-
Chương 625
Nói về hiểu biết và cảm giác đối với hệ thống quy tắc, Chí Tôn còn vượt xa cao thủ Thần cấp. Trong cảm giác của ba Chí Tôn, không chỉ có Đông Hải mà chung quanh Đông Hải trong phạm vi một ngàn cây số, hệ thống quy tắc đã trở nên cực kỳ hỗn loạn. Vào lúc này, đừng nói là cao thủ Thần cấp, cho dù là ba Chí Tôn cũng đã hoàn toàn trở thành nhân loại bình thường.
Mà nguyên nhân khiến cho khoảng không gian rộng lớn này đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn… Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ gần như đồng thời quay đầu, nhìn về phía thánh thú Thanh Long nửa chìm nửa nổi bên bờ Đông Hải, đang đau đớn giãy giụa.
- Đó là cái gì?
Một tiếng kinh hô bỗng vang lên từ phía sau đám người.
Theo ánh mắt của người nọ, tất cả bị tộc nhân Thái Cổ bị biến cố này làm kinh hãi, lúc này đều nhìn về phía Thanh Long nơi bờ biển Đông Hải. Dưới thân thể to lớn của Thanh Long, một mảng hư vô đen kịt đang chậm rãi lan ra bốn phía. Nơi mảng bóng tối kia lan đến, kể cả Đông Hải sóng cả nhấp nhô cũng lặng lẽ chìm trong hư vô. Đó là hư vô thật sự, không tồn tại bất cứ thứ gì.
Càng khiến mọi người kinh hãi là thánh thú Thanh Long đang dần dần phân giải từ ngoài vào trong. Dưới sự quan sát của mọi người, từng phiến vảy, từng mảnh da, từng mảng máu thịt dần dần hóa thành những hạt nhỏ nhất, tạo thành một đám sương mù rực rỡ từ từ tiêu tán trong hư không.
Ba Chí Tôn cắn răng, cố gắng điều khiển quy tắc đang hỗn loạn, lao nhanh về phía trước. Thánh lực trong cơ thể cuồn cuộn, định dùng thuật tứ tượng để chữa trị cho Thanh Long lần nữa.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Lại là ba tiếng vang, ba Chí Tôn một lần nữa bị lực lượng vô hình kia đẩy ra. Bạch Hổ Chí Tôn cắn răng một cái, chân phải như nặng ngàn cân cắm mạnh vào bờ biển Đông Hải, tiến dần về phía mảng bóng tối quanh người Thanh Long.
"Xì xì!"
Chợt nghe những tiếng vang nhỏ, hai tay áo nho sĩ màu trắng rộng thùng thình của Bạch Hổ Chí Tôn bỗng hóa thành một luồng khói đen lượn lờ, bay vào trong hư không. Bên dưới tay áo bào, hai cánh tay trắng nõn của y cũng lộ ra một mảng máu thịt đầm đìa, từng giọt máu dọc theo cổ tay nhỏ xuống đất. Giữa Bạch Hổ Chí Tôn và thánh thú Thanh Long giống như có một rãnh trời, ngay cả Chủ Thần cũng không cách nào vượt qua được.
Bạch Hổ Chí Tôn kinh ngạc đứng bên bờ Đông Hải, nhìn thánh thú Thanh Long dưới bầu trời u ám từ từ biến mất. Y dường như không cảm giác được đau đớn từ bàn tay truyền đến, chỉ kinh ngạc nhìn thánh thú Thanh Long.
Phía sau Bạch Hổ Chí Tôn, sắc mặt của Chu Tước và Huyền Vũ cũng tái nhợt. Hai người khẽ cử động, giống như muốn tiến lên khuyên Bạch Hổ lui về, nhưng đôi môi mấp máy, cuối cùng lại không nói được gì. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Chu Tước hiện lên một sự tuyệt vọng làm người tan nát cõi lòng.
Chẳng lẽ vô số ngày đêm khổ công tu luyện, đổi lấy… lại là kết cục như thế này sao? Vốn cho rằng mình đang đứng ở lối ra của hi vọng, hóa ra… lại là lối vào của tuyệt vọng.
Bên bờ Đông Hải, Bạch Hổ Chí Tôn đứng trong nước biển chảy róc rách. Mảng bóng tối kỳ dị kia đã lan đến cách chân y không xa, nhưng y lại giống như không nhìn thấy, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Thanh Long, hết rồi… Thái Cổ, cũng hết rồi…
Không ai ngờ được, sau khi ngăn cản công kích của bốn tên Chủ Thần liên thủ, đuổi Chủ Thần thứ mười bốn bỏ chạy, thánh thú Thanh Long lại đột nhiên tan vỡ.
Cả Đông Hải đều yên tĩnh, mọi người dường như không dám tin vào kết quả này, không dám tin Thanh Long lại chết sau khi đuổi chư thần đi. Một hồi lâu sau, bên bờ Đông Hải đột nhiên bộc phát ra những tiếng thét bi thương rung trời, tiếng nức nở tràn ngập trời đất. Mặc dù không có bất kỳ lý do gì, nhưng lời nói của Chí Tôn chẳng khác nào đã tuyên án tử hình cho mọi người.
- Không thể nào… không thể…
Đại trưởng lão Bắc Hải như đã mất đi linh hồn, cúi đầu lẩm bẩm, đột nhiên dường như nghĩ đến điều gì, liền bước nhanh tới kéo người Huyền Vũ Chí Tôn:
- Chí Tôn, hãy nói cho tôi biết… tất cả những điều này không phải là sự thật… Thanh Long sẽ không chết, cũng không thể nào chết được. Nó cường đại như vậy, làm sao có thể chết được. Chư thần cũng không giết được thánh thú, còn thứ gì có thể giết chết được nó?
Mặc dù lúc này đại trưởng lão bắc Hải cực kỳ thất lễ, nói chuyện cũng gần như phát rồ, nhưng không ai trách y. Huyền Vũ Chí Tôn như cột đá đứng bên bờ Đông Hải, một lúc sau mới nói với giọng cực kỳ trầm thấp và kìm nén:
- Đúng vậy, Chư thần cũng không thể giết chết nó. Thứ giết chết thánh thú là chính nó.
Đại trưởng lão Thanh Long sửng sốt.
- Thanh Long đã sinh ra ý thức, thánh thú không thể tiếp tục tồn tại được.
Ngay lúc này giọng nói nặng nề của Cổ Vu bỗng vang lên, trong cặp mắt vẩn đục không ngừng biến ảo, rõ ràng đang vận chuyển phương pháp quan sát linh hồn của của Vu tộc. Trong thế giới mà Cổ Vu nhìn thấy, ý thức vừa mới xuất hiện trong đầu Thanh Long đang cùng với thân thể thánh thú cắn nuốt lẫn nhau, hơn nữa còn không ngừng bài xích.
- Cổ Vu đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Huỳnh Hoặc hít sâu một hơi, bình tĩnh lại không ít, có điều sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Y cũng biết một chút về bí pháp của Vu tộc, liền lên tiếng hỏi:
- Ý thức và thân thể xung đột, có cách nào giải quyết hay không?
Những người chung quanh đều lộ ra vẻ lắng nghe.
Cổ Vu lắc đầu, thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía đại trưởng lão Bắc Hải, nói:
- Chuyện này, đại trưởng lão hẳn là biết rõ.
Cổ Vu nhớ đến tin tức có được từ chỗ Đế Thích Thiên, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng:
- Bản nguyên của Tứ Tượng đại trận chính là lực lượng bình hành. Giữa vũ trụ có mười ba đôi Quang Ám Chủ Thần, cộng thêm Chủ Thần thứ mười bốn, tổng cộng là hai mươi bảy vị. Nhưng kể cả Chủ Thần thứ mười bốn, cũng chưa từng nghe nói có Chủ Thần nào nắm giữ được bình hành pháp tắc.
- Bình hành pháp tắc không thể nắm giữ, cũng không thể tự động sinh ra ý thức.
Ngay lúc này một giọng nói tịch mịch bỗng vang lên từ phía trước, chính là Huyền Vũ Chí Tôn mặc áo bào màu vàng.
- Đây cũng là nguyên nhân mà bốn thánh thú cần có một người thừa kế.
Huyền Vũ Chí Tôn ngỡ ngàng nhìn về biển rộng nhấp nhô phía trước, bóng tối bên ngoài cơ thể Thanh Long càng lúc càng lớn:
- Trên thực tế, bình hành pháp tắc chính là thứ đang duy trì sự tồn tại của vũ trụ. Nếu như mất cân bằng… sẽ như chúng ta nhìn thấy hiện giờ… tất cả hệ thống quy tắc đều tan vỡ, không ai có thể điều khiển bất cứ năng lượng nào trong trời đất… ngay cả Chủ Thần cũng không thể.
- Tại khoảnh khắc cuối cùng trước khi diệt vong, Thanh Long đã sinh ra ý thức. Điều kiện tiên quyết để thánh lực tồn tại đã bị phá hư, cho nên…
Huyền Vũ Chí Tôn không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu y muốn nói gì.
Giữa Chí Tôn và thánh thú có một sự liên hệ rất huyền diệu, đó là một sự liên hệ như gần như xa, khó mà diễn tả rõ ràng. Thanh Long đột nhiên tan vỡ, trong lòng các Chí Tôn cũng có cảm ứng, chỉ là loại cảm giác này còn không rõ lắm. Đến khi Cổ Vu nói ra nguyên nhân Thanh Long tan vỡ, Huyền Vũ Chí Tôn đã hiểu được tiền nhân hậu quả của chuyện này.
Tia sét hai màu đen và vàng trên người Thanh Long quả thật là lực lượng thần phạt do Chủ Thần thứ mười bốn và chư thần phát ra, trước khi Bổn Tôn thi triển "thời gian chảy ngược". Nhưng sau khi trải qua thời gian nghịch chuyển, tổn thương của thánh thú Thanh Long do hai loại năng lượng này gây nên đã suy yếu rất nhiều, tuyệt đối không đủ khiến Thanh Long gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nguyên nhân thật sự lại là trong cơ thể Thanh Long đã sinh ra ý thức.
Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Trời đất không tính người, xem vạn vật như chó cỏ.
Bình hành pháp tắc chính là chỗ dựa để duy trì vũ trụ này tồn tại.
Nếu như trời đất có ý thức, vậy làm sao có thể công bằng? Do đó bình hành pháp tắc và những thứ do nó diễn sinh ra tuyệt đối không thể có ý thức.
Sau khi sáng tạo và bảo vệ Thái Cổ, chung sống cùng loài người trong thời gian dài đằng đẵng, tận mắt nhìn thấy chủng tộc này sinh ra và trưởng thành, tận mắt nhìn thấy những khuất nhục và lệ máu của bọn họ, Thanh Long dần dần đã sinh ra ý thức. Trên thực tế, bình thường loại ý thức không trọn vẹn, còn chưa thành hình này vẫn luôn bị bản năng áp chế, cho đến khi gặp phải nguy hiểm mới thức tỉnh. Mà khoảnh khắc thức tỉnh cũng chính là lúc bỏ mình.
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ nằm trong lòng Thánh Giả. Bên trái hắn là Quân Thiên Thương đang nhìn về phương xa một cách xuất thần, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một câu nói: "Có sống thì có chết. Cho dù là bộ tộc thủ hộ bỏ mạng, Đế Thích Thiên qua đời hay Thanh Long diệt vong đều là như thế. Có sinh ra thì sẽ có chết đi, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc… trời đất một luân hồi."
Trong xa xăm, Quân Thiên Thương giống như có lĩnh ngộ, áo bào xanh trên người đột nhiên không gió tự tung bay phần phật.
- Ngâm!
Ngay lúc này, thánh thú Thanh Long vẫn luôn yên lặng bất động, từ từ phân giải, chiếc đầu bỗng run lên. Trong đôi mắt rồng vẩn đục đột nhiên trở nên rõ ràng, sâu trong con ngươi tỏa ra một trận ánh sáng chói mắt, giống như thình lình khôi phục.
"Rào rào!"
Trong tiếng bọt nước lay động, bốn chân của thánh thú Thanh Long đột nhiên chống xuống đất, dựng thẳng thân hình to lớn mấy ngàn cây số lên khỏi mặt nước. Thân thể nó vươn lên thật cao, nổi trên bóng tối bên dưới. Tiếng bọt nước kia đã thức tỉnh mọi người, từng cặp mắt từ trong bi thống ngẩng nhìn lên.
Mặc dù thân thể hiện giờ máu thịt đầm đìa, trên mí mắt có một mảng da thịt mềm nhũn rũ xuống, che phủ lên mắt trái, nhưng Thanh Long lại giống như không cảm giác được. Trong cặp mắt rũ xuống kia hiện lên vẻ quyến luyến, chậm rãi quét qua những tộc nhân Thái Cổ bên bờ Đông Hải. Ý thức của Thanh Long còn rất mơ hồ, chỉ có một loại tình cảm đơn thuần, nhưng thứ tình cảm này lại chân thành như thế.
Đây là mảnh đất do nó sáng tạo, đây là chủng tộc mà nó bảo vệ. Nó chưa từng nghĩ tới, lại có thể nhìn thấy rõ ràng đám người mà nó bảo vệ như bây giờ.
Sự cắn trả của bình hành pháp tắc càng lúc càng mạnh… Thanh Long lặng lẽ nhìn chủng tộc yếu ớt này, một sự bi thương chưa bao giờ trải qua dâng lên trong lòng, không thể ức chế được. Sau khi nó đi rồi, ai sẽ bảo vệ những con người dũng cảm và kiên cường này?
Dưới sự quan sát của mọi người, hai hàng nước mắt của Thanh Long như châu ngọc từ trên hai gò má lăn xuống. Một góc mềm mại nhất trong đáy lòng tất cả mọi người không khỏi run lên.
"Rầm!"
Một tên nhân tộc Thái Cổ đầu gối mềm nhũn, nhìn về hướng Thanh Long quỳ xuống.
- Gào!
Ánh mắt rời khỏi vô số nhân tộc Thái Cổ, thánh thú Thanh Long vươn thẳng người, đột nhiên hướng lên trời phát ra một tiếng gầm lớn. Trong ánh mắt của mọi người, thánh thú Thanh Long mang theo sự lưu luyến đối với mảnh đất này và nhân tộc bay về hướng hư không.
"Rầm!"
Trên mặt đất bao la, đám người đông nghịt đột nhiên không hẹn mà cùng quỳ xuống, chỉnh tề hướng về phía Thanh Long dập đầu một cái. Giữa trời đất tràn ngập khí tức bi thương.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Những tiếng dập đầu vang lên, đó là sự cảm kích của mọi người đối với thánh thú đã yên lặng bảo vệ mảnh đất này hàng tỉ năm, cũng là sự tiễn biệt.
"Đùng!"
Trên vùng trời Đông Hải mây đen hội tụ, ánh chớp lập lòe. Khi Thanh Long cách mặt biển ngàn trượng, máu thịt trên người đã hoàn toàn phân giải, hóa thành từng chùm sương mù, chỉ còn lại một bộ xương màu đen. Trong ý thức của Thanh Long còn chưa hiểu được cái chết, nhưng lại không cách nào kìm nén lệ rơi và bi thương. Từng hàng nước mắt từ trời cao nhỏ xuống, rơi vào trong Đông Hải làm văng lên vô số bọt sóng như trân châu.
"Gặp lại sau, nhân tộc mà ta bảo vệ. Gặp lại sau, mảnh đất khổ nạn này… Từ nay về sau ta không thể bảo vệ các người được nữa. Ta lại cũng không biết vận mệnh của các người sẽ như thế nào." - Nếu như Thanh Long cũng có thân thể của người, trong mắt của nó hẳn là một mảng sương mù nước mắt: "Xem như đây là món quà cuối cùng của ta… cũng là điều duy nhất ta có thể làm"
"Ầm!"
Trong mây đen bỗng có một tia sét đánh xuống. Trước khi tia sét kia rơi xuống, trong bộ xương của Thanh Long bỗng bay lên một đoàn khí xanh. Đoàn khí xanh kia dập dềnh vượt qua hư không, bay qua đỉnh đầu mọi người, cuối cùng chui vào trong thân thể Phong Vân Vô Kỵ đang nằm trong lòng Thánh Giả.
"Ầm!"
Trong tiếng sấm, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nơi nối tiếp với trời cao, một điểm ý thức cuối cùng của Thanh Long bỗng hóa thành một cái bóng xanh bay về phía tia sét kia.
"Ầm!"
Một cơn gió mạnh kịch liệt từ bầu trời cuốn ngược xuống. Trong cuồng phong, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều quỳ xuống đất, trong mắt lệ rơi như mưa. Từ sống đến chết, từ chết lại đến sống... sơn cùng thủy tận ngờ không lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng. Theo sau luồng thánh lực hùng hậu chui vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, một mầm mống hi vọng lại mọc rễ nảy mầm tại Thái Cổ, chỉ là không biết mầm mống này có thể lớn lên thành cây to che trời hay không.
Mà nguyên nhân khiến cho khoảng không gian rộng lớn này đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn… Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ gần như đồng thời quay đầu, nhìn về phía thánh thú Thanh Long nửa chìm nửa nổi bên bờ Đông Hải, đang đau đớn giãy giụa.
- Đó là cái gì?
Một tiếng kinh hô bỗng vang lên từ phía sau đám người.
Theo ánh mắt của người nọ, tất cả bị tộc nhân Thái Cổ bị biến cố này làm kinh hãi, lúc này đều nhìn về phía Thanh Long nơi bờ biển Đông Hải. Dưới thân thể to lớn của Thanh Long, một mảng hư vô đen kịt đang chậm rãi lan ra bốn phía. Nơi mảng bóng tối kia lan đến, kể cả Đông Hải sóng cả nhấp nhô cũng lặng lẽ chìm trong hư vô. Đó là hư vô thật sự, không tồn tại bất cứ thứ gì.
Càng khiến mọi người kinh hãi là thánh thú Thanh Long đang dần dần phân giải từ ngoài vào trong. Dưới sự quan sát của mọi người, từng phiến vảy, từng mảnh da, từng mảng máu thịt dần dần hóa thành những hạt nhỏ nhất, tạo thành một đám sương mù rực rỡ từ từ tiêu tán trong hư không.
Ba Chí Tôn cắn răng, cố gắng điều khiển quy tắc đang hỗn loạn, lao nhanh về phía trước. Thánh lực trong cơ thể cuồn cuộn, định dùng thuật tứ tượng để chữa trị cho Thanh Long lần nữa.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Lại là ba tiếng vang, ba Chí Tôn một lần nữa bị lực lượng vô hình kia đẩy ra. Bạch Hổ Chí Tôn cắn răng một cái, chân phải như nặng ngàn cân cắm mạnh vào bờ biển Đông Hải, tiến dần về phía mảng bóng tối quanh người Thanh Long.
"Xì xì!"
Chợt nghe những tiếng vang nhỏ, hai tay áo nho sĩ màu trắng rộng thùng thình của Bạch Hổ Chí Tôn bỗng hóa thành một luồng khói đen lượn lờ, bay vào trong hư không. Bên dưới tay áo bào, hai cánh tay trắng nõn của y cũng lộ ra một mảng máu thịt đầm đìa, từng giọt máu dọc theo cổ tay nhỏ xuống đất. Giữa Bạch Hổ Chí Tôn và thánh thú Thanh Long giống như có một rãnh trời, ngay cả Chủ Thần cũng không cách nào vượt qua được.
Bạch Hổ Chí Tôn kinh ngạc đứng bên bờ Đông Hải, nhìn thánh thú Thanh Long dưới bầu trời u ám từ từ biến mất. Y dường như không cảm giác được đau đớn từ bàn tay truyền đến, chỉ kinh ngạc nhìn thánh thú Thanh Long.
Phía sau Bạch Hổ Chí Tôn, sắc mặt của Chu Tước và Huyền Vũ cũng tái nhợt. Hai người khẽ cử động, giống như muốn tiến lên khuyên Bạch Hổ lui về, nhưng đôi môi mấp máy, cuối cùng lại không nói được gì. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Chu Tước hiện lên một sự tuyệt vọng làm người tan nát cõi lòng.
Chẳng lẽ vô số ngày đêm khổ công tu luyện, đổi lấy… lại là kết cục như thế này sao? Vốn cho rằng mình đang đứng ở lối ra của hi vọng, hóa ra… lại là lối vào của tuyệt vọng.
Bên bờ Đông Hải, Bạch Hổ Chí Tôn đứng trong nước biển chảy róc rách. Mảng bóng tối kỳ dị kia đã lan đến cách chân y không xa, nhưng y lại giống như không nhìn thấy, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Thanh Long, hết rồi… Thái Cổ, cũng hết rồi…
Không ai ngờ được, sau khi ngăn cản công kích của bốn tên Chủ Thần liên thủ, đuổi Chủ Thần thứ mười bốn bỏ chạy, thánh thú Thanh Long lại đột nhiên tan vỡ.
Cả Đông Hải đều yên tĩnh, mọi người dường như không dám tin vào kết quả này, không dám tin Thanh Long lại chết sau khi đuổi chư thần đi. Một hồi lâu sau, bên bờ Đông Hải đột nhiên bộc phát ra những tiếng thét bi thương rung trời, tiếng nức nở tràn ngập trời đất. Mặc dù không có bất kỳ lý do gì, nhưng lời nói của Chí Tôn chẳng khác nào đã tuyên án tử hình cho mọi người.
- Không thể nào… không thể…
Đại trưởng lão Bắc Hải như đã mất đi linh hồn, cúi đầu lẩm bẩm, đột nhiên dường như nghĩ đến điều gì, liền bước nhanh tới kéo người Huyền Vũ Chí Tôn:
- Chí Tôn, hãy nói cho tôi biết… tất cả những điều này không phải là sự thật… Thanh Long sẽ không chết, cũng không thể nào chết được. Nó cường đại như vậy, làm sao có thể chết được. Chư thần cũng không giết được thánh thú, còn thứ gì có thể giết chết được nó?
Mặc dù lúc này đại trưởng lão bắc Hải cực kỳ thất lễ, nói chuyện cũng gần như phát rồ, nhưng không ai trách y. Huyền Vũ Chí Tôn như cột đá đứng bên bờ Đông Hải, một lúc sau mới nói với giọng cực kỳ trầm thấp và kìm nén:
- Đúng vậy, Chư thần cũng không thể giết chết nó. Thứ giết chết thánh thú là chính nó.
Đại trưởng lão Thanh Long sửng sốt.
- Thanh Long đã sinh ra ý thức, thánh thú không thể tiếp tục tồn tại được.
Ngay lúc này giọng nói nặng nề của Cổ Vu bỗng vang lên, trong cặp mắt vẩn đục không ngừng biến ảo, rõ ràng đang vận chuyển phương pháp quan sát linh hồn của của Vu tộc. Trong thế giới mà Cổ Vu nhìn thấy, ý thức vừa mới xuất hiện trong đầu Thanh Long đang cùng với thân thể thánh thú cắn nuốt lẫn nhau, hơn nữa còn không ngừng bài xích.
- Cổ Vu đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Huỳnh Hoặc hít sâu một hơi, bình tĩnh lại không ít, có điều sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Y cũng biết một chút về bí pháp của Vu tộc, liền lên tiếng hỏi:
- Ý thức và thân thể xung đột, có cách nào giải quyết hay không?
Những người chung quanh đều lộ ra vẻ lắng nghe.
Cổ Vu lắc đầu, thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía đại trưởng lão Bắc Hải, nói:
- Chuyện này, đại trưởng lão hẳn là biết rõ.
Cổ Vu nhớ đến tin tức có được từ chỗ Đế Thích Thiên, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng:
- Bản nguyên của Tứ Tượng đại trận chính là lực lượng bình hành. Giữa vũ trụ có mười ba đôi Quang Ám Chủ Thần, cộng thêm Chủ Thần thứ mười bốn, tổng cộng là hai mươi bảy vị. Nhưng kể cả Chủ Thần thứ mười bốn, cũng chưa từng nghe nói có Chủ Thần nào nắm giữ được bình hành pháp tắc.
- Bình hành pháp tắc không thể nắm giữ, cũng không thể tự động sinh ra ý thức.
Ngay lúc này một giọng nói tịch mịch bỗng vang lên từ phía trước, chính là Huyền Vũ Chí Tôn mặc áo bào màu vàng.
- Đây cũng là nguyên nhân mà bốn thánh thú cần có một người thừa kế.
Huyền Vũ Chí Tôn ngỡ ngàng nhìn về biển rộng nhấp nhô phía trước, bóng tối bên ngoài cơ thể Thanh Long càng lúc càng lớn:
- Trên thực tế, bình hành pháp tắc chính là thứ đang duy trì sự tồn tại của vũ trụ. Nếu như mất cân bằng… sẽ như chúng ta nhìn thấy hiện giờ… tất cả hệ thống quy tắc đều tan vỡ, không ai có thể điều khiển bất cứ năng lượng nào trong trời đất… ngay cả Chủ Thần cũng không thể.
- Tại khoảnh khắc cuối cùng trước khi diệt vong, Thanh Long đã sinh ra ý thức. Điều kiện tiên quyết để thánh lực tồn tại đã bị phá hư, cho nên…
Huyền Vũ Chí Tôn không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu y muốn nói gì.
Giữa Chí Tôn và thánh thú có một sự liên hệ rất huyền diệu, đó là một sự liên hệ như gần như xa, khó mà diễn tả rõ ràng. Thanh Long đột nhiên tan vỡ, trong lòng các Chí Tôn cũng có cảm ứng, chỉ là loại cảm giác này còn không rõ lắm. Đến khi Cổ Vu nói ra nguyên nhân Thanh Long tan vỡ, Huyền Vũ Chí Tôn đã hiểu được tiền nhân hậu quả của chuyện này.
Tia sét hai màu đen và vàng trên người Thanh Long quả thật là lực lượng thần phạt do Chủ Thần thứ mười bốn và chư thần phát ra, trước khi Bổn Tôn thi triển "thời gian chảy ngược". Nhưng sau khi trải qua thời gian nghịch chuyển, tổn thương của thánh thú Thanh Long do hai loại năng lượng này gây nên đã suy yếu rất nhiều, tuyệt đối không đủ khiến Thanh Long gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nguyên nhân thật sự lại là trong cơ thể Thanh Long đã sinh ra ý thức.
Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Trời đất không tính người, xem vạn vật như chó cỏ.
Bình hành pháp tắc chính là chỗ dựa để duy trì vũ trụ này tồn tại.
Nếu như trời đất có ý thức, vậy làm sao có thể công bằng? Do đó bình hành pháp tắc và những thứ do nó diễn sinh ra tuyệt đối không thể có ý thức.
Sau khi sáng tạo và bảo vệ Thái Cổ, chung sống cùng loài người trong thời gian dài đằng đẵng, tận mắt nhìn thấy chủng tộc này sinh ra và trưởng thành, tận mắt nhìn thấy những khuất nhục và lệ máu của bọn họ, Thanh Long dần dần đã sinh ra ý thức. Trên thực tế, bình thường loại ý thức không trọn vẹn, còn chưa thành hình này vẫn luôn bị bản năng áp chế, cho đến khi gặp phải nguy hiểm mới thức tỉnh. Mà khoảnh khắc thức tỉnh cũng chính là lúc bỏ mình.
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ nằm trong lòng Thánh Giả. Bên trái hắn là Quân Thiên Thương đang nhìn về phương xa một cách xuất thần, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một câu nói: "Có sống thì có chết. Cho dù là bộ tộc thủ hộ bỏ mạng, Đế Thích Thiên qua đời hay Thanh Long diệt vong đều là như thế. Có sinh ra thì sẽ có chết đi, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc… trời đất một luân hồi."
Trong xa xăm, Quân Thiên Thương giống như có lĩnh ngộ, áo bào xanh trên người đột nhiên không gió tự tung bay phần phật.
- Ngâm!
Ngay lúc này, thánh thú Thanh Long vẫn luôn yên lặng bất động, từ từ phân giải, chiếc đầu bỗng run lên. Trong đôi mắt rồng vẩn đục đột nhiên trở nên rõ ràng, sâu trong con ngươi tỏa ra một trận ánh sáng chói mắt, giống như thình lình khôi phục.
"Rào rào!"
Trong tiếng bọt nước lay động, bốn chân của thánh thú Thanh Long đột nhiên chống xuống đất, dựng thẳng thân hình to lớn mấy ngàn cây số lên khỏi mặt nước. Thân thể nó vươn lên thật cao, nổi trên bóng tối bên dưới. Tiếng bọt nước kia đã thức tỉnh mọi người, từng cặp mắt từ trong bi thống ngẩng nhìn lên.
Mặc dù thân thể hiện giờ máu thịt đầm đìa, trên mí mắt có một mảng da thịt mềm nhũn rũ xuống, che phủ lên mắt trái, nhưng Thanh Long lại giống như không cảm giác được. Trong cặp mắt rũ xuống kia hiện lên vẻ quyến luyến, chậm rãi quét qua những tộc nhân Thái Cổ bên bờ Đông Hải. Ý thức của Thanh Long còn rất mơ hồ, chỉ có một loại tình cảm đơn thuần, nhưng thứ tình cảm này lại chân thành như thế.
Đây là mảnh đất do nó sáng tạo, đây là chủng tộc mà nó bảo vệ. Nó chưa từng nghĩ tới, lại có thể nhìn thấy rõ ràng đám người mà nó bảo vệ như bây giờ.
Sự cắn trả của bình hành pháp tắc càng lúc càng mạnh… Thanh Long lặng lẽ nhìn chủng tộc yếu ớt này, một sự bi thương chưa bao giờ trải qua dâng lên trong lòng, không thể ức chế được. Sau khi nó đi rồi, ai sẽ bảo vệ những con người dũng cảm và kiên cường này?
Dưới sự quan sát của mọi người, hai hàng nước mắt của Thanh Long như châu ngọc từ trên hai gò má lăn xuống. Một góc mềm mại nhất trong đáy lòng tất cả mọi người không khỏi run lên.
"Rầm!"
Một tên nhân tộc Thái Cổ đầu gối mềm nhũn, nhìn về hướng Thanh Long quỳ xuống.
- Gào!
Ánh mắt rời khỏi vô số nhân tộc Thái Cổ, thánh thú Thanh Long vươn thẳng người, đột nhiên hướng lên trời phát ra một tiếng gầm lớn. Trong ánh mắt của mọi người, thánh thú Thanh Long mang theo sự lưu luyến đối với mảnh đất này và nhân tộc bay về hướng hư không.
"Rầm!"
Trên mặt đất bao la, đám người đông nghịt đột nhiên không hẹn mà cùng quỳ xuống, chỉnh tề hướng về phía Thanh Long dập đầu một cái. Giữa trời đất tràn ngập khí tức bi thương.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Những tiếng dập đầu vang lên, đó là sự cảm kích của mọi người đối với thánh thú đã yên lặng bảo vệ mảnh đất này hàng tỉ năm, cũng là sự tiễn biệt.
"Đùng!"
Trên vùng trời Đông Hải mây đen hội tụ, ánh chớp lập lòe. Khi Thanh Long cách mặt biển ngàn trượng, máu thịt trên người đã hoàn toàn phân giải, hóa thành từng chùm sương mù, chỉ còn lại một bộ xương màu đen. Trong ý thức của Thanh Long còn chưa hiểu được cái chết, nhưng lại không cách nào kìm nén lệ rơi và bi thương. Từng hàng nước mắt từ trời cao nhỏ xuống, rơi vào trong Đông Hải làm văng lên vô số bọt sóng như trân châu.
"Gặp lại sau, nhân tộc mà ta bảo vệ. Gặp lại sau, mảnh đất khổ nạn này… Từ nay về sau ta không thể bảo vệ các người được nữa. Ta lại cũng không biết vận mệnh của các người sẽ như thế nào." - Nếu như Thanh Long cũng có thân thể của người, trong mắt của nó hẳn là một mảng sương mù nước mắt: "Xem như đây là món quà cuối cùng của ta… cũng là điều duy nhất ta có thể làm"
"Ầm!"
Trong mây đen bỗng có một tia sét đánh xuống. Trước khi tia sét kia rơi xuống, trong bộ xương của Thanh Long bỗng bay lên một đoàn khí xanh. Đoàn khí xanh kia dập dềnh vượt qua hư không, bay qua đỉnh đầu mọi người, cuối cùng chui vào trong thân thể Phong Vân Vô Kỵ đang nằm trong lòng Thánh Giả.
"Ầm!"
Trong tiếng sấm, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nơi nối tiếp với trời cao, một điểm ý thức cuối cùng của Thanh Long bỗng hóa thành một cái bóng xanh bay về phía tia sét kia.
"Ầm!"
Một cơn gió mạnh kịch liệt từ bầu trời cuốn ngược xuống. Trong cuồng phong, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều quỳ xuống đất, trong mắt lệ rơi như mưa. Từ sống đến chết, từ chết lại đến sống... sơn cùng thủy tận ngờ không lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng. Theo sau luồng thánh lực hùng hậu chui vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, một mầm mống hi vọng lại mọc rễ nảy mầm tại Thái Cổ, chỉ là không biết mầm mống này có thể lớn lên thành cây to che trời hay không.
Bình luận facebook