Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Đầu thương ba cạnh Nghịch Lân thương chỉ về phía Hùng Khiếu, Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Đây là ngươi đang cố ý làm khó dễ ta!
Diêm Tu trên lưng có một vết thương đầm đìa máu nhanh chóng giục long câu chạy tới, tay cầm hai lưỡi búa to, dây xích ở cán búa quấn vào hai cánh tay, bày ra dáng vẻ cùng nhau tiến thoái đồng sinh cộng tử với Miêu Nghị.
Trận chiến này có thể nói là lão dũng mãnh giết địch, nhưng nếu không nhờ có đôi pháp bảo Miêu Nghị đưa cho trợ uy, có thể mới vừa rồi đã bỏ mạng.
Cho dù là lão kịp thời chạy tới, nhưng so với đám nhân mã dưới quyền Hùng Khiếu, một động chủ chỉ còn lại một thủ hạ dưới quyền như Miêu Nghị thoạt nhìn có vẻ cô độc đáng thương.
Làm khó dễ ngươi? Hùng Khiếu cười lạnh một tiếng, liếc Miêu Nghị trên dưới một cái, lộ vẻ coi thường, dường như đang nói, chỉ bằng ngươi cũng đáng để ta làm khó sao:
- Là chính ngươi suy nghĩ quá nhiều, ta nói ta muốn bổ sung nhân thủ, ngươi không nên suy nghĩ lung tung, ta cũng không có biện pháp.
Nhưng trên thực tế chính là y đang cố ý làm khó dễ Miêu Nghị, nếu không phải thấy Miêu Nghị không giết ba người này không được, y cũng không đích thân ra mặt ngăn trở. Chỉ là y căm thù Miêu Nghị, nhớ lại trước kia y bị Miêu Nghị mắng là lão tặc nhiều lần trước mặt mọi người, có thể nói mất hết thể diện, có cơ hội tự nhiên phải đáp trả lại.
Môi Miêu Nghị giật giật mấy cái, thương chỉ ba người Viên Chính Côn đang run sợ trong lòng:
- Ba người bọn chúng làm chuyện ác, táng tận thiên lương ở Đông Lai động ta, ta sẽ không bỏ qua cho chúng, tốt nhất ngươi hãy giao chúng cho ta!
Ý nói là, nếu không giao người đừng trách ta không khách sáo!
Một động chủ đối mặt một sơn chủ, có thể nói là không khách sáo chút nào, không nể mặt chút nào.
Thủ hạ của Hùng Khiếu ngơ ngác nhìn nhau, ân oán giữa Miêu Nghị và Hùng Khiếu đã sớm truyền ra ở Nam Tuyên phủ, có thể nói mọi người đều biết, đoán chừng là vị Miêu động chủ này coi thường Hùng sơn chủ nhất trong toàn Nam Tuyên phủ.
Mọi người cũng không tiện nói gì, một bên là sơn chủ của mình, mà bên kia Miêu đại động chủ cũng là tâm phúc của phủ chủ Dương Khánh, sơn chủ Hùng Khiếu không lên tiếng, bọn họ cũng không giúp bên nào cả.
Hùng Khiếu hừ lạnh nói:
- Ba người bọn họ đã là người của Thiếu Thái sơn ta, không thể để cho bất cứ ai muốn làm gì thì làm. Không giao họ cho ngươi, ngươi muốn thế nào?
Miêu Nghị nổi giận, vung thương chỉ một cái:
- Hùng Khiếu lão tặc, có dám quyết một trận tử chiến với ta chăng?
Có một thân pháp bảo chiến giáp, hiện tại hắn không sợ tu sĩ Thanh Liên trở xuống.
Người ta đây là chỉ danh muốn đơn đả độc đấu với mình, Hùng Khiếu há chịu tỏ ra yếu thế, bèn hoành đao nơi tay:
- Chẳng lẽ ta sợ ngươi sao, đây chính là ngươi tự tìm, đao trong tay Hùng mỗ không có mắt, xảy ra chuyện gì cũng đừng oán ta!
Y đang không tìm được cơ hội thích hợp hạ sát thủ, hôm nay đối phương tự đưa lên tới cửa, có thể nói cầu còn không được.
Hai người song song cưỡi ngựa sang một bên, dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu.
Thế nhưng tiếng rống của Miêu Nghị đã gây ra chú ý của người khác, chỉ thấy Dương Khánh chạy tới gầm lên:
- Dừng tay cho ta!
Lưu Cảnh Thiên cũng theo bên cạnh Dương Khánh đi tới, có vẻ hiếu kỳ quan sát, chẳng lẽ là nội đấu?!
Tần Vi Vi từ xa liếc mắt nhìn lại, vừa nhìn hai oan gia kia đang kiếm tuốt cung giương cũng biết đã xảy ra chuyện. Nàng tạm thời ngừng chuyện đang làm lại, dẫn dắt Công Tôn Vũ, Lý Hữu Tiền cùng Trương Ngọc Nương chạy tới. Thủ hạ của mình đang đối kháng với Hùng Khiếu, nàng không thể bỏ mặc không để ý tới.
Dương Khánh dẫn theo Lưu Cảnh Thiên vọt tới, trong tay xách theo thủ cấp Chương Đức Thành, dừng lại ở giữa Miêu Nghị và Hùng Khiếu, nhìn hai người hai bên:
- Hai người các ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị lập tức chỉ về phía ba người Viên Chính Côn nấp trong đám nhân mã Hùng Khiếu:
- Ba tên súc sinh này thật là táng tận thiên lương, gian dâm cướp phá Đông Lai động ta, sau khi vũ nhục mười mấy tên thị nữ còn không chịu bỏ qua cho, treo thân thể lõa lồ của họ lên xà đại điện. Nếu hôm nay không giết chết ba tên súc sinh này, khó tiêu trừ mối hận trong lòng ta!
Diêm Tu nhìn chằm chằm đám người Viên Chính Côn, cũng hận không thể bằm thây bọn họ thành muôn mảnh, giữa lão vào Viên Chính Côn không chỉ có thù ở Đông Lai động…
Tần Vi Vi dừng lại bên cạnh cũng lạnh lùng nhìn bọn Viên Chính Côn, tự nhiên nàng biết bọn chúng đã làm chuyện tốt gì ở Đông Lai động.
Nhưng Hùng Khiếu cũng già mồm xảo biện:
- Nếu nói như ngươi, phải chăng là hàng binh hôm nay đều đáng chết cả hay sao!? Bọn họ đã đầu hàng tự nhiên ta phải đứng ra can thiệp, nếu ngươi có bản lãnh sao không giết bọn họ trước khi đầu hàng, ta sẽ không nói nửa lời.
Sau đó y lại quay sang ôm quyền nói với Dương Khánh:
- Phủ chủ, ba người này đã đầu hàng thuộc hạ trước, đã trở thành người của Thiếu Thái sơn, Miêu Nghị lại muốn xông lên giết, đây là đạo lý gì?
- Cẩu tặc!
Miêu Nghị vung thương giận quát:
- Đừng cưỡng từ đoạt lý, rõ ràng là ngươi thấy ta đuổi giết ba người bọn chúng mới cố ý ngăn lại! Ngươi có giỏi để cho ba người bọn chúng đi ra đánh với ta, để xem ta có bản lãnh đánh cho chúng thành bánh thịt hay không!
Lại mắng cẩu tặc ư? Hùng Khiếu cũng nổi giận, lúc trước ở bên ngoài Nam Tuyên phủ là y đuối lý, bị Miêu Nghị mắng chửi cũng chỉ có thể chịu đựng, hôm nay không những trước mặt của mọi người, còn có người của Vạn Hưng phủ có mặt tại trường, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, lúc này quơ đao chỉ tới:
- Chó điên miệng mồm dơ bẩn, nếu không thốt lời sạch sẽ đừng trách ta không khách sáo!
Hai người đã thật sự đùng đùng nổi giận, chỉ là Dương Khánh đứng ở giữa nên có chút trở ngại, bằng không đã xông vào đánh giết với nhau.
Sau đó những người chạy tới phát hiện Miêu đại động chủ quá trâu bò, lại dám một mình đấu với Hùng Khiếu, ai ai cũng muốn xem náo nhiệt.
Dám tranh chấp nội bộ ngay trước mặt người ngoài! Dương Khánh trừng mắt một cái, tức giận thét:
- Tất cả im miệng cho ta!
Hai người đều nhìn Dương Khánh, thấy phủ chủ nổi giận đều hậm hực chậm rãi buông vũ khí xuống, không dám lỗ mãng nữa.
Toàn bộ Nam Tuyên phủ cũng chỉ có Dương Khánh có thể làm cho Miêu Nghị ngoan ngoãn, chỉ cần Dương Khánh hơi buông lỏng một chút, Miêu Nghị đã dám kéo người chạy đi Tinh Tú Hải, không coi Tần Vi Vi ra gì. Thử hỏi ngay cả sơn chủ của mình Tần Vi Vi, hắn còn không coi ra gì, há có thể coi trọng Hùng Khiếu?!
Dương Khánh nhìn hai vị thủ hạ tâm phúc toàn thân nhuốm máu này, cả hai đều tắm máu giết địch, có thể thấy được cả hai dũng võ tới mức nào. Hơn nữa hai vị này đều lập được công lớn, nếu không có Miêu Nghị liều mạng cứu ra Tần Vi Vi phá hư kế hoạch của Chương Đức Thành, hiện tại còn chưa biết là tình huống thế nào. Nếu không có Hùng Khiếu một mình mạo hiểm nghĩ hết biện pháp lừa gạt quân Lưu Cảnh Thiên phối hợp, trận chiến này cũng sẽ không thể nào đại thắng.
- Đây là ngươi đang cố ý làm khó dễ ta!
Diêm Tu trên lưng có một vết thương đầm đìa máu nhanh chóng giục long câu chạy tới, tay cầm hai lưỡi búa to, dây xích ở cán búa quấn vào hai cánh tay, bày ra dáng vẻ cùng nhau tiến thoái đồng sinh cộng tử với Miêu Nghị.
Trận chiến này có thể nói là lão dũng mãnh giết địch, nhưng nếu không nhờ có đôi pháp bảo Miêu Nghị đưa cho trợ uy, có thể mới vừa rồi đã bỏ mạng.
Cho dù là lão kịp thời chạy tới, nhưng so với đám nhân mã dưới quyền Hùng Khiếu, một động chủ chỉ còn lại một thủ hạ dưới quyền như Miêu Nghị thoạt nhìn có vẻ cô độc đáng thương.
Làm khó dễ ngươi? Hùng Khiếu cười lạnh một tiếng, liếc Miêu Nghị trên dưới một cái, lộ vẻ coi thường, dường như đang nói, chỉ bằng ngươi cũng đáng để ta làm khó sao:
- Là chính ngươi suy nghĩ quá nhiều, ta nói ta muốn bổ sung nhân thủ, ngươi không nên suy nghĩ lung tung, ta cũng không có biện pháp.
Nhưng trên thực tế chính là y đang cố ý làm khó dễ Miêu Nghị, nếu không phải thấy Miêu Nghị không giết ba người này không được, y cũng không đích thân ra mặt ngăn trở. Chỉ là y căm thù Miêu Nghị, nhớ lại trước kia y bị Miêu Nghị mắng là lão tặc nhiều lần trước mặt mọi người, có thể nói mất hết thể diện, có cơ hội tự nhiên phải đáp trả lại.
Môi Miêu Nghị giật giật mấy cái, thương chỉ ba người Viên Chính Côn đang run sợ trong lòng:
- Ba người bọn chúng làm chuyện ác, táng tận thiên lương ở Đông Lai động ta, ta sẽ không bỏ qua cho chúng, tốt nhất ngươi hãy giao chúng cho ta!
Ý nói là, nếu không giao người đừng trách ta không khách sáo!
Một động chủ đối mặt một sơn chủ, có thể nói là không khách sáo chút nào, không nể mặt chút nào.
Thủ hạ của Hùng Khiếu ngơ ngác nhìn nhau, ân oán giữa Miêu Nghị và Hùng Khiếu đã sớm truyền ra ở Nam Tuyên phủ, có thể nói mọi người đều biết, đoán chừng là vị Miêu động chủ này coi thường Hùng sơn chủ nhất trong toàn Nam Tuyên phủ.
Mọi người cũng không tiện nói gì, một bên là sơn chủ của mình, mà bên kia Miêu đại động chủ cũng là tâm phúc của phủ chủ Dương Khánh, sơn chủ Hùng Khiếu không lên tiếng, bọn họ cũng không giúp bên nào cả.
Hùng Khiếu hừ lạnh nói:
- Ba người bọn họ đã là người của Thiếu Thái sơn ta, không thể để cho bất cứ ai muốn làm gì thì làm. Không giao họ cho ngươi, ngươi muốn thế nào?
Miêu Nghị nổi giận, vung thương chỉ một cái:
- Hùng Khiếu lão tặc, có dám quyết một trận tử chiến với ta chăng?
Có một thân pháp bảo chiến giáp, hiện tại hắn không sợ tu sĩ Thanh Liên trở xuống.
Người ta đây là chỉ danh muốn đơn đả độc đấu với mình, Hùng Khiếu há chịu tỏ ra yếu thế, bèn hoành đao nơi tay:
- Chẳng lẽ ta sợ ngươi sao, đây chính là ngươi tự tìm, đao trong tay Hùng mỗ không có mắt, xảy ra chuyện gì cũng đừng oán ta!
Y đang không tìm được cơ hội thích hợp hạ sát thủ, hôm nay đối phương tự đưa lên tới cửa, có thể nói cầu còn không được.
Hai người song song cưỡi ngựa sang một bên, dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu.
Thế nhưng tiếng rống của Miêu Nghị đã gây ra chú ý của người khác, chỉ thấy Dương Khánh chạy tới gầm lên:
- Dừng tay cho ta!
Lưu Cảnh Thiên cũng theo bên cạnh Dương Khánh đi tới, có vẻ hiếu kỳ quan sát, chẳng lẽ là nội đấu?!
Tần Vi Vi từ xa liếc mắt nhìn lại, vừa nhìn hai oan gia kia đang kiếm tuốt cung giương cũng biết đã xảy ra chuyện. Nàng tạm thời ngừng chuyện đang làm lại, dẫn dắt Công Tôn Vũ, Lý Hữu Tiền cùng Trương Ngọc Nương chạy tới. Thủ hạ của mình đang đối kháng với Hùng Khiếu, nàng không thể bỏ mặc không để ý tới.
Dương Khánh dẫn theo Lưu Cảnh Thiên vọt tới, trong tay xách theo thủ cấp Chương Đức Thành, dừng lại ở giữa Miêu Nghị và Hùng Khiếu, nhìn hai người hai bên:
- Hai người các ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị lập tức chỉ về phía ba người Viên Chính Côn nấp trong đám nhân mã Hùng Khiếu:
- Ba tên súc sinh này thật là táng tận thiên lương, gian dâm cướp phá Đông Lai động ta, sau khi vũ nhục mười mấy tên thị nữ còn không chịu bỏ qua cho, treo thân thể lõa lồ của họ lên xà đại điện. Nếu hôm nay không giết chết ba tên súc sinh này, khó tiêu trừ mối hận trong lòng ta!
Diêm Tu nhìn chằm chằm đám người Viên Chính Côn, cũng hận không thể bằm thây bọn họ thành muôn mảnh, giữa lão vào Viên Chính Côn không chỉ có thù ở Đông Lai động…
Tần Vi Vi dừng lại bên cạnh cũng lạnh lùng nhìn bọn Viên Chính Côn, tự nhiên nàng biết bọn chúng đã làm chuyện tốt gì ở Đông Lai động.
Nhưng Hùng Khiếu cũng già mồm xảo biện:
- Nếu nói như ngươi, phải chăng là hàng binh hôm nay đều đáng chết cả hay sao!? Bọn họ đã đầu hàng tự nhiên ta phải đứng ra can thiệp, nếu ngươi có bản lãnh sao không giết bọn họ trước khi đầu hàng, ta sẽ không nói nửa lời.
Sau đó y lại quay sang ôm quyền nói với Dương Khánh:
- Phủ chủ, ba người này đã đầu hàng thuộc hạ trước, đã trở thành người của Thiếu Thái sơn, Miêu Nghị lại muốn xông lên giết, đây là đạo lý gì?
- Cẩu tặc!
Miêu Nghị vung thương giận quát:
- Đừng cưỡng từ đoạt lý, rõ ràng là ngươi thấy ta đuổi giết ba người bọn chúng mới cố ý ngăn lại! Ngươi có giỏi để cho ba người bọn chúng đi ra đánh với ta, để xem ta có bản lãnh đánh cho chúng thành bánh thịt hay không!
Lại mắng cẩu tặc ư? Hùng Khiếu cũng nổi giận, lúc trước ở bên ngoài Nam Tuyên phủ là y đuối lý, bị Miêu Nghị mắng chửi cũng chỉ có thể chịu đựng, hôm nay không những trước mặt của mọi người, còn có người của Vạn Hưng phủ có mặt tại trường, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, lúc này quơ đao chỉ tới:
- Chó điên miệng mồm dơ bẩn, nếu không thốt lời sạch sẽ đừng trách ta không khách sáo!
Hai người đã thật sự đùng đùng nổi giận, chỉ là Dương Khánh đứng ở giữa nên có chút trở ngại, bằng không đã xông vào đánh giết với nhau.
Sau đó những người chạy tới phát hiện Miêu đại động chủ quá trâu bò, lại dám một mình đấu với Hùng Khiếu, ai ai cũng muốn xem náo nhiệt.
Dám tranh chấp nội bộ ngay trước mặt người ngoài! Dương Khánh trừng mắt một cái, tức giận thét:
- Tất cả im miệng cho ta!
Hai người đều nhìn Dương Khánh, thấy phủ chủ nổi giận đều hậm hực chậm rãi buông vũ khí xuống, không dám lỗ mãng nữa.
Toàn bộ Nam Tuyên phủ cũng chỉ có Dương Khánh có thể làm cho Miêu Nghị ngoan ngoãn, chỉ cần Dương Khánh hơi buông lỏng một chút, Miêu Nghị đã dám kéo người chạy đi Tinh Tú Hải, không coi Tần Vi Vi ra gì. Thử hỏi ngay cả sơn chủ của mình Tần Vi Vi, hắn còn không coi ra gì, há có thể coi trọng Hùng Khiếu?!
Dương Khánh nhìn hai vị thủ hạ tâm phúc toàn thân nhuốm máu này, cả hai đều tắm máu giết địch, có thể thấy được cả hai dũng võ tới mức nào. Hơn nữa hai vị này đều lập được công lớn, nếu không có Miêu Nghị liều mạng cứu ra Tần Vi Vi phá hư kế hoạch của Chương Đức Thành, hiện tại còn chưa biết là tình huống thế nào. Nếu không có Hùng Khiếu một mình mạo hiểm nghĩ hết biện pháp lừa gạt quân Lưu Cảnh Thiên phối hợp, trận chiến này cũng sẽ không thể nào đại thắng.
Bình luận facebook