Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1665: Lại về Ẩn Môn (mười bảy)
Edit: kaylee
Tá Thượng Thần là vì Cố Sanh Tiêu mới đi nơi tuyết hoang, bất luận như thế nào, Cố Nhược Vân đều không thể mặc kệ.
"Vân Nhi, con phải nghĩ rõ ràng, nếu hắn đã lấy được Vu Yêu hoa, thì không nhất định hắn còn ở nơi tuyết hoang, như thế, con xác định còn muốn đi cái địa phương kia?"
"Con có thể bắt đầu tìm từ nơi đó, hơn nữa, con có một loại dự cảm, yêu nghiệt Tá Thượng Thần kia chính là đã xảy ra chuyện ở nơi tuyết hoang!"
Loại dự cảm này rất là mãnh liệt, làm cho nàng căn bản không cách nào lưu lại ở nơi này.
Hồng Liên Lĩnh chủ than nhẹ một tiếng: "Một khi đã như vậy, vậy con hãy đi đi, mọi việc đều phải chú ý an toàn."
Cho dù thực lực hiện tại của Cố Nhược Vân tăng lên rất là cường đại, Hồng Liên Lĩnh chủ vẫn là lo lắng sự an toàn của nàng, không khỏi dặn dò ra tiếng.
"Tiểu muội, ta và muội cùng đi."
"Không cần."
Ở sau khi Cố Sanh Tiêu dứt lời, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ca, huynh và phụ mẫu thật vất vả đoàn tụ, huynh lưu lại làm bạn với bọn họ, yên tâm đi, muội sẽ đi nhanh về nhanh, hơn nữa thay huynh mang Tá Thượng Thần về!"
Câu nói cuối cùng của nữ tử làm Cố Sanh Tiêu nhíu mày, không rõ lời này của nàng có ý tứ gì.
Cái gì gọi là thay hắn mang Tá Thượng Thần về?
Tá Thượng Thần quả thật là vì mình mới gặp nguy hiểm, hơn nữa mình cũng quả thật muốn cứu hắn, nhưng mà, ý tứ trong lời nói vừa rồi kia của Cố Nhược Vân, thật giống như nói Tá Thượng Thần là người của mình.
Này có khả năng sao?
Hắn và Tá Thượng Thần đều là nam tử, làm sao đối phương có thể sẽ là người của mình?
Nghĩ vậy, Cố Sanh Tiêu bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Được, ta đây sẽ ở nơi này chờ muội trở về."
"Ta mệt mỏi, ta về phòng nghỉ ngơi trước, tiểu Dạ còn ở trong phòng chờ ta."
Cố Nhược Vân ngáp một cái, thần thái lười nhác nói.
"Vân Nhi," Đông Phương Ngọc giống như nhớ tới cái gì, giữ chặt tay của Cố Nhược Vân, dịu dàng cười nói: "Ta thấy tiểu Dạ rất tốt, chờ lần này con trở về từ nơi tuyết hoang, thì làm hôn sự của bọn con đi."
Cố Nhược Vân hơi run sợ một chút.
Nàng đã từng đáp ứng Thiên Bắc Dạ, chờ sau khi một nhà đoàn tụ, là ngày thành thân của bọn họ...
Hiện giờ, một nhà đã đoàn tụ, quả thật nên làm hôn sự trước.
...
Trong phòng, nam tử đứng ở trước cửa sổ, gió nhẹ lướt qua, một đầu tóc bạc kia khẽ bay ở trong gió.
Hắn có thể là cảm giác được hơi thở quen thuộc phía sau, cũng không nhúc nhích, mà là tùy ý một đôi tay từ phía sau ôm hắn.
"Tiểu Dạ, sau khi trở về từ nơi tuyết hoang, chúng ta thành thân đi."
Lời nói của nữ tử làm thân mình Thiên Bắc Dạ bỗng nhiên cứng ngắc một chút, hắn chậm rãi xoay người, nâng tay kéo Cố Nhược Vân vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của nữ tử.
"Ta chờ đợi ngày này, đã đợi thật lâu," Hai mắt Thiên Bắc Dạ dịu dàng ngóng nhìn nữ tử trong ngực: "Từ hơn mười năm trước, sau khi ta mở mắt nhìn thấy nàng, ta cũng đã quyết định, cuộc đời này, trừ nàng ra không còn ai khác!"
Cố Nhược Vân hơi hơi mím khóe môi.
Có lẽ, mười năm trước gặp nhau, tạo nên tình cảm khó giải đời này kiếp này của bọn họ...
"Tiểu Dạ, năm đó chuyện may mắn nhất của ta, chính là gặp được chàng."
Nàng dựa thân thể ở trên người Thiên Bắc Dạ, khuôn mặt biểu lộ một nụ cười hạnh phúc: "Cả đời này, chàng vì ta trả giá quá nhiều, ta lại khó có thể hồi báo cho chàng..."
"Ai nói nàng không thể hồi báo?" Thiên Bắc Dạ cười ôm Cố Nhược Vân, đáy mắt hiện lên một chút đùa cợt: "Chờ sau khi chúng ta trở về, chúng ta thành thân, sau đó nàng vì ta sinh một đôi nhi nữ, đây chính là hồi báo lớn nhất đối với ta."
Tá Thượng Thần là vì Cố Sanh Tiêu mới đi nơi tuyết hoang, bất luận như thế nào, Cố Nhược Vân đều không thể mặc kệ.
"Vân Nhi, con phải nghĩ rõ ràng, nếu hắn đã lấy được Vu Yêu hoa, thì không nhất định hắn còn ở nơi tuyết hoang, như thế, con xác định còn muốn đi cái địa phương kia?"
"Con có thể bắt đầu tìm từ nơi đó, hơn nữa, con có một loại dự cảm, yêu nghiệt Tá Thượng Thần kia chính là đã xảy ra chuyện ở nơi tuyết hoang!"
Loại dự cảm này rất là mãnh liệt, làm cho nàng căn bản không cách nào lưu lại ở nơi này.
Hồng Liên Lĩnh chủ than nhẹ một tiếng: "Một khi đã như vậy, vậy con hãy đi đi, mọi việc đều phải chú ý an toàn."
Cho dù thực lực hiện tại của Cố Nhược Vân tăng lên rất là cường đại, Hồng Liên Lĩnh chủ vẫn là lo lắng sự an toàn của nàng, không khỏi dặn dò ra tiếng.
"Tiểu muội, ta và muội cùng đi."
"Không cần."
Ở sau khi Cố Sanh Tiêu dứt lời, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ca, huynh và phụ mẫu thật vất vả đoàn tụ, huynh lưu lại làm bạn với bọn họ, yên tâm đi, muội sẽ đi nhanh về nhanh, hơn nữa thay huynh mang Tá Thượng Thần về!"
Câu nói cuối cùng của nữ tử làm Cố Sanh Tiêu nhíu mày, không rõ lời này của nàng có ý tứ gì.
Cái gì gọi là thay hắn mang Tá Thượng Thần về?
Tá Thượng Thần quả thật là vì mình mới gặp nguy hiểm, hơn nữa mình cũng quả thật muốn cứu hắn, nhưng mà, ý tứ trong lời nói vừa rồi kia của Cố Nhược Vân, thật giống như nói Tá Thượng Thần là người của mình.
Này có khả năng sao?
Hắn và Tá Thượng Thần đều là nam tử, làm sao đối phương có thể sẽ là người của mình?
Nghĩ vậy, Cố Sanh Tiêu bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Được, ta đây sẽ ở nơi này chờ muội trở về."
"Ta mệt mỏi, ta về phòng nghỉ ngơi trước, tiểu Dạ còn ở trong phòng chờ ta."
Cố Nhược Vân ngáp một cái, thần thái lười nhác nói.
"Vân Nhi," Đông Phương Ngọc giống như nhớ tới cái gì, giữ chặt tay của Cố Nhược Vân, dịu dàng cười nói: "Ta thấy tiểu Dạ rất tốt, chờ lần này con trở về từ nơi tuyết hoang, thì làm hôn sự của bọn con đi."
Cố Nhược Vân hơi run sợ một chút.
Nàng đã từng đáp ứng Thiên Bắc Dạ, chờ sau khi một nhà đoàn tụ, là ngày thành thân của bọn họ...
Hiện giờ, một nhà đã đoàn tụ, quả thật nên làm hôn sự trước.
...
Trong phòng, nam tử đứng ở trước cửa sổ, gió nhẹ lướt qua, một đầu tóc bạc kia khẽ bay ở trong gió.
Hắn có thể là cảm giác được hơi thở quen thuộc phía sau, cũng không nhúc nhích, mà là tùy ý một đôi tay từ phía sau ôm hắn.
"Tiểu Dạ, sau khi trở về từ nơi tuyết hoang, chúng ta thành thân đi."
Lời nói của nữ tử làm thân mình Thiên Bắc Dạ bỗng nhiên cứng ngắc một chút, hắn chậm rãi xoay người, nâng tay kéo Cố Nhược Vân vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của nữ tử.
"Ta chờ đợi ngày này, đã đợi thật lâu," Hai mắt Thiên Bắc Dạ dịu dàng ngóng nhìn nữ tử trong ngực: "Từ hơn mười năm trước, sau khi ta mở mắt nhìn thấy nàng, ta cũng đã quyết định, cuộc đời này, trừ nàng ra không còn ai khác!"
Cố Nhược Vân hơi hơi mím khóe môi.
Có lẽ, mười năm trước gặp nhau, tạo nên tình cảm khó giải đời này kiếp này của bọn họ...
"Tiểu Dạ, năm đó chuyện may mắn nhất của ta, chính là gặp được chàng."
Nàng dựa thân thể ở trên người Thiên Bắc Dạ, khuôn mặt biểu lộ một nụ cười hạnh phúc: "Cả đời này, chàng vì ta trả giá quá nhiều, ta lại khó có thể hồi báo cho chàng..."
"Ai nói nàng không thể hồi báo?" Thiên Bắc Dạ cười ôm Cố Nhược Vân, đáy mắt hiện lên một chút đùa cợt: "Chờ sau khi chúng ta trở về, chúng ta thành thân, sau đó nàng vì ta sinh một đôi nhi nữ, đây chính là hồi báo lớn nhất đối với ta."
Bình luận facebook