Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Cô Không Được Phép Xảy Ra Chuyện
[...]
- Cố Thừa Duật...anh...anh ở đâu? Mau...tới cứu tôi...
Đầu dây bên kia là giọng nói đứt quãng của Vân Vy, hơi thở của cô có chút yếu ớt nặng nhọc. Lần đầu tiên trong đời, Cố Thừa Duật cảm giác bất an lo lắng cho cô. Chuyện này, trước giờ hắn chưa từng ngờ tới.
- Mau nói đi, cô đang ở đâu hả?
Hắn thật sự lo lắng cho cô, tức giận gào lên. Vân Vy, người phụ nữ ngu xuẩn này, chẳng được cái tích sự gì hết ngoài việc khiến cho người khác lo lắng. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Thấy dáng vẻ này của Cố Thừa Duật là đang lo lắng cho người phụ nữ khác, Y Nhiên có chút không đành lòng, cố níu kéo hắn:
- Duật, anh đi đâu vậy...? Anh không thể ở lại với em sao?
Đố kỵ ư? Đúng vậy, Mạc Y Nhiên vô cùng đố kị với Vân Vy. Trước kia khi còn học cấp ba cùng với Cố Thừa Duật, Vân Vy lúc đó chỉ mới học cấp hai, nhưng ngày nào cũng bám theo Cố Thừa Duật của cô. Cô tức lắm, nhưng chẳng thể làm gì được.
Thật không ngờ, Vân Vy lại có thể trở thành Cố thiếu phu nhân một cách dễ dàng như vậy. Rốt cuộc là vì sao, cô thua Vân Vy ở điểm nào cơ chứ?
Cố Thừa Duật bị Y Nhiên níu tay lại, hắn liền dừng bước. Quay sang nhìn Y Nhiên, hắn đành vỗ về cô một chút:
- Ngoan đi ngủ đi, anh sẽ quay lại sớm thôi.
Nói rồi hắn gạt tay Y Nhiên đi mất!
Nhìn bóng dáng Cố Thừa Duật xa dần, Y Nhiên tức giận nắm chặt tay lại. Mấy món ăn trên bàn, cô ta liền gạt đi hết.
Chướng ngại vật này, phải mau chóng tìm cách xử lí mới được. Để lâu đêm dài lắm mộng...
...
30 phút trước...
Vân Vy đang ngồi uống rượu, cũng không chú ý tới việc có người lại gần mình. Bạch Lạc bước tới thân thiện chào hỏi với Vân Vy:
- Hi, lâu rồi không gặp.
Vân Vy theo phản xạ mà liếc nhìn Bạch Lạc, cô không chút để ý rồi lại uống rượu tiếp. Bạch Lạc thấy cô có vẻ hơi say, liền rót cho cô thêm một ly rượu:
- Bạn bè lâu ngày không gặp, nào, hôm nay tôi mời cậu một ly.
Vân Vy lắc lắc đầu cho tỉnh rượu, lúc này cô có thể nhận thức được, đệ nhất đại háo sắc đang ngồi bên cạnh mình. Cô cảnh giác nhìn gã:
- Cậu đang cố làm gì vậy?
Bạch Lạc nghe vậy thì chỉ cười cười:
- Yên tâm, tôi chỉ tới mời cậu ly rượu thôi. Xong tôi sẽ đi luôn ấy mà.
Vân Vy thật sự rất ghét Bạch Lạc, gã này càng tránh xa cô càng tốt. Cô cũng không nghĩ gì nhiều, liền cầm rượu lên uống một hơi cạn để mau đuổi gã đi:
- Rượu tôi đã uống rồi, cậu mau đi đi, đứng khiến chị đây mất hứng.
Cô vừa nói vừa cởi áo khoác mỏng ở bên ngoài ra. Bên trong cô chỉ mặc chiếc váy dây bó sát người, tôn lên thân hình chuẩn quyến rũ của cô. Cơ thể đều đặn, trắng mịn không tì vết của cô hiện lên trước mặt, Bạch Lạc khẽ nhếch môi cười.
Có lẽ cô không hề biết, trong ly rượu đó có thuốc.
Vân Vy tự nhiên cởi áo khoác ra vì cô cảm thấy hơi nóng, rồi cô không quan tâm tới Bạch Lạc nữa mà tiếp tục uống rượu. Đột nhiên cô thấy hơi buồn vệ sinh, liền lảo đảo bước dậy đi về hướng nhà vệ sinh.
Bạch Lạc liền đi theo sau cô...
Vào trong nhà vệ sinh, cô cảm thấy hơi choáng váng, liền bật nước lên vỗ vỗ mặt. Nhưng dường như cơ thể cô dần trở nên bất thường, cô khó chịu vô cùng. Khi nãy, cô biết Bạch Lạc đi theo mình nên cố tình chốt cửa phòng vệ sinh thật chặt.
Cô tựa lên tường, hơi thở hơi khó nhọc. Không xong rồi, nhất định khi nãy rượu có vấn đề. Lúc này cô mà ra ngoài, chẳng khác gì tự chui vào hang sói. Mà Bạch Lạc, là một tên háo sắc nhất thành phố.
Cô lúc này không còn nghĩ được gì nhiều nữa, bố mẹ chồng thì càng không làm phiền đến được. Chỉ còn một người duy nhất có thể giúp cô mà thôi.
Cô liền cầm điện thoại lên, có chút chần chừ, rồi cuối cùng cô cũng gọi điện cho Cố Thừa Duật. Hắn ta nhanh nghe điện thoại đấy chứ, nhưng mà hắn lớn tiếng với cô như vậy làm gì? Cô cũng biết tủi thân chứ bộ...
Vân Vy ấm ức tắt điện thoại đi, cô điên rồi, điên nên mới gọi điện thoại cho Cố Thừa Duật. Chưa biết chừng hắn ta đang vui vẻ ở đâu đó, bị cô phá đám nên mới tức giận như vậy cũng nên.
Vân Vy có vẻ không thể chịu nổi nữa. Toàn thân cô rất nóng rất nóng, hai chân cô run run. Xong rồi, không ai tới cứu cô, cô sẽ chết ở đây sao?
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên ở bên ngoài có tiếng đập cửa ầm ĩ. Vân Vy hốt hoảng, cố gắng gượng tới chỗ bồn rửa tay, hất nước lên người cho dễ chịu hơn. Cô biết, bên ngoài Bạch Lạc đã mất kiên nhẫn:
- Vân Vy, mau ngoan ngoãn ra đây đi. Tôi biết cậu bây giờ không thể chịu nổi nữa rồi, đừng có cố chịu nữa. Ha ha...
Lại là giọng nói vô cùng háo sắc đầy chán ghét này. Vân Vy thầm mắng bản thân mình, sao khi nãy cô lại ngu ngốc tới nỗi tin lời nói của tên đó cơ chứ? Bây giờ thì hay rồi. Ở lại cũng chết, ra ngoài cũng chết. Nhưng có chết cô cũng không muốn cùng với kẻ háo sắc làm chuyện đó...
Không được, không thể được nữa rồi.
Vân Vy hai chân run run, ngã khuỵu xuống sàn. Toàn thân cô nóng như lửa đốt, chiếc váy bó sát người cũng bị ướt quá nửa. Tuy đã hất nước lên người, nhưng dường như cô càng ngày càng khó chịu hơn...
Rầm rầm!
Bạch Lạc mất kiên nhẫn, lập tức phá cửa. Chỉ trong chốc lát gã đó đã thành công phá cửa phòng vệ sinh ra. Vân Vy hốt hoảng, cô vô thức lùi lại về sau.
Chẳng nhẽ cuộc đời huy hoàng của cô cứ thế mà xong sao? Không, cô không phục, không phục.
Bạch Lạc nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Vy, gã ta dường như không thể kiềm chế nổi nữa, liền chạy tới ôm cơ thể mềm mại của Vân Vy. Cơ thể cô mềm nhũn không chút sức lực, tuỳ ý để cho Bạch Lạc ôm.
Nhưng chút lí trí còn sót lại, cô liền lắc đầu giãy giụa:
- Đừng... đừng như vậy...
- Vân Vy à, nhìn cậu khó chịu như vậy rồi, còn nói là không muốn sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ khiến cho cậu thoải mái mà.
Bạch Lạc ghé vào tai cô nói nhỏ, sau đó gã nở nụ cười thoả mãn vì đã đạt được mục đích. Nụ cười háo sắc này thật khiến cho cô ghê tởm...
...
Bên kia, Cố Thừa Duật tăng tốc xe tới bar, trong lòng bất an liên hồi.
- Vân Vy, cô không được phép xảy ra chuyện. Bởi vì trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi, tôi còn chưa chơi cô đủ cơ mà...
Trong lòng tuy bất an lo lắng, nhưng Cố Thừa Duật vẫn tự an ủi bản thân rằng, không phải là mình lo lắng cho cô. Chỉ là, kế hoạch trả thù của hắn mới bắt đầu, cho nên tới lúc hắn hả giận, cô không được phép xảy ra chuyện.
- Cố Thừa Duật...anh...anh ở đâu? Mau...tới cứu tôi...
Đầu dây bên kia là giọng nói đứt quãng của Vân Vy, hơi thở của cô có chút yếu ớt nặng nhọc. Lần đầu tiên trong đời, Cố Thừa Duật cảm giác bất an lo lắng cho cô. Chuyện này, trước giờ hắn chưa từng ngờ tới.
- Mau nói đi, cô đang ở đâu hả?
Hắn thật sự lo lắng cho cô, tức giận gào lên. Vân Vy, người phụ nữ ngu xuẩn này, chẳng được cái tích sự gì hết ngoài việc khiến cho người khác lo lắng. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Thấy dáng vẻ này của Cố Thừa Duật là đang lo lắng cho người phụ nữ khác, Y Nhiên có chút không đành lòng, cố níu kéo hắn:
- Duật, anh đi đâu vậy...? Anh không thể ở lại với em sao?
Đố kỵ ư? Đúng vậy, Mạc Y Nhiên vô cùng đố kị với Vân Vy. Trước kia khi còn học cấp ba cùng với Cố Thừa Duật, Vân Vy lúc đó chỉ mới học cấp hai, nhưng ngày nào cũng bám theo Cố Thừa Duật của cô. Cô tức lắm, nhưng chẳng thể làm gì được.
Thật không ngờ, Vân Vy lại có thể trở thành Cố thiếu phu nhân một cách dễ dàng như vậy. Rốt cuộc là vì sao, cô thua Vân Vy ở điểm nào cơ chứ?
Cố Thừa Duật bị Y Nhiên níu tay lại, hắn liền dừng bước. Quay sang nhìn Y Nhiên, hắn đành vỗ về cô một chút:
- Ngoan đi ngủ đi, anh sẽ quay lại sớm thôi.
Nói rồi hắn gạt tay Y Nhiên đi mất!
Nhìn bóng dáng Cố Thừa Duật xa dần, Y Nhiên tức giận nắm chặt tay lại. Mấy món ăn trên bàn, cô ta liền gạt đi hết.
Chướng ngại vật này, phải mau chóng tìm cách xử lí mới được. Để lâu đêm dài lắm mộng...
...
30 phút trước...
Vân Vy đang ngồi uống rượu, cũng không chú ý tới việc có người lại gần mình. Bạch Lạc bước tới thân thiện chào hỏi với Vân Vy:
- Hi, lâu rồi không gặp.
Vân Vy theo phản xạ mà liếc nhìn Bạch Lạc, cô không chút để ý rồi lại uống rượu tiếp. Bạch Lạc thấy cô có vẻ hơi say, liền rót cho cô thêm một ly rượu:
- Bạn bè lâu ngày không gặp, nào, hôm nay tôi mời cậu một ly.
Vân Vy lắc lắc đầu cho tỉnh rượu, lúc này cô có thể nhận thức được, đệ nhất đại háo sắc đang ngồi bên cạnh mình. Cô cảnh giác nhìn gã:
- Cậu đang cố làm gì vậy?
Bạch Lạc nghe vậy thì chỉ cười cười:
- Yên tâm, tôi chỉ tới mời cậu ly rượu thôi. Xong tôi sẽ đi luôn ấy mà.
Vân Vy thật sự rất ghét Bạch Lạc, gã này càng tránh xa cô càng tốt. Cô cũng không nghĩ gì nhiều, liền cầm rượu lên uống một hơi cạn để mau đuổi gã đi:
- Rượu tôi đã uống rồi, cậu mau đi đi, đứng khiến chị đây mất hứng.
Cô vừa nói vừa cởi áo khoác mỏng ở bên ngoài ra. Bên trong cô chỉ mặc chiếc váy dây bó sát người, tôn lên thân hình chuẩn quyến rũ của cô. Cơ thể đều đặn, trắng mịn không tì vết của cô hiện lên trước mặt, Bạch Lạc khẽ nhếch môi cười.
Có lẽ cô không hề biết, trong ly rượu đó có thuốc.
Vân Vy tự nhiên cởi áo khoác ra vì cô cảm thấy hơi nóng, rồi cô không quan tâm tới Bạch Lạc nữa mà tiếp tục uống rượu. Đột nhiên cô thấy hơi buồn vệ sinh, liền lảo đảo bước dậy đi về hướng nhà vệ sinh.
Bạch Lạc liền đi theo sau cô...
Vào trong nhà vệ sinh, cô cảm thấy hơi choáng váng, liền bật nước lên vỗ vỗ mặt. Nhưng dường như cơ thể cô dần trở nên bất thường, cô khó chịu vô cùng. Khi nãy, cô biết Bạch Lạc đi theo mình nên cố tình chốt cửa phòng vệ sinh thật chặt.
Cô tựa lên tường, hơi thở hơi khó nhọc. Không xong rồi, nhất định khi nãy rượu có vấn đề. Lúc này cô mà ra ngoài, chẳng khác gì tự chui vào hang sói. Mà Bạch Lạc, là một tên háo sắc nhất thành phố.
Cô lúc này không còn nghĩ được gì nhiều nữa, bố mẹ chồng thì càng không làm phiền đến được. Chỉ còn một người duy nhất có thể giúp cô mà thôi.
Cô liền cầm điện thoại lên, có chút chần chừ, rồi cuối cùng cô cũng gọi điện cho Cố Thừa Duật. Hắn ta nhanh nghe điện thoại đấy chứ, nhưng mà hắn lớn tiếng với cô như vậy làm gì? Cô cũng biết tủi thân chứ bộ...
Vân Vy ấm ức tắt điện thoại đi, cô điên rồi, điên nên mới gọi điện thoại cho Cố Thừa Duật. Chưa biết chừng hắn ta đang vui vẻ ở đâu đó, bị cô phá đám nên mới tức giận như vậy cũng nên.
Vân Vy có vẻ không thể chịu nổi nữa. Toàn thân cô rất nóng rất nóng, hai chân cô run run. Xong rồi, không ai tới cứu cô, cô sẽ chết ở đây sao?
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên ở bên ngoài có tiếng đập cửa ầm ĩ. Vân Vy hốt hoảng, cố gắng gượng tới chỗ bồn rửa tay, hất nước lên người cho dễ chịu hơn. Cô biết, bên ngoài Bạch Lạc đã mất kiên nhẫn:
- Vân Vy, mau ngoan ngoãn ra đây đi. Tôi biết cậu bây giờ không thể chịu nổi nữa rồi, đừng có cố chịu nữa. Ha ha...
Lại là giọng nói vô cùng háo sắc đầy chán ghét này. Vân Vy thầm mắng bản thân mình, sao khi nãy cô lại ngu ngốc tới nỗi tin lời nói của tên đó cơ chứ? Bây giờ thì hay rồi. Ở lại cũng chết, ra ngoài cũng chết. Nhưng có chết cô cũng không muốn cùng với kẻ háo sắc làm chuyện đó...
Không được, không thể được nữa rồi.
Vân Vy hai chân run run, ngã khuỵu xuống sàn. Toàn thân cô nóng như lửa đốt, chiếc váy bó sát người cũng bị ướt quá nửa. Tuy đã hất nước lên người, nhưng dường như cô càng ngày càng khó chịu hơn...
Rầm rầm!
Bạch Lạc mất kiên nhẫn, lập tức phá cửa. Chỉ trong chốc lát gã đó đã thành công phá cửa phòng vệ sinh ra. Vân Vy hốt hoảng, cô vô thức lùi lại về sau.
Chẳng nhẽ cuộc đời huy hoàng của cô cứ thế mà xong sao? Không, cô không phục, không phục.
Bạch Lạc nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Vy, gã ta dường như không thể kiềm chế nổi nữa, liền chạy tới ôm cơ thể mềm mại của Vân Vy. Cơ thể cô mềm nhũn không chút sức lực, tuỳ ý để cho Bạch Lạc ôm.
Nhưng chút lí trí còn sót lại, cô liền lắc đầu giãy giụa:
- Đừng... đừng như vậy...
- Vân Vy à, nhìn cậu khó chịu như vậy rồi, còn nói là không muốn sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ khiến cho cậu thoải mái mà.
Bạch Lạc ghé vào tai cô nói nhỏ, sau đó gã nở nụ cười thoả mãn vì đã đạt được mục đích. Nụ cười háo sắc này thật khiến cho cô ghê tởm...
...
Bên kia, Cố Thừa Duật tăng tốc xe tới bar, trong lòng bất an liên hồi.
- Vân Vy, cô không được phép xảy ra chuyện. Bởi vì trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi, tôi còn chưa chơi cô đủ cơ mà...
Trong lòng tuy bất an lo lắng, nhưng Cố Thừa Duật vẫn tự an ủi bản thân rằng, không phải là mình lo lắng cho cô. Chỉ là, kế hoạch trả thù của hắn mới bắt đầu, cho nên tới lúc hắn hả giận, cô không được phép xảy ra chuyện.
Bình luận facebook