• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot ÔNG XÃ VÔ TÂM: PHU NHÂN, CÒN MUỐN CHẠY (3 Viewers)

  • Chương 37: Không Hề Tức Giận

Vân Vy không ngừng gào thét ở bên ngoài, cô kêu có ma. Vệ sĩ hoảng hốt chạy tới khống chế cô lại, Tiểu An thì lo lắng trấn an cô. Mới khi nãy còn bình thường mà, tại sao lại trở thành như vậy rồi?



Ồn ào ở bên ngoài cũng làm ảnh hưởng tới hai người ở bên trong phòng ngủ kia. Cố Thừa Duật lập tức đẩy Y Nhiên ra, chạy ra ngoài xem sao. Bị hắn bất ngờ đẩy ra, Mạc Y Nhiên bất mãn vô cùng, nhưng cô ta cũng đành phải bước ra ngoài theo.



"Đáng ghét, suýt chút nữa là mình và Duật đã...con điên kia không ngờ lại phá đám như vậy."



Mạc Y Nhiên nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm vì Cố Thừa Duật lại cứ thế mà từ chối cô ta, chỉ vì Vân Vy làm loạn. Tại sao lại có thể như vậy được chứ, có phải Cố Thừa Duật còn quan tâm tới Vân Vy hay không?



Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Y Nhiên dâng lên nỗi sợ hãi. Tuyệt đối không thể để Vân Vy được như ý muốn được.



Cố Thừa Duật chạy ra thì Vân Vy đã được vệ sĩ khống chế lại, cô không ngừng khóc lóc giẫy giụa, muốn tiếp tục gào thét nhưng lúc này chính cô cũng đã mệt lắm rồi. Mấy ngày nay cô ăn rất ít, hầu như là không ăn gì vào bụng. Bây giờ giả điên làm loạn khiến cô cũng dần kiệt sức.



Cô giương mắt trân trân nhìn Cố Thừa Duật, không hiểu sao nước mắt lại cứ thế rơi xuống. Để che giấu đi sự đau đớn trong lòng, cô yếu ớt kêu lên:



- Huhu có ma...



Cố Thừa Duật kiên nhẫn nhìn cô, ban đầu hắn nghĩ là cô giả vờ, nhưng khi nhìn xuống cổ tay cô chảy máu lênh láng, hắn khẽ nhíu mày. Cô vẫn tiếp tục giẫy giụa yếu ớt, chỉ mong rằng Cố Thừa Duật sẽ nổi trận lôi đình và ném mình ra khỏi biệt thự. Lúc đó cô có thể chạy về nhà rồi.



Trong lòng Cố Thừa Duật lúc này rối bời, không biết nên làm gì với Vân Vy. Hắn vừa muốn lại gần cô, nhưng cuối cùng lại không.



Mạc Y Nhiên nhanh chân hơn một bước, khi thấy một màn này thì cô ta khẽ nhếch môi mỉa mai Vân Vy. Nhưng cô ta cũng nhanh chóng giả bộ hốt hoảng lo lắng, bước nhanh tới chỗ Vân Vy:



- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? A, tay của cô...



Mạc Y Nhiên lại tiến thêm bước nữa, phạm vi gần Vân Vy nhất có thể. Cô ta lập tức nắm lấy cánh tay bị thương của cô, bên ngoài giả vờ là đang xem vết thương, nhưng thực chất là cô ta cố tình bóp mạnh khiến cho Vân Vy đau đớn. Cô ta trừng mắt với cô:



- Mụ điên, chết đi!



- Áaaa, con ma, con ma...



Khi Mạc Y Nhiên tiến lại, vệ sĩ đã buông Vân Vy ra. Nhưng đột ngột Vân Vy lại kêu lên tiếng nữa, dùng hết sức đẩy Mạc Y Nhiên ngã nhào xuống sàn nhà bừa bộn đồ đạc bị đập phá. Mạc Y Nhiên trợn mắt kinh hãi, cô ta không nghĩ rằng Vân Vy lại hành động như vậy. Mạc Y Nhiên nhanh chóng quay sang Cố Thừa Duật, mếu máo tủi thân:



- Duật...em chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi mà, hức hức...



Vân Vy cũng không chịu thiệt:



- Huhuhu, cô ta là ma. Tôi sợ ma huhu...



Mạc Y Nhiên giận đến tím người, nhưng vẫn phải giả vờ đáng thương. Chết tiệt, nếu như Cố Thừa Duật không ở đây, Y Nhiên nhất định sẽ dạy dỗ Vân Vy một bài học cho hả dạ.



Cố Thừa Duật hoàn toàn hờ hững trước Mạc Y Nhiên, hắn sải bước về phía Vân Vy, siết chặt cô lại ngăn không cho cô giẫy giụa nữa:



- Được rồi đừng làm loạn nữa.



Mạc Y Nhiên trợn mắt kinh hãi... Ngày hôm nay, hết bà Vân rồi lại tới Vân Vy khiến cô ta bị thương. Thế mà Cố Thừa Duật cứ thế bỏ qua cho họ. Đáng ghét!



- Duật, em đau...



Mạc Y Nhiên không thể chịu thua như thế được, cô ta uỷ khuất lau nước mắt.



Nhưng đáy mắt Cố Thừa Duật lúc này chỉ có Vân Vy, hoàn toàn không để ý tới sự uỷ khuất của Y Nhiên. Vân Vy có chút bài xích, muốn đẩy Cố Thừa Duật ra. Người đàn ông này, khi nãy còn đang vui vẻ bên người phụ nữ khác, cớ sao lúc này lại đứng về phía cô? Vân Vy không hiểu, cô thực sự không hiểu nổi con người hắn, không hiểu tâm trí hắn đang nghĩ gì? Nhưng dù cô có cố đẩy hắn ra cũng không tài nào đẩy được, căn bản cô là không thể. Sức lực yếu ớt của cô đối với Cố Thừa Duật thì có là gì chứ?



Cô chỉ biết giương mắt bất lực, để mặc cho Cố Thừa Duật ôm:



- Nhưng mà có ma...



Vân Vy không tin là Cố Thừa Duật không nổi điên lên, đành tiếp tục giở trò điên dại. Nhưng là cô đã đoán sai rồi. Cố Thừa Duật không những không tức giận, ngược lại lại giống như đang bao dung cho đứa trẻ gây ra tội.



Hắn chỉ liếc nhìn vệ sĩ:



- Bây giờ Vân Vy không được bình thường, rất dễ gây thương tích cho người khác. Các người đưa Y Nhiên đi trước đi.



- Vâng thưa thiếu gia.



Mạc Y Nhiên bất mãn, không muốn rời khỏi biệt thự Cố gia một chút nào. Cố Thừa Duật không thể cứ thế mà đuổi cô ta đi được, cô ta không cam tâm:



- Nhưng mà Duật...



Khi ngước mắt lên, Mạc Y Nhiên lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thừa Duật, ép buộc cô ta không được phép chống lại mệnh lệnh. Cô ta đành im bặt, một lời cũng không dám hé, chỉ ngoan ngoãn đứng lên bước theo vệ sĩ. Vừa đi cô ta vừa tức giận trong lòng.



"Vân Vy, cô cứ chờ đấy. Cô sẽ không xong với tôi đâu."



Vân Vy ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Mạc Y Nhiên xa dần, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Không được, cô phải tìm cách khác...



Nhưng đầu óc chưa kịp suy nghĩ gì tới phương án thứ hai thì giọng nói trầm thấp truyền từ đỉnh đầu xuống, trấn an cô:



- Bây giờ không sao rồi.



Cố Thừa Duật quả thực không ngờ rằng bệnh tình của Vân Vy lại ra nông nỗi này. Hắn lúc này có chút mềm lòng, tình cảm từ tận sâu đáy lòng dâng lên mãnh liệt.



Vân Vy vô thức ngước đầu lên nhìn Cố Thừa Duật. Cô biết sự dịu dàng nhất thời này cũng chỉ là giả tạo mà thôi, nhưng cô không thể kiềm được bản thân mình ngừng rung động.



Cô mím môi im lặng, khi nãy gào thét nên bây giờ cô cũng đã đủ mệt rồi. Cố Thừa Duật không nói gì thêm, đột nhiên kéo tay cô bước lên tầng.



Vân Vy kiên nhẫn bước theo, mặc dù biết rõ mình như vậy là rất ngốc. Biết rõ người đàn ông này không hề yêu mình, nhưng cô vẫn cứ đâm đầu vào yêu một cách ngây dại, cho dù có nhận lại chỉ là sự đau khổ.



Cố Thừa Duật nắm tay Vân Vy lên nhìn vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu, không hiểu sao trái tim khẽ nhói đau. Hắn lấy hộp y tế ra, băng bó vết thương lại cho cô. Từ đầu tới cuối, cử chỉ của hắn vô cùng nhẹ nhàng, dường như sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thì sẽ làm cô đau.



Vân Vy cũng lẳng lặng ngắm nhìn Cố Thừa Duật. Nhìn nghiêng như vậy, cô như bị hớp hồn bởi khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của hắn. Cô cảm thấy chán ghét bản thân, trải qua nhiều chuyện như vậy mà cô vẫn ôm mộng vọng tưởng.



Nhưng mà cô không có cách nào có thể ngăn cản bản thân mình ngừng yêu được, dù có thương tích đầy mình đi chăng nữa.



Sau khi băng bó vết thương cho Vân Vy xong, Cố Thừa Duật nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay cô, ngước lên nhìn cô. Hắn trầm giọng hỏi:



- Khi nãy thấy gì?



Vân Vy vô thức cắn môi, cô không thể nói là cô giả điên được, nhất là vào lúc này.



- Có ma, rất nhiều ma...



Đây cũng là thứ mà mấy ngày nay luôn dày vò Vân Vy trong những cơn ác mộng. Ngày nào cô cũng mơ thấy rất nhiều hồn ma quanh quẩn bên cô, mơ thấy ác quỷ muốn lấy mạng cô.



Cố Thừa Duật không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm Vân Vy vào lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom