-
Chương 105
Trong màn đêm thăm thẳm, Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng đứng ở trong một tòa cung điện, thần thức phóng ra, lân lượt quét qua các ngóc ngách của hoàng cung, bên tai không ngừng vang lên hàng loạt những âm thanh xé gió. Phong Vân Vô Kị biết, đó là những kẻ thích sát quên mình xâm nhập hoàng cung với ý đồ thí quân, nhưng những kẻ này đã không cần y phải ra tay nữa. Mỗi một góc tối bên trong hoàng cung, đều có khá nhiều đại nội thị vệ do chính y huấn luyện tiềm phục, chỉ cần là những kẻ giang hồ vừa xuất hiện thì tự nhiên sẽ có một lượng lớn đại nội cao thủ xông lên.
Một tháng trước, cái hoàng cung này chẳng khác khì chốn không người, bất kì võ lâm cao thủ nào muốn đến thì đến mà muốn đi thì đi, nhưng hiện nay thì lại trở thành nơi phòng thủ nghiêm mật nhất và khủng bố nhất, không thèm kể đến mấy vạn đại nội cao thủ, chỉ cần có bản thân y với mấy ngàn vạn năm công lực của một cao thủ cấp hoàng tọa trấn, cũng đủ đế áp chế tất cả các võ giả kháp thiên hạ rồi.
Có được sự ủng hộ của Phong Vân Vô Kị, dã tâm của Đị Đức Thịnh Minh hoàng đế cũng được thỏa mãn và khoách trương đến cực đại, hoàng quyền từng bước từng bước tập trung lại, hơn nữa càng lúc càng cường đại. Giang hồ đã loạn, đã không còn đủ khả năng để uy hiếp đến hoàng tộc nữa, điều này đối với Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế chính là một tin tức tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Hiệp dùng võ để phạm pháp -- cái uy hiếp này cuối cùng cũng qua đi.
"Sư tổ, đồ nhi có được cực phẩm trà diệp ở trong hoàng cung, sư tổ ngày đêm lao lực, xin hãy uống chút trà để dưỡng thần." Đại môn mở ra, Cổ Nguyệt Thiên mang một bộ dụng cụ dùng trà tinh mĩ tiến vào, nhẹ nhàng đặt nó xuống trên bàn, tự thân rót trà ra chén.
Trong đại sảnh tức thì dương dật một cổ hương trà thanh đạm, ẩn ước có hương khí liễu nhiễu. Vừa mới hít vào trong mũi thì tâm khoáng thần di, cũng rất là đề thần, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên sáng suốt hơn.
"Ngươi từ nơi nào mà có được loại trà diệp cực phẩm này, không ngờ là lại có côn ghiệu như thế?" Phong Vân VÔ Kị không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Sư tổ, theo như thái y nói thì đó là loại trà sản sinh ở mảnh đất băng hàn trên cực bắc, trăm chỗ mới có một lá, ngàn năm mới chó thể hái, chính là cực phẩm trong các loại trà." Cổ Nguyệt Thiên chầm chậm đáp.
"Thế sao?" Phong Vân Vô Kị có chút hứng thú bưng chén trà lên, đưa đến gần miệng hít sâu một hơi, cảm giác thấy trong đầu trở nên thông suốt như băng tuyết, cảm giác sảng khoias phi thường, ngay cả thần thức cũng ngưng thật hơn không ít.
Chính lúc đang định đưa lên miệng mà phẩm thường một phen, thì đột nhiên trong bóng đêm hiện ra một bóng người đang quỳ xuống dưới đất, nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân, tham kiến đại nhân."
Phong Vân Vô Kị đặt chén trà xuống, chắp tay sau lưng mà nhìn sang kẻ ở trong bóng tối, trầm giọng nói: "Có tình huống gì mới không?"
"Hồi bẩm đại nhân, người trong Ưng Tập đã truyền lại một tin tức, chưởng môn Bách Lí Lãng của Thương Mang Kiếm Phái - môn phái lớn nhất trong giang hồ đã phát bố thông cáo cho cả giang hồ, kêu gọi các phái sau năm ngày sau mang theo các cao thủ trong môn phái đến tụ tạp lại trên đỉnh Thái Sơn, cùng nhau tranh ghị chuyện lập võ lâm minh chủ nhằm giải quyết tình trạng loạn lạc cảu giang hồ."
"Cái gì?!" Thân thể của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, sau đó biết là bản thân đã thất thái nên liền xua tay, nói: "Ngươi lui xuống đi."
"Dạ, đại nhân." Người đó cẩn thận lùi ra sau mấy thước rồi mới dám xoay người vội vàng li khai.
Lòng của Phong Vân Vô Kị khởi phục như sóng biển, Thịnh Minh hoàng đế đã đem hết toàn bộ những thế lực của triều đình có quan hệ với giang hồ giao lại cho y, từ tin tức mà Ưng Tập truyền về thì có thể thấy, lần đề nghị này của Thương Mang Kiếm Phái hiển nhiên là có mục đích khác, tuyệt đối không như vì của võ lâm chính nghĩa gì gì mà hắn ta nói.
Phong Vân Vô Kị còn nhớ rất rõ, lúc mấy chục thanh khí kiếm đâm vào trong thân thể của Bách Lí Lãng, nhưng hắn t achir rên lên một tiếng, sau đó vết thương trên thân thể liền khép lại, chứ tịnh không có huyết dịch chảy ra.
Phong Vân Vô Kị vừa dạo qua dạo lại trong căn phòng, vừa suy nghĩ giá trị uẩn hàm trong cái tin tức này.
Bách Lí Lãng tự nhiên là có trò quỷ, Phong Vân Vô Kị khẳng định là hắn ta có liên quan với cổ thế lực trong bóng tối, võ lâm đại loạn, giưa các môn phái với nhau đều có tranh chấp và thương tổn, nhưng Thương Mang Kiếm Phái lại chẳng hề tổn thất, chỉ thấy những võ giả ở cảnh giới phi thăng trong những môn phái khác không ngừng vẫn lạc, nhưng cao thủ ở cảnh giới phi thăng của Thương Mang Kiếm Phái trước giờ vẫn không hề giảm đi.
Một đoạn thời gian trước, võ lâm đại loạn, giang hồ tổn thất một lượng lớn cao thủ của các phái, mục đích của cổ thế lực trong bóng tối hiển nhiên là đã rất rõ ràng, chính là muốn tổn hao một lượng lớn cao thủ ở cảnh giới phi thăng. Nhưng những thế lực có mục đích như thế thì cũng chỉ có mấy thế lực mà thôi, thêm vào đó là những hệ liệt quái trạng của Lãnh Nhược Sương sau khi trúng độc, bao quát cả chuyện hóa thân được hình thành một cách quỷ dị từ việc lợi dụng chân khí, hai chữ tức thì xuất hiện trong đầu của Phong Vân Vô Kị, cơ hồ như theo quán tính mà nói ra: "Ma tộc …."
Có khả năng khiến một cao thủ bình thường đến đề thăng lên mấy vạn năm công lực một cách dễ dàng, lại có lập trường đối lập với nhân loại, trừ Thiên Đường và Huyết tộc ra thì chỉ có Ma tộc mà thôi, đặc chinh của Thiên Đường quá là rõ ràng, bọn nếu như đã từng hội hợp với Thánh Điện thì khả năng hủy đi lời hứa tự nhiên là không có khả năng.
Còn về Huyết tộc, Phong Vân Vô Kị trước giờ chưa từng thấy qua, nhưng trực giác cáo tố cho y biết là không phải, hơn nựa dựa trên khí tức thấu lộ ra trên thân thể của đạo hóa thân màu xanh đó khiến cho Phong Vân Vô Kị cảm thấy quyen thuộc, đó chính là ma khí thuần túy.
Ngay khi Phong Vân Vô Kị nói ra hai chữ "ma tộc" thifthaan thể của Cổ Nguyệt thiên tức thì chấn động, sau đó liền cúi đầu trầm tư.
"Sư tổ, trà sắp lạnh ròi, người hãy nhân lúc nó còn ấm mà phẩm thường, đối vơi những chuyện rối loạn trước mắt thì sư tổ chỉ cần nhấp nhấp trà, đề đề thần, thì lúc đó suy nghĩ tự nhiên cũng trở nên thông suốt hơn. Đồng thời cũng có thể tính là một phen hiếu tâm của đồ nhi."
Phong Vân Vô Kị bị Cổ Nguyệt Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ, liền hồi thần trở lại, quay lại nhìn chén trà mà Cổ Nguyệt Thiên châm, không khỏi mĩm cười tiếp lấy, rồi nói: "Ngươi có lòng rồi."
Nhếch nắp chén trà lên, Phong Vân Vô Kị thổi nhẹ một cái rồi nâng chén trà lên gần miệng, nhưng lại đột nhiên dừng lại, trong mắt xuất hiện thần sắc suy tư.
"Sư tổ … sư tổ …." Cổ Nguyệt thiên cẩn thận gọi.
"Hử?"
"Sư tổ, trà sắp lạnh rồi …."
"À …." Phong Vân Vô Kị lại nâng chén lên, nhẹ đưa lên trên miệng, nhìn tháy Cổ Nguyệt Thiên nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, liền mĩm cười nhưng lại giả vờ bỏ chén trà xuống.
"Phải chăng là người rất hy vọng ta uống chén trà này?" Phong Vân Vô Kị cười hỏi.
"Ừm … đúng, a? Không phải …." Trên mặt cảu Cổ Nguyệt Thiên lộ xuất thần sắc kinh hoảng: "Không biết sư tổ có ý gì?"
Cạch!
Phong Vân Vô Kị đặt chén trà xuống, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải là Cổ Nguyệt Thiên!"
"Sư … sư tổ, người nói cái gì … đồ nhi nghe không hiểu." Thân thể của Cổ Nguyệt Thiên tức thì chấn động, mặt lộ thần sắc kinh hãi.
"Ngươi có hiểu." Phong Vân Vô Kị cười lạnh, lạnh lùng liếc sang Cổ Nguyệt Thiên một cái, rồi đứng dậy: "Từ khi người đột nhiên xuất hiện tại khách sạn một cách xảo hợp, thì ta đã bắt đầulưu ý với ngươi rồi."
"Sư tổ, người nói loạn cái gì vậy, lúc đó không phải là người tìm thấy con hay sao?"
Phong Vân Vô Kị cười lạnh, rồi nói tiếp: "Chuyến đi đến Nam Tinh Kiếm Phái, đã khiến ta chân chính hoài nghi ngươi. Mặc Huyền căn bản không phải là đồ vô ơn như người nói, nếu như y muốn giết ngươi thì tuyệt đối không bao giờ dùng một chiêu thức đầy sơ hở như thế, cũng không ngăn trở môn nhân ở sau lưng xuất thủ. Dựa vào sự thôn gminh của y thì làm sao không biết được, sau khi ngươi phi thăng thì thực lực đại tăng, dựa vào tu vi của y thì tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, y làm như thế thì chẳng khác gì tự sát."
"Sư tổ, lúc đó người cũng có ở nơi đó mà, những hành vi của Mặc Huyền không phải người cũng chính mắt thấy hay sao? Tại sao còn biện giải cho đồ vô ơn đó." Cổ Nguyệt Thiên tranh biện nói.
"Hừ! Ngươi nghĩ là ta đã mù ròi hay sao?! Đòn công kích cuối cùng thì có sơ hở cực đại, kì thật thì đòn tấn công của y chính là muốn truyền đến cho ngươi một tin tức nào đó, phiến vải kí tái tin tức đã được y kẹp lại ở kẻ tay, nhưng y không ngờ rằng tên thái thượng chưởng môn như ngươi lại nhìn cũng chẳng thèm nhìn mà chấn xé mảnh vải đó, hơn nữa một chưởng đó lại suýt chút nữa là chấn đoạn tâm mạch của y."
"Sư tổ, người nói loạn cái gì vậy?!!" Cổ Nguyệt Thiên la to lên.
"Trông bộ dạng thì ngươi chưa đi đến Hoàng Hà thì chưa nản lòng rồi, đó là cái gì?" Giữa hai ngón tay của Phong Vân Vô Kị kẹp lấy một mảnh vải rách nho nhỏ, bên trên đó chỉ có một chữ, rồi nói tiếp: "Ta biết ngươi không phục, một mảnh vải rách thì chẳng thề chứng minh được điều gì, nhưng ngươi đã phạm một sai lầm cực đại."
"Cái gì?" Cổ Nguyệt Thiên cuối cùng cũng động dung.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Lần đầu tiên ngươi tìm thấy ta thì có thể coi là xảo hợp, nhưng lần thứ hai ngươi tìm thấy đám người thần y Quỷ Kiến Sầu thì sao? Lúc đó bọn họ có dùng Dịch Dung Hoàn, người làm sao mà nhận thức và tìm ra bọn họ?!"
"Cái này … không phải sư tổ cũng đã tìm thấy đám người Hách Liên Nam Sơn như vậy sao?"
"Hừ, trên thân thể của bọn họ đều có chân khí do ta truyền vào, thần thwucs của ta sớm đã tỏa định bọn họ rồi, vưa gặp nguy hiểm thì t alieenf lạp tức cảm ứng thấy, dù là có dùng Dịch Dung Hoàn thì cũng không thể lừa được ta. Còn ngươi thì sao? Ngươi giải thích làm sao đây? Còn về chén trà mà ngươi châm cho ta phải chăng cũng có loại độc dược như trong chén trà của Lãnh Nhược Sương?" Ngữ thanh của Phong Vân Vô Kị càng lúc càng bức nhân.
Cổ Nguyệt Thiên tức thì cứng lưỡi, suy nghĩ một chốc rồi tiếp tục tranh biện: "Sư tổ, người nhất định là suy nghĩ sai rồi, chén trà này chính là một phen hiếu nghĩa của đồ nhi, nếu như người hoài nghi thì đồ nhi uống cho người xem …."
Phong Vân Vô Kị cười lạnh, im lặng không nói, chỉ là nhìn vào hắn ta, sắc mặt của Cổ Nguyệt Thiên đỏ hồng, cầm lấy chén trà trên bàn mà uống sạch, tiếp đó nói: "Sư tổ, người xem … không phải là con không có việc gì đó sao?"
Phong Vân Vô Kị tử tế đánh giá Cổ Nguyệt Thiên một phen, nhưng lại thấy than thể của hắn ta chẳng có chút dị dạng nào.
Cười lạnh một cái, Phong Vân Vô Kị quay mặt ra ngoài điện nói: "Người đâu, đi tìm một con chó mực đến đây …."
"Không cần nữa …." Thanh âm này là do Cổ Nguyệt Thiên cất lên, sau đó hắn ta đột nhiên đứng dậy, đẩy ngã chiếc bàn về phía trước, rồi bay lui về sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Phong Vân Vô Kị mà nói: "Không ngờ rằng lại bị nhìn thấu, lòng phòng bị của ngươi đúng là không chỉ nặng bình thường ha."
"Ngươi cuối cùng cũng chịu lộ ra diện mục nguyên bổn của mình!" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lại rất đau, khi thân phận của Cổ Nguyệt Thiên bị chứng thật, một sự thật khác cũng theo đó mà được chứng minh, Cổ Nguyệt Thiên đã chết, cái tin tức này khiến cho Phong Vân Vô Kị rất đau, rất đau ….
Một tháng trước, cái hoàng cung này chẳng khác khì chốn không người, bất kì võ lâm cao thủ nào muốn đến thì đến mà muốn đi thì đi, nhưng hiện nay thì lại trở thành nơi phòng thủ nghiêm mật nhất và khủng bố nhất, không thèm kể đến mấy vạn đại nội cao thủ, chỉ cần có bản thân y với mấy ngàn vạn năm công lực của một cao thủ cấp hoàng tọa trấn, cũng đủ đế áp chế tất cả các võ giả kháp thiên hạ rồi.
Có được sự ủng hộ của Phong Vân Vô Kị, dã tâm của Đị Đức Thịnh Minh hoàng đế cũng được thỏa mãn và khoách trương đến cực đại, hoàng quyền từng bước từng bước tập trung lại, hơn nữa càng lúc càng cường đại. Giang hồ đã loạn, đã không còn đủ khả năng để uy hiếp đến hoàng tộc nữa, điều này đối với Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế chính là một tin tức tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Hiệp dùng võ để phạm pháp -- cái uy hiếp này cuối cùng cũng qua đi.
"Sư tổ, đồ nhi có được cực phẩm trà diệp ở trong hoàng cung, sư tổ ngày đêm lao lực, xin hãy uống chút trà để dưỡng thần." Đại môn mở ra, Cổ Nguyệt Thiên mang một bộ dụng cụ dùng trà tinh mĩ tiến vào, nhẹ nhàng đặt nó xuống trên bàn, tự thân rót trà ra chén.
Trong đại sảnh tức thì dương dật một cổ hương trà thanh đạm, ẩn ước có hương khí liễu nhiễu. Vừa mới hít vào trong mũi thì tâm khoáng thần di, cũng rất là đề thần, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên sáng suốt hơn.
"Ngươi từ nơi nào mà có được loại trà diệp cực phẩm này, không ngờ là lại có côn ghiệu như thế?" Phong Vân VÔ Kị không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Sư tổ, theo như thái y nói thì đó là loại trà sản sinh ở mảnh đất băng hàn trên cực bắc, trăm chỗ mới có một lá, ngàn năm mới chó thể hái, chính là cực phẩm trong các loại trà." Cổ Nguyệt Thiên chầm chậm đáp.
"Thế sao?" Phong Vân Vô Kị có chút hứng thú bưng chén trà lên, đưa đến gần miệng hít sâu một hơi, cảm giác thấy trong đầu trở nên thông suốt như băng tuyết, cảm giác sảng khoias phi thường, ngay cả thần thức cũng ngưng thật hơn không ít.
Chính lúc đang định đưa lên miệng mà phẩm thường một phen, thì đột nhiên trong bóng đêm hiện ra một bóng người đang quỳ xuống dưới đất, nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân, tham kiến đại nhân."
Phong Vân Vô Kị đặt chén trà xuống, chắp tay sau lưng mà nhìn sang kẻ ở trong bóng tối, trầm giọng nói: "Có tình huống gì mới không?"
"Hồi bẩm đại nhân, người trong Ưng Tập đã truyền lại một tin tức, chưởng môn Bách Lí Lãng của Thương Mang Kiếm Phái - môn phái lớn nhất trong giang hồ đã phát bố thông cáo cho cả giang hồ, kêu gọi các phái sau năm ngày sau mang theo các cao thủ trong môn phái đến tụ tạp lại trên đỉnh Thái Sơn, cùng nhau tranh ghị chuyện lập võ lâm minh chủ nhằm giải quyết tình trạng loạn lạc cảu giang hồ."
"Cái gì?!" Thân thể của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, sau đó biết là bản thân đã thất thái nên liền xua tay, nói: "Ngươi lui xuống đi."
"Dạ, đại nhân." Người đó cẩn thận lùi ra sau mấy thước rồi mới dám xoay người vội vàng li khai.
Lòng của Phong Vân Vô Kị khởi phục như sóng biển, Thịnh Minh hoàng đế đã đem hết toàn bộ những thế lực của triều đình có quan hệ với giang hồ giao lại cho y, từ tin tức mà Ưng Tập truyền về thì có thể thấy, lần đề nghị này của Thương Mang Kiếm Phái hiển nhiên là có mục đích khác, tuyệt đối không như vì của võ lâm chính nghĩa gì gì mà hắn ta nói.
Phong Vân Vô Kị còn nhớ rất rõ, lúc mấy chục thanh khí kiếm đâm vào trong thân thể của Bách Lí Lãng, nhưng hắn t achir rên lên một tiếng, sau đó vết thương trên thân thể liền khép lại, chứ tịnh không có huyết dịch chảy ra.
Phong Vân Vô Kị vừa dạo qua dạo lại trong căn phòng, vừa suy nghĩ giá trị uẩn hàm trong cái tin tức này.
Bách Lí Lãng tự nhiên là có trò quỷ, Phong Vân Vô Kị khẳng định là hắn ta có liên quan với cổ thế lực trong bóng tối, võ lâm đại loạn, giưa các môn phái với nhau đều có tranh chấp và thương tổn, nhưng Thương Mang Kiếm Phái lại chẳng hề tổn thất, chỉ thấy những võ giả ở cảnh giới phi thăng trong những môn phái khác không ngừng vẫn lạc, nhưng cao thủ ở cảnh giới phi thăng của Thương Mang Kiếm Phái trước giờ vẫn không hề giảm đi.
Một đoạn thời gian trước, võ lâm đại loạn, giang hồ tổn thất một lượng lớn cao thủ của các phái, mục đích của cổ thế lực trong bóng tối hiển nhiên là đã rất rõ ràng, chính là muốn tổn hao một lượng lớn cao thủ ở cảnh giới phi thăng. Nhưng những thế lực có mục đích như thế thì cũng chỉ có mấy thế lực mà thôi, thêm vào đó là những hệ liệt quái trạng của Lãnh Nhược Sương sau khi trúng độc, bao quát cả chuyện hóa thân được hình thành một cách quỷ dị từ việc lợi dụng chân khí, hai chữ tức thì xuất hiện trong đầu của Phong Vân Vô Kị, cơ hồ như theo quán tính mà nói ra: "Ma tộc …."
Có khả năng khiến một cao thủ bình thường đến đề thăng lên mấy vạn năm công lực một cách dễ dàng, lại có lập trường đối lập với nhân loại, trừ Thiên Đường và Huyết tộc ra thì chỉ có Ma tộc mà thôi, đặc chinh của Thiên Đường quá là rõ ràng, bọn nếu như đã từng hội hợp với Thánh Điện thì khả năng hủy đi lời hứa tự nhiên là không có khả năng.
Còn về Huyết tộc, Phong Vân Vô Kị trước giờ chưa từng thấy qua, nhưng trực giác cáo tố cho y biết là không phải, hơn nựa dựa trên khí tức thấu lộ ra trên thân thể của đạo hóa thân màu xanh đó khiến cho Phong Vân Vô Kị cảm thấy quyen thuộc, đó chính là ma khí thuần túy.
Ngay khi Phong Vân Vô Kị nói ra hai chữ "ma tộc" thifthaan thể của Cổ Nguyệt thiên tức thì chấn động, sau đó liền cúi đầu trầm tư.
"Sư tổ, trà sắp lạnh ròi, người hãy nhân lúc nó còn ấm mà phẩm thường, đối vơi những chuyện rối loạn trước mắt thì sư tổ chỉ cần nhấp nhấp trà, đề đề thần, thì lúc đó suy nghĩ tự nhiên cũng trở nên thông suốt hơn. Đồng thời cũng có thể tính là một phen hiếu tâm của đồ nhi."
Phong Vân Vô Kị bị Cổ Nguyệt Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ, liền hồi thần trở lại, quay lại nhìn chén trà mà Cổ Nguyệt Thiên châm, không khỏi mĩm cười tiếp lấy, rồi nói: "Ngươi có lòng rồi."
Nhếch nắp chén trà lên, Phong Vân Vô Kị thổi nhẹ một cái rồi nâng chén trà lên gần miệng, nhưng lại đột nhiên dừng lại, trong mắt xuất hiện thần sắc suy tư.
"Sư tổ … sư tổ …." Cổ Nguyệt thiên cẩn thận gọi.
"Hử?"
"Sư tổ, trà sắp lạnh rồi …."
"À …." Phong Vân Vô Kị lại nâng chén lên, nhẹ đưa lên trên miệng, nhìn tháy Cổ Nguyệt Thiên nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, liền mĩm cười nhưng lại giả vờ bỏ chén trà xuống.
"Phải chăng là người rất hy vọng ta uống chén trà này?" Phong Vân Vô Kị cười hỏi.
"Ừm … đúng, a? Không phải …." Trên mặt cảu Cổ Nguyệt Thiên lộ xuất thần sắc kinh hoảng: "Không biết sư tổ có ý gì?"
Cạch!
Phong Vân Vô Kị đặt chén trà xuống, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải là Cổ Nguyệt Thiên!"
"Sư … sư tổ, người nói cái gì … đồ nhi nghe không hiểu." Thân thể của Cổ Nguyệt Thiên tức thì chấn động, mặt lộ thần sắc kinh hãi.
"Ngươi có hiểu." Phong Vân Vô Kị cười lạnh, lạnh lùng liếc sang Cổ Nguyệt Thiên một cái, rồi đứng dậy: "Từ khi người đột nhiên xuất hiện tại khách sạn một cách xảo hợp, thì ta đã bắt đầulưu ý với ngươi rồi."
"Sư tổ, người nói loạn cái gì vậy, lúc đó không phải là người tìm thấy con hay sao?"
Phong Vân Vô Kị cười lạnh, rồi nói tiếp: "Chuyến đi đến Nam Tinh Kiếm Phái, đã khiến ta chân chính hoài nghi ngươi. Mặc Huyền căn bản không phải là đồ vô ơn như người nói, nếu như y muốn giết ngươi thì tuyệt đối không bao giờ dùng một chiêu thức đầy sơ hở như thế, cũng không ngăn trở môn nhân ở sau lưng xuất thủ. Dựa vào sự thôn gminh của y thì làm sao không biết được, sau khi ngươi phi thăng thì thực lực đại tăng, dựa vào tu vi của y thì tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, y làm như thế thì chẳng khác gì tự sát."
"Sư tổ, lúc đó người cũng có ở nơi đó mà, những hành vi của Mặc Huyền không phải người cũng chính mắt thấy hay sao? Tại sao còn biện giải cho đồ vô ơn đó." Cổ Nguyệt Thiên tranh biện nói.
"Hừ! Ngươi nghĩ là ta đã mù ròi hay sao?! Đòn công kích cuối cùng thì có sơ hở cực đại, kì thật thì đòn tấn công của y chính là muốn truyền đến cho ngươi một tin tức nào đó, phiến vải kí tái tin tức đã được y kẹp lại ở kẻ tay, nhưng y không ngờ rằng tên thái thượng chưởng môn như ngươi lại nhìn cũng chẳng thèm nhìn mà chấn xé mảnh vải đó, hơn nữa một chưởng đó lại suýt chút nữa là chấn đoạn tâm mạch của y."
"Sư tổ, người nói loạn cái gì vậy?!!" Cổ Nguyệt Thiên la to lên.
"Trông bộ dạng thì ngươi chưa đi đến Hoàng Hà thì chưa nản lòng rồi, đó là cái gì?" Giữa hai ngón tay của Phong Vân Vô Kị kẹp lấy một mảnh vải rách nho nhỏ, bên trên đó chỉ có một chữ, rồi nói tiếp: "Ta biết ngươi không phục, một mảnh vải rách thì chẳng thề chứng minh được điều gì, nhưng ngươi đã phạm một sai lầm cực đại."
"Cái gì?" Cổ Nguyệt Thiên cuối cùng cũng động dung.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Lần đầu tiên ngươi tìm thấy ta thì có thể coi là xảo hợp, nhưng lần thứ hai ngươi tìm thấy đám người thần y Quỷ Kiến Sầu thì sao? Lúc đó bọn họ có dùng Dịch Dung Hoàn, người làm sao mà nhận thức và tìm ra bọn họ?!"
"Cái này … không phải sư tổ cũng đã tìm thấy đám người Hách Liên Nam Sơn như vậy sao?"
"Hừ, trên thân thể của bọn họ đều có chân khí do ta truyền vào, thần thwucs của ta sớm đã tỏa định bọn họ rồi, vưa gặp nguy hiểm thì t alieenf lạp tức cảm ứng thấy, dù là có dùng Dịch Dung Hoàn thì cũng không thể lừa được ta. Còn ngươi thì sao? Ngươi giải thích làm sao đây? Còn về chén trà mà ngươi châm cho ta phải chăng cũng có loại độc dược như trong chén trà của Lãnh Nhược Sương?" Ngữ thanh của Phong Vân Vô Kị càng lúc càng bức nhân.
Cổ Nguyệt Thiên tức thì cứng lưỡi, suy nghĩ một chốc rồi tiếp tục tranh biện: "Sư tổ, người nhất định là suy nghĩ sai rồi, chén trà này chính là một phen hiếu nghĩa của đồ nhi, nếu như người hoài nghi thì đồ nhi uống cho người xem …."
Phong Vân Vô Kị cười lạnh, im lặng không nói, chỉ là nhìn vào hắn ta, sắc mặt của Cổ Nguyệt Thiên đỏ hồng, cầm lấy chén trà trên bàn mà uống sạch, tiếp đó nói: "Sư tổ, người xem … không phải là con không có việc gì đó sao?"
Phong Vân Vô Kị tử tế đánh giá Cổ Nguyệt Thiên một phen, nhưng lại thấy than thể của hắn ta chẳng có chút dị dạng nào.
Cười lạnh một cái, Phong Vân Vô Kị quay mặt ra ngoài điện nói: "Người đâu, đi tìm một con chó mực đến đây …."
"Không cần nữa …." Thanh âm này là do Cổ Nguyệt Thiên cất lên, sau đó hắn ta đột nhiên đứng dậy, đẩy ngã chiếc bàn về phía trước, rồi bay lui về sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Phong Vân Vô Kị mà nói: "Không ngờ rằng lại bị nhìn thấu, lòng phòng bị của ngươi đúng là không chỉ nặng bình thường ha."
"Ngươi cuối cùng cũng chịu lộ ra diện mục nguyên bổn của mình!" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lại rất đau, khi thân phận của Cổ Nguyệt Thiên bị chứng thật, một sự thật khác cũng theo đó mà được chứng minh, Cổ Nguyệt Thiên đã chết, cái tin tức này khiến cho Phong Vân Vô Kị rất đau, rất đau ….
Bình luận facebook