Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Đêm đó, Tư Hạo Quân nằm ôm cô ngủ.
Hắn không có hành động gì bất thường. Điều này lại càng khiến cho cô có chút lo lắng.
- Tên đó sao cứ đứng canh ngoài phòng tôi vậy?
- Vô Diệm là thuộc hạ thân tín của ta. Là ta bảo Vô Diệm canh chừng nàng.
- Chuyện đó.... Tôi gây ra tội như vậy.... Thì hình phạt là gì?
Cô chưa có ngu hết phần người khác mà không biết. Bản thân cô gây ra chuyện, Tư Hạo Quân bảo cô ở trong phòng không cho ra ngoài. Bây giờ chưa có động tĩnh gì. Cô không biết Tư Hạo Quân giải quyết xong hay là hắn... Chịu tội thay cô nữa...
Vòng ôm của Tư Hạo Quân siết chặt hơn bình thường. Hắn vẫn nhắm mắt, nét mặt không đổi.
- Yên tâm tịnh dưỡng, nàng chỉ cần sinh con cho ta. Mọi thứ, không cần lo.
Lời nói của hắn có chút gì đó khiến lòng cô thấy hơi tê tái. Trong mắt hắn, chẳng lẽ tiểu thiếp như cô chỉ có nghĩa vụ sinh con cho hắn sao?
Thiên Song không nghĩ nhiều nữa, cô nhắm mắt, cố trấn tĩnh bản thân không được tức giận. Bây giờ cứ ở lại đây, sau này sẽ có ngày cô rời khỏi đây. Cô và vị Thủy Thần này vốn không có tình cảm gì. Cái đêm tân hôn hoang đường ấy vẫn cứ hiện lên trong đầu của cô mỗi đêm. Không yêu mà vẫn lên giường, nghĩ thôi cũng đã thấy nực cười. Chắc chỉ có mỗi cô là người phụ nữ không có lòng tự trọng như vậy.
Thoắt cái cũng đã đến ngày hành quyết. Trước khi xuống Âm Phủ, Tư Hạo Quân chỉ cho phép Vô Ưu đi theo. Còn Vô Diệm thì hắn phân phó ở lại bảo vệ sự an toàn của cô.
- Thủy Thần đại nhân, việc đã làm xong. Phủ của Tân Thành Vương bị thuộc hạ thiêu rụi rồi.
Vô Ưu vui vẻ nói.
- Bây giờ mới về cạnh ta, chắc ngươi còn làm thêm việc?
Hắn hiểu bản chất của Vô Ưu. Nếu đã ra tay thì ngay cả đồng bọn hắn cũng sẽ không tha. Vô Ưu được cái tính cách này giống hắn. Chính vì vậy, mà hắn luôn tin tưởng vào cái tên như tiểu mĩ thụ này. Hôm nay Vô Ưu mới trở về. Chắc đêm qua hắn đã gây rắc rối cho mấy lão già ở Địa Phủ chán rồi.
- Ngài biết mà. Hôm qua ngoài việc đốt phủ của Tân Thành Vương, ta còn thả một đàn rắn và bọ cạp của mấy lão già đối đầu với ngài nữa, coi như cảnh cáo.
Tư Hạo Quân mỉm cười.
Địa Phủ hôm nay náo nhiệt hẳn. Vì Thủy Thần đại nhân rất hiếm khi lộ diện, bây giờ tái xuất khiến cho tất cả mọi người, đặc biệt là nữ nhân đặc biệt háo hức.
Dưới Tử Lôi rộn lớn, từng tiếng sét rẹt qua khiến cho người ta sợ hãi. Xung quanh đã được Diêm Vương tạo vòng bảo vệ nên ai muốn xem thì chỉ đứng bên ngoài, nếu lỡ sa chân vào Tử Lôi chỉ có nước bị sét đánh mà thôi.
Diêm Vương an toạ trên chiếc ghế lớn, tựa lưng về phía sau vẻ nhàn nhã. Xung quanh rất nhiều người đến xem, phần lớn là đến ngắm nhan sắc của Diêm Vương và Thủy Thần.
Bốn vị Thành Vương mà thiếu mất Tân Thành Vương không đến khiến Diêm Vương thấy lạ, hắn quay sang hỏi quỷ sai bên cạnh.
- Tân Thành Vương đâu?
- Thưa, nghe nói hôm qua phủ của Tân Thành Vương bị cháy. Sách quý của ngài ấy bị thiêu rụi nên sốc nặng nằm liệt giường rồi.
Nghe xong, Diêm Vương chỉ thở dài lắc đầu. Hắn không ngờ Thủy Thần lại ra tay ác như vậy. Cả thư phòng sách đó Tân Thành Vương coi như mạng. Vậy mà, châm một ngòi lửa đã đốt sạch. Mà, hắn cũng chẳng có can dự vào việc này. Tất cả đều là do mấy lão già đó cứ thích gây sự với Tư Hạo Quân. Ai mà không biết Tư Hạo Quân thâm độc đến cỡ nào. Chuyện này... Hắn coi như không biết đi.
Tư Hạo Quân xuất hiện. Rất nhiều âm hồn, quỷ sai, đặc biệt con dân ở Địa Phủ đều có mặt. Hắn đi một mình, chỉ dẫn theo Vô Ưu.
- Thủy Thần, có cần ta giảm mức sét xuống vừa phải không?
Còn chưa lên lễ đài, Diêm Vương đã nói vậy khác gì coi thường hắn? Tư Hạo Quân ném cho Diêm Vương một cái ánh mắt cảnh cáo.
- Đợi khi nào ta hồi phục sau trận này, ta sẽ... Khiến ngài phải trả giá đấy Diêm Vương!
Diêm Vương biết bản thân vừa chọc đến một con sói. Nhưng hắn lỡ lời mất rồi.
Tư Hạo Quân chỉ hít nhẹ một hơi. Mái tóc dài trắng của hắn phất phơ trong gió. Chỉ vừa mới bước lên Tử Lôi, một tia sét đã rạch qua bên má của hắn. Đám nữ nhân phía sau hít một ngụm khí lạnh, tiếc thay cho cực phẩm đang bị hủy. Còn 3 vị Thành Vương cùng đám trưởng lão kia nhìn nhau vô cùng vừa lòng.
Một màn hỗn độn bên dưới xảy ra.
Tư Hạo Quân đứng giữa Tử Lôi. Hàng vạn tiếng sấm vang lên, sau đó từng tiếng sét lao xuống đánh xuống người hắn. Chỉ một lúc mà y phục của hắn nhuộm màu máu lẫn màu xanh sẫm.
Diêm Vương kích động đứng dậy. Máu xanh tượng trưng cho huyết mạch của Thủy Tộc. Chỉ khi nào sừng của Tư Hạo Quân bị thương, hắn mới chảy dòng máu xanh đó.
Tử Lôi nhiều năm nay là do Diêm Vương khống chế. Tuy là hình phạt nhưng trong mức nhất định. Thấy máu xanh từ sừng của Tư Hạo Quân chảy xuống càng nhiều, Diêm Vương quát lớn.
- Thủy Thần! Mau xuống khỏi Tử Lôi ngay!
Nhưng bây giờ Tư Hạo Quân không còn thính lực tốt như trước nữa. Hắn thấy bản thân càng ngày càng mất sức. Cả người máu xanh đỏ hỗn độn.
Diêm Vương sử dụng pháp lực muốn cho Tử Lôi dừng lại nhưng không được. Đến cả hắn cũng bị Tử Lôi đánh cho một phát vào trước ngực. Hắn tức giận, quay sang lườm tên quỷ sai bên cạnh.
- Gọi Lưu Phán Quan, điều tra ai dám giở trò quỷ này cho ta!
Hắn không có hành động gì bất thường. Điều này lại càng khiến cho cô có chút lo lắng.
- Tên đó sao cứ đứng canh ngoài phòng tôi vậy?
- Vô Diệm là thuộc hạ thân tín của ta. Là ta bảo Vô Diệm canh chừng nàng.
- Chuyện đó.... Tôi gây ra tội như vậy.... Thì hình phạt là gì?
Cô chưa có ngu hết phần người khác mà không biết. Bản thân cô gây ra chuyện, Tư Hạo Quân bảo cô ở trong phòng không cho ra ngoài. Bây giờ chưa có động tĩnh gì. Cô không biết Tư Hạo Quân giải quyết xong hay là hắn... Chịu tội thay cô nữa...
Vòng ôm của Tư Hạo Quân siết chặt hơn bình thường. Hắn vẫn nhắm mắt, nét mặt không đổi.
- Yên tâm tịnh dưỡng, nàng chỉ cần sinh con cho ta. Mọi thứ, không cần lo.
Lời nói của hắn có chút gì đó khiến lòng cô thấy hơi tê tái. Trong mắt hắn, chẳng lẽ tiểu thiếp như cô chỉ có nghĩa vụ sinh con cho hắn sao?
Thiên Song không nghĩ nhiều nữa, cô nhắm mắt, cố trấn tĩnh bản thân không được tức giận. Bây giờ cứ ở lại đây, sau này sẽ có ngày cô rời khỏi đây. Cô và vị Thủy Thần này vốn không có tình cảm gì. Cái đêm tân hôn hoang đường ấy vẫn cứ hiện lên trong đầu của cô mỗi đêm. Không yêu mà vẫn lên giường, nghĩ thôi cũng đã thấy nực cười. Chắc chỉ có mỗi cô là người phụ nữ không có lòng tự trọng như vậy.
Thoắt cái cũng đã đến ngày hành quyết. Trước khi xuống Âm Phủ, Tư Hạo Quân chỉ cho phép Vô Ưu đi theo. Còn Vô Diệm thì hắn phân phó ở lại bảo vệ sự an toàn của cô.
- Thủy Thần đại nhân, việc đã làm xong. Phủ của Tân Thành Vương bị thuộc hạ thiêu rụi rồi.
Vô Ưu vui vẻ nói.
- Bây giờ mới về cạnh ta, chắc ngươi còn làm thêm việc?
Hắn hiểu bản chất của Vô Ưu. Nếu đã ra tay thì ngay cả đồng bọn hắn cũng sẽ không tha. Vô Ưu được cái tính cách này giống hắn. Chính vì vậy, mà hắn luôn tin tưởng vào cái tên như tiểu mĩ thụ này. Hôm nay Vô Ưu mới trở về. Chắc đêm qua hắn đã gây rắc rối cho mấy lão già ở Địa Phủ chán rồi.
- Ngài biết mà. Hôm qua ngoài việc đốt phủ của Tân Thành Vương, ta còn thả một đàn rắn và bọ cạp của mấy lão già đối đầu với ngài nữa, coi như cảnh cáo.
Tư Hạo Quân mỉm cười.
Địa Phủ hôm nay náo nhiệt hẳn. Vì Thủy Thần đại nhân rất hiếm khi lộ diện, bây giờ tái xuất khiến cho tất cả mọi người, đặc biệt là nữ nhân đặc biệt háo hức.
Dưới Tử Lôi rộn lớn, từng tiếng sét rẹt qua khiến cho người ta sợ hãi. Xung quanh đã được Diêm Vương tạo vòng bảo vệ nên ai muốn xem thì chỉ đứng bên ngoài, nếu lỡ sa chân vào Tử Lôi chỉ có nước bị sét đánh mà thôi.
Diêm Vương an toạ trên chiếc ghế lớn, tựa lưng về phía sau vẻ nhàn nhã. Xung quanh rất nhiều người đến xem, phần lớn là đến ngắm nhan sắc của Diêm Vương và Thủy Thần.
Bốn vị Thành Vương mà thiếu mất Tân Thành Vương không đến khiến Diêm Vương thấy lạ, hắn quay sang hỏi quỷ sai bên cạnh.
- Tân Thành Vương đâu?
- Thưa, nghe nói hôm qua phủ của Tân Thành Vương bị cháy. Sách quý của ngài ấy bị thiêu rụi nên sốc nặng nằm liệt giường rồi.
Nghe xong, Diêm Vương chỉ thở dài lắc đầu. Hắn không ngờ Thủy Thần lại ra tay ác như vậy. Cả thư phòng sách đó Tân Thành Vương coi như mạng. Vậy mà, châm một ngòi lửa đã đốt sạch. Mà, hắn cũng chẳng có can dự vào việc này. Tất cả đều là do mấy lão già đó cứ thích gây sự với Tư Hạo Quân. Ai mà không biết Tư Hạo Quân thâm độc đến cỡ nào. Chuyện này... Hắn coi như không biết đi.
Tư Hạo Quân xuất hiện. Rất nhiều âm hồn, quỷ sai, đặc biệt con dân ở Địa Phủ đều có mặt. Hắn đi một mình, chỉ dẫn theo Vô Ưu.
- Thủy Thần, có cần ta giảm mức sét xuống vừa phải không?
Còn chưa lên lễ đài, Diêm Vương đã nói vậy khác gì coi thường hắn? Tư Hạo Quân ném cho Diêm Vương một cái ánh mắt cảnh cáo.
- Đợi khi nào ta hồi phục sau trận này, ta sẽ... Khiến ngài phải trả giá đấy Diêm Vương!
Diêm Vương biết bản thân vừa chọc đến một con sói. Nhưng hắn lỡ lời mất rồi.
Tư Hạo Quân chỉ hít nhẹ một hơi. Mái tóc dài trắng của hắn phất phơ trong gió. Chỉ vừa mới bước lên Tử Lôi, một tia sét đã rạch qua bên má của hắn. Đám nữ nhân phía sau hít một ngụm khí lạnh, tiếc thay cho cực phẩm đang bị hủy. Còn 3 vị Thành Vương cùng đám trưởng lão kia nhìn nhau vô cùng vừa lòng.
Một màn hỗn độn bên dưới xảy ra.
Tư Hạo Quân đứng giữa Tử Lôi. Hàng vạn tiếng sấm vang lên, sau đó từng tiếng sét lao xuống đánh xuống người hắn. Chỉ một lúc mà y phục của hắn nhuộm màu máu lẫn màu xanh sẫm.
Diêm Vương kích động đứng dậy. Máu xanh tượng trưng cho huyết mạch của Thủy Tộc. Chỉ khi nào sừng của Tư Hạo Quân bị thương, hắn mới chảy dòng máu xanh đó.
Tử Lôi nhiều năm nay là do Diêm Vương khống chế. Tuy là hình phạt nhưng trong mức nhất định. Thấy máu xanh từ sừng của Tư Hạo Quân chảy xuống càng nhiều, Diêm Vương quát lớn.
- Thủy Thần! Mau xuống khỏi Tử Lôi ngay!
Nhưng bây giờ Tư Hạo Quân không còn thính lực tốt như trước nữa. Hắn thấy bản thân càng ngày càng mất sức. Cả người máu xanh đỏ hỗn độn.
Diêm Vương sử dụng pháp lực muốn cho Tử Lôi dừng lại nhưng không được. Đến cả hắn cũng bị Tử Lôi đánh cho một phát vào trước ngực. Hắn tức giận, quay sang lườm tên quỷ sai bên cạnh.
- Gọi Lưu Phán Quan, điều tra ai dám giở trò quỷ này cho ta!
Bình luận facebook