Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Đang lúc này lại xuất hiện một đội nhân mã khẩn cấp chạy như bay tới, người cầm đầu chính là Công Tôn Vũ được xưng đệ nhất cao thủ Trấn Hải sơn. Vốn y theo hầu bên cạnh Dương Khánh, coi như là thân tín của Dương Khánh, có tu vi Bạch Liên bát phẩm.
Tục truyền người này một mực đeo đuổi sơn chủ Tần Vi Vi, chuyện này toàn bộ Nam Tuyên phủ đều biết cả. Vì thế phủ chủ Dương Khánh còn lén lút hỏi qua ý tứ Tần Vi Vi, nếu như nàng chấp nhận y sẽ ra mặt mai mối, kết quả ngược lại bị Tần Vi Vi mỉa mai một câu nhàm chán, làm Dương Khánh không có được câu trả lời xác thực.
Quan hệ giữa Công Tôn Vũ và Tần Vi Vi rốt cục đến trình độ nào, ngay cả Dương Khánh cũng không biết rõ, dĩ nhiên là người ngoài không cách nào biết được.
Bất quá vừa nhận được tin linh thứu Tần Vi Vi đưa tới, y không hề chậm trễ chút nào, lập tức dẫn dắt thủ hạ khẩn cấp chạy tới.
Sợ Tần Vi Vi sơ suất, dọc trên đường đi y dùng tốc độ nhanh nhất không dám dừng lại chút nào, khẩn cấp chạy tới nhanh như điện chớp. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, dù là chạy mau hơn nữa vẫn không thể vượt qua Tần Vi Vi.
Thảm huống Đông Lai động trước mắt cũng làm cho Công Tôn Vũ thất kinh, ánh mắt rơi vào trên người Diêm Tu xốc xếch trong phế tích, lập tức điều khiển long câu vọt tới, giận dữ quát lớn:
- Đông Lai động ngươi làm ăn kiểu gì vậy, động chủ Miêu Nghị các ngươi ở nơi nào, vì sao bị người phá thành như vậy?
Tin tức Miêu Nghị ra đi đối với phần lớn người vẫn nằm trong trạng thái phong tỏa, y còn chưa biết Miêu Nghị không có ở đây.
Diêm Tu vẫn đang khóc thút thít, tự trách nói:
- Lão hủ vô năng!
- Một đám phế vật!
Công Tôn Vũ đập một thương vào đầu vai Diêm Tu, khiến cho lão phải quỵ một gối xuống giữa phế tích, lại chỉ thương vào ngực lão quát lớn lần nữa:
- Ta được hiệu lệnh sơn chủ tới, có thấy tung tích sơn chủ không?
Diêm Tu nghẹn ngào nấc một tiếng, xoay tay lại chỉ về phía phương hướng Tần Vi Vi truy kích:
- Sơn chủ đã dẫn quân đuổi theo địch chạy trốn.
- Phế vật vô dụng!
Công Tôn Vũ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không thèm dài dòng với loại phế vật này, quay đầu lại vung thương quát lớn:
- Đi!
Đám nhân mã Công Tôn Vũ không hề do dự, dưới sự dẫn dắt của y xông qua phế tích Đông Lai động, khẩn cấp đuổi về phương hướng Tần Vi Vi vừa đi.
Diêm Tu lại tung mình lên lưng long câu bắt đầu chạy nhanh vào trong rừng núi, ôm một chút hy vọng cuối cùng tìm kiếm khắp nơi, núi rừng không ngừng vang vọng tiếng kêu gọi:
- Thiên nhi... Tuyết nhi...
-----------
Lúc này Dương Khánh cũng đang trên đường khẩn cấp chạy tới Đông Lai động, cũng lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, không dừng lại chút nào.
Nhưng diện tích cả Nam Tuyên phủ lớn hơn quá nhiều so với diện tích một Trấn Hải sơn, tốc độ nhân mã tụ tập chắc chắn không nhanh bằng tốc độ tụ tập nhân mã của Trấn Hải sơn, Dương Khánh chỉ hội tụ được nhân mã hai sơn dọc trên đường đi.
Giữa đường chợt thấy một con linh thứu bay từ trên trời đáp xuống, rơi vào trên cánh tay của Thanh Mai, Thanh Mai nhanh chóng lấy ngọc điệp trong ống đồng dưới chân linh thứu, đưa cho Dương Khánh.
Dương Khánh xem qua tin tức trong ngọc điệp, sắc mặt trầm xuống, lập tức nghiền nát ngọc điệp thành phấn vụn. Không ra ngoài dự đoán của y, quả nhiên là đối phương có dự mưu hành động, bên Thường Bình phủ Chương Đức Thành đã có động tác không nhỏ.
Tin tức đến tay của Dương Khánh đã có chậm trễ về thời gian, Chương Đức Thành đã chuẩn bị kỹ càng từ trước cũng đã sắp tới địa điểm dự định, cũng tụ tập hơn phân nửa nhân mã, nhân mã những người khác cũng sẽ tới rất nhanh, đã dần dần tạo thành thế ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ đối thủ tự chui đầu vào lưới...
-----------
Động chủ Thanh Lâm động Mạnh Nghĩa Đức rút lui trước đó đã bố trí trạm canh ngầm rải rác dọc đường. Tin tức Tần Vi Vi đuổi theo Viên Chính Côn một mạch liên tục truyền về chỗ Mạnh Nghĩa Đức.
Mà bản thân Mạnh Nghĩa Đức đang ở bên người sơn chủ Đoạn Cát Thụy, không ngừng chuyển cáo tin tức truyền về cho Đoạn Cát Thụy, Tần Vi Vi đã bị dụ vào trong bẫy rập từng bước một.
Đang lúc này, đám người Đoạn Cát Thụy đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một đại đội nhân mã nhanh chóng vượt núi băng đèo dong ruổi tới.
Đoạn Cát Thụy lập tức giục ngựa quay đầu lại nghênh đón, dẫn dắt cả bọn nhảy xuống long câu chắp tay nói:
- Tham kiến phủ chủ.
Người tới chính là phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành dẫn đội tới, Đoạn Cát Thụy cũng có hơi bất ngờ, dường như phủ chủ đã tới sớm hơn dự định. Tần Vi Vi còn chưa chạy tới chỗ này, vì sao phủ chủ lại tới sớm như vậy?!
Y cũng còn chưa biết bên kia Dương Khánh đã lên đường sớm, chọc cho phủ chủ bên này thi hành kế hoạch sớm hơn, nên có hơi sai lệch.
- Tình huống hiện tại thế nào?
Chương Đức Thành hỏi thẳng.
- Không ra ngoài phủ chủ suy đoán, Tần Vi Vi sắp tiến vào bẫy rập chúng ta bày ra.
Đoạn Cát Thụy đáp.
- Xem ra Dương Khánh cũng sắp đến rồi, suy đoán Dương Khánh đến chỗ này nhiều lắm là chỉ có thể tập hợp nhân mã hai sơn, không đáng để lo.
Chương Đức Thành cười lạnh hai tiếng, quả quyết nói:
- Mai Ngọc, Thịnh Hoài Cương, Lâm Húc Thiên, Từ Tử Đạt!
- Có!
Bốn tên sơn chủ dưới quyền tiến lên lĩnh mệnh.
- Bốn người các ngươi dẫn dắt nhân mã dưới quyền đi tới phía trước hai mươi dặm, mai phục hai bên tả hữu trong núi. Dương Khánh không tới, các ngươi không nên lộ diện, đợi Dương Khánh xông vào, bốn người các ngươi lập tức cắt đứt đường lui của y, không cầu các ngươi giết chết Dương Khánh, chỉ cần diệt trừ vây cánh của y. Đến lúc đó Dương Khánh một thân một mình lọt vào vòng vây của ta, chỉ có một con đường chết.
- Dạ!
Bốn người lĩnh mệnh.
- Nhớ, Dương Khánh tính tình gian trá, rất có mưu lược, chỉ sợ sẽ phái người đi xung quanh tra xét, cho nên các ngươi phải mai phục xa ra, đừng để bị phát hiện.
- Đã hiểu.
Bốn người đáp ứng.
- Đoạn Cát Thụy, Lạc Vô Tình!
- Có!
Hai vị sơn chủ tiến lên lĩnh mệnh.
- Chuyện vây khốn Tần Vi Vi giao cho hai người các ngươi, dưới tình huống địch ít ta đông như vậy, nếu hai người các ngươi liên thủ còn để cho Tần Vi Vi chạy thoát, ta sẽ bắt các ngươi hỏi tội!
- Dạ!
- Nhớ kỹ, không được giết Tần Vi Vi, bằng không một người chết sẽ không cách nào dẫn dụ viện binh tiếp tục chạy tới liều chết, ngoài ra thuộc hạ của ả giết chết không tha! Đợi Dương Khánh chạy tới, Tần Vi Vi không còn giá trị lợi dụng, các ngươi có thể bắt thì bắt, không thể bắt thì lập tức tru diệt, sau đó hợp quân với ta cùng nhau tấn công Dương Khánh.
- Sau khi tru diệt Dương Khánh, lập tức hội quân đánh thẳng vào Nam Tuyên, dọc đường giết chết viện binh Dương Khánh tới sau, cần phải đánh một trận hoàn toàn bình định Nam Tuyên!
- Dạ!
Chúng sơn chủ ầm ầm lĩnh mệnh, ai nấy quay đầu lại dẫn nhân mã nhanh chóng đi chuẩn bị.
Ở đây mấy lộ sơn chủ mới vừa dẫn người rời đi không lâu, những lộ sơn chủ khác của Thường Bình phủ đã dẫn người khẩn cấp chạy tới, hội tụ ở bên người Chương Đức Thành chờ lệnh.
Đại chiến sắp tới...
Tục truyền người này một mực đeo đuổi sơn chủ Tần Vi Vi, chuyện này toàn bộ Nam Tuyên phủ đều biết cả. Vì thế phủ chủ Dương Khánh còn lén lút hỏi qua ý tứ Tần Vi Vi, nếu như nàng chấp nhận y sẽ ra mặt mai mối, kết quả ngược lại bị Tần Vi Vi mỉa mai một câu nhàm chán, làm Dương Khánh không có được câu trả lời xác thực.
Quan hệ giữa Công Tôn Vũ và Tần Vi Vi rốt cục đến trình độ nào, ngay cả Dương Khánh cũng không biết rõ, dĩ nhiên là người ngoài không cách nào biết được.
Bất quá vừa nhận được tin linh thứu Tần Vi Vi đưa tới, y không hề chậm trễ chút nào, lập tức dẫn dắt thủ hạ khẩn cấp chạy tới.
Sợ Tần Vi Vi sơ suất, dọc trên đường đi y dùng tốc độ nhanh nhất không dám dừng lại chút nào, khẩn cấp chạy tới nhanh như điện chớp. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, dù là chạy mau hơn nữa vẫn không thể vượt qua Tần Vi Vi.
Thảm huống Đông Lai động trước mắt cũng làm cho Công Tôn Vũ thất kinh, ánh mắt rơi vào trên người Diêm Tu xốc xếch trong phế tích, lập tức điều khiển long câu vọt tới, giận dữ quát lớn:
- Đông Lai động ngươi làm ăn kiểu gì vậy, động chủ Miêu Nghị các ngươi ở nơi nào, vì sao bị người phá thành như vậy?
Tin tức Miêu Nghị ra đi đối với phần lớn người vẫn nằm trong trạng thái phong tỏa, y còn chưa biết Miêu Nghị không có ở đây.
Diêm Tu vẫn đang khóc thút thít, tự trách nói:
- Lão hủ vô năng!
- Một đám phế vật!
Công Tôn Vũ đập một thương vào đầu vai Diêm Tu, khiến cho lão phải quỵ một gối xuống giữa phế tích, lại chỉ thương vào ngực lão quát lớn lần nữa:
- Ta được hiệu lệnh sơn chủ tới, có thấy tung tích sơn chủ không?
Diêm Tu nghẹn ngào nấc một tiếng, xoay tay lại chỉ về phía phương hướng Tần Vi Vi truy kích:
- Sơn chủ đã dẫn quân đuổi theo địch chạy trốn.
- Phế vật vô dụng!
Công Tôn Vũ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không thèm dài dòng với loại phế vật này, quay đầu lại vung thương quát lớn:
- Đi!
Đám nhân mã Công Tôn Vũ không hề do dự, dưới sự dẫn dắt của y xông qua phế tích Đông Lai động, khẩn cấp đuổi về phương hướng Tần Vi Vi vừa đi.
Diêm Tu lại tung mình lên lưng long câu bắt đầu chạy nhanh vào trong rừng núi, ôm một chút hy vọng cuối cùng tìm kiếm khắp nơi, núi rừng không ngừng vang vọng tiếng kêu gọi:
- Thiên nhi... Tuyết nhi...
-----------
Lúc này Dương Khánh cũng đang trên đường khẩn cấp chạy tới Đông Lai động, cũng lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, không dừng lại chút nào.
Nhưng diện tích cả Nam Tuyên phủ lớn hơn quá nhiều so với diện tích một Trấn Hải sơn, tốc độ nhân mã tụ tập chắc chắn không nhanh bằng tốc độ tụ tập nhân mã của Trấn Hải sơn, Dương Khánh chỉ hội tụ được nhân mã hai sơn dọc trên đường đi.
Giữa đường chợt thấy một con linh thứu bay từ trên trời đáp xuống, rơi vào trên cánh tay của Thanh Mai, Thanh Mai nhanh chóng lấy ngọc điệp trong ống đồng dưới chân linh thứu, đưa cho Dương Khánh.
Dương Khánh xem qua tin tức trong ngọc điệp, sắc mặt trầm xuống, lập tức nghiền nát ngọc điệp thành phấn vụn. Không ra ngoài dự đoán của y, quả nhiên là đối phương có dự mưu hành động, bên Thường Bình phủ Chương Đức Thành đã có động tác không nhỏ.
Tin tức đến tay của Dương Khánh đã có chậm trễ về thời gian, Chương Đức Thành đã chuẩn bị kỹ càng từ trước cũng đã sắp tới địa điểm dự định, cũng tụ tập hơn phân nửa nhân mã, nhân mã những người khác cũng sẽ tới rất nhanh, đã dần dần tạo thành thế ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ đối thủ tự chui đầu vào lưới...
-----------
Động chủ Thanh Lâm động Mạnh Nghĩa Đức rút lui trước đó đã bố trí trạm canh ngầm rải rác dọc đường. Tin tức Tần Vi Vi đuổi theo Viên Chính Côn một mạch liên tục truyền về chỗ Mạnh Nghĩa Đức.
Mà bản thân Mạnh Nghĩa Đức đang ở bên người sơn chủ Đoạn Cát Thụy, không ngừng chuyển cáo tin tức truyền về cho Đoạn Cát Thụy, Tần Vi Vi đã bị dụ vào trong bẫy rập từng bước một.
Đang lúc này, đám người Đoạn Cát Thụy đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một đại đội nhân mã nhanh chóng vượt núi băng đèo dong ruổi tới.
Đoạn Cát Thụy lập tức giục ngựa quay đầu lại nghênh đón, dẫn dắt cả bọn nhảy xuống long câu chắp tay nói:
- Tham kiến phủ chủ.
Người tới chính là phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành dẫn đội tới, Đoạn Cát Thụy cũng có hơi bất ngờ, dường như phủ chủ đã tới sớm hơn dự định. Tần Vi Vi còn chưa chạy tới chỗ này, vì sao phủ chủ lại tới sớm như vậy?!
Y cũng còn chưa biết bên kia Dương Khánh đã lên đường sớm, chọc cho phủ chủ bên này thi hành kế hoạch sớm hơn, nên có hơi sai lệch.
- Tình huống hiện tại thế nào?
Chương Đức Thành hỏi thẳng.
- Không ra ngoài phủ chủ suy đoán, Tần Vi Vi sắp tiến vào bẫy rập chúng ta bày ra.
Đoạn Cát Thụy đáp.
- Xem ra Dương Khánh cũng sắp đến rồi, suy đoán Dương Khánh đến chỗ này nhiều lắm là chỉ có thể tập hợp nhân mã hai sơn, không đáng để lo.
Chương Đức Thành cười lạnh hai tiếng, quả quyết nói:
- Mai Ngọc, Thịnh Hoài Cương, Lâm Húc Thiên, Từ Tử Đạt!
- Có!
Bốn tên sơn chủ dưới quyền tiến lên lĩnh mệnh.
- Bốn người các ngươi dẫn dắt nhân mã dưới quyền đi tới phía trước hai mươi dặm, mai phục hai bên tả hữu trong núi. Dương Khánh không tới, các ngươi không nên lộ diện, đợi Dương Khánh xông vào, bốn người các ngươi lập tức cắt đứt đường lui của y, không cầu các ngươi giết chết Dương Khánh, chỉ cần diệt trừ vây cánh của y. Đến lúc đó Dương Khánh một thân một mình lọt vào vòng vây của ta, chỉ có một con đường chết.
- Dạ!
Bốn người lĩnh mệnh.
- Nhớ, Dương Khánh tính tình gian trá, rất có mưu lược, chỉ sợ sẽ phái người đi xung quanh tra xét, cho nên các ngươi phải mai phục xa ra, đừng để bị phát hiện.
- Đã hiểu.
Bốn người đáp ứng.
- Đoạn Cát Thụy, Lạc Vô Tình!
- Có!
Hai vị sơn chủ tiến lên lĩnh mệnh.
- Chuyện vây khốn Tần Vi Vi giao cho hai người các ngươi, dưới tình huống địch ít ta đông như vậy, nếu hai người các ngươi liên thủ còn để cho Tần Vi Vi chạy thoát, ta sẽ bắt các ngươi hỏi tội!
- Dạ!
- Nhớ kỹ, không được giết Tần Vi Vi, bằng không một người chết sẽ không cách nào dẫn dụ viện binh tiếp tục chạy tới liều chết, ngoài ra thuộc hạ của ả giết chết không tha! Đợi Dương Khánh chạy tới, Tần Vi Vi không còn giá trị lợi dụng, các ngươi có thể bắt thì bắt, không thể bắt thì lập tức tru diệt, sau đó hợp quân với ta cùng nhau tấn công Dương Khánh.
- Sau khi tru diệt Dương Khánh, lập tức hội quân đánh thẳng vào Nam Tuyên, dọc đường giết chết viện binh Dương Khánh tới sau, cần phải đánh một trận hoàn toàn bình định Nam Tuyên!
- Dạ!
Chúng sơn chủ ầm ầm lĩnh mệnh, ai nấy quay đầu lại dẫn nhân mã nhanh chóng đi chuẩn bị.
Ở đây mấy lộ sơn chủ mới vừa dẫn người rời đi không lâu, những lộ sơn chủ khác của Thường Bình phủ đã dẫn người khẩn cấp chạy tới, hội tụ ở bên người Chương Đức Thành chờ lệnh.
Đại chiến sắp tới...
Bình luận facebook