-
Chương 152
Sau khi Phong Vân Vô Kị từ trong phiến đất bị băng tuyết bao trùm này, trong lòng vẫn còn rất là cảm khái.
"Có lẽ -- ta sẽ còn quay trở lại." Phong Vân Vô Kị quay đầu nhìn về phía Bắc Hải Hiên Viên Khâu một cái, sau đó phá không bay đi như điện thiểm.
Thần thức của Phong Vân Vô Kị bao trùm cả phương viên mấy vạn dặm, trong phạm vi này, toàn bộ bội kiếm của tu kiếm giả đều nằm trong phạm vi khống chế của Phong Vân Vô Kị.
Xuy!
Một đạo kiếm khí trắng toát từ trong một phiến rừng phía dưới xông thẳng lên trời, kiếm khí rộng ba xích đâm thẳng lên các đám mây, dưới thiên không âm ám xem ra rất là dẽ phát hiện.
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị tức thì chớp động, đó là kiếm khí do Kiếm Vực đệ tử được phái ra khắp Thái Cổ để thăm dò tin tức phát ra, đạo kiếm khí vừa rồi chính là phương pháp đặc thù phát ra do Phong Vân Vô Kị dạy cho bọn họ, chỉ có biểu hiện bên ngoài chứ sát thương lực tịnh không lớn, đó chính là phương thức tương hỗ truyền tin giữa các đệ tử của Kiếm Các.
Thân hình tức thì dừng lại, sau đó Phong Vân Vô Kị liền chuyển hướng sang phía đạo kiếm khí kia phát ra mà bay tới.
Trong rừng, một đệ tử áo trắng nhìn thấy Phong Vân Vô Kị liền quỳ xuống đất: "Bái kiến chủ công!"
Khi nói chuyện thì thanh kiếm bên hông của y không ngừng chấn chiến, trong lòng Phong Vân Vô Kị không khỏi cười khổ, sau khi tiến nhập vào cảnh giới đế cấp, lực ảnh hưởng lẫn khống chế đối với kiếm tăng lên gấp nhiều lần, vừa mới có được lực lượng cường đại hơn nên còn chưa thể tự do khống chế đế cấp chi lực.
"Ngươi đứng dậy đi." Phong Vân Vô Kị chắp hai tay sau lưng, y bào phất phơ trong gió: "Trì Thương có lời nào muốn cáo tố với ta không?"
"Y lệnh cho thuộc hạ đi tìm chủ công, tuân vấn chủ công thử mọi chuyện có ổn không, từ khi chủ công đi tra thám chuyện Ma Vực với Đao Vực mưu đồ đoạt lấy Hiên Viên Đế Tâm Quyết từ tay của Cầm Ma, thì cả Thái Cổ đều biết Cầm Ma và Quỳ Hoa hoàng hậu thi triển độc thủ, nhất cử diệt sát mấy ngnà cao thủ Thái Cổ, hơn nữa sau đó thì chủ công lại biến mất không có tung tích. Nên các thuộc hạ đều lo lắng phi thường, Trì Thương thiếu các chủ sớm đã phái những đệ tử Kiếm Các ở ngoài truy tìm nơi hạ lạc cảu chủ công, hy vọng vó thể tìm thấy được chủ công." Gã đệ tử Kiếm Các đó cung kính đáp.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Ta biết rồi, ngươi đi đi." Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, đẹ tử Kiếm Các nghe thấy thế liền lui ra sau mấy bước rồi mới xoay người bay đi rồi biến mất trong cánh rừng.
Phong Vân Vô Ki đang định chuyển thân bỏ đi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm vang ra từ trong rừng, thanh âm quen thuộc phi thường, chính là gã đệ tử Kiếm Các vừa mới bỏ đi.
Phong Vân Vô Kị đại kinh thất sắc, thân thể đằng không lao vút đi, lao thẳng về nơi phát ra tiếng thét mà bay đi như điện thiểm, đồng thời chân khí trong nội thể như sóng nước phá không bay đi, khiến cho những cây cối cản đường đều bị đốn ngã. Tại trong phiến rừng rậm này, liền xuất hiện một con đường rộng mấy chục trượng, cơ hồ trong chớp mắt đã kéo dài mấy trăm trượng trong phiến rừng này.
Khi Phong Vân Vô Kị xuất hiện trung tâm của cánh rừng thì hãi nhiên phát hiện một nam tử cổ quái bộ mặt vừa quái dị vừa xấu xí, thân mang một bộ y sam lam lũ, đầu tóc dính cục vào nhau đang dùng một tay nắm lấy yết hầu của gã Kiếm Các đệ tử đó, một tay còn lại đâm xuyên vào ngực của y, nếp nhăn đầy mặt chẳng khác gì cổ thi vạn năm hiện đang đói miệng với gã đệ tử đó, một cổ gì đó nhàn nhạt tựa khí tựa dịch từ trong cổ họng của y chạy lên trên cổ rồi chui vào trong miệng của gã nam tử quía dị đó.
"A!" Tên nam tử đó dùng một tay quăng thi thể của gã đệ tử Kiếm Các đó sang một bên, ngẩng đầu nhìn lên trời, ròi phát ra một tiếng rên dễ chịu.
Sự tình phát sinh quá nhanh, Phong Vân Vô Kị không kịp ngăn cản, tựa hồ như vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì gã đệ tử vừa rồi còn sống khỏe kia đã trở thành một xác chết rồi.
Oanh! Trong đầu Phong Vân Vô Kị một phiến trống rỗng, sau đó hai mắt trở thành một phiến huyết hồng, chỉ trong chớp mắt đã đột nhiên xuất thủ, một chưởng hoàn toàn xuyên việt thời gian lẫn không gian cơ hồ tại ngay lúc tên nam tử đó ngẩng đầu lên trên không thì một chưởng này đã oanh kích trên vai của hắn, kiếm khí trong tay bùng phát như hoa sen rồi tiến nhập vào trong nội thể của hắn ta.
Oanh!
Trên khuôn mặt của gã nam tử này chỉ kịp xuất hiện biểu tình ngạc nhiên, sau đó liền bị một chưởng giận dữ của Phong Vân Vô Kị chấn bay tên nam tử đó liên tục đâm sàm vào mấy ngàn thân cổ thụ rồi ngã nằm xuống đất, mũi chân nhẹ điểm một cái, tốc độ xưng tuyệt thiên hạ của Phong Vân một lần nữa được thi triển.
Tên nam tử đó toàn thân đầy vết kiếm, máu nhuọm khắp người, nhưng tựa hồ như chẳng hề thấy đau đớn, cơ hồ như vừa ngã xuống đất liền đứng dậy ngay, mau chóng xoay người lại đối diện với Phong Vân Vô Kị, đôi mắt bích lục lộ xuất thần sắc quỷ dị, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.
Mắt thấy một chưởng trí mệnh của Phong Vân Vô Kị sắp ấn lên trên thân thể của hắn ta, thì nụ cuowì trên khuôn mặt của gã nam tử này càng lúc càng rõ nét, khoanh tay đứng đó, chẳng có chút hnàh động phản kháng nào, trong sát na cuói cùng thì nụ cười trên mặt của tên nam tử này liền tấn tốc thu liễm lại, sau đó đột nhiên há miệng ra, miệng há to đến mức khóe miệng như muốn toạc ra.
Tốc độ của Phong Vân Vô Kị nhanh cực độ, cơ hồ ngay khi hắn ta há miệng ra thì tay phải hóa thân làm kiếm mang theo kiếm cương thôn thổ bất định, trực tiếp đâm xuyên ngực của hắn.
A! Ngay lúc Phong Vân Vô Kị đâm xuyên tâm tạng của hắn thì tên nam tử cổ quái này đột nhiên phát ra một tiếng gào, âm ba xông thẳng về phía Phong Vân Vô Kị, từ miệng và huyệt đạo toàn thân của tên nam tử này phát xuất từng làn từng làn tuyệt sắc vụ khí chẳng khác gì thủy triều, sau đó tại ở ngay trước thân thể của hắn ta ngưng tụ lại thành một bóng người màu xanh, tiếp đó thì một con gió lướt qua, bóng người màu xanh đó liền lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.
Oanh!
Trong đầu của Phong Vân Vô Kị đột nhiên chấn động, thân thể lắc lư một cái, cảm giác như có vô số cây kim nhỏ bé đang chích vào trên linh hồn, một ý thức thể cường đại mang theo oán niệm lẫn hận ý trùng nhập vào trong não hải của Phong Vân Vô Kị, cương quyết đẩy linh hồn của y ra ngoài với ý đồ chiếm cứ nhục thân của y.
Oanh!
Một cơn sóng ba dữ tợn từ trong thân thể của Phong Vân Vô Kị bùng phát, khiến cho cây cối xung quanh toàn bộ đều đổ xuống, y bào toàn thân tung bay phần phật, đạo thần thức oán niệm này công kích phi thường kịch liệt, vừa mới xuất hiện đã dùng đòn công kích mãnh liệt nhất, một loạt mùi vị thống khổ ập đến, ling hồn đau đớn chẳng khác gì đang có hàng vạn con kiến dăng cắn xé.
Sau lúc đầu kinh hoàng ra, Phong Vân Vô Kị bắt đầu triển khai phản kích, thần thức liền tranh đấu với đạo thần thức cổ quái kia, hai bên tương hỗ công kích, chỉ công không thủ, dùng thần thức tranh đấu, người ngoài căn bổn không thể biết được hung hiểm bên trong đó.
Một loạt cổ khí vụ màu xanh nhạt hướng về thân thể của Phong Vân Vô Kị mà nhập xâm, tựa hồ như muốn hoàn toàn tiến nhập vào trong nội thể của y vậy, khi vụ khí hoàn toàn tiên nhập vào trong thân thể của Phong Vân Vô Kị thì thân thể của Phong Vân Vô Kị đã bị chiếm.
"Nhục thể, ta cần có nhục thể, còn có linh hồn! Đưa cho ta, đưa cho ta!" một thanh âm rền rền vang lên trong đầu của Phong Vân Vô Kị.
"Cút! Cút ra ngoài cho ta!" Phong Vân Vô Kị triệt để phẩn nộ rồi, đột nhiên giận dữ quát lớn lên một tiếng, thần thức của đế cấp toàn lực bạo phát, một cổ thần thức phong bạo từ trong nội thể cuốn ra ngoài, oanh lên một tiếng sau đó thì đạo nhân ảnh màu xanh bị cổ bạo phong thần thức oanh xuất ra khỏi nội thể, ngã nhào xuóng đất.
Choeng!
Phong Vân Vô Kị giơ cánh tay phải lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền chém đạo nhân ảnh màu xanh đó ra làm hai phần.
Ngao!
Đạo nhân ảnh màu xanh gần như trong suốt đó phát ra một tiếng gào thảm thiết từ trong linh hồn, sau đó hai phần thân thẻ này liến điên cuồng bỏ chạy về phía trước, sau khi chạy được mười bước thì tụ lại ở giữa rồi hợp lại làm một, ngay khi Phong Vân Vô Kị định xuất thủ một lần nữa thì đạo nhân ảnh màu xanh đó liền nhạt dần, kiếm khí vứa mới xuất thủ thì thứ cổ quái đó đã biến mất triệt để, triệt để biến mất trước mắt Phong Vân Vô Kị.
"Có lẽ -- ta sẽ còn quay trở lại." Phong Vân Vô Kị quay đầu nhìn về phía Bắc Hải Hiên Viên Khâu một cái, sau đó phá không bay đi như điện thiểm.
Thần thức của Phong Vân Vô Kị bao trùm cả phương viên mấy vạn dặm, trong phạm vi này, toàn bộ bội kiếm của tu kiếm giả đều nằm trong phạm vi khống chế của Phong Vân Vô Kị.
Xuy!
Một đạo kiếm khí trắng toát từ trong một phiến rừng phía dưới xông thẳng lên trời, kiếm khí rộng ba xích đâm thẳng lên các đám mây, dưới thiên không âm ám xem ra rất là dẽ phát hiện.
Trong lòng của Phong Vân Vô Kị tức thì chớp động, đó là kiếm khí do Kiếm Vực đệ tử được phái ra khắp Thái Cổ để thăm dò tin tức phát ra, đạo kiếm khí vừa rồi chính là phương pháp đặc thù phát ra do Phong Vân Vô Kị dạy cho bọn họ, chỉ có biểu hiện bên ngoài chứ sát thương lực tịnh không lớn, đó chính là phương thức tương hỗ truyền tin giữa các đệ tử của Kiếm Các.
Thân hình tức thì dừng lại, sau đó Phong Vân Vô Kị liền chuyển hướng sang phía đạo kiếm khí kia phát ra mà bay tới.
Trong rừng, một đệ tử áo trắng nhìn thấy Phong Vân Vô Kị liền quỳ xuống đất: "Bái kiến chủ công!"
Khi nói chuyện thì thanh kiếm bên hông của y không ngừng chấn chiến, trong lòng Phong Vân Vô Kị không khỏi cười khổ, sau khi tiến nhập vào cảnh giới đế cấp, lực ảnh hưởng lẫn khống chế đối với kiếm tăng lên gấp nhiều lần, vừa mới có được lực lượng cường đại hơn nên còn chưa thể tự do khống chế đế cấp chi lực.
"Ngươi đứng dậy đi." Phong Vân Vô Kị chắp hai tay sau lưng, y bào phất phơ trong gió: "Trì Thương có lời nào muốn cáo tố với ta không?"
"Y lệnh cho thuộc hạ đi tìm chủ công, tuân vấn chủ công thử mọi chuyện có ổn không, từ khi chủ công đi tra thám chuyện Ma Vực với Đao Vực mưu đồ đoạt lấy Hiên Viên Đế Tâm Quyết từ tay của Cầm Ma, thì cả Thái Cổ đều biết Cầm Ma và Quỳ Hoa hoàng hậu thi triển độc thủ, nhất cử diệt sát mấy ngnà cao thủ Thái Cổ, hơn nữa sau đó thì chủ công lại biến mất không có tung tích. Nên các thuộc hạ đều lo lắng phi thường, Trì Thương thiếu các chủ sớm đã phái những đệ tử Kiếm Các ở ngoài truy tìm nơi hạ lạc cảu chủ công, hy vọng vó thể tìm thấy được chủ công." Gã đệ tử Kiếm Các đó cung kính đáp.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Ta biết rồi, ngươi đi đi." Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, đẹ tử Kiếm Các nghe thấy thế liền lui ra sau mấy bước rồi mới xoay người bay đi rồi biến mất trong cánh rừng.
Phong Vân Vô Ki đang định chuyển thân bỏ đi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm vang ra từ trong rừng, thanh âm quen thuộc phi thường, chính là gã đệ tử Kiếm Các vừa mới bỏ đi.
Phong Vân Vô Kị đại kinh thất sắc, thân thể đằng không lao vút đi, lao thẳng về nơi phát ra tiếng thét mà bay đi như điện thiểm, đồng thời chân khí trong nội thể như sóng nước phá không bay đi, khiến cho những cây cối cản đường đều bị đốn ngã. Tại trong phiến rừng rậm này, liền xuất hiện một con đường rộng mấy chục trượng, cơ hồ trong chớp mắt đã kéo dài mấy trăm trượng trong phiến rừng này.
Khi Phong Vân Vô Kị xuất hiện trung tâm của cánh rừng thì hãi nhiên phát hiện một nam tử cổ quái bộ mặt vừa quái dị vừa xấu xí, thân mang một bộ y sam lam lũ, đầu tóc dính cục vào nhau đang dùng một tay nắm lấy yết hầu của gã Kiếm Các đệ tử đó, một tay còn lại đâm xuyên vào ngực của y, nếp nhăn đầy mặt chẳng khác gì cổ thi vạn năm hiện đang đói miệng với gã đệ tử đó, một cổ gì đó nhàn nhạt tựa khí tựa dịch từ trong cổ họng của y chạy lên trên cổ rồi chui vào trong miệng của gã nam tử quía dị đó.
"A!" Tên nam tử đó dùng một tay quăng thi thể của gã đệ tử Kiếm Các đó sang một bên, ngẩng đầu nhìn lên trời, ròi phát ra một tiếng rên dễ chịu.
Sự tình phát sinh quá nhanh, Phong Vân Vô Kị không kịp ngăn cản, tựa hồ như vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì gã đệ tử vừa rồi còn sống khỏe kia đã trở thành một xác chết rồi.
Oanh! Trong đầu Phong Vân Vô Kị một phiến trống rỗng, sau đó hai mắt trở thành một phiến huyết hồng, chỉ trong chớp mắt đã đột nhiên xuất thủ, một chưởng hoàn toàn xuyên việt thời gian lẫn không gian cơ hồ tại ngay lúc tên nam tử đó ngẩng đầu lên trên không thì một chưởng này đã oanh kích trên vai của hắn, kiếm khí trong tay bùng phát như hoa sen rồi tiến nhập vào trong nội thể của hắn ta.
Oanh!
Trên khuôn mặt của gã nam tử này chỉ kịp xuất hiện biểu tình ngạc nhiên, sau đó liền bị một chưởng giận dữ của Phong Vân Vô Kị chấn bay tên nam tử đó liên tục đâm sàm vào mấy ngàn thân cổ thụ rồi ngã nằm xuống đất, mũi chân nhẹ điểm một cái, tốc độ xưng tuyệt thiên hạ của Phong Vân một lần nữa được thi triển.
Tên nam tử đó toàn thân đầy vết kiếm, máu nhuọm khắp người, nhưng tựa hồ như chẳng hề thấy đau đớn, cơ hồ như vừa ngã xuống đất liền đứng dậy ngay, mau chóng xoay người lại đối diện với Phong Vân Vô Kị, đôi mắt bích lục lộ xuất thần sắc quỷ dị, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.
Mắt thấy một chưởng trí mệnh của Phong Vân Vô Kị sắp ấn lên trên thân thể của hắn ta, thì nụ cuowì trên khuôn mặt của gã nam tử này càng lúc càng rõ nét, khoanh tay đứng đó, chẳng có chút hnàh động phản kháng nào, trong sát na cuói cùng thì nụ cười trên mặt của tên nam tử này liền tấn tốc thu liễm lại, sau đó đột nhiên há miệng ra, miệng há to đến mức khóe miệng như muốn toạc ra.
Tốc độ của Phong Vân Vô Kị nhanh cực độ, cơ hồ ngay khi hắn ta há miệng ra thì tay phải hóa thân làm kiếm mang theo kiếm cương thôn thổ bất định, trực tiếp đâm xuyên ngực của hắn.
A! Ngay lúc Phong Vân Vô Kị đâm xuyên tâm tạng của hắn thì tên nam tử cổ quái này đột nhiên phát ra một tiếng gào, âm ba xông thẳng về phía Phong Vân Vô Kị, từ miệng và huyệt đạo toàn thân của tên nam tử này phát xuất từng làn từng làn tuyệt sắc vụ khí chẳng khác gì thủy triều, sau đó tại ở ngay trước thân thể của hắn ta ngưng tụ lại thành một bóng người màu xanh, tiếp đó thì một con gió lướt qua, bóng người màu xanh đó liền lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.
Oanh!
Trong đầu của Phong Vân Vô Kị đột nhiên chấn động, thân thể lắc lư một cái, cảm giác như có vô số cây kim nhỏ bé đang chích vào trên linh hồn, một ý thức thể cường đại mang theo oán niệm lẫn hận ý trùng nhập vào trong não hải của Phong Vân Vô Kị, cương quyết đẩy linh hồn của y ra ngoài với ý đồ chiếm cứ nhục thân của y.
Oanh!
Một cơn sóng ba dữ tợn từ trong thân thể của Phong Vân Vô Kị bùng phát, khiến cho cây cối xung quanh toàn bộ đều đổ xuống, y bào toàn thân tung bay phần phật, đạo thần thức oán niệm này công kích phi thường kịch liệt, vừa mới xuất hiện đã dùng đòn công kích mãnh liệt nhất, một loạt mùi vị thống khổ ập đến, ling hồn đau đớn chẳng khác gì đang có hàng vạn con kiến dăng cắn xé.
Sau lúc đầu kinh hoàng ra, Phong Vân Vô Kị bắt đầu triển khai phản kích, thần thức liền tranh đấu với đạo thần thức cổ quái kia, hai bên tương hỗ công kích, chỉ công không thủ, dùng thần thức tranh đấu, người ngoài căn bổn không thể biết được hung hiểm bên trong đó.
Một loạt cổ khí vụ màu xanh nhạt hướng về thân thể của Phong Vân Vô Kị mà nhập xâm, tựa hồ như muốn hoàn toàn tiến nhập vào trong nội thể của y vậy, khi vụ khí hoàn toàn tiên nhập vào trong thân thể của Phong Vân Vô Kị thì thân thể của Phong Vân Vô Kị đã bị chiếm.
"Nhục thể, ta cần có nhục thể, còn có linh hồn! Đưa cho ta, đưa cho ta!" một thanh âm rền rền vang lên trong đầu của Phong Vân Vô Kị.
"Cút! Cút ra ngoài cho ta!" Phong Vân Vô Kị triệt để phẩn nộ rồi, đột nhiên giận dữ quát lớn lên một tiếng, thần thức của đế cấp toàn lực bạo phát, một cổ thần thức phong bạo từ trong nội thể cuốn ra ngoài, oanh lên một tiếng sau đó thì đạo nhân ảnh màu xanh bị cổ bạo phong thần thức oanh xuất ra khỏi nội thể, ngã nhào xuóng đất.
Choeng!
Phong Vân Vô Kị giơ cánh tay phải lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền chém đạo nhân ảnh màu xanh đó ra làm hai phần.
Ngao!
Đạo nhân ảnh màu xanh gần như trong suốt đó phát ra một tiếng gào thảm thiết từ trong linh hồn, sau đó hai phần thân thẻ này liến điên cuồng bỏ chạy về phía trước, sau khi chạy được mười bước thì tụ lại ở giữa rồi hợp lại làm một, ngay khi Phong Vân Vô Kị định xuất thủ một lần nữa thì đạo nhân ảnh màu xanh đó liền nhạt dần, kiếm khí vứa mới xuất thủ thì thứ cổ quái đó đã biến mất triệt để, triệt để biến mất trước mắt Phong Vân Vô Kị.
Bình luận facebook