnh Âm bần thần xoa mắt mình: “Em... chỉ là đứa mù loà... sao em dám... sao dám mưu cầu hạnh phúc?”