Dịch: Nguyên Anh
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Cảnh tượng trước mắt xảy ra quá nhanh và đột ngột hơn nữa còn rất kỳ dị làm cho người khác không tưởng tượng ra nổi, đến Hàn Lập cũng khẽ giật mình, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc, hắn thầm nghĩ thảo nào trước đó không cảm nhận được những quái nhân lông xanh ẩn nấp ở đây.
Vài đầu quái nhân sau khi chui xuống dưới đất lập tức chia bốn phương tám hướng chạy trốn về phía xa với tốc độ nhanh kinh người.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động nhưng không có cử động gì.
Những quái nhân lông xanh này mặc dù có ẩn nặc thuật vô cùng huyền diệu nhưng hắn vẫn mơ hồ nhận ra được, bất quá hiện tại hắn không có ý định đuổi theo.
Kim Đồng nhăn nhó mặt mũi nổi giận đùng đùng, mỗi tội nó không cảm nhận được khí tức của lũ quái kia liền quay đầu nhìn Hàn Lập, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt rõ ràng muốn hắn cho ý kiến.
“Để bọn chúng đi đi.” Hàn Lập lắc đầu chậm rãi nói.
“Tại sao lại không đuổi?” Kim Đồng không cam lòng hỏi.
“Những quái nhân lông xanh này không phải Man Hoang Hung Thú bình thường mà chắc là Man Hoang Dị Tộc sinh sống gần đây, không biết gì mà cứ đuổi theo, chỉ sợ được không bù mất.” Hàn Lập trả lời.
“Mấy con khỉ lông xanh này, có nhiều gấp mười lần ta cũng không thèm để vào mắt!” Kim Đông dứ dứ nắm đấm nhỏ xinh, bất mãn nói khẽ.
“Ngàn vạn lần không được xem thường những Man Hoang Dị Tộc này, nhiều tộc đàn có sức mạnh chỉnh thể rất khủng khiếp, hơn nữa trong tộc thường cung phụng các loại Man Hoang Chân Linh giống như con Sa thú lúc trước, thực lực sâu cạn khó dò. Mục đích chính của chúng ta là vượt Man Hoang, việc tầm bảo cũng chỉ là thuận tay, đừng nên kiếm thêm chuyện không cần thiết.” Hàn Lập nghiêm nghị nhắc nhở.
Kim Đồng nghe thế, lại nhớ tới thực lực của con Sa thú khổng lồ kia, thần sắc khẽ biến, không nói gì nữa.
“Chủ nhân, không ngờ người cũng biết khá nhiều về tình cảnh ở Man Hoang đó nha.” Tỳ Hưu có chút uể oải nói.
“Nếu đã xác định phải ở trong này một quãng thời gian tương đối dài thì nên biết người biết ta chứ.” Hàn Lập cười cười nói.
Lúc trước ở trong thành Nguyên Hoang thật ra hắn cũng không tìm hiểu được bao nhiêu tin tức về Man Hoang Giới Vực, cuối cùng phải vào Vô Thương Minh treo nhiệm vụ với cái giá đắt đỏ mới thu lượm được ít tư liệu có giá trị tham khảo.
“Đi thôi. Những chủng loài Man Hoang Dị Tộc này rất căm thù Liệp Hoang tu sỹ, lần này ăn phải quả đắng chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ kéo quân tới báo thù.” Hàn Lập liếc nhìn xung quanh, nói tiếp.
“Chán ngắt! Đại thúc, ta buồn ngủ, có gì chơi vui thì lại gọi ta dậy!”
Kim Đồng buồn bã ỉu xìu ngáp một cái, thân hình chớp động kim quang biến thành giới chỉ đeo trên ngón tay Hàn Lập.
Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, quang mang quanh Bích Ngọc Phi Xa lại sáng lên, tiếp tục bay về phía trước.
Để tránh việc bị những dị tộc lông xanh truy tung, đoạn đường kế tiếp hắn không chậm rãi tầm bảo nữa mà mở ra cấm chế ẩn nặc toàn lực lao đi, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi những dãy núi liên miên bất tận được bao phủ bởi sương mù trắng này.
Sau khi ra khỏi dãy núi hắn liền thấy một vùng đất tương đối bằng phẳng, đi thêm chút nữa đã thấy một mảng rừng rậm u ám xuất hiện phía trước.
Từ xa nhìn lại, cây cối trong rừng phần lớn có màu xám đen, cành lá sum suê rậm rạp, cho dù bây giờ là ban ngày nhưng dưới những tán cây dày đặc chỉ có chút ánh sáng lờ mờ khiến cho người ta có cảm giác âm lãnh khó lường.
Hàn Lập thấy vậy khẽ nhíu mày nhưng cũng không chần chừ chút nào, hướng phi xa đâm thẳng vào trong rừng.
“A, có chút cổ quái, thiên địa linh khí ở đây khá nồng đậm mà lại không có bao nhiêu khí tức của linh tài.” Bay được một lát, Tỳ Hưu chợt mở miệng nói.
Sắc mặt Hàn Lập hơi trầm xuống, thần thức của hắn cũng đang phóng ra xung quanh cảm ứng tình hình, khu vực này quả thật có chút cổ quái.
Trong rừng chẳng những có rất ít linh thảo sinh trưởng mà dường như cũng không có chút khí tức nào của Man Hoang Hung Thú.
Nơi này mặc dù cổ quái nhưng Hàn Lập cũng không quá lo lắng, nếu đã không có gì nguy hiểm thì hắn càng thuận lợi đi qua nhanh hơn.
“A, linh lực ba động thật cường đại, khí tức lại còn nồng đậm không gì sánh được. Chủ nhân, ta cảm ứng được đằng trước hướng về phía bên trái có đồ tốt, không nên bỏ qua!” Bay được gần nửa ngày, hai mắt Tỳ Hưu chợt sáng lên, vội vàng nói.
Hàn Lập nghe thế, sắc mặt hơi do dự, nhưng sau khi suy nghĩ một chút hắn vẫn quyết định cho Bích Ngọc Phi Xa bay về hướng Tỳ Hưu chỉ dẫn.
Một lát sau đã tới một khu vực đầm lầy đầy nước bùn màu đen dày đặc tử khí.
Trong đầm lầy không có một bóng cây ngọn cỏ, nước bùn màu đen toả ra mùi hư thối khó chịu, thỉnh thoảng một vài bong bóng lớn từ dưới nước chui lên, vỡ vụn, toả ra từng luồng chướng khí màu tím đen.
“Tỳ Hưu, ngươi có chắc nơi này có bảo vật?” Hàn Lập nhíu mày, hỏi.
Thần thức của hắn đã sớm xem xét, thiên địa linh khí trong khu vực này còn mỏng manh hơn trong rừng rậm mấy phần, đừng nói gì đến thiên tài địa bảo, ngay cả khí tức của sinh linh cũng không cảm ứng được tý nào.
“Không sai, nó ở tận sâu trong khu đầm lầy này! Lần này nếu tìm được đồ tốt chủ nhân cũng đừng quên công lao của ta!” Tỳ Hưu chu mũi ngửi ngửi, kiên quyết nói.
“Đã thế đi qua đó xem sao.” Hàn Lập nghe nó nói, tuy vẫn bán tín bán nghi nhưng vẫn thúc giục pháp quyết trong tay, tiếp tục điều khiển phi xa tiến về phía trước.
Bay được một chút sắc mặt hắn chợt biến đổi, bấm niệm dừng phi xa lại.
Ở đây chướng khí màu tím đen bốc lên từ đầm lầy quá nồng đậm, ngưng tụ phía trên không trung tạo thành một màn sương dày đặc, cản trở tầm nhìn, như đi trong đêm tối.
Nhưng điều làm hắn chú ý không phải là màn chướng khí này, hắn vội hướng phi xa đi xuống dưới, lúc cách mặt đầm lầy hơn mười trượng mới dừng lại, nhìn xuống, cau mày.
Chỉ thấy trong nước bùn màu đen xen lẫn rất nhiều bộ hài cốt trắng hếu, phần lớn đều đã hư thối nhưng vẫn có thể nhận ra là các mảnh xương của đủ chủng loại yêu thú.
Xương trắng muôn hình vạn trạng, lớn nhỏ đều có, nhỏ thì hơn mười trượng, lớn cả trăm trượng cũng không ít.
Mà không chỉ ở khu vực này mà toàn bộ vùng đầm lầy phía trước cũng vậy, hắn nhìn hết tầm mắt vẫn thấy trong mảng đen mờ tối có điểm những ánh sáng phát ra từ xương trắng yếu ớt, càng lộ vẻ âm trầm.
Tỳ Hưu dường như cũng bị khung cảnh này doạ giật mình, không dám ho he, chỉ nghiêng đầu liếc liếc Hàn Lập, tỏ vẻ lo lắng.
Sắc mặt Hàn Lập vẫn bình tĩnh như thường, sau khi dừng lại một chút hắn lại bấm niệm pháp quyết thúc giục phi xa bay đi.
Càng đi tiếp hài cốt yêu thú trong đầm lầy xuất hiện càng nhiều, thậm chí lấp đầy cả mặt nước, về sau cũng không thấy nước bùn màu đen nữa, nhiệt độ không khí chợt lạnh đi mấy phần.
“Vẫn chưa tới sao?” Hàn Lập đột nhiên mở miệng hỏi.
“Chủ….chủ nhân, chắc chắn là ở phía trước, nhưng nơi này có chút doạ người, không bằng….Hay là thôi đi…” Tỳ Hưu nằm sấp trên phi xa không dám nhúc nhích, nói khẽ.
“Hy vọng ngươi cảm nhận đúng.” Hàn Lập bình thản nói.
Nếu đã đến tận đây tất nhiên hắn không có ý định bỏ cuộc giữa chừng, căn cứ vào kinh nghiệm bản thân hắn hiểu nơi nào có thiên tài địa bảo đều có dị thú ở gần canh giữ, điều này cũng không có gì lạ, nhưng con thú này không dễ đối phó, chắc hẳn nó có một thủ đoạn che dấu khí tức nào đó cực kỳ cao minh làm cho hắn đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra chút manh mối nào.
Nhưng khi vào Man Hoang hắn có cảm giác cho dù gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm gì đi nữa thì với thủ đoạn của bản thân cũng đủ khả năng tự bảo vệ, xấu nhất gặp phải kẻ địch quá mạnh thì chạy trốn là cùng.
Hàn Lập cân nhắc một chút rồi tiếp tục thúc giục phi xa yên lặng bay về phía trước, trong lòng âm thầm đề phòng hoàn cảnh xung quanh, cũng chậm rãi giảm tốc độ lại.
Cứ thế đi được một lát, hắn thu pháp quyết điều khiển phi xa dừng lại.
Ở đây đã là chỗ sâu nhất trong đầm lấy, số lượng hài cốt lại càng nhiều kinh người, tạo thành những núi xương trắng to lớn khắp bốn phía.
Ngoài ra hình dáng khung xương ở đây to lớn hơn so với dọc đường rất nhiều, các bộ xương như quả núi chỗ nào cũng có, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau.
Cảnh tượng này khiến Hàn Lập bất chợt rùng mình.
“Chủ nhân, bảo vật ở ngay chỗ đó!” Tỳ Hưu chợt mở miệng, chỉ về phía trước.
Cách đó vài dặm, giữa hai toà núi xương có một hồ nước rộng mấy trượng màu xanh biếc, nước hồ trong vắt nhìn thấy cả đáy.
Giữa hồ có một gốc hoa sen ánh vàng rực rỡ, lớn bằng cái chậu rửa mặt, bông hoa có chín cánh vàng, tuy lớn nhỏ khác nhau nhưng nhìn lại vô cùng hài hoà, thuận mắt.
Trên hoa sen xuất hiện chín cầu vồng màu vàng chiếu lấp lánh, lộng lẫy không gì sánh được.
Trong lòng Hàn Lập hơi động vội hướng phi xa bay tới.
Khoảng cách còn mấy trặm trượng hắn đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm kỳ dị toả ra từ bông hoa, mới hít một hơi hắn cảm thấy toàn thân khoan khoái, mấy chỗ tiên khiếu trong cơ thể dường như có dấu hiệu muốn mở ra.
Gặp tình huống này hắn vừa mừng vừa sợ.
Mặc dù không nhận ra đoá hoa sen này là thiên địa linh vật gì nhưng chỉ ngửi thoáng qua đã biết nó là vô thượng linh vật, chỉ gặp không thể cầu.
Hàn Lập đang muốn bay qua nhìn kỹ, chợt đúng lúc này xảy ra dị biến, một tiếng kêu xuyên thủng tầng mây từ phía chân trời vang vọng đến.
Tiếng kêu lọt vào tai khiến thần hồn hắn rung lên bần bật, thân hình hơi chao đảo.
Nhưng thần thức của hắn mạnh đến cỡ nào, nhanh chóng lấy lại cân bằng tuy nhiên sắc mặt không khỏi biến đổi.
Không trung phía trên chợt tối sầm, một đầu cự thú màu đen đột ngột xuất hiện.
Thân thể con hoang thú này vô cùng to lớn, so với con Sa thú ở biển cát không kém chút nào, hình dạng như giao long, toàn thân có vảy đen bao phủ, mỗi mảnh lân phiến phải lớn vài chục trượng, trên đầu mọc mấy cây gai xương màu đen dài hơn trặm trượng, dưới thân là bốn long trảo cực lớn, che khuất cả bầu trời.
Giao long mở to đôi mắt khổng lồ nhìn chằm chằm vào hoa sen vàng, ánh mắt đầy tham lam nhưng chợt xoay chuyển nhìn sang Hàn Lập đang đứng trên phi xa, hung quanh loé lên.
“Ây da! Chủ nhân….Ta hơi mệt, đi nghỉ trước!” Tỳ Hưu sợ hãi hô lên thất thanh, bạch quang quanh thân loé lên lập tức biến thành mặt dây chuyền đeo bên hông Hàn Lập.
Kim quang trên người Hàn Lập loé lên, đang muốn ra tay.
“Ầm ầm” một cơn lốc cuồng bạo đột nhiên cuốn tới, là đuôi rồng như chớp giật đánh về phía hắn.
Hàn Lập chỉ cảm thấy không khí bốn phía bị xiết chặt, chớp mắt đã thấy đuôi rồng đến trước người, khí thế muốn xé rách bầu trời, dời núi lấp bể tuôn ra.
Hắn biến sắc, vội vã vung tay lên, ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ra loé lên hoá thành ba thanh cự kiếm màu xanh đan xen chắn trước người.
Hắn chưa kịp làm gì thêm đuôi rồng đã quất lên thân kiếm.
“Ầm” một tiếng nổ vang rung trời!
Ba thanh cự kiếm chấn động mạnh, kiếm quang màu xanh bên ngoài bị đánh tan hơn phân nửa, vốn ban đầu đan xen cùng một chỗ mà giờ này bị đánh tan tác, mỗi thanh mỗi nơi.
Nhưng cũng may, đòn thế của giao long cũng vừa vặn bị cản lại.
Hàn Lập âm thầm kêu khổ, vội vàng điều khiển phi xa bắn nhanh về phía sau tránh dư chấn, đồng thời phất tay triệu hồi ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Thực lực của đầu giao long màu đen này chỉ sợ còn mạnh hơn cả con Sa thú khổng lồ lúc trước!
Bình luận facebook