-
Chương 633
- Dùng liên hệ giữa ngươi và chủ nhân của ngươi, bảo hắn mau mau dừng lại… Nói với hắn, nếu như làm cho chư thần chú ý thì đừng nói đến chuyện rời khỏi vùng đất bỏ hoang, chờ đón hắn chỉ có hủy diệt mà thôi.
Địch Á Ba La lớn tiếng nói. Trên bộ xương khô già nua này, Luyện Ngục Chi Vương lần đầu tiên cảm giác được sự uy nghiêm tương tự như Chủ Thần, điều này làm cho hắn càng thêm kinh hãi.
- Nhưng mà… nhưng mà, tôi căn bản không cảm giác được sự tồn tại của chủ nhân. Y đã hoàn toàn biến thành một mảng bóng tối, giống như vốn không hiện hữu. Hơn nữa… hơn nữa, tôi rất sợ chủ nhân hiện giờ.
Luyện Ngục Chi Vương nằm rạp xuống dưới chân Địch Á Ba La, lúng túng nói.
- Đồ vô dụng!
Địch Á Ba La hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Luyện Ngục Chi Vương.
Bầu trời nổ vang, ven rìa mặt đất đã bắt đầu phân giải. Trong lòng Địch Á Ba La trầm xuống, ánh mắt lấp lóe mấy lần, cuối cùng ngẩng đầu lên.
"Ầm!"
Cây gậy xương cắm mạnh vào trên đất, thân thể cao trăm trượng của Địch Á Ba La đột nhiên từ dưới đất vọt lên, vượt qua Luyện Ngục Chi Vương đã biến thành kích cỡ một con chó nhỏ, bước dài về phía trước.
- Đại nhân…
Luyện Ngục Chi Vương kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, chợt xoay người lại nhìn chằm chằm vào phương hướng Địch Á Ba La rời đi, không thể tưởng tượng bật thốt lên. Trong trí nhớ của hắn, từ khi vùng đất bỏ hoang tồn tại đến nay, đám nghịch thần giả cổ xưa đều không thể rời nửa bước khỏi nơi phong ấn có phạm vi một dặm này. Hơn nữa theo hắn biết, thân thể của Địch Á Ba La rất ít khi rời khỏi nơi này, cũng không thể rời đi.
Quả nhiên, ngay khi Địch Á Ba La bước ra mấy bước, vượt qua khoảng cách ngàn trượng, một vết tích hình tròn màu vàng tối đột nhiên từ dưới đất hiện lên, ngăn cản trước người hắn. Mặt ngoài vết tích hình tròn to lớn màu vàng tối này chợt bốc lên ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa cũng không lớn, chỉ cao hơn ba thước, bên trong loáng thoáng có một số thứ mà mắt thường khó trông thấy được.
Từ bầu trời nhìn xuống, có thể thấy vòng tròn màu vàng tối bỗng nhiên xuất hiện này vừa vặn bao trùm toàn bộ nơi phong ấn.
Nơi phong ấn (một khu vực nhỏ dùng để phong ấn nghịch thần giả cổ xưa) đột nhiên an tĩnh lại. Địch Á Ba La dừng lại trước vòng tròn do ngọn lửa màu vàng tối tạo thành, ngây người đứng trên mặt đất, ngọn lửa xanh biếc trong hốc mắt không ngừng bập bùng, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Luyện Ngục Chi Vương quỳ sấp trên mặt đất, sững sờ nhìn Địch Á Ba La. Với đầu óc của hắn, có nghĩ thế nào cũng không hiểu Địch Á Ba La rốt cuộc đang làm gì. Cho dù chủ nhân khiến Chủ Thần chú ý thì người bị hủy diệt cũng là chủ nhân chứ không phải hắn… sao hắn lại nóng nảy như vậy?
- Phù!
Trong lúc Luyện Ngục Chi Vương suy nghĩ lung tung, Địch Á Ba La bỗng thở mạnh một hơi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt giống như đã có quyết định, chân phải nhấc lên vượt qua đường lửa màu vàng tối kia.
"Trời!" - Luyện Ngục Chi Vương giật mình, không dám tin nhìn Địch Á Ba La: "Chư thần vĩ đại ở trên cao, những nghịch thần giả cổ xưa này lại có thể vượt qua sự trừng phạt của việc xúc phạm!"
Ở phía trước.
"Phừng!"
Khi xương chân của Địch Á Ba La bước tới, ngọn lửa hoàng kim vốn chỉ cao ba thước, màu sắc rất nhạt bỗng bừng cao, trong nháy mắt thiêu đốt thân thể hắn.
- A!
Toàn thân Địch Á Ba La đau đớn run rẩy. Những đường kim tuyến từ trong ngọn lửa tràn ra, như rắn độc quấn đầy trên xương chân của hắn.
Xương chân của Địch Á Ba La bốc cháy hừng hực, nhưng lại không hề có dấu hiệu bị thiêu hủy. Có điều hắn dường như đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn, thậm chí không nhịn được gào lên.
"Ầm!"
Bước thêm một bước, Địch Á Ba La lại cảm thấy đau đớn mãnh liệt, còn khó chịu hơn so với cái chết. Một bước của hắn đã vượt qua mấy chục trượng, tiến về hướng Tâm Ma. Nửa thân dưới của hắn hoàn toàn bị ngọn lửa hoàng kim bao phủ, khiến cho hắn trông giống như một quả cầu lửa màu vàng.
"Đùng!"
Khi Địch Á Ba La vượt qua vòng cấm do chư thần lưu lại, bầu trời đêm đen kịt đột nhiên hóa thành một mảng sáng rực. Trong nháy mắt, vô số tia sét màu vàng giống như gân lá trải rộng khắp bầu trời. Trong mỗi tia sét màu vàng ngoằn ngoèo đều tỏa ra khí tức của một vị thần linh, không hẹn mà cùng bộc lộ ra một loại tâm tình giống nhau, đó là tức giận.
"Sự trừng phạt của chư thần", trong truyền thuyết đó là sự nguyền rủa của chư thần để phòng ngừa nghịch thần giả cổ xưa đi ra khỏi nơi phong ấn.
Trông thấy vô số "sự trừng phạt của chư thần" xuất hiện trên bầu trời, ngọn lửa trong hốc mắt của Địch Á Ba La không khỏi khựng lại, đồng thời bước đi nhanh hơn.
Sau khi vọt ra mấy trăm trượng, tay phải Địch Á Ba La vung lên, đột nhiên ném cây gậy xương đầy vết nứt trong tay ra, đồng thời hét lên:
- Pháp tắc… tách rời!
"Ầm!"
Cây gậy xương do Địch Á Ba La ném vào không trung lượn ngang mấy vòng, sau đó nổ tan thành mảnh vụn, bên trong có một tia chớp vàng tối nhanh chóng lan về hai bên.
"Ầm!"
Một lực lượng mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời vùng đất này. Địch Á Ba La gầm nhẹ một tiếng vọt lên không. Trên đầu hắn, chiếc vương miện loang lổ kia bỗng biến ảo, trong khoảnh khắc hóa thành một viên tinh thể màu đỏ như máu, in vào trong trán của hắn.
"Ầm!"
Ngay lúc cánh tay khô của Địch Á Ba La vươn vào trong mảnh vụn do cây gậy xương biến thành, bắt lấy tia sét màu vàng tối kia, tất cả quy tắc của vùng đất bỏ hoang đột nhiên hỗn loạn. Chung quanh Tâm Ma, cơn lốc màu đen chọc trời liền đất trong nháy mắt dừng lại. Không chỉ như thế, quanh người hắn ngàn trượng bỗng xuất hiện một vùng chân không tuyệt đối, không tồn tại bất kỳ vật chất, bất kỳ năng lượng, bất kỳ quy tắc nào.
Bộ xương khô cao trăm trượng của Địch Á Ba La từng tấc nổ tung bắt đầu từ dưới chân. Trong xương khô rạn nứt, hắc ám thần lực tích lũy trong thời gian dài đằng đẵng điên cuồng chuyển động. Dựa vào thần cách màu đỏ gần như hoàn mỹ giữa trán, hắn nắm trong tay một pháp tắc mà Tâm Ma không biết, điều khiển một bộ phận của vùng đất bỏ hoang.
Pháp tắc khống chế quy tắc. Pháp tắc thay đổi quy tắc.
Chỉ trong khoảnh khắc, Địch Á Ba La đã trả giá bằng thần lực to lớn, cường hành tách rời Tâm Ma ra khỏi bóng tối.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Giữa không trung, Tâm Ma chỉ còn lại chiếc đầu và nửa thân thể hơi khựng lại, dường như thời gian đã dừng lại chốc lát trên người hắn. Sau đó chợt thấy những luồng sương đen tràn ra, quấn quanh dưới khoang bụng hắn, một lần nữa cấu tạo thành nửa thân dưới.
"Đinh!"
Vừa mới khôi phục thân thể người, Tâm Ma không hề nghĩ ngợi, tay không liền vung lên chém về phía Địch Á Ba La bên dưới.
Địch Á Ba La lắc đầu một cái, tay phải mở ra, một vòng sóng gợn vô hình lan về hướng hư không phía trên. Nơi sóng gợn đi qua, thân thể Tâm Ma vặn vẹo một chút, sau đó biến mất không tung tích. Một khắc sau, tại vị trí ban đầu của Tâm Ma chỉ còn lại một con ma trùng nhỏ trơ trọi màu hoàng kim trong suốt giống như hổ phách, lơ lửng trong hư không, trên trán có một đôi mắt kép.
- Ha ha!
Địch Á Ba La cười nói:
- Hóa ra là một ma…
Lời còn chưa nói hết, thân thể Địch Á Ba La chợt cứng đờ, ngọn lửa bập bùng trong hốc mắt cũng bất động. Thời gian giống như đã dừng lại. Trong mắt của hắn, con ma trùng nhỏ trơ trọi lơ lửng trong hư không kia đột nhiên rung người một chút, sau đó cặp mắt màu đen mang theo khí tức tử vong vô tận mở ra trong màn đêm, cao ngạo lạnh lùng, bá khí vô song.
Ngay lúc cặp mắt màu đen kia mở ra, những bóng đao hẹp dài bỗng từ giữa tròng mắt chậm rãi dâng lên.
Một luồng, hai luồng, có lẽ là ba luồng, cũng có thể là bốn luồng… bóng đao không ngừng bắn ra từ trong hư không sau lưng con ma trùng nhỏ, như núi lớn chọc trời bay lên đến đỉnh bầu trời, sau đó lại mang theo khí thế vạn quân chém xuống. Nơi bóng đao lướt qua, từng vòng hư không lần lượt vỡ tan, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Trong con ngươi của Địch Á Ba La, những bóng đao kia không ngừng chống chất lên nhau, che phủ bầu trời, bao trùm mặt đất, biến thành một mảng bóng tối tràn ngập không gian. Trong mảng bóng tối vô tận này, tất cả mọi thứ đều trở nên bất động, thứ duy nhất chuyển động chỉ có bóng đao từ trời chém xuống.
Trong ngơ ngẩn, Địch Á Ba La nghe được thần cách màu đỏ giữa trán của mình phát ra tiếng lốp đốp giòn giã. Hắn dường như nhìn thấy một vết nứt nhỏ vụn từ trên đỉnh thần cách mà hắn yêu quý có kéo dài đến tận đáy. Mà pháp tắc vốn nắm trong tay, xuyên qua vùng đất bỏ hoang cũng ầm ầm tan vỡ, nhanh chóng tiêu tán giữa trời đất.
Giờ phút này Địch Á Ba La đã cảm nhận được tiếng gọi của tử vong. Cảm giác chết chóc chưa bao giờ có khiến cho hắn nhớ lại trận thần chiến lớn tại hỗn độn ban đầu mà hắn từng tham dự.
"Đây… là cái gì?" - Địch Á Ba La dùng sức nhướng mí mắt vốn không tồn tại, muốn nhìn rõ bóng đao từ trời chém xuống, trong lòng kinh hãi: "Một tên yêu ma… làm sao có thể phát ra công kích như vậy?"
"Rắc rắc!"
Tiếng rạn nứt vang lên trên bầu trời phía đông cuối cùng đã thức tỉnh Luyện Ngục Chi Vương đang suy nghĩ lung tung. Dùng cặp mắt đã thu nhỏ mấy ngàn lần nhìn về phương đông, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tin.
Nơi chân trời phía đông, bầu trời và mặt đất từng tấc nổ tung, hóa thành hư vô. Trong đống đổ nát của không gian, một bóng đao to lớn vắt ngang giữa trời đất, dùng khí thế hủy diệt trời đất chém về nơi phong ấn. Những tia sét màu vàng tối như mạng nhện do Địch Á Ba La dẫn động "sự trừng phạt của chư thần" hình thành, vừa đến gần bóng đao đen kịt to lớn kia liền ào ào tan biến.
Phía trước bóng đao chọc trời liền đất vắt ngang giữa hư không, bầu trời của vùng đất bỏ hoang liên tục nứt ra. Đây là dấu hiệu cho thấy không gian này đang tan vỡ.
Luyện Ngục Chi Vương gần như không dám tin vào mắt của mình: "Trời ạ… đây là… sao có thể như vậy? Đây chính là vùng đất do chư thần sáng tạo mà!"
Cảnh tượng trước mắt giống như ngày tận thế, khiến cho Luyện Ngục Chi Vương sinh ra một sự kính sợ đối với nhân vật trong hư không giống như kính sợ thần linh, toàn thân lại run rẩy nằm rạp xuống đất.
Trong thế giới tối tăm, một đao khai trời mở đất, khí thế muốn hủy diệt vạn vật càng lúc càng tiến đến gần. Ngay lúc Địch Á Ba La thống khổ nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón sự hủy diệt không thể tránh khỏi…
"Ong!
Bóng đao thật mỏng kia khi còn cách Địch Á Ba La chưa đến mười trượng đột nhiên rung lên một chút, sau đó ầm ầm tan vỡ.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn, bóng đao to lớn vắt ngang giữa trời đất đang nghiêng nghiêng chém xuống đột nhiên tan biến. Nơi bóng đao biến mất, một vòng sóng chấn động mãnh liệt bỗng lan về bốn phía.
- A!
Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên trên bầu trời và dưới mặt đất. Địch Á Ba La giống như diều đứt đây, bị kình lực hủy diệt vô hình kia đánh trở về nơi phong ấn. Vừa mới đến gần vòng lửa màu vàng tối kia, những tia sét hoàng kim ẩn chứa khí tức của Chủ Thần liền bay xuống, đánh vào trên người hắn. Hắn thậm chí còn không kịp phản kháng, toàn bộ thân thể cao trăm trượng chỉ còn lại một chiếc đầu bay qua vòng lửa màu vàng tối, rơi xuống nơi phong ấn, lăn mấy vòng sau đó bất động, còn những bộ phận khác của thân thể thì đã hoàn toàn biến thành bột phấn.
Không còn lĩnh vực của Địch Á Ba La ảnh hưởng, trong hư không cao vạn trượng chợt lóe sáng, Tâm Ma từ một con ma trùng nhỏ lại khôi phục thành hình người, sau đó kêu lên thảm thiết, từ bầu trời rơi thẳng xuống.
Địch Á Ba La lớn tiếng nói. Trên bộ xương khô già nua này, Luyện Ngục Chi Vương lần đầu tiên cảm giác được sự uy nghiêm tương tự như Chủ Thần, điều này làm cho hắn càng thêm kinh hãi.
- Nhưng mà… nhưng mà, tôi căn bản không cảm giác được sự tồn tại của chủ nhân. Y đã hoàn toàn biến thành một mảng bóng tối, giống như vốn không hiện hữu. Hơn nữa… hơn nữa, tôi rất sợ chủ nhân hiện giờ.
Luyện Ngục Chi Vương nằm rạp xuống dưới chân Địch Á Ba La, lúng túng nói.
- Đồ vô dụng!
Địch Á Ba La hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Luyện Ngục Chi Vương.
Bầu trời nổ vang, ven rìa mặt đất đã bắt đầu phân giải. Trong lòng Địch Á Ba La trầm xuống, ánh mắt lấp lóe mấy lần, cuối cùng ngẩng đầu lên.
"Ầm!"
Cây gậy xương cắm mạnh vào trên đất, thân thể cao trăm trượng của Địch Á Ba La đột nhiên từ dưới đất vọt lên, vượt qua Luyện Ngục Chi Vương đã biến thành kích cỡ một con chó nhỏ, bước dài về phía trước.
- Đại nhân…
Luyện Ngục Chi Vương kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, chợt xoay người lại nhìn chằm chằm vào phương hướng Địch Á Ba La rời đi, không thể tưởng tượng bật thốt lên. Trong trí nhớ của hắn, từ khi vùng đất bỏ hoang tồn tại đến nay, đám nghịch thần giả cổ xưa đều không thể rời nửa bước khỏi nơi phong ấn có phạm vi một dặm này. Hơn nữa theo hắn biết, thân thể của Địch Á Ba La rất ít khi rời khỏi nơi này, cũng không thể rời đi.
Quả nhiên, ngay khi Địch Á Ba La bước ra mấy bước, vượt qua khoảng cách ngàn trượng, một vết tích hình tròn màu vàng tối đột nhiên từ dưới đất hiện lên, ngăn cản trước người hắn. Mặt ngoài vết tích hình tròn to lớn màu vàng tối này chợt bốc lên ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa cũng không lớn, chỉ cao hơn ba thước, bên trong loáng thoáng có một số thứ mà mắt thường khó trông thấy được.
Từ bầu trời nhìn xuống, có thể thấy vòng tròn màu vàng tối bỗng nhiên xuất hiện này vừa vặn bao trùm toàn bộ nơi phong ấn.
Nơi phong ấn (một khu vực nhỏ dùng để phong ấn nghịch thần giả cổ xưa) đột nhiên an tĩnh lại. Địch Á Ba La dừng lại trước vòng tròn do ngọn lửa màu vàng tối tạo thành, ngây người đứng trên mặt đất, ngọn lửa xanh biếc trong hốc mắt không ngừng bập bùng, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Luyện Ngục Chi Vương quỳ sấp trên mặt đất, sững sờ nhìn Địch Á Ba La. Với đầu óc của hắn, có nghĩ thế nào cũng không hiểu Địch Á Ba La rốt cuộc đang làm gì. Cho dù chủ nhân khiến Chủ Thần chú ý thì người bị hủy diệt cũng là chủ nhân chứ không phải hắn… sao hắn lại nóng nảy như vậy?
- Phù!
Trong lúc Luyện Ngục Chi Vương suy nghĩ lung tung, Địch Á Ba La bỗng thở mạnh một hơi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt giống như đã có quyết định, chân phải nhấc lên vượt qua đường lửa màu vàng tối kia.
"Trời!" - Luyện Ngục Chi Vương giật mình, không dám tin nhìn Địch Á Ba La: "Chư thần vĩ đại ở trên cao, những nghịch thần giả cổ xưa này lại có thể vượt qua sự trừng phạt của việc xúc phạm!"
Ở phía trước.
"Phừng!"
Khi xương chân của Địch Á Ba La bước tới, ngọn lửa hoàng kim vốn chỉ cao ba thước, màu sắc rất nhạt bỗng bừng cao, trong nháy mắt thiêu đốt thân thể hắn.
- A!
Toàn thân Địch Á Ba La đau đớn run rẩy. Những đường kim tuyến từ trong ngọn lửa tràn ra, như rắn độc quấn đầy trên xương chân của hắn.
Xương chân của Địch Á Ba La bốc cháy hừng hực, nhưng lại không hề có dấu hiệu bị thiêu hủy. Có điều hắn dường như đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn, thậm chí không nhịn được gào lên.
"Ầm!"
Bước thêm một bước, Địch Á Ba La lại cảm thấy đau đớn mãnh liệt, còn khó chịu hơn so với cái chết. Một bước của hắn đã vượt qua mấy chục trượng, tiến về hướng Tâm Ma. Nửa thân dưới của hắn hoàn toàn bị ngọn lửa hoàng kim bao phủ, khiến cho hắn trông giống như một quả cầu lửa màu vàng.
"Đùng!"
Khi Địch Á Ba La vượt qua vòng cấm do chư thần lưu lại, bầu trời đêm đen kịt đột nhiên hóa thành một mảng sáng rực. Trong nháy mắt, vô số tia sét màu vàng giống như gân lá trải rộng khắp bầu trời. Trong mỗi tia sét màu vàng ngoằn ngoèo đều tỏa ra khí tức của một vị thần linh, không hẹn mà cùng bộc lộ ra một loại tâm tình giống nhau, đó là tức giận.
"Sự trừng phạt của chư thần", trong truyền thuyết đó là sự nguyền rủa của chư thần để phòng ngừa nghịch thần giả cổ xưa đi ra khỏi nơi phong ấn.
Trông thấy vô số "sự trừng phạt của chư thần" xuất hiện trên bầu trời, ngọn lửa trong hốc mắt của Địch Á Ba La không khỏi khựng lại, đồng thời bước đi nhanh hơn.
Sau khi vọt ra mấy trăm trượng, tay phải Địch Á Ba La vung lên, đột nhiên ném cây gậy xương đầy vết nứt trong tay ra, đồng thời hét lên:
- Pháp tắc… tách rời!
"Ầm!"
Cây gậy xương do Địch Á Ba La ném vào không trung lượn ngang mấy vòng, sau đó nổ tan thành mảnh vụn, bên trong có một tia chớp vàng tối nhanh chóng lan về hai bên.
"Ầm!"
Một lực lượng mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời vùng đất này. Địch Á Ba La gầm nhẹ một tiếng vọt lên không. Trên đầu hắn, chiếc vương miện loang lổ kia bỗng biến ảo, trong khoảnh khắc hóa thành một viên tinh thể màu đỏ như máu, in vào trong trán của hắn.
"Ầm!"
Ngay lúc cánh tay khô của Địch Á Ba La vươn vào trong mảnh vụn do cây gậy xương biến thành, bắt lấy tia sét màu vàng tối kia, tất cả quy tắc của vùng đất bỏ hoang đột nhiên hỗn loạn. Chung quanh Tâm Ma, cơn lốc màu đen chọc trời liền đất trong nháy mắt dừng lại. Không chỉ như thế, quanh người hắn ngàn trượng bỗng xuất hiện một vùng chân không tuyệt đối, không tồn tại bất kỳ vật chất, bất kỳ năng lượng, bất kỳ quy tắc nào.
Bộ xương khô cao trăm trượng của Địch Á Ba La từng tấc nổ tung bắt đầu từ dưới chân. Trong xương khô rạn nứt, hắc ám thần lực tích lũy trong thời gian dài đằng đẵng điên cuồng chuyển động. Dựa vào thần cách màu đỏ gần như hoàn mỹ giữa trán, hắn nắm trong tay một pháp tắc mà Tâm Ma không biết, điều khiển một bộ phận của vùng đất bỏ hoang.
Pháp tắc khống chế quy tắc. Pháp tắc thay đổi quy tắc.
Chỉ trong khoảnh khắc, Địch Á Ba La đã trả giá bằng thần lực to lớn, cường hành tách rời Tâm Ma ra khỏi bóng tối.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Giữa không trung, Tâm Ma chỉ còn lại chiếc đầu và nửa thân thể hơi khựng lại, dường như thời gian đã dừng lại chốc lát trên người hắn. Sau đó chợt thấy những luồng sương đen tràn ra, quấn quanh dưới khoang bụng hắn, một lần nữa cấu tạo thành nửa thân dưới.
"Đinh!"
Vừa mới khôi phục thân thể người, Tâm Ma không hề nghĩ ngợi, tay không liền vung lên chém về phía Địch Á Ba La bên dưới.
Địch Á Ba La lắc đầu một cái, tay phải mở ra, một vòng sóng gợn vô hình lan về hướng hư không phía trên. Nơi sóng gợn đi qua, thân thể Tâm Ma vặn vẹo một chút, sau đó biến mất không tung tích. Một khắc sau, tại vị trí ban đầu của Tâm Ma chỉ còn lại một con ma trùng nhỏ trơ trọi màu hoàng kim trong suốt giống như hổ phách, lơ lửng trong hư không, trên trán có một đôi mắt kép.
- Ha ha!
Địch Á Ba La cười nói:
- Hóa ra là một ma…
Lời còn chưa nói hết, thân thể Địch Á Ba La chợt cứng đờ, ngọn lửa bập bùng trong hốc mắt cũng bất động. Thời gian giống như đã dừng lại. Trong mắt của hắn, con ma trùng nhỏ trơ trọi lơ lửng trong hư không kia đột nhiên rung người một chút, sau đó cặp mắt màu đen mang theo khí tức tử vong vô tận mở ra trong màn đêm, cao ngạo lạnh lùng, bá khí vô song.
Ngay lúc cặp mắt màu đen kia mở ra, những bóng đao hẹp dài bỗng từ giữa tròng mắt chậm rãi dâng lên.
Một luồng, hai luồng, có lẽ là ba luồng, cũng có thể là bốn luồng… bóng đao không ngừng bắn ra từ trong hư không sau lưng con ma trùng nhỏ, như núi lớn chọc trời bay lên đến đỉnh bầu trời, sau đó lại mang theo khí thế vạn quân chém xuống. Nơi bóng đao lướt qua, từng vòng hư không lần lượt vỡ tan, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Trong con ngươi của Địch Á Ba La, những bóng đao kia không ngừng chống chất lên nhau, che phủ bầu trời, bao trùm mặt đất, biến thành một mảng bóng tối tràn ngập không gian. Trong mảng bóng tối vô tận này, tất cả mọi thứ đều trở nên bất động, thứ duy nhất chuyển động chỉ có bóng đao từ trời chém xuống.
Trong ngơ ngẩn, Địch Á Ba La nghe được thần cách màu đỏ giữa trán của mình phát ra tiếng lốp đốp giòn giã. Hắn dường như nhìn thấy một vết nứt nhỏ vụn từ trên đỉnh thần cách mà hắn yêu quý có kéo dài đến tận đáy. Mà pháp tắc vốn nắm trong tay, xuyên qua vùng đất bỏ hoang cũng ầm ầm tan vỡ, nhanh chóng tiêu tán giữa trời đất.
Giờ phút này Địch Á Ba La đã cảm nhận được tiếng gọi của tử vong. Cảm giác chết chóc chưa bao giờ có khiến cho hắn nhớ lại trận thần chiến lớn tại hỗn độn ban đầu mà hắn từng tham dự.
"Đây… là cái gì?" - Địch Á Ba La dùng sức nhướng mí mắt vốn không tồn tại, muốn nhìn rõ bóng đao từ trời chém xuống, trong lòng kinh hãi: "Một tên yêu ma… làm sao có thể phát ra công kích như vậy?"
"Rắc rắc!"
Tiếng rạn nứt vang lên trên bầu trời phía đông cuối cùng đã thức tỉnh Luyện Ngục Chi Vương đang suy nghĩ lung tung. Dùng cặp mắt đã thu nhỏ mấy ngàn lần nhìn về phương đông, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tin.
Nơi chân trời phía đông, bầu trời và mặt đất từng tấc nổ tung, hóa thành hư vô. Trong đống đổ nát của không gian, một bóng đao to lớn vắt ngang giữa trời đất, dùng khí thế hủy diệt trời đất chém về nơi phong ấn. Những tia sét màu vàng tối như mạng nhện do Địch Á Ba La dẫn động "sự trừng phạt của chư thần" hình thành, vừa đến gần bóng đao đen kịt to lớn kia liền ào ào tan biến.
Phía trước bóng đao chọc trời liền đất vắt ngang giữa hư không, bầu trời của vùng đất bỏ hoang liên tục nứt ra. Đây là dấu hiệu cho thấy không gian này đang tan vỡ.
Luyện Ngục Chi Vương gần như không dám tin vào mắt của mình: "Trời ạ… đây là… sao có thể như vậy? Đây chính là vùng đất do chư thần sáng tạo mà!"
Cảnh tượng trước mắt giống như ngày tận thế, khiến cho Luyện Ngục Chi Vương sinh ra một sự kính sợ đối với nhân vật trong hư không giống như kính sợ thần linh, toàn thân lại run rẩy nằm rạp xuống đất.
Trong thế giới tối tăm, một đao khai trời mở đất, khí thế muốn hủy diệt vạn vật càng lúc càng tiến đến gần. Ngay lúc Địch Á Ba La thống khổ nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón sự hủy diệt không thể tránh khỏi…
"Ong!
Bóng đao thật mỏng kia khi còn cách Địch Á Ba La chưa đến mười trượng đột nhiên rung lên một chút, sau đó ầm ầm tan vỡ.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn, bóng đao to lớn vắt ngang giữa trời đất đang nghiêng nghiêng chém xuống đột nhiên tan biến. Nơi bóng đao biến mất, một vòng sóng chấn động mãnh liệt bỗng lan về bốn phía.
- A!
Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên trên bầu trời và dưới mặt đất. Địch Á Ba La giống như diều đứt đây, bị kình lực hủy diệt vô hình kia đánh trở về nơi phong ấn. Vừa mới đến gần vòng lửa màu vàng tối kia, những tia sét hoàng kim ẩn chứa khí tức của Chủ Thần liền bay xuống, đánh vào trên người hắn. Hắn thậm chí còn không kịp phản kháng, toàn bộ thân thể cao trăm trượng chỉ còn lại một chiếc đầu bay qua vòng lửa màu vàng tối, rơi xuống nơi phong ấn, lăn mấy vòng sau đó bất động, còn những bộ phận khác của thân thể thì đã hoàn toàn biến thành bột phấn.
Không còn lĩnh vực của Địch Á Ba La ảnh hưởng, trong hư không cao vạn trượng chợt lóe sáng, Tâm Ma từ một con ma trùng nhỏ lại khôi phục thành hình người, sau đó kêu lên thảm thiết, từ bầu trời rơi thẳng xuống.
Bình luận facebook