-
Chương 602
Từ sau khi Chủ Thần thứ mười bốn biến mất, chiến sự tại Ma Giới ngược lại càng diễn ra thường xuyên hơn. Tâm Ma và An Đức Liệt đều tự xưng là người hầu của Chủ Thần chính thống, chung quanh bọn họ tạo thành hai thế lực to lớn, giống như hai dòng nước lũ chảy qua những không gian thuộc Ma Giới, va chạm chém giết với nhau.
Tâm Ma không ngừng thu thập hắc vu sư, từ từ tập hợp thành một quân đoàn hắc vu sư to lớn. Mỗi lần chiến đấu hắn đều dốc toàn lực, lần nào cũng có đến mấy vạn cánh cổng truyền tống xuất hiện. Có những cánh cổng truyền tống này trợ giúp, gần như ngay từ đầu chiến tranh đã tiến vào trạng thái kịch liệt.
Đại quân do Tâm Ma dẫn dắt cũng không chiếm lĩnh bất kỳ không gian nào, chỉ là một đường chinh phạt mấy không gian vương triều lớn, hoặc là chinh phục, hoặc là ép đến nơi An Đức Liệt. Trong quá trình này có đông đảo yêu ma bị giết chết, những kẻ còn sót lại đều đầu hàng, quy thuận vào dưới trướng Tâm Ma.
"Khô Lâu Quân Vương", đây là danh hiệu Tâm Ma nhận được trong sát phạt không ngừng.
Trong mỗi trận chiến, Hấp Tinh đại pháp của Tâm Ma lại thi triển ra năng lực biến thái, cho dù là yêu ma cao cấp sau khi nhìn thấy đều phải kinh hãi. Mỗi lần chiến đấu đều có đông đảo yêu ma bị Hấp Tinh đại pháp hút thành xác khô, lưu lại khô lâu đầy đất. Cái tên "Khô Lâu Quân Vương" cũng hình thành từ đây.
Khác với Tâm Ma, An Đức Liệt lại cố gắng tránh khỏi xung đột chính diện trên quy mô lớn với Tâm Ma, chỉ không ngừng phái binh chiếm lĩnh các không gian sau khi Tâm Ma chinh phạt để lại, đồng thời xem thử có cơ hội nào để thừa dịp đánh lén hay không. Bởi vì liên tục khẳng định mình mới là người hầu mà Chủ Thần thứ mười bốn tin tưởng, cộng thêm tây bắc Ma Giới có Cửu U tế đàn, An Đức Liệt đã nhận được danh hiệu mới là "Cửu U quân vương".
Sau khi trả giá bằng cái chết của đông đảo Ẩn ma tộc, tin tức về trận chiến tại Thái Cổ rất nhanh được sáng tỏ. Dưới tình huống bị bao vây, đánh chết bộ tộc thủ hộ và đệ nhất cao thủ Đế Thích Thiên trong truyền thuyết Thái Cổ, chịu đựng một chiêu mạnh nhất của Đế Thích Thiên và bản thể thánh thú Đông Phương Thanh Long công kích mà không chết, chỉ bị thương rời đi, chuyện này khiến cho đám yêu ma máu nóng sôi trào.
Tại Ma Giới, thánh thú của Thái Cổ gần như là một thần thoại vô địch. Đánh chết Chủ Thần, chuyện này khiến cho tất cả yêu ma bao gồm cả vương triều đại đế đều sợ hãi. Mà hôm nay thần thoại này lại bị Chủ Thần thứ mười bốn phá tan, đám yêu ma làm sao có thể không vui mừng, không kinh hô.
Chủ Thần thứ mười bốn sau khi bị phong ấn hàng tỉ năm, thân thể mệt mỏi, vậy mà kết quả trận chiến lại như thế. Nếu như hắn hoàn toàn khôi phục, vậy tình huống sẽ như thế nào? Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, người chỉ huy yêu ma tiến vào Thái Cổ là vương triều đại đế và Đọa Lạc Chi Vương, nhưng lần này lại đổi thành một Chủ Thần, vậy kết quả sẽ ra sao?
Tất cả yêu ma đều không khỏi sinh ra suy nghĩ. Cảnh tượng giẫm đạp các tộc trong vũ trụ ở dưới chân khiến cho máu bọn chúng sôi trào. Theo đó thân phận người hầu của thần của An Đức Liệt và Tâm Ma cũng như nước dâng thuyền lên.
Không thể không nhắc tới, trong cuộc chiến giữa Khô Lâu Quân Vương và Cửu U Quân Vương trong phạm vi Ma Giới kéo dài hơn trăm năm, các Hắc Ám Quân Chủ đều ẩn nấp không hề tham gia vào cuộc chiến này, bất kỳ nơi nào cũng không không được tung tích của bọn họ.
Trước khi bị Tâm Ma dùng chiêu thứ tám của Kiếp Ma Đạo đánh chết, Tát Cách Lôi Tư đại đế đã từng liên lạc với Hắc Ám Quân Chủ và Dục Vọng Chi Chủ mà hắn thờ phụng, nhưng lại không nhận được bất kỳ cau trả lời nào. Các vương triều đại đế giống như đã bị chư thần quên lãng.
Dùng Ma Giới và mấy không gian vương triều lớn làm cứ điểm, thế lực của Tâm Ma và An Đức Liệt không ngừng triển khai chiến đấu giằng co. Dưới trướng Tâm Ma, thế lực của Trung Ương ma quân huấn luyện ra từ ma công Thái Cổ của bộ tộc thủ hộ không ngừng mở rộng. Mỗi khi Tâm Ma chinh phạt một nơi đều tìm kiếm yêu ma có đủ tư chất, bắt hắn lập lời thề máu, sau đó dùng ma công Thái Cổ khiến hắn gia nhập vào dưới trướng.
Trong cuộc chiến của hai quân vương nay, Trung Ương ma quân và quân đoàn Hủy Diệt do Thái Huyền thống lĩnh đã danh chấn Ma Giới. Quân đoàn trước dùng thực lực cường đại làm rung động Ma Giới, còn quân đoàn sau lại dùng hình dáng đuôi nhọn kỳ lạ, cùng với sự dũng mãnh không sợ chết khiến yêu ma các phương kinh hãi. Về phần A Tu La ma tộc, bởi vì số lượng có hạn nên danh tiếng cũng không vang lừng như hai quân đoàn trước, nhưng thực lực của bọn họ cũng không thể nghi ngờ.
Tại tây bắc Ma Giới, An Đức Liệt đã truyền Cửu U công pháp cho đám yêu ma của Ma Giới trên quy mô lớn. Dựa vào tốc độ tu luyện biến thái của công pháp này, trong thời gian ngắn dưới trướng hắn đã có một số lượng lớn quân đoàn Cửu U. Trong quân đoàn này rất nhiều yêu ma ban đầu đều có thực lực thấp kém, sau khi trả giá bằng sức sống và thần trí lạc đường, những yêu ma này nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Thiên Ma Hoàng thậm chí là cao hơn.
Trong năm mươi năm ngắn ngủi, hai quân đoàn dưới trướng Khô Lâu Quân Vương và quân đoàn Cửu U đã triển khai rất nhiều trận chiến lớn nhỏ trên mảnh đất Ma Giới mênh mông và trong không gian vương triều, số lượng nhiều đến mấy chục vạn lần. Vô số xương cốt trải rộng tại nơi ba quân đoàn giao chiến. Kết quả sau cùng hai bên lại bất phân thắng bại, chiến dịch vẫn luôn bị ngăn cản ở bên ngoài tây bắc Ma Giới nơi An Đức Liệt cư ngụ. Tâm Ma tuy muốn cùng An Đức Liệt chiến đấu theo kiểu binh đấu binh, vương đấu vương, nhưng An Đức Liệt vẫn luôn không cho hắn cơ hội này. Cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" tiến vào trạng thái giằng co.
Hơn năm mươi năm cuộc chiến, quân đoàn to lớn do Tâm Ma thống lĩnh không ngừng chiến đấu liên tục ở nhiều nơi tại Ma Giới, từ Ma Giới thứ nhất đến không gian vương triều, cuối cùng lại trùng hợp lan đến cả vương triều Trung Ương.
Mặc một bộ áo bào đen mềm mại chỉnh tề, Tâm Ma như một pho tượng đứng trong lãnh địa vương triều Trung Ương. Trên Trung Ương ma sơn cao vút tận mây, bóng tối âm u, mây đen rũ xuống gần như ngang bằng với đỉnh Trung Ương ma sơn hình mũi nhọn. Trên gương mặt như ngọc đen điêu khắc ít đi một chút thâm trầm, nhiều thêm một chút hung sát, ít đi một chút nóng nảy, nhiều thêm một chút chững chạc.
"Vù!"
Gió đêm cuốn qua, trong tiếng gió mái tóc dài trên trán Tâm Ma phất phơ như rắn. Bên dưới mái tóc tản ra, cặp mắt đen nhánh bắn ra ánh sáng chói mắt như sao trong bầu trời đêm.
Tâm Ma không nhúc nhích đứng trên đỉnh Trung Ương ma sơn, ánh mắt nhìn về nơi xa. Dưới chân núi là những mảng cung điện đổ nát chồng chất trên mặt đất mênh mông, khói đen lượn lờ từ trong một số cung điện chậm rãi bay lên. Trong không khí có một khí tức tanh hôi làm người ta khó chịu. Ở nơi xa hơn, từng đội chiến sĩ vương triều đang dập tắt khói lửa trong trận chiến vừa mới kết thúc không lâu. Giữa đống cung điện đổ nát, vô số thi thể yêu ma chồng chất và những binh khí gãy nằm cùng với nhau, máu từ dưới đống thi thể chảy xuống róc rách.
Cảnh tượng này là hình ảnh thu nhỏ của cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" tại Ma Giới. Chỉ vỏn vẹn một tòa Trung Ương ma sơn, đã không ngừng bị Tâm Ma và An Đức Liệt thay nhau chiếm cứ đến mấy ngàn lần. Trong cuộc chiến thảm liệt trong phạm vi lớn này, không người nào có hứng thú thành lập một trụ sở mới cho mình lần nữa.
- Chủ công…
- Chủ công…
Một giọng nói như xa mà gần bay vào trong tai Tâm Ma đang ngơ ngẩn. Tâm Ma chớp mắt một cái, lập tức khôi phục tinh thần lại, quay đầu sang, trông thấy ánh mắt cung kính của Thái Huyền.
- Chuyện gì?
Tâm Ma quay đầu lại, một lần nữa nhìn về cảnh vật ở phía xa bị mây đen bao phủ, lạnh nhạt hỏi.
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Thái Huyền lên tiếng hỏi. Nếu như ban đầu y đến Ma Giới đi theo Tâm Ma chỉ vì Đệ Tam phân thần và lời hứa năm xưa, vậy thì bây giờ trải qua cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng thảm liệt, y đã dần dần trở nên cung kính và tuân theo lời Tâm Ma. Trước mỗi trận chiến cỡ lớn y đều đến hỏi ý kiến của Tâm Ma.
- À…
Tâm Ma lẩm bẩm đáp một tiếng, tâm thần giống như không ở chỗ này:
- Thiêu hủy những thi thể kia hết đi!
- Chủ…
Thái Huyền muốn nói lại thôi. Chuyện mà y muốn hỏi vốn không phải là chuyện này, nhưng suy nghĩ một chút, y vẫn lên tiếng đáp lời, lời nói đã lên đến cổ họng lại nuốt vào.
Trong lòng thở dài một tiếng, Thái Huyền xoay người đi xuống chân núi.
- Chờ đã!
Thái Huyền mới vừa đi ra mấy trượng, Tâm Ma bỗng đưa tay gọi y lại.
- Chủ công, còn có chuyện gì sao?
Thái Huyền quay người lại, kinh ngạc nhìn Tâm Ma hỏi.
- Nơi này tạm thời giao cho ngươi phụ trách. Bản tọa có chuyện cần đi ra ngoài một chuyến, mau thì một ngày, lâu thì nửa tháng sẽ trở lại.
Thái Huyền giật mình, bỗng ngẩng đầu lên:
- Nhưng mà, Cửu U quân đoàn do An Đức Liệt thống lĩnh vẫn luôn trải rộng tại vùng đất Ma Giới, có khả năng tập kích bất cứ lúc nào và bất kỳ nơi đâu. Nếu như không có chủ công trấn giữ, e rằng chúng tôi rất khó ngăn cản được hắn…
Tâm Ma phất phất tay, cắt ngang lời nói của Thái Huyền:
- Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta tự nhiên có sắp xếp. Trừ khi An Đức Liệt đến gần ta trong vòng ba thước, nếu không hắn sẽ không phát hiện ra ta đã không còn ở trong vương triều.
Thái Huyền nghe vậy trong lòng khẽ động, như suy nghĩ gì đó nói:
- Chủ công nói vậy… chẳng lẽ…
- Ừ.
Tâm Ma không đợi Thái Huyền nói xong, trực tiếp khẳng định suy đoán của y:
- Ta sẽ dùng thế thân trấn giữ Trung Ương ma sơn. Thế thân này ít nhất có thể hù dọa ở An Đức Liệt ba ngày. Sau ba ngày ta tự nhiên sẽ trở lại.
Thái Huyền im lặng không nói, đột nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu, ánh mắt sáng lên, hơi do dự nói:
- Chủ công… chẳng lẽ ngài muốn thừa dịp An Đức Liệt không có mặt, một mình đánh lén lãnh địa tây bắc của hắn?
- Bản tọa không có ý tiếp tục chiến đấu giằng co với hắn như vậy. Nếu như An Đức Liệt không muốn giao đấu với bản tọa, lại có tình dẫn bản tọa đi lung tung khắp nơi, vậy thì bản tọa sẽ buộc hắn giao chiến.
Tâm Ma cũng không tiết lộ ý tưởng của mình, chỉ nói:
- An Đức Liệt ở cách đây không xa. Những thứ liên quan đến việc ta rời đi, chỉ một mình ngươi biết là được rồi. Truyền lệnh của bản tọa, tám quân đoàn lớn toàn bộ lui về Trung Ương ma sơn, không nên lưu luyến những lãnh địa chiếm được. Nếu An Đức Liệt đã thích chiếm lĩnh đất đai, vậy thì cứ để lại cho hắn.
Dứt lời, Tâm Ma hờ hững chớp mắt một cái, tìm một tảng đá trên đỉnh núi ngay trước Thái Huyền khoanh chân ngồi xuống, chỉ một lát sau đã tiến vào trạng thái nhập định. Trong lúc Thái Huyền đang kinh ngạc, phía sau Tâm Ma đang buông mi nhắm mắt bỗng xuất hiện một bóng đen, sau đó một Tâm Ma khác giống hệt như đúc đứng lên từ sau lưng Tâm Ma ban đầu.
Thái Huyền nhìn lướt qua Tâm Ma ngồi xếp bằng trên đất, vừa liếc nhìn một Tâm Ma khác đang đứng thẳng phía sau. Người phía trước khí tức trên người như vực sâu, chính là khí tức của Khô Lâu Quân Vương trong ấn tượng của Thái Huyền. Còn người phía sau mặc dù đứng ở trước Thái Huyền, nhưng lại không có chút khí tức nào tỏa ra, giống như vốn không tồn tại.
"Cái này… hình như là kiếm thể hóa thân của Kiếm Thần." - Thái Huyền đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc nhìn Tâm Ma.
Tâm Ma lạnh nhạt gật đầu một cái, nói:
- Không sai, đây chính là năng lực của Đệ Tam, ta chỉ truyền toàn bộ khí tức của mình vào thế thân này thôi.
Giống như đáp lại, thế thân đang ngồi xếp bằng bất động trên đất bỗng mở mắt, dưới mí mắt bắn ra một tia sáng như sao trời. Bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, Thái Huyền bỗng có một loại cảm giác như không thể mở mắt được.
- Thái Huyền, ngươi có thể lui xuống rồi, không có chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy bản tọa.
Thế thân kia lên tiếng, giọng nói hùng hồn uy nghiêm như người có địa vị cao.
- Ta đi đây…
Tâm Ma liếc nhìn Thái Huyền một cái, tay phải nắm lấy một góc áo choàng sau người, giơ lên thật cao. Trong ánh mắt của Thái Huyền, Tâm Ma như một con chim ưng lớn màu đen từ trên Trung Ương ma sơn tung người nhảy xuống, biến mất vào trong màn đêm dày đặc dưới chân núi.
Sau khi Tâm Ma rời đi, thế thân ngồi trên đỉnh núi lại nhắm hai mắt. Thái Huyền lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt vẫn không hề nhìn vào thế thân này.
Đứng ở nơi Tâm Ma nhảy xuống, Thái Huyền nhìn dốc núi phản xạ ra ánh sáng lạnh, bên tai nghe tiếng gió gào thét, nhìn bóng đêm phiêu đãng, tâm thần bỗng hơi ngơ ngẩn.
"Chủ công hẳn là cũng có chút mê mang…" - Thái Huyền nhớ đến biểu tình của Tâm Ma khi đứng trên đỉnh núi, yên lặng thầm nghĩ. Thật ra chính y cũng đang cảm thấy mê mang.
Thái Huyền đột nhiên nhớ đến tình cảnh trước kia khi còn ở Thái Cổ, nhớ đến cuộc gặp gỡ với Vô Kỵ, trên mặt không khỏi nở một nụ cười ấm áp, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
- Vô Kỵ, đã rất lâu không gặp… ngươi, còn có các tộc nhân, hiện giờ thế nào rồi? Có khỏe không?
Thái Huyền nhìn vào sâu trong màn đêm, một mình lẩm bẩm.
Năm mươi năm chiến tranh ngắn ngủi, tổng số yêu ma của Ma Giới chết đi đã vượt xa mười vạn năm trước. Những tộc nhân ban đầu từ Thái Cổ đến đây, hấp thu nước của Trọc Thế ma trì, hóa thân thành ma, trong cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" tổn thất nặng nề, bây giờ đã không còn đến một nửa nhân số. Còn tộc nhân trong thủy lao Ma Giới cũng đã mất hơn hai phần ba số lượng.
Thái Huyền nhớ đến lúc mình rời đi đã từng hứa với Vô Kỵ. Đống thi hài đầy đất tại Ma Giới này cũng xem như vì lời hứa đó vậy.
- Thái Huyền đại nhân…
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai Thái Huyền:
- Đại nhân, lúc nào thì chúng ta lại xuất phát?
Thái Huyền quay đầu lại, trông thấy giữa sườn núi có một tên nam tử dùng vải đen cột một con mắt mù, đang đứng nhìn mình. Chiến giáp trên người hắn đã sứt mẻ rất nhiều, dưới lỗ hổng của chiến giáp là vết thương dày đặc, rất nhiều nơi da thịt đã rách nát, lộ ra xương trắng hếu. Người vừa mới dùng truyền âm nhập mật nói với Thái Huyền đúng là hắn. Thái Huyền nhận ra đây là một tộc nhân đến từ Thái Cổ.
- Thái Huyền đại nhân, khi nào chúng ta lại đi chém giết một trận với bọn yêu ma kia?
Nam tử cho là Thái Huyền không nghe rõ, lại nói một lần nữa. Trên gương mặt thô lỗ đầy râu hiện lên một nụ cười hưng phấn, hàm răng trắng như tuyết lấp lóe trong bóng đêm.
Ánh mắt lướt qua chiếc túi tết bằng da thú bền chắc bên hông nam tử kia, Thái Huyền đột nhiên cảm thấy lỗ mũi cay cay. Đó là một cái túi đựng tro cốt.
Mỗi chiến sĩ của quân đoàn Hủy Diệt bên hông đều treo một cái túi đựng tro cốt, có người thậm chí còn mang vài cái. Sau mỗi trận chiến, tộc nhân còn sống đều sẽ tìm kiếm thi thể của tộc nhân chết trận trên chiến trường, cẩn thận thu thập hài cốt hoàn chỉnh của mỗi tộc nhân chết trận và hoả táng, sau đó đựng tro cốt vào trong những cái túi này, mang theo bên hông tiếp tục chiến đấu. Mỗi trận chiến đều là như vậy, người may mắn còn sống sẽ mang theo túi đựng tro cốt của người chết, mang theo ý chí của bọn họ cùng nhau chiến đấu.
Cho dù chết trận ở nhiều nơi trên mảnh đất Ma Giới, nhưng tất cả tộc nhân đều yên lặng tuân theo một nguyên tắc: có thể chết trận trên mảnh đất này, nhưng tuyệt đối không thể để hài cốt của mình chôn vùi trong đất bùn hoang vu mục nát của Ma Giới.
Lúc còn sống chém giết tại Ma Giới, bảo vệ Thái Cổ; khi chết đi hài cốt lại chôn vùi tại Thái Cổ, bảo vệ cố hương.
Không ai biết mình có thể sống qua ngày mai hay không, nhưng mỗi người đều biết, mình cố gắng thêm một phần thì sẽ để lại cho người sống càng nhiều hi vọng hơn.
- Đại nhân, khi nào chúng ta lại bắt đầu chém giết?
Nam tử hỏi lại một lần nữa.
Thái Huyền đột nhiên bừng tỉnh, liền quay đầu lại, không muốn để hắn nhìn thấy cặp mắt ươn ướt của mình:
- Chúng ta, sắp rồi… sắp rồi…
Ánh mắt Thái Huyền lướt qua đỉnh đầu nam tử, nhìn về phương xa nơi mây đen và cuồng phong quanh quẩn gào thét, lẩm bẩm nói.
Một luồng gió lạnh quét qua, tiếng gió thổi xuống hiện ra bóng dáng của Tâm Ma. Hai chân của hắn đạp trên đất mềm, nhìn về Chúng Ma điện nằm trên dốc núi đỏ rực ở phía xa. Hắn chớp mắt một cái, áo choàng vén lên, bước dài đi về phía trước, vừa đi trong lòng vừa nghĩ đến cuộc chiến này.
Trong cuộc chiến giữa Tâm Ma và An Đức Liệt, Lộ Tây Pháp đóng vai một nhân vật trung lập rất kỳ diệu. Dựa theo ước định ban đầu với Lộ Tây Pháp, hai bên vốn là có quan hệ liên minh. Nhưng sự thật là trong cuộc chiến với An Đức Liệt, Lộ Tây Pháp vẫn luôn ngồi yên không hành động, không giúp Tâm Ma cũng không giúp An Đức Liệt.
Nếu như có sự trợ giúp của Lộ Tây Pháp, Tâm Ma dám khẳng định, cho dù An Đức Liệt mang theo Cửu U quân đoàn đông đảo không ngừng di chuyển khắp vùng đất Ma Giới, nhằm nơi sơ hở mà đánh, mình cũng sẽ không bị động như vậy, đến nỗi muốn rời đi cũng phải để lại thế thân.
Tâm Ma cũng không phải là chưa từng thử dùng ma thức liên hệ với Lộ Tây Pháp, nhưng mỗi lần Chúng Ma điện đều xuất hiện một lớp màn bảo vệ to lớn, ngăn cản ma thức của hắn. Lộ Tây Pháp căn bản không muốn cho hắn bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.
Đối với hành động của mình, Lộ Tây Pháp đưa ra giải thích là: liên minh của hai bên được thành lập dựa trên cơ sở mười vương triều lớn đại đế liên hợp lại. Mà sau khi Khô Lâu Quân Vương và Cửu U Quân Vương thống lĩnh toàn bộ Ma Giới, các vương triều đại đế mỗi người một ngả, phân biệt gia nhập vào dưới trướng của hai người, sự liên hợp của bọn họ cũng đã kết thúc. Nếu liên minh vương triều không tồn tại, vậy thì liên minh giữa hai người cũng mất đi cơ sở tồn tại, dĩ nhiên không cần thiết phải tiếp tục.
Đối với lời giải thích của Lộ Tây Pháp, Tâm Ma dĩ nhiên là nghiến răng nghiến lợi, thầm hận không thôi. Nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt An Đức Liệt, hắn vẫn cần có sự trợ giúp của Lộ Tây Pháp.
Trong chuyến đi này, Chúng Ma điện là một mục tiêu của Tâm Ma, nhưng cũng không phải là tất cả. Đối với lão hồ ly gian xảo này, Tâm Ma không hề hy vọng quá lớn, nhưng không thử một chút thì làm sao biết không có hi vọng?
- Đứng lại! Nơi này là lãnh địa quân đoàn đọa lạc thiên sứ. Người tới hãy dừng bước, xưng tên đi!
Trong lúc Tâm Ma đang trầm tư, một tiếng quát trầm bỗng vang lên từ phía trước. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy hai tên chiến sĩ đọa lạc thiên sứ lưng mọc hai cánh, trong tay cầm một thanh kích dài đen kịt đứng giữa không trung, chĩa kích về phía mình. Trong tai nghe được một trận tiếng xé gió, chỉ một lát sau mấy trăm tên đọa lạc thiên sứ gần đó đã nghe tiếng chạy tới, mấy trăm thanh kích dài xếp thành một hình cung, mũi kích lập lòe ánh chớp đối diện với hắn.
- Nói với Lộ Tây Pháp, Khô Lâu Quân Vương ta đến đây thăm viếng!
Tâm Ma ngẩng đầu lên, mái tóc dài phất một cái, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.
"Xuýt!"
Chung quanh vang lên những tiếng hít hơi lạnh. Trong ánh mắt của Tâm Ma, đám đọa lạc thiên sứ vốn vô cùng hung hãn đã bắt đầu có vẻ sợ hãi. Tại Ma Giới hôm nay, danh hiệu Khô Lâu Quân Vương chính là đệ nhất hung danh, khiến cho yêu ma bốn phương đều sợ hãi.
- Các ngươi không nên cản trở, để bằng hữu của chúng ta vào đi!
Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên từ trong Chúng Ma điện.
- Vâng thưa đại nhân!
Đông đảo đọa lạc thiên sứ thu hồi kích dài, buông mi rũ mắt nhìn xuống mặt đất, cung kính đáp. Biển người bắt đầu chuyển động, đại quân đọa lạc thiên sứ như một quả cầu to lớn bao phủ bầu trời Chúng Ma điện, lúc này nhanh chóng nhường ra một con đường thẳng tắp để Tâm Ma đi qua.
Tâm Ma cũng không nói gì, bàn chân duỗi một cái, liền mang theo tiếng bước chân giòn giã, như nước chảy mây trôi đi về phía Chúng Ma điện. Nơi đi qua, đông đảo đọa lạc thiên sứ ào ào tránh lui, cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Danh tiếng hung tàn của Khô Lâu Quân Vương thật sự quá lớn, hôm nay yêu ma chết ở dưới tay hắn e rằng đã đạt đến một con số thiên văn *.
* Những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km.
"Cộp cộp!"
Tiếng bước chân trong lãnh địa an tĩnh của đọa lạc thiên sứ có vẻ rất chói tai. Tâm Ma cũng không bay lên trời, cứ như vậy cuốn lấy áo bào, men theo mặt đất nhấp nhô đi về phía Chúng Ma.
- Khô Lâu Quân Vương thật uy phong quá, hì hì…
Ngay lúc này, một giọng nói yêu kiều bỗng vang lên ở một bên. Tâm Ma dừng lại, quay đầu nhìn, trông thấy ma nữ Lỵ Lỵ An mặc một bộ áo bào sát người bằng tơ lụa màu đỏ, đang dựa vào một bức tường màu vàng tối bên ngoài Chúng Ma điện. Dưới ánh sáng lạnh mờ mịt của vách tường, chiếc dùi nhẵn bóng trắng nõn và thon dài hiện ra trắng loá, khiến người ta nhìn thấy tim phải đập nhanh.
- Đại quân vương của thiếp, có muốn thiếp hầu hạ hay không?
Năm ngón tay thon dài của Lỵ Lỵ An cầm một chiếc ly đế cao có xuất xứ từ không gian loài người, ngón tay trắng nõn cầm lấy cổ chiếc ly. Trong nửa ly đựng một chất lỏng màu máu.
Bàn tay Lỵ Lỵ An bất giác lắc lắc đế ly, chất rượu màu máu trong ly liền khua ra những vòng hoa rượu.
- Quân vương à, kỹ thuật của thiếp… tuyệt lắm đấy…
Ngón út tay trái trống rỗng của Lỵ Lỵ An vuốt lên mái tóc xanh bóng loáng như hải tảo, ngón trỏ lại mơn trớn đôi môi trở nên đỏ hồng vì dính rượu, trên khuôn mặt lẳng lơ hiện lên vể sầu oán. Tâm Ma nhìn thấy tim cũng phải đập nhanh.
"Con ả lẳng lơ này!" - Tâm Ma thầm mắng một tiếng.
- Lỵ Lỵ An, ngươi còn không mau vào đây cho bản vương!
Bên trong Chúng Ma điện vang lên một tiếng quát, hiển nhiên Lộ Tây Pháp cảm thấy rất tức giận vì hành vi mất mặt này của Lỵ Lỵ An.
Lỵ Lỵ An lại chẳng hề quan tâm, nghiêng người dựa vào vách tường, dáng vẻ không coi ai ra gì. Nàng lười biếng uốn éo chiếc eo thon đầy dụ dỗ, cuối cùng ném một ánh mắt quyến rũ về phía Tâm Ma ở xa xa, sau đó xoay người vòng qua góc tường cung điện, biến mất trong bóng tối. Giọng nói yêu kiều kia vẫn vang lên bên tai Tâm Ma:
- Thiếp vẫn chờ ngài đấy…
Cho đến khi Lỵ Lỵ An hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tâm Ma mới chớp mắt mạnh một cái, khôi phục lại trạng thái bình thường, đồng thời trong lòng khẽ hừ một tiếng, thầm mắng: "Công phu dụ hoặc của con ma nữ này thật cao minh."
Bước chân đi động, Tâm Ma liền hóa thành một bóng đen chui vào trong Chúng Ma điện.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Đốp đốp!"
Bên trong Chúng Ma điện đầy những cây cột san sát nhau. Trong đại điện chế tạo bằng kim loại màu vàng tối, một bậc thang hoàng kim trải thảm bông màu đỏ kéo dài đến tận dưới vương tọa của Lộ Tây Pháp. Trên tấm thảm bông có một chậu than lặng lẽ bốc cháy.
- Ta đã biết mục đích mà ngươi đến. Chuyện này không thể được.
Không đợi Tâm Ma mở miệng, Lộ Tây Pháp liền trực tiếp từ chối không tiếp. Trên gương mặt anh tuấn của hắn vẫn còn chút màu xanh, hiển nhiên là tức giận vì hành vi phóng đãng của Lỵ Lỵ An.
Tâm Ma không lên tiếng. Trong tiếng lốp đốp của chậu than, ánh mắt của hắn lướt qua bậc thang, nhìn thẳng vào mắt Lộ Tây Pháp.
Tâm Ma không ngừng thu thập hắc vu sư, từ từ tập hợp thành một quân đoàn hắc vu sư to lớn. Mỗi lần chiến đấu hắn đều dốc toàn lực, lần nào cũng có đến mấy vạn cánh cổng truyền tống xuất hiện. Có những cánh cổng truyền tống này trợ giúp, gần như ngay từ đầu chiến tranh đã tiến vào trạng thái kịch liệt.
Đại quân do Tâm Ma dẫn dắt cũng không chiếm lĩnh bất kỳ không gian nào, chỉ là một đường chinh phạt mấy không gian vương triều lớn, hoặc là chinh phục, hoặc là ép đến nơi An Đức Liệt. Trong quá trình này có đông đảo yêu ma bị giết chết, những kẻ còn sót lại đều đầu hàng, quy thuận vào dưới trướng Tâm Ma.
"Khô Lâu Quân Vương", đây là danh hiệu Tâm Ma nhận được trong sát phạt không ngừng.
Trong mỗi trận chiến, Hấp Tinh đại pháp của Tâm Ma lại thi triển ra năng lực biến thái, cho dù là yêu ma cao cấp sau khi nhìn thấy đều phải kinh hãi. Mỗi lần chiến đấu đều có đông đảo yêu ma bị Hấp Tinh đại pháp hút thành xác khô, lưu lại khô lâu đầy đất. Cái tên "Khô Lâu Quân Vương" cũng hình thành từ đây.
Khác với Tâm Ma, An Đức Liệt lại cố gắng tránh khỏi xung đột chính diện trên quy mô lớn với Tâm Ma, chỉ không ngừng phái binh chiếm lĩnh các không gian sau khi Tâm Ma chinh phạt để lại, đồng thời xem thử có cơ hội nào để thừa dịp đánh lén hay không. Bởi vì liên tục khẳng định mình mới là người hầu mà Chủ Thần thứ mười bốn tin tưởng, cộng thêm tây bắc Ma Giới có Cửu U tế đàn, An Đức Liệt đã nhận được danh hiệu mới là "Cửu U quân vương".
Sau khi trả giá bằng cái chết của đông đảo Ẩn ma tộc, tin tức về trận chiến tại Thái Cổ rất nhanh được sáng tỏ. Dưới tình huống bị bao vây, đánh chết bộ tộc thủ hộ và đệ nhất cao thủ Đế Thích Thiên trong truyền thuyết Thái Cổ, chịu đựng một chiêu mạnh nhất của Đế Thích Thiên và bản thể thánh thú Đông Phương Thanh Long công kích mà không chết, chỉ bị thương rời đi, chuyện này khiến cho đám yêu ma máu nóng sôi trào.
Tại Ma Giới, thánh thú của Thái Cổ gần như là một thần thoại vô địch. Đánh chết Chủ Thần, chuyện này khiến cho tất cả yêu ma bao gồm cả vương triều đại đế đều sợ hãi. Mà hôm nay thần thoại này lại bị Chủ Thần thứ mười bốn phá tan, đám yêu ma làm sao có thể không vui mừng, không kinh hô.
Chủ Thần thứ mười bốn sau khi bị phong ấn hàng tỉ năm, thân thể mệt mỏi, vậy mà kết quả trận chiến lại như thế. Nếu như hắn hoàn toàn khôi phục, vậy tình huống sẽ như thế nào? Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, người chỉ huy yêu ma tiến vào Thái Cổ là vương triều đại đế và Đọa Lạc Chi Vương, nhưng lần này lại đổi thành một Chủ Thần, vậy kết quả sẽ ra sao?
Tất cả yêu ma đều không khỏi sinh ra suy nghĩ. Cảnh tượng giẫm đạp các tộc trong vũ trụ ở dưới chân khiến cho máu bọn chúng sôi trào. Theo đó thân phận người hầu của thần của An Đức Liệt và Tâm Ma cũng như nước dâng thuyền lên.
Không thể không nhắc tới, trong cuộc chiến giữa Khô Lâu Quân Vương và Cửu U Quân Vương trong phạm vi Ma Giới kéo dài hơn trăm năm, các Hắc Ám Quân Chủ đều ẩn nấp không hề tham gia vào cuộc chiến này, bất kỳ nơi nào cũng không không được tung tích của bọn họ.
Trước khi bị Tâm Ma dùng chiêu thứ tám của Kiếp Ma Đạo đánh chết, Tát Cách Lôi Tư đại đế đã từng liên lạc với Hắc Ám Quân Chủ và Dục Vọng Chi Chủ mà hắn thờ phụng, nhưng lại không nhận được bất kỳ cau trả lời nào. Các vương triều đại đế giống như đã bị chư thần quên lãng.
Dùng Ma Giới và mấy không gian vương triều lớn làm cứ điểm, thế lực của Tâm Ma và An Đức Liệt không ngừng triển khai chiến đấu giằng co. Dưới trướng Tâm Ma, thế lực của Trung Ương ma quân huấn luyện ra từ ma công Thái Cổ của bộ tộc thủ hộ không ngừng mở rộng. Mỗi khi Tâm Ma chinh phạt một nơi đều tìm kiếm yêu ma có đủ tư chất, bắt hắn lập lời thề máu, sau đó dùng ma công Thái Cổ khiến hắn gia nhập vào dưới trướng.
Trong cuộc chiến của hai quân vương nay, Trung Ương ma quân và quân đoàn Hủy Diệt do Thái Huyền thống lĩnh đã danh chấn Ma Giới. Quân đoàn trước dùng thực lực cường đại làm rung động Ma Giới, còn quân đoàn sau lại dùng hình dáng đuôi nhọn kỳ lạ, cùng với sự dũng mãnh không sợ chết khiến yêu ma các phương kinh hãi. Về phần A Tu La ma tộc, bởi vì số lượng có hạn nên danh tiếng cũng không vang lừng như hai quân đoàn trước, nhưng thực lực của bọn họ cũng không thể nghi ngờ.
Tại tây bắc Ma Giới, An Đức Liệt đã truyền Cửu U công pháp cho đám yêu ma của Ma Giới trên quy mô lớn. Dựa vào tốc độ tu luyện biến thái của công pháp này, trong thời gian ngắn dưới trướng hắn đã có một số lượng lớn quân đoàn Cửu U. Trong quân đoàn này rất nhiều yêu ma ban đầu đều có thực lực thấp kém, sau khi trả giá bằng sức sống và thần trí lạc đường, những yêu ma này nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Thiên Ma Hoàng thậm chí là cao hơn.
Trong năm mươi năm ngắn ngủi, hai quân đoàn dưới trướng Khô Lâu Quân Vương và quân đoàn Cửu U đã triển khai rất nhiều trận chiến lớn nhỏ trên mảnh đất Ma Giới mênh mông và trong không gian vương triều, số lượng nhiều đến mấy chục vạn lần. Vô số xương cốt trải rộng tại nơi ba quân đoàn giao chiến. Kết quả sau cùng hai bên lại bất phân thắng bại, chiến dịch vẫn luôn bị ngăn cản ở bên ngoài tây bắc Ma Giới nơi An Đức Liệt cư ngụ. Tâm Ma tuy muốn cùng An Đức Liệt chiến đấu theo kiểu binh đấu binh, vương đấu vương, nhưng An Đức Liệt vẫn luôn không cho hắn cơ hội này. Cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" tiến vào trạng thái giằng co.
Hơn năm mươi năm cuộc chiến, quân đoàn to lớn do Tâm Ma thống lĩnh không ngừng chiến đấu liên tục ở nhiều nơi tại Ma Giới, từ Ma Giới thứ nhất đến không gian vương triều, cuối cùng lại trùng hợp lan đến cả vương triều Trung Ương.
Mặc một bộ áo bào đen mềm mại chỉnh tề, Tâm Ma như một pho tượng đứng trong lãnh địa vương triều Trung Ương. Trên Trung Ương ma sơn cao vút tận mây, bóng tối âm u, mây đen rũ xuống gần như ngang bằng với đỉnh Trung Ương ma sơn hình mũi nhọn. Trên gương mặt như ngọc đen điêu khắc ít đi một chút thâm trầm, nhiều thêm một chút hung sát, ít đi một chút nóng nảy, nhiều thêm một chút chững chạc.
"Vù!"
Gió đêm cuốn qua, trong tiếng gió mái tóc dài trên trán Tâm Ma phất phơ như rắn. Bên dưới mái tóc tản ra, cặp mắt đen nhánh bắn ra ánh sáng chói mắt như sao trong bầu trời đêm.
Tâm Ma không nhúc nhích đứng trên đỉnh Trung Ương ma sơn, ánh mắt nhìn về nơi xa. Dưới chân núi là những mảng cung điện đổ nát chồng chất trên mặt đất mênh mông, khói đen lượn lờ từ trong một số cung điện chậm rãi bay lên. Trong không khí có một khí tức tanh hôi làm người ta khó chịu. Ở nơi xa hơn, từng đội chiến sĩ vương triều đang dập tắt khói lửa trong trận chiến vừa mới kết thúc không lâu. Giữa đống cung điện đổ nát, vô số thi thể yêu ma chồng chất và những binh khí gãy nằm cùng với nhau, máu từ dưới đống thi thể chảy xuống róc rách.
Cảnh tượng này là hình ảnh thu nhỏ của cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" tại Ma Giới. Chỉ vỏn vẹn một tòa Trung Ương ma sơn, đã không ngừng bị Tâm Ma và An Đức Liệt thay nhau chiếm cứ đến mấy ngàn lần. Trong cuộc chiến thảm liệt trong phạm vi lớn này, không người nào có hứng thú thành lập một trụ sở mới cho mình lần nữa.
- Chủ công…
- Chủ công…
Một giọng nói như xa mà gần bay vào trong tai Tâm Ma đang ngơ ngẩn. Tâm Ma chớp mắt một cái, lập tức khôi phục tinh thần lại, quay đầu sang, trông thấy ánh mắt cung kính của Thái Huyền.
- Chuyện gì?
Tâm Ma quay đầu lại, một lần nữa nhìn về cảnh vật ở phía xa bị mây đen bao phủ, lạnh nhạt hỏi.
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Thái Huyền lên tiếng hỏi. Nếu như ban đầu y đến Ma Giới đi theo Tâm Ma chỉ vì Đệ Tam phân thần và lời hứa năm xưa, vậy thì bây giờ trải qua cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng thảm liệt, y đã dần dần trở nên cung kính và tuân theo lời Tâm Ma. Trước mỗi trận chiến cỡ lớn y đều đến hỏi ý kiến của Tâm Ma.
- À…
Tâm Ma lẩm bẩm đáp một tiếng, tâm thần giống như không ở chỗ này:
- Thiêu hủy những thi thể kia hết đi!
- Chủ…
Thái Huyền muốn nói lại thôi. Chuyện mà y muốn hỏi vốn không phải là chuyện này, nhưng suy nghĩ một chút, y vẫn lên tiếng đáp lời, lời nói đã lên đến cổ họng lại nuốt vào.
Trong lòng thở dài một tiếng, Thái Huyền xoay người đi xuống chân núi.
- Chờ đã!
Thái Huyền mới vừa đi ra mấy trượng, Tâm Ma bỗng đưa tay gọi y lại.
- Chủ công, còn có chuyện gì sao?
Thái Huyền quay người lại, kinh ngạc nhìn Tâm Ma hỏi.
- Nơi này tạm thời giao cho ngươi phụ trách. Bản tọa có chuyện cần đi ra ngoài một chuyến, mau thì một ngày, lâu thì nửa tháng sẽ trở lại.
Thái Huyền giật mình, bỗng ngẩng đầu lên:
- Nhưng mà, Cửu U quân đoàn do An Đức Liệt thống lĩnh vẫn luôn trải rộng tại vùng đất Ma Giới, có khả năng tập kích bất cứ lúc nào và bất kỳ nơi đâu. Nếu như không có chủ công trấn giữ, e rằng chúng tôi rất khó ngăn cản được hắn…
Tâm Ma phất phất tay, cắt ngang lời nói của Thái Huyền:
- Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta tự nhiên có sắp xếp. Trừ khi An Đức Liệt đến gần ta trong vòng ba thước, nếu không hắn sẽ không phát hiện ra ta đã không còn ở trong vương triều.
Thái Huyền nghe vậy trong lòng khẽ động, như suy nghĩ gì đó nói:
- Chủ công nói vậy… chẳng lẽ…
- Ừ.
Tâm Ma không đợi Thái Huyền nói xong, trực tiếp khẳng định suy đoán của y:
- Ta sẽ dùng thế thân trấn giữ Trung Ương ma sơn. Thế thân này ít nhất có thể hù dọa ở An Đức Liệt ba ngày. Sau ba ngày ta tự nhiên sẽ trở lại.
Thái Huyền im lặng không nói, đột nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu, ánh mắt sáng lên, hơi do dự nói:
- Chủ công… chẳng lẽ ngài muốn thừa dịp An Đức Liệt không có mặt, một mình đánh lén lãnh địa tây bắc của hắn?
- Bản tọa không có ý tiếp tục chiến đấu giằng co với hắn như vậy. Nếu như An Đức Liệt không muốn giao đấu với bản tọa, lại có tình dẫn bản tọa đi lung tung khắp nơi, vậy thì bản tọa sẽ buộc hắn giao chiến.
Tâm Ma cũng không tiết lộ ý tưởng của mình, chỉ nói:
- An Đức Liệt ở cách đây không xa. Những thứ liên quan đến việc ta rời đi, chỉ một mình ngươi biết là được rồi. Truyền lệnh của bản tọa, tám quân đoàn lớn toàn bộ lui về Trung Ương ma sơn, không nên lưu luyến những lãnh địa chiếm được. Nếu An Đức Liệt đã thích chiếm lĩnh đất đai, vậy thì cứ để lại cho hắn.
Dứt lời, Tâm Ma hờ hững chớp mắt một cái, tìm một tảng đá trên đỉnh núi ngay trước Thái Huyền khoanh chân ngồi xuống, chỉ một lát sau đã tiến vào trạng thái nhập định. Trong lúc Thái Huyền đang kinh ngạc, phía sau Tâm Ma đang buông mi nhắm mắt bỗng xuất hiện một bóng đen, sau đó một Tâm Ma khác giống hệt như đúc đứng lên từ sau lưng Tâm Ma ban đầu.
Thái Huyền nhìn lướt qua Tâm Ma ngồi xếp bằng trên đất, vừa liếc nhìn một Tâm Ma khác đang đứng thẳng phía sau. Người phía trước khí tức trên người như vực sâu, chính là khí tức của Khô Lâu Quân Vương trong ấn tượng của Thái Huyền. Còn người phía sau mặc dù đứng ở trước Thái Huyền, nhưng lại không có chút khí tức nào tỏa ra, giống như vốn không tồn tại.
"Cái này… hình như là kiếm thể hóa thân của Kiếm Thần." - Thái Huyền đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc nhìn Tâm Ma.
Tâm Ma lạnh nhạt gật đầu một cái, nói:
- Không sai, đây chính là năng lực của Đệ Tam, ta chỉ truyền toàn bộ khí tức của mình vào thế thân này thôi.
Giống như đáp lại, thế thân đang ngồi xếp bằng bất động trên đất bỗng mở mắt, dưới mí mắt bắn ra một tia sáng như sao trời. Bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, Thái Huyền bỗng có một loại cảm giác như không thể mở mắt được.
- Thái Huyền, ngươi có thể lui xuống rồi, không có chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy bản tọa.
Thế thân kia lên tiếng, giọng nói hùng hồn uy nghiêm như người có địa vị cao.
- Ta đi đây…
Tâm Ma liếc nhìn Thái Huyền một cái, tay phải nắm lấy một góc áo choàng sau người, giơ lên thật cao. Trong ánh mắt của Thái Huyền, Tâm Ma như một con chim ưng lớn màu đen từ trên Trung Ương ma sơn tung người nhảy xuống, biến mất vào trong màn đêm dày đặc dưới chân núi.
Sau khi Tâm Ma rời đi, thế thân ngồi trên đỉnh núi lại nhắm hai mắt. Thái Huyền lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt vẫn không hề nhìn vào thế thân này.
Đứng ở nơi Tâm Ma nhảy xuống, Thái Huyền nhìn dốc núi phản xạ ra ánh sáng lạnh, bên tai nghe tiếng gió gào thét, nhìn bóng đêm phiêu đãng, tâm thần bỗng hơi ngơ ngẩn.
"Chủ công hẳn là cũng có chút mê mang…" - Thái Huyền nhớ đến biểu tình của Tâm Ma khi đứng trên đỉnh núi, yên lặng thầm nghĩ. Thật ra chính y cũng đang cảm thấy mê mang.
Thái Huyền đột nhiên nhớ đến tình cảnh trước kia khi còn ở Thái Cổ, nhớ đến cuộc gặp gỡ với Vô Kỵ, trên mặt không khỏi nở một nụ cười ấm áp, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
- Vô Kỵ, đã rất lâu không gặp… ngươi, còn có các tộc nhân, hiện giờ thế nào rồi? Có khỏe không?
Thái Huyền nhìn vào sâu trong màn đêm, một mình lẩm bẩm.
Năm mươi năm chiến tranh ngắn ngủi, tổng số yêu ma của Ma Giới chết đi đã vượt xa mười vạn năm trước. Những tộc nhân ban đầu từ Thái Cổ đến đây, hấp thu nước của Trọc Thế ma trì, hóa thân thành ma, trong cuộc chiến "huyết tinh song quân vương" tổn thất nặng nề, bây giờ đã không còn đến một nửa nhân số. Còn tộc nhân trong thủy lao Ma Giới cũng đã mất hơn hai phần ba số lượng.
Thái Huyền nhớ đến lúc mình rời đi đã từng hứa với Vô Kỵ. Đống thi hài đầy đất tại Ma Giới này cũng xem như vì lời hứa đó vậy.
- Thái Huyền đại nhân…
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai Thái Huyền:
- Đại nhân, lúc nào thì chúng ta lại xuất phát?
Thái Huyền quay đầu lại, trông thấy giữa sườn núi có một tên nam tử dùng vải đen cột một con mắt mù, đang đứng nhìn mình. Chiến giáp trên người hắn đã sứt mẻ rất nhiều, dưới lỗ hổng của chiến giáp là vết thương dày đặc, rất nhiều nơi da thịt đã rách nát, lộ ra xương trắng hếu. Người vừa mới dùng truyền âm nhập mật nói với Thái Huyền đúng là hắn. Thái Huyền nhận ra đây là một tộc nhân đến từ Thái Cổ.
- Thái Huyền đại nhân, khi nào chúng ta lại đi chém giết một trận với bọn yêu ma kia?
Nam tử cho là Thái Huyền không nghe rõ, lại nói một lần nữa. Trên gương mặt thô lỗ đầy râu hiện lên một nụ cười hưng phấn, hàm răng trắng như tuyết lấp lóe trong bóng đêm.
Ánh mắt lướt qua chiếc túi tết bằng da thú bền chắc bên hông nam tử kia, Thái Huyền đột nhiên cảm thấy lỗ mũi cay cay. Đó là một cái túi đựng tro cốt.
Mỗi chiến sĩ của quân đoàn Hủy Diệt bên hông đều treo một cái túi đựng tro cốt, có người thậm chí còn mang vài cái. Sau mỗi trận chiến, tộc nhân còn sống đều sẽ tìm kiếm thi thể của tộc nhân chết trận trên chiến trường, cẩn thận thu thập hài cốt hoàn chỉnh của mỗi tộc nhân chết trận và hoả táng, sau đó đựng tro cốt vào trong những cái túi này, mang theo bên hông tiếp tục chiến đấu. Mỗi trận chiến đều là như vậy, người may mắn còn sống sẽ mang theo túi đựng tro cốt của người chết, mang theo ý chí của bọn họ cùng nhau chiến đấu.
Cho dù chết trận ở nhiều nơi trên mảnh đất Ma Giới, nhưng tất cả tộc nhân đều yên lặng tuân theo một nguyên tắc: có thể chết trận trên mảnh đất này, nhưng tuyệt đối không thể để hài cốt của mình chôn vùi trong đất bùn hoang vu mục nát của Ma Giới.
Lúc còn sống chém giết tại Ma Giới, bảo vệ Thái Cổ; khi chết đi hài cốt lại chôn vùi tại Thái Cổ, bảo vệ cố hương.
Không ai biết mình có thể sống qua ngày mai hay không, nhưng mỗi người đều biết, mình cố gắng thêm một phần thì sẽ để lại cho người sống càng nhiều hi vọng hơn.
- Đại nhân, khi nào chúng ta lại bắt đầu chém giết?
Nam tử hỏi lại một lần nữa.
Thái Huyền đột nhiên bừng tỉnh, liền quay đầu lại, không muốn để hắn nhìn thấy cặp mắt ươn ướt của mình:
- Chúng ta, sắp rồi… sắp rồi…
Ánh mắt Thái Huyền lướt qua đỉnh đầu nam tử, nhìn về phương xa nơi mây đen và cuồng phong quanh quẩn gào thét, lẩm bẩm nói.
Một luồng gió lạnh quét qua, tiếng gió thổi xuống hiện ra bóng dáng của Tâm Ma. Hai chân của hắn đạp trên đất mềm, nhìn về Chúng Ma điện nằm trên dốc núi đỏ rực ở phía xa. Hắn chớp mắt một cái, áo choàng vén lên, bước dài đi về phía trước, vừa đi trong lòng vừa nghĩ đến cuộc chiến này.
Trong cuộc chiến giữa Tâm Ma và An Đức Liệt, Lộ Tây Pháp đóng vai một nhân vật trung lập rất kỳ diệu. Dựa theo ước định ban đầu với Lộ Tây Pháp, hai bên vốn là có quan hệ liên minh. Nhưng sự thật là trong cuộc chiến với An Đức Liệt, Lộ Tây Pháp vẫn luôn ngồi yên không hành động, không giúp Tâm Ma cũng không giúp An Đức Liệt.
Nếu như có sự trợ giúp của Lộ Tây Pháp, Tâm Ma dám khẳng định, cho dù An Đức Liệt mang theo Cửu U quân đoàn đông đảo không ngừng di chuyển khắp vùng đất Ma Giới, nhằm nơi sơ hở mà đánh, mình cũng sẽ không bị động như vậy, đến nỗi muốn rời đi cũng phải để lại thế thân.
Tâm Ma cũng không phải là chưa từng thử dùng ma thức liên hệ với Lộ Tây Pháp, nhưng mỗi lần Chúng Ma điện đều xuất hiện một lớp màn bảo vệ to lớn, ngăn cản ma thức của hắn. Lộ Tây Pháp căn bản không muốn cho hắn bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.
Đối với hành động của mình, Lộ Tây Pháp đưa ra giải thích là: liên minh của hai bên được thành lập dựa trên cơ sở mười vương triều lớn đại đế liên hợp lại. Mà sau khi Khô Lâu Quân Vương và Cửu U Quân Vương thống lĩnh toàn bộ Ma Giới, các vương triều đại đế mỗi người một ngả, phân biệt gia nhập vào dưới trướng của hai người, sự liên hợp của bọn họ cũng đã kết thúc. Nếu liên minh vương triều không tồn tại, vậy thì liên minh giữa hai người cũng mất đi cơ sở tồn tại, dĩ nhiên không cần thiết phải tiếp tục.
Đối với lời giải thích của Lộ Tây Pháp, Tâm Ma dĩ nhiên là nghiến răng nghiến lợi, thầm hận không thôi. Nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt An Đức Liệt, hắn vẫn cần có sự trợ giúp của Lộ Tây Pháp.
Trong chuyến đi này, Chúng Ma điện là một mục tiêu của Tâm Ma, nhưng cũng không phải là tất cả. Đối với lão hồ ly gian xảo này, Tâm Ma không hề hy vọng quá lớn, nhưng không thử một chút thì làm sao biết không có hi vọng?
- Đứng lại! Nơi này là lãnh địa quân đoàn đọa lạc thiên sứ. Người tới hãy dừng bước, xưng tên đi!
Trong lúc Tâm Ma đang trầm tư, một tiếng quát trầm bỗng vang lên từ phía trước. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy hai tên chiến sĩ đọa lạc thiên sứ lưng mọc hai cánh, trong tay cầm một thanh kích dài đen kịt đứng giữa không trung, chĩa kích về phía mình. Trong tai nghe được một trận tiếng xé gió, chỉ một lát sau mấy trăm tên đọa lạc thiên sứ gần đó đã nghe tiếng chạy tới, mấy trăm thanh kích dài xếp thành một hình cung, mũi kích lập lòe ánh chớp đối diện với hắn.
- Nói với Lộ Tây Pháp, Khô Lâu Quân Vương ta đến đây thăm viếng!
Tâm Ma ngẩng đầu lên, mái tóc dài phất một cái, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, trầm giọng nói.
"Xuýt!"
Chung quanh vang lên những tiếng hít hơi lạnh. Trong ánh mắt của Tâm Ma, đám đọa lạc thiên sứ vốn vô cùng hung hãn đã bắt đầu có vẻ sợ hãi. Tại Ma Giới hôm nay, danh hiệu Khô Lâu Quân Vương chính là đệ nhất hung danh, khiến cho yêu ma bốn phương đều sợ hãi.
- Các ngươi không nên cản trở, để bằng hữu của chúng ta vào đi!
Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên từ trong Chúng Ma điện.
- Vâng thưa đại nhân!
Đông đảo đọa lạc thiên sứ thu hồi kích dài, buông mi rũ mắt nhìn xuống mặt đất, cung kính đáp. Biển người bắt đầu chuyển động, đại quân đọa lạc thiên sứ như một quả cầu to lớn bao phủ bầu trời Chúng Ma điện, lúc này nhanh chóng nhường ra một con đường thẳng tắp để Tâm Ma đi qua.
Tâm Ma cũng không nói gì, bàn chân duỗi một cái, liền mang theo tiếng bước chân giòn giã, như nước chảy mây trôi đi về phía Chúng Ma điện. Nơi đi qua, đông đảo đọa lạc thiên sứ ào ào tránh lui, cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Danh tiếng hung tàn của Khô Lâu Quân Vương thật sự quá lớn, hôm nay yêu ma chết ở dưới tay hắn e rằng đã đạt đến một con số thiên văn *.
* Những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km.
"Cộp cộp!"
Tiếng bước chân trong lãnh địa an tĩnh của đọa lạc thiên sứ có vẻ rất chói tai. Tâm Ma cũng không bay lên trời, cứ như vậy cuốn lấy áo bào, men theo mặt đất nhấp nhô đi về phía Chúng Ma.
- Khô Lâu Quân Vương thật uy phong quá, hì hì…
Ngay lúc này, một giọng nói yêu kiều bỗng vang lên ở một bên. Tâm Ma dừng lại, quay đầu nhìn, trông thấy ma nữ Lỵ Lỵ An mặc một bộ áo bào sát người bằng tơ lụa màu đỏ, đang dựa vào một bức tường màu vàng tối bên ngoài Chúng Ma điện. Dưới ánh sáng lạnh mờ mịt của vách tường, chiếc dùi nhẵn bóng trắng nõn và thon dài hiện ra trắng loá, khiến người ta nhìn thấy tim phải đập nhanh.
- Đại quân vương của thiếp, có muốn thiếp hầu hạ hay không?
Năm ngón tay thon dài của Lỵ Lỵ An cầm một chiếc ly đế cao có xuất xứ từ không gian loài người, ngón tay trắng nõn cầm lấy cổ chiếc ly. Trong nửa ly đựng một chất lỏng màu máu.
Bàn tay Lỵ Lỵ An bất giác lắc lắc đế ly, chất rượu màu máu trong ly liền khua ra những vòng hoa rượu.
- Quân vương à, kỹ thuật của thiếp… tuyệt lắm đấy…
Ngón út tay trái trống rỗng của Lỵ Lỵ An vuốt lên mái tóc xanh bóng loáng như hải tảo, ngón trỏ lại mơn trớn đôi môi trở nên đỏ hồng vì dính rượu, trên khuôn mặt lẳng lơ hiện lên vể sầu oán. Tâm Ma nhìn thấy tim cũng phải đập nhanh.
"Con ả lẳng lơ này!" - Tâm Ma thầm mắng một tiếng.
- Lỵ Lỵ An, ngươi còn không mau vào đây cho bản vương!
Bên trong Chúng Ma điện vang lên một tiếng quát, hiển nhiên Lộ Tây Pháp cảm thấy rất tức giận vì hành vi mất mặt này của Lỵ Lỵ An.
Lỵ Lỵ An lại chẳng hề quan tâm, nghiêng người dựa vào vách tường, dáng vẻ không coi ai ra gì. Nàng lười biếng uốn éo chiếc eo thon đầy dụ dỗ, cuối cùng ném một ánh mắt quyến rũ về phía Tâm Ma ở xa xa, sau đó xoay người vòng qua góc tường cung điện, biến mất trong bóng tối. Giọng nói yêu kiều kia vẫn vang lên bên tai Tâm Ma:
- Thiếp vẫn chờ ngài đấy…
Cho đến khi Lỵ Lỵ An hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tâm Ma mới chớp mắt mạnh một cái, khôi phục lại trạng thái bình thường, đồng thời trong lòng khẽ hừ một tiếng, thầm mắng: "Công phu dụ hoặc của con ma nữ này thật cao minh."
Bước chân đi động, Tâm Ma liền hóa thành một bóng đen chui vào trong Chúng Ma điện.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Đốp đốp!"
Bên trong Chúng Ma điện đầy những cây cột san sát nhau. Trong đại điện chế tạo bằng kim loại màu vàng tối, một bậc thang hoàng kim trải thảm bông màu đỏ kéo dài đến tận dưới vương tọa của Lộ Tây Pháp. Trên tấm thảm bông có một chậu than lặng lẽ bốc cháy.
- Ta đã biết mục đích mà ngươi đến. Chuyện này không thể được.
Không đợi Tâm Ma mở miệng, Lộ Tây Pháp liền trực tiếp từ chối không tiếp. Trên gương mặt anh tuấn của hắn vẫn còn chút màu xanh, hiển nhiên là tức giận vì hành vi phóng đãng của Lỵ Lỵ An.
Tâm Ma không lên tiếng. Trong tiếng lốp đốp của chậu than, ánh mắt của hắn lướt qua bậc thang, nhìn thẳng vào mắt Lộ Tây Pháp.
Bình luận facebook