-
Chương 180
Trong tình huống sự đạt thành cộng minh về phương diện khát vọng lực lượng của Phong Vân Vô Kị và tâm ma, Phá Vọng Ngân Mâu lần đầu tiên xuất hiện dưới hình thức hai con mắt.
Hình ảnh của cả thế giới thu vào tầm mắt chỉ có hai màu trắng đen, thiên địa -- đã không còn là thiên địa nguyên bổn nữa, ở trong cặp mắt của Phong Vân Vô Kị thiên địa quen thuộc trước mắt bất thình lình biến mất, những thứ đập vào trong mắt chỉ là vô số những sợi dây đan xen và quấn lại với nhau án theo các quy luật khác nhau, mỗi một sợi dây đều uẩn hàm một năng lượng cường đại.
Ngẩng mặt nhìn lên trên trời thì thấy trên thiên không dập dờn biến ảo, đạo đạo năng lượng sung xích cả vòm trời do vô số những sợi dây đó tổ thành, mỗi một loại năng lượng đều có một cường độ bất đồng, mà triển hiện ra trong mắt cũng với màu sắc bất đồng. Giữa các sợi dây đó và những đạo năng lượng tuần hoàn lưu động, phần lớn đều là một phiến hư vô, một phiến hư vô thâm trầm đen tối.
Cúi mặt xuống nhìn mặt đất thì thấy đại địa đã không còn là mặt đất nữa. Cả mặt đất, hay nói chính xác hơn là cả cái thế giới này -- đã biến ảo thành một chiếc lồng do các sợi tơ tằm tổ thành, khắp thiên địa sung mãn những mảnh vỡ trắng đen, từ trước tới giờ thì Phong Vân Vô Kị chưa từng nghĩ qua bộ dạng chân thật của thiên địa -- không ngờ lại là cái bộ dạng như thế này.
Đưa ra một cánh tay thăm dò những mảnh vỡ màu đen đang ngập tràn khắp thiên địa, Phong Vân Vô Kị mạc nhiên nhìn thấy cánh tay của mình dần dần biến mất, trông chẳng khác gì đã tiến nhập vào trong một thế giới khác, còtruyenfull.vn tim thì vô hỉ vô bi, tựa hồ như đã không còn liên quan gì với cái thế giới này nữa.
Quay đầu lại, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy bốn thanh thương do quang mang tổ thành y nhiên vẫn còn găm trên thân thể của mình. Thông qua cơ thịt, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy từng khối từng khối cốt cách với cấu trúc dạng tổ ong, ở nơi tương liên với mũi thương cũng đang đang rỉ ra những tia năng lượng.
Phong Vân Vô Kị chầm chậm nắm lấy thanh trường thương do quang mang tổ thành đó, thánh diễm bùng cháy trên thanh trường thương đó cũng dần theo đó mà lụi tắt.
Phốc!
Phong Vân Vô Kị nắm chặt lấy chuôi thương của thanh trường thương thánh quang đó, rồi dùng lực rút ra, thanh trương thương đó rời khỏi cơ thể và mang theo một mảng huyết nhục thật lớn, máu ở trên vai cũng theo đó mà chảy ra xối xả.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Cả bốn thanh thánh quang trường thương đều bị Phong Vân Vô Kị dần dần rút ra ngoài, ngay cả những mảng huyết nhục ở trên đó cũng dần dần bị bốc hơi và hóa thành một luồng khói. Tĩnh lặng quan sát nhưng mảng huyết nhục đó chầm chậm hóa thành khói mây, trong lòng của Phong Vân Vô Kị vẫn vô hỉ vô bi.
Bốn cái động huyệt ở hai vai và đùi chảy ra máu như xối xả, nhưng chỉ trong chốc lát thì những động huyệt đó liền khép lại, ở trên những vết thương đều có một luồng khí tức màu xanh nhạt đang tấn tốc lưu động, rất nhanh sau đó thì cơ nhục mới được sinh ra. Trong tình huống chẳng có chút ba động nào, sinh tử nhị khí có được từ Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công trong thân thể của Phong Vân Vô Kị tấn tốc phân li, sinh khí mau chóng lưu chuyển tuần hoàn khắp toàn thân kinh mạch nhằm chữa trị vết thương và sinh máu.
Thánh diễm hừng hực y nhiên vẫn bùng cháy trên thân thể, phần đang đốt cháy không phải là nhục thể mà chính là linh hồn, Phong Vân Vô Kị dùng cặp ngân mâu băng lãnh nhìn quét qua ngọn thánh diễm đang bùng cháy, cặp mày không khỏi có hơi cau lại, bất thình lình trong nội thể của y bùng phát ra một cổ tinh thần bạo phong, ngọn thánh diễm đang bùng cháy tức thì nhưng ngọn đèn trong gió và rồi vụt tắt.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, thanh trường thương Long Cơ Nỗ Tư màu hoàng kim đang chầm chậm xoay tròn trong không trung, tốc độ chậm đến mực khó mà hình dung. Ở trong cái thế giới này ở trong đôi mắt của Phong Vân Vô Kị đột nhiên như biến thành một thế giới chậm như sên, tất cả mọi chuyện đều xảy ra cực kì chậm rãi, chậm đến mức không thể tin được.
Thanh trường thương Long Cơ Nỗ Tư kim sắc vẫn chầm chậm xoay chuyển trong không trung, Phong Vân Vô Kị vẫn ngạo nhiên đứng ở trên mặt đất, sự áp bức cường đại khiến ở cạnh bên thân thẻ của Phong Vân Vô Kị như bị áp súc cực độ, mặt cát ở phía dưới cũng theo đó mà bị áp tản ra ngoài, làm lộ ra một mảnh đất trống rộng rãi, Phong Vân Vô Kị vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, mạc nhiên nhìn vào thanh thánh thương Long Cơ Nỗ Tư đang phá khai không khí mà đâm tới đây.
Nếu như nói tốc độ đang tiến tới của thánh thương quá chậm rãi thì Phong Vân Vô Kị lại bay lên trên cao với tốc độ cực nhanh, lướt người sang bên cạnh thanh thánh thương. Trong tiếng kêu vun vút chói tai của Long Cơ Nỗ Tư, Phong Vân Vô Kị đưa hai tay tới và xuyên qua tầng tầng hỏa diễm kim sắc, nắm lấy thân thương ….
Xích! ~~
Một làn khói nhạt mang theo những tiếng xích xích từ trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị bốc lên, thanh thương Long Cơ Nỗ Tư với màu kim sắc đột nhiên chuyển sang màu đỏ hồng chẳng khác gì thiếc nung, trên thân thương không ngừng lưu động vô số phù văn huyết sắc.
Những phù văn trên thân thương đang lưu động một cách bình hòa bất thình lình gia tốc, sau đó thuận theo ngọn thánh diễm kim sắc mà du tẩu về phía hai tay của Phong Vân Vô Kị.
Xích xích!!
Hai bàn tay nắm lấy thân thánh thương của Phong Vân Vô Kị bị ngọn hỏa diễm kim sắc đó nuốt chửng, trên bề mặt của hai bàn tay mau chóng trở nên đen xì, tiếp đó là vô số những cái lỗ nhỏ xuất hiện trên cơ nhục, những phù văn huyết hồng cũng theo đó mà dọc theo hai tay của Phong Vân Vô Kị mà chui vào trong thân thể của y ….
A!
Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngẩng mặt lên trời mà gầm lên một tiếng, tiếng gầm như một ngọn sóng dữ dâng thẳng lên vòm trời, quét sạch vân khí trên thiên không, trong phạm vi mấy trăm thước không ngừng cuồn cuộn những cơn sóng cát. Trong tiếng gầm đó, Phong Vân Vô Kị bất thình lình nắm chặt lấy thánh thương Long Cơ Nỗ Tư, sinh chi khí trong thân thể mau chóng ập tới hai tay, cấp tốc chữa trị những vết bỏng trên tay do thánh diễm kim sắc gây nên, đồng thời thì tử chi lực cũng theo sát sau sinh chi lực mà tiến nhập vào trong thân thương.
Một màn thánh diễm kim sắc tản mác ra theo hình sóng, tiếp đó thì Phong Vân Vô Kị chấn tan lực trùng kích cường đại trên thân thương, đồng thời giơ thanh trường thương lên trên đỉnh đầu rồi phóng thẳng vào gã tọa thiên sứ ở trên không trung.
Thánh thương Long Cơ Nỗ Tư hóa thành một vệt quang mang màu trắng, lẳng lặng xuyên qua tầng tầng không gian mà xạ ngược về với tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần ….
Trên thiên không, gã tọa thiên sứ kia đang tĩnh lặng nhìn thanh thánh thương xạ thẳng vào Phong Vân Vô Kị, trong mắt là một phiến băng lãnh, chỉ cần thánh thương đâm xuyên qua tam tạng của gã nhân loại Thái Cổ này thì gã ta tất tử vô nghi.
Ngay khi thanh thánh thương đó cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy mười trượng, thì chuyện không tưởng đã bất thình lình phát sinh dưới sự chú thị của hắn ta.
Phong Vân Vô Kị nguyên bổn với bốn thanh trường thương đang găm trên người đột nhiên biến mất, chính xác là bất thình lình biến mất ngay trước mắt của gã tọa thiên sứ này, gã ta lướt mắt nhìn khắp đại địa cũng không nhìn thấy tung ảnh của Phong Vân Vô Kị, tựa hồ như Phong Vân Vô Kị đã biến thành không khí đi vậy.
Tiếp sát sau đó thì thánh thương đột nhuên ngưng lại ở trong không trung, thánh diễm kim sắc hùng hực trên thân thương đột nhiên nổ tung ra, rồi trong màn khí lãng của trận nổ đó thì không biết là đã xảy ra chuyện gì mà thánh thương lại nất thình lình bay ngược trở lại với tốc độ càng nhanh hơn.
Ngay khi tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư phát hiện ra điểm này thì thanh thánh thương đã ập tới trước mặt, trên mặt của hắn ta lóe lên một thần sắc kinh hãi. Tay phải vừa mới nâng lên chưa được nửa thốn thì thanh thánh thương đã đâm xuyên vào ngực của hắn. Mũi thương đâm xuyên ra thẳng sau lưng và gắm chặt lấy chiếc cánh trắng và xám lại với nhau, lực trùng kích cường đại của nó còn mang theo hắn ta bay ra xa mấy trăm trượng, thánh diễm kim sắc loáng một cái đã nuốt chửng lấy Mặc Đa Lí Tư.
A!
Mặc Đa Lí Tư phát ra một tiếng gào thảm thiết, thánh diễm trên thiên giới chỉ thương hại đến tọa thiên sứ với mức độ hữu hạn, điều chân chính khiến cho Mặc Đa Lí Tư cảm thấy tuyệt vọng và thống khổ chính là lực hủy diệt bàng đại uẩn hàm ở trên thánh thương, nhoài ra còn có những oán hồn bất diệt của những cường giả đã chết ở trên thánh thương Long Cơ Nỗ Tư.
Xích!
Ở nơi mà thánh thương xuyên qua trên thân thể của Mặc Đa Lí Tư lẳng lặng phân giải ra, không có chút máu nào chảy ra, chỉ có những chiếc lỗ nhỏ bé mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Loại thương thế này, đối với những sinh vật khác mà nói thì có thể nói là vết thương trí mạng, nhưng đối với tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư mà nói thì chỉ là có chút đau đớn mà thôi, thiên sứ chi tâm với nguồn năng lượng bàng đại ở bên ngực trái mau chóng phát ra từng tia từng tia năng lượng thánh khiết nhằm tu bổ lại phần thân thể bị phân giải.
Một cổ cảm giác nguy cơ cực độ truyền tới, thân hình của Mặc Đa Lí Tư tức thì bay lùi ra phía sau, tiếp đó thì tay phải vung ra phía sau, và nửa thân người liền hãm nhập vào trong hư không, cùng lúc đó thì tay trái đưa lên và phủ ở trên ngực trái, ngay đúng lúc này thì một thanh âm băng lãnh truyền nhập vào trong tai của Mặc Đa Lí Tư.
"Còn muốn chạy nữa sao? Hiện tại, ta đại biểu cho những oan hồn đã chết ở dưới thanh tà thương này ra phát xét cuối cùng đối với ngươi, hãy đền tội đi!"
Một đoạn lời nói dài như thế, án theo đạo lí thì khi nói ra hết những lời này thì đủ để khiến cho tọa thiên sứ tiến nhập vào trong cánh cửa không gian rồi, nhưng trên sự thật thì sau khi lời này nói ra hết thì Mặc Đa Lí Tư phát hiện bản thân y nhiên vẫn bất động.
"Đó là chuyện gì? Làm sao lại như thế?" Mặc Đa Lí Tư gào thét lên trong lòng, căn bổn không dám tin tưởng cử động của bản thân lại chậm đến thế, hay nói một cách khác thì tốc độ của đối phương lại nhanh đến như thế.
Thiên không đột nhiên ảm đạm, ẩn ước có tiếng sấm chớp rì rầm truyền lại, khắp thiên địa chẳng thể nhìn thấy được thứ gì ngoài cặp cánh ánh sáng đang tổn thương ở sau lưng của Mặc Đa Lí Tư, ngoài cặp cánh đó ra thì phần còn lại cũng chỉ là màn đêm tối vô tận.
Ở sâu thẳm trong hắc ám, một điểm sáng lóe lên, sau đó thì khoách triển ra cả thiên không trong một khoảng thời gian cực ngắn, quang mang bừng sáng chẳng khác gì một mặt trời đang nổ tung ra, nhìn tới nơi nào cũng đều là mang mang chói lóa, Mặc Đa Lí Tư đưa cánh tay trái đang xòe ra về phía nơi xán lạn nhất ….
Xích!
Quang mang đầy trời lóe lên rồi chợp tắt, ở cách sau lưng của Mặc Đa Lí Tư mấy chục trượng, Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng đứng trong gió, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay phải nghiêng tà tà chie về phía mặt đất, chiếc trường bào rách rưới trên thân thể theo đó mà phất phơ phần phật, mái tóc dài cũng tung bay phi vũ ….
"Ngươi thực sự là không nên hàng lâm đến cái vị diện này!" Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, ngân quang trong đôi mắt cũng mau chóng thu liễm đi, thế giới cũng khôi phục lại màu sắc chính thường, thế giới nguyên bổn đang chậm chạp như sên liền khôi phục lại chính thường.
Mặc Đa Lí Tư lẳng lặng không nói tiếng nào, một lúc lâu sau thì trên mặt lộ ra một nụ cười: "Ngươi giết không được ta đâu, những kẻ báng bổ thần đều phải chết!"
Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng đứng trong không trung, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Đúng thế, ta vô pháp giết chết ngươi, chí thiểu là ngươi với loại hình thái này!"
Trên mặt của Mặc Đa Lí Tư vẫn bảo trì nụ cười, một vết nứt từ trên đỉnh trán bên trái kéo thẳng xuống dưới hông bên phải, nồi nứt ra thành hai phần thân thể, phần thân thể bên trên còn chưa tách ra hoàn toàn thì ở chỗ vết nứt đó bùng phát ra đạo đạo kiếm quang sắc bén!
Từ trong thân thể của tọa thiên sứ bùng phát ra quang mang vô tận, như hóa thành một thân người với vạn trượng quang mang, tiếp đó là nổ tung ra rồi hóa thành một đạo quang diễm cao cả trăm trượng và biến mất. Ở nơi mà tọa thiên sứ nổ tung bắn ra một đạo kim quang lên trên thiên không, sau đó thì vẽ ra một đường cong trong không trung rồi cắm xuống mặt cát, đầu thương không ngừng chấn động trong hư không.
Thân hình của Phong Vân Vô Kị cơ hồ như đồng thời hạ thẳng xuống phía dưới, nặng nề đáp xuống dưới mặt cát và quỳ phục tại đó.
Oanh oanh!!
Hai tiếng nổ lớn truyền lại, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn sang thì thấy màn thánh quang tráo ở đằng xa đột nhiên kịch liệt ba động, sau đó thì hai đạo thân ảnh từ trong màn thánh quang tráo đó bay ra ngoài, bốn chiếc cánh ánh sáng ở sau lưng hiện ra rất là nổi bật.
Phốc!
Phong Vân Vô Kị há miệng hộc ra một ngụm máu, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất là buồn bực.
Hai gã thiên sứ bốn cánh, hiện tại dù là có phái một gã thiên sứ đến đến đây đi chăng nữa thì bàn thân y ứng phó cũng không nổi nồi, nhưng hiện tại lại có đến hai gã, Phong Vân Vô Kị làm sao mà không cảm thấy buồn bực cho được.
"Mặc Đa Lí Tư đâu?" Một gã thiên sứ mở miệng hỏi, thần sắc trên mặt ngập tràn những nghi vấn.
Một gã tọa thiên sứ khác dùng đôi mắt ngân sắc quét qua không trung một lượt, lạnh lùng đáp: "Đầu ảnh của Mặc Đa Lí Tư ở vị diện vật chất đã bị hủy diệt! … Mặc Đa Lí Tư thật là quá chủ quan, không ngờ là lại bị một gã nhân loại đế cấp tiêu diệt!"
"Bị hủy diệt! …." Một gã thiên sứ bốn cánh còn lại tức thì lạnh lùng sắc mặt, từ trên nhìn xuống Phong Vân Vô Kị, lạnh giọng nói: "Tội nhân đồ sát tọa thiên sứ, hãy hủy diệt đi!"
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, thảm nhiên mĩm cười: "Thiên sứ các ngươi, vĩnh viễ chỉ biết nói đến câu này hay sao?"
Hai gã tọa thiên sứ nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị mà không mở miệng nói, hai đôi cánh phất nhẹ một cái thì thân người liền lao về phía Phong Vân Vô Kị với tốc độ như lưu tinh.
Ngay khi thiên giới chi kiếm đang bùng cháy thánh diễm cách thân người Phong Vân Vô Kị chưa đầy mấy xích thì từ trong màn thánh quang tráo đột nhiên phù hiện một thái cực đồ cự đại trắng đen phân minh, nó vừa xuất hiện thì liền lập tức chuyển động xoay tròn.
Oanh!
Cả màn thánh quang tráo nổ tung ra, hai thanh thánh kiếm nguyên bổn sắp chém vào đầu Phong Vân Vô Kị của hai gã tọa thiên sứ liền khựng lại, tựa hồ như muốn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng ngay trong lúc này thì hai thanh trường kiếm một trắng một đen đột nhiên đâm thấu qua ngực của hai gã. Hai gã tọa thiên sứ trợn tròn mắt ra, dùng ánh mắt không tin nhìn vào thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực của mình, sau đó thì hai thanh trường kiếm đột nhiên dùng lực khuấy động một cái, hai gã tọa thiên sứ liền hóa thành từng đoàn từng đoang quang điểm và tiêu tán vô tung, trên không trung chỉ còn lại hai quả thiên sứ chi tâm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Nhiều năm đã trôi qua, cuối cùng thì cũng đã thoát ra rồi …." Một thanh âm thương lão truyện vào bên tai của Phong Vân Vô Kị, y vừa nghe thấy thế thì đờ người ra, sau đó thì ngẩng đầu lên theo quán tính ….
Hình ảnh của cả thế giới thu vào tầm mắt chỉ có hai màu trắng đen, thiên địa -- đã không còn là thiên địa nguyên bổn nữa, ở trong cặp mắt của Phong Vân Vô Kị thiên địa quen thuộc trước mắt bất thình lình biến mất, những thứ đập vào trong mắt chỉ là vô số những sợi dây đan xen và quấn lại với nhau án theo các quy luật khác nhau, mỗi một sợi dây đều uẩn hàm một năng lượng cường đại.
Ngẩng mặt nhìn lên trên trời thì thấy trên thiên không dập dờn biến ảo, đạo đạo năng lượng sung xích cả vòm trời do vô số những sợi dây đó tổ thành, mỗi một loại năng lượng đều có một cường độ bất đồng, mà triển hiện ra trong mắt cũng với màu sắc bất đồng. Giữa các sợi dây đó và những đạo năng lượng tuần hoàn lưu động, phần lớn đều là một phiến hư vô, một phiến hư vô thâm trầm đen tối.
Cúi mặt xuống nhìn mặt đất thì thấy đại địa đã không còn là mặt đất nữa. Cả mặt đất, hay nói chính xác hơn là cả cái thế giới này -- đã biến ảo thành một chiếc lồng do các sợi tơ tằm tổ thành, khắp thiên địa sung mãn những mảnh vỡ trắng đen, từ trước tới giờ thì Phong Vân Vô Kị chưa từng nghĩ qua bộ dạng chân thật của thiên địa -- không ngờ lại là cái bộ dạng như thế này.
Đưa ra một cánh tay thăm dò những mảnh vỡ màu đen đang ngập tràn khắp thiên địa, Phong Vân Vô Kị mạc nhiên nhìn thấy cánh tay của mình dần dần biến mất, trông chẳng khác gì đã tiến nhập vào trong một thế giới khác, còtruyenfull.vn tim thì vô hỉ vô bi, tựa hồ như đã không còn liên quan gì với cái thế giới này nữa.
Quay đầu lại, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy bốn thanh thương do quang mang tổ thành y nhiên vẫn còn găm trên thân thể của mình. Thông qua cơ thịt, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy từng khối từng khối cốt cách với cấu trúc dạng tổ ong, ở nơi tương liên với mũi thương cũng đang đang rỉ ra những tia năng lượng.
Phong Vân Vô Kị chầm chậm nắm lấy thanh trường thương do quang mang tổ thành đó, thánh diễm bùng cháy trên thanh trường thương đó cũng dần theo đó mà lụi tắt.
Phốc!
Phong Vân Vô Kị nắm chặt lấy chuôi thương của thanh trường thương thánh quang đó, rồi dùng lực rút ra, thanh trương thương đó rời khỏi cơ thể và mang theo một mảng huyết nhục thật lớn, máu ở trên vai cũng theo đó mà chảy ra xối xả.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Cả bốn thanh thánh quang trường thương đều bị Phong Vân Vô Kị dần dần rút ra ngoài, ngay cả những mảng huyết nhục ở trên đó cũng dần dần bị bốc hơi và hóa thành một luồng khói. Tĩnh lặng quan sát nhưng mảng huyết nhục đó chầm chậm hóa thành khói mây, trong lòng của Phong Vân Vô Kị vẫn vô hỉ vô bi.
Bốn cái động huyệt ở hai vai và đùi chảy ra máu như xối xả, nhưng chỉ trong chốc lát thì những động huyệt đó liền khép lại, ở trên những vết thương đều có một luồng khí tức màu xanh nhạt đang tấn tốc lưu động, rất nhanh sau đó thì cơ nhục mới được sinh ra. Trong tình huống chẳng có chút ba động nào, sinh tử nhị khí có được từ Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công trong thân thể của Phong Vân Vô Kị tấn tốc phân li, sinh khí mau chóng lưu chuyển tuần hoàn khắp toàn thân kinh mạch nhằm chữa trị vết thương và sinh máu.
Thánh diễm hừng hực y nhiên vẫn bùng cháy trên thân thể, phần đang đốt cháy không phải là nhục thể mà chính là linh hồn, Phong Vân Vô Kị dùng cặp ngân mâu băng lãnh nhìn quét qua ngọn thánh diễm đang bùng cháy, cặp mày không khỏi có hơi cau lại, bất thình lình trong nội thể của y bùng phát ra một cổ tinh thần bạo phong, ngọn thánh diễm đang bùng cháy tức thì nhưng ngọn đèn trong gió và rồi vụt tắt.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, thanh trường thương Long Cơ Nỗ Tư màu hoàng kim đang chầm chậm xoay tròn trong không trung, tốc độ chậm đến mực khó mà hình dung. Ở trong cái thế giới này ở trong đôi mắt của Phong Vân Vô Kị đột nhiên như biến thành một thế giới chậm như sên, tất cả mọi chuyện đều xảy ra cực kì chậm rãi, chậm đến mức không thể tin được.
Thanh trường thương Long Cơ Nỗ Tư kim sắc vẫn chầm chậm xoay chuyển trong không trung, Phong Vân Vô Kị vẫn ngạo nhiên đứng ở trên mặt đất, sự áp bức cường đại khiến ở cạnh bên thân thẻ của Phong Vân Vô Kị như bị áp súc cực độ, mặt cát ở phía dưới cũng theo đó mà bị áp tản ra ngoài, làm lộ ra một mảnh đất trống rộng rãi, Phong Vân Vô Kị vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, mạc nhiên nhìn vào thanh thánh thương Long Cơ Nỗ Tư đang phá khai không khí mà đâm tới đây.
Nếu như nói tốc độ đang tiến tới của thánh thương quá chậm rãi thì Phong Vân Vô Kị lại bay lên trên cao với tốc độ cực nhanh, lướt người sang bên cạnh thanh thánh thương. Trong tiếng kêu vun vút chói tai của Long Cơ Nỗ Tư, Phong Vân Vô Kị đưa hai tay tới và xuyên qua tầng tầng hỏa diễm kim sắc, nắm lấy thân thương ….
Xích! ~~
Một làn khói nhạt mang theo những tiếng xích xích từ trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị bốc lên, thanh thương Long Cơ Nỗ Tư với màu kim sắc đột nhiên chuyển sang màu đỏ hồng chẳng khác gì thiếc nung, trên thân thương không ngừng lưu động vô số phù văn huyết sắc.
Những phù văn trên thân thương đang lưu động một cách bình hòa bất thình lình gia tốc, sau đó thuận theo ngọn thánh diễm kim sắc mà du tẩu về phía hai tay của Phong Vân Vô Kị.
Xích xích!!
Hai bàn tay nắm lấy thân thánh thương của Phong Vân Vô Kị bị ngọn hỏa diễm kim sắc đó nuốt chửng, trên bề mặt của hai bàn tay mau chóng trở nên đen xì, tiếp đó là vô số những cái lỗ nhỏ xuất hiện trên cơ nhục, những phù văn huyết hồng cũng theo đó mà dọc theo hai tay của Phong Vân Vô Kị mà chui vào trong thân thể của y ….
A!
Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngẩng mặt lên trời mà gầm lên một tiếng, tiếng gầm như một ngọn sóng dữ dâng thẳng lên vòm trời, quét sạch vân khí trên thiên không, trong phạm vi mấy trăm thước không ngừng cuồn cuộn những cơn sóng cát. Trong tiếng gầm đó, Phong Vân Vô Kị bất thình lình nắm chặt lấy thánh thương Long Cơ Nỗ Tư, sinh chi khí trong thân thể mau chóng ập tới hai tay, cấp tốc chữa trị những vết bỏng trên tay do thánh diễm kim sắc gây nên, đồng thời thì tử chi lực cũng theo sát sau sinh chi lực mà tiến nhập vào trong thân thương.
Một màn thánh diễm kim sắc tản mác ra theo hình sóng, tiếp đó thì Phong Vân Vô Kị chấn tan lực trùng kích cường đại trên thân thương, đồng thời giơ thanh trường thương lên trên đỉnh đầu rồi phóng thẳng vào gã tọa thiên sứ ở trên không trung.
Thánh thương Long Cơ Nỗ Tư hóa thành một vệt quang mang màu trắng, lẳng lặng xuyên qua tầng tầng không gian mà xạ ngược về với tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần ….
Trên thiên không, gã tọa thiên sứ kia đang tĩnh lặng nhìn thanh thánh thương xạ thẳng vào Phong Vân Vô Kị, trong mắt là một phiến băng lãnh, chỉ cần thánh thương đâm xuyên qua tam tạng của gã nhân loại Thái Cổ này thì gã ta tất tử vô nghi.
Ngay khi thanh thánh thương đó cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy mười trượng, thì chuyện không tưởng đã bất thình lình phát sinh dưới sự chú thị của hắn ta.
Phong Vân Vô Kị nguyên bổn với bốn thanh trường thương đang găm trên người đột nhiên biến mất, chính xác là bất thình lình biến mất ngay trước mắt của gã tọa thiên sứ này, gã ta lướt mắt nhìn khắp đại địa cũng không nhìn thấy tung ảnh của Phong Vân Vô Kị, tựa hồ như Phong Vân Vô Kị đã biến thành không khí đi vậy.
Tiếp sát sau đó thì thánh thương đột nhuên ngưng lại ở trong không trung, thánh diễm kim sắc hùng hực trên thân thương đột nhiên nổ tung ra, rồi trong màn khí lãng của trận nổ đó thì không biết là đã xảy ra chuyện gì mà thánh thương lại nất thình lình bay ngược trở lại với tốc độ càng nhanh hơn.
Ngay khi tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư phát hiện ra điểm này thì thanh thánh thương đã ập tới trước mặt, trên mặt của hắn ta lóe lên một thần sắc kinh hãi. Tay phải vừa mới nâng lên chưa được nửa thốn thì thanh thánh thương đã đâm xuyên vào ngực của hắn. Mũi thương đâm xuyên ra thẳng sau lưng và gắm chặt lấy chiếc cánh trắng và xám lại với nhau, lực trùng kích cường đại của nó còn mang theo hắn ta bay ra xa mấy trăm trượng, thánh diễm kim sắc loáng một cái đã nuốt chửng lấy Mặc Đa Lí Tư.
A!
Mặc Đa Lí Tư phát ra một tiếng gào thảm thiết, thánh diễm trên thiên giới chỉ thương hại đến tọa thiên sứ với mức độ hữu hạn, điều chân chính khiến cho Mặc Đa Lí Tư cảm thấy tuyệt vọng và thống khổ chính là lực hủy diệt bàng đại uẩn hàm ở trên thánh thương, nhoài ra còn có những oán hồn bất diệt của những cường giả đã chết ở trên thánh thương Long Cơ Nỗ Tư.
Xích!
Ở nơi mà thánh thương xuyên qua trên thân thể của Mặc Đa Lí Tư lẳng lặng phân giải ra, không có chút máu nào chảy ra, chỉ có những chiếc lỗ nhỏ bé mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Loại thương thế này, đối với những sinh vật khác mà nói thì có thể nói là vết thương trí mạng, nhưng đối với tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư mà nói thì chỉ là có chút đau đớn mà thôi, thiên sứ chi tâm với nguồn năng lượng bàng đại ở bên ngực trái mau chóng phát ra từng tia từng tia năng lượng thánh khiết nhằm tu bổ lại phần thân thể bị phân giải.
Một cổ cảm giác nguy cơ cực độ truyền tới, thân hình của Mặc Đa Lí Tư tức thì bay lùi ra phía sau, tiếp đó thì tay phải vung ra phía sau, và nửa thân người liền hãm nhập vào trong hư không, cùng lúc đó thì tay trái đưa lên và phủ ở trên ngực trái, ngay đúng lúc này thì một thanh âm băng lãnh truyền nhập vào trong tai của Mặc Đa Lí Tư.
"Còn muốn chạy nữa sao? Hiện tại, ta đại biểu cho những oan hồn đã chết ở dưới thanh tà thương này ra phát xét cuối cùng đối với ngươi, hãy đền tội đi!"
Một đoạn lời nói dài như thế, án theo đạo lí thì khi nói ra hết những lời này thì đủ để khiến cho tọa thiên sứ tiến nhập vào trong cánh cửa không gian rồi, nhưng trên sự thật thì sau khi lời này nói ra hết thì Mặc Đa Lí Tư phát hiện bản thân y nhiên vẫn bất động.
"Đó là chuyện gì? Làm sao lại như thế?" Mặc Đa Lí Tư gào thét lên trong lòng, căn bổn không dám tin tưởng cử động của bản thân lại chậm đến thế, hay nói một cách khác thì tốc độ của đối phương lại nhanh đến như thế.
Thiên không đột nhiên ảm đạm, ẩn ước có tiếng sấm chớp rì rầm truyền lại, khắp thiên địa chẳng thể nhìn thấy được thứ gì ngoài cặp cánh ánh sáng đang tổn thương ở sau lưng của Mặc Đa Lí Tư, ngoài cặp cánh đó ra thì phần còn lại cũng chỉ là màn đêm tối vô tận.
Ở sâu thẳm trong hắc ám, một điểm sáng lóe lên, sau đó thì khoách triển ra cả thiên không trong một khoảng thời gian cực ngắn, quang mang bừng sáng chẳng khác gì một mặt trời đang nổ tung ra, nhìn tới nơi nào cũng đều là mang mang chói lóa, Mặc Đa Lí Tư đưa cánh tay trái đang xòe ra về phía nơi xán lạn nhất ….
Xích!
Quang mang đầy trời lóe lên rồi chợp tắt, ở cách sau lưng của Mặc Đa Lí Tư mấy chục trượng, Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng đứng trong gió, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay phải nghiêng tà tà chie về phía mặt đất, chiếc trường bào rách rưới trên thân thể theo đó mà phất phơ phần phật, mái tóc dài cũng tung bay phi vũ ….
"Ngươi thực sự là không nên hàng lâm đến cái vị diện này!" Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, ngân quang trong đôi mắt cũng mau chóng thu liễm đi, thế giới cũng khôi phục lại màu sắc chính thường, thế giới nguyên bổn đang chậm chạp như sên liền khôi phục lại chính thường.
Mặc Đa Lí Tư lẳng lặng không nói tiếng nào, một lúc lâu sau thì trên mặt lộ ra một nụ cười: "Ngươi giết không được ta đâu, những kẻ báng bổ thần đều phải chết!"
Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng đứng trong không trung, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Đúng thế, ta vô pháp giết chết ngươi, chí thiểu là ngươi với loại hình thái này!"
Trên mặt của Mặc Đa Lí Tư vẫn bảo trì nụ cười, một vết nứt từ trên đỉnh trán bên trái kéo thẳng xuống dưới hông bên phải, nồi nứt ra thành hai phần thân thể, phần thân thể bên trên còn chưa tách ra hoàn toàn thì ở chỗ vết nứt đó bùng phát ra đạo đạo kiếm quang sắc bén!
Từ trong thân thể của tọa thiên sứ bùng phát ra quang mang vô tận, như hóa thành một thân người với vạn trượng quang mang, tiếp đó là nổ tung ra rồi hóa thành một đạo quang diễm cao cả trăm trượng và biến mất. Ở nơi mà tọa thiên sứ nổ tung bắn ra một đạo kim quang lên trên thiên không, sau đó thì vẽ ra một đường cong trong không trung rồi cắm xuống mặt cát, đầu thương không ngừng chấn động trong hư không.
Thân hình của Phong Vân Vô Kị cơ hồ như đồng thời hạ thẳng xuống phía dưới, nặng nề đáp xuống dưới mặt cát và quỳ phục tại đó.
Oanh oanh!!
Hai tiếng nổ lớn truyền lại, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn sang thì thấy màn thánh quang tráo ở đằng xa đột nhiên kịch liệt ba động, sau đó thì hai đạo thân ảnh từ trong màn thánh quang tráo đó bay ra ngoài, bốn chiếc cánh ánh sáng ở sau lưng hiện ra rất là nổi bật.
Phốc!
Phong Vân Vô Kị há miệng hộc ra một ngụm máu, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất là buồn bực.
Hai gã thiên sứ bốn cánh, hiện tại dù là có phái một gã thiên sứ đến đến đây đi chăng nữa thì bàn thân y ứng phó cũng không nổi nồi, nhưng hiện tại lại có đến hai gã, Phong Vân Vô Kị làm sao mà không cảm thấy buồn bực cho được.
"Mặc Đa Lí Tư đâu?" Một gã thiên sứ mở miệng hỏi, thần sắc trên mặt ngập tràn những nghi vấn.
Một gã tọa thiên sứ khác dùng đôi mắt ngân sắc quét qua không trung một lượt, lạnh lùng đáp: "Đầu ảnh của Mặc Đa Lí Tư ở vị diện vật chất đã bị hủy diệt! … Mặc Đa Lí Tư thật là quá chủ quan, không ngờ là lại bị một gã nhân loại đế cấp tiêu diệt!"
"Bị hủy diệt! …." Một gã thiên sứ bốn cánh còn lại tức thì lạnh lùng sắc mặt, từ trên nhìn xuống Phong Vân Vô Kị, lạnh giọng nói: "Tội nhân đồ sát tọa thiên sứ, hãy hủy diệt đi!"
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, thảm nhiên mĩm cười: "Thiên sứ các ngươi, vĩnh viễ chỉ biết nói đến câu này hay sao?"
Hai gã tọa thiên sứ nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị mà không mở miệng nói, hai đôi cánh phất nhẹ một cái thì thân người liền lao về phía Phong Vân Vô Kị với tốc độ như lưu tinh.
Ngay khi thiên giới chi kiếm đang bùng cháy thánh diễm cách thân người Phong Vân Vô Kị chưa đầy mấy xích thì từ trong màn thánh quang tráo đột nhiên phù hiện một thái cực đồ cự đại trắng đen phân minh, nó vừa xuất hiện thì liền lập tức chuyển động xoay tròn.
Oanh!
Cả màn thánh quang tráo nổ tung ra, hai thanh thánh kiếm nguyên bổn sắp chém vào đầu Phong Vân Vô Kị của hai gã tọa thiên sứ liền khựng lại, tựa hồ như muốn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng ngay trong lúc này thì hai thanh trường kiếm một trắng một đen đột nhiên đâm thấu qua ngực của hai gã. Hai gã tọa thiên sứ trợn tròn mắt ra, dùng ánh mắt không tin nhìn vào thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực của mình, sau đó thì hai thanh trường kiếm đột nhiên dùng lực khuấy động một cái, hai gã tọa thiên sứ liền hóa thành từng đoàn từng đoang quang điểm và tiêu tán vô tung, trên không trung chỉ còn lại hai quả thiên sứ chi tâm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Nhiều năm đã trôi qua, cuối cùng thì cũng đã thoát ra rồi …." Một thanh âm thương lão truyện vào bên tai của Phong Vân Vô Kị, y vừa nghe thấy thế thì đờ người ra, sau đó thì ngẩng đầu lên theo quán tính ….
Bình luận facebook