Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Thử Tin Tưởng Một Lần
Vân Vy một mình ngồi ở một chỗ yên tĩnh, cô xoa xoa bụng cho đỡ đau. Đúng lúc đó có một người giúp việc bước tới, đưa cho Vân Vy một ly nước ấm:
- Thiếu gia bảo tôi đưa cho thiếu phu nhân ạ.
Vân Vy bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn người giúp việc, rồi cô mỉm cười nhận lấy ly nước ấm. Vốn dĩ cô nghĩ khi nãy cũng chỉ là Cố Thừa Duật diễn kịch mà thôi. Thật không ngờ hắn sai người mang nước ấm tới cho cô thật.
Nghĩ tới đây, cô lại khẽ cười tủm tỉm. Người giúp việc thấy thế, liền lễ phép hỏi tiếp:
- Xin hỏi thiếu phu nhân còn gì căn dặn không ạ? Cô cảm thấy chỗ nào không khoẻ thì cứ nói với tôi ạ.
Vân Vy áp lòng bàn tay vào ly nước ấm, cảm giác dễ dịu hơn. Cô khẽ nhấp một ngụm rồi lắc lắc đầu:
- Tôi không sao, cô cứ đi làm việc đi.
Người giúp việc mỉm cười rồi lui xuống. Vân Vy vừa cầm cốc nước ấm trên tay, vừa lén nhìn về phía Cố Thừa Duật. Hắn đang mời rượu khách khứa tới dự bữa tiệc ngày hôm nay, thay cho bố mẹ Cố. Nhìn từ xa, hắn càng tao nhã hơn như một vị thần, khuôn mặt anh tuấn chỉ hơi cười cười với mọi người. Vẻ ngoài lạnh lùng này, khiến người khác muốn gần nhưng lại không dám gần.
Vân Vy thầm cảm thán, người gì mà đẹp trai dữ vậy? Người đàn ông ưu tú như này là chồng của cô, thật khiến cho cô cảm thấy áp lực mà.
Cố Thừa Duật sau khi mời rượu mọi người xong, hắn quay người lại, vô tình nhìn thấy Y Nhiên đang ngồi ở một góc phía xa xa. Cố Thừa Duật nhướn mày, xin phép mọi người rồi bước tới chỗ Y Nhiên.
Y Nhiên thấy Cố Thừa Duật đã nhìn thấy mình, cô ta vui sướng.
- Duật...
- Đi theo anh.
Cố Thừa Duật nắm tay Y Nhiên, kéo cô ta tới căn phòng cuối hành lang, nơi ít người ra vào nhất. Y Nhiên lập tức ôm chầm lấy hắn, oà khóc nức nở, tủi thân vô cùng:
- Duật, hic hic...
Cố Thừa Duật cũng chỉ biết ôm Y Nhiên, an ủi cô ta:
- Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.
- Nhưng mà em thấy khó chịu. Em rất khó chịu khi thấy anh và Vân Vy hạnh phúc bên nhau...Em sợ, sợ sẽ mất anh, hức hức...
Cố Thừa Duật cũng hiểu cho sự lo lắng bất an của Y Nhiên, hắn càng ra sức vỗ về cô ta:
- Chờ sau khi Vân Vy hết giá trị lợi dụng, anh sẽ lập tức ly hôn với cô ta mà. Em đừng nghĩ nhiều nữa, thời gian này nghỉ ngơi cho khoẻ, nghe chưa?
Mạc Y Nhiên nghe vậy, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Cố Thừa Duật:
- Vậy anh hứa đi.
- Ừ, hứa.
Cố Thừa Duật mỉm cười đầy cưng chiều Y Nhiên rồi ngoắc tay hứa với cô ta. Y Nhiên lau nước mắt rồi mỉm cười toe toét y như đứa trẻ vừa nhận được quà:
- Duật. Em yêu anh.
Nói rồi Y Nhiên kiễng chân lên hôn Cố Thừa Duật một cái. Cố Thừa Duật xoa xoa hai má cô, rồi căn dặn:
- Bây giờ anh sẽ kêu Vũ Luận tới đón em. Giờ này không thể để Vân Vy nhìn thấy em được.
Khó khăn lắm Cố Thừa Duật mới khiến cho Vân Vy hết nghi ngờ, giờ này mà để Vân Vy thấy Y Nhiên, chẳng khác gì bao công sức của hắn đổ hết xuống sông xuống biển?
Mạc Y Nhiên lại càng không dám bướng bỉnh cãi lại lời của Cố Thừa Duật. Tuy trong lòng không muốn ra về "tay không" như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
"Thời gian còn nhiều, mình sẽ từ từ lấy lòng bố mẹ của Duật vậy."
Cố Thừa Duật gọi điện cho Vũ Luận đưa Y Nhiên đi. Sau khi Y Nhiên đã rời khỏi bữa tiệc, hắn mới bước ra khỏi căn phòng ở cuối hành lang.
Đang đi được mấy bước thì Cố Thừa Duật dừng chân lại. Hắn cứ ngỡ là mình nhìn lầm, nhưng ma xui quỷ khiến hắn quay lại phía hành lang, lập tức nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé yếu đuối của Vân Vy.
Cô ngồi co ro ở một góc tường, khuôn mặt nhăn nhó quằn quại. Lúc đầu Cố Thừa Duật cũng lo lắng chuyện của mình và Y Nhiên đã bị cô phát hiện, nhưng khi lại gần thì thấy cô đang ôm bụng.
Lần thứ hai trong đời Cố Thừa Duật hốt hoảng. Lần trước, khi nhận được điện thoại của Vân Vy cầu cứu, hắn cũng vậy:
- Cô bị làm sao vậy, sao lại ngồi ở đây?
Nghe giọng nói quen thuộc của Cố Thừa Duật, Vân Vy mới ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bình thường khi tới tháng, cô chưa từng bị đau tới nỗi này. Nhưng hình như là do hôm qua cô lỡ ăn kem, cho nên hôm nay mới đau như vậy.
Vân Vy lắc đầu, cô đường đường là một tiểu thư kiêu ngạo, dáng vẻ này của cô sao có thể để cho người khác nhìn thấy chứ? Người ta sẽ cười nhạo cô, và cô không muốn:
- Tôi...tôi không muốn ai nhìn thấy tôi trong bộ dạng này...
Vì thế nên cô mới chạy vào đây để trốn. Nhưng không ngờ lại gặp Cố Thừa Duật ở đây.
Cố Thừa Duật lắc đầu rồi lập tức ngồi xuống, đưa tay ôm lấy cô. Một giây tiếp theo, cả cơ thể cô bị nhấc bổng lên. Vân Vy hoảng loạn, vội vã ôm chặt lấy cổ của Cố Thừa Duật như một phản xạ tự nhiên.
Cố Thừa Duật bế cô lên, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô đang ửng hồng vì xấu hổ:
- Sau này đừng có trốn như thế nữa, đau hay gì thì nói với tôi một câu.
Câu nói của Cố Thừa Duật khiến cho Vân Vy hoảng loạn tim đập nhanh. Nói với hắn sao, tại sao chứ?
Hai má cô không hiểu sao lại càng ửng đỏ hơn, cô dụi cả mặt vào lồng ngực chắc rắn của hắn, để mặc cho hắn bế đi.
Từ giúp việc tới những vị khách tới dự tiệc, nhìn thấy cảnh Cố Thừa Duật yêu chiều Vân Vy như vậy, lại cảm thấy ngưỡng mộ. Đúng là một cặp đôi trời sinh, trai tài gái sắc mà.
Cố Thừa Duật vẫn không quên bước tới chỗ của các vị trưởng bối để xin phép một câu:
- Bố, mẹ, vợ con không được khoẻ nên chúng con xin phép đi trước ạ.
Cố phu nhân thấy vậy vô cùng vui mừng, lập tức xua xua tay:
- Ừ, mau đi đi con.
Xong bố mẹ Vân Vy cũng gật đầu, vô cùng ưng ý với con rể trời cho này. Nhìn bóng dáng của đôi vợ chồng trẻ xa dần, Vân phu nhân và Vân lão gia nhìn nhau:
- Con bé nhà tôi tính tình bướng bỉnh, may mà Thừa Duật có thể chịu được.
Cố phu nhân liền cười nói:
- Lấy được Vy Vy là phúc của con trai nhà chúng tôi mà, nó dám không chiều chuộng con bé sao?
Rồi cả bốn người lại vui vẻ nói chuyện tiếp với nhau. Vân phu nhân với Vân lão gia lại thêm yên tâm hơn phần nào, có lẽ quyết định trao lại công ty cho Vân Vy là một quyết định sáng suốt.
...
Cố Thừa Duật bế Vân Vy về tới phòng, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Hắn cởi áo vest ra đặt ở một bên, một tay còn lại đặt ở bụng cô, xoa xoa:
- Còn đau không?
Không hiểu sao, khi được quan tâm như vậy, Vân Vy càng thích ỷ lại vào hắn hơn. Nhưng mà, hắn thật sự đáng tin tưởng để cô ỷ lại sao?
- Đau lắm ý. - Thật ra là đỡ hơn nhiều rồi.
Cố Thừa Duật nghe vậy, liền đứng dậy bước về phía ngắn kéo, hắn mở ra và lấy cho cô túi sưởi. Loay hoay một lúc để sạc túi sưởi ấm lên hắn mới quay lại chỗ cô:
- Đặt cái này lên bụng sẽ đỡ hơn đó.
Vân Vy gật đầu, nhận lấy túi sưởi và đặt trên bụng. Thấy Cố Thừa Duật định bước ra ngoài, cô vội vã kéo tay hắn lại:
- Anh...anh đi đâu vậy?
- Tối nay tôi ngủ sofa.
Sợ Vân Vy khó chịu cho nên Cố Thừa Duật mới nhường cô cả một chiếc giường lớn như vậy, để cô có thể thoải mái lăn qua lăn lại cho dễ chịu hơn.
Vân Vy nghe vậy, cô kéo kéo tay hắn:
- Ở lại đi, tôi muốn anh kể chuyện cho tôi nghe.
Vân Vy được voi đòi tiên, yêu cầu của cô có hơi quá đáng với Cố Thừa Duật. Hắn thì biết cái gì gọi là kể chuyện cơ chứ? Vốn dĩ cô có thể đoán trước được câu trả lời của hắn rồi.
Cố Thừa Duật đơ người vài giây, nào ngờ hắn lại nhanh chóng gật đầu đồng ý:
- Được rồi.
Hắn lại quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô thích thú chống tay lên cằm chờ hắn kể chuyện. Không biết, người đàn ông như Cố Thừa Duật sẽ kể câu chuyện như thế nào nhỉ? Một câu chuyện ngôn tình lãng mạn? No, nghe có vẻ không khả thi cho lắm.
Cố Thừa Duật nhìn cô chằm chằm bằng một ánh mắt khác lạ, nhưng chính cô cũng không nhận ra điều này:
- Có một cô bé chơi rất thân với một người bạn của mình. Cô bé đó vô cùng dễ thương, có một người anh trai vô cùng yêu thương cô bé. Người anh trai đó lại vô tình có tình cảm với cô bạn thân của em gái mình. Thế là cậu ta thường xuyên đưa em gái và cô bạn thân của em mình đi chơi, cả ba chơi rất thân với nhau. Nhưng không may, gia đình của hai anh em đó gặp biến cố, đứng trên bờ vực phá sản. Người bạn đó đã xa lánh cô bé, và còn chính tay gây ra cái chết của cô bé ấy. Cô nói xem, người anh trai nên làm gì đây?
Lúc đầu Vân Vy cứ nghĩ Cố Thừa Duật sẽ kể một câu chuyện lãng mạn, nào ngờ hắn lại kể một câu chuyện buồn như thế. Cô chống cằm suy nghĩ:
- Rồi thế nào nữa, người anh sẽ nói gì với cô bạn kia?
Vân Vy thật tình muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện như thế nào, nhưng chỉ thấy Cố Thừa Duật trầm mặc một lúc. Hắn đột nhiên xoa đầu cô, cong môi lên cười cười:
- Không có gì, ngủ đi.
- Ớ, tôi muốn nghe tiếp mà.
- Ngủ đi, ngoan nào.
Vân Vy bị ép phải đi ngủ. Cố Thừa Duật không kể tiếp nữa, cô đành phải nhắm mắt vào đi ngủ.
Nhắm mắt lại, cô lại suy nghĩ tới mọi chuyện đã qua, bao gồm cả chuyện ở bể bơi hôm đó. Cố Thừa Duật, có lẽ hắn ta không phải là loại người đó đâu. Chuyện đó, chắc cũng chỉ là sự cố mà thôi.
Cô không nên nghi ngờ hắn nữa. Có lẽ, cô sẽ thử tin tưởng hắn một lần xem sao?
- Thiếu gia bảo tôi đưa cho thiếu phu nhân ạ.
Vân Vy bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn người giúp việc, rồi cô mỉm cười nhận lấy ly nước ấm. Vốn dĩ cô nghĩ khi nãy cũng chỉ là Cố Thừa Duật diễn kịch mà thôi. Thật không ngờ hắn sai người mang nước ấm tới cho cô thật.
Nghĩ tới đây, cô lại khẽ cười tủm tỉm. Người giúp việc thấy thế, liền lễ phép hỏi tiếp:
- Xin hỏi thiếu phu nhân còn gì căn dặn không ạ? Cô cảm thấy chỗ nào không khoẻ thì cứ nói với tôi ạ.
Vân Vy áp lòng bàn tay vào ly nước ấm, cảm giác dễ dịu hơn. Cô khẽ nhấp một ngụm rồi lắc lắc đầu:
- Tôi không sao, cô cứ đi làm việc đi.
Người giúp việc mỉm cười rồi lui xuống. Vân Vy vừa cầm cốc nước ấm trên tay, vừa lén nhìn về phía Cố Thừa Duật. Hắn đang mời rượu khách khứa tới dự bữa tiệc ngày hôm nay, thay cho bố mẹ Cố. Nhìn từ xa, hắn càng tao nhã hơn như một vị thần, khuôn mặt anh tuấn chỉ hơi cười cười với mọi người. Vẻ ngoài lạnh lùng này, khiến người khác muốn gần nhưng lại không dám gần.
Vân Vy thầm cảm thán, người gì mà đẹp trai dữ vậy? Người đàn ông ưu tú như này là chồng của cô, thật khiến cho cô cảm thấy áp lực mà.
Cố Thừa Duật sau khi mời rượu mọi người xong, hắn quay người lại, vô tình nhìn thấy Y Nhiên đang ngồi ở một góc phía xa xa. Cố Thừa Duật nhướn mày, xin phép mọi người rồi bước tới chỗ Y Nhiên.
Y Nhiên thấy Cố Thừa Duật đã nhìn thấy mình, cô ta vui sướng.
- Duật...
- Đi theo anh.
Cố Thừa Duật nắm tay Y Nhiên, kéo cô ta tới căn phòng cuối hành lang, nơi ít người ra vào nhất. Y Nhiên lập tức ôm chầm lấy hắn, oà khóc nức nở, tủi thân vô cùng:
- Duật, hic hic...
Cố Thừa Duật cũng chỉ biết ôm Y Nhiên, an ủi cô ta:
- Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.
- Nhưng mà em thấy khó chịu. Em rất khó chịu khi thấy anh và Vân Vy hạnh phúc bên nhau...Em sợ, sợ sẽ mất anh, hức hức...
Cố Thừa Duật cũng hiểu cho sự lo lắng bất an của Y Nhiên, hắn càng ra sức vỗ về cô ta:
- Chờ sau khi Vân Vy hết giá trị lợi dụng, anh sẽ lập tức ly hôn với cô ta mà. Em đừng nghĩ nhiều nữa, thời gian này nghỉ ngơi cho khoẻ, nghe chưa?
Mạc Y Nhiên nghe vậy, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Cố Thừa Duật:
- Vậy anh hứa đi.
- Ừ, hứa.
Cố Thừa Duật mỉm cười đầy cưng chiều Y Nhiên rồi ngoắc tay hứa với cô ta. Y Nhiên lau nước mắt rồi mỉm cười toe toét y như đứa trẻ vừa nhận được quà:
- Duật. Em yêu anh.
Nói rồi Y Nhiên kiễng chân lên hôn Cố Thừa Duật một cái. Cố Thừa Duật xoa xoa hai má cô, rồi căn dặn:
- Bây giờ anh sẽ kêu Vũ Luận tới đón em. Giờ này không thể để Vân Vy nhìn thấy em được.
Khó khăn lắm Cố Thừa Duật mới khiến cho Vân Vy hết nghi ngờ, giờ này mà để Vân Vy thấy Y Nhiên, chẳng khác gì bao công sức của hắn đổ hết xuống sông xuống biển?
Mạc Y Nhiên lại càng không dám bướng bỉnh cãi lại lời của Cố Thừa Duật. Tuy trong lòng không muốn ra về "tay không" như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
"Thời gian còn nhiều, mình sẽ từ từ lấy lòng bố mẹ của Duật vậy."
Cố Thừa Duật gọi điện cho Vũ Luận đưa Y Nhiên đi. Sau khi Y Nhiên đã rời khỏi bữa tiệc, hắn mới bước ra khỏi căn phòng ở cuối hành lang.
Đang đi được mấy bước thì Cố Thừa Duật dừng chân lại. Hắn cứ ngỡ là mình nhìn lầm, nhưng ma xui quỷ khiến hắn quay lại phía hành lang, lập tức nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé yếu đuối của Vân Vy.
Cô ngồi co ro ở một góc tường, khuôn mặt nhăn nhó quằn quại. Lúc đầu Cố Thừa Duật cũng lo lắng chuyện của mình và Y Nhiên đã bị cô phát hiện, nhưng khi lại gần thì thấy cô đang ôm bụng.
Lần thứ hai trong đời Cố Thừa Duật hốt hoảng. Lần trước, khi nhận được điện thoại của Vân Vy cầu cứu, hắn cũng vậy:
- Cô bị làm sao vậy, sao lại ngồi ở đây?
Nghe giọng nói quen thuộc của Cố Thừa Duật, Vân Vy mới ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bình thường khi tới tháng, cô chưa từng bị đau tới nỗi này. Nhưng hình như là do hôm qua cô lỡ ăn kem, cho nên hôm nay mới đau như vậy.
Vân Vy lắc đầu, cô đường đường là một tiểu thư kiêu ngạo, dáng vẻ này của cô sao có thể để cho người khác nhìn thấy chứ? Người ta sẽ cười nhạo cô, và cô không muốn:
- Tôi...tôi không muốn ai nhìn thấy tôi trong bộ dạng này...
Vì thế nên cô mới chạy vào đây để trốn. Nhưng không ngờ lại gặp Cố Thừa Duật ở đây.
Cố Thừa Duật lắc đầu rồi lập tức ngồi xuống, đưa tay ôm lấy cô. Một giây tiếp theo, cả cơ thể cô bị nhấc bổng lên. Vân Vy hoảng loạn, vội vã ôm chặt lấy cổ của Cố Thừa Duật như một phản xạ tự nhiên.
Cố Thừa Duật bế cô lên, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô đang ửng hồng vì xấu hổ:
- Sau này đừng có trốn như thế nữa, đau hay gì thì nói với tôi một câu.
Câu nói của Cố Thừa Duật khiến cho Vân Vy hoảng loạn tim đập nhanh. Nói với hắn sao, tại sao chứ?
Hai má cô không hiểu sao lại càng ửng đỏ hơn, cô dụi cả mặt vào lồng ngực chắc rắn của hắn, để mặc cho hắn bế đi.
Từ giúp việc tới những vị khách tới dự tiệc, nhìn thấy cảnh Cố Thừa Duật yêu chiều Vân Vy như vậy, lại cảm thấy ngưỡng mộ. Đúng là một cặp đôi trời sinh, trai tài gái sắc mà.
Cố Thừa Duật vẫn không quên bước tới chỗ của các vị trưởng bối để xin phép một câu:
- Bố, mẹ, vợ con không được khoẻ nên chúng con xin phép đi trước ạ.
Cố phu nhân thấy vậy vô cùng vui mừng, lập tức xua xua tay:
- Ừ, mau đi đi con.
Xong bố mẹ Vân Vy cũng gật đầu, vô cùng ưng ý với con rể trời cho này. Nhìn bóng dáng của đôi vợ chồng trẻ xa dần, Vân phu nhân và Vân lão gia nhìn nhau:
- Con bé nhà tôi tính tình bướng bỉnh, may mà Thừa Duật có thể chịu được.
Cố phu nhân liền cười nói:
- Lấy được Vy Vy là phúc của con trai nhà chúng tôi mà, nó dám không chiều chuộng con bé sao?
Rồi cả bốn người lại vui vẻ nói chuyện tiếp với nhau. Vân phu nhân với Vân lão gia lại thêm yên tâm hơn phần nào, có lẽ quyết định trao lại công ty cho Vân Vy là một quyết định sáng suốt.
...
Cố Thừa Duật bế Vân Vy về tới phòng, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Hắn cởi áo vest ra đặt ở một bên, một tay còn lại đặt ở bụng cô, xoa xoa:
- Còn đau không?
Không hiểu sao, khi được quan tâm như vậy, Vân Vy càng thích ỷ lại vào hắn hơn. Nhưng mà, hắn thật sự đáng tin tưởng để cô ỷ lại sao?
- Đau lắm ý. - Thật ra là đỡ hơn nhiều rồi.
Cố Thừa Duật nghe vậy, liền đứng dậy bước về phía ngắn kéo, hắn mở ra và lấy cho cô túi sưởi. Loay hoay một lúc để sạc túi sưởi ấm lên hắn mới quay lại chỗ cô:
- Đặt cái này lên bụng sẽ đỡ hơn đó.
Vân Vy gật đầu, nhận lấy túi sưởi và đặt trên bụng. Thấy Cố Thừa Duật định bước ra ngoài, cô vội vã kéo tay hắn lại:
- Anh...anh đi đâu vậy?
- Tối nay tôi ngủ sofa.
Sợ Vân Vy khó chịu cho nên Cố Thừa Duật mới nhường cô cả một chiếc giường lớn như vậy, để cô có thể thoải mái lăn qua lăn lại cho dễ chịu hơn.
Vân Vy nghe vậy, cô kéo kéo tay hắn:
- Ở lại đi, tôi muốn anh kể chuyện cho tôi nghe.
Vân Vy được voi đòi tiên, yêu cầu của cô có hơi quá đáng với Cố Thừa Duật. Hắn thì biết cái gì gọi là kể chuyện cơ chứ? Vốn dĩ cô có thể đoán trước được câu trả lời của hắn rồi.
Cố Thừa Duật đơ người vài giây, nào ngờ hắn lại nhanh chóng gật đầu đồng ý:
- Được rồi.
Hắn lại quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô thích thú chống tay lên cằm chờ hắn kể chuyện. Không biết, người đàn ông như Cố Thừa Duật sẽ kể câu chuyện như thế nào nhỉ? Một câu chuyện ngôn tình lãng mạn? No, nghe có vẻ không khả thi cho lắm.
Cố Thừa Duật nhìn cô chằm chằm bằng một ánh mắt khác lạ, nhưng chính cô cũng không nhận ra điều này:
- Có một cô bé chơi rất thân với một người bạn của mình. Cô bé đó vô cùng dễ thương, có một người anh trai vô cùng yêu thương cô bé. Người anh trai đó lại vô tình có tình cảm với cô bạn thân của em gái mình. Thế là cậu ta thường xuyên đưa em gái và cô bạn thân của em mình đi chơi, cả ba chơi rất thân với nhau. Nhưng không may, gia đình của hai anh em đó gặp biến cố, đứng trên bờ vực phá sản. Người bạn đó đã xa lánh cô bé, và còn chính tay gây ra cái chết của cô bé ấy. Cô nói xem, người anh trai nên làm gì đây?
Lúc đầu Vân Vy cứ nghĩ Cố Thừa Duật sẽ kể một câu chuyện lãng mạn, nào ngờ hắn lại kể một câu chuyện buồn như thế. Cô chống cằm suy nghĩ:
- Rồi thế nào nữa, người anh sẽ nói gì với cô bạn kia?
Vân Vy thật tình muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện như thế nào, nhưng chỉ thấy Cố Thừa Duật trầm mặc một lúc. Hắn đột nhiên xoa đầu cô, cong môi lên cười cười:
- Không có gì, ngủ đi.
- Ớ, tôi muốn nghe tiếp mà.
- Ngủ đi, ngoan nào.
Vân Vy bị ép phải đi ngủ. Cố Thừa Duật không kể tiếp nữa, cô đành phải nhắm mắt vào đi ngủ.
Nhắm mắt lại, cô lại suy nghĩ tới mọi chuyện đã qua, bao gồm cả chuyện ở bể bơi hôm đó. Cố Thừa Duật, có lẽ hắn ta không phải là loại người đó đâu. Chuyện đó, chắc cũng chỉ là sự cố mà thôi.
Cô không nên nghi ngờ hắn nữa. Có lẽ, cô sẽ thử tin tưởng hắn một lần xem sao?
Bình luận facebook