-
Chương 531
Các cường giả tiềm tu trước kia chưa từng gặp qua An Đức Liệt, chỉ biết hắn là con trai thứ hai của đại đế vương triều lớn nhất Ma Giới. Kẻ này đại biểu cho Ma Giới tiến vào Thái Cổ đàm phán, nhưng không ngờ vừa mới đặt chân đến Thái Cổ đã gọi tên của Kiếm Thần, giống như đã từng quen biết trước kia. Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, đầy vẻ kinh ngạc.
Đám người tiềm tu vẫn luôn ở trong lòng đất bí ẩn tu luyện, vì vậy không biết chuyện. Nhưng rất nhiều cường giả có mặt như đám trưởng lão Bắc Hải và Thánh điện, trước giờ vẫn luôn chú ý đến những gì Phong Vân Vô Kỵ trải qua lại biết rõ. Ban đầu Phong Vân Vô Kỵ chính là bị tên nhị hoàng tử này bắt đến Ma Giới, sau đó mấy trăm năm đột nhiên trở về Thái Cổ. Không ai biết trong khoảng thời gian mấy trăm năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể nhận ra là khi An Đức Liệt mỉm cười gọi tên của Kiếm Thần, không hề có ý hữu hảo gì.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn lạnh lùng, trên gương mặt tuấn tú không nhìn ra được một chút dao động tâm tình này, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy An Đức Liệt, lạnh nhạt đáp một câu:
- Nhị hoàng tử, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?
- Hà hà, có lẽ là ta nhận lầm. Trước kia chúng ta quả thật chưa từng gặp nhau.
An Đức Liệt cười hà hà, liền thay đổi đề tài.
Đám cao tầng Thái Cổ chung quanh biết rõ nội tình đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần đàm phán này trên danh nghĩa là do Thánh điện phụ trách, nhưng tình huống thật sự lại không phải như vậy.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ công bố thân phận Đệ Ngũ Chí Tôn, đại biểu đàm phán cũng đã được dời sang hắn. Ngày đó mọi người có mặt đều hiểu, Thánh điện chỉ là người phát ngôn của Chí Tôn mà thôi. Khi Chí Tôn đã xuất hiện ở nơi đàm phán, Thánh điện không thể vượt quyền Chí Tôn để đạt thành bất kỳ hiệp nghị nào với Ma Giới.
Điều duy nhất không hiểu là Phong Vân Vô Kỵ lại dùng danh nghĩa Chí Tôn, ra lệnh cho tất cả nhân chứng ngày đó không được tiết lộ thân phận Chí Tôn của hắn ra ngoài, đồng thời cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Song phương đều tránh nhắc đến hiềm khích ngày đó, đối với mọi người đây chính là kết quả tốt nhất. Bằng không một khi tiết lộ ra ngoài, một bên là đại biểu của Ma Giới, còn một bên là đại biểu Thái Cổ, hai bên lại có hiềm khích với nhau, vậy thì lần đàm phán này vốn chẳng cần phải tiến hành, cứ giao chiến là xong.
An Đức Liệt xoa hai tay một chút, ánh mắt quét qua trên mặt đám cao tầng Thái Cổ. Khi nhìn đến bóng dáng màu đỏ sau người các trưởng lão Bắc Hải, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên. Dường như cảm ứng được ánh mắt An Đức Liệt, Phượng Phi chợt ngẩng đầu lên, chán ghét nhìn lướt qua hắn, sau đó lại cúi đầu xuống.
Nụ cười lạnh trên khóe miệng An Đức Liệt rất nhanh thu lại, thay bằng một nụ cười hài hòa, nói sang sảng:
- Đã hơn hai mươi ngày, không biết các ngươi đã bàn tính ra sao rồi? Hãy nói cho ta biết quyết định của các ngươi, là muốn chiến hay là muốn hòa?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chưởng khống giả Thánh điện mặc áo bào màu bạc. Ở nơi này, trên danh nghĩa chưởng khống giả Thánh điện vẫn là người có quyền lực cao nhất.
- Sứ giả! Ba trăm vạn con tin Thái Cổ hoàn toàn vượt quá giới hạn mà chúng ta có thể chấp nhận. Con số này chúng ta không thể nào đồng ý. Nếu như quý phương vẫn kiên trì đòi ba trăm vạn nhân tộc Thái Cổ đến Ma Giới, vậy thì thật đáng tiếc…
- Chờ đã!
An Đức Liệt vươn tay trái ra ngăn cản, nói:
- Nếu chúng ta đã phái đại biểu đến Thái Cổ tham gia đàm phán lần nữa, dĩ nhiên là có thành ý. Nói cách khác, về chuyện này chúng ta có thể nhún nhường một chút thích hợp. Đương nhiên, bên phía nhân tộc các ngươi cũng nhất định phải nhượng bộ một chút.
Ánh mắt chưởng khống giả liếc sang một lão nhân áo xanh tóc bạc mặt hồng bên cạnh. Lão nhân kia hiểu ý, liền vươn thẳng người bước lên phía trước một bước, lớn tiếng nói:
- Ban đầu bốn phương tụ họp tại Thái Cổ, thảo luận với nhau về hiệp nghị hòa bình. Lúc ấy huyết tộc, Thiên Đường cùng với ma tộc các ngươi muốn chúng ta dùng phương thức con tin để bày tỏ thành ý hòa bình, chúng ta đã đồng ý. Sau đó các ngươi lại tự thương nghị với nhau. Huyết tộc và Thiên Đường đã giao điều khoản này cho ma tộc các ngươi thi hành, vì vậy mới có chuyện cách một đoạn thời gian, Thái Cổ ta lại điều một số con tin đến Ma Giới. Ban đầu con số được định ra là năm mươi vạn nhân loại, từ trước đến giờ chúng ta vẫn luôn nghiêm khắc chấp hành, không hề dây dưa lỡ việc. Nhưng lần này quý phương lại tự tiện gia tăng số lượng con tin lên tới ba trăm vạn, lại không đưa ra lý do cụ thể. Thứ cho chúng ta khó mà tuân mệnh!
- Hừ, cuộc chiến thần ma đã qua nhiều năm như vậy, Thái Cổ các ngươi có lẽ cũng đã khôi phục nguyên khí rồi chứ. Chỉ vỏn vẹn ba trăm vạn người cũng không tập hợp được, các ngươi cho rằng chúng ta ngu ngốc sao?
Sau người An Đức Liệt, một tên Thiên Ma Thần bên hông đeo một chiếc chày dài bỗng tiến lên phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Ta nghĩ nhân tộc các ngươi chắc là muốn cố ý làm trái Thái Cổ hiệp nghị. Chẳng lẽ nhân tộc bây giờ lông cánh đã đủ, muốn cùng lúc đối kháng với ba tộc thần, ma, huyết sao?
Mọi người đều biến sắc:
- Người cố ý làm trái Thái Cổ hiệp nghị là ma tộc các ngươi mới đúng! Vô số năm qua điều lệ này vẫn không thay đổi, tại sao lần này lại một mực tăng lên gấp sáu lần? Chẳng lẽ là khi dễ Thái Cổ ta không có người sao?
Vẻ mặt An Đức Liệt vẫn lạnh nhạt, tay phải cầm lấy ly sứ rên bàn vuông cao chỉ vài thước, nhẹ nhàng nếm một hớp, lúc này mới nói một cách không nhanh không chậm:
- Các ngươi muốn lý do sao? Hà hà, không phải chính các ngươi đã nói rồi sao? Lúc trước chính là "ban đầu định ra" năm mươi vạn, nếu là như vậy thì dĩ nhiên có thể thay đổi. Chúng ta là căn cứ theo tình huống hiện giờ, cho rằng con số này phải gia tăng đến ba trăm vạn mới thích hợp. Lý do này đã đủ chưa?
- Con số này không thể chấp nhận.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lên tiếng. Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
- Hử?
Cặp mắt An Đức Liệt nhíu lại, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh, uy nghiêm nói:
- Nói như vậy, nhân loại Thái Cổ các ngươi là muốn chiến tranh?
- Nếu muốn chiến, vậy thì cứ chiến.
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên đáp, không hề do dự chút nào, trong thân thể thẳng tắp như trường kiếm lộ ra một sự tự tin và bá khí.
An Đức Liệt ngạc nhiên, đây cũng không phải là mục đích mà hắn tới, liền khẽ mỉm cười nói:
- Không cần thật tình như thế! Ta nói rồi, con số này chỉ là dự định, còn chưa xác định. Lần này chúng ta phái người đến thương lượng, đã nói lên thành ý của chúng ta rồi. Bất luận như thế nào, chúng ta hi vọng Thái Cổ cũng sẽ tỏ rõ thành ý của các ngươi.
- Thành thật mà nói, sở dĩ chúng ta đột nhiên đề cao số lượng con tin, cũng là vì xét thấy một số kẻ trong các ngươi đã có hành động càn quấy, khiến cho chúng ta cảm thấy bất an. Chẳng hạn như trước đây không lâu, hai vị cao thủ của Thái Cổ các ngươi đã chạy tới Ma Giới chúng ta, trắng trợn tàn sát tộc nhân Ma Giới chúng ta, sau khi giết chết hàng ngàn vạn cao thủ lại ung dung rời đi. Hành động này đã vi phạm nghiêm trọng Thái Cổ hiệp nghị mà chúng ta ký kết. Chúng ta cần các ngươi tỏ rõ thành ý hòa bình của mình
Nói đến đây, An Đức Liệ lại đầy hàm ý liếc mắt nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi .
Đám trưởng lão Bắc Hải nhất thời hiểu ra. Chuyện mà tên sứ giả Ma Giới này nói có lẽ là trước đây không lâu, Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu đã chọn Ma Giới làm nơi quyết chiến, cuối cùng lại bị đám vương triều đại đế của Ma Giới mai phục vây công. Có điều từ trong miệng vị sứ giả Ma Giới này nói ra lại trở thành hai đại cao thủ Thái Cổ liên thủ tàn sát ma tộc tại Ma Giới.
- Sứ giả chắc là nghĩ sai rồi. Nhân loại Thái Cổ Chúng ta làm sao có thể chạy đến Ma Giới các ngươi tàn sát được chứ?
Một tên cường giả tiềm tu nghi hoặc nói. Số người biết Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ quyết chiến không ít, nhưng người biết được tình huống thật sự thì cũng không nhiều.
- Không biết Ma Giới giải thích như thế nào về việc trước đây không lâu, tám vị đại đế vương triều đột nhiên xuất hiện ở Thái Cổ, tiêu diệt hơn một ngàn vạn tộc nhân Thái Cổ chúng ta?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên chất vấn.
- Nói bậy! Đại đế vương triều Ma Giới Chúng ta tôn quý thế nào, làm sao có thể tám người liên thủ xông vào Thái Cổ tàn sát nhân tộc các ngươi?
Một tên Thiên Ma Thần vẻ mặt kinh ngạc, sau đó tức giận chất vấn.
An Đức Liệt bỗng quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào tên Thiên Ma Thần theo hầu kia. Đây là Thiên Ma Thần do các vương triều đại đế khác phái đến tham gia đàm phán, sức ảnh hưởng của An Đức Liệt đối với hắn không hề lớn.
"Tên ngu ngốc này!" - An Đức Liệt trong lòng giận dữ mắng. Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, tám đại đế vương triều Ma Giới không thể nào lại vô duyên vô cớ cùng nhau chạy đến Thái Cổ trắng trợn giết chóc một trận như vậy. Chưa nói đến chuyện mười ba đại đế vương triều cũng không phải là đồng lòng với nhau, trong nội bộ cũng có thù oán. Tranh quyền đoạt thế, vương triều tranh bá là chuyện bình thường, vốn không có khả năng cùng nhau làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa chỉ nội tên tuổi của tứ đại Chí Tôn thần bí nhất Thái Cổ cũng đủ để chấn nhiếp tất cả đại đế vương triều, khiến bọn họ không dám tùy tiện dùng chân thân bước vào Thái Cổ.
Ngay cả Chủ Thần cũng có thể đánh ngã, huống hồ là đại đế vương triều nhỏ bé.
Lời vừa nói ra, tên Thiên Ma Thần kia lập tức nhận ra mục đích của Phong Vân Vô Kỵ, không khỏi trợn mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái.
Quả nhiên, Phong Vân Vô Kỵ vừa nghe xong liền cười lạnh nói:
- Hai vị tộc nhân Thái Cổ Chúng ta có thể đi vào Ma Giới tàn sát ngàn vạn người, đại đế vương triều của các ngươi tại sao lại không thể vào Thái Cổ giết người? Nếu như so sánh, e rằng các ngươi mới là kẻ không có thành ý.
Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ và các trưởng lão Bắc Hải đều hiểu, phía ma tộc vốn là bóp méo tình hình thực tế hôm đó, đem chuyện Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ bị phục kích nói thành hai người chủ động tàn sát, có điều chuyện như vậy từ trước đến giờ có miệng cũng không nói rõ được. Nếu như cứ dây dưa xem chuyện này thật hay giả, ngược lại sẽ trúng kế của ma tộc. Do đó Phong Vân Vô Kỵ mới trực tiếp vẽ bầu theo hồ lô, bịa ra chuyện tám đại đế vương triều Ma Giới cùng nhau xông Thái Cổ.
Hai bên đều là ăn nói lung tung, không hề có chứng cụ thể.
"Ngươi tốt nhất câm miệng lại cho ta, nơi này do ta làm chủ!" – Giọng nói của An Đức Liệt điên cuồng hét lên trong biển ý thức của tên Thiên Ma Thần kia, trong thanh âm đầy hung ác, khí tức đến từ Hắc Ám Quân Chủ làm cho người ta sợ hãi.
Tên Thiên Ma Thần kia lập tức tâm thần rung động, vẻ mặt kinh hãi nhìn An Đức Liệt. Bây giờ hắn mới hiểu được, vì sao một tên hoàng tử chuyên núp bóng dưới vương triều lại có thể đại biểu Ma Giới tham dự cuộc đàm phán này. Đây nào có phải là hoàng tử gì, vốn chính là một tên Hắc Ám Quân Chủ.
"Nếu đã nghe rõ thì hãy câm miệng ngươi lại, yên lặng đứng một bên cho ta!" - An Đức Liệt hung ác nói, nhưng trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười.
- Chúng ta có thể ngồi ở đây là đã tỏ rõ thành ý của chúng ta. Bây giờ chúng ta muốn nhìn thấy thành ý của nhân tộc Thái Cổ các ngươi. Nếu các ngươi cảm thấy không thể chấp nhận con số ba trăm vạn, vậy chúng ta hi vọng các ngươi có thể nói ra giới hạn mà các ngươi có thể đồng ý, chúng ta sẽ xem xét.
An Đức Liệt không muốn dây dưa đến những chuyện khác, liền trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
- Nếu như chúng ta cảm thấy các ngươi có thành ý, vậy thì dù có thấp một chút, chúng ta cũng không phải là không thể chấp nhận. Còn nếu như con số của các ngươi vốn chẳng hề biểu thị thành ý, vậy lần đàm phán này cũng không cần tiến hành nữa.
Nói đến đây, An Đức Liệt liền để xuống ly trà hương, ấn vào đầu gối đứng lên. Đám Thiên Ma Thần đi theo lập tức cẩn thận nhìn chung quanh, tập trung đến sau người An Đức Liệt.
Chưởng khống giả không khỏi biến sắc. Theo như lập trường của Thánh điện, chính là phải cố hết sức sức để trì hoãn thời gian diễn ra chiến tranh thần ma. Từ trước đến nay, Thánh điện vẫn luôn có một quy định bất thành văn là: Thánh điện nhất định phải cố hết khả năng, dù có hi sinh lớn hơn cũng phải kéo dài thời gian cho Thái Cổ, trì hoãn cuộc chiến thần ma đến khi Chí Tôn thứ năm sinh ra, hơn nữa ba đại Chí Tôn còn lại cũng phải khỏi hẳn, từ trong ngủ mê tỉnh lại.
Đây là chuyện từ ban đầu khi Thánh điện thành lập đã được các đại chưởng khống giả ngầm thừa nhận.
Thái Cổ không e ngại chiến tranh, nhưng dù thế nào cũng nhất định phải trì hoãn thời gian chiến tranh đến khi ba đại Chí Tôn đều từ trong ngủ say chữa thương tỉnh lại, đồng thời vị Chí Tôn thứ năm ra đời.
"Đệ Ngũ Chí Tôn dù sao cũng còn quá trẻ, phi thăng chỉ mới ngàn vạn năm, còn chưa hoàn toàn hiểu được tình thế của Thái Cổ. Hiện giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính." - Cắn răng một cái, chưởng khống giả Thánh điện liền vượt quyền Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:
- Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể đồng ý tám mươi vạn con tin. Con số ba trăm vạn không thể nào chấp nhận được.
Trưởng lão Bắc Hải và Phong Vân Vô Kỵ đều giật mình. Phong Vân Vô Kỵ mấp máy môi giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.
Chưởng khống giả Thánh điện làm sao không biết, một khi nói như vậy thì đồng nghĩa đã đem quyền chủ động giao cho phía ma tộc. Những lời này vô tình đã thừa nhận nhân loại Thái Cổ chấp nhận yêu cầu gia tăng con tin của Ma Giới, trong khi đây vốn là một yêu cầu vô lý.
"Hắc Ám viễn chinh quân…" - Ánh mắt chưởng khống giả lướt qua An Đức Liệt, nhìn vào cánh cổng truyền tống kia: "Một khi khai chiến, chỉ sợ người chết còn vượt xa ba trăm vạn. So sánh hai thứ, chỉ đành phải chọn thứ nhẹ hơn. Khi nào ba đại Chí Tôn hoàn toàn khôi phục thương thế, bốn đại Chí Tôn tụ họp, cho dù tình thế không tốt thì trong cuộc chiến thần ma lần thứ hai chúng ta cũng có thể đứng vào thế bất bại. Ít nhất Thái Cổ còn có thể tiếp tục duy trì. Nếu như khai chiến trước thời gian, e rằng…"
Giờ phút này trong lòng chưởng khống giả cảm thấy rất khổ sở, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt, cũng không dám tiếp xúc với ánh mắt của những người khác.
"Không cần để ý!" – Giọng nói lãnh đạm của Phong Vân Vô Kỵ vang lên trong tai chưởng khống giả: "Cửu tinh đã sắp hội tụ, cuộc chiến thần ma lần thứ hai cũng không còn xa. Dù phía ma tộc nói lên một trăm vạn, ba trăm vạn, thậm chí là một ngàn vạn tộc nhân làm con tin cũng được, chúng ta đều có thể cố hắng đáp ứng. Chỉ cần không ngừng trì hoãn cho đến khi Chí Tôn tỉnh lại là ổn. Trong thời gian đó các người hãy cố gắng ứng phó với phía Ma Giới, cố gắng làm cẩn thận đến giọt nước cũng không được lọt. Nói thật ra thì lần đàm phán này vốn không cần thiết. Ma tộc đàm phán là giả, dò xét thực lực của Thái Cổ… mới là thật. Ngài hãy xem ánh mắt của hắn!"
Nghe Phong Vân Vô Kỵ nói như thế, chưởng khống giả quả nhiên phát hiện, ánh mắt của An Đức Liệt vẫn luôn đảo qua trên người đám tộc nhân Thái Cổ tụ tập ở đây, chỉ là hắn che giấu rất tốt, mượn việc uống trà hương và phương thức đàm phán để ẩn đi ánh mắt dò xét của mình. Nhìn đến đây, chưởng khống giả trong lòng nhất thời trầm xuống, liền dứt khoát ngậm miệng im lặng.
- Tám mươi vạn à? Hừ, cộng thêm cô ta cũng không tệ lắm.
An Đức Liệt bỗng nhiên vươn tay chỉ vào Phượng Phi.
Khi đám người Thái Cổ thấy rõ mục tiêu của An Đức Liệt, ngay cả người tu dưỡng lâu năm như đại trường lão Bắc Hải cũng không khỏi biến sắc.
Phượng Phi chính là con gái của Hiên Viên Chí Tôn, nếu như biến thành con tin, bị Ma Giới giam giữ, vậy sỉ nhục của nó còn cao hơn nhiều so với số lượng nhân tộc to lớn bị cầm tù tại thủy lao Ma Giới.
- Láo xược!
Mọi người đều giận tím mặt. Đám nhân tộc Thái Cổ chung quanh đang quan sát nơi này bỗng nhiên đứng lên, một tay đặt lên binh khí bên hông. Nhiệt độ của Đao vực chợt giảm mạnh. Trong trời đất tràn ngập không khí như thuốc súng.
- Hừ, hai trăm hai mươi vạn con tin đổi một cô gái của nhân tộc đã là tiện nghi cho các ngươi rồi… Hay là các ngươi vốn không có thành ý hòa đàm?
- Bì Nhĩ Bì Tư!
Sau người An Đức Liệt, một tên Thiên Ma Thần đột nhiên xoay người lại, đánh một chưởng vào trên cánh cổng truyền tống màu đen to lớn phía sau.
"Ầm!"
Cánh cổng truyền tống nối liền với không gian Thái Cổ đột nhiên bị công kích, khiến cho hơn nửa Đao vực đều chấn động. Trong ánh mắt của mọi người, màn sáng ngăn cách Thái Cổ và phía Ma Giới chợt vỡ tan, khí tức hắc ám dày đặc từ không gian bên kia tràn vào Đao vực. Phía bên kia cánh cổng truyền tống, từng hàng Hắc Ám viễn chinh quân vẻ mặt nghiêm nghị phân bố tại mỗi góc không gian Ma giới, trải dài từ xa đến gần như sao trên trời, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không còn màn sáng của cánh cổng truyền tống ngăn cách, khí tức mạnh mẽ sắc bén trải qua vô số trận chiến luyện thành của Hắc Ám viễn chinh quân tỏa ra, trực tiếp đánh vào trong lòng mọi người. Tại khoảnh khắc nhìn thấy đội quân đội khổng lồ này, đám cao thủ Thái Cổ tụ tập tại Đao vực đều cảm nhận được một áp lực cường đại vô hình, giống như bị một thanh kiếm sắc màu máu vô hình chỉ vào người.
Sự cường đại mà Hắc Ám viễn chinh quân triển hiện khiến cho rất nhiều cao thủ Thái Cổ nhìn thấy cảnh này trong lòng trầm xuống. Tiếng hét giận dữ nhanh chóng lắng lại.
An Đức Liệt hài lòng liếc nhìn phản ứng của mọi người, sau đó phất tay áo một cái, hai tay chắp sau lưng, uy nghiêm nói:
- Điều kiện đàm phán cứ quyết định như vậy. Trước khi nhìn thấy thành ý của các ngươi, một ngàn ba trăm vạn Hắc Ám viễn chinh quân đến từ mười ba vương triều Ma Giới, cộng thêm một ngàn ba trăm Thiên Ma Thần sẽ đóng quân tại đây. Nếu các ngươi muốn chiến thì đây sẽ là trận chiến đầu tiên. Ngoài ra, những gì các ngươi nhìn thấy chỉ là một góc tảng băng của đại quân Ma Giới chúng ta thôi. Một khi khai chiến sẽ không ngừng có Hắc Ám viễn chinh quân tụ tập lại đây, tấn công vào Thái Cổ. Hừ, đến lúc đó đừng nói là ba trăm vạn tù đồ, e rằng một ngàn vạn cũng không đủ. Cho các ngươi thêm một chút thời gian, muốn hòa hay chiến các ngươi hãy tự mình suy nghĩ đi!
- Thuận tiện nhắc nhở các ngươi một câu, công văn của chúng ta đã đưa đến Thiên Đường và huyết tộc, nếu như các ngươi tự nhận có thể một mình đối kháng với ba chủng tộc, vậy thì cứ việc hủy ước đi!
Nói xong câu này, An Đức Liệt liền xoay người như muốn rời đi.
- Chờ đã!
Sau người các trưởng lão Bắc Hải, Phượng Phi đột nhiên đứng dậy. Phượng bào đỏ rực trên người xao động, nhất thời như vô số con bướm lửa theo gió bay lên.
An Đức Liệt dừng bước, quay lưng về phía mọi người, khóe miệng khẽ mỉm cười đắc ý, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:
- Thế nào? Các ngươi còn gì muốn nói sao?
Phượng Phi cắn môi, ánh mắt không ngừng đấu tranh. Trưởng lão Bắc Hải ở bên cạnh thấy vậy liền kinh hãi, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Phượng Phi đã nói:
- Ta đi với ngươi!
"Ong!"
Giọng của Phượng Phi như một tiếng sấm vang lên trong đầu tất cả mọi người. Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, sau đó đầu óc trở nên trống rỗng.
- Cô không thể đi với hắn!
Thân hình Phong Vân Vô Kỵ nhoáng lên, gần như theo bản năng lập tức bay đến bên người Phượng Phi, một tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Phượng Phi chỉ cảm thấy một luồng gió thổi tới, sau đó một chiếc bóng trắng từ hướng bên cạnh lướt đến, tâm niệm vừa động, liền bất giác muốn phóng ra lĩnh vực của mình. Không ngờ đối phương chỉ trong phút chốc đã bắt lấy cổ tay trằng của mình. Trong lòng nàng vừa sợ vừa vội, đợi sau khi phát hiện đó là Phong Vân Vô Kỵ, lại trở thành vừa kinh vừa hoảng, vừa thẹn vừa giận.
- Buông ta ra!
Một vệt ửng đỏ hiện lên trên gò má, Phượng Phi nào đã từng thân cận với người khác như vậy, trong mũi ngửi được khí tức bá đạo của phái nam, trong lòng càng nôn nóng như có con nai đạp vào, lập tức trái tim loạn nhịp.
- Ta quyết không thể để cho cô đi với hắn!
Phong Vân Vô Kỵ nói, trong thanh âm lộ ra sự kiên quyết không cho phép cãi lời.
- An Đức Liệt! Yêu cầu của ngươi chúng ta có thể đáp ứng, chỉ cần ngươi tiếp được một chiêu này của ta!
Phong Vân Vô Kỵ vươn tay trái ra, một đoàn ánh kiếm sáng ngời xoáy tròn liền xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng mở rộng. Đoàn ánh kiếm kia vừa xuất hiện, toàn bộ binh khí bên hông của mọi người tại Đao vực đều kêu lên không dứt, ngay cả ma binh treo bên hông của mấy tên Thiên Ma Thần kia cũng không ngừng rung động.
Đám Thiên Ma Thần thấy thế liền hoảng sợ biến sắc, vội vàng vận chuyển ma nguyên để áp chế sự khác thường của ma binh. Bọn chúng phải gia tăng đến gần tám thành ma nguyên mới ổn định lại được binh khí. Không chỉ như vậy, mỗi người đều cảm giác được áo quần trên người đột nhiên giống như hóa thành một món phục sức chế tạo bằng kiếm sắc, từng luồng ánh kiếm vô hình ngầm chĩa vào khiếu huyệt toàn thân.
Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, một đoàn ánh kiếm mờ mịt nhanh chóng mở rộng khắp cả Đao vực.
"Bùng!"
Năm ngón tay Phong Vân Vô Kỵ mở ra, đoàn ánh kiếm trong tay liền bắn về phía An Đức Liệt.
- Ngươi!
An Đức Liệt hoảng hốt. Hắn vốn không ngờ tới, nãy giờ vẫn nói chuyện một cách đắc ý, luôn áp chế đám nhân tộc này, đột nhiên Phong Vân Vô Kỵ vừa lên tiếng thì đã ra tay.
An Đức Liệt tự mình biết mình. Lần trước mười ba vương triều đại đế và cả Hắc Ám Quân Chủ cùng nhau vây công Kiếm Thần và Xi Vưu, nhưng lại bị bọn họ giết không ít người, còn bình yên chạy trốn. Mặc dù bản thân là một Hắc Ám Quân Chủ, nhưng tâm tư của Hắc Ám Chủ Thần vốn không thể dùng lẽ thường đo lường được. Lâu như vậy Hắc Ám Chủ Thần vẫn chưa từng liên hệ với hắn. Thứ duy nhất chứng minh hắn đã trở thành Hắc Ám Quân Chủ là hoa văn màu vàng tối từ trên trán ẩn vào biển ý thức, cùng với khẩu quyết mượn lực lượng của Chủ Thần đột nhiên hiện lên trong biển ý thức.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Với lực lượng vô cùng to lớn của Chủ Thần, một ma thần trẻ tuổi như hắn cũng không dám tùy tiện vay mượn.
Mà trong không gian Ma Đế Hoàng, nhân vật thần bí khó lường có khuôn mặt giống Kiếm Thần như đúc, hai tròng mắt trắng bạc lạnh như băng vô tình càng khiến cho An Đức Liệt trong tiềm thức sinh ra một sự sợ hãi đối với Kiếm Thần, cho là mình không phải là đối thủ của hắn.
Vì vậy vừa nhận ra công kích đáng sợ sau người, An Đức Liệt không kịp suy nghĩ gì, lập tức điều khiển không gian quy tắc, không ngừng biến hóa quỹ tích chạy trốn, không dám dừng lại một giây phút nào, trốn về hướng không gian Ma Đế Hoàng.
Nhưng mục tiêu của Phong Vân Vô Kỵ vốn không phải là hắn. "Kiếm chi lĩnh vực" hóa thành một quả cầu ánh sáng như tia chớp xẹt qua cánh cổng truyền tống không gian, bắn vào bầu trời đen kịt phía bên kia.
Bên kia cánh cổng truyền tống, đám Hắc Ám viễn chinh quân đang bày trận chờ đợi, đột nhiên một luồng ánh sáng trắng chói mắt từ trong cánh cổng truyền tống màu đen phía trước bắn ra, sau khi vẽ nên một quỹ tích hình cung trong hư không liền bay về phía mình.
"Keng!"
Hàng ngàn vạn Hắc Ám viễn chinh quân đột nhiên phát hiện binh khí trong tay rung động không thể khống chế, giống như muốn thoát khỏi tay. Đồng thời một luồng kiếm khí hùng hậu bản nguyên nhất từ trong đoàn ánh kiếm kia bắn ra, đi cùng với nó là một phiến ánh sáng chói mắt. Lực lượng ẩn chứa trong ánh kiếm kia làm cho cả trời đất đều biến sắc.
"Đinh!"
Tiếng kiếm ngân réo rắt vang khắp hư không, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh phía bên kia Ma Giới. Nhìn về nơi xa, sau khi "Kiếm chi lĩnh vực" bay ra mấy chục trượng thì toàn bộ nổ tung, giống như một tấm lưới cá bung ra chụp về phía đám yêu ma.
Ở phía dưới, các cường giả Hắc Ám viễn chinh quân hoảng sợ biến sắc. Mấy trăm tên Thiên Ma Thần vọt lên không, từng tên hét lớn, vận chuyển ma nguyên trong cơ thể phát ra những lĩnh vực màu đen như vầng trăng. Nhưng lĩnh vực của đám cường giả yêu ma vừa mở rộng ra bên ngoài cơ thể không xa, lập tức một luồng kiếm ý sắc bén đánh vào trong biển ý thức của chúng, cường hành dùng ý thức bá đạo quấy nhiễu ma thức bọn chúng ngưng tụ. Lĩnh vực vừa khoách triển ra bên ngoài cơ thể liền sáng lên một cái, sau đó ảm đạm rồi biến mất.
"Ầm ầm!"
Một luồng ánh sáng như sao băng xẹt qua bầu trời đen kịt, quét qua trận địa của Hắc Ám viễn chinh quân, sau khi lướt qua mấy ngàn trượng liền biến mất trong bầu trời đêm mênh mông phía sau. Nơi "Kiếm chi lĩnh vực" nơi đi qua, từng đoàn lớn Hắc Ám viễn chinh quân biến mất không còn bóng dáng.
"An Đức Liệt, ngươi cũng thay ta truyền một câu nói cho Ma Đế Hoàng, hòa hay chiến nên suy nghĩ một cách cẩn thận …" - Thần thức to lớn của Phong Vân Vô Kỵ phá tan tầng tầng không gian, vẫn không ngừng đuổi theo An Đức Liệt đang xuyên qua không gian thay đổi phương vị của mình, truyền vào trong tai của hắn.
An Đức Liệt dùng mọi cách biến ảo không gian quy tắc, nhưng khi quay đầu lại phát hiện giống như làm trò hề trong mắt đối phương, không cách nào thoát khỏi thần thức của đối phương, nhất thời một luồng khí lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu đến chân, không khỏi rùng mình một cái, đứng ngây người trong hư không.
"Đinh!"
Phong Vân Vô Kỵ lật cổ tay, tay áo phất lên. Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền rít một tiếng hóa thành một vệt sáng xuyên qua cánh cổng truyền tống, bay vào trong bầu trời Ma Giới mênh mông, sau đó kêu lên một tiếng từ bầu trời bắn nhanh xuống, cắm ở giữa cánh cổng truyền tống màu đen phía trước quân đoàn Hắc Ám viễn chinh, chuôi kiếm vẫn rung động không ngớt phát ra tiếng u u.
- Kẻ nào dám vượt qua nơi này, chém!
Lời nói vừa dứt, ánh sáng trên cánh cổng truyền tống liền khép lại.
oOo
Trong mặt cắt vũ trụ không gian mênh mông, một đoàn bóng đen mang theo khí tức hủy diệt dần dần hiện lên. Phiến bóng đen hẹp dài như hình kiếm đạt đến mấy vạn trượng, hơn nữa còn đang không ngừng kéo dài. Nơi bóng đen hình kiếm vươn đến, vật chất trong hư không mấy vạn dặm bị một quy tắc kỳ dị thao túng, không ngừng bị hút về sâu trong bóng tối, dần dần chìm lấp trong đoàn bóng đen kia.
Bên trong bóng đen hình kiếm hẹp dài chưa bao giờ xuất hiện, mang theo khí tức hủy diệt cực độ xuyên qua mấy vạn trượng, Tây Môn Y Bắc cả người lõa thể hai tay để ngang trước bụng, mái tóc dài như tuyết trắng sau đầu tản ra từng sợi, bềnh bồng tại trong hư không.
Bên ngoài thân thể trắng nõn của Tây Môn Y Bắc, từng luồng bóng đen như kinh mạch từ cổ tay đan xen kéo dài, dần dần lan ra khắp toàn thân.
Đám người tiềm tu vẫn luôn ở trong lòng đất bí ẩn tu luyện, vì vậy không biết chuyện. Nhưng rất nhiều cường giả có mặt như đám trưởng lão Bắc Hải và Thánh điện, trước giờ vẫn luôn chú ý đến những gì Phong Vân Vô Kỵ trải qua lại biết rõ. Ban đầu Phong Vân Vô Kỵ chính là bị tên nhị hoàng tử này bắt đến Ma Giới, sau đó mấy trăm năm đột nhiên trở về Thái Cổ. Không ai biết trong khoảng thời gian mấy trăm năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể nhận ra là khi An Đức Liệt mỉm cười gọi tên của Kiếm Thần, không hề có ý hữu hảo gì.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn lạnh lùng, trên gương mặt tuấn tú không nhìn ra được một chút dao động tâm tình này, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy An Đức Liệt, lạnh nhạt đáp một câu:
- Nhị hoàng tử, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?
- Hà hà, có lẽ là ta nhận lầm. Trước kia chúng ta quả thật chưa từng gặp nhau.
An Đức Liệt cười hà hà, liền thay đổi đề tài.
Đám cao tầng Thái Cổ chung quanh biết rõ nội tình đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần đàm phán này trên danh nghĩa là do Thánh điện phụ trách, nhưng tình huống thật sự lại không phải như vậy.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ công bố thân phận Đệ Ngũ Chí Tôn, đại biểu đàm phán cũng đã được dời sang hắn. Ngày đó mọi người có mặt đều hiểu, Thánh điện chỉ là người phát ngôn của Chí Tôn mà thôi. Khi Chí Tôn đã xuất hiện ở nơi đàm phán, Thánh điện không thể vượt quyền Chí Tôn để đạt thành bất kỳ hiệp nghị nào với Ma Giới.
Điều duy nhất không hiểu là Phong Vân Vô Kỵ lại dùng danh nghĩa Chí Tôn, ra lệnh cho tất cả nhân chứng ngày đó không được tiết lộ thân phận Chí Tôn của hắn ra ngoài, đồng thời cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Song phương đều tránh nhắc đến hiềm khích ngày đó, đối với mọi người đây chính là kết quả tốt nhất. Bằng không một khi tiết lộ ra ngoài, một bên là đại biểu của Ma Giới, còn một bên là đại biểu Thái Cổ, hai bên lại có hiềm khích với nhau, vậy thì lần đàm phán này vốn chẳng cần phải tiến hành, cứ giao chiến là xong.
An Đức Liệt xoa hai tay một chút, ánh mắt quét qua trên mặt đám cao tầng Thái Cổ. Khi nhìn đến bóng dáng màu đỏ sau người các trưởng lão Bắc Hải, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên. Dường như cảm ứng được ánh mắt An Đức Liệt, Phượng Phi chợt ngẩng đầu lên, chán ghét nhìn lướt qua hắn, sau đó lại cúi đầu xuống.
Nụ cười lạnh trên khóe miệng An Đức Liệt rất nhanh thu lại, thay bằng một nụ cười hài hòa, nói sang sảng:
- Đã hơn hai mươi ngày, không biết các ngươi đã bàn tính ra sao rồi? Hãy nói cho ta biết quyết định của các ngươi, là muốn chiến hay là muốn hòa?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chưởng khống giả Thánh điện mặc áo bào màu bạc. Ở nơi này, trên danh nghĩa chưởng khống giả Thánh điện vẫn là người có quyền lực cao nhất.
- Sứ giả! Ba trăm vạn con tin Thái Cổ hoàn toàn vượt quá giới hạn mà chúng ta có thể chấp nhận. Con số này chúng ta không thể nào đồng ý. Nếu như quý phương vẫn kiên trì đòi ba trăm vạn nhân tộc Thái Cổ đến Ma Giới, vậy thì thật đáng tiếc…
- Chờ đã!
An Đức Liệt vươn tay trái ra ngăn cản, nói:
- Nếu chúng ta đã phái đại biểu đến Thái Cổ tham gia đàm phán lần nữa, dĩ nhiên là có thành ý. Nói cách khác, về chuyện này chúng ta có thể nhún nhường một chút thích hợp. Đương nhiên, bên phía nhân tộc các ngươi cũng nhất định phải nhượng bộ một chút.
Ánh mắt chưởng khống giả liếc sang một lão nhân áo xanh tóc bạc mặt hồng bên cạnh. Lão nhân kia hiểu ý, liền vươn thẳng người bước lên phía trước một bước, lớn tiếng nói:
- Ban đầu bốn phương tụ họp tại Thái Cổ, thảo luận với nhau về hiệp nghị hòa bình. Lúc ấy huyết tộc, Thiên Đường cùng với ma tộc các ngươi muốn chúng ta dùng phương thức con tin để bày tỏ thành ý hòa bình, chúng ta đã đồng ý. Sau đó các ngươi lại tự thương nghị với nhau. Huyết tộc và Thiên Đường đã giao điều khoản này cho ma tộc các ngươi thi hành, vì vậy mới có chuyện cách một đoạn thời gian, Thái Cổ ta lại điều một số con tin đến Ma Giới. Ban đầu con số được định ra là năm mươi vạn nhân loại, từ trước đến giờ chúng ta vẫn luôn nghiêm khắc chấp hành, không hề dây dưa lỡ việc. Nhưng lần này quý phương lại tự tiện gia tăng số lượng con tin lên tới ba trăm vạn, lại không đưa ra lý do cụ thể. Thứ cho chúng ta khó mà tuân mệnh!
- Hừ, cuộc chiến thần ma đã qua nhiều năm như vậy, Thái Cổ các ngươi có lẽ cũng đã khôi phục nguyên khí rồi chứ. Chỉ vỏn vẹn ba trăm vạn người cũng không tập hợp được, các ngươi cho rằng chúng ta ngu ngốc sao?
Sau người An Đức Liệt, một tên Thiên Ma Thần bên hông đeo một chiếc chày dài bỗng tiến lên phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Ta nghĩ nhân tộc các ngươi chắc là muốn cố ý làm trái Thái Cổ hiệp nghị. Chẳng lẽ nhân tộc bây giờ lông cánh đã đủ, muốn cùng lúc đối kháng với ba tộc thần, ma, huyết sao?
Mọi người đều biến sắc:
- Người cố ý làm trái Thái Cổ hiệp nghị là ma tộc các ngươi mới đúng! Vô số năm qua điều lệ này vẫn không thay đổi, tại sao lần này lại một mực tăng lên gấp sáu lần? Chẳng lẽ là khi dễ Thái Cổ ta không có người sao?
Vẻ mặt An Đức Liệt vẫn lạnh nhạt, tay phải cầm lấy ly sứ rên bàn vuông cao chỉ vài thước, nhẹ nhàng nếm một hớp, lúc này mới nói một cách không nhanh không chậm:
- Các ngươi muốn lý do sao? Hà hà, không phải chính các ngươi đã nói rồi sao? Lúc trước chính là "ban đầu định ra" năm mươi vạn, nếu là như vậy thì dĩ nhiên có thể thay đổi. Chúng ta là căn cứ theo tình huống hiện giờ, cho rằng con số này phải gia tăng đến ba trăm vạn mới thích hợp. Lý do này đã đủ chưa?
- Con số này không thể chấp nhận.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lên tiếng. Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
- Hử?
Cặp mắt An Đức Liệt nhíu lại, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh, uy nghiêm nói:
- Nói như vậy, nhân loại Thái Cổ các ngươi là muốn chiến tranh?
- Nếu muốn chiến, vậy thì cứ chiến.
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên đáp, không hề do dự chút nào, trong thân thể thẳng tắp như trường kiếm lộ ra một sự tự tin và bá khí.
An Đức Liệt ngạc nhiên, đây cũng không phải là mục đích mà hắn tới, liền khẽ mỉm cười nói:
- Không cần thật tình như thế! Ta nói rồi, con số này chỉ là dự định, còn chưa xác định. Lần này chúng ta phái người đến thương lượng, đã nói lên thành ý của chúng ta rồi. Bất luận như thế nào, chúng ta hi vọng Thái Cổ cũng sẽ tỏ rõ thành ý của các ngươi.
- Thành thật mà nói, sở dĩ chúng ta đột nhiên đề cao số lượng con tin, cũng là vì xét thấy một số kẻ trong các ngươi đã có hành động càn quấy, khiến cho chúng ta cảm thấy bất an. Chẳng hạn như trước đây không lâu, hai vị cao thủ của Thái Cổ các ngươi đã chạy tới Ma Giới chúng ta, trắng trợn tàn sát tộc nhân Ma Giới chúng ta, sau khi giết chết hàng ngàn vạn cao thủ lại ung dung rời đi. Hành động này đã vi phạm nghiêm trọng Thái Cổ hiệp nghị mà chúng ta ký kết. Chúng ta cần các ngươi tỏ rõ thành ý hòa bình của mình
Nói đến đây, An Đức Liệ lại đầy hàm ý liếc mắt nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi .
Đám trưởng lão Bắc Hải nhất thời hiểu ra. Chuyện mà tên sứ giả Ma Giới này nói có lẽ là trước đây không lâu, Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu đã chọn Ma Giới làm nơi quyết chiến, cuối cùng lại bị đám vương triều đại đế của Ma Giới mai phục vây công. Có điều từ trong miệng vị sứ giả Ma Giới này nói ra lại trở thành hai đại cao thủ Thái Cổ liên thủ tàn sát ma tộc tại Ma Giới.
- Sứ giả chắc là nghĩ sai rồi. Nhân loại Thái Cổ Chúng ta làm sao có thể chạy đến Ma Giới các ngươi tàn sát được chứ?
Một tên cường giả tiềm tu nghi hoặc nói. Số người biết Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ quyết chiến không ít, nhưng người biết được tình huống thật sự thì cũng không nhiều.
- Không biết Ma Giới giải thích như thế nào về việc trước đây không lâu, tám vị đại đế vương triều đột nhiên xuất hiện ở Thái Cổ, tiêu diệt hơn một ngàn vạn tộc nhân Thái Cổ chúng ta?
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên chất vấn.
- Nói bậy! Đại đế vương triều Ma Giới Chúng ta tôn quý thế nào, làm sao có thể tám người liên thủ xông vào Thái Cổ tàn sát nhân tộc các ngươi?
Một tên Thiên Ma Thần vẻ mặt kinh ngạc, sau đó tức giận chất vấn.
An Đức Liệt bỗng quay đầu sang, nhìn chằm chằm vào tên Thiên Ma Thần theo hầu kia. Đây là Thiên Ma Thần do các vương triều đại đế khác phái đến tham gia đàm phán, sức ảnh hưởng của An Đức Liệt đối với hắn không hề lớn.
"Tên ngu ngốc này!" - An Đức Liệt trong lòng giận dữ mắng. Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, tám đại đế vương triều Ma Giới không thể nào lại vô duyên vô cớ cùng nhau chạy đến Thái Cổ trắng trợn giết chóc một trận như vậy. Chưa nói đến chuyện mười ba đại đế vương triều cũng không phải là đồng lòng với nhau, trong nội bộ cũng có thù oán. Tranh quyền đoạt thế, vương triều tranh bá là chuyện bình thường, vốn không có khả năng cùng nhau làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa chỉ nội tên tuổi của tứ đại Chí Tôn thần bí nhất Thái Cổ cũng đủ để chấn nhiếp tất cả đại đế vương triều, khiến bọn họ không dám tùy tiện dùng chân thân bước vào Thái Cổ.
Ngay cả Chủ Thần cũng có thể đánh ngã, huống hồ là đại đế vương triều nhỏ bé.
Lời vừa nói ra, tên Thiên Ma Thần kia lập tức nhận ra mục đích của Phong Vân Vô Kỵ, không khỏi trợn mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái.
Quả nhiên, Phong Vân Vô Kỵ vừa nghe xong liền cười lạnh nói:
- Hai vị tộc nhân Thái Cổ Chúng ta có thể đi vào Ma Giới tàn sát ngàn vạn người, đại đế vương triều của các ngươi tại sao lại không thể vào Thái Cổ giết người? Nếu như so sánh, e rằng các ngươi mới là kẻ không có thành ý.
Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ và các trưởng lão Bắc Hải đều hiểu, phía ma tộc vốn là bóp méo tình hình thực tế hôm đó, đem chuyện Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ bị phục kích nói thành hai người chủ động tàn sát, có điều chuyện như vậy từ trước đến giờ có miệng cũng không nói rõ được. Nếu như cứ dây dưa xem chuyện này thật hay giả, ngược lại sẽ trúng kế của ma tộc. Do đó Phong Vân Vô Kỵ mới trực tiếp vẽ bầu theo hồ lô, bịa ra chuyện tám đại đế vương triều Ma Giới cùng nhau xông Thái Cổ.
Hai bên đều là ăn nói lung tung, không hề có chứng cụ thể.
"Ngươi tốt nhất câm miệng lại cho ta, nơi này do ta làm chủ!" – Giọng nói của An Đức Liệt điên cuồng hét lên trong biển ý thức của tên Thiên Ma Thần kia, trong thanh âm đầy hung ác, khí tức đến từ Hắc Ám Quân Chủ làm cho người ta sợ hãi.
Tên Thiên Ma Thần kia lập tức tâm thần rung động, vẻ mặt kinh hãi nhìn An Đức Liệt. Bây giờ hắn mới hiểu được, vì sao một tên hoàng tử chuyên núp bóng dưới vương triều lại có thể đại biểu Ma Giới tham dự cuộc đàm phán này. Đây nào có phải là hoàng tử gì, vốn chính là một tên Hắc Ám Quân Chủ.
"Nếu đã nghe rõ thì hãy câm miệng ngươi lại, yên lặng đứng một bên cho ta!" - An Đức Liệt hung ác nói, nhưng trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười.
- Chúng ta có thể ngồi ở đây là đã tỏ rõ thành ý của chúng ta. Bây giờ chúng ta muốn nhìn thấy thành ý của nhân tộc Thái Cổ các ngươi. Nếu các ngươi cảm thấy không thể chấp nhận con số ba trăm vạn, vậy chúng ta hi vọng các ngươi có thể nói ra giới hạn mà các ngươi có thể đồng ý, chúng ta sẽ xem xét.
An Đức Liệt không muốn dây dưa đến những chuyện khác, liền trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
- Nếu như chúng ta cảm thấy các ngươi có thành ý, vậy thì dù có thấp một chút, chúng ta cũng không phải là không thể chấp nhận. Còn nếu như con số của các ngươi vốn chẳng hề biểu thị thành ý, vậy lần đàm phán này cũng không cần tiến hành nữa.
Nói đến đây, An Đức Liệt liền để xuống ly trà hương, ấn vào đầu gối đứng lên. Đám Thiên Ma Thần đi theo lập tức cẩn thận nhìn chung quanh, tập trung đến sau người An Đức Liệt.
Chưởng khống giả không khỏi biến sắc. Theo như lập trường của Thánh điện, chính là phải cố hết sức sức để trì hoãn thời gian diễn ra chiến tranh thần ma. Từ trước đến nay, Thánh điện vẫn luôn có một quy định bất thành văn là: Thánh điện nhất định phải cố hết khả năng, dù có hi sinh lớn hơn cũng phải kéo dài thời gian cho Thái Cổ, trì hoãn cuộc chiến thần ma đến khi Chí Tôn thứ năm sinh ra, hơn nữa ba đại Chí Tôn còn lại cũng phải khỏi hẳn, từ trong ngủ mê tỉnh lại.
Đây là chuyện từ ban đầu khi Thánh điện thành lập đã được các đại chưởng khống giả ngầm thừa nhận.
Thái Cổ không e ngại chiến tranh, nhưng dù thế nào cũng nhất định phải trì hoãn thời gian chiến tranh đến khi ba đại Chí Tôn đều từ trong ngủ say chữa thương tỉnh lại, đồng thời vị Chí Tôn thứ năm ra đời.
"Đệ Ngũ Chí Tôn dù sao cũng còn quá trẻ, phi thăng chỉ mới ngàn vạn năm, còn chưa hoàn toàn hiểu được tình thế của Thái Cổ. Hiện giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính." - Cắn răng một cái, chưởng khống giả Thánh điện liền vượt quyền Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:
- Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể đồng ý tám mươi vạn con tin. Con số ba trăm vạn không thể nào chấp nhận được.
Trưởng lão Bắc Hải và Phong Vân Vô Kỵ đều giật mình. Phong Vân Vô Kỵ mấp máy môi giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.
Chưởng khống giả Thánh điện làm sao không biết, một khi nói như vậy thì đồng nghĩa đã đem quyền chủ động giao cho phía ma tộc. Những lời này vô tình đã thừa nhận nhân loại Thái Cổ chấp nhận yêu cầu gia tăng con tin của Ma Giới, trong khi đây vốn là một yêu cầu vô lý.
"Hắc Ám viễn chinh quân…" - Ánh mắt chưởng khống giả lướt qua An Đức Liệt, nhìn vào cánh cổng truyền tống kia: "Một khi khai chiến, chỉ sợ người chết còn vượt xa ba trăm vạn. So sánh hai thứ, chỉ đành phải chọn thứ nhẹ hơn. Khi nào ba đại Chí Tôn hoàn toàn khôi phục thương thế, bốn đại Chí Tôn tụ họp, cho dù tình thế không tốt thì trong cuộc chiến thần ma lần thứ hai chúng ta cũng có thể đứng vào thế bất bại. Ít nhất Thái Cổ còn có thể tiếp tục duy trì. Nếu như khai chiến trước thời gian, e rằng…"
Giờ phút này trong lòng chưởng khống giả cảm thấy rất khổ sở, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt, cũng không dám tiếp xúc với ánh mắt của những người khác.
"Không cần để ý!" – Giọng nói lãnh đạm của Phong Vân Vô Kỵ vang lên trong tai chưởng khống giả: "Cửu tinh đã sắp hội tụ, cuộc chiến thần ma lần thứ hai cũng không còn xa. Dù phía ma tộc nói lên một trăm vạn, ba trăm vạn, thậm chí là một ngàn vạn tộc nhân làm con tin cũng được, chúng ta đều có thể cố hắng đáp ứng. Chỉ cần không ngừng trì hoãn cho đến khi Chí Tôn tỉnh lại là ổn. Trong thời gian đó các người hãy cố gắng ứng phó với phía Ma Giới, cố gắng làm cẩn thận đến giọt nước cũng không được lọt. Nói thật ra thì lần đàm phán này vốn không cần thiết. Ma tộc đàm phán là giả, dò xét thực lực của Thái Cổ… mới là thật. Ngài hãy xem ánh mắt của hắn!"
Nghe Phong Vân Vô Kỵ nói như thế, chưởng khống giả quả nhiên phát hiện, ánh mắt của An Đức Liệt vẫn luôn đảo qua trên người đám tộc nhân Thái Cổ tụ tập ở đây, chỉ là hắn che giấu rất tốt, mượn việc uống trà hương và phương thức đàm phán để ẩn đi ánh mắt dò xét của mình. Nhìn đến đây, chưởng khống giả trong lòng nhất thời trầm xuống, liền dứt khoát ngậm miệng im lặng.
- Tám mươi vạn à? Hừ, cộng thêm cô ta cũng không tệ lắm.
An Đức Liệt bỗng nhiên vươn tay chỉ vào Phượng Phi.
Khi đám người Thái Cổ thấy rõ mục tiêu của An Đức Liệt, ngay cả người tu dưỡng lâu năm như đại trường lão Bắc Hải cũng không khỏi biến sắc.
Phượng Phi chính là con gái của Hiên Viên Chí Tôn, nếu như biến thành con tin, bị Ma Giới giam giữ, vậy sỉ nhục của nó còn cao hơn nhiều so với số lượng nhân tộc to lớn bị cầm tù tại thủy lao Ma Giới.
- Láo xược!
Mọi người đều giận tím mặt. Đám nhân tộc Thái Cổ chung quanh đang quan sát nơi này bỗng nhiên đứng lên, một tay đặt lên binh khí bên hông. Nhiệt độ của Đao vực chợt giảm mạnh. Trong trời đất tràn ngập không khí như thuốc súng.
- Hừ, hai trăm hai mươi vạn con tin đổi một cô gái của nhân tộc đã là tiện nghi cho các ngươi rồi… Hay là các ngươi vốn không có thành ý hòa đàm?
- Bì Nhĩ Bì Tư!
Sau người An Đức Liệt, một tên Thiên Ma Thần đột nhiên xoay người lại, đánh một chưởng vào trên cánh cổng truyền tống màu đen to lớn phía sau.
"Ầm!"
Cánh cổng truyền tống nối liền với không gian Thái Cổ đột nhiên bị công kích, khiến cho hơn nửa Đao vực đều chấn động. Trong ánh mắt của mọi người, màn sáng ngăn cách Thái Cổ và phía Ma Giới chợt vỡ tan, khí tức hắc ám dày đặc từ không gian bên kia tràn vào Đao vực. Phía bên kia cánh cổng truyền tống, từng hàng Hắc Ám viễn chinh quân vẻ mặt nghiêm nghị phân bố tại mỗi góc không gian Ma giới, trải dài từ xa đến gần như sao trên trời, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không còn màn sáng của cánh cổng truyền tống ngăn cách, khí tức mạnh mẽ sắc bén trải qua vô số trận chiến luyện thành của Hắc Ám viễn chinh quân tỏa ra, trực tiếp đánh vào trong lòng mọi người. Tại khoảnh khắc nhìn thấy đội quân đội khổng lồ này, đám cao thủ Thái Cổ tụ tập tại Đao vực đều cảm nhận được một áp lực cường đại vô hình, giống như bị một thanh kiếm sắc màu máu vô hình chỉ vào người.
Sự cường đại mà Hắc Ám viễn chinh quân triển hiện khiến cho rất nhiều cao thủ Thái Cổ nhìn thấy cảnh này trong lòng trầm xuống. Tiếng hét giận dữ nhanh chóng lắng lại.
An Đức Liệt hài lòng liếc nhìn phản ứng của mọi người, sau đó phất tay áo một cái, hai tay chắp sau lưng, uy nghiêm nói:
- Điều kiện đàm phán cứ quyết định như vậy. Trước khi nhìn thấy thành ý của các ngươi, một ngàn ba trăm vạn Hắc Ám viễn chinh quân đến từ mười ba vương triều Ma Giới, cộng thêm một ngàn ba trăm Thiên Ma Thần sẽ đóng quân tại đây. Nếu các ngươi muốn chiến thì đây sẽ là trận chiến đầu tiên. Ngoài ra, những gì các ngươi nhìn thấy chỉ là một góc tảng băng của đại quân Ma Giới chúng ta thôi. Một khi khai chiến sẽ không ngừng có Hắc Ám viễn chinh quân tụ tập lại đây, tấn công vào Thái Cổ. Hừ, đến lúc đó đừng nói là ba trăm vạn tù đồ, e rằng một ngàn vạn cũng không đủ. Cho các ngươi thêm một chút thời gian, muốn hòa hay chiến các ngươi hãy tự mình suy nghĩ đi!
- Thuận tiện nhắc nhở các ngươi một câu, công văn của chúng ta đã đưa đến Thiên Đường và huyết tộc, nếu như các ngươi tự nhận có thể một mình đối kháng với ba chủng tộc, vậy thì cứ việc hủy ước đi!
Nói xong câu này, An Đức Liệt liền xoay người như muốn rời đi.
- Chờ đã!
Sau người các trưởng lão Bắc Hải, Phượng Phi đột nhiên đứng dậy. Phượng bào đỏ rực trên người xao động, nhất thời như vô số con bướm lửa theo gió bay lên.
An Đức Liệt dừng bước, quay lưng về phía mọi người, khóe miệng khẽ mỉm cười đắc ý, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:
- Thế nào? Các ngươi còn gì muốn nói sao?
Phượng Phi cắn môi, ánh mắt không ngừng đấu tranh. Trưởng lão Bắc Hải ở bên cạnh thấy vậy liền kinh hãi, đang muốn lên tiếng ngăn cản thì Phượng Phi đã nói:
- Ta đi với ngươi!
"Ong!"
Giọng của Phượng Phi như một tiếng sấm vang lên trong đầu tất cả mọi người. Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, sau đó đầu óc trở nên trống rỗng.
- Cô không thể đi với hắn!
Thân hình Phong Vân Vô Kỵ nhoáng lên, gần như theo bản năng lập tức bay đến bên người Phượng Phi, một tay bắt lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Phượng Phi chỉ cảm thấy một luồng gió thổi tới, sau đó một chiếc bóng trắng từ hướng bên cạnh lướt đến, tâm niệm vừa động, liền bất giác muốn phóng ra lĩnh vực của mình. Không ngờ đối phương chỉ trong phút chốc đã bắt lấy cổ tay trằng của mình. Trong lòng nàng vừa sợ vừa vội, đợi sau khi phát hiện đó là Phong Vân Vô Kỵ, lại trở thành vừa kinh vừa hoảng, vừa thẹn vừa giận.
- Buông ta ra!
Một vệt ửng đỏ hiện lên trên gò má, Phượng Phi nào đã từng thân cận với người khác như vậy, trong mũi ngửi được khí tức bá đạo của phái nam, trong lòng càng nôn nóng như có con nai đạp vào, lập tức trái tim loạn nhịp.
- Ta quyết không thể để cho cô đi với hắn!
Phong Vân Vô Kỵ nói, trong thanh âm lộ ra sự kiên quyết không cho phép cãi lời.
- An Đức Liệt! Yêu cầu của ngươi chúng ta có thể đáp ứng, chỉ cần ngươi tiếp được một chiêu này của ta!
Phong Vân Vô Kỵ vươn tay trái ra, một đoàn ánh kiếm sáng ngời xoáy tròn liền xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng mở rộng. Đoàn ánh kiếm kia vừa xuất hiện, toàn bộ binh khí bên hông của mọi người tại Đao vực đều kêu lên không dứt, ngay cả ma binh treo bên hông của mấy tên Thiên Ma Thần kia cũng không ngừng rung động.
Đám Thiên Ma Thần thấy thế liền hoảng sợ biến sắc, vội vàng vận chuyển ma nguyên để áp chế sự khác thường của ma binh. Bọn chúng phải gia tăng đến gần tám thành ma nguyên mới ổn định lại được binh khí. Không chỉ như vậy, mỗi người đều cảm giác được áo quần trên người đột nhiên giống như hóa thành một món phục sức chế tạo bằng kiếm sắc, từng luồng ánh kiếm vô hình ngầm chĩa vào khiếu huyệt toàn thân.
Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, một đoàn ánh kiếm mờ mịt nhanh chóng mở rộng khắp cả Đao vực.
"Bùng!"
Năm ngón tay Phong Vân Vô Kỵ mở ra, đoàn ánh kiếm trong tay liền bắn về phía An Đức Liệt.
- Ngươi!
An Đức Liệt hoảng hốt. Hắn vốn không ngờ tới, nãy giờ vẫn nói chuyện một cách đắc ý, luôn áp chế đám nhân tộc này, đột nhiên Phong Vân Vô Kỵ vừa lên tiếng thì đã ra tay.
An Đức Liệt tự mình biết mình. Lần trước mười ba vương triều đại đế và cả Hắc Ám Quân Chủ cùng nhau vây công Kiếm Thần và Xi Vưu, nhưng lại bị bọn họ giết không ít người, còn bình yên chạy trốn. Mặc dù bản thân là một Hắc Ám Quân Chủ, nhưng tâm tư của Hắc Ám Chủ Thần vốn không thể dùng lẽ thường đo lường được. Lâu như vậy Hắc Ám Chủ Thần vẫn chưa từng liên hệ với hắn. Thứ duy nhất chứng minh hắn đã trở thành Hắc Ám Quân Chủ là hoa văn màu vàng tối từ trên trán ẩn vào biển ý thức, cùng với khẩu quyết mượn lực lượng của Chủ Thần đột nhiên hiện lên trong biển ý thức.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Với lực lượng vô cùng to lớn của Chủ Thần, một ma thần trẻ tuổi như hắn cũng không dám tùy tiện vay mượn.
Mà trong không gian Ma Đế Hoàng, nhân vật thần bí khó lường có khuôn mặt giống Kiếm Thần như đúc, hai tròng mắt trắng bạc lạnh như băng vô tình càng khiến cho An Đức Liệt trong tiềm thức sinh ra một sự sợ hãi đối với Kiếm Thần, cho là mình không phải là đối thủ của hắn.
Vì vậy vừa nhận ra công kích đáng sợ sau người, An Đức Liệt không kịp suy nghĩ gì, lập tức điều khiển không gian quy tắc, không ngừng biến hóa quỹ tích chạy trốn, không dám dừng lại một giây phút nào, trốn về hướng không gian Ma Đế Hoàng.
Nhưng mục tiêu của Phong Vân Vô Kỵ vốn không phải là hắn. "Kiếm chi lĩnh vực" hóa thành một quả cầu ánh sáng như tia chớp xẹt qua cánh cổng truyền tống không gian, bắn vào bầu trời đen kịt phía bên kia.
Bên kia cánh cổng truyền tống, đám Hắc Ám viễn chinh quân đang bày trận chờ đợi, đột nhiên một luồng ánh sáng trắng chói mắt từ trong cánh cổng truyền tống màu đen phía trước bắn ra, sau khi vẽ nên một quỹ tích hình cung trong hư không liền bay về phía mình.
"Keng!"
Hàng ngàn vạn Hắc Ám viễn chinh quân đột nhiên phát hiện binh khí trong tay rung động không thể khống chế, giống như muốn thoát khỏi tay. Đồng thời một luồng kiếm khí hùng hậu bản nguyên nhất từ trong đoàn ánh kiếm kia bắn ra, đi cùng với nó là một phiến ánh sáng chói mắt. Lực lượng ẩn chứa trong ánh kiếm kia làm cho cả trời đất đều biến sắc.
"Đinh!"
Tiếng kiếm ngân réo rắt vang khắp hư không, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh phía bên kia Ma Giới. Nhìn về nơi xa, sau khi "Kiếm chi lĩnh vực" bay ra mấy chục trượng thì toàn bộ nổ tung, giống như một tấm lưới cá bung ra chụp về phía đám yêu ma.
Ở phía dưới, các cường giả Hắc Ám viễn chinh quân hoảng sợ biến sắc. Mấy trăm tên Thiên Ma Thần vọt lên không, từng tên hét lớn, vận chuyển ma nguyên trong cơ thể phát ra những lĩnh vực màu đen như vầng trăng. Nhưng lĩnh vực của đám cường giả yêu ma vừa mở rộng ra bên ngoài cơ thể không xa, lập tức một luồng kiếm ý sắc bén đánh vào trong biển ý thức của chúng, cường hành dùng ý thức bá đạo quấy nhiễu ma thức bọn chúng ngưng tụ. Lĩnh vực vừa khoách triển ra bên ngoài cơ thể liền sáng lên một cái, sau đó ảm đạm rồi biến mất.
"Ầm ầm!"
Một luồng ánh sáng như sao băng xẹt qua bầu trời đen kịt, quét qua trận địa của Hắc Ám viễn chinh quân, sau khi lướt qua mấy ngàn trượng liền biến mất trong bầu trời đêm mênh mông phía sau. Nơi "Kiếm chi lĩnh vực" nơi đi qua, từng đoàn lớn Hắc Ám viễn chinh quân biến mất không còn bóng dáng.
"An Đức Liệt, ngươi cũng thay ta truyền một câu nói cho Ma Đế Hoàng, hòa hay chiến nên suy nghĩ một cách cẩn thận …" - Thần thức to lớn của Phong Vân Vô Kỵ phá tan tầng tầng không gian, vẫn không ngừng đuổi theo An Đức Liệt đang xuyên qua không gian thay đổi phương vị của mình, truyền vào trong tai của hắn.
An Đức Liệt dùng mọi cách biến ảo không gian quy tắc, nhưng khi quay đầu lại phát hiện giống như làm trò hề trong mắt đối phương, không cách nào thoát khỏi thần thức của đối phương, nhất thời một luồng khí lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu đến chân, không khỏi rùng mình một cái, đứng ngây người trong hư không.
"Đinh!"
Phong Vân Vô Kỵ lật cổ tay, tay áo phất lên. Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền rít một tiếng hóa thành một vệt sáng xuyên qua cánh cổng truyền tống, bay vào trong bầu trời Ma Giới mênh mông, sau đó kêu lên một tiếng từ bầu trời bắn nhanh xuống, cắm ở giữa cánh cổng truyền tống màu đen phía trước quân đoàn Hắc Ám viễn chinh, chuôi kiếm vẫn rung động không ngớt phát ra tiếng u u.
- Kẻ nào dám vượt qua nơi này, chém!
Lời nói vừa dứt, ánh sáng trên cánh cổng truyền tống liền khép lại.
oOo
Trong mặt cắt vũ trụ không gian mênh mông, một đoàn bóng đen mang theo khí tức hủy diệt dần dần hiện lên. Phiến bóng đen hẹp dài như hình kiếm đạt đến mấy vạn trượng, hơn nữa còn đang không ngừng kéo dài. Nơi bóng đen hình kiếm vươn đến, vật chất trong hư không mấy vạn dặm bị một quy tắc kỳ dị thao túng, không ngừng bị hút về sâu trong bóng tối, dần dần chìm lấp trong đoàn bóng đen kia.
Bên trong bóng đen hình kiếm hẹp dài chưa bao giờ xuất hiện, mang theo khí tức hủy diệt cực độ xuyên qua mấy vạn trượng, Tây Môn Y Bắc cả người lõa thể hai tay để ngang trước bụng, mái tóc dài như tuyết trắng sau đầu tản ra từng sợi, bềnh bồng tại trong hư không.
Bên ngoài thân thể trắng nõn của Tây Môn Y Bắc, từng luồng bóng đen như kinh mạch từ cổ tay đan xen kéo dài, dần dần lan ra khắp toàn thân.
Bình luận facebook