Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Lần này lão đích thân luyện chế một cái gương lớn đường kính tới một thước, như vậy ánh trăng đủ rồi chứ?!
Bất quá sau khi trời sáng lại bị lão đập vỡ tan tành trên mặt đất, lấy chân giẫm lên, dứt khoát nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?!
- Ta không muốn chết, ta còn có một biện pháp cuối cùng, chúng ta đi tìm người đã chỉ ta phương pháp lấy trứng Minh Đường Lang kia. Hẳn là y biết vấn đề ở chỗ nào, nhất định có thể giúp chúng ta tìm được biện pháp giải quyết, nếu như vô dụng, đến lúc đó lão hãy giết ta cũng không muộn, dù sao ta cũng không chạy được.
Miêu Nghị cũng rất dứt khoát, chuyện đã tới nước này ngược lại không có gì phải sợ, dù sao chết cũng chỉ là một đao.
Hiện tại hắn chỉ có thể đánh cuộc Yêu Nhược Tiên không lấy được trứng trùng không cam lòng, chỉ cần còn có cơ hội lão cũng sẽ không giết mình, nếu không cũng sẽ không theo mình cho tới bây giờ. Cả hai đều vất vả cực khổ, không nên hủy bỏ nửa đường mới đúng.
Hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau một hồi, Miêu Nghị cố gắng làm cho ánh mắt mình lộ ra vẻ thuần khiết.
Yêu Nhược Tiên dần dần nắm chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta vốn định cho ngươi một cái chết thống khoái, cho nên tốt nhất ngươi phải hiểu rõ hậu quả nếu còn nói hươu nói vượn nữa. Nếu lần này không được nữa, cơ hội chết thống khoái sẽ không còn, ta sẽ hành hạ ngươi từ từ đến chết.
Giọng điệu đối phương đã hơi hòa hoãn, Miêu Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình đã thành công.
Không bao lâu, hai đạo hồng quang bao phủ người và long câu cấp tốc phi hành, Yêu Nhược Tiên lại cho Miêu Nghị một cơ hội nữa.
Về phần Miêu Nghị muốn dẫn Yêu Nhược Tiên đi đâu, dĩ nhiên là đi tới hải đảo hắn đã tu hành mười năm tìm lão Bạch.
Hắn không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề ở đâu, cũng chỉ có tìm được lão Bạch mới có thể hỏi chuyện này cho rõ ràng, tại làm sao theo phương pháp lão Bạch vẫn không thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra?
Trong lúc phi hành giữa trời cao biển rộng, Yêu Nhược Tiên nghĩ tới một vấn đề, người có thể dạy tiểu tử này lấy được trứng Minh Đường Lang chỉ sợ không phải là người bình thường, chớ nên mắc bẫy tiểu tử này, bị dẫn dụ vào trong đầm rồng hang hổ, bèn hỏi:
- Người dạy ngươi phương pháp lấy trứng Minh Đường Lang kia có tu vi thế nào?
Phải tìm hiểu rõ chuyện này, vạn nhất đụng phải cao thủ, nói không chừng mình không thể chạy thoát…
- Y là một người phàm, không có bất kỳ tu vi gì... Ai da, vì sao lão đánh ta?!
Miêu Nghị sờ sờ đầu.
Yêu Nhược Tiên cốc đầu hắn một cái, cười lạnh nói:
- Chết đến trước mắt còn dám gạt ta, một người phàm sao thể biết cách lấy được trứng Minh Đường Lang?
- Người phàm này không phải là tầm thường, bảo đảm lão chưa từng thấy qua người phàm tiêu sái như vậy, y đã từng là người hầu của một vị Đại tiên, hiểu biết rất nhiều...
Miêu Nghị giải thích một đống lớn, Yêu Nhược Tiên cũng không dám khinh suất, đưa tay nắm chặt Miêu Nghị, khống chế mạch môn hắn, chuẩn bị vạn nhất có chuyện sẽ bắt tiểu tử này làm con tin.
Ngang trời vượt qua biển cả mênh mông, rốt cục hai người cũng tới được hải đảo Miêu Nghị từng tu hành mười năm trên đó.
Trở lại chốn cũ, Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía bùi ngùi cảm thán mấy tiếng, xe nhẹ đường quen dẫn Yêu Nhược Tiên đi tới động phủ năm xưa hắn và lão Bạch cư trú.
Nhưng bên trong động phủ lại phủ đầy bụi, khắp nơi giăng mạng nhện, còn xuất hiện mấy con dã thú.
Cửa động phủ đầy dây leo cỏ dại, nhìn qua cũng biết đã bao nhiêu năm rồi không hề có người ở, bằng không cỏ dại mọc ở cửa động không thể cao như vậy.
- Người đâu?
Yêu Nhược Tiên cười lạnh hỏi.
Miêu Nghị chạy ra bên ngoài, thi pháp lớn tiếng hô to:
- Lão Bạch, ta trở về rồi! Lão Bạch, ta trở về rồi...
Đáng tiếc không ai đáp lại, trên hải đảo tựa hồ chỉ có bụi giăng đầy, không biết bóng người phong hoa tuyệt đại kia đã đi tới chân trời góc bể nào.
Hai người tìm khắp cả hải đảo, ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy được.
- Người đâu?
Yêu Nhược Tiên cười lạnh lần nữa, gằn giọng hỏi.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Người nọ sống còn tiêu sái hơn cả thần tiên, luôn luôn tiêu dao tứ hải, có thể đi ra ngoài du ngoạn.
- Thế gian có nhiều yêu ma quỷ quái, một người phàm cách xa trần thế cư ngụ ở trên hải đảo, ngươi tin được sao? Cây cối trước động phủ ít nhất đã mọc mười năm trở lên, ngươi lại muốn nói cho ta biết người nọ đi ra ngoài du ngoạn mười năm không về sao? Ngụy tạo, rõ ràng là ngụy tạo!
Yêu Nhược Tiên cười lạnh một trận, một thanh bảo giản rơi vào trong tay, dáng vẻ đang mài dao soàn soạt sắp cắt cổ gà.
Miêu Nghị vội vàng xua tay ngăn cản:
- Tiền bối, ngài đừng vội! Ngài cần tiểu Đường Lang, không phải cần mạng của ta, trước hết hãy nghe ta nói hết lời rồi động thủ cũng chưa muộn.
Bàn tay hắn lộn một cái, tám mươi lăm con tiểu Đường Lang từ bên trong nhẫn trữ vật bay ra.
Vừa nhìn thấy bọn ‘tiểu tử’, ánh mắt Yêu Nhược Tiên bắt đầu sáng lên.
- Ta tặng chúng cho tiền bối có được chăng?
Miêu Nghị mặt dày mày dạn nói.
Hắn cũng không có cách nào nữa, chạy đến Tinh Tú Hải chơi đùa với nhiều yêu quái như vậy cũng không sao, kết quả rơi vào tay con rùa đen khốn kiếp này, trong lòng buồn bực khôn tả.
- Không thể thao túng chúng, ta lấy chúng làm gì?
Yêu Nhược Tiên đùng đùng nổi giận, lần này là hắn cố ý lấy thịt mình không ăn được ra chọc cho mình chết thèm.
- Thật ra thì cũng không phải hoàn toàn không có cách nào thao túng chúng, bất quá cần mất thời gian, cần lão chung sống lâu dài với chúng, từ từ thành lập cảm ứng tâm linh với nhau, vãn bối chỉ sợ ngài chờ lâu không được!
Vì mạng sống, Miêu Nghị cũng chỉ có thể nói hươu nói vượn trì hoãn kéo dài, ai bảo chạy tới nơi này không tìm được lão Bạch.
Thật ư? Yêu Nhược Tiên sửng sốt, chuyện ở bên nhau lâu ngày dần dần quen thuộc với nhau thật sự là có khả năng, bèn nghi hoặc hỏi:
- Tiểu tử ngươi không thành thật chút nào, không phải là đang cố ý trì hoãn thời gian chứ? Phải cần thời gian bao lâu mới có thể thành lập cảm ứng tâm linh với chúng?
Miêu Nghị thử thăm dò nói:
- Có thể phải mất mười năm, trong lúc đó vãn bối sẽ cố gắng giúp chúng làm quen với ngài.
Hắn hoàn toàn ôm tâm lý giữ được mạng nhỏ trước rồi hãy tính, hiện tại đã cảm nhận được tâm trạng cầu sinh của Bì Quân Tử lúc trước.
Mười năm? Yêu Nhược Tiên hơi suy nghĩ một chút, đối với lão đã sống hơn một ngàn năm mà nói, chờ thêm vẻn vẹn mười năm nữa thật sự là không đáng kể gì:
- Được, bên cạnh ta vừa đúng lúc đang thiếu một tên sai vặt, ngươi hãy ở bên cạnh ta làm việc cho tốt, nếu dám giở trò gì hãy coi chừng, đi theo ta đi!
A! Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Bảo ta đi với lão sao?
Yêu Nhược Tiên trợn mắt nói:
- Ngươi không đi theo ta, đám ‘tiểu tử’ này có thể nghe lời của ta sao? Ngươi muốn mượn cơ hội thoát thân ư, tiểu tử, ta khuyên ngươi hãy đi theo ta là hơn, ít nhất lão phu có khả năng cung cấp Nguyện Lực Châu để cho tu vi ngươi đột phá đến cảnh giới Thanh Liên, để cho ngươi chiếm phần hơn một lần nữa.
Bất quá sau khi trời sáng lại bị lão đập vỡ tan tành trên mặt đất, lấy chân giẫm lên, dứt khoát nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?!
- Ta không muốn chết, ta còn có một biện pháp cuối cùng, chúng ta đi tìm người đã chỉ ta phương pháp lấy trứng Minh Đường Lang kia. Hẳn là y biết vấn đề ở chỗ nào, nhất định có thể giúp chúng ta tìm được biện pháp giải quyết, nếu như vô dụng, đến lúc đó lão hãy giết ta cũng không muộn, dù sao ta cũng không chạy được.
Miêu Nghị cũng rất dứt khoát, chuyện đã tới nước này ngược lại không có gì phải sợ, dù sao chết cũng chỉ là một đao.
Hiện tại hắn chỉ có thể đánh cuộc Yêu Nhược Tiên không lấy được trứng trùng không cam lòng, chỉ cần còn có cơ hội lão cũng sẽ không giết mình, nếu không cũng sẽ không theo mình cho tới bây giờ. Cả hai đều vất vả cực khổ, không nên hủy bỏ nửa đường mới đúng.
Hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau một hồi, Miêu Nghị cố gắng làm cho ánh mắt mình lộ ra vẻ thuần khiết.
Yêu Nhược Tiên dần dần nắm chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta vốn định cho ngươi một cái chết thống khoái, cho nên tốt nhất ngươi phải hiểu rõ hậu quả nếu còn nói hươu nói vượn nữa. Nếu lần này không được nữa, cơ hội chết thống khoái sẽ không còn, ta sẽ hành hạ ngươi từ từ đến chết.
Giọng điệu đối phương đã hơi hòa hoãn, Miêu Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình đã thành công.
Không bao lâu, hai đạo hồng quang bao phủ người và long câu cấp tốc phi hành, Yêu Nhược Tiên lại cho Miêu Nghị một cơ hội nữa.
Về phần Miêu Nghị muốn dẫn Yêu Nhược Tiên đi đâu, dĩ nhiên là đi tới hải đảo hắn đã tu hành mười năm tìm lão Bạch.
Hắn không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề ở đâu, cũng chỉ có tìm được lão Bạch mới có thể hỏi chuyện này cho rõ ràng, tại làm sao theo phương pháp lão Bạch vẫn không thể dẫn dụ Minh Đường Lang ra?
Trong lúc phi hành giữa trời cao biển rộng, Yêu Nhược Tiên nghĩ tới một vấn đề, người có thể dạy tiểu tử này lấy được trứng Minh Đường Lang chỉ sợ không phải là người bình thường, chớ nên mắc bẫy tiểu tử này, bị dẫn dụ vào trong đầm rồng hang hổ, bèn hỏi:
- Người dạy ngươi phương pháp lấy trứng Minh Đường Lang kia có tu vi thế nào?
Phải tìm hiểu rõ chuyện này, vạn nhất đụng phải cao thủ, nói không chừng mình không thể chạy thoát…
- Y là một người phàm, không có bất kỳ tu vi gì... Ai da, vì sao lão đánh ta?!
Miêu Nghị sờ sờ đầu.
Yêu Nhược Tiên cốc đầu hắn một cái, cười lạnh nói:
- Chết đến trước mắt còn dám gạt ta, một người phàm sao thể biết cách lấy được trứng Minh Đường Lang?
- Người phàm này không phải là tầm thường, bảo đảm lão chưa từng thấy qua người phàm tiêu sái như vậy, y đã từng là người hầu của một vị Đại tiên, hiểu biết rất nhiều...
Miêu Nghị giải thích một đống lớn, Yêu Nhược Tiên cũng không dám khinh suất, đưa tay nắm chặt Miêu Nghị, khống chế mạch môn hắn, chuẩn bị vạn nhất có chuyện sẽ bắt tiểu tử này làm con tin.
Ngang trời vượt qua biển cả mênh mông, rốt cục hai người cũng tới được hải đảo Miêu Nghị từng tu hành mười năm trên đó.
Trở lại chốn cũ, Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía bùi ngùi cảm thán mấy tiếng, xe nhẹ đường quen dẫn Yêu Nhược Tiên đi tới động phủ năm xưa hắn và lão Bạch cư trú.
Nhưng bên trong động phủ lại phủ đầy bụi, khắp nơi giăng mạng nhện, còn xuất hiện mấy con dã thú.
Cửa động phủ đầy dây leo cỏ dại, nhìn qua cũng biết đã bao nhiêu năm rồi không hề có người ở, bằng không cỏ dại mọc ở cửa động không thể cao như vậy.
- Người đâu?
Yêu Nhược Tiên cười lạnh hỏi.
Miêu Nghị chạy ra bên ngoài, thi pháp lớn tiếng hô to:
- Lão Bạch, ta trở về rồi! Lão Bạch, ta trở về rồi...
Đáng tiếc không ai đáp lại, trên hải đảo tựa hồ chỉ có bụi giăng đầy, không biết bóng người phong hoa tuyệt đại kia đã đi tới chân trời góc bể nào.
Hai người tìm khắp cả hải đảo, ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy được.
- Người đâu?
Yêu Nhược Tiên cười lạnh lần nữa, gằn giọng hỏi.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Người nọ sống còn tiêu sái hơn cả thần tiên, luôn luôn tiêu dao tứ hải, có thể đi ra ngoài du ngoạn.
- Thế gian có nhiều yêu ma quỷ quái, một người phàm cách xa trần thế cư ngụ ở trên hải đảo, ngươi tin được sao? Cây cối trước động phủ ít nhất đã mọc mười năm trở lên, ngươi lại muốn nói cho ta biết người nọ đi ra ngoài du ngoạn mười năm không về sao? Ngụy tạo, rõ ràng là ngụy tạo!
Yêu Nhược Tiên cười lạnh một trận, một thanh bảo giản rơi vào trong tay, dáng vẻ đang mài dao soàn soạt sắp cắt cổ gà.
Miêu Nghị vội vàng xua tay ngăn cản:
- Tiền bối, ngài đừng vội! Ngài cần tiểu Đường Lang, không phải cần mạng của ta, trước hết hãy nghe ta nói hết lời rồi động thủ cũng chưa muộn.
Bàn tay hắn lộn một cái, tám mươi lăm con tiểu Đường Lang từ bên trong nhẫn trữ vật bay ra.
Vừa nhìn thấy bọn ‘tiểu tử’, ánh mắt Yêu Nhược Tiên bắt đầu sáng lên.
- Ta tặng chúng cho tiền bối có được chăng?
Miêu Nghị mặt dày mày dạn nói.
Hắn cũng không có cách nào nữa, chạy đến Tinh Tú Hải chơi đùa với nhiều yêu quái như vậy cũng không sao, kết quả rơi vào tay con rùa đen khốn kiếp này, trong lòng buồn bực khôn tả.
- Không thể thao túng chúng, ta lấy chúng làm gì?
Yêu Nhược Tiên đùng đùng nổi giận, lần này là hắn cố ý lấy thịt mình không ăn được ra chọc cho mình chết thèm.
- Thật ra thì cũng không phải hoàn toàn không có cách nào thao túng chúng, bất quá cần mất thời gian, cần lão chung sống lâu dài với chúng, từ từ thành lập cảm ứng tâm linh với nhau, vãn bối chỉ sợ ngài chờ lâu không được!
Vì mạng sống, Miêu Nghị cũng chỉ có thể nói hươu nói vượn trì hoãn kéo dài, ai bảo chạy tới nơi này không tìm được lão Bạch.
Thật ư? Yêu Nhược Tiên sửng sốt, chuyện ở bên nhau lâu ngày dần dần quen thuộc với nhau thật sự là có khả năng, bèn nghi hoặc hỏi:
- Tiểu tử ngươi không thành thật chút nào, không phải là đang cố ý trì hoãn thời gian chứ? Phải cần thời gian bao lâu mới có thể thành lập cảm ứng tâm linh với chúng?
Miêu Nghị thử thăm dò nói:
- Có thể phải mất mười năm, trong lúc đó vãn bối sẽ cố gắng giúp chúng làm quen với ngài.
Hắn hoàn toàn ôm tâm lý giữ được mạng nhỏ trước rồi hãy tính, hiện tại đã cảm nhận được tâm trạng cầu sinh của Bì Quân Tử lúc trước.
Mười năm? Yêu Nhược Tiên hơi suy nghĩ một chút, đối với lão đã sống hơn một ngàn năm mà nói, chờ thêm vẻn vẹn mười năm nữa thật sự là không đáng kể gì:
- Được, bên cạnh ta vừa đúng lúc đang thiếu một tên sai vặt, ngươi hãy ở bên cạnh ta làm việc cho tốt, nếu dám giở trò gì hãy coi chừng, đi theo ta đi!
A! Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Bảo ta đi với lão sao?
Yêu Nhược Tiên trợn mắt nói:
- Ngươi không đi theo ta, đám ‘tiểu tử’ này có thể nghe lời của ta sao? Ngươi muốn mượn cơ hội thoát thân ư, tiểu tử, ta khuyên ngươi hãy đi theo ta là hơn, ít nhất lão phu có khả năng cung cấp Nguyện Lực Châu để cho tu vi ngươi đột phá đến cảnh giới Thanh Liên, để cho ngươi chiếm phần hơn một lần nữa.
Bình luận facebook