"Cậu có vấn đề gì?" Nhiếp Nghiêu thật vất vả mới tiêu hóa được tin tức này, vội vàng sốt ruột nói, "Không sao cả, bây giờ y học phát triển như vậy, vấn đề gì cũng có thể trị liệu, ngàn vạn lần cậu không nên có bóng ma trong lòng. . . . . . Cái gì cũng đừng sợ, sợ chính là không có lòng tin."
Sau khi Nhiếp Nghiêu nói huyên thuyên vừa thông suốt, đột nhiên phát hiện một người nên sốt ruột nhưng ngược lại lại ngồi xuống ghế không nói một lời, giống như hoàn toàn không nghe được lới nói của anh.
Nhiếp Nghiêu vừa thấy phản ứng này của Chu Duệ Trạch, trong lòng lập tức hồi hộp.
Chẳng lẽ Chu Duệ Trạch đã đến bệnh viện khám rồi? Biết được đời này cậu ta vĩnh viễn cũng không có con rồi hả?
Cho nên, cậu ta mới có thể buồn như đưa đám như vậy?
Bây giờ Hà Quyên lại rất muốn có em bé, như vậy áp lực của Chu Duệ Trạch càng lớn hơn, một khi áp lực càng lớn, Chu Duệ Trạch có thể càng khó chịu hay không, sau đó trong lòng rối rắm, biến thái. . . . . . Nổi điên. . . . . .
Nhiếp Nghiêu càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, thậm chí cũng có một loại tuyệt vọng.
Vụt một cái Nhiếp Nghiêu đứng lên, kích động xua tay nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chị dâu nhất định có thể hiểu được, cô ấy tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cậu mà rời khỏi, cậu phải tin tưởng, thế nào cũng có thể trị khỏi, dù cho thật sự không trị hết . . . . . Chị dâu cũng sẽ không đi, cậu phải có lòng tin, không nên suy nghĩ bậy bạ. Mặc kệ như thế nào, cậu còn có chị dâu, còn có tôi ở đây!"
Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn cảm xúc của Nhiếp Nghiêu bị kích động, không nhanh không chậm nói một câu: "Tôi uống thuốc tránh thai."
"Cái gì?" Nhiếp Nghiêu giống như nguồn điện đột nhiên bị cắt đứt, lập tức bị đóng băng tại chỗ, ngay cả con ngươi cũng không chuyển động.
Đại não bị kích thích mãnh liệt nhất thời không phản ứng được, giống như máy móc lâu năm bị gỉ sét không thể chuyển động.
Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu như vậy, đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn rót một ly nước ấm đặt lên bàn làm việc, ý bảo Nhiếp Nghiêu uống.
Lần này thân thể Nhiếp Nghiêu có thể động, liền cầm ly nước kia ừng ực ừng ực uống hết, sau khi uống xong ly nước ấm, đầu óc rốt cuộc có chút khôi phục bình thường.
"Cậu...cậu mới vừa nói cái gì?" Lúc này Nhiếp Nghiêu mới suy nghĩ được lời nói của Chu Duệ Trạch, "Cậu uống thuốc? Tại sao?"
Chu Duệ Trạch rất yêu Hà Quyên, người khác không biết, anh còn không biết sao?
Đây chính là dùng hết biện pháp, để bắt cô vào tay.
Bây giờ người đã ở trong tay, như thế nào lại đi uống thuốc, không cần đứa bé chứ?
"Tại sao?" Nhiếp Nghiêu kỳ quái hỏi, "Chẳng lẽ thân thể chị dâu không thích hợp mang thai sao?"
Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một lý do như vậy, nếu như mang thai sẽ có ảnh hưởng đến thân thể của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch tuyệt đối sẽ không cho phép Hà Quyên mang thai.
Nhưng mà, thường ngày anh thấy Hà Quyên rất khỏe mạnh, không giống như bộ dạng có bệnh gì không tiện nói ra.
"Dĩ nhiên thân thể Quyên Tử không có bất cứ vấn đề gì." Chu Duệ Trạch khẳng định nói.
Trước kia Hà Quyên trải qua không ít cực khổ, thân thể tích tụ mệt nhọc, làm ảnh hưởng đến thân thể.
Kể từ sau khi bọn họ ở bên nhau, anh vẫn để Hà Quyên điều trị thân thể thật tốt, những tổn thương lúc trước trong thân thể đang chậm rãi chuyển biến tốt, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng thêm một chút nữa, sau này thân thể Hà Quyên sẽ càng ngày khỏe mạnh.
"Không có vấn đề, vậy tại sao cậu phải. . . . . ." Lần này Nhiếp Nghiêu thật sự không hiểu.
"Cậu không cảm thấy có một đứa bé rất đáng ghét sao?" Chu Duệ Trạch nhướng mày, trong mắt lóe lên chán ghét không chút nào che giấu, "Có đứa bé, Quyên Tử phải mang thai thời gian dài như vậy, còn phải ở cữ, chăm đứa bé. . . . . ."
"Vậy còn chỗ nào dành cho tôi?" Trong mắt Chu Duệ Trạch tràn đầy vẻ hung ác, cắn răng nghiến lợi giống như nhìn thấy kẻ thù, "Quyên Tử là bà xã của tôi, không phải là mẹ của người khác!"
Nhiếp Nghiêu hoàn toàn bất tỉnh, cũng cảm giác chung quanh tất cả đều là con qua "A, a" bay qua đầu mình.
Nhiếp Nghiêu yếu ớt giải bày một câu: "Đó cũng là con của cậu đó."
"Giành bà xã với tôi, ai cũng không được." Chu Duệ Trạch âm hiểm nói, vẻ mặt kia, giống như ở trong mưa đạn năm đó liều mạng điên cuồng.
Nhiếp Nghiêu vừa nhìn thấy nét mặt này của Chu Duệ Trạch, đột nhiên có một loại mơ hồ, vội vàng nhìn chung quanh một cái, thấy phòng làm việc quen thuộc, tay còn sờ sờ bàn làm việc trước mắt, xác định mình quả thật chưa từng xuất hiện ảo giác.
Anh vẫn đang ở trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, mà không phải trong rừng rậm không người.
"Cho nên. . . . . ." Nhiếp Nghiêu nuốt nước miếng một cái, bất đắc dĩ hỏi, "Cậu cũng không cần đứa bé?"
"Dĩ nhiên." Chu Duệ Trạch khẳng định nói, "Tôi không muốn chế tạo ra một vật phiền toái để giành bà xã với tôi."
Phiền toái. . . . . .
Nhiếp Nghiêu yên lặng vì đứa bé tương lai của Chu Duệ Trạch mà mặc niệm.
Đứa bé đáng thương, còn chưa được xuất hiện trên thế giới này liền bị ba của mình ghét bỏ khinh bỉ. . . . . . Ừ, từ khi dễ không đủ để hình dung thái độ của Chu Duệ Trạch bây giờ.
Không được gọi là khi dễ.
Hoàn toàn chính là chán ghét.
"Được rồi, cậu không thích hoàn toàn không có vấn đề." Nhiếp Nghiêu biết Chu Duệ Trạch này, phàm là cậu ta đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi được, cậu ta hoàn toàn là tên cứng đầu.
Đụng trở ngại thì tính là gì?
Chu Duệ Trạch tuyệt đối là người nếu đụng phải trở ngại thì sẽ tiếp tục đụng, cho đến khi đánh vỡ sẽ tiếp tục đi.
"Vậy cậu sẽ nói với chị dâu thế nào?" Vấn đề của Nhiếp Nghiêu khiến Chu Duệ Trạch sững sờ, ngay sau đó mắt nheo lại, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Sẽ có biện pháp."
Nhiếp Nghiêu thấy bộ dáng này của Chu Duệ Trạch, cũng không có biện pháp nói cái gì nữa.
Anh em tốt thì anh em tốt, chuyện hai vợ chồng nhà người ta, anh cũng không thể can thiệp quá nhiều, nên dừng liền dừng.
"Tôi đi làm việc." Nhiếp Nghiêu cầm tài liệu xoay người rời đi, để lại Chu Duệ Trạch suy nghĩ thật kỹ.
Chu Duệ Trạch cũng cảm thấy Hà Quyên rất trong đợi đứa bé, anh làm như vậy nếu để cho Hà Quyên biết, có thể không vui hay không?
Vừa nghĩ đến việc này, Chu Duệ Trạch liền bất đắc dĩ xoa trán một cái, còn phải nghĩ sao? Nhất định sẽ không vui.
Mặc kệ như thế nào anh chính là không muốn đứa bé.
Chỉ là, nghĩ tới ánh mắt đêm hôm đó của Hà Quyên, trong lòng Chu Duệ Trạch lại rất khó chịu, hai loại ý tưởng không ngừng đấu tranh, làm cho anh cực kỳ khó chịu.
Về đến nhà, Hà Quyên đã nấu cơm xong, là món sủi cảo Chu Duệ Trạch thích nhất, anh còn ăn cay. Hà Quyên lấy vừng, đậu phộng bể đâm cùng ớt mùi hương của ớt lan tỏa.
Sủi cảo dính, ăn rất thơm. Càng đứng nói Hà Quyên gói sủi cảo da mỏng nhân lớn, sủi cảo nấu chín từng cái từng cái giống như heo nhỏ mập mạp, trắng trắng tròn tròn.
Chu Duệ Trạch ăn đến nổi trán toát ra mồ hôi, hai người ăn rất vui vẻ.
Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch ăn ngon như vậy, cô cũng vô cùng vui vẻ, không ngừng gắp sủi cảo vào trong chén cho anh. Lúc anh đang ăn, lại nấu một nồi, sủi cảo phải mới vớt ra nồi ăn mới ngon.
Chu Duệ Trạch chỉ thích ăn khẩu vị này, cho nên, lúc Chu Duệ Trạch ăn sủi cảo, Hà Quyên cũng sẽ coi chừng phòng bếp, nấu cho anh.
Chu Duệ Trạch ăn uống no đủ, vuốt bụng tròn tròn của mình, đưa tay lôi kéo, trực tiếp ôm Hà Quyên vào trong ngực, hôn một cái: "Bà xã, anh ăn quá no rồi."
Nói xong, đặt tay Hà Quyên lên sờ bụng của anh, cũng mập một vòng.
Hà Quyên sờ sờ, sờ nửa ngày cũng không có cảm giác anh mập chỗ nào, bắp thịt vẫn căng đầy có lực như thế, cười vỗ bụng Chu Duệ Trạch: "Mập một chút mới được, tránh để người khác nói em ngược đãi anh."
"Bà xã của anh làm sao sẽ ngược đãi anh chứ?" Chu Duệ Trạch cúi đầu, dùng môi hơi đỏ lên chạm khẽ một cái lên đôi môi đỏ mọng của Hà Quyên, mới vừa rồi hai người cũng ăn không ít ớt, nóng hừng hực, đôi môi cũng có chút sưng.
"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, em dọn dẹp bàn." Hà Quyên đẩy Chu Duệ Trạch một cái, thuận miệng nói, "Ngày mai em đi làm."
"Ừ, được." Chu Duệ Trạch buông Hà Quyên ra, thu dọn bát đũa, "Anh đi rửa chén, em đi nghỉ ngơi đi."
Hà Quyên cười gật đầu, đến phòng khách, cầm quả táo gọt vỏ, chẻ thành miếng nhỏ, chờ Chu Duệ Trạch ra ăn.
Ở trong phòng bếp Chu Duệ Trạch vừa rửa chén vừa bắt đầu nghĩ tới chuyện đứa bé, giống như Hà Quyên thật không để ý, vậy thì tốt, chỉ cần không muốn là được.
Nhiều năm như vậy, anh thật vất vả mới cưới được Hà Quyên về, anh làm sao muốn đứa trẻ xuất hiện cản trở giữa anh và Hà Quyên.
Một kỳ đà cản mũi lớn như vậy, ngày ngày chắn ngay trước mắt, sau này còn có những ngày an nhàn của anh nữa sao?
Quả nhiên, sau ngày hôm đó, Hà Quyên cũng không nói đến chuyện đứa nhỏ nữa, hai người vẫn đi làm rồi tan việc như cũ, cuộc sống khôi phục như trước kia.
Chu Duệ Trạch cảm thấy rất ngọt ngào, Hà Quyên cũng không có phản ứng gì khác biệt nữa.
Giống như chuyện Hà Quyên muốn đến bệnh viện kiểm tra thân thể hoàn toàn chưa từng xuất hiện.
Bởi vì tâm tình Chu Duệ Trạch thật tốt, nhân viên tập đoàn Minh Đạt cảm thấy công việc gần đây hết sức suôn sẻ, không chỉ không cần làm thêm giờ, hơn nữa áp lực vẫn đè ở trên đầu bọn họ cũng biến mất không thấy.
Làm bọn họ một lần nữa cảm nhận được chỗ tốt của tập đoàn Minh Đạt.
Nhiếp Nghiêu đương nhiên sẽ không can thiệp quá nhiều đối với vấn đề của Chu Duệ Trạch, vấn đề của hai vợ chồng người ta vẫn là phải giải quyết nội bộ mới tốt.
Chu Duệ Trạch cứ như vậy trôi qua nửa tháng, không còn uống bất kỳ thuốc gì nữa, ngược lại còn mua một đống bổ, còn chuẩn bị những tài liệu liên quan đến thai phụ.
Khi thấy những tư liệu kia Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa té nằm xuống đất, không thể tưởng tượng nổi hỏi Chu Duệ Trạch: "Cậu làm gì đấy?"
Đoạn thời gian trước người nào vẫn không chịu có đứa bé?
Bây giờ xem những thứ đồ này làm gì?
Dù cho dễ thay đổi cũng không nên thay đổi nhanh chống như vậy chứ?
"Chuẩn bị trước khi mang thai." Chu Duệ Trạch tự nhiên nói, "Tôi dừng uống thuốc mấy tháng thì có thể để Quyên Tử mang thai, bây giờ tôi muốn chuẩn bị trước."
Chu Duệ Trạch nói xong, trong tay cầm tài liệu, ngạc nhiên nói: "Thì ra sinh một đứa bé lại nhiều chuyện phiền toái như vậy, chuẩn bị trước khi mang thai cũng nhiều như vậy."
Nhìn đống tài liệu kia, nào là chú ý cái này cẩn thận cái kia, thật là làm cho anh kinh ngạc không thôi.
"Đúng rồi, liên lạc với một bác sĩ nổi tiếng giúp tôi, phải có kinh nghiệm về phương diện này, giải thích cho tôi biết." Chu Duệ Trạch luôn lo lắng xem chút tài liệu này không đầy đủ, tìm một người am hiểu một chút thì tốt hơn.
Như vậy anh mới có thể yên tâm.
"Ừ, tôi sẽ tìm chuyên gia cho cậu." Nhiếp Nghiêu gật đầu đồng ý, muốn tìm một chuyên gia về phương diện này cũng rất dễ dàng, nhưng mà, trước đó, anh có một nghi vấn muốn biết rõ ràng, "Làm sao đột nhiên cậu lại muốn đứa bé?"
Bình luận facebook