• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Phi Thăng Chi Hậu (5 Viewers)

  • Chương 651

- Vô Kỵ… trở về rồi sao?

Bên trong mật thất, ba vị Chí Tôn là Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đồng thời đứng lên, ánh mắt nhìn về hướng Kiếm các.

"Bùng!"

Phía trước dốc núi, áo bào màu trắng trên người Phong Vân Vô Kỵ phồng lên, mái tóc dài không gió tự tung bay. Những giọt mưa đến gần cơ thể hắn ba thuớc đều nổ tan ra, hóa thành mưa bụi nhỏ bé bắn về bốn phía, từng đợt nối tiếp nhau liên miên không dứt.

"Đinh!"

Dưới bầu trời u ám, một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên từ trước dốc núi bắn ra, đó là ánh mắt của người. Bốn người Cổ Vu, Thánh Giả, Tây Môn và Độc Cô đều giật mình, đồng loạt nhìn về một nơi. Trong ánh mắt của bốn người, mí mắt của Phong Vân Vô Kỵ bỗng từ từ mở ra. Khác với trước đây, lần này mọi người đều cảm nhận được một ý thức mạnh mẽ từ trong thân thể của Phong Vân Vô Kỵ.

Nhìn thi thể nằm trên đất, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã sao tại sao thần thức của mình hóa thành hàng tỉ, đi vào vô số không gian lại cảm thấy đau đớn như vậy. Thời gian mấy chục năm đột nhiên trở nên dài đằng đẵng giống như mấy thế kỷ vũ trụ.

Nhìn thi thể ngã xuống trên đất, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi quen thuộc, Phong Vân Vô Kỵ bỗng cảm thấy như một nơi yếu ớt trong lòng nứt ra.

Đồ đệ của hắn đã chết, đệ tử thân truyền duy nhất đã chết trước mặt hắn như vậy, mà hắn lại không làm gì được.

Lẳng lặng nhìn thi thể nằm trong bùn lầy, thế giới trong mắt Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên trở nên tối sầm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Vô Kỵ… thật là ngươi sao? … Ngươi đã trở về rồi à?

- Vô Kỵ… Trì Thương hắn…

Trong tai loáng thoáng vang lên những tiếng gọi như xa như gần, dường như ai đó đang nói gì với mình. Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên đứng dậy, sau đó chậm rãi cúi người xuống, hai tay run rẩy vươn về phía chiếc đầu của Trì Thương nằm trên đất. Đôi tay run rẩy kia ngừng lại phía trên gương mặt, giống như không đành lòng thức tỉnh hắn, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi vươn ra.

Từ trong bùn lầy ôm lấy chiếc đầu trẻ tuổi đã mất đi sinh mạng, nhìn khuôn mặt tái nhợt và cặp mắt đã khép lại kia, Phong Vân Vô Kỵ bỗng rơi nước mắt như mưa, không có thần sắc bi thương, chỉ không ngừng rơi lệ. Mọi người nhìn thấy đều cảm giác trong lòng chua xót, không ai đành lòng quấy rầy đôi thầy trò này.

- A!

Chung quanh đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô. Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, Cổ Vu và Thánh Giả kinh hãi nhìn Phong Vân Vô Kỵ trong mưa gió. Mái tóc dài đen bóng của hắn từ ngọn đến gốc bắt đầu nhạt đi, trong nháy mắt đã hoàn toàn hóa thành màu trắng.

- Vô Kỵ, chàng…

Cách đó không xa, Phượng Phi kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh lại lấy tay bụm miệng.

"Bộp bộp!"

Trong cơn mưa lớn, Phong Vân Vô Kỵ cúi người ôm lấy thi thể Trì Thương, trong tay giống như nâng cả vạn cân, chậm rãi đứng lên, từ từ ngẩng đầu, mái tóc trắng phất phơ trong gió lớn.

- A!

Một tiếng hét thê lương phá vỡ trời cao, như mũi tên cắm thẳng vào mây đen, thanh âm giống như một con dã thú bị thương. Từ mặt đất đến bầu trời, mảng lớn nước mưa ầm ầm nổ thành mưa bụi. Từ phía xa nhìn lại, có thể thấy được một cột sương bán kính mấy chục trượng từ trước dốc núi Kiếm các nối thẳng đến chân trời. Phía trước cửa lớn Kiếm các, trong mắt Cổ Vu, Thánh Giả, Độc Cô và Tây Môn đã sớm ướt át, mọi người đều quay đầu đi không đành lòng nhìn.

"Rầm!"

Chung quanh Kiếm các, tất cả Hoàng Kim giáp sĩ và Kiếm các giáp sĩ đều quỳ xuống, đưa mắt nhìn về hướng Trì Thương.

"Ầm ầm!"

Một trận tiếng vang kịch liệt từ sâu trong mưa bụi truyền đến, mặt đất ầm ầm rung chuyển giống như có một con vật khổng lồ đang từ dưới đất bò ra.

Xuyên qua cơn mưa lớn, ở nơi chân trời, mọi người nhìn thấy một thứ to lớn vắt ngang giữa trời đất. Ở phía xa, một luồng khí tức Hồng Hoang từ xa xưa tràn đến, giống như thủy triều gầm thét.

- Tề Thiên!

Trên đỉnh núi, đám người Cổ Vu vừa nhìn liền nhận ra thân phận của thứ to lớn sừng sững trong mưa gió kia, chính là hung vật Hồng Hoang đỉnh cấp mà Phong Vân Vô Kỵ từng chứa chấp, nhưng sau đó lại biến mất không thấy, Thái Cổ Ma Viên Viên Tề Thiên.

Sau khi biến mất một thời gian, khi Viên Tề Thiên xuất hiện lại thì bộ lông đã hoàn toàn biến thành màu vàng óng bóng loáng, những sợi lông mềm mại dài hơn ba thước. Nước mưa dày đặc không thể thấm vào bộ lông của nó, rào rào từ bên ngoài chảy xuống.

- Ngao!

Trong cơn mưa lớn, Viên Tề Thiên nhìn về hướng Kiếm các, mở chiếc miệng lớn như chậu máu ra, ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng thê lương. Ánh mắt vốn hung bạo giờ phút này lại tràn ngập đau đớn. Bên trong hốc mắt, những giọt nước mắt lớn như cái đấu không ngừng chảy xuống. Trong chiếc miệng rộng mở ra, đôi răng nanh trắng lóa dữ tợn kia giờ phút này lại khiến người ta nhìn thấy có cảm giác bi thương.

Cảm nhận được sự đau xót của sư tôn, Thái Cổ Ma Viên không rõ nguyên nhân cuối cùng đã từ nơi tu luyện trở về Thái Cổ. Khi nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ tóc trắng trên đỉnh Kiếm các, cùng với Trì Thương trong tay hắn đã hóa thành một lạnh thi thể như băng, Thái Cổ Ma Viên đã hiểu tất cả. Trì Thương đã từng cười đùa trêu chọc với nó bên trong Kiếm các đã chết, đệ tử của Sư tôn đã chết.

"Ầm ầm ầm!"

Thái Cổ Ma Viên chạy tới như điên, nơi đi qua lưu lại trên mặt đất bùn lầy những dấu chân rõ ràng. Toàn bộ Kiếm vực đều rung chuyển trong bước chân của nó.

Sau khi chạy qua mấy trăm trượng, Thái Cổ Ma Viên Thân cao mấy vạn trượng đột nhiên bay lên trời, thân thể to lớn trong hư không hóa thành một làn khói, càng lúc càng nhỏ. Sau khi xoay vài vòng, nó đã hóa thành một thiếu niên mình trần tóc dài rối tung, toàn thân phát ra khí tức hoang dã.

"Ầm!"

Viên Tề Thiên Hóa thành dáng vẻ thiếu niên hoang dã, chỉ nhảy vài cái đã lên đến đỉnh Kiếm các, rơi xuống bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ.

- Sư tôn, con… con đã đến rồi.

Thiếu niên hoang dã cất lời không được lưu loát lắm.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ nhìn vào trên người Thái Cổ Ma Viên đã hóa thành loài người, sau đó lại dời đi, trong mắt không có bất kỳ biến hóa nào. Phía trước dốc núi, mái tóc dài rối tung của thiếu niên tung bay, chậm rãi vươn một tay ra, dường như muốn chạm vào thi thể Trì Thương, nhưng cuối cùng lại dừng lại cách thi thể Trì Thương mấy tấc. Trong hai mắt thiếu niên hiện lên vẻ đau thương.

- Sư tôn, là ai giết sư huynh?

Một lúc sau, thiếu niên cuối cùng ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói. Trong cặp mắt vốn ôn hoà lại hiện lên một màu đỏ hung tàn.

"Bùng!"

Lời nói của Viên Tề Thiên dường như đã kích động đến Phong Vân Vô Kỵ đang đắm chìm trong nỗi đau mất đồ đệ, mái tóc dài trắng như sương phất một cái làm văng lên một chùm bọt nước. Trong làn hơi nước, Phong Vân Vô Kỵ bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như mãnh thú Hồng Hoang đột ngột in vào trong mắt Viên Tề Thiên. Từ trong đôi mắt đỏ này, Thái Cổ Ma Viên nhìn thấy được sát khí ngút trời, cùng với khí tức hung bạo điên cuồng bị lý trí kiềm chế. Trong sát ý và khí tức hung bạo đó còn mang theo một sự giận dữ và bi thương không thể kìm nén. Tại khoảnh khắc này, một cảm giác vô cùng lạnh lẽo từ đỉnh đầu Thái Cổ Ma Viên lan đến tận dưới chân. Ngay cả Thái Cổ Ma Viên nổi danh là hung bạo, trước giờ cũng chưa từng cảm nhận được khí tức hung ác, dữ tợn và đáng sợ như vậy.

Cách đó không xa, Cổ Vu vẫn luôn quan sát Phong Vân Vô Kỵ, vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ dưới mái tóc dài màu trắng, trong lòng chợt trầm xuống, đồng thời dùng bí pháp của Vu tộc nói với mọi người: "Không hay, cái chết Trì Thương đã gây nên kích động quá lớn đối với Vô Kỵ, y đã bắt đầu nhập ma rồi!"

- A!

Đám người Thánh Giả bên cạnh nghe vậy tâm thần chấn động: "Sao lại như vậy? Không phải y đã sinh ra tâm ma rồi sao?"

"Theo lý Vô Kỵ hẳn là sẽ không có nguy hiểm nhập ma, nhưng nguyên thần phân ba của y quá huyền ảo, không thể dùng lẽ thường để đo lường được. Lần này Trì Thương chết ở trước mặt Vô Kỵ, gây nên kích động quá lớn, mới khiến cho ý thức của y thể trở về. Nếu như không dùng biện pháp, chỉ sợ Vô Kỵ sẽ chìm vào trong giết chóc không ngừng. Như vậy cho dù võ công của y có cao, dần dần cũng sẽ hoàn toàn biến thành một công cụ chỉ biết giết chóc, cảnh giới của y cũng sẽ vĩnh viễn dừng ở mức độ này."

Hai hàng lông mày của Độc Cô Vô Thương nhíu chặt lại, ngẫm nghĩ một lúc, lo lắng nói: "Trì Thương chính là đệ tử của Vô Kỵ trước khi phi thăng, lại rất hiếu thuận với thầy. Lần này đả kích đối với Vô Kỵ thật sự quá lớn. Trong số chúng ta thì võ công của Vô Kỵ là cao nhất, nếu như tùy tiện hành động, rất có thể sẽ khiến tình hình trầm trọng hơn, cuối cùng sẽ khiến y ra tay với chúng ta… ai!"

Trong lúc mọi người dùng sóng ý thức trao đổi, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ngước đầu lên, nhắm hai mắt lại. Tin tức rộng lớn không thể đếm hết lập tức mãnh liệt tràn vào trong đầu hắn.

"Xoẹt!"

Chợt nghe một tiếng vải rách, Phong Vân Vô Kỵ đã xé áo bào đen nơi ngực Trì Thương ra. Bên dưới áo bào, nơi ngực trái của Trì Thương hiện ra một lỗ hổng thông suốt đến sau lưng, vị trí của trái tim nơi lồng ngực đã trống rỗng.

- A!

Trong tiếng kinh hô, một cảm giác nghẹt thở khó tả giữ chặt cổ họng của mọi người. Đến lúc này đám người Độc Cô mới hiểu được lời Cổ Vu nói, Trì Thương chỉ là nhờ vào một chấp niệm để trở về Kiếm các.

Nhìn thấy vết thương to lớn thông đến sau lưng kia, Độc Cô Vô Thương mới biết cảm giác của mình cũng không sai. Trái tim của Trì Thương đã sớm bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh nát, trong cơ thể hắn không còn bất kỳ chân khí nào, không có Thái Cực kiếm đạo, cũng không có Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp. Tây Môn Hoán Nhiên nhìn thấy hắn bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào trong vũ trụ hư không, còn hắn lại dựa vào một ước nguyện muốn gặp lại sư tôn, vượt qua hư không trùng trùng trở về Thái Cổ, tất cả chỉ nhờ vào một chấp niệm cuối cùng của hắn mà thôi.

"Thảo nào hắn giống như không nhận ra mọi người." - Một sự rung động và đau đớn mãnh liệt khiến cả người Độc Cô Vô Thương run rẩy, cùng với đó là sự bi thương sâu tận xương tủy.

Một tay của Phong Vân Vô Kỵ đặt ở lồng ngực trống rỗng của Trì Thương, cảm giác được một tia khí tức nhàn nhạt của thần lực bóng tối, sau đó tin tức ngập trời lũ lượt tràn vào.

Tu luyện… cái chết của Thanh Long… ba vị Chí Tôn… chiến tranh… Chủ Thần thứ mười bốn… vô số hình ảnh nhanh chóng xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Không cần bất kỳ lời nói nào, thế giới quy tắc đã tái hiện lại tất cả trước mặt hắn.

"Cộp!"

Một âm thanh giòn giã vang lên, trên mỏm núi, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bước ra một bước.

- Vô Kỵ, chàng muốn đi đâu?

Tiếng kêu này là của Phượng Phi đang đứng giữa sườn núi, đây cũng là điều tất cả mọi người muốn hỏi.

Bước chân chợt dừng lại, sau đó lại bước đi nhanh hơn. Ôm lấy thi thể Trì Thương, Phong Vân Vô Kỵ từ trên dốc núi nhảy xuống, mái tóc trắng sau đầu tung bay.

- Vô Kỵ, đừng nên đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu!

Trên đỉnh Thánh sơn vang lên một tiếng gọi gấp gáp, trong mưa gió loáng thoáng có thể thấy được ba bóng người xuất hiện ở ven rìa Thánh sơn.

Phía trước dốc núi, Phong Vân Vô Kỵ ôm lấy thi thể Trì Thương nhảy xuống, vẽ nên một đường cong lưu loát, sau mười trượng bỗng hóa thành một chùm điểm sáng biến mất trong hư không.

- Gào!

Phía trước dốc núi, Viên Tề Thiên đã hóa thành dáng vẻ loài người gầm lớn một tiếng, đột ngột nhảy xuống dốc núi, giữa không trung mở ra một vết nứt to lớn, sau đó thân thể lay động, hóa thành một con Ly Loan to lớn xuyên qua vết nứt kia, biến mất ở trong đó.

Phía sau Thái Cổ Ma Viên, Độc Cô và Tây Môn đang lo lắng cho sự an toàn của Phong Vân Vô Kỵ, cũng không kịp nói gì, ống tay áo phất một cái, cùng nhau bay ra, hóa thành dòng sáng chui vào trong vết nứt không gian do Thái Cổ Ma Viên mở ra, biến mất không còn thấy.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH):tungxen:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom