-
Chương 86
Ta là Thân Đồ Ma Quân - Hách Liến Nam Sơn, lúc ba tuôit hì người trong gia đình đều bị người trong giang hồ giết sạch, sau đó được sư phụ là Huyết Thủ Ma Quân cứu về đem vào trong núi sâu, truyền thụ một thân tuyệt học, lúc mười lăm tuổi thì đã có võ công hơn cả sư phụ, rốt cuộc thì tại chiêu thứ hai trăm tiêu diệt được lão bất tử đó, chính thức xuất sư.
Người trong tà đạo chỉ thiên về tùy tâm sở dục, muốn giết là giết. Con gái lớn của Đong Phương thế gia không ngờ lại dám xem thường ta, mắng ta là sắc lang, lão tử làm sắc lang cho cô ta xem, trong đêm khuya tiêmg nhập vào trong phòng của cô ta, lộng cho cô ta dục tiên dục tử. Gia chủ phu nhân nửa đêm đến phòng con gái xem thì cũng bị ta gian sát cho đến chết, nhưng lại không ngờ con mụ này cuối cùng lại hô lên một tiếng, kinh động cao thủ trong Đông Phương thế gia. Lão tử một mình tiêu diệt hơn một ngàn năm trăm người trong Đông Phương thế gia, giết đến máu chảy thành sông, Đông Phương thế gia từ đó trừ danh, Thân Đồ Ma Quân từ đó vang danh.
Những tên cướp ở Đại Mạc Thất Liên Trảm, lão phụ nghe thấy không thích, liền bất quản đi cả vạn dặm, chạy đến đại mạc, đốt sạch hang ổ của chúng, liên tục truy sát ba ngày ba đêm, không ngừng không nghỉ, trảm sát toàn bộ những tên mã tặc đó, hơn hai trăm chiếc đầu treo lơ lửng ở biên thùy của đại mạc, đại mạc từ nay không còn nạn cướp bóc nữa.
Giang hồ tranh đấu, lão tử cũng chen vào một tay, hác đạo giết, bạch đạo cũng giết, hai bên đều giết, cáp cáp. Người muốn giết lão tử xếp thành hàng, từ Mộ Tử Kiếm Phái xếp đến Nam Tinh Kiếm Phái, nhưng những người có thể giết được lão tử thì cực kì ít ỏi, chí thiểu, hiện tại ta vẫn còn đang sống. Danh tiếng của Thân Đồ Ma Quân trong giang hồ có thể lấy ra để dọa trẻ nhỏ.
Mấy trăm năm trước, đệ tử của Thương Mang Kiếm Phái, Trì Thương tiền bối đem tuyệt học của Kiếm Thần Phong vân Vô Kị - "Diệt Ma Tâm Kinh" chiếu cáo thiên hạ, khiến cho giang hồ sau hai mươi năm giết chóc, đột nhiên trong một đêm phồn ving đỉnh thịnh, mọi người đều nói hành động này là anh minh vĩ đại. Nhưng dù cho cả Trì Thương tiền bối cũng khong thể ngờ được giang hồ hiện nay lại loạn đến mức này.
Chỉnh cả đại lục có đến cả mấy vạn môn phái, không biết là lúc nào, sự trùng đoọt của các môn phái đã bạo phát ra, hơn nữa càng lúc càng thăng cấp, rất nhiều cuộc tranh đấu của các môn phái có quy mô mà ngay đến cả lão ma đầu như ta cũng không khỏi lạnh mật, không dám chen tay vào. Ngay mấy ngày qua, Khoái Kiếm Môn bị diệt, còn có một vài môn phái khác nữa, mỗi một ngày đều có một vài môn phái bị diệt, trong thời gian mấy chục năm, mấy vạn môn phái trong giang hồ không ngờ lạ đã bị diệt khoảng năm sáu ngàn. Gần đây càng thêm lợi hại, cả thiên hạ cũng trở nên loạn luôn.
Con mẹ nó, bổn lai dĩ lão tử tu vi cũng là đã tiếp cận phi thăng rồi, đủ để tung hoành cái đại lục này, nhưng không ngờ lại có mấy lão quái vật sống mấy trăm năm mà không chịu phi thăng, nhưng mà nếu như có mấy lão thì lão tử đây cũng chẳng thèm để ý, nhưng con mẹ nó chứ, ngay cả môt phái nhỏ bé như Thủy Nguyệt Kiếm Phái cũng có năm lão đầu tử ở cảnh giới phi thăng, ở cái giang hồ này còn ai dám đi lại nữa, thôi đành tìm cách phi thăng thôi.
Ta không dám ở những nơi cách thành thị quá gần, trước giờ vẫn thường chạy đến hoang sơn dã lĩnh, phát giác thấy xung quanh không có người thì ta bắt đầu độ kiếp rồi, mắt thấy một đạo nhân ảnh loáng lên, sau đó ….
"Một tiêng bối phi thăng kì khổ tu mấy trăm năm nhơ ông, nhân cơ hội ta độ kiếp mà đánh lén, chẳng lẽ không thấy mất thân phận hay sao?" Huyệt câm của Hách Liên Nam Sơn tịnh không bị điểm, nên khi bị ôm đi, trong lòng vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ, trưởng lão của những môn phái ngày xưa mà bản thân đồ sát, rốt cuộc cũng tìm đến nơi rồi, không ngờ được phi thăng như thế vẫn là muộn một bước.
Hách Liên Nam Sơn uy cho Phong Vân Vô kị là một lão già co rút ở nhân gian mấy trăm năm mà không chịu phi thăng, như thế mới có thể giải thích tại sao bản thân lại có thể dễ dàng bị bắt đến thế.
Phong Vân Vô Kị ôm lấy Hách Liên Nam Sơn, chỉ thông qua bàn tay tiếp xúc thì đã biết người này nguồn chân khí tà đạo của người này, tự nhiên biết người này cũng không phải kẻ tốt lành gì. Nghe thấy hắn ta mở miệng, lạnh lùng quát lên: "Câm miệng, tạm thời ta còn chưa muốn giết ngươi, nhưng nếu như ngươi không biết điều thì coi chừng, tâm tình của ta xấu đi, đem ngươi diệt sát đó."
Phong Vân Vô Kị cũng không muốn giải thích cái gì với hắn ta, đối với người trong ma đạo, tà đạo, Phong Vân Vô Kị nhân vì tự thân quan hệ, tinh không có nhiều hảo cảm, tự nhiên cũng chẳng có hảo cảm gì.
Hách Liên Nam Sơn bị xưng là Thân Đồ Ma Quân, tự nhiên là có bộ mặt huyết tinh của mình, nhưng có thể sống được tới hiện tại thì không thể không nói, sự thức thời của y cũng có chỗ hơn người.
"Có phân phù gì, xin tiền bối cứ nói ra, vãn bối dù làm nô bộc làm người hầu cũng không hề oán báo." Thân Đồ Ma Quân chỉ vì một mạng sống mà loáng một cái đã biến thành nô bộc, mức chuyển biến đúng là kinh nhân.
Phong Vân Vô Kị ôm ngang lấy Thân Đồ Ma Quân đi đến một nơi vắng vẻ ở bên ngoài thành trấn, hạ thân xuống, sau đo giải khai huyệt đạo của Thân Đồ Ma Quân, đưa cho y một tấm ngân phiếu nói: "Cầm lấy."
Dù cho Thân Đồ Ma Quân có giảo hoạt đến đâu đi chăng nữa cũng vô pháp biết được Phong Vân Vô Kị muốn làm cái gì, sắc mặt mang nhiên nhìn sang Phong Vân Vô Kị nói: "Tiền bối, đó là …."
"Đi vào trong thành tìm một chiếc xe ngựa cực tốt, dẫn ta đi đến Mộ Tử Kiếm Phái." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói.
Thân Đồ Ma Quân giật thót mình, tử tế nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, càng nhìn càng kinh tâm, ở khắp đại lục, đạt đến phi thăng kì bình thường đều là ở khoảng tứ tuần, càng về sau, công lực càng thâm hậu, dung mạo cũng càng lúc trở nên trẻ hơn, nhưng lại trẻ tuổi tới mức như người ở trước mắt như thế này thì chắc là đã đạt đến cảnh giới phi thăng được hai ba trăm năm rồi, hơn nữa với tốc độ nhanh tựa thiểm điện như vừa rồi, hoàn toàn đằng không ở trên lục địa chẳng khác gì thần tiên, chỉ e là niên tuế lại càng lâu hơn nữa.
Thân Đồ Ma Quân trong lòng ttrầm tư, trừ phi là một lão bất tử của Mộ Tử Kiếm Phái, khổ tu rồi mới quay trở về, cũng không đúng, Mộ Tử Kiếm Phái mới thành lập chưa đầy ba trăm năm, nếu như y là trưởng lão trong phái, lí nào lại không biết đường đến Mộ Tử Kiếm Phái? Chẳng lẽ là -- tầm cừu? Vừa tưởng đến mấy ngàn cao thủ phi thăng kì của Mộ Tử Kiếm Phái, sắc mặt của Thân Đồ Ma Quân trở nên thảm bạch.
"Tiền … tiền bối, chẳng lẽ … người có cừu hận với Mộ Tử Kiếm Phái, tiểu nhân biết tiền bối có công lực cao thâm, nhưng Mộ Tử Kiếm Phải lại có tới mấy ngàn cao thủ phi thăng kì, tiền bối …."
"Không cần nói nhiều nữa, mau đi đi, đừng có hòng bỏ chạy, nếu như ngươi nghĩ bản thân ngươi có võ công cao hơn ta, hay là có khinh công nhanh hơn ta thì cứ thử xem." Phong Vân Vô Kị tùy tay phất ra một chưởng, kiếm khí bàng bạc bùng phát, một tiếng nổ vang lên ở phía bên trái, đốn thời oanh xuất một cái động cự đại, đất cát tung bay mù mịt, nhưng lại không có một chút bụi nào có thể bay đến phạm vi ba tấc xung quanh Phong Vân Vô Kị.
Thân Đồ Ma Quân há hốc miệng mồm, đứng sững sờ ở tại chỗ, nhìn vào cái động to đủ để dung một tòa cổ lâu, tâm lí kinh hãi phi thường, dù có tính là cao thủ ở cảnh giới phi thăng cũng không nhất định có uy lực như thế. Nhưng hắn ta lại không biết, một chưởng tùy tay đó của Phong Vân Vô Kị căn bổn chưa dùng đủ một phần ngàn thật lực, nếu như dùng toàn lực, khiến cho cả tòa thành trấn này sụp xuống cũng không phải là chuyện khó.
"Đi nhanh về nhanh!" Phong Vân Vô Kị dùng thanh âm băng lãnh nói, khiến cho Thân Đồ Ma Quân không rỏi run lên một cái, mau chóng cầm lấy tấm ngân phiếu rồi hướng về phía cổng thành của tòa thành trấn cách đó không xa mà đi.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau một lát, một chiếc xe ngựa hoa lệ màu đen xuất hiện trên quan đạo bên ngoài cổng thành, Thân Đồ Ma Quân nhảy khỏi xe, rồi dẫn Phong Vân Vô Kị lên trên xe dưới ánh mắt sững sờ của mã phu, sau đó, mã phu vung roi ra và la lên một tiếng, chiếc xe ngựa hoa lệ đó liền dọc theo hướng bắc mà đi.
Người trong tà đạo chỉ thiên về tùy tâm sở dục, muốn giết là giết. Con gái lớn của Đong Phương thế gia không ngờ lại dám xem thường ta, mắng ta là sắc lang, lão tử làm sắc lang cho cô ta xem, trong đêm khuya tiêmg nhập vào trong phòng của cô ta, lộng cho cô ta dục tiên dục tử. Gia chủ phu nhân nửa đêm đến phòng con gái xem thì cũng bị ta gian sát cho đến chết, nhưng lại không ngờ con mụ này cuối cùng lại hô lên một tiếng, kinh động cao thủ trong Đông Phương thế gia. Lão tử một mình tiêu diệt hơn một ngàn năm trăm người trong Đông Phương thế gia, giết đến máu chảy thành sông, Đông Phương thế gia từ đó trừ danh, Thân Đồ Ma Quân từ đó vang danh.
Những tên cướp ở Đại Mạc Thất Liên Trảm, lão phụ nghe thấy không thích, liền bất quản đi cả vạn dặm, chạy đến đại mạc, đốt sạch hang ổ của chúng, liên tục truy sát ba ngày ba đêm, không ngừng không nghỉ, trảm sát toàn bộ những tên mã tặc đó, hơn hai trăm chiếc đầu treo lơ lửng ở biên thùy của đại mạc, đại mạc từ nay không còn nạn cướp bóc nữa.
Giang hồ tranh đấu, lão tử cũng chen vào một tay, hác đạo giết, bạch đạo cũng giết, hai bên đều giết, cáp cáp. Người muốn giết lão tử xếp thành hàng, từ Mộ Tử Kiếm Phái xếp đến Nam Tinh Kiếm Phái, nhưng những người có thể giết được lão tử thì cực kì ít ỏi, chí thiểu, hiện tại ta vẫn còn đang sống. Danh tiếng của Thân Đồ Ma Quân trong giang hồ có thể lấy ra để dọa trẻ nhỏ.
Mấy trăm năm trước, đệ tử của Thương Mang Kiếm Phái, Trì Thương tiền bối đem tuyệt học của Kiếm Thần Phong vân Vô Kị - "Diệt Ma Tâm Kinh" chiếu cáo thiên hạ, khiến cho giang hồ sau hai mươi năm giết chóc, đột nhiên trong một đêm phồn ving đỉnh thịnh, mọi người đều nói hành động này là anh minh vĩ đại. Nhưng dù cho cả Trì Thương tiền bối cũng khong thể ngờ được giang hồ hiện nay lại loạn đến mức này.
Chỉnh cả đại lục có đến cả mấy vạn môn phái, không biết là lúc nào, sự trùng đoọt của các môn phái đã bạo phát ra, hơn nữa càng lúc càng thăng cấp, rất nhiều cuộc tranh đấu của các môn phái có quy mô mà ngay đến cả lão ma đầu như ta cũng không khỏi lạnh mật, không dám chen tay vào. Ngay mấy ngày qua, Khoái Kiếm Môn bị diệt, còn có một vài môn phái khác nữa, mỗi một ngày đều có một vài môn phái bị diệt, trong thời gian mấy chục năm, mấy vạn môn phái trong giang hồ không ngờ lạ đã bị diệt khoảng năm sáu ngàn. Gần đây càng thêm lợi hại, cả thiên hạ cũng trở nên loạn luôn.
Con mẹ nó, bổn lai dĩ lão tử tu vi cũng là đã tiếp cận phi thăng rồi, đủ để tung hoành cái đại lục này, nhưng không ngờ lại có mấy lão quái vật sống mấy trăm năm mà không chịu phi thăng, nhưng mà nếu như có mấy lão thì lão tử đây cũng chẳng thèm để ý, nhưng con mẹ nó chứ, ngay cả môt phái nhỏ bé như Thủy Nguyệt Kiếm Phái cũng có năm lão đầu tử ở cảnh giới phi thăng, ở cái giang hồ này còn ai dám đi lại nữa, thôi đành tìm cách phi thăng thôi.
Ta không dám ở những nơi cách thành thị quá gần, trước giờ vẫn thường chạy đến hoang sơn dã lĩnh, phát giác thấy xung quanh không có người thì ta bắt đầu độ kiếp rồi, mắt thấy một đạo nhân ảnh loáng lên, sau đó ….
"Một tiêng bối phi thăng kì khổ tu mấy trăm năm nhơ ông, nhân cơ hội ta độ kiếp mà đánh lén, chẳng lẽ không thấy mất thân phận hay sao?" Huyệt câm của Hách Liên Nam Sơn tịnh không bị điểm, nên khi bị ôm đi, trong lòng vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ, trưởng lão của những môn phái ngày xưa mà bản thân đồ sát, rốt cuộc cũng tìm đến nơi rồi, không ngờ được phi thăng như thế vẫn là muộn một bước.
Hách Liên Nam Sơn uy cho Phong Vân Vô kị là một lão già co rút ở nhân gian mấy trăm năm mà không chịu phi thăng, như thế mới có thể giải thích tại sao bản thân lại có thể dễ dàng bị bắt đến thế.
Phong Vân Vô Kị ôm lấy Hách Liên Nam Sơn, chỉ thông qua bàn tay tiếp xúc thì đã biết người này nguồn chân khí tà đạo của người này, tự nhiên biết người này cũng không phải kẻ tốt lành gì. Nghe thấy hắn ta mở miệng, lạnh lùng quát lên: "Câm miệng, tạm thời ta còn chưa muốn giết ngươi, nhưng nếu như ngươi không biết điều thì coi chừng, tâm tình của ta xấu đi, đem ngươi diệt sát đó."
Phong Vân Vô Kị cũng không muốn giải thích cái gì với hắn ta, đối với người trong ma đạo, tà đạo, Phong Vân Vô Kị nhân vì tự thân quan hệ, tinh không có nhiều hảo cảm, tự nhiên cũng chẳng có hảo cảm gì.
Hách Liên Nam Sơn bị xưng là Thân Đồ Ma Quân, tự nhiên là có bộ mặt huyết tinh của mình, nhưng có thể sống được tới hiện tại thì không thể không nói, sự thức thời của y cũng có chỗ hơn người.
"Có phân phù gì, xin tiền bối cứ nói ra, vãn bối dù làm nô bộc làm người hầu cũng không hề oán báo." Thân Đồ Ma Quân chỉ vì một mạng sống mà loáng một cái đã biến thành nô bộc, mức chuyển biến đúng là kinh nhân.
Phong Vân Vô Kị ôm ngang lấy Thân Đồ Ma Quân đi đến một nơi vắng vẻ ở bên ngoài thành trấn, hạ thân xuống, sau đo giải khai huyệt đạo của Thân Đồ Ma Quân, đưa cho y một tấm ngân phiếu nói: "Cầm lấy."
Dù cho Thân Đồ Ma Quân có giảo hoạt đến đâu đi chăng nữa cũng vô pháp biết được Phong Vân Vô Kị muốn làm cái gì, sắc mặt mang nhiên nhìn sang Phong Vân Vô Kị nói: "Tiền bối, đó là …."
"Đi vào trong thành tìm một chiếc xe ngựa cực tốt, dẫn ta đi đến Mộ Tử Kiếm Phái." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói.
Thân Đồ Ma Quân giật thót mình, tử tế nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, càng nhìn càng kinh tâm, ở khắp đại lục, đạt đến phi thăng kì bình thường đều là ở khoảng tứ tuần, càng về sau, công lực càng thâm hậu, dung mạo cũng càng lúc trở nên trẻ hơn, nhưng lại trẻ tuổi tới mức như người ở trước mắt như thế này thì chắc là đã đạt đến cảnh giới phi thăng được hai ba trăm năm rồi, hơn nữa với tốc độ nhanh tựa thiểm điện như vừa rồi, hoàn toàn đằng không ở trên lục địa chẳng khác gì thần tiên, chỉ e là niên tuế lại càng lâu hơn nữa.
Thân Đồ Ma Quân trong lòng ttrầm tư, trừ phi là một lão bất tử của Mộ Tử Kiếm Phái, khổ tu rồi mới quay trở về, cũng không đúng, Mộ Tử Kiếm Phái mới thành lập chưa đầy ba trăm năm, nếu như y là trưởng lão trong phái, lí nào lại không biết đường đến Mộ Tử Kiếm Phái? Chẳng lẽ là -- tầm cừu? Vừa tưởng đến mấy ngàn cao thủ phi thăng kì của Mộ Tử Kiếm Phái, sắc mặt của Thân Đồ Ma Quân trở nên thảm bạch.
"Tiền … tiền bối, chẳng lẽ … người có cừu hận với Mộ Tử Kiếm Phái, tiểu nhân biết tiền bối có công lực cao thâm, nhưng Mộ Tử Kiếm Phải lại có tới mấy ngàn cao thủ phi thăng kì, tiền bối …."
"Không cần nói nhiều nữa, mau đi đi, đừng có hòng bỏ chạy, nếu như ngươi nghĩ bản thân ngươi có võ công cao hơn ta, hay là có khinh công nhanh hơn ta thì cứ thử xem." Phong Vân Vô Kị tùy tay phất ra một chưởng, kiếm khí bàng bạc bùng phát, một tiếng nổ vang lên ở phía bên trái, đốn thời oanh xuất một cái động cự đại, đất cát tung bay mù mịt, nhưng lại không có một chút bụi nào có thể bay đến phạm vi ba tấc xung quanh Phong Vân Vô Kị.
Thân Đồ Ma Quân há hốc miệng mồm, đứng sững sờ ở tại chỗ, nhìn vào cái động to đủ để dung một tòa cổ lâu, tâm lí kinh hãi phi thường, dù có tính là cao thủ ở cảnh giới phi thăng cũng không nhất định có uy lực như thế. Nhưng hắn ta lại không biết, một chưởng tùy tay đó của Phong Vân Vô Kị căn bổn chưa dùng đủ một phần ngàn thật lực, nếu như dùng toàn lực, khiến cho cả tòa thành trấn này sụp xuống cũng không phải là chuyện khó.
"Đi nhanh về nhanh!" Phong Vân Vô Kị dùng thanh âm băng lãnh nói, khiến cho Thân Đồ Ma Quân không rỏi run lên một cái, mau chóng cầm lấy tấm ngân phiếu rồi hướng về phía cổng thành của tòa thành trấn cách đó không xa mà đi.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau một lát, một chiếc xe ngựa hoa lệ màu đen xuất hiện trên quan đạo bên ngoài cổng thành, Thân Đồ Ma Quân nhảy khỏi xe, rồi dẫn Phong Vân Vô Kị lên trên xe dưới ánh mắt sững sờ của mã phu, sau đó, mã phu vung roi ra và la lên một tiếng, chiếc xe ngựa hoa lệ đó liền dọc theo hướng bắc mà đi.
Bình luận facebook