Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Sau vụ việc để Tuệ Cẩm Nhan nhiều lần giựt xích, Bạch Vô Thường có chút nghi hoặc với vũ khí của mình.
Vừa nghe Diêm Vương dằn mặt cho một trận, trong lòng Bạch Vô Thường có chút ủy khuất. Hắc Vô Thường đi tới đặt nhẹ lên vai cô an ủ, ai ngờ lại Bạch Vô Thường đùng đùng tức giận ném dây xích vào người của Hắc Vô Thường.
- Cái dây xích này không phải của ta! Lần trước ta nhờ ngươi lấy hộ kim quang từ Lão Rèn, ngươi lại dám đổi hàng dỏm trêu ta?
Dây xích của Bạch Vô Thường được Lão Rèn ở Địa Phủ chế tạo 7744 ngày mới xong, vô cùng cứng chắc, là thứ không thể nào dễ dàng đứt được. Vậy mà, Tuệ Nhan Cẩm kia chỉ khùng nên một tý là giựt đứt xích mấy lần, không là Hắc Vô Thường giở trò thì còn ai vào đây?
Xoa xoa bên má bị đỏ, Hắc Vô Thường ngẩn ngơ không hiểu gì. Bản thân không biết cớ sự ra sao lại bị vu oan.
- Thì ta lấy về cho ngươi còn gì?
- Sao xích gì mà đểu thế này?
- Ai biết, lúc ta đến chỗ Lão Rèn, có gặp đầu trâu. Tên đó nói lão rèn đang bận nên lấy sợi xích trên giá gần đó đưa cho ta. Xích đểu thì chắc Lão Rèn làm ăn ẩu rồi...
Nhắc đến Đầu Trâu, Bạch Vô Thường mới sực nhớ ra điều gì đó. Chả là hồi trước được Lưu Phán Quan giao việc, cô phát hiện tên Đầu Trâu đang lấy danh nghĩa của Lưu Phán Quan bắt nạt đám tiểu yêu yếu thế hơn. Do ngứa mắt với bản mặt của hắn, lại không chấp nhận hắn động đến Lưu Phán Quan nên Bạch Vô Thường mới đẩy hắn xuống dòng sông đen. Sau vụ đó, chỉ nghe thấy Đầu Trêu bị sủng vật của Diêm Vương ở dưới đáy Sông cắn tả tơi nằm liệt giường mấy tuần. Chắc là vì vụ đó nên cái tên khốn đó tráo xích kim quan!
Nghĩ đến đây, cơn giận dữ của Bạch Vô Thường bùng phát. Lần này, cô sẽ đích thân tới chỗ Lão Rèn lấy xích. Sau đó, quay về dạy dỗ tên khốn kia sau!
- Bạch à, ngươi tức giận gì vậy?
- Tức cái đầu ngươi! Mọi hôm ngươi thông minh lắm sao cái chuyện ta nhờ ngươi giúp lại đần tới vậy? Chúng ta với bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa thân nhau lắm sao? Tên Đầu Trâu đó đưa xích cho ngươi mà ngươi lại tin à? Ngươi... Làm ta tức chết đi được!
Nhờ ơn cái vụ để xổng âm hồn Tuệ Nhan Cẩm mà hai người bị đình chỉ nghĩa vụ một thời gian. Chắc lâu lắm mới được lên nhân gian. Mà Bạch Vô Thường lại hay thèm món ăn trên đó, càng nghĩ bản thân bị cấm túc càng tức.
Khi hai người đang tranh luận, đột nhiên Lưu Phán Quan từ trong toà tháp của Diêm Vương bị đánh ra ngoài. Lúc sau, tiểu mĩ nhân Mã Khắc cũng bay ra ngã xuống đất ê ẩm người.
Mấy tên quỷ sai vội vàng chạy đến, đỡ Lưu Phán Quan và Mã Khắc dậy. Hắc Bạch Vô Thường cũng chạy đến xem.
- Lưu Phán Quan, Mã Khắc, hai người sao thế?
Hắc Vô Thường hỏi.
Bên trong có bạo động à?
Bạch Vô Thường chen ngang.
Mã Khắc nhăn nhó, miệng chợt chảy ra một dòng máu đỏ khiến lồng ngực hắn đau nhói.
- Thủy Thần... Đang tức giận. Giờ, phải tìm cách vào Ma Vực tìm kiếm phu nhân. Nếu không, ta e đến Diêm Vương cũng không thể chống cự nổi...
Lưu Phán Quan chợt nhớ đến cảnh vừa rồi khi Thủy Thần tức giận. Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành cát bụi. Đến cả hắn và Mã Khắc đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng bị đánh bật ra ngoài. Đúng là... Quá khủng khiếp!
- Chúng ta không được phép vào Ma Vực! Đó là cấm địa!
- Lưu Phán Quan, chẳng lẽ... Trong đó có thứ kinh khủng lắm sao?
Tất cả đều rất tò mò, không biết bên trong Ma Vực ẩn chứa cái gì. Chỉ có Lưu Phán Quan là nhớ rõ năm đó, một trận đại chiến xảy ra. Diêm Vương và Thủy Thần hợp lực đánh bại người đó, giúp Thủy Thần lấy lại quyền cai quản biển cả. Người đó, quá tàn ác... Đến cả huynh đệ cũng muốn ăn thịt...
- Ma Vực... Là nơi giam nhốt các vị Thần bị khai trừ. Trong đó... Có cả người từng nắm quyền hành cai trị biển cả.
- Không phải là Thủy Thần cai trị sao?
Lưu Phán Quan hít một hơi sâu rồi trả lời.
- Thủy Thần được thừa kế vị trí đó, sau khi Hải Thần phản bội...
_________
Thiên Song nghe thấy bên tai vang lên những âm thanh vô cùng ghê rợn. Hàng vạn tiếng khóc than, rồi những tiếng gào thét đau đớn. Cô hiện đang ở đáy Ma Vực, xung quanh những lùm cây có gai đang chuyển động. Một bầu không khí tối om bao trùm lên mọi thứ.
Đột nhiên, phía sau lưng cô chợt lành lạnh. Rồi một tiếng cười vọng đến, bàn tay đặt nhẹ lên vai cô. Chính xác hơn là một bộ xương trắng đang đặt tay lên vai cô. Nó run rẩy, cầm cập ghé sát tai cô nhè nhẹ nói.
- Ta... Ăn ngươi được không? Trông ngon quá...
- Đã mấy năm rồi ta chưa được hút sinh khí của âm hồn nào...
Tất cả các bộ xương trắng trên mặt đất bắt đầu chuyển động.
Cô tái mặt, hất cánh tay xương kia ra khỏi vai mình mà chạy. Phía sau, rất nhiều bóng đen lập lờ cùng những bộ xương khác đang đuổi áp sát phía sau cô. Ánh mắt bọn chúng loé lên đỏ ngầu, miệng chảy rãi thèm thuồng thứ ăn.
Không biết đã chạy qua bao lâu, phía sau bọn quái vật kia đuổi mỗi lúc một gần. Do bị hoảng sợ, không may cô vấp phải hòn đá ngã xuống. Đầu gối bị cứa vào hòn đá nhọn mà rỉ máu ra. Mà mùi máu này lại càng hấp dẫn bọn chúng hơn.
Đến khi tất cả đều chuẩn bị há miệng cắn cô, đột nhiên bức tượng lớn phía sau lưng cô chợt loé lên một tia sáng màu xanh. Không hiểu sao bọn quái vật này lại dừng động tác. Chỉ thoáng sau, bọn chúng đều bị doạ mất dạng.
Thiên Song còn chưa kịp thở phào, một sợi dây làm bằng nước bay đến vòng qua cổ chân, kéo cô về phía bức tượng. Cô cố gắng bám trên mặt đất để không bị lôi đi, nhưng lực phía sau quá lớn, kéo lê cô trên đất.
- Mùi máu của Tư Hạo Quân... Mau... Lại đây... Lại đây mở phong ấn cho ta....
______
Là mình đâynhững ai đã đọc đến chap này thì hãy cmt xuống đâyt/g sẽ trả lời tất cả những thắc mắc của bạn!!! Nhớ cmt nha
Vừa nghe Diêm Vương dằn mặt cho một trận, trong lòng Bạch Vô Thường có chút ủy khuất. Hắc Vô Thường đi tới đặt nhẹ lên vai cô an ủ, ai ngờ lại Bạch Vô Thường đùng đùng tức giận ném dây xích vào người của Hắc Vô Thường.
- Cái dây xích này không phải của ta! Lần trước ta nhờ ngươi lấy hộ kim quang từ Lão Rèn, ngươi lại dám đổi hàng dỏm trêu ta?
Dây xích của Bạch Vô Thường được Lão Rèn ở Địa Phủ chế tạo 7744 ngày mới xong, vô cùng cứng chắc, là thứ không thể nào dễ dàng đứt được. Vậy mà, Tuệ Nhan Cẩm kia chỉ khùng nên một tý là giựt đứt xích mấy lần, không là Hắc Vô Thường giở trò thì còn ai vào đây?
Xoa xoa bên má bị đỏ, Hắc Vô Thường ngẩn ngơ không hiểu gì. Bản thân không biết cớ sự ra sao lại bị vu oan.
- Thì ta lấy về cho ngươi còn gì?
- Sao xích gì mà đểu thế này?
- Ai biết, lúc ta đến chỗ Lão Rèn, có gặp đầu trâu. Tên đó nói lão rèn đang bận nên lấy sợi xích trên giá gần đó đưa cho ta. Xích đểu thì chắc Lão Rèn làm ăn ẩu rồi...
Nhắc đến Đầu Trâu, Bạch Vô Thường mới sực nhớ ra điều gì đó. Chả là hồi trước được Lưu Phán Quan giao việc, cô phát hiện tên Đầu Trâu đang lấy danh nghĩa của Lưu Phán Quan bắt nạt đám tiểu yêu yếu thế hơn. Do ngứa mắt với bản mặt của hắn, lại không chấp nhận hắn động đến Lưu Phán Quan nên Bạch Vô Thường mới đẩy hắn xuống dòng sông đen. Sau vụ đó, chỉ nghe thấy Đầu Trêu bị sủng vật của Diêm Vương ở dưới đáy Sông cắn tả tơi nằm liệt giường mấy tuần. Chắc là vì vụ đó nên cái tên khốn đó tráo xích kim quan!
Nghĩ đến đây, cơn giận dữ của Bạch Vô Thường bùng phát. Lần này, cô sẽ đích thân tới chỗ Lão Rèn lấy xích. Sau đó, quay về dạy dỗ tên khốn kia sau!
- Bạch à, ngươi tức giận gì vậy?
- Tức cái đầu ngươi! Mọi hôm ngươi thông minh lắm sao cái chuyện ta nhờ ngươi giúp lại đần tới vậy? Chúng ta với bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa thân nhau lắm sao? Tên Đầu Trâu đó đưa xích cho ngươi mà ngươi lại tin à? Ngươi... Làm ta tức chết đi được!
Nhờ ơn cái vụ để xổng âm hồn Tuệ Nhan Cẩm mà hai người bị đình chỉ nghĩa vụ một thời gian. Chắc lâu lắm mới được lên nhân gian. Mà Bạch Vô Thường lại hay thèm món ăn trên đó, càng nghĩ bản thân bị cấm túc càng tức.
Khi hai người đang tranh luận, đột nhiên Lưu Phán Quan từ trong toà tháp của Diêm Vương bị đánh ra ngoài. Lúc sau, tiểu mĩ nhân Mã Khắc cũng bay ra ngã xuống đất ê ẩm người.
Mấy tên quỷ sai vội vàng chạy đến, đỡ Lưu Phán Quan và Mã Khắc dậy. Hắc Bạch Vô Thường cũng chạy đến xem.
- Lưu Phán Quan, Mã Khắc, hai người sao thế?
Hắc Vô Thường hỏi.
Bên trong có bạo động à?
Bạch Vô Thường chen ngang.
Mã Khắc nhăn nhó, miệng chợt chảy ra một dòng máu đỏ khiến lồng ngực hắn đau nhói.
- Thủy Thần... Đang tức giận. Giờ, phải tìm cách vào Ma Vực tìm kiếm phu nhân. Nếu không, ta e đến Diêm Vương cũng không thể chống cự nổi...
Lưu Phán Quan chợt nhớ đến cảnh vừa rồi khi Thủy Thần tức giận. Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành cát bụi. Đến cả hắn và Mã Khắc đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng bị đánh bật ra ngoài. Đúng là... Quá khủng khiếp!
- Chúng ta không được phép vào Ma Vực! Đó là cấm địa!
- Lưu Phán Quan, chẳng lẽ... Trong đó có thứ kinh khủng lắm sao?
Tất cả đều rất tò mò, không biết bên trong Ma Vực ẩn chứa cái gì. Chỉ có Lưu Phán Quan là nhớ rõ năm đó, một trận đại chiến xảy ra. Diêm Vương và Thủy Thần hợp lực đánh bại người đó, giúp Thủy Thần lấy lại quyền cai quản biển cả. Người đó, quá tàn ác... Đến cả huynh đệ cũng muốn ăn thịt...
- Ma Vực... Là nơi giam nhốt các vị Thần bị khai trừ. Trong đó... Có cả người từng nắm quyền hành cai trị biển cả.
- Không phải là Thủy Thần cai trị sao?
Lưu Phán Quan hít một hơi sâu rồi trả lời.
- Thủy Thần được thừa kế vị trí đó, sau khi Hải Thần phản bội...
_________
Thiên Song nghe thấy bên tai vang lên những âm thanh vô cùng ghê rợn. Hàng vạn tiếng khóc than, rồi những tiếng gào thét đau đớn. Cô hiện đang ở đáy Ma Vực, xung quanh những lùm cây có gai đang chuyển động. Một bầu không khí tối om bao trùm lên mọi thứ.
Đột nhiên, phía sau lưng cô chợt lành lạnh. Rồi một tiếng cười vọng đến, bàn tay đặt nhẹ lên vai cô. Chính xác hơn là một bộ xương trắng đang đặt tay lên vai cô. Nó run rẩy, cầm cập ghé sát tai cô nhè nhẹ nói.
- Ta... Ăn ngươi được không? Trông ngon quá...
- Đã mấy năm rồi ta chưa được hút sinh khí của âm hồn nào...
Tất cả các bộ xương trắng trên mặt đất bắt đầu chuyển động.
Cô tái mặt, hất cánh tay xương kia ra khỏi vai mình mà chạy. Phía sau, rất nhiều bóng đen lập lờ cùng những bộ xương khác đang đuổi áp sát phía sau cô. Ánh mắt bọn chúng loé lên đỏ ngầu, miệng chảy rãi thèm thuồng thứ ăn.
Không biết đã chạy qua bao lâu, phía sau bọn quái vật kia đuổi mỗi lúc một gần. Do bị hoảng sợ, không may cô vấp phải hòn đá ngã xuống. Đầu gối bị cứa vào hòn đá nhọn mà rỉ máu ra. Mà mùi máu này lại càng hấp dẫn bọn chúng hơn.
Đến khi tất cả đều chuẩn bị há miệng cắn cô, đột nhiên bức tượng lớn phía sau lưng cô chợt loé lên một tia sáng màu xanh. Không hiểu sao bọn quái vật này lại dừng động tác. Chỉ thoáng sau, bọn chúng đều bị doạ mất dạng.
Thiên Song còn chưa kịp thở phào, một sợi dây làm bằng nước bay đến vòng qua cổ chân, kéo cô về phía bức tượng. Cô cố gắng bám trên mặt đất để không bị lôi đi, nhưng lực phía sau quá lớn, kéo lê cô trên đất.
- Mùi máu của Tư Hạo Quân... Mau... Lại đây... Lại đây mở phong ấn cho ta....
______
Là mình đâynhững ai đã đọc đến chap này thì hãy cmt xuống đâyt/g sẽ trả lời tất cả những thắc mắc của bạn!!! Nhớ cmt nha
Bình luận facebook