Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Nhưng thực lực hai bên chênh lệch thật sự là quá mức cách xa, hai vị sơn chủ Đoạn Cát Thụy cùng Lạc Vô Tình tu vi Thanh Liên nhất phẩm ở trên sườn núi xem cuộc chiến còn chưa xuất thủ, năm vị động chủ Tần Vi Vi mang tới đã nhất nhất bị giết chết. Thủ hạ gần bảy mươi người không còn một người nào may mắn còn sống sót, chỉ còn lại một mình Tần Vi Vi được sống bị trêu chọc chơi đùa, tiếp tục dùng nàng để hấp dẫn viện binh.
Đoạn Cát Thụy và Lạc Vô Tình cũng tổn thất gần hai mươi tên thủ hạ.
Đã tiêu diệt hết thủ hạ của Tần Vi Vi, hai vị sơn chủ xem cuộc chiến vung tay lên. Trừ tám vị động chủ vây quanh Tần Vi Vi tiếp tục ở lại tại chỗ trêu chọc nàng ra, những người khác lập tức thu binh, nấp vào hai bên cánh rừng.
Lúc Công Tôn Vũ dẫn đầu chạy tới thấy Tần Vi Vi bi thảm như vậy, có thể nói là hai mắt muốn rách, không chút do dự phất tay rống giận:
- Giết!
Y dẫn theo thuộc hạ từ xa nhanh chóng vọt tới.
Tần Vi Vi thấy vậy đau đớn la lên:
- Công Tôn Vũ, mau rút lui, có mai phục!
Công Tôn Vũ ngẩn ra nhưng vẫn dẫn người tiếp tục vọt tới, ý đồ cướp Tần Vi Vi bỏ chạy.
Kết quả có thể tưởng tượng được, hai bên núi rừng lập tức tuôn ra hơn trăm người, lại giam Công Tôn Vũ vào trong.
Mắt thấy ôm cây đợi thỏ hiệu quả không tệ, nhân mã phe địch ngã xuống từng người một, phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành nơi xa xem cuộc chiến không nhịn được cười ha hả.
Bất quá vào lúc này, động chủ Vạn Linh động Uông Hải, động chủ Tín Dương động Lý Hữu Tiền, động chủ Bàn Vân động Trương Ngọc Nương dưới quyền Tần Vi Vi đã dẫn dắt nhân mã ba động dắt tay nhau chạy tới.
Công Tôn Vũ Thân lâm hiểm cảnh vui mừng hô to:
- Mau mau tới giúp bọn ta phá vòng vây!
Ba vị động chủ này toàn là người cũ bên cạnh Dương Khánh, cũng có thể nói đều là tâm phúc của Dương Khánh, phái đến dưới quyền Tần Vi Vi nhậm chức chính là vì thời khắc mấu chốt có thể giúp cho nàng một tay.
Mắt thấy Tần Vi Vi nguy cấp, tự nhiên ba người không thể ngồi yên không lý đến, lập tức tạo trận hình chữ Phẩm đánh tới, dẫn dắt chúng thủ hạ như một lưỡi dao sắc bén xông thẳng vào.
Đoạn Cát Thụy vung tay lên, trên trăm tu sĩ vây khốn Tần Vi Vi lập tức mở ra một con đường, chủ động cho bọn Uông Hải tiến vào.
Chờ ba vị động chủ dẫn dắt người vào, con đường kia lập tức khép lại.
Một bên Lạc Vô Tình phất tay quát:
- Giết!
Hai bên núi rừng lại lao ra hơn trăm người, nhân mã hai sơn lần nữa liên thủ vây công, trong nháy mắt giết người của Trấn Hải sơn tơi bời hoa lá.
Tần Vi Vi bi phẫn vô cùng, biết sợ là Trấn Hải sơn phải chết hết toàn quân.
Công Tôn Vũ cũng không thẹn được xưng đệ nhất cao thủ Trấn Hải sơn, hộ vệ bên người Tần Vi Vi lượn vòng quanh vung thương chém giết, ép cho địch nhân không có cách nào đến gần.
Uông Hải, Lý Hữu Tiền, Trương Ngọc Nương cũng nhanh chóng vọt tới, cùng Công Tôn Vũ vây quanh Tần Vi Vi bảo vệ tầng tầng.
Mấy người bọn họ không hổ là thủ hạ cũ của Dương Khánh, đến lúc này vẫn muốn che chở Tần Vi Vi liều mạng xông ra vòng vây, nhưng số người bao vây bọn họ thật sự quá đông, đi vào thì dễ dàng, muốn rời đi cơ hồ không thể nào.
Bất quá lại tạo ra cơ hội cho Tần Vi Vi, nàng được rảnh tay lập tức lấy cung tên từ bên trong nhẫn trữ vật ra, một mình đứng ở chính giữa nhanh chóng kéo cung bắn tên. Thanh âm vèo vèo không ngừng phát ra từ trong tay nàng, liên châu tiễn bắn cấp tốc, hóa giải nguy cơ giúp thủ hạ mình, trong ngoài liên thủ, trong lúc nhất thời lại ép địch nhân ở chung quanh không cách nào đến gần.
Nhưng nàng vốn thân bị trọng thương, thêm vào đó pháp lực tiêu hao cực lớn, cơ hồ mỗi lần rót pháp lực vào bắn ra một tên là có một tia máu từ khóe miệng rỉ ra, thân hình có thể nói là lảo đảo muốn ngã. Vì cắn răng liều mạng cứng rắn chống đỡ, suy đoán bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống...
-----------
Bông tuyết phiêu linh rơi lả tả, nhưng tuyết không lớn lắm.
Miêu Nghị cùng Diêm Tu trước sau xông lên đồi nhanh chóng dừng lại, tình hình phía trước khiến cho hai người lấy làm kinh hãi.
Không cần quá thông minh, sự thật đang ở trước mắt, hai người đều nhìn ra đám người Tần Vi Vi thân hãm trùng vây trúng kế, rõ ràng không phải là chuyện Viên Chính Côn dẫn dắt thuộc hạ tấn công Đông Lai động.
- Diêm Tu, lão ở lại chỗ này chuẩn bị tiếp ứng, nếu như ta không về được, lão lập tức rời đi nơi này bỏ chạy trối chết!
Miêu Nghị chậm rãi nhấc Nghịch Lân thương trong tay lên.
Diêm Tu giật mình kinh hãi, cao giọng khuyên nhủ:
- Động chủ, đối phương người đông thế mạnh, ngài đi cũng vô ích, huống chi Tần Vi Vi vẫn có thành kiến gay gắt với ngài, vì sao phải tìm cái chết vô nghĩa, chúng ta trở về tìm phủ chủ đi!
Miêu Nghị mím môi lắc đầu nói:
- Mặc dù ta hận không được thấy tiện nhân Tần Vi Vi đi chết, nhưng Dương Khánh đối xử ta không tệ, ta không thể nào trơ mắt nhìn nữ nhi của y nguy trong sớm tối mà không quản.
- Động chủ...
Diêm Tu gấp gáp, còn muốn khuyên nhủ tiếp.
Nhưng Miêu Nghị đã phất tay ngăn lại:
- Tuy Miêu Nghị ta xuất thân là tên đồ tể ngoài đường ngoài chợ, nhưng cũng hiểu một đạo lý, đại trượng phu có điều nên làm có điều không nên làm. Dương Khánh luôn luôn đối xử với ta rất tốt, kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, hôm nay chính là lúc báo ân.
Cách đó không xa, Yêu Nhược Tiên xuất hiện ở phía dưới một cây đại thụ ẩn núp không biết lúc nào, không biết nghe được những gì, chậm rãi quay đầu lại kinh ngạc nhìn chăm chú về phía Miêu Nghị.
- Động chủ!
Diêm Tu khó khăn thốt ra một tiếng, chỉ cảm thấy sau khi nghe lời của Miêu Nghị nhiệt huyết sôi trào, ngực dồn dập phập phồng, kích động nói:
- Thuộc hạ nguyện theo động chủ dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng!
Đây là muốn theo Miêu Nghị cùng đi chịu chết.
- Diêm Tu! Chẳng lẽ ta chỉ huy lão không được?!
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn lão.
Diêm Tu cắn răng ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị vung lên chỉ về phía trước, Hắc Thán lập tức vọt tới giống như mũi tên rời cung.
Chiến giáp dữ tợn trên người Hắc Thán dần dần hiện lên bảo quang màu trắng, hòa làm một thể cùng bảo quang hiện lên trên người Miêu Nghị, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh.
Một người một long câu vung thương cấp tốc chạy tới, khiến cho Đoạn Cát Thụy cùng Lạc Vô Tình giữa sườn núi xem cuộc chiến chỉ huy nhất tề quay đầu nhìn lại.
Hai người có hơi bị giật mình, còn cho là mình nhìn lầm rồi, không biết là vật cỡi nhà ai cũng mặc một thân pháp bảo chiến giáp.
Người có trang bị sang trọng như vậy xuất hiện, lúc đầu hai người còn tưởng là Dương Khánh tới, mở pháp nhãn ra nhìn kỹ mới phát hiện không phải.
Nhưng khí thế của một người một long câu này thật là kinh người, làm hai người cũng lo lắng là cao thủ nào đó đột nhiên chạy tới, không dám khinh thường xuất động chặn lại.
Đoạn Cát Thụy lớn tiếng quát hỏi:
- Người tới là ai?
Không ít tu sĩ đang vây Tần Vi Vi cũng cả kinh quay đầu nhìn lại.
Đoạn Cát Thụy và Lạc Vô Tình cũng tổn thất gần hai mươi tên thủ hạ.
Đã tiêu diệt hết thủ hạ của Tần Vi Vi, hai vị sơn chủ xem cuộc chiến vung tay lên. Trừ tám vị động chủ vây quanh Tần Vi Vi tiếp tục ở lại tại chỗ trêu chọc nàng ra, những người khác lập tức thu binh, nấp vào hai bên cánh rừng.
Lúc Công Tôn Vũ dẫn đầu chạy tới thấy Tần Vi Vi bi thảm như vậy, có thể nói là hai mắt muốn rách, không chút do dự phất tay rống giận:
- Giết!
Y dẫn theo thuộc hạ từ xa nhanh chóng vọt tới.
Tần Vi Vi thấy vậy đau đớn la lên:
- Công Tôn Vũ, mau rút lui, có mai phục!
Công Tôn Vũ ngẩn ra nhưng vẫn dẫn người tiếp tục vọt tới, ý đồ cướp Tần Vi Vi bỏ chạy.
Kết quả có thể tưởng tượng được, hai bên núi rừng lập tức tuôn ra hơn trăm người, lại giam Công Tôn Vũ vào trong.
Mắt thấy ôm cây đợi thỏ hiệu quả không tệ, nhân mã phe địch ngã xuống từng người một, phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành nơi xa xem cuộc chiến không nhịn được cười ha hả.
Bất quá vào lúc này, động chủ Vạn Linh động Uông Hải, động chủ Tín Dương động Lý Hữu Tiền, động chủ Bàn Vân động Trương Ngọc Nương dưới quyền Tần Vi Vi đã dẫn dắt nhân mã ba động dắt tay nhau chạy tới.
Công Tôn Vũ Thân lâm hiểm cảnh vui mừng hô to:
- Mau mau tới giúp bọn ta phá vòng vây!
Ba vị động chủ này toàn là người cũ bên cạnh Dương Khánh, cũng có thể nói đều là tâm phúc của Dương Khánh, phái đến dưới quyền Tần Vi Vi nhậm chức chính là vì thời khắc mấu chốt có thể giúp cho nàng một tay.
Mắt thấy Tần Vi Vi nguy cấp, tự nhiên ba người không thể ngồi yên không lý đến, lập tức tạo trận hình chữ Phẩm đánh tới, dẫn dắt chúng thủ hạ như một lưỡi dao sắc bén xông thẳng vào.
Đoạn Cát Thụy vung tay lên, trên trăm tu sĩ vây khốn Tần Vi Vi lập tức mở ra một con đường, chủ động cho bọn Uông Hải tiến vào.
Chờ ba vị động chủ dẫn dắt người vào, con đường kia lập tức khép lại.
Một bên Lạc Vô Tình phất tay quát:
- Giết!
Hai bên núi rừng lại lao ra hơn trăm người, nhân mã hai sơn lần nữa liên thủ vây công, trong nháy mắt giết người của Trấn Hải sơn tơi bời hoa lá.
Tần Vi Vi bi phẫn vô cùng, biết sợ là Trấn Hải sơn phải chết hết toàn quân.
Công Tôn Vũ cũng không thẹn được xưng đệ nhất cao thủ Trấn Hải sơn, hộ vệ bên người Tần Vi Vi lượn vòng quanh vung thương chém giết, ép cho địch nhân không có cách nào đến gần.
Uông Hải, Lý Hữu Tiền, Trương Ngọc Nương cũng nhanh chóng vọt tới, cùng Công Tôn Vũ vây quanh Tần Vi Vi bảo vệ tầng tầng.
Mấy người bọn họ không hổ là thủ hạ cũ của Dương Khánh, đến lúc này vẫn muốn che chở Tần Vi Vi liều mạng xông ra vòng vây, nhưng số người bao vây bọn họ thật sự quá đông, đi vào thì dễ dàng, muốn rời đi cơ hồ không thể nào.
Bất quá lại tạo ra cơ hội cho Tần Vi Vi, nàng được rảnh tay lập tức lấy cung tên từ bên trong nhẫn trữ vật ra, một mình đứng ở chính giữa nhanh chóng kéo cung bắn tên. Thanh âm vèo vèo không ngừng phát ra từ trong tay nàng, liên châu tiễn bắn cấp tốc, hóa giải nguy cơ giúp thủ hạ mình, trong ngoài liên thủ, trong lúc nhất thời lại ép địch nhân ở chung quanh không cách nào đến gần.
Nhưng nàng vốn thân bị trọng thương, thêm vào đó pháp lực tiêu hao cực lớn, cơ hồ mỗi lần rót pháp lực vào bắn ra một tên là có một tia máu từ khóe miệng rỉ ra, thân hình có thể nói là lảo đảo muốn ngã. Vì cắn răng liều mạng cứng rắn chống đỡ, suy đoán bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống...
-----------
Bông tuyết phiêu linh rơi lả tả, nhưng tuyết không lớn lắm.
Miêu Nghị cùng Diêm Tu trước sau xông lên đồi nhanh chóng dừng lại, tình hình phía trước khiến cho hai người lấy làm kinh hãi.
Không cần quá thông minh, sự thật đang ở trước mắt, hai người đều nhìn ra đám người Tần Vi Vi thân hãm trùng vây trúng kế, rõ ràng không phải là chuyện Viên Chính Côn dẫn dắt thuộc hạ tấn công Đông Lai động.
- Diêm Tu, lão ở lại chỗ này chuẩn bị tiếp ứng, nếu như ta không về được, lão lập tức rời đi nơi này bỏ chạy trối chết!
Miêu Nghị chậm rãi nhấc Nghịch Lân thương trong tay lên.
Diêm Tu giật mình kinh hãi, cao giọng khuyên nhủ:
- Động chủ, đối phương người đông thế mạnh, ngài đi cũng vô ích, huống chi Tần Vi Vi vẫn có thành kiến gay gắt với ngài, vì sao phải tìm cái chết vô nghĩa, chúng ta trở về tìm phủ chủ đi!
Miêu Nghị mím môi lắc đầu nói:
- Mặc dù ta hận không được thấy tiện nhân Tần Vi Vi đi chết, nhưng Dương Khánh đối xử ta không tệ, ta không thể nào trơ mắt nhìn nữ nhi của y nguy trong sớm tối mà không quản.
- Động chủ...
Diêm Tu gấp gáp, còn muốn khuyên nhủ tiếp.
Nhưng Miêu Nghị đã phất tay ngăn lại:
- Tuy Miêu Nghị ta xuất thân là tên đồ tể ngoài đường ngoài chợ, nhưng cũng hiểu một đạo lý, đại trượng phu có điều nên làm có điều không nên làm. Dương Khánh luôn luôn đối xử với ta rất tốt, kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, hôm nay chính là lúc báo ân.
Cách đó không xa, Yêu Nhược Tiên xuất hiện ở phía dưới một cây đại thụ ẩn núp không biết lúc nào, không biết nghe được những gì, chậm rãi quay đầu lại kinh ngạc nhìn chăm chú về phía Miêu Nghị.
- Động chủ!
Diêm Tu khó khăn thốt ra một tiếng, chỉ cảm thấy sau khi nghe lời của Miêu Nghị nhiệt huyết sôi trào, ngực dồn dập phập phồng, kích động nói:
- Thuộc hạ nguyện theo động chủ dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng!
Đây là muốn theo Miêu Nghị cùng đi chịu chết.
- Diêm Tu! Chẳng lẽ ta chỉ huy lão không được?!
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn lão.
Diêm Tu cắn răng ôm quyền nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Nghịch Lân thương trong tay Miêu Nghị vung lên chỉ về phía trước, Hắc Thán lập tức vọt tới giống như mũi tên rời cung.
Chiến giáp dữ tợn trên người Hắc Thán dần dần hiện lên bảo quang màu trắng, hòa làm một thể cùng bảo quang hiện lên trên người Miêu Nghị, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh.
Một người một long câu vung thương cấp tốc chạy tới, khiến cho Đoạn Cát Thụy cùng Lạc Vô Tình giữa sườn núi xem cuộc chiến chỉ huy nhất tề quay đầu nhìn lại.
Hai người có hơi bị giật mình, còn cho là mình nhìn lầm rồi, không biết là vật cỡi nhà ai cũng mặc một thân pháp bảo chiến giáp.
Người có trang bị sang trọng như vậy xuất hiện, lúc đầu hai người còn tưởng là Dương Khánh tới, mở pháp nhãn ra nhìn kỹ mới phát hiện không phải.
Nhưng khí thế của một người một long câu này thật là kinh người, làm hai người cũng lo lắng là cao thủ nào đó đột nhiên chạy tới, không dám khinh thường xuất động chặn lại.
Đoạn Cát Thụy lớn tiếng quát hỏi:
- Người tới là ai?
Không ít tu sĩ đang vây Tần Vi Vi cũng cả kinh quay đầu nhìn lại.
Bình luận facebook