-
Chương 75
Dưới sự nâng đỡ của Quân Tử Lan, hai người Đao Hoàng liền hoá thành lưu tinh phi tốc bay đi, chưa đầy phiến khắc thì trên đỉnh núi nơi vừa rồi hai người vừa dừng lại đột nhiên xuất hiện ba vị nữ tử, người đứng đầu là một nữ tử có váy hồng phất phơ trong không trung, tứng mạo chẳng khác gì tiên tử, ba người hạ xuống, dùng lấy tay rờ vào phần đất nhiễm máu, mĩm cười nói: "Quả nhiên như dự liệu của Tử Hoàng, lão già đó đúng là đã thụ thương rồi …."
"Sư tỉ, có cần phải truy theo hay không, y vừa mới chạy không xa." Một nữ tử khác hỏi.
"Không cần, cái lão già Đao Đế kia cũng là một lão hồ ly, chúng ta dù chưa trực tiếp cùng hắn giao thủ nhưng cũng đã chứng kiến qua thủ đoạn của hắn ta. Phía trước -- tất có Đao Vực cao thủ tiếp ứng hắn. Thôi được rồi, lần này cứ coi như mạng hắn hãy còn lớn, để hắn ta chạy thoát được lần này. Hahaha…." Nói xong thì cười lên, ba người kề vai đạp không bay đi….
Bỏ qua cho Đao Hoàng quay trở về Đao Vực cũng chẳng sao, về phía bên này -- chưởng môn của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái liền tiến tới nghênh tiếp, cười nói: "Thật không ngờ -- Kiếm Hoàng lại có vốn lớn đến thế, một lượt liền mời được nhiều cao thủ đến vậy, ha ha, có ba vị cao thủ từ hoàng cấp trở lên toạ trấn, chuyện lập Kiếm Vực có thể thành công rồi."
Phong Vân Vô Kị thầm biết trong long, vị chưởng môn của NamThăng bắc Đẩu Kiếm Phái này chỉ sợ là đã sớm tiềm phục ở một bên, lẳng lặng quan sát sự tình phát triển, lần này xuất hịên cả hai vị cao thủ hoàng cấp trở lên, nên khiến cho y không khỏi giật mình, khiến cho kế hoạch của y loạn hết cả lên. Có ba vị Kiếm Hoàng, bất luận là nói như thế nào, muốn bảo hộ một thế lực chưa đủ một vạn người, hoàn toàn đủ sức. Chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái nhìn thấy Kiếm Vực tất không thể bị tiêu diệt nên mới thuận tay giúp đỡ một cái, nhằm lấy một món nợ nhân tình.
"Tử Hoàng chưởng môn, lần này đa tạ huynh đã viện thủ! Ngày sau nếu có chuyện muốn nhờ tới Kiếm Vực, ta tuyệt không chối từ." Phong Vân Vô Kị cũng không tiện lột trần sự việc, tiến lên cất tiếng hàn huyên.
Tử Hoàng cũng mỉm cười nói: "Huynh và ta là liên minh, tự nhiên là cần phải giúp đỡ lẫn nhau, Kiếm Hoàng nói đến những lời này quả thật là quá khách khí rồi."
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, sau đó Tử hoàng tìm cớ ly khai.
Ám Vực Ma Quân thấy tình thế bất diệu, liền lẳng lặng rời khỏi trước khi Đao Vực rút quân, Ma Vực không thể sánh với Đao Vực, bên đó còn có một vị Đao Hoàng áp trận, Ám Vực Ma Quân là người có tâm tư nhạy bén, tự biết Kiếm Vực chư hoàng mà chĩa mũi kiếm về phíamình thì lần này khó mà thoát thân rồi. Vì thế sớm đã bỏ chạy, quả nhiên – khi tiễn chưởng môn của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái xong, những đệ tử của Kiếm Các lần lượt trở về. Phong Vân Vô Kị quay người lại thì chẳng thấy Ám Vực Ma Quân đâu cả, thì sắc mặt tức thì biến đổi, nghiến răng nó: "Gã này đúng là chạy rất nhanh, lần này để hắn ta chạy thoát, lần sau mà gặp lại hắn ta thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta."
"Tây Môn huynh, Độc Cô tiền bối, lần này thật may mắn khi được các người giúp đỡ, nếu không -- Vô Kị thật không biết phải ứng phó như thế nào, nói không chừng Kiếm Vực hôm nay chẳng còn lấy một ai. Cám ơn các vị."
Độc Cô Vô Thương bình thản nói: "Kiếm Hoàng không cần phải khách khí, chúng tôi đã đồng ý gia nhập Kiếm Vực, cũng xem như là một phần tử trong đó rồi, huống hồ cho dù chúng tôi tịnh không đồng ý gia nhập Kiếm Vực, nhưng bằng vào các ngươi đều là người trong kiếm đạo, chúng tôi cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Lần này mặc dù đã qua khỏi kiếp nạn, nhưng dù sao đi căhng nữa cũng sẽ chưa thể chấm dứt. Làm như thế nào để khiến mọi người trong Kiếm Vực đề thăng mới là chuyện Kiếm Hoang nên nghĩ tới."
"Vô Kị thụ giáo rồi." Phong Vân Vô Kị thành tâm nói.
"Ừm, vị Đao Hoàng kia có tu vi quả thật không tệ, chỉ là vị thiếu niên kia ngay cả Đao Hoàng cũng phải cúi đầu nghe lệnh, đích thực cũng có chút cổ quái!" Tây Môn Y Bắc vẻ mặt trầm tư nói.
Phong Vân Vô Kị và Độc Cô Vô Thương đều chấn động.
"Người này …chỉ sợ là võ công đã cao đến một mức độ kinh người …." Độc Cô Vô Thương nói, vừa lúc Tây Môn Y Bắc nhìn sang, hai người đều nhìn thấy nỗi e sợ từ trong mắt đối phương.
" … Hai vị, nếu như đã đến đây Kiếm Vực rồi thì cũng nên ở lại đây luôn, dù sao cũng dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau." Phong Vân Vô Kị thấy hai người đã đến đây, trong đầu liền nghĩ đến ý này, cất tiếng hỏi.
Độc Cô Vô Thương lắc đầu: "Ta đã ở chỗ kia một khoảng thời gian dài nên cũng đã quen rồi, nhất thời sủa đổi không được. Huống hồ gì còn có nhị đệ tử kia của ta nữa, mỗi ngày nó đều đến khiêu chiến vài lần, thời gian lâu dần, nếu như không đánh với nó mấy hiệp thì cũng không quen. Người của Đao Vực đã có lời hứa như thế thì thiết nghĩ cũng không dễ dàng gì huỷ đi. Ma Vực thì tạm thời cũng không có khả năng xuất thủ một lần nữa, Đao Vực đã đưa ra lời hứa trọng yếu như thế, chẳng biết Ma Vực có phản ứng ra sao. Ngươi cứ lẳng lặng mà xem tình hình, không chừng – không lâu sau, Ma Vực cũng sẽ có phản ứng thôi."
Tây Môn Y Bắc rất ít nói, biểu tình cũng vẫn là dạng lãnh mạc như thế, nghe thấy Phong Vân Vô Kị phát xuất tỉnh cầu như thế thì đạm nhiên nói vài chữ: "Không quen cho lắm!"
Phong Vân Vô Kị thì lại biết được trong căn phòng băng của Tây Môn Y Bắc, có treo một bức hoạ của một nữ tử, nhất định là người chí ái của y, vô số năm tháng ở chỗ đó nên đã sớm sản sinh cảm tình, vì thế cưỡng cầu cũng không được.
Hai người đã không nguyện ý, Phong Vân Vô Kị cũng không cưỡng cầu làm gì, lòng biết có thể có được sự giúp đỡ của hai người đã là quá tốt rồi, nếu quá cưỡng cầu ngược lại sẽ khiến long người không vui.
Hành động tiêu diệt Kiếm Vực của Ma Vực và Đao Vực có thể nói là hoàn toàn thất bại, trong trận chiến này tên tuổi của Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc bắt đầu oanh truyền khắp thiên hạ, ban đầu, ai cũng không biết nguyên lai trên mãnh đất Thái Cổ rộng mênh mang, sớm đã tồn tại hai nhân vật Kiếm Hoàng cường hãn đến thế.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Kiếm Vực có Phong Vân Vô Kị, Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc ba vị cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh tọa trấn, lại kí kết công thủ liên minh với môn phái nổi danh gần đây – Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái, nhất thời ngồi lên vị trí vực thứ năm, không còn ai dám coi thường thế lực thứ năm do các tân phi thăng giả lập thành nữa.
Một vị Vực chủ của Ma Vực rốt cuộc cũng xuất hiện, Ám Hắc Đế Quân - người này tuy nhiên chưa hiển lộ chân thân, nhưng đã thông qua phái hệ tự do truyền lời: Ma Vực chúc mừng Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị thành lập kiếm Vực. Hành vi lúc trước của Ma Vực chỉ là hành động mang tính tự phát của một số người trong Ma Vực, không hề liên quan gì đến lập trường của Ma Vực, Ma Vực hoan nghênh sự gia nhập của Kiếm Vực. Ma Vực bảo chứng trong vòng một vạn năm tuyệt đối không có bất kì hanh vi nào đối địch với Kiếm Vực.
Theo sát sau Ma Vực, Tuyết Vực, Cửu U Vu tộc cũng thông qua phái hệ tự do biểu kì tiếp thụ sự xuất hiện của Kiếm Vực.
Một đám tân phi thăng giả chưa đầy bốn trăm năm nhưng lại có thể chống cự được sự công kích của những cao thủ mấy chục vạn, thậm chí là mấy trăm vạn năm, điều này thực sự khiến người ta khó lòng mà tin được, nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật.
Theo sát ngay sau đó, chuyện Kiếm Hoàng của Kiếm Vực đã sang tạo ra "Ma Ha Kiếm Trận" đã bị người trong phái hệ tự do moi móc được thông tin, đối với loại kiếm trận kì diệu có thể câu thông được với thiên địa chi khí, mọi người đều rất là có hứng thú, thậm chí là chưởng môn của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái sau khi biết được chuyện này thì đã từng phái sứ giả đến Kiếm Vực để nhằm có được khẩu quyết trận pháp của "Ma Ha Kiếm Trận". Nhưng bị Phong Vân Vô Kị lấy cớ từ chối, trước khi chân chính hợp nhất, Phong Vân Vô Kị tuyệt không thể để đối phương biết rõ được tường tận về bản thân.
Kiếm Vực chi chiến, Kiếm Vực đã tử thương hơn ba trăm người, con số này khiến cho Phong Vân Vô Kị khó chịu phi thường, trong lòng không khỏi cảm thấy tự trách, tuy nhiên -- sự tổn thất của Ma Vực cũng tuyệt đối không nhỏ.
"Sư phụ, phải chăng người vẫn còn những đệ tử đã chết mà thương tâm." Trì Thương luôn xuất hiện đúng lúc, có nhiều khi Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy vị trí của Trì Thương là đệ tử của y, nhưng lại càng giống với bằng hữu hữu hơn.
Trên tầng thứ ba của Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị phát hiện bản thân càng lúc càng thích nơi này, mỗi khi trong lòng buồn bã thì y mở cánh của của tầng thứ ba ra, đón gió lùa vào, lẳng lặng ngồi một lát, một lúc sau thì tâm tình cũng rất là bình tĩnh.
"Kì thật mọi người trước giờ chưa từng trách cứ sư phụ."Trì thương đứng ở sau lưng của Phong Vân Vô Kị, lẳng lặng nói.
"Ta biết…." Phong Vân Vô Kị thời dài một tiếng, ánh mắt lướt qua không gian nhìn về phía xa, xa xa ……
Trả Lời Với Trích Dẫn
"Sư tỉ, có cần phải truy theo hay không, y vừa mới chạy không xa." Một nữ tử khác hỏi.
"Không cần, cái lão già Đao Đế kia cũng là một lão hồ ly, chúng ta dù chưa trực tiếp cùng hắn giao thủ nhưng cũng đã chứng kiến qua thủ đoạn của hắn ta. Phía trước -- tất có Đao Vực cao thủ tiếp ứng hắn. Thôi được rồi, lần này cứ coi như mạng hắn hãy còn lớn, để hắn ta chạy thoát được lần này. Hahaha…." Nói xong thì cười lên, ba người kề vai đạp không bay đi….
Bỏ qua cho Đao Hoàng quay trở về Đao Vực cũng chẳng sao, về phía bên này -- chưởng môn của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái liền tiến tới nghênh tiếp, cười nói: "Thật không ngờ -- Kiếm Hoàng lại có vốn lớn đến thế, một lượt liền mời được nhiều cao thủ đến vậy, ha ha, có ba vị cao thủ từ hoàng cấp trở lên toạ trấn, chuyện lập Kiếm Vực có thể thành công rồi."
Phong Vân Vô Kị thầm biết trong long, vị chưởng môn của NamThăng bắc Đẩu Kiếm Phái này chỉ sợ là đã sớm tiềm phục ở một bên, lẳng lặng quan sát sự tình phát triển, lần này xuất hịên cả hai vị cao thủ hoàng cấp trở lên, nên khiến cho y không khỏi giật mình, khiến cho kế hoạch của y loạn hết cả lên. Có ba vị Kiếm Hoàng, bất luận là nói như thế nào, muốn bảo hộ một thế lực chưa đủ một vạn người, hoàn toàn đủ sức. Chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái nhìn thấy Kiếm Vực tất không thể bị tiêu diệt nên mới thuận tay giúp đỡ một cái, nhằm lấy một món nợ nhân tình.
"Tử Hoàng chưởng môn, lần này đa tạ huynh đã viện thủ! Ngày sau nếu có chuyện muốn nhờ tới Kiếm Vực, ta tuyệt không chối từ." Phong Vân Vô Kị cũng không tiện lột trần sự việc, tiến lên cất tiếng hàn huyên.
Tử Hoàng cũng mỉm cười nói: "Huynh và ta là liên minh, tự nhiên là cần phải giúp đỡ lẫn nhau, Kiếm Hoàng nói đến những lời này quả thật là quá khách khí rồi."
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, sau đó Tử hoàng tìm cớ ly khai.
Ám Vực Ma Quân thấy tình thế bất diệu, liền lẳng lặng rời khỏi trước khi Đao Vực rút quân, Ma Vực không thể sánh với Đao Vực, bên đó còn có một vị Đao Hoàng áp trận, Ám Vực Ma Quân là người có tâm tư nhạy bén, tự biết Kiếm Vực chư hoàng mà chĩa mũi kiếm về phíamình thì lần này khó mà thoát thân rồi. Vì thế sớm đã bỏ chạy, quả nhiên – khi tiễn chưởng môn của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái xong, những đệ tử của Kiếm Các lần lượt trở về. Phong Vân Vô Kị quay người lại thì chẳng thấy Ám Vực Ma Quân đâu cả, thì sắc mặt tức thì biến đổi, nghiến răng nó: "Gã này đúng là chạy rất nhanh, lần này để hắn ta chạy thoát, lần sau mà gặp lại hắn ta thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta."
"Tây Môn huynh, Độc Cô tiền bối, lần này thật may mắn khi được các người giúp đỡ, nếu không -- Vô Kị thật không biết phải ứng phó như thế nào, nói không chừng Kiếm Vực hôm nay chẳng còn lấy một ai. Cám ơn các vị."
Độc Cô Vô Thương bình thản nói: "Kiếm Hoàng không cần phải khách khí, chúng tôi đã đồng ý gia nhập Kiếm Vực, cũng xem như là một phần tử trong đó rồi, huống hồ cho dù chúng tôi tịnh không đồng ý gia nhập Kiếm Vực, nhưng bằng vào các ngươi đều là người trong kiếm đạo, chúng tôi cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Lần này mặc dù đã qua khỏi kiếp nạn, nhưng dù sao đi căhng nữa cũng sẽ chưa thể chấm dứt. Làm như thế nào để khiến mọi người trong Kiếm Vực đề thăng mới là chuyện Kiếm Hoang nên nghĩ tới."
"Vô Kị thụ giáo rồi." Phong Vân Vô Kị thành tâm nói.
"Ừm, vị Đao Hoàng kia có tu vi quả thật không tệ, chỉ là vị thiếu niên kia ngay cả Đao Hoàng cũng phải cúi đầu nghe lệnh, đích thực cũng có chút cổ quái!" Tây Môn Y Bắc vẻ mặt trầm tư nói.
Phong Vân Vô Kị và Độc Cô Vô Thương đều chấn động.
"Người này …chỉ sợ là võ công đã cao đến một mức độ kinh người …." Độc Cô Vô Thương nói, vừa lúc Tây Môn Y Bắc nhìn sang, hai người đều nhìn thấy nỗi e sợ từ trong mắt đối phương.
" … Hai vị, nếu như đã đến đây Kiếm Vực rồi thì cũng nên ở lại đây luôn, dù sao cũng dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau." Phong Vân Vô Kị thấy hai người đã đến đây, trong đầu liền nghĩ đến ý này, cất tiếng hỏi.
Độc Cô Vô Thương lắc đầu: "Ta đã ở chỗ kia một khoảng thời gian dài nên cũng đã quen rồi, nhất thời sủa đổi không được. Huống hồ gì còn có nhị đệ tử kia của ta nữa, mỗi ngày nó đều đến khiêu chiến vài lần, thời gian lâu dần, nếu như không đánh với nó mấy hiệp thì cũng không quen. Người của Đao Vực đã có lời hứa như thế thì thiết nghĩ cũng không dễ dàng gì huỷ đi. Ma Vực thì tạm thời cũng không có khả năng xuất thủ một lần nữa, Đao Vực đã đưa ra lời hứa trọng yếu như thế, chẳng biết Ma Vực có phản ứng ra sao. Ngươi cứ lẳng lặng mà xem tình hình, không chừng – không lâu sau, Ma Vực cũng sẽ có phản ứng thôi."
Tây Môn Y Bắc rất ít nói, biểu tình cũng vẫn là dạng lãnh mạc như thế, nghe thấy Phong Vân Vô Kị phát xuất tỉnh cầu như thế thì đạm nhiên nói vài chữ: "Không quen cho lắm!"
Phong Vân Vô Kị thì lại biết được trong căn phòng băng của Tây Môn Y Bắc, có treo một bức hoạ của một nữ tử, nhất định là người chí ái của y, vô số năm tháng ở chỗ đó nên đã sớm sản sinh cảm tình, vì thế cưỡng cầu cũng không được.
Hai người đã không nguyện ý, Phong Vân Vô Kị cũng không cưỡng cầu làm gì, lòng biết có thể có được sự giúp đỡ của hai người đã là quá tốt rồi, nếu quá cưỡng cầu ngược lại sẽ khiến long người không vui.
Hành động tiêu diệt Kiếm Vực của Ma Vực và Đao Vực có thể nói là hoàn toàn thất bại, trong trận chiến này tên tuổi của Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc bắt đầu oanh truyền khắp thiên hạ, ban đầu, ai cũng không biết nguyên lai trên mãnh đất Thái Cổ rộng mênh mang, sớm đã tồn tại hai nhân vật Kiếm Hoàng cường hãn đến thế.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Kiếm Vực có Phong Vân Vô Kị, Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc ba vị cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh tọa trấn, lại kí kết công thủ liên minh với môn phái nổi danh gần đây – Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái, nhất thời ngồi lên vị trí vực thứ năm, không còn ai dám coi thường thế lực thứ năm do các tân phi thăng giả lập thành nữa.
Một vị Vực chủ của Ma Vực rốt cuộc cũng xuất hiện, Ám Hắc Đế Quân - người này tuy nhiên chưa hiển lộ chân thân, nhưng đã thông qua phái hệ tự do truyền lời: Ma Vực chúc mừng Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị thành lập kiếm Vực. Hành vi lúc trước của Ma Vực chỉ là hành động mang tính tự phát của một số người trong Ma Vực, không hề liên quan gì đến lập trường của Ma Vực, Ma Vực hoan nghênh sự gia nhập của Kiếm Vực. Ma Vực bảo chứng trong vòng một vạn năm tuyệt đối không có bất kì hanh vi nào đối địch với Kiếm Vực.
Theo sát sau Ma Vực, Tuyết Vực, Cửu U Vu tộc cũng thông qua phái hệ tự do biểu kì tiếp thụ sự xuất hiện của Kiếm Vực.
Một đám tân phi thăng giả chưa đầy bốn trăm năm nhưng lại có thể chống cự được sự công kích của những cao thủ mấy chục vạn, thậm chí là mấy trăm vạn năm, điều này thực sự khiến người ta khó lòng mà tin được, nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật.
Theo sát ngay sau đó, chuyện Kiếm Hoàng của Kiếm Vực đã sang tạo ra "Ma Ha Kiếm Trận" đã bị người trong phái hệ tự do moi móc được thông tin, đối với loại kiếm trận kì diệu có thể câu thông được với thiên địa chi khí, mọi người đều rất là có hứng thú, thậm chí là chưởng môn của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái sau khi biết được chuyện này thì đã từng phái sứ giả đến Kiếm Vực để nhằm có được khẩu quyết trận pháp của "Ma Ha Kiếm Trận". Nhưng bị Phong Vân Vô Kị lấy cớ từ chối, trước khi chân chính hợp nhất, Phong Vân Vô Kị tuyệt không thể để đối phương biết rõ được tường tận về bản thân.
Kiếm Vực chi chiến, Kiếm Vực đã tử thương hơn ba trăm người, con số này khiến cho Phong Vân Vô Kị khó chịu phi thường, trong lòng không khỏi cảm thấy tự trách, tuy nhiên -- sự tổn thất của Ma Vực cũng tuyệt đối không nhỏ.
"Sư phụ, phải chăng người vẫn còn những đệ tử đã chết mà thương tâm." Trì Thương luôn xuất hiện đúng lúc, có nhiều khi Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy vị trí của Trì Thương là đệ tử của y, nhưng lại càng giống với bằng hữu hữu hơn.
Trên tầng thứ ba của Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị phát hiện bản thân càng lúc càng thích nơi này, mỗi khi trong lòng buồn bã thì y mở cánh của của tầng thứ ba ra, đón gió lùa vào, lẳng lặng ngồi một lát, một lúc sau thì tâm tình cũng rất là bình tĩnh.
"Kì thật mọi người trước giờ chưa từng trách cứ sư phụ."Trì thương đứng ở sau lưng của Phong Vân Vô Kị, lẳng lặng nói.
"Ta biết…." Phong Vân Vô Kị thời dài một tiếng, ánh mắt lướt qua không gian nhìn về phía xa, xa xa ……
Trả Lời Với Trích Dẫn
Bình luận facebook