Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1716: Thiên Bắc Dạ trở về (hai)
Edit: kaylee
Bá!
Sắc mặt Diệp Tần trắng bệch, hắn vừa rồi chỉ là vì xác định ý nghĩ trong lòng mình, mới hỏi một tiếng.
Không nghĩ tới, nữ nhân này quả thật là từ Đệ Nhất thành mà đến.
"Loan nhi, ngươi gặp phải tai họa!" Diệp Tần lạnh lùng nhìn Diệp Loan, trong giọng nói không có từ ái như trước.
Khuôn mặt Diệp Loan càng là đại biến, thế nào nàng ta cũng thật không ngờ, tiểu tiện nhân Cổ Lan này lại biết người Đệ Nhất thành.
Bất luận như thế nào, Diệp Loan đều không thật sự cho rằng Cố Nhược Vân là tỷ tỷ của Hạ Lâm Ngọc.
Dù sao, chính miệng Hạ Lâm Ngọc nói với nàng ta, hắn xuất thân từ một tiểu gia tộc! Càng quan trọng hơn là, hai người này cũng không cùng họ, lại như thế nào là tỷ tỷ?
"Phụ hoàng, ta và Hạ công tử là lưỡng tình tương duyệt, chẳng lẽ có sai sao?" Thế nào Diệp Loan cũng không đồng ý nhường Hạ Lâm Ngọc ra, nàng ta cắn cắn môi, ánh mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân: "Ta không biết vì sao ngươi thiên vị Cổ Lan như thế, vì nàng thậm chí muốn chia rẽ ta và Hạ công tử! Hai người chúng ta ái mộ nhau, vì sao không thể gần nhau, ngươi gậy đánh uyên ương, sẽ không sợ bị thế nhân làm thành đầu đề câu chuyện?"
"Cô nương," Diệp Tần bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chuyển nắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi là cường giả đến từ Đệ Nhất thành, Công chúa điện hạ Long Nguyệt Đế quốc chúng ta quả thật không xứng với thân phận của Hạ công tử, nhưng mà, hai người trẻ tuổi này yêu không cách nào tự kềm chế, xin cô nương thành toàn cho bọn họ."
Lúc này, bởi vì hoàng cung xảy ra biến cố, đã quay chung quanh không ít người.
Sau khi những người này nghe lời nói như thế, trong lòng đều đồng tình với Diệp Loan, đồng thời, rất là khinh thường hành vi gậy đánh uyên ương của Cố Nhược Vân! Chỉ là cho dù bọn hắn có nhiều tức giận, cũng không có người dám biểu đạt ra.
Nàng ngay cả Long Nguyệt Đế quốc nói diệt là diệt, làm sao những dân chúng phổ thông bọn hắn dám có ý kiến?
"Ánh mắt của đệ đệ ta sẽ không kém như thế," Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Loan: "Hắn không có khả năng coi trọng nữ tử này."
Trên mặt Diệp Loan xuất hiện một chút nổi giận, lời Cố Nhược Vân nói là vũ nhục thật lớn đối với nàng ta.
Nàng ta cũng không thừa nhận, mình sẽ kém hơn tiện nhân Cổ Lan này.
Nhưng Cố Nhược Vân nói vậy là có ý tứ gì? Cái gì gọi là lấy ánh mắt của Hạ Lâm Ngọc sẽ chướng mắt nàng ta?
Vừa nghe lời này, Diệp Tần nhưng là nở nụ cười: "Cô nương, ta đây lập tức phái người mời Hạ công tử đến, hắn có thật sự yêu Loan nhi hay không, đều do chính miệng hắn nói, nếu hai người bọn hắn lưỡng tình tương duyệt, kính xin Cố cô nương buông tha cho bọn họ."
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Được, nếu như Ngọc nhi thật coi trọng nàng ta, ta tôn trọng ý kiến của Ngọc nhi, chỉ sợ hắn đã bị người nào đó khống chế, càng là thân bất do kỷ."
Khi nói lời này, Cố Nhược Vân ý vị thâm trường nhìn Diệp Loan.
Sắc mặt Diệp Loan thay đổi một chút, rất nhanh đã khôi phục lại, phía trên khuôn mặt dương lên một nụ cười lạnh.
**** sư phụ cho nàng không có bất luận kẻ nào có thể giải được, cho dù nữ nhân này đến từ Đệ Nhất thành, ở trước mặt **** cũng chỉ có thể bó tay hết cách. (L: quên chưa nói với mn là cái loại dược khống chế HLN này không hiện tên, chỉ hiện ***)
Một khi đã như vậy, còn không bằng để cho nữ tử Cổ Lan này hoàn toàn hết hy vọng, cũng làm cho nàng hiểu rõ, không phải ai nàng đều có thể xứng đôi!
"Người đâu, đi mời Hạ công tử lại đây."
Mặt mày Diệp Tần trầm xuống, lạnh giọng phân phó nói.
Nghe nói như thế, lập tức có người củng củng nắm tay, nhanh chóng đi đến phương hướng hậu cung.
Một lúc sau, thấy được một gã thị vệ dẫn theo một vị thanh niên dung mạo thanh tú bước nhanh mà đến, rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cổ Lan nhìn chằm chằm Hạ Lâm Ngọc theo thị vệ tiến đến, hốc mắt nàng đỏ lên, nước mắt thiếu chút rớt xuống, mắt không chớp ngóng nhìn khuôn mặt làm cho nàng ngày nhớ đêm mong này.
Bá!
Sắc mặt Diệp Tần trắng bệch, hắn vừa rồi chỉ là vì xác định ý nghĩ trong lòng mình, mới hỏi một tiếng.
Không nghĩ tới, nữ nhân này quả thật là từ Đệ Nhất thành mà đến.
"Loan nhi, ngươi gặp phải tai họa!" Diệp Tần lạnh lùng nhìn Diệp Loan, trong giọng nói không có từ ái như trước.
Khuôn mặt Diệp Loan càng là đại biến, thế nào nàng ta cũng thật không ngờ, tiểu tiện nhân Cổ Lan này lại biết người Đệ Nhất thành.
Bất luận như thế nào, Diệp Loan đều không thật sự cho rằng Cố Nhược Vân là tỷ tỷ của Hạ Lâm Ngọc.
Dù sao, chính miệng Hạ Lâm Ngọc nói với nàng ta, hắn xuất thân từ một tiểu gia tộc! Càng quan trọng hơn là, hai người này cũng không cùng họ, lại như thế nào là tỷ tỷ?
"Phụ hoàng, ta và Hạ công tử là lưỡng tình tương duyệt, chẳng lẽ có sai sao?" Thế nào Diệp Loan cũng không đồng ý nhường Hạ Lâm Ngọc ra, nàng ta cắn cắn môi, ánh mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân: "Ta không biết vì sao ngươi thiên vị Cổ Lan như thế, vì nàng thậm chí muốn chia rẽ ta và Hạ công tử! Hai người chúng ta ái mộ nhau, vì sao không thể gần nhau, ngươi gậy đánh uyên ương, sẽ không sợ bị thế nhân làm thành đầu đề câu chuyện?"
"Cô nương," Diệp Tần bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chuyển nắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi là cường giả đến từ Đệ Nhất thành, Công chúa điện hạ Long Nguyệt Đế quốc chúng ta quả thật không xứng với thân phận của Hạ công tử, nhưng mà, hai người trẻ tuổi này yêu không cách nào tự kềm chế, xin cô nương thành toàn cho bọn họ."
Lúc này, bởi vì hoàng cung xảy ra biến cố, đã quay chung quanh không ít người.
Sau khi những người này nghe lời nói như thế, trong lòng đều đồng tình với Diệp Loan, đồng thời, rất là khinh thường hành vi gậy đánh uyên ương của Cố Nhược Vân! Chỉ là cho dù bọn hắn có nhiều tức giận, cũng không có người dám biểu đạt ra.
Nàng ngay cả Long Nguyệt Đế quốc nói diệt là diệt, làm sao những dân chúng phổ thông bọn hắn dám có ý kiến?
"Ánh mắt của đệ đệ ta sẽ không kém như thế," Cố Nhược Vân liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Loan: "Hắn không có khả năng coi trọng nữ tử này."
Trên mặt Diệp Loan xuất hiện một chút nổi giận, lời Cố Nhược Vân nói là vũ nhục thật lớn đối với nàng ta.
Nàng ta cũng không thừa nhận, mình sẽ kém hơn tiện nhân Cổ Lan này.
Nhưng Cố Nhược Vân nói vậy là có ý tứ gì? Cái gì gọi là lấy ánh mắt của Hạ Lâm Ngọc sẽ chướng mắt nàng ta?
Vừa nghe lời này, Diệp Tần nhưng là nở nụ cười: "Cô nương, ta đây lập tức phái người mời Hạ công tử đến, hắn có thật sự yêu Loan nhi hay không, đều do chính miệng hắn nói, nếu hai người bọn hắn lưỡng tình tương duyệt, kính xin Cố cô nương buông tha cho bọn họ."
Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Được, nếu như Ngọc nhi thật coi trọng nàng ta, ta tôn trọng ý kiến của Ngọc nhi, chỉ sợ hắn đã bị người nào đó khống chế, càng là thân bất do kỷ."
Khi nói lời này, Cố Nhược Vân ý vị thâm trường nhìn Diệp Loan.
Sắc mặt Diệp Loan thay đổi một chút, rất nhanh đã khôi phục lại, phía trên khuôn mặt dương lên một nụ cười lạnh.
**** sư phụ cho nàng không có bất luận kẻ nào có thể giải được, cho dù nữ nhân này đến từ Đệ Nhất thành, ở trước mặt **** cũng chỉ có thể bó tay hết cách. (L: quên chưa nói với mn là cái loại dược khống chế HLN này không hiện tên, chỉ hiện ***)
Một khi đã như vậy, còn không bằng để cho nữ tử Cổ Lan này hoàn toàn hết hy vọng, cũng làm cho nàng hiểu rõ, không phải ai nàng đều có thể xứng đôi!
"Người đâu, đi mời Hạ công tử lại đây."
Mặt mày Diệp Tần trầm xuống, lạnh giọng phân phó nói.
Nghe nói như thế, lập tức có người củng củng nắm tay, nhanh chóng đi đến phương hướng hậu cung.
Một lúc sau, thấy được một gã thị vệ dẫn theo một vị thanh niên dung mạo thanh tú bước nhanh mà đến, rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cổ Lan nhìn chằm chằm Hạ Lâm Ngọc theo thị vệ tiến đến, hốc mắt nàng đỏ lên, nước mắt thiếu chút rớt xuống, mắt không chớp ngóng nhìn khuôn mặt làm cho nàng ngày nhớ đêm mong này.
Bình luận facebook