Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Hành hạ cô đến khi nào hết giận, lúc này Tuyết Liên mới đạp cô trên đất. Cô ta lấy máu của cô cho vào chiếc bình sứ nhỏ, sau đó bỏ đi.
Thiên Song thấy bản thân cơ hồ đau nhức toàn thân. Cô nằm trên đất nắm chặt tay lại. Linh Thần thấy Tuyết Liên đi rồi, bà ta chống gậy đi đến, cầm chiếc gậy hất tóc đang xoã xuống mặt cô sang bên.
- Trước đây... Ngươi đã từng uống máu của Thủy Thần?
Cô không trả lời. Linh Thần bây giờ càng xác thực hơn nghi ngờ của mình. Khi máu của cô chảy ra, bà ta đã mơ hồ ngửi thấy mùi hương đó rồi. Không sai, cô đã uống máu của Thủy Thần. Phải biết rằng, bà ta sống hơn ngàn năm rồi, nghe nói máu của Thủy Thần chính là dòng máu Long Tộc thuần khiết nhất. Chỉ cần yêu quái hay bất cứ linh thần, ma quỷ được nếm chút máu của hắn, chắc chắn sẽ gia tăng sức mạnh tuyệt đối.
Đó cũng chính là lí do Tư Hạo Quân muốn cho cô uống máu của hắn. Nếu có máu của hắn trong người, ngoài việc cô thụ thai dễ hơn thì chắc chắn sẽ không bị tổn hại nguyên thần. Là hắn ngay từ ban đầu muốn bảo vệ cô.
Ánh mắt của Linh Thần chợt phát sáng. Bà ta không ngờ mình lại bắt được vật quý. Nếu bà ta uống máu của cô, chắc chắn sẽ lấy lại vẻ đẹp hồi xuân khi xưa.
Nghĩ đến đây, bà ta chống gậy, hơi cúi xuống túm lấy tóc của cô kéo lên. Sau đó, bà ta nhe răng nanh muốn cân vào cổ của cô. Bây giờ cô hoàn toàn kiệt sức bởi vì bị mụ già này thôi miên. Hai mắt chợt nhắm chặt lại vì sợ.
Linh Thần đang vui vẻ vì sắp được nếm thử dòng máu nóng hổi từ cổ của cô. Ai ngờ rằng, bà ta còn chưa chạm vào, một người áo đen xuất hiện cầm kiếm chém một nhát đứt bay cánh tay phải của bà ta.
Chỉ biết Linh Thần la hét thảm thiết, hất cô ra. Tay trái của bà ta bắn ra dòng máu đen xối xả. Làn da nhăn nheo của bà ta giờ cau có càng đáng sợ hơn. Vì không chịu nổi nữa, bà ta nhanh chóng hiện nguyên hình trở thành một con rắn khổng lồ rồi trường đi. Vết máu cũng vì vậy mà kéo dài trên mặt đất.
Người áo đen kia đi tới chặt đứt hai dây xích đang trói chân của cô. Sau đó, hắn cúi xuống nhét vào miệng cô một viên linh dược cầm máu. Thiên Song vẫn chưa hoàn toàn lấy lại sức, hắn cúi xuống bế thốc cô lên.
- Ngươi... Là ai?
Hắn không có trả lời cô mà nhanh chóng bế cô ra khỏi nơi này.
Hai mắt của cô nặng trịch, cuối cùng không gượng được nữa mà nhắm mắt chìm vào cơn hôn mê...
Bên này, Tuyết Liên trở về phòng của mình ở Thuỷ Tinh Cung. Cô ta lấy lọ sứ kia ra rồi cho vào miệng uống một ngụm. Toàn thân cô ta được một màn hơi màu hồng vây quanh, cô ta mỉm cười khi phát hiện ra mùi hương trên người đã khác.
Tuyết Liên sửa soạn cẩn thận rồi chạy tới phòng của Thủy Thần. Cô ta vừa đi vào, thấy Thủy Thần đang ngồi trên chiếc bàn uống rượu. Có vẻ, hắn rất khó chịu khi Thiên Song rời xa hắn. Hắn uống nhiều đến thế mà vẫn không say, tâm trí càng lúc càng tỉnh. Khi Tư Hạo Quân định cầm chén rượu đưa lên miệng, Tuyết Liên vội đi tới chặn tay hắn lại.
Phát hiện có kẻ tự do ra vào phòng của mình, Thủy Thần tức giận hất tay cô ta ra. Tuyết Liên vì mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
- Ai cho phép ngươi vào đây?
- Ngài đừng uống nữa, cũng đừng buồn về nữ nhân đó!
- Cút ra ngoài!
Làm sao Tuyết Liên có thể dễ dàng ra ngoài như vậy. Cô ta đứng dậy, cắn chặt răng đi đến ôm lấy hắn. Ban đầu Tư Hạo Quân cau mày khó chịu, nhưng lúc sau... Mùi hương trên người Tuyết Liên toả ra khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, rất quen thuộc.
Hắn định giơ tay ôm cô ta nhưng lại do dự. Mùi hương này lại càng toả ra, kết hợp với men rượu nồng đậm sộc đến khiến cho tâm trí của Tư Hạo Quân chợt dao động.
Cuối cùng hắn đưa tay ôm chặt lấy Tuyết Liên.
Lúc đầu, cô ta còn sợ rằng mùi hương trên người cô ta không có tác dụng. Thấy Thủy Thần ôm mình, cô ta kích động đến nỗi tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cô ta cũng được ở gần hắn, lại được hắn ôm vào lòng.
- Ta muốn bên ngài từ lâu rồi...
Tư Hạo Quân mơ màng, bất giác hắn thì thào bên tai của Tuyết Liên.
- Thiên Song... Sao nàng lại làm vậy? Sao lại lỡ hại chết con của chúng ta... Ta đã... cố gắng yêu nàng...
Câu nói này khiến tâm trí của Tuyết Liên rơi xuống vực sâu. Cô ta không cam lòng, hai mắt đen sẫm tức giận. Tại sao lại là nữ nhân đó?
Tuyết Liên đẩy Tư Hạo Quân ra. Còn không để cho hắn có phản ứng, cô ta giữ lấy mặt của hắn rồi lại gần.
- Ta, yêu ngài!
Cô ta hôn lên môi của Tư Hạo Quân. Còn hắn thì nhắm mắt, trong đầu hắn hiện giờ nghĩ rằng người trước mặt hắn chính là Thiên Song. Hắn để bản thân buông thả, càng cho Tuyết Liên cơ hội đụng chạm vào người.
Thiên Song thấy bản thân cơ hồ đau nhức toàn thân. Cô nằm trên đất nắm chặt tay lại. Linh Thần thấy Tuyết Liên đi rồi, bà ta chống gậy đi đến, cầm chiếc gậy hất tóc đang xoã xuống mặt cô sang bên.
- Trước đây... Ngươi đã từng uống máu của Thủy Thần?
Cô không trả lời. Linh Thần bây giờ càng xác thực hơn nghi ngờ của mình. Khi máu của cô chảy ra, bà ta đã mơ hồ ngửi thấy mùi hương đó rồi. Không sai, cô đã uống máu của Thủy Thần. Phải biết rằng, bà ta sống hơn ngàn năm rồi, nghe nói máu của Thủy Thần chính là dòng máu Long Tộc thuần khiết nhất. Chỉ cần yêu quái hay bất cứ linh thần, ma quỷ được nếm chút máu của hắn, chắc chắn sẽ gia tăng sức mạnh tuyệt đối.
Đó cũng chính là lí do Tư Hạo Quân muốn cho cô uống máu của hắn. Nếu có máu của hắn trong người, ngoài việc cô thụ thai dễ hơn thì chắc chắn sẽ không bị tổn hại nguyên thần. Là hắn ngay từ ban đầu muốn bảo vệ cô.
Ánh mắt của Linh Thần chợt phát sáng. Bà ta không ngờ mình lại bắt được vật quý. Nếu bà ta uống máu của cô, chắc chắn sẽ lấy lại vẻ đẹp hồi xuân khi xưa.
Nghĩ đến đây, bà ta chống gậy, hơi cúi xuống túm lấy tóc của cô kéo lên. Sau đó, bà ta nhe răng nanh muốn cân vào cổ của cô. Bây giờ cô hoàn toàn kiệt sức bởi vì bị mụ già này thôi miên. Hai mắt chợt nhắm chặt lại vì sợ.
Linh Thần đang vui vẻ vì sắp được nếm thử dòng máu nóng hổi từ cổ của cô. Ai ngờ rằng, bà ta còn chưa chạm vào, một người áo đen xuất hiện cầm kiếm chém một nhát đứt bay cánh tay phải của bà ta.
Chỉ biết Linh Thần la hét thảm thiết, hất cô ra. Tay trái của bà ta bắn ra dòng máu đen xối xả. Làn da nhăn nheo của bà ta giờ cau có càng đáng sợ hơn. Vì không chịu nổi nữa, bà ta nhanh chóng hiện nguyên hình trở thành một con rắn khổng lồ rồi trường đi. Vết máu cũng vì vậy mà kéo dài trên mặt đất.
Người áo đen kia đi tới chặt đứt hai dây xích đang trói chân của cô. Sau đó, hắn cúi xuống nhét vào miệng cô một viên linh dược cầm máu. Thiên Song vẫn chưa hoàn toàn lấy lại sức, hắn cúi xuống bế thốc cô lên.
- Ngươi... Là ai?
Hắn không có trả lời cô mà nhanh chóng bế cô ra khỏi nơi này.
Hai mắt của cô nặng trịch, cuối cùng không gượng được nữa mà nhắm mắt chìm vào cơn hôn mê...
Bên này, Tuyết Liên trở về phòng của mình ở Thuỷ Tinh Cung. Cô ta lấy lọ sứ kia ra rồi cho vào miệng uống một ngụm. Toàn thân cô ta được một màn hơi màu hồng vây quanh, cô ta mỉm cười khi phát hiện ra mùi hương trên người đã khác.
Tuyết Liên sửa soạn cẩn thận rồi chạy tới phòng của Thủy Thần. Cô ta vừa đi vào, thấy Thủy Thần đang ngồi trên chiếc bàn uống rượu. Có vẻ, hắn rất khó chịu khi Thiên Song rời xa hắn. Hắn uống nhiều đến thế mà vẫn không say, tâm trí càng lúc càng tỉnh. Khi Tư Hạo Quân định cầm chén rượu đưa lên miệng, Tuyết Liên vội đi tới chặn tay hắn lại.
Phát hiện có kẻ tự do ra vào phòng của mình, Thủy Thần tức giận hất tay cô ta ra. Tuyết Liên vì mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
- Ai cho phép ngươi vào đây?
- Ngài đừng uống nữa, cũng đừng buồn về nữ nhân đó!
- Cút ra ngoài!
Làm sao Tuyết Liên có thể dễ dàng ra ngoài như vậy. Cô ta đứng dậy, cắn chặt răng đi đến ôm lấy hắn. Ban đầu Tư Hạo Quân cau mày khó chịu, nhưng lúc sau... Mùi hương trên người Tuyết Liên toả ra khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, rất quen thuộc.
Hắn định giơ tay ôm cô ta nhưng lại do dự. Mùi hương này lại càng toả ra, kết hợp với men rượu nồng đậm sộc đến khiến cho tâm trí của Tư Hạo Quân chợt dao động.
Cuối cùng hắn đưa tay ôm chặt lấy Tuyết Liên.
Lúc đầu, cô ta còn sợ rằng mùi hương trên người cô ta không có tác dụng. Thấy Thủy Thần ôm mình, cô ta kích động đến nỗi tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cô ta cũng được ở gần hắn, lại được hắn ôm vào lòng.
- Ta muốn bên ngài từ lâu rồi...
Tư Hạo Quân mơ màng, bất giác hắn thì thào bên tai của Tuyết Liên.
- Thiên Song... Sao nàng lại làm vậy? Sao lại lỡ hại chết con của chúng ta... Ta đã... cố gắng yêu nàng...
Câu nói này khiến tâm trí của Tuyết Liên rơi xuống vực sâu. Cô ta không cam lòng, hai mắt đen sẫm tức giận. Tại sao lại là nữ nhân đó?
Tuyết Liên đẩy Tư Hạo Quân ra. Còn không để cho hắn có phản ứng, cô ta giữ lấy mặt của hắn rồi lại gần.
- Ta, yêu ngài!
Cô ta hôn lên môi của Tư Hạo Quân. Còn hắn thì nhắm mắt, trong đầu hắn hiện giờ nghĩ rằng người trước mặt hắn chính là Thiên Song. Hắn để bản thân buông thả, càng cho Tuyết Liên cơ hội đụng chạm vào người.
Bình luận facebook