-
Chương 89
Phong Vân Vô Kị mang theo Lãnh Nhược Sương đang hôn mê, sau mấy lần nhấp nhô liền xuất hiện ở dưới chân núi. Gã mã phu kia nãy giờ vẫn đợi ở bên đường, vẫn chưa bỏ đi.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đang mang theo một nam tử máu nhuốm đầy mình, sắc mặt tái xanh, gã mã phu lập tức đứng dậy, nhưng cặp mắt thì lại nhìn về phía sau lưng Phong Vân Vô Kị.
Khinh công của Thân Đồ Ma Quân cũng không tệ, một lát sau dĩ nhiên là đã xuống tới nơi, gã mã phu đó nhìn thấy Thân Đồ Ma Quân Hách Liên Nam Sơn thì da mặt co rút lại mấy cái, không dám nói tiếng nào, quay thân lại rồi nhảy lên trên xe.
"Tiền … tiền bối thực sự là từ bên trên xuống đây? …." Hách Liên Nam Sơn quan sát sắc mặt của Phong Vân Vô Kị, dùng tay chỉ chỉ lên trên trời mà nói một cách cẩn thận.
"Biết là tốt rồi … Đây là đệ tử của ta, ta đã hộ trụ tâm mạch của y, trước khi ta tìm thấy được cách giải cứu, thì sẽ giao cho ngươi chiếu cố rồi, nếu như có chuyện gì xảy ra cho y, thì ngươi cũng chuẩn bị đi xuống đó một lượt luôn." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn vào Thân Đồ Ma Quân nói.
Oanh!
Thân Đồ Ma Quân chẳng khác gì bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong đầu một phiến tróng rỗng, khắp cả thiên hạ này, phi thăng lên trên thì đúng là không ít, nhưng hạ xuống thì trước giờ chưa tùng thấy qua. Tuy nhiên đã kiến thức qua võ công của Phong Vân Vô Kị, Thân Đồ Ma Quân sớm đã có ý nghĩ đó, nhưng khi được Phong Vân Vô Kị thừa nhận thì cái loại chấn động này -- nhất thời khó mà tiêu trừ cho được.
Đờ đẫn tiếp lấy Lãnh Nhược Sương, đơi Thân Đồ Ma Quân hồi thần trở lại, thì phát hiện bản thân đã ngồi trên xe ngựa rồi, Không gian bên trong của chiếc xe ngựa này cũng khá là rộng rãi, ở bên trên chỗ ngồi có gắn một khối lông thú khá dày.
"Tiền bối, chúng ta giờ này đi đâu?" Thân Đồ Ma Quân cẩn thận hỏi.
"Trước tiên nên tìm một khách sạn lơn lớn một chút, sau đó thì tìm lang trung đến … không được, lang trung bình thường căn bổn không thể trị được loại độc thương này, cần phải tìm thần y trong giang hồ mới được. Hách Liên, về phương tiện này ta giao cho ngươi. Làm xong rồi thì sẽ có lợi cho ngươi."
"Đa tạ tiền bối." Hách Liên Nam Sơn đại hỉ. "Tiền bối, xin hãy thu vãn bối làm đồ đệ!" Hách Liên Nam Sơn đúng là hận không được lập tức quỳ xuông mà bái sư, chỉ tiếc là có bệnh nhân trên tay, cực kì bất tiện, tâm lí đúng là đau một nỗi hận a. Người ở bên trên này tùy tùy tiện tiện lấy ra một thứ làm ân huệ với bản thân, thế là đủ dùng rồi.
Màn vừa rồi ở Mộ Tử Kiếm Phái vẫn còn lòng vòng trong đầu của Hách Liên Nam Sơn, cả mấy vạn thanh trường kiếm chuyển động vòng tròng trên không trung đủ để kham xưng là thần tích, một tiếng quát lên khiến cho cả mấy ngàn võ giả ở cảnh giới phi thăng bị chấn bay, những thứ đó không cái nào không thể nói, người ở trước mặt có thực lực thâm hậu. Trước giờ muốn phi thăng, không phải là công lực không đủ, quần ẩu thì đánh không lại, chỉ cần học được một chiêu ngự kiếm tuyệt học đó, thì có thể hoành tẩu giang hồ à nha. Hách Liên Nam Sơn nghĩ đến chỗ này, thì càng thêm cao hứng, tầm định hạ chủ ý, nhất định phải phục vụ vị tiền bối này cho thật chu đáo.
Giá!
Mã phu nâng cái roi lên, xua thớt ngựa đi về phía thành trấn gần đó, cuối cùng thì cũng tiến vào được trong thành trước khi trờ tối. Khi chiếc xe ngựa dừng lại ở trước một khách sạn, thì Phong Vân Vô Kị trực tiếp ôm lấy Lãnh Nhược Sương tiến vào một gian phòng, những chuyện hkác thì đều giao cho Hách Liên Nam Sơn, tên gia hỏa này hành tẩu giang hồ đã lâu đến thế rồi, nên nhiều thứ đều rất là quen thuộc.
Chưa đầy phiến khắc, Hách Liên nam Sơn đã dẫn theo một vị lão giả gầy gò với sắc mặt trắng bệch tiến vào gian phòng.
"Mau xem bệnh cho bệnh nhân này đi, nếu mà trị ổn rồi bảo đảm một đời của nhà ngươi sẽ sống trong phú quý, nếu mà trị không được thì hãy chuẩn bị nằm xuống mà chờ người ta mang ra." Hách Liên Nam Sơn ngang ngược đe dọa nói.
Nguồn: https://truyenfull.vn
Gã lang trung đó nguyên bổn đang ở trong nhà, cùng với người nhà ăn cơm tối, nhưng không ngờ lại chui đâu ra một kẻ ngang ngược như thế, không themg nói một câu, liêng kéo người ta đến đây, khiến cho lão ta ngay cả thuốc cũng quên cả mang theo, chỉ thuận tay mang theo một vài đồ chẩn bệnh.
Vị lang trung tốt nhất thành trấn này cau mày bắt mạch cho Lãnh Nhược Sương cả một lúc thật lâu, Phong Vân Vô Kị đang chuẩn bị nghe kết luận của ông ta, thì đột nhiên lão lang trung này chẳng chút do dự quỳ xuống mà lạy, đầu đập vào mặt sàn kêu lên binh binh, rất là vang dội.
"Đại gia, xin hãy tha mạng … không hpải là tiểu lão nhi không muón cứu mà thật tâị chưa hề thấy qua loại độc cổ quái đến thế, hơn nữa, tâm phế của y đều đã thụ thương, có khả năng sống đến hiện tại thì đã là kì tích rồi. Cái này đúng là nằm ngoài năng lực của tiễu lão nhi … đại gia tha mạng, đừng giết tiểu lão nhi!"
Phương hướng mà lão lang trung quỳ xuống lại là hướng về Thân Đồ Ma Quân, thanh âm cũng có chút run rẩy, dựa theo sự chấn động của y phục mà thấy, thì e là phần phía dưới thân thể đang run rẩy càng dữ dội hơn nữa.
"Cứu không được! …." Hách Liên Nam Sơn đại nộ, nâng tay lên chuẩn bị kết liễu lão lang trung này, y theo bổn tính của hắn ta, thì làm như thế cũng là nằm trong ý liệu.
Phong Vân Vô Kị nâng cánh tay lên, Hách Liên Nam Sơn liền ngậm miệng lại, khôm mình lại, lão lang trung đó cũng là người thông minh, lập tức xoay người lại rồi lại bái lạy.
Nguyên bổn là đã liệu được lão lang trung này sẽ không thể trị được loại độc này, nhưng sau khi nhận đuwọc sự xác thật thì vẫn rất là thất vọng, trong lòng một phiến bực bội, lí nào lại có tâm tình để ý đến lão ta, xua tay nói: "Ông đi đi."
Lão lang trung đó như được đại xá, chụp lấy đồ nghề rồi thầm liếc sang Hách Liên Nam Sơn một cái, sau đó thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Chưởng quỹ đâu, cần trọ!" ở dưới lầu vang lên một thanh âm hào sảng.
"Khách quan, đến ngay …."
Trong lòng Phong Vân Vô Kị tức thì chớp động, cái thanh âm lại quen thuộc phi thường, thần thức phát xuất lướt qua dưới hạ lâu, Phong Vân Vô Kị cuồng hỉ, quả nhiên là y, Cổ Nguyệt Thiên của Nam Tinh Kiếm Phái!
Hách Liên Nam Sơn phát hiện biểu tình của Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngưng trệ, chính đang không biết làm sao thì đột nhiên nhìn thấy biểu tình lộ xuất thần sắc kinh hỉ, sau đó là mở cánh cửa đi xuống lầu dưới. Hách Liên Nam Sơn tức thì ngơ ngác, đang định đi xuống theo nhưng liền bỏ ngay ý định, chiếu cố bệnh nhân cho tốt, tự nhiên sẽ có lợi, còn những chuyện không có liên quan, thì ít chen vào thôi, miễn dây vào những chuyện phiền phức.
Không lâu sau, Phong Vân Vô Kị dẫn theo một nam tử trung niên đi lên, gã nam tử kia khi nhìn thấy Lãnh Nhược Sương nằm ở trên giường thì mau chóng bước qua, Hách Liên Nam Sơn thấy thế thì lập tức tránh qua một bên rồi đi ra ngoài mấy vòng, sau đó mới dám quay trở lại căn phòng đó.
Còn chưa kịp đẩy cửa thì nghe thấy thanh âm của Phong Vân Vô Kị: "Nguyệt Thiên, ngươi là sao lại xảo hợp vào ngụ ở khách sạn này."
"Sư tổ, con vừa mới từ trong không gian thông đạo vừa mới xuất ra, thì đã phát hiện bản thân đang ở một nơi hoang vu, con còn nhớ rõ ràng là mình còn đang ở bên cạnh Mạc Li Dạ sư huynh, nhưng lại không biết là chuyện gì, đợi khi đi ra rồi thì bên cạnh chẳng có lấy một ai. Con nghĩ, sư tổ không tìm thấy con thì sẽ đến Nam Tinh Kiếm Phái để tìm con, nên từ chỗ đó đi đến đây. Khinh công của đệ tử thua xa sư tổ, đi nửa ngày trời thì mới tới một thành trấn lân cận, bổn lai định dừng lại nghỉ ngơi một đêm, rồi trở về Nam Tinh Kiếm Phái, thật không ngờ lại xảo ngộ sư tổ, đúng là khiến cho đệ tử càm thấy bất ngờ và hưng phấn."
"Ừm, ta hiểu rồi, ài, thật không ngờ, chưởng môn của Mộ Tử Kiếm Phái lại to gan lẫn tham lam như thế, vì muốn tiếp tục làm chưởng môn mà lại hạ đôch thủ đối với Nhược Sương. Một kiếm đâm lén au lưng đó, nếu ta không kịp thời đến thì chỉ sợ là Nhược Sương đã chết rồi."
"Sư tổ, bọn chúng dám thương hại Lãnh sư huynh, chúng ta hãy đi đến Mộ Tử Kiếm Phái đó giết sạch bọn chúng đi." Lân này lại là thanh âm của Cổ Nguỵet Thiên.
"Giết? Mấy ngàn phi thăng giả cũng giết?"
"A?!!!"
Ở trong phòng, Phong Vân Vô kị chắp hai tay ở sau lưng, đi qua đi lại tựa hồ như đang khảo lự chuyện gì đó.
Không lâu sau, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, hướng về ngoài cửa mà kêu: "Hách Liên, ngươi tiến vào đi." Cánh của chính mở ra, Hách Liên sắc mặt ngượng ngùng mở cửa ra, rồi buwóc vào.
"Sư tổ, y rốt cuộc là ai?" Cổ Nguyệt Thiên nhìn sang Hách Liên Nam Sơn mà nói.
"Chuyện này tạm thời đừng có hỏi … Hách Liên, Nhược Sương tạm thời giao cho ngươi chiếu cố, ngươi cứ mang y đến nơi cảu một thần y nổi tiếng nhất trong giang hồ là được rồi, ta bất quản ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải khiến cho người đó khử độc dùm Nhược Sương. Nếu như có người nào chen vào, ngươi cứ thẳng tay mà làm." Nói xong, Phong Vân Vô Kị liền đưa tay ra, Hách Liên liền chẳng khác gì đưa trẻ nhỏ, chẳng hề có một chút lực phản kháng, liêng bị một cổ hấp lực keo về phía trước.
Phong Vân Vô Kị vỗ một chưởng lên trên vai của Hách Liên, chân nguyên hung dũng liền dũng nhập vào trong thân thể của hắn ta, sau đó mở miệng nói: "Hách Liên, ta đã thối thể và truyền cho ngươi năm ngàn năm công lực, mấy chục đến mấy trăm võ giả ở cảnh giới phi thăng kì, hiện tại không phải là đối thủ của ngươi … trù phi ngươi bị ám toán. Trong nội thể của ngươi có chân lực đồng mạch với ta, bát quản là ngươi đi đến đâu, đều không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta, nếu như khi ta làm xong chuyện của mình mà ngươi vẫn chưa xử lí ổn thỏa thì, không cần ta phải nói nữa chứ, bản thân ngươic ũng rõ mà, nếu như chọc giận ta, thủ đoạn của ta cũng không kém hơn ngươi đâu."
Dứt lời, cũng không đợi Hách Liên Nam Sơn hồi đáp, liền dùng một chưởng chấn bay hắn ta, bay phá tùng cánh cửa, từ trong phòng trực tiếp bay vào trong màn đêm đen bên ngoài.
Quay đầu lại, Phong Vân Vô Kị nói: "Nguyệt Thiên, chuỵen không thể chậm trễ, thời gian chúng ta ở tại vị diẹn này không thể quá dài, nếu không bọn thiên sứ trên Thiên Đường cũng trừ khử chúng ta luôn đó. Nhân tố không ổn định có quá nhiều, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm được là án chiếu theo kế hoạch, mau chóng làm xong những chuyện này. Nhược Sương thì giao lại cho hắn là được rồi, tin tưởng hắn ta sẽ không dám giở trò gì đâu, sáng sớm ngày mai, chúng ta đi đến Nam Tinh Kiếm Phái."
"Dạ, sư tổ! …."
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đang mang theo một nam tử máu nhuốm đầy mình, sắc mặt tái xanh, gã mã phu lập tức đứng dậy, nhưng cặp mắt thì lại nhìn về phía sau lưng Phong Vân Vô Kị.
Khinh công của Thân Đồ Ma Quân cũng không tệ, một lát sau dĩ nhiên là đã xuống tới nơi, gã mã phu đó nhìn thấy Thân Đồ Ma Quân Hách Liên Nam Sơn thì da mặt co rút lại mấy cái, không dám nói tiếng nào, quay thân lại rồi nhảy lên trên xe.
"Tiền … tiền bối thực sự là từ bên trên xuống đây? …." Hách Liên Nam Sơn quan sát sắc mặt của Phong Vân Vô Kị, dùng tay chỉ chỉ lên trên trời mà nói một cách cẩn thận.
"Biết là tốt rồi … Đây là đệ tử của ta, ta đã hộ trụ tâm mạch của y, trước khi ta tìm thấy được cách giải cứu, thì sẽ giao cho ngươi chiếu cố rồi, nếu như có chuyện gì xảy ra cho y, thì ngươi cũng chuẩn bị đi xuống đó một lượt luôn." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn vào Thân Đồ Ma Quân nói.
Oanh!
Thân Đồ Ma Quân chẳng khác gì bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong đầu một phiến tróng rỗng, khắp cả thiên hạ này, phi thăng lên trên thì đúng là không ít, nhưng hạ xuống thì trước giờ chưa tùng thấy qua. Tuy nhiên đã kiến thức qua võ công của Phong Vân Vô Kị, Thân Đồ Ma Quân sớm đã có ý nghĩ đó, nhưng khi được Phong Vân Vô Kị thừa nhận thì cái loại chấn động này -- nhất thời khó mà tiêu trừ cho được.
Đờ đẫn tiếp lấy Lãnh Nhược Sương, đơi Thân Đồ Ma Quân hồi thần trở lại, thì phát hiện bản thân đã ngồi trên xe ngựa rồi, Không gian bên trong của chiếc xe ngựa này cũng khá là rộng rãi, ở bên trên chỗ ngồi có gắn một khối lông thú khá dày.
"Tiền bối, chúng ta giờ này đi đâu?" Thân Đồ Ma Quân cẩn thận hỏi.
"Trước tiên nên tìm một khách sạn lơn lớn một chút, sau đó thì tìm lang trung đến … không được, lang trung bình thường căn bổn không thể trị được loại độc thương này, cần phải tìm thần y trong giang hồ mới được. Hách Liên, về phương tiện này ta giao cho ngươi. Làm xong rồi thì sẽ có lợi cho ngươi."
"Đa tạ tiền bối." Hách Liên Nam Sơn đại hỉ. "Tiền bối, xin hãy thu vãn bối làm đồ đệ!" Hách Liên Nam Sơn đúng là hận không được lập tức quỳ xuông mà bái sư, chỉ tiếc là có bệnh nhân trên tay, cực kì bất tiện, tâm lí đúng là đau một nỗi hận a. Người ở bên trên này tùy tùy tiện tiện lấy ra một thứ làm ân huệ với bản thân, thế là đủ dùng rồi.
Màn vừa rồi ở Mộ Tử Kiếm Phái vẫn còn lòng vòng trong đầu của Hách Liên Nam Sơn, cả mấy vạn thanh trường kiếm chuyển động vòng tròng trên không trung đủ để kham xưng là thần tích, một tiếng quát lên khiến cho cả mấy ngàn võ giả ở cảnh giới phi thăng bị chấn bay, những thứ đó không cái nào không thể nói, người ở trước mặt có thực lực thâm hậu. Trước giờ muốn phi thăng, không phải là công lực không đủ, quần ẩu thì đánh không lại, chỉ cần học được một chiêu ngự kiếm tuyệt học đó, thì có thể hoành tẩu giang hồ à nha. Hách Liên Nam Sơn nghĩ đến chỗ này, thì càng thêm cao hứng, tầm định hạ chủ ý, nhất định phải phục vụ vị tiền bối này cho thật chu đáo.
Giá!
Mã phu nâng cái roi lên, xua thớt ngựa đi về phía thành trấn gần đó, cuối cùng thì cũng tiến vào được trong thành trước khi trờ tối. Khi chiếc xe ngựa dừng lại ở trước một khách sạn, thì Phong Vân Vô Kị trực tiếp ôm lấy Lãnh Nhược Sương tiến vào một gian phòng, những chuyện hkác thì đều giao cho Hách Liên Nam Sơn, tên gia hỏa này hành tẩu giang hồ đã lâu đến thế rồi, nên nhiều thứ đều rất là quen thuộc.
Chưa đầy phiến khắc, Hách Liên nam Sơn đã dẫn theo một vị lão giả gầy gò với sắc mặt trắng bệch tiến vào gian phòng.
"Mau xem bệnh cho bệnh nhân này đi, nếu mà trị ổn rồi bảo đảm một đời của nhà ngươi sẽ sống trong phú quý, nếu mà trị không được thì hãy chuẩn bị nằm xuống mà chờ người ta mang ra." Hách Liên Nam Sơn ngang ngược đe dọa nói.
Nguồn: https://truyenfull.vn
Gã lang trung đó nguyên bổn đang ở trong nhà, cùng với người nhà ăn cơm tối, nhưng không ngờ lại chui đâu ra một kẻ ngang ngược như thế, không themg nói một câu, liêng kéo người ta đến đây, khiến cho lão ta ngay cả thuốc cũng quên cả mang theo, chỉ thuận tay mang theo một vài đồ chẩn bệnh.
Vị lang trung tốt nhất thành trấn này cau mày bắt mạch cho Lãnh Nhược Sương cả một lúc thật lâu, Phong Vân Vô Kị đang chuẩn bị nghe kết luận của ông ta, thì đột nhiên lão lang trung này chẳng chút do dự quỳ xuống mà lạy, đầu đập vào mặt sàn kêu lên binh binh, rất là vang dội.
"Đại gia, xin hãy tha mạng … không hpải là tiểu lão nhi không muón cứu mà thật tâị chưa hề thấy qua loại độc cổ quái đến thế, hơn nữa, tâm phế của y đều đã thụ thương, có khả năng sống đến hiện tại thì đã là kì tích rồi. Cái này đúng là nằm ngoài năng lực của tiễu lão nhi … đại gia tha mạng, đừng giết tiểu lão nhi!"
Phương hướng mà lão lang trung quỳ xuống lại là hướng về Thân Đồ Ma Quân, thanh âm cũng có chút run rẩy, dựa theo sự chấn động của y phục mà thấy, thì e là phần phía dưới thân thể đang run rẩy càng dữ dội hơn nữa.
"Cứu không được! …." Hách Liên Nam Sơn đại nộ, nâng tay lên chuẩn bị kết liễu lão lang trung này, y theo bổn tính của hắn ta, thì làm như thế cũng là nằm trong ý liệu.
Phong Vân Vô Kị nâng cánh tay lên, Hách Liên Nam Sơn liền ngậm miệng lại, khôm mình lại, lão lang trung đó cũng là người thông minh, lập tức xoay người lại rồi lại bái lạy.
Nguyên bổn là đã liệu được lão lang trung này sẽ không thể trị được loại độc này, nhưng sau khi nhận đuwọc sự xác thật thì vẫn rất là thất vọng, trong lòng một phiến bực bội, lí nào lại có tâm tình để ý đến lão ta, xua tay nói: "Ông đi đi."
Lão lang trung đó như được đại xá, chụp lấy đồ nghề rồi thầm liếc sang Hách Liên Nam Sơn một cái, sau đó thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Chưởng quỹ đâu, cần trọ!" ở dưới lầu vang lên một thanh âm hào sảng.
"Khách quan, đến ngay …."
Trong lòng Phong Vân Vô Kị tức thì chớp động, cái thanh âm lại quen thuộc phi thường, thần thức phát xuất lướt qua dưới hạ lâu, Phong Vân Vô Kị cuồng hỉ, quả nhiên là y, Cổ Nguyệt Thiên của Nam Tinh Kiếm Phái!
Hách Liên Nam Sơn phát hiện biểu tình của Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngưng trệ, chính đang không biết làm sao thì đột nhiên nhìn thấy biểu tình lộ xuất thần sắc kinh hỉ, sau đó là mở cánh cửa đi xuống lầu dưới. Hách Liên Nam Sơn tức thì ngơ ngác, đang định đi xuống theo nhưng liền bỏ ngay ý định, chiếu cố bệnh nhân cho tốt, tự nhiên sẽ có lợi, còn những chuyện không có liên quan, thì ít chen vào thôi, miễn dây vào những chuyện phiền phức.
Không lâu sau, Phong Vân Vô Kị dẫn theo một nam tử trung niên đi lên, gã nam tử kia khi nhìn thấy Lãnh Nhược Sương nằm ở trên giường thì mau chóng bước qua, Hách Liên Nam Sơn thấy thế thì lập tức tránh qua một bên rồi đi ra ngoài mấy vòng, sau đó mới dám quay trở lại căn phòng đó.
Còn chưa kịp đẩy cửa thì nghe thấy thanh âm của Phong Vân Vô Kị: "Nguyệt Thiên, ngươi là sao lại xảo hợp vào ngụ ở khách sạn này."
"Sư tổ, con vừa mới từ trong không gian thông đạo vừa mới xuất ra, thì đã phát hiện bản thân đang ở một nơi hoang vu, con còn nhớ rõ ràng là mình còn đang ở bên cạnh Mạc Li Dạ sư huynh, nhưng lại không biết là chuyện gì, đợi khi đi ra rồi thì bên cạnh chẳng có lấy một ai. Con nghĩ, sư tổ không tìm thấy con thì sẽ đến Nam Tinh Kiếm Phái để tìm con, nên từ chỗ đó đi đến đây. Khinh công của đệ tử thua xa sư tổ, đi nửa ngày trời thì mới tới một thành trấn lân cận, bổn lai định dừng lại nghỉ ngơi một đêm, rồi trở về Nam Tinh Kiếm Phái, thật không ngờ lại xảo ngộ sư tổ, đúng là khiến cho đệ tử càm thấy bất ngờ và hưng phấn."
"Ừm, ta hiểu rồi, ài, thật không ngờ, chưởng môn của Mộ Tử Kiếm Phái lại to gan lẫn tham lam như thế, vì muốn tiếp tục làm chưởng môn mà lại hạ đôch thủ đối với Nhược Sương. Một kiếm đâm lén au lưng đó, nếu ta không kịp thời đến thì chỉ sợ là Nhược Sương đã chết rồi."
"Sư tổ, bọn chúng dám thương hại Lãnh sư huynh, chúng ta hãy đi đến Mộ Tử Kiếm Phái đó giết sạch bọn chúng đi." Lân này lại là thanh âm của Cổ Nguỵet Thiên.
"Giết? Mấy ngàn phi thăng giả cũng giết?"
"A?!!!"
Ở trong phòng, Phong Vân Vô kị chắp hai tay ở sau lưng, đi qua đi lại tựa hồ như đang khảo lự chuyện gì đó.
Không lâu sau, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, hướng về ngoài cửa mà kêu: "Hách Liên, ngươi tiến vào đi." Cánh của chính mở ra, Hách Liên sắc mặt ngượng ngùng mở cửa ra, rồi buwóc vào.
"Sư tổ, y rốt cuộc là ai?" Cổ Nguyệt Thiên nhìn sang Hách Liên Nam Sơn mà nói.
"Chuyện này tạm thời đừng có hỏi … Hách Liên, Nhược Sương tạm thời giao cho ngươi chiếu cố, ngươi cứ mang y đến nơi cảu một thần y nổi tiếng nhất trong giang hồ là được rồi, ta bất quản ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải khiến cho người đó khử độc dùm Nhược Sương. Nếu như có người nào chen vào, ngươi cứ thẳng tay mà làm." Nói xong, Phong Vân Vô Kị liền đưa tay ra, Hách Liên liền chẳng khác gì đưa trẻ nhỏ, chẳng hề có một chút lực phản kháng, liêng bị một cổ hấp lực keo về phía trước.
Phong Vân Vô Kị vỗ một chưởng lên trên vai của Hách Liên, chân nguyên hung dũng liền dũng nhập vào trong thân thể của hắn ta, sau đó mở miệng nói: "Hách Liên, ta đã thối thể và truyền cho ngươi năm ngàn năm công lực, mấy chục đến mấy trăm võ giả ở cảnh giới phi thăng kì, hiện tại không phải là đối thủ của ngươi … trù phi ngươi bị ám toán. Trong nội thể của ngươi có chân lực đồng mạch với ta, bát quản là ngươi đi đến đâu, đều không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta, nếu như khi ta làm xong chuyện của mình mà ngươi vẫn chưa xử lí ổn thỏa thì, không cần ta phải nói nữa chứ, bản thân ngươic ũng rõ mà, nếu như chọc giận ta, thủ đoạn của ta cũng không kém hơn ngươi đâu."
Dứt lời, cũng không đợi Hách Liên Nam Sơn hồi đáp, liền dùng một chưởng chấn bay hắn ta, bay phá tùng cánh cửa, từ trong phòng trực tiếp bay vào trong màn đêm đen bên ngoài.
Quay đầu lại, Phong Vân Vô Kị nói: "Nguyệt Thiên, chuỵen không thể chậm trễ, thời gian chúng ta ở tại vị diẹn này không thể quá dài, nếu không bọn thiên sứ trên Thiên Đường cũng trừ khử chúng ta luôn đó. Nhân tố không ổn định có quá nhiều, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm được là án chiếu theo kế hoạch, mau chóng làm xong những chuyện này. Nhược Sương thì giao lại cho hắn là được rồi, tin tưởng hắn ta sẽ không dám giở trò gì đâu, sáng sớm ngày mai, chúng ta đi đến Nam Tinh Kiếm Phái."
"Dạ, sư tổ! …."
Bình luận facebook