-
Chương 637
Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn như hoa sen từ trong hư vô vươn ra, càng lúc càng lớn. Mí mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, bàn tay không phải rất lớn kia đã đặt lên trán hắn.
Thời gian chợt dừng lại trong chốc lát, sau đó là một trận tiếng vang lớn long trời lở đất.
"Ầm!"
Lực lượng thời gian mênh mông tác dụng lên hoàng kim chân thân cao đến mấy vạn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn. Chợt nghe một tiếng nổ vang, quanh người hắn trong phạm vi trăm trượng đột nhiên hóa thành một mảng hỗn độn.
Trong hỗn độn, một tay của Bổn Tôn đặt trên trán Chủ Thần thứ mười bốn, áo trắng không nhiễm bụi trần như hoa sen nở rộ. Bên tai khẽ vang lên một tiếng, trong nháy mắt hai người đã thoát khỏi thế giới giết chóc do Chủ Thần thứ mười bốn tạo ra.
Thời gian bắt đầu chảy ngược.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Cùng lúc đó, cách nơi này mấy vạn dặm.
Ba vị Chí Tôn hóa thành ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, gầm thét lượn vòng trong hư không Ma Giới. Mỗi lần lượn qua đều phá tan một tên hình chiếu phân thân hoàng kim, nhưng chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Ba vị Chí Tôn đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bọn họ phá nát hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc ở đối diện, nhưng bọn chúng lại nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Trong chiến đấu, ba vị Chí Tôn từ trong ảo ảnh của thánh thú, nhìn lướt qua những vòng sóng nước nhộn nhạo dưới người ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tịch Nhĩ Lạc từ dưới vực sâu bóng tối ném ra ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim. Luận về thực lực, bọn chúng căn bản không phải là đối thủ của Chí Tôn đã hợp thể với thánh thú. Nhưng ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc lại thông qua mảng đen như bóng với hình dưới chân, liên tục hấp thu thần lực của bản thể ở dưới vực sâu bóng tối, nhờ đó không ngừng sống lại, không ngừng quấn lấy đối phương.
Theo đạo lý, nếu ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim không phải là đối thủ của Chí Tôn, vậy ba vị Chí Tôn chỉ cần bỏ qua đối phương rời đi là được, thế nhưng…
Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc lại có một năng lực, đó là lời tiên đoán.
Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, ba Chí Tôn không hề đàm phán với vị Chủ Thần xảo trá và âm mưu này, trước giờ cũng không biết vị Hắc Ám Chủ Thần này lại khó chơi như vậy. Sở hữu năng lực lời tiên đoán, Tịch Nhĩ Lạc hoàn toàn dự đoán được tuyến đường mà ba Chí Tôn chạy đi. Bất kể ba vị Chí Tôn bay về hướng nào, phía trước nhất định sẽ có hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc đứng chờ sẵn. Nếu như là một Chủ Thần khác, có lẽ ba vị Chí Tôn còn có thể thoát khỏi dây dưa, ung dung rời đi, xem thử tình hình của Chủ Thần thứ mười bốn một chút, nhưng đối mặt với Tịch Nhĩ Lạc sở hữu lời tiên đoán, bọn họ cũng phải mặt ủ mày chau.
Sau lưng ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim là hư ảnh to lớn của Tịch Nhĩ Lạc vắt ngang giữa trời đất, vẫn không tiêu tan. Từ trên người Tịch Nhĩ Lạc, ba vị Chí Tôn cảm giác được một ý chí kiên quyết, không cho phép ba người đi qua. Hơn nữa càng đánh thì trong lòng ba người càng bất an. Đối với Chủ Thần thì thần lực rất quý giá, mỗi hình chiếu phân thân hoàng kim bị vỡ nát đều có nghĩa là thần lực tiêu hao rất lớn. Đối với chư thần dùng tín ngưỡng làm thức ăn, có thể phát động thần chiến vì thần lực, đây gần như là chuyện không thể tưởng tượng.
Rốt cuộc là thứ gì khiến cho Tịch Nhĩ Lạc xem thần lực như sinh mạng lại bằng lòng hao tổn thần lực, đến đây ngăn cản ba người? Trong lòng Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ tràn đầy nghi hoặc.
"Ầm!"
Đang giao chiến, nơi chân trời phía trước bỗng truyền đến một tiếng vang lớn kinh thiên, đồng thời khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên biến mất khỏi cảm ứng của ba vị Chí Tôn, không phải biến mất khỏi chỗ mà là hoàn toàn biến mất khỏi Ma Giới.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giữa không trung, thánh thú Huyền Vũ chợt khựng lại, sững sờ nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói.
- Gào!
Ngay khi công kích của ba vị Chí Tôn chậm lại, phía sau ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim ở đối diện ba người, bóng đen vẫn không nhúc nhích vắt ngang giữa trời đất chợt ngầng đầu lên, phát ra một tiếng rít chói tai. Thanh âm chưa dứt, ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim bỗng nhìn vào ba vị Chí Tôn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đột nhiên từ thực thể hóa thành một lớp thật mỏng nhẹ nhàng rơi xuống đất, như lụa mỏng chui vào trong bóng tối thông đến vực sâu.
Không đợi ba vị Chí Tôn tấn công, chỉ trong nháy mắt ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc và cả khí tức bản thể đều rút khỏi khu vực này, biến mất không còn bóng dáng.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" - Bạch Hổ Chí Tôn nhìn về nơi Tịch Nhĩ Lạc biến mất, lẩm bẩm nói. Trên mặt y đầy vẻ nghi hoặc và lo lắng. Sự ngăn cản của Tịch Nhĩ Lạc không giống như bình thường, khiến ba người cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Đi!
Lời còn chưa dứt, ba vị Chí Tôn liền hóa thành cầu vồng bay về nơi Chủ Thần thứ mười bốn biến mất.
Trong dòng nước thời gian, Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn vẫn duy trì tư thế trước đó, theo ngọn nguồn của dòng sông thời gian đi ngược lên.
Tinh không mênh mông chỉ hiện lên bên cạnh hai người chốc lát, thoáng một cái đã trôi qua, rơi vào phía trước dòng sông thời gian.
Thời gian vẫn chảy ngược.
Vô số cảnh vật nhanh chóng lướt qua bên cạnh hai người, những cảnh vật này chỉ tồn tại trong quá khứ.
Cuộc chiến tứ tượng, cuộc chiến huyết tinh song quân vương, cuộc chiến Ma vực… cảnh vật chung quanh nhanh chóng biến hóa, cùng với nó là Chủ Thần thứ mười bốn. Theo thời gian chảy ngược, khí tức của hắn nhanh chóng trở nên suy yếu.
Chủ Thần thứ mười bốn không thể cử động, nhưng ánh mắt của hắn nhìn về Bổn Tôn phía trên đỉnh đầu đã hiện ra vẻ hoảng sợ. Bổn Tôn vẫn hờ hững nhìn thẳng về phía trước không nhúc nhích, trong tay phải của có một đoàn ánh sáng càng lúc càng mạnh.
Thời gian tiếp tục chảy ngược, lần này nó đã hoàn toàn khác biệt với những lần Bổn Tôn thi triển trước đây. Thời gian duy trì của nó cực kỳ kinh khủng, hơn nữa còn có dấu hiệu sẽ tiếp tục kéo dài.
Cảnh tượng liên tục biến ảo, vô số người và chuyện hóa thành những điểm sáng lướt qua bên cạnh hai người, biến mất ở đầu cuối thời gian phía trước. Trông thấy quang cảnh xuất hiện ở hai bên dần dần tiến về hướng tây bắc Ma Giới, Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng phát ra một tiếng kêu lớn hoảng sợ:
- Không!
Giờ phút này, hắn rốt cuộc đã hiểu cái kẻ không phải người trước mắt rốt cuộc muốn làm gì. Đối phương muốn đưa hắn về ngọn nguồn của thời gian, đưa hắn về dưới Cửu U, phong ấn một lần nữa.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn, một tay Bổn Tôn nắm lấy Chủ Thần thứ mười bốn, hóa thành một luồng sáng xuyên qua Cửu U tế đàn chợt hiện rồi biến mất trong dòng thời gian, xuyên qua vực sâu, tiến về Cửu U Ma Giới ở tầng dưới chót Ma Giới.
- Không!
Tiếng rống giận không cam lòng của Chủ Thần thứ mười bốn vang vọng dưới Cửu U, thân thể lại nhanh chóng rơi xuống phía dưới. Bên dưới vực sâu, một khu vực sương mù tràn ngập, mênh mông bát ngát nhanh chóng xuất hiện trong mắt Bổn Tôn. Trong biển khói là những thân thể khí tức cường đại nằm yên không nhúc nhích.
Khi Chủ Thần thứ mười bốn nhanh chóng đến gần, dưới mặt đất mênh mông, những phong ấn của chư thần lập loè ánh sáng màu vàng tối lại từ sâu trong biển khói trồi lên. Hai mươi sáu phong ấn ẩn chứa thần lực hùng hậu bao phủ toàn bộ Cửu U Ma Giới. Sâu trong không gian vang lên tiếng ầm ầm. Bên ngoài thân thể Chủ Thần thứ mười bốn dần dần hiện ra những hoa văn của Chủ Thần. Dưới sự điều khiển của pháp tắc, vô số quy tắc bắt đầu tỏa ra. Những quy tắc vô hình như kén tơ này quấn quanh thân thể Chủ Thần thứ mười bốn, dần dần có dấu hiệu trói buộc hắn và toàn bộ Cửu U Ma Giới lại với nhau.
- Không!
Không gian hai bên nhanh chóng trôi qua. Mắt thấy số phận bị phong ấn dường như đã không thể tránh khỏi, vẻ tuyệt vọng trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn chợt biến mất. Sâu trong con ngươi, một sự không cam lòng và oán hận cực độ điên cuồng tràn ra. Dưới người hắn, một trận đồ phong ấn phức tạp do nhiều hình tam giác chồng chất tạo thành bỗng bừng sáng. Tại khoảnh khắc sắp bị phong ấn, trong đầu hắn đột nhiên lướt qua vô số hình ảnh.
Từ xa xưa ban đầu, bị bình hành pháp tắc đoạt đi thần lực và năng lượng to lớn.
Chiếc đầu không cánh mà bay, bị một đám nhân loại nhỏ yếu trấn áp ở Thái Cổ.
Thân thể bị Quang Ám chư thần vì sợ hãi mình nên đã trấn áp ở dưới đáy Cửu U vô biên vô tận, sau đó ngủ say trong năm tháng dài đằng đẵng.
Sau khi thức tỉnh, bị một nhân loại nhỏ yếu trong mắt mình đánh trọng thương phải bỏ chạy.
Ở Đông Hải giao chiến với nhân tộc, chủng tộc đã khiến mình bị bình hành pháp tắc xé rách, cuối cùng lại bị bốn Chí Tôn liên thủ đánh trọng thương, hoảng hốt bỏ chạy.
Mà hôm nay, lại có một tên nhân loại chuẩn bị phong ấn mình lần nữa, hơn nữa lực lượng mà hắn sử dụng lại vốn thuộc về mình, đó là lực lượng thời gian.
"Loài người… loài người… loài người…" - Oán hận ngập trời từ trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn tràn ra. Ý niệm oán hận và căm ghét kia vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Bổn Tôn đang thi triển thời gian nghịch lưu cũng khẽ giật mình. Ánh mắt hơi kinh ngạc, Bổn Tôn liền gia tăng mức độ thời gian chảy ngược.
"Ta không phục!" - Trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn có một giọng nói vang dội gầm thét: "Ta vốn là chủ của thời gian, thần của giết chóc, người đứng đầu của chư thần… ta vốn phải được hưởng sự sùng kính và quang vinh cao nhất trong trời đất, không phải như thế này!"
Nếu như bình hành pháp tắc có ý thức, có thể hủy diệt được, tất cả oán giận và căm ghét của Chủ Thần thứ mười bốn tất sẽ trút lên bình hành pháp tắc. Nhưng bình hành pháp tắc không có, cho nên nguồn gốc của tất cả những biến hóa này là loài người, đã trở thành đối tượng hàng đầu để Chủ Thần thứ mười bốn trút giận.
Nếu như loài người không sinh ra, mình sẽ không bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng. Nếu như không bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng, hai mươi sáu Chủ Thần sẽ không thể nào phong ấn mình. Hôm nay càng không thể bị một nhân loại dùng lực lượng thời gian do mình nắm giữ đối phó với mình, mà mình mà không có sức phản kháng.
"Loài người! Loài người! Loài người!" – Khí tức oán hận gia tăng gấp nhiều lần, trong nháy mắt đạt đến một mức độ vô cùng đáng sợ. Bàn tay Bổn Tôn đặt trên trán Chủ Thần thứ mười bốn bắt đầu rung lên kịch liệt.
Một vẻ khác thường lướt qua trong mắt Bổn Tôn. Thông qua tay phải ấn lên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn, Bổn Tôn cảm nhận được, sâu trong thân thể Chủ Thần thứ mười bốn giống như có một thứ gì đó đã ngủ say trong năm tháng dài đằng đẵng đang dần dần thức tình. Bàn tay rung lên, thần lực trong cơ thể Bổn Tôn liền điên cuồng tràn ra.
"Rắc!"
Trên mặt Chủ Thần thứ mười bốn bỗng hiện lên vẻ dữ tợn. Dưới tác dụng của một lực lượng khó hiểu, cánh tay phải to lớn của hắn bỗng thoát khỏi thời gian trói buộc, ấn vào trên ngực Bổn Tôn. Ngay khi tay phải đánh ra, thần cách giết chóc trên trán hắn đột nhiên nứt ra từ giữa, sau đó một tinh thể màu trắng trong suốt trồi lên, in vào giữa trán của hắn.
Thời gian bất động.
Trong hư không cách vùng đất Cửu U rộng lớn mênh mông hai ngàn trượng, Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên ngừng lại, lơ lửng bất động trong hư không. Cảnh tượng có vẻ vô cùng kỳ dị.
Ánh mắt Bổn Tôn nhìn vào tinh thể hình thoi lớn chừng nắm tay giữa trán Chủ Thần thứ mười bốn. Đó là một viên thần cách thời gian, chính nó đã tạm thời ngăn cản thời gian chảy ngược của hắn.
Thời gian chợt dừng lại trong chốc lát, sau đó là một trận tiếng vang lớn long trời lở đất.
"Ầm!"
Lực lượng thời gian mênh mông tác dụng lên hoàng kim chân thân cao đến mấy vạn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn. Chợt nghe một tiếng nổ vang, quanh người hắn trong phạm vi trăm trượng đột nhiên hóa thành một mảng hỗn độn.
Trong hỗn độn, một tay của Bổn Tôn đặt trên trán Chủ Thần thứ mười bốn, áo trắng không nhiễm bụi trần như hoa sen nở rộ. Bên tai khẽ vang lên một tiếng, trong nháy mắt hai người đã thoát khỏi thế giới giết chóc do Chủ Thần thứ mười bốn tạo ra.
Thời gian bắt đầu chảy ngược.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Cùng lúc đó, cách nơi này mấy vạn dặm.
Ba vị Chí Tôn hóa thành ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, gầm thét lượn vòng trong hư không Ma Giới. Mỗi lần lượn qua đều phá tan một tên hình chiếu phân thân hoàng kim, nhưng chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Ba vị Chí Tôn đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bọn họ phá nát hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc ở đối diện, nhưng bọn chúng lại nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Trong chiến đấu, ba vị Chí Tôn từ trong ảo ảnh của thánh thú, nhìn lướt qua những vòng sóng nước nhộn nhạo dưới người ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tịch Nhĩ Lạc từ dưới vực sâu bóng tối ném ra ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim. Luận về thực lực, bọn chúng căn bản không phải là đối thủ của Chí Tôn đã hợp thể với thánh thú. Nhưng ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc lại thông qua mảng đen như bóng với hình dưới chân, liên tục hấp thu thần lực của bản thể ở dưới vực sâu bóng tối, nhờ đó không ngừng sống lại, không ngừng quấn lấy đối phương.
Theo đạo lý, nếu ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim không phải là đối thủ của Chí Tôn, vậy ba vị Chí Tôn chỉ cần bỏ qua đối phương rời đi là được, thế nhưng…
Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc lại có một năng lực, đó là lời tiên đoán.
Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, ba Chí Tôn không hề đàm phán với vị Chủ Thần xảo trá và âm mưu này, trước giờ cũng không biết vị Hắc Ám Chủ Thần này lại khó chơi như vậy. Sở hữu năng lực lời tiên đoán, Tịch Nhĩ Lạc hoàn toàn dự đoán được tuyến đường mà ba Chí Tôn chạy đi. Bất kể ba vị Chí Tôn bay về hướng nào, phía trước nhất định sẽ có hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc đứng chờ sẵn. Nếu như là một Chủ Thần khác, có lẽ ba vị Chí Tôn còn có thể thoát khỏi dây dưa, ung dung rời đi, xem thử tình hình của Chủ Thần thứ mười bốn một chút, nhưng đối mặt với Tịch Nhĩ Lạc sở hữu lời tiên đoán, bọn họ cũng phải mặt ủ mày chau.
Sau lưng ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim là hư ảnh to lớn của Tịch Nhĩ Lạc vắt ngang giữa trời đất, vẫn không tiêu tan. Từ trên người Tịch Nhĩ Lạc, ba vị Chí Tôn cảm giác được một ý chí kiên quyết, không cho phép ba người đi qua. Hơn nữa càng đánh thì trong lòng ba người càng bất an. Đối với Chủ Thần thì thần lực rất quý giá, mỗi hình chiếu phân thân hoàng kim bị vỡ nát đều có nghĩa là thần lực tiêu hao rất lớn. Đối với chư thần dùng tín ngưỡng làm thức ăn, có thể phát động thần chiến vì thần lực, đây gần như là chuyện không thể tưởng tượng.
Rốt cuộc là thứ gì khiến cho Tịch Nhĩ Lạc xem thần lực như sinh mạng lại bằng lòng hao tổn thần lực, đến đây ngăn cản ba người? Trong lòng Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ tràn đầy nghi hoặc.
"Ầm!"
Đang giao chiến, nơi chân trời phía trước bỗng truyền đến một tiếng vang lớn kinh thiên, đồng thời khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên biến mất khỏi cảm ứng của ba vị Chí Tôn, không phải biến mất khỏi chỗ mà là hoàn toàn biến mất khỏi Ma Giới.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giữa không trung, thánh thú Huyền Vũ chợt khựng lại, sững sờ nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói.
- Gào!
Ngay khi công kích của ba vị Chí Tôn chậm lại, phía sau ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim ở đối diện ba người, bóng đen vẫn không nhúc nhích vắt ngang giữa trời đất chợt ngầng đầu lên, phát ra một tiếng rít chói tai. Thanh âm chưa dứt, ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim bỗng nhìn vào ba vị Chí Tôn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đột nhiên từ thực thể hóa thành một lớp thật mỏng nhẹ nhàng rơi xuống đất, như lụa mỏng chui vào trong bóng tối thông đến vực sâu.
Không đợi ba vị Chí Tôn tấn công, chỉ trong nháy mắt ba tên hình chiếu phân thân hoàng kim của Tịch Nhĩ Lạc và cả khí tức bản thể đều rút khỏi khu vực này, biến mất không còn bóng dáng.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" - Bạch Hổ Chí Tôn nhìn về nơi Tịch Nhĩ Lạc biến mất, lẩm bẩm nói. Trên mặt y đầy vẻ nghi hoặc và lo lắng. Sự ngăn cản của Tịch Nhĩ Lạc không giống như bình thường, khiến ba người cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Đi!
Lời còn chưa dứt, ba vị Chí Tôn liền hóa thành cầu vồng bay về nơi Chủ Thần thứ mười bốn biến mất.
Trong dòng nước thời gian, Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn vẫn duy trì tư thế trước đó, theo ngọn nguồn của dòng sông thời gian đi ngược lên.
Tinh không mênh mông chỉ hiện lên bên cạnh hai người chốc lát, thoáng một cái đã trôi qua, rơi vào phía trước dòng sông thời gian.
Thời gian vẫn chảy ngược.
Vô số cảnh vật nhanh chóng lướt qua bên cạnh hai người, những cảnh vật này chỉ tồn tại trong quá khứ.
Cuộc chiến tứ tượng, cuộc chiến huyết tinh song quân vương, cuộc chiến Ma vực… cảnh vật chung quanh nhanh chóng biến hóa, cùng với nó là Chủ Thần thứ mười bốn. Theo thời gian chảy ngược, khí tức của hắn nhanh chóng trở nên suy yếu.
Chủ Thần thứ mười bốn không thể cử động, nhưng ánh mắt của hắn nhìn về Bổn Tôn phía trên đỉnh đầu đã hiện ra vẻ hoảng sợ. Bổn Tôn vẫn hờ hững nhìn thẳng về phía trước không nhúc nhích, trong tay phải của có một đoàn ánh sáng càng lúc càng mạnh.
Thời gian tiếp tục chảy ngược, lần này nó đã hoàn toàn khác biệt với những lần Bổn Tôn thi triển trước đây. Thời gian duy trì của nó cực kỳ kinh khủng, hơn nữa còn có dấu hiệu sẽ tiếp tục kéo dài.
Cảnh tượng liên tục biến ảo, vô số người và chuyện hóa thành những điểm sáng lướt qua bên cạnh hai người, biến mất ở đầu cuối thời gian phía trước. Trông thấy quang cảnh xuất hiện ở hai bên dần dần tiến về hướng tây bắc Ma Giới, Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng phát ra một tiếng kêu lớn hoảng sợ:
- Không!
Giờ phút này, hắn rốt cuộc đã hiểu cái kẻ không phải người trước mắt rốt cuộc muốn làm gì. Đối phương muốn đưa hắn về ngọn nguồn của thời gian, đưa hắn về dưới Cửu U, phong ấn một lần nữa.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn, một tay Bổn Tôn nắm lấy Chủ Thần thứ mười bốn, hóa thành một luồng sáng xuyên qua Cửu U tế đàn chợt hiện rồi biến mất trong dòng thời gian, xuyên qua vực sâu, tiến về Cửu U Ma Giới ở tầng dưới chót Ma Giới.
- Không!
Tiếng rống giận không cam lòng của Chủ Thần thứ mười bốn vang vọng dưới Cửu U, thân thể lại nhanh chóng rơi xuống phía dưới. Bên dưới vực sâu, một khu vực sương mù tràn ngập, mênh mông bát ngát nhanh chóng xuất hiện trong mắt Bổn Tôn. Trong biển khói là những thân thể khí tức cường đại nằm yên không nhúc nhích.
Khi Chủ Thần thứ mười bốn nhanh chóng đến gần, dưới mặt đất mênh mông, những phong ấn của chư thần lập loè ánh sáng màu vàng tối lại từ sâu trong biển khói trồi lên. Hai mươi sáu phong ấn ẩn chứa thần lực hùng hậu bao phủ toàn bộ Cửu U Ma Giới. Sâu trong không gian vang lên tiếng ầm ầm. Bên ngoài thân thể Chủ Thần thứ mười bốn dần dần hiện ra những hoa văn của Chủ Thần. Dưới sự điều khiển của pháp tắc, vô số quy tắc bắt đầu tỏa ra. Những quy tắc vô hình như kén tơ này quấn quanh thân thể Chủ Thần thứ mười bốn, dần dần có dấu hiệu trói buộc hắn và toàn bộ Cửu U Ma Giới lại với nhau.
- Không!
Không gian hai bên nhanh chóng trôi qua. Mắt thấy số phận bị phong ấn dường như đã không thể tránh khỏi, vẻ tuyệt vọng trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn chợt biến mất. Sâu trong con ngươi, một sự không cam lòng và oán hận cực độ điên cuồng tràn ra. Dưới người hắn, một trận đồ phong ấn phức tạp do nhiều hình tam giác chồng chất tạo thành bỗng bừng sáng. Tại khoảnh khắc sắp bị phong ấn, trong đầu hắn đột nhiên lướt qua vô số hình ảnh.
Từ xa xưa ban đầu, bị bình hành pháp tắc đoạt đi thần lực và năng lượng to lớn.
Chiếc đầu không cánh mà bay, bị một đám nhân loại nhỏ yếu trấn áp ở Thái Cổ.
Thân thể bị Quang Ám chư thần vì sợ hãi mình nên đã trấn áp ở dưới đáy Cửu U vô biên vô tận, sau đó ngủ say trong năm tháng dài đằng đẵng.
Sau khi thức tỉnh, bị một nhân loại nhỏ yếu trong mắt mình đánh trọng thương phải bỏ chạy.
Ở Đông Hải giao chiến với nhân tộc, chủng tộc đã khiến mình bị bình hành pháp tắc xé rách, cuối cùng lại bị bốn Chí Tôn liên thủ đánh trọng thương, hoảng hốt bỏ chạy.
Mà hôm nay, lại có một tên nhân loại chuẩn bị phong ấn mình lần nữa, hơn nữa lực lượng mà hắn sử dụng lại vốn thuộc về mình, đó là lực lượng thời gian.
"Loài người… loài người… loài người…" - Oán hận ngập trời từ trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn tràn ra. Ý niệm oán hận và căm ghét kia vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Bổn Tôn đang thi triển thời gian nghịch lưu cũng khẽ giật mình. Ánh mắt hơi kinh ngạc, Bổn Tôn liền gia tăng mức độ thời gian chảy ngược.
"Ta không phục!" - Trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn có một giọng nói vang dội gầm thét: "Ta vốn là chủ của thời gian, thần của giết chóc, người đứng đầu của chư thần… ta vốn phải được hưởng sự sùng kính và quang vinh cao nhất trong trời đất, không phải như thế này!"
Nếu như bình hành pháp tắc có ý thức, có thể hủy diệt được, tất cả oán giận và căm ghét của Chủ Thần thứ mười bốn tất sẽ trút lên bình hành pháp tắc. Nhưng bình hành pháp tắc không có, cho nên nguồn gốc của tất cả những biến hóa này là loài người, đã trở thành đối tượng hàng đầu để Chủ Thần thứ mười bốn trút giận.
Nếu như loài người không sinh ra, mình sẽ không bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng. Nếu như không bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng, hai mươi sáu Chủ Thần sẽ không thể nào phong ấn mình. Hôm nay càng không thể bị một nhân loại dùng lực lượng thời gian do mình nắm giữ đối phó với mình, mà mình mà không có sức phản kháng.
"Loài người! Loài người! Loài người!" – Khí tức oán hận gia tăng gấp nhiều lần, trong nháy mắt đạt đến một mức độ vô cùng đáng sợ. Bàn tay Bổn Tôn đặt trên trán Chủ Thần thứ mười bốn bắt đầu rung lên kịch liệt.
Một vẻ khác thường lướt qua trong mắt Bổn Tôn. Thông qua tay phải ấn lên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn, Bổn Tôn cảm nhận được, sâu trong thân thể Chủ Thần thứ mười bốn giống như có một thứ gì đó đã ngủ say trong năm tháng dài đằng đẵng đang dần dần thức tình. Bàn tay rung lên, thần lực trong cơ thể Bổn Tôn liền điên cuồng tràn ra.
"Rắc!"
Trên mặt Chủ Thần thứ mười bốn bỗng hiện lên vẻ dữ tợn. Dưới tác dụng của một lực lượng khó hiểu, cánh tay phải to lớn của hắn bỗng thoát khỏi thời gian trói buộc, ấn vào trên ngực Bổn Tôn. Ngay khi tay phải đánh ra, thần cách giết chóc trên trán hắn đột nhiên nứt ra từ giữa, sau đó một tinh thể màu trắng trong suốt trồi lên, in vào giữa trán của hắn.
Thời gian bất động.
Trong hư không cách vùng đất Cửu U rộng lớn mênh mông hai ngàn trượng, Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên ngừng lại, lơ lửng bất động trong hư không. Cảnh tượng có vẻ vô cùng kỳ dị.
Ánh mắt Bổn Tôn nhìn vào tinh thể hình thoi lớn chừng nắm tay giữa trán Chủ Thần thứ mười bốn. Đó là một viên thần cách thời gian, chính nó đã tạm thời ngăn cản thời gian chảy ngược của hắn.
Bình luận facebook