• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Phàm nhân tu tiên chi tiên giới thiên (phàm nhân tu tiên 2) (5 Viewers)

  • Chương 530

Dịch: Nguyên Anh

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

“Ngươi là ai? Dám cản đường ta! Cút ngay!”

Hàn Lập sát khí đại thịnh, kim quang loé lên, cánh tay thô to thêm một vòng phát ra tiếng “Rốp” giòn vang, năm ngón tay nắm chặt đấm một quyền về phía đại hán độc giác.

Một tiếng ầm vang lên!

Cánh tay của hắn được kim quang chói mắt bao phủ, nhìn giống như được đúc bằng vàng ròng, phía trên mọc ra những đám lông sắc nhọn như kim châm.

Hư không nơi quyền ảnh đi qua như bị xé rách, phát ra những tiếng ma sát chói tai, tạo thành một đường bạch ngân bắt mắt.

Quyền ảnh chưa tới, một cỗ lực lượng khổng lồ khiến người khác cảm giác hít thở không thông đã tràn ra trước.

Sắc mặt đại hán độc giác biến đổi, vội lùi lại một bước, trên thân lam quang nồng đậm toả ra, hai cánh tay hào quang sáng chói rồi biến ảo thành hai cái vuốt rồng hung bạo.

Đại hán hét lớn một tiếng, vung hai tay chém mạnh về phía trước.

Trước người hắn lam quang loé lên, hư ảnh hai cái vuốt rồng màu xanh nước biển to lớn đột ngột lao ra.

Trên hai vuốt rồng được minh ấn vô số phù văn màu lam, phía trong lòng hiển hiện những đạo hư ảnh sóng cuộn biển gầm nhìn huyền diệu không gì sánh được.

Hai vuốt rồng đan chéo nhau chụp về phía quyền ảnh của Hàn Lập.

Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên!

Quyền ảnh đấm nát tan nát hai hư ảnh vuốt rồng thành trăm nghìn mảnh nhỏ, hoá thành vô số lam quang tán loạn trong không trung.

Không những thế, lại thêm một đoàn kim quang chói mắt phóng từ tay Hàn Lập phóng ra biến thành một quyền ảnh lớn hơn nữa, hung hăng bạo ngược đánh tới.

Đại hán độc giác kinh hoảng, hai tay vội vã vung lên.

Hai tiểu thuẫn hình tam giác xanh biếc từ trên người hắn bắn ra hoá thành hai bức tường ánh sáng long lanh chắn ngay trước người.

Tường ánh sáng mới được dựng lên thì quyền ảnh cũng vừa tới.

“Ầm, ầm” nổ vang!

Quyền ảnh bạo liệt hoá thành một cơn sóng màu vàng tản mát uy năng huỷ thiên diệt địa cuốn hai bức tường ánh sáng vào.

Hai bức tường vỡ nát trong uy lực khủng khiếp của từng cơn sóng, không có một chút phản kháng, tan thành từng mảnh.

Một cỗ lực lượng cuồng bạo cuốn về bốn pương tám hướng khiến toàn đại điện lung lay như muốn đổ.

Thân thể đại hán độc giác hứng chịu dư lực phản chấn, bị ép lùi về sau hơn mười bước mới miễn cưỡng đứng lại được.

Một tràng tranh đấu ác liệt nhưng kỳ thực chỉ phát sinh trong chớp mắt.

Lam quang tiêu tán, không biết từ lúc nào Hàn Lập đã dịch chuyển tới chỗ đại hán đứng lúc nãy, trên tay còn cầm mấy mảnh tàn bảo của hai tiểu thuẫn hình tam giác.

Hắn cười lạnh nắm chặt tay bóp mấy mảnh tàn bảo thành bột phấn, sau đó thờ ơ thổi một hơi khiến bụi phấn bay tán loạn, từ trong đó tản ra một cỗ linh khí vô cùng nồng đậm.

Đại hán độc giác thấy cảnh này, khoé mắt nhăn lại, không dám vọng động.

Những gã Kim Tiên khác của Thương Lưu Cung thấy thế nhao nhao đứng dậy, sắc mặt đều không giấu được vẻ kinh hoàng.

Đại hán độc giác mặc dù chỉ có tu vi Kim Tiên Trung Kỳ đỉnh phong nhưng không phải là tu sỹ nhân tộc, bản thân có huyết mạch Cầu Long, thân thể trời sinh đã cường hoàng không gì sánh được, mạnh mẽ không kém gì cảnh giới Chân Cực Chi Khu của Huyền Tiên vậy mà mới đánh đã bại, hơn nữa nhìn tình huống ai cũng biết đối phương còn chưa thi triển hết một góc nhỏ lực lượng.

Hàn Lập chậm rãi thu tay về, cũng không thèm liếc nhìn đại hán độc giác, lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước.

Vù vù vù!

Đám Kim Tiên Thương Lưu Cung bay vụt đến chặn ngay trước mặt Hàn Lập, trên mặt không giấu được sát khí, trên thân phát ra quang mang đủ màu.

“Tốt! Hôm nay coi như hiểu được cách tiếp khách của Thương Lưu Cung như thế nào!” Hàn Lập cười ha ha một tiếng, kim quang trên thân đại phóng.

Toàn thân hắn mọc ra một bộ lông vàng óng, thân hình lớn thêm một vòng, tay chân dài ra, nhanh chóng biến thành một đầu cự viên màu vàng lớn hơn mười trượng. Khí tức trên thân nhanh chóng tăng cường, đột ngột chạm ngưỡng Kim Tiên Hậu Kỳ, còn toả ra những luồng sát khí bạo ngược nồng đậm như thực chất, khí thế như dời núi lấp bể cuốn ra xung quanh.

Đám Kim Tiên Thương Lưu Cung bị khí tức của Hàn Lập chấn nhiếp, thần sắc đều có chút sợ hãi.

“Dừng tay!” Vào thời khắc này một bóng người đột nhiên xuất hiện ngăn giữa Hàn Lập và đám Kim Tiên, không ai khác chính là Lạc Thanh Hải.

“Xem ra Lạc đại cung chủ cũng muốn tham gia náo nhiệt?” Kim quang loé lên trong mắt cự viên, cười lạnh một tiếng nói ra, không có chút nào e ngại.

“Ha ha, Liễu đạo hữu xin đừng hiểu lầm, Lạc mỗ không có ý như thế. Các ngươi lùi lại cho ta, mỗi người tự về diện bích hối lỗi, không được sự cho phép của ta thì không được xuất quan. Liễu đạo hữu là khách quý của Thương Lưu Cung, không phải chỗ cho các ngươi bát nháo!” Lạc Thanh Hải nhìn Hàn Lập cười cười, sau đó quay lại quát mắng đám Kim Tiên.

“Vâng!”

Nguyên đám Kim Tiên nghe vậy không dám nói thêm gì nữa, nhao nhao thu hồi quang mang quanh thân, nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Đại hán độc giác sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Lập một cái cũng quay người lui ra ngoài.

Hàn Lập nhấp nháy đôi mắt to tròn, kim quang trên thân loé lên, khôi phục hình người.

Trong đại điện bây giờ chỉ còn lại hắn với Lạc Thanh Hải.

“Liễu đạo hữu, không dám gạt ngươi, lần này vào Minh Hàn Tiên Phủ Thương Lưu Cung chúng ta tổn thất nặng nề, Thiết cung chủ và Thu cung chủ cũng đột nhiên vô cớ mất tích, nên đám người trong cung tâm trạng không tốt, khó tránh khỏi mất bình tĩnh một chút, xin các hạ đừng để trong lòng.” Lạc Thanh Hải mỉm cười nói với Hàn Lập.

“Vô cớ mất tích? Xem ra Lạc đại cung chủ cũng cho rằng Liễu mỗ hãm hại hai người kia, đã thế thì không còn gì để nói nữa rồi.” Hàn Lập cười lạnh một tiếng đáp lời.

“Liễu đạo hữu xin chớ vội, cho Lạc mỗ chút thời gian giải thích. Thật ra với tu vi của ta với ngươi đâu dễ dàng làm việc theo cảm tình nữa, tất cả đều nhìn vào lợi ích, lần này đạo hữu tới Thương Lưu Cung chúng ta, chắc hẳn không đơn thuần chỉ để đòi một câu trả lời thôi chứ?” Lạc Thanh Hải bình tĩnh nhìn Hàn Lập, cười nhạt nói.

Hai hàng lông mày Hàn Lập giật giật, không nói thêm gì.

“Nguyên thần đăng của Thiết cung chủ và Thu cung chủ chưa tắt, xem ra do Liễu đạo hữu nhân hậu còn hạ thủ lưu tình. Lạc mỗ ở đây thay mặt hai người bọn họ tạ lỗi, mong đạo hữu đại nhân không chấp tiểu nhân, xin đừng so đo cùng bọn hắn nữa.” Sắc mặt Lạc Thanh Hải nghiêm túc, chắp tay nói với Hàn Lập.

“Lạc đại cung chủ chớ nên hiểu lầm, hai người này lòng lang dạ thú, Liễu mỗ còn chưa phá nát thần hồn chẳng qua còn không muốn bọn hắn chết dễ dàng như thế mà thôi.” Mặt Hàn Lập lạnh như băng, chậm rãi nói ra.

“Ha ha, xin Liễu đạo hữu bớt giận. Không cần biết do việc gì khiến Thiết cung chủ và Thu cung chủ xung đột với các hạ. Chỉ cần Liễu đạo hữu nguyện ý trả lại nguyên anh của bọn hắn không chút tổn hại, Thương Lưu Cung chúng ta nguyện ý trả cho đạo hữu cái giá hài lòng.” Lạc Thanh Hải cười ha ha trả lời.

“Sao, các hạ có chắc ta sẽ đáp ứng?” Hàn Lập trầm mặc suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ta tin tưởng trên thế gian bất cứ điều gì cũng có cái giá của nó, chỉ cần đáp ứng được thì cừu địch cũng có thể trở thành bằng hữu.” Lạc Thanh Hải nở một nụ cười còn sáng lạn hơn.

“Nếu Lạc đại cung chủ đã có thành ý như vậy thì được rồi, nguyên anh hai người kia cũng không có tác dụng gì lớn với ta, có thể trả lại cho các ngươi.” Hàn Lập gật đầu đồng ý.

“Đa tạ Liễu đạo hữu, không biết các hạ muốn bồi thường vật gì? Bản môn từ trước đến giờ tài vật đều ít không thể so sánh được với Chúc Long Đạo hay Phục Lăng Tông, nhưng cũng sẽ cố gắng thoả mãn yêu cầu của đạo hữu.” Lạc Thanh Hải nghe vậy vui mừng chắp tay cảm ơn, tảng đá trong lòng cũng được gỡ bỏ.

“Bắc Hàn Tiên Vực vắng vẻ cằn cỗi, cũng không có cái gì khiến ta động tâm. Nhưng lúc ở trong Minh Hàn Tiên Phủ ta có nghe Công Thâu đạo hữu nói Thương Lưu Cung các ngươi có một bản công pháp tên là “Thuỷ Diễn Tứ Thời Quyết” có liên quan tới Thời Gian Pháp Tắc, không biết có thật không?” Hàn Lập thong thả đi tới một chiếc ghế, ngồi xuống hỏi.

“Điều này…Thương Lưu Cung chúng ta quả thật có công pháp này, nhưng Liễu đạo hữu vừa mới nói tới Công Thâu đạo hữu, chẳng lẽ đó là giám sát sứ xuất hiện trong Minh Hàn Tiên Phủ, Công Thâu Cửu đại nhân?” Lạc Thanh Hải nghe vậy kỳ quang trong mắt loé lên, vôi hỏi.

“Đúng thế, chính là hắn.” Hàn Lập nhẹ gật đầu.

“Thì ra lần này Liễu đạo hữu cũng tiến nhập Minh Hàn Tiên Phủ, nhưng thời gian trong đó chúng ta lại không gặp nhau, chẳng lẽ đạo hữu cùng với Công Thâu tiên sứ tiến vào cùng một lần?” Ánh mắt Lạc Thanh Hải hơi động mọt chút, hỏi tiếp.

“Bây giờ chúng ta đang bàn đến việc khác, Lạc đại cung chủ hình như hơi lạc đề thì phải.” Hàn Lập nhíu mày nói.

“Là Lạc mỗ lỡ lời, xin mời Liễu đạo hữu tiếp tục.” Lạc Thanh hải cười cười nói.

“Những việc khác ta không muốn nói nhiều, còn bây giờ nếu các ngươi đem cho ta công pháp “Thuỷ Diễn Tứ Thời Quyết” thì sẽ nhận được nguyên anh của hai người kia.” Hàn Lập tỏ vẻ mất hứng thú do Lạc Thanh Hải hỏi quá nhiều, khó chịu nói thẳng.

“ “Thuỷ Diễn Tứ Thời Quyết” là bí điển trấn cung của chúng ta, người nào muốn nghiên cứu đều phải được Trưởng lão hội đồng ý. Liễu đạo hữu đưa ra yêu cầu này quả thực hơi khó, có thể thay đổi điều kiện khác được không?” Lạc Thanh Hải tỏ vẻ khó xử đáp lời.

“Điều kiện ta đã nói, đáp ứng hay không là việc của các ngươi. Ta chỉ có thể ở đây thêm một canh giờ nữa, nếu không nhận được công pháp “Thuỷ Diễn Tứ Thời Quyết” thì nguyên anh hai tên này luyện chế thành Kim Hồn Đan được rồi.” Hàn Lập phất tay lấy ra một vật, vừa vuốt ve vừa lạnh nhạt nói.

Lạc Thanh Hải nhìn thấy cảnh này, con ngươi cũng co rụt lại.

Vật Hàn Lập lấy ra là một tinh cầu màu trắng, bên trong phong ấn một nguyên anh màu lam, nhìn dung mạo chính là bạch diện thư sinh ngày trước.

Nguyên anh màu lam nhìn thấy Lạc Thanh Hải, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng không thể động đậy chút nào, càng không thể thi pháp truyền âm.

“Nếu đã như vậy xin Liễu đạo hữu chờ ở đây một lát, Lạc mỗ cần đi trao đổi với các trưởng lão khác một chút.” Lạc Thanh Hải dời ánh mắt khỏi tinh cầu màu trắng, nhìn kỹ Hàn Lập một lượt rồi đi ra ngoài.

Hàn Lập không thèm để ý tới hành động của lão hồ ly, ngồi chơi đùa tinh cầu màu trắng trong tay.



Lạc Thanh Hải đi ra khỏi đại điện, chau mày tỏ vẻ do dự.

Nhưng hắn không đắn đo lâu, nhanh chóng đi về phía bên trái chẳng mấy chốc tới một gian thiền điện.

Đám người rời đi lúc nãy tất cả đều đang tụ tập nơi này, vừa nhìn thấy Lạc Thanh Hải đi đến liền vội vàng đứng lên nghênh đón.

“Đại cung chủ, tình hình như thế nào rồi?” Lão đạo mặt xanh kia vội vàng hỏi.

Lạc Thanh Hải không giấu diếm điều gì, đem tình huống trao đổi với Hàn Lập vừa xong thuật lại một lần.

“Cái gì! Hắn muốn “Thuỷ Diễn Tứ Thời Quyết”, si tâm vọng tưởng!” Đại hán độc giác là người đầu tiên cho ý kiến, hừ lạnh nói.

“Đúng thế, “Thuỷ Diễn Tứ Thời Quyết” là trấn phái bảo điển của Thương Lưu Cung chúng ta, không thể truyền cho ngoại nhân được.” Thiếu phụ che mặt cũng cho ý kiến.

“Theo lời Đại cung chủ thuật lại thì người kia chắc sẽ không thay đổi điều kiện, chỉ cần cự tuyệt thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì với Thiết cung chủ và Thu cung chủ nữa?” Lão đạo mặt xanh không biết nghĩ tới điều gì, nhíu mày nói.

“Người kia mặc dù thực lực rất lợi hại, nhưng nếu tất cả chúng ta đồng loạt ra tay, lại có thêm cấm chế trong Thương Lưu Điện hỗ trợ nữa, chẳng lẽ không đủ sức bắt hắn? Chỉ cần khống chế được người này thì còn lo gì việc cứu Thiết cung chủ với Thu cung chủ.” Trong mắt đại hán độc giác loé lên sát ý rồi nhanh chóng biến mất, lạnh giọng nói.

Những người còn lại nghe thấy thế, ánh mắt lộ hung quang, tỏ vẻ đồng ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom