Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Trên đường tới đây, Dương Khánh cũng không có tiết lộ tin tức trước, mọi người còn tưởng rằng phủ chủ triệu tập mọi người là muốn lệnh cho mọi người chuẩn bị một chút, dẫn dắt người rút lui khỏi Thường Bình trở về Nam Tuyên.
Ai ngờ phủ chủ lại ném ra một tin tức tốt động trời, điện chủ lại để cho phủ chủ thân kiêm hai phủ.
Chuyện này có ý nghĩa thế nào… Phủ chủ ăn thịt, ít nhất mọi người cũng có nước canh húp, nếu không phủ chủ chiếm hết lợi ích, sau này còn ai chịu bán mạng ra sức cho y?! Vậy có thể nào địa bàn Thường Bình phủ mà người nào đang chiếm hiện tại sẽ chính thức thuộc về người đó hay không?!
Trong đại điện nháy mắt xôn xao, mọi người có thể nói ai nấy mừng rỡ không thôi, sau khi huyên náo một trận lại nhất tề chỉnh đốn áo mũ, nhìn Dương Khánh ngồi trên cao chắp tay hét to:
- Chúc mừng phủ chủ, chúc mừng phủ chủ, chúng thuộc hạ nguyện đi theo phủ chủ ra công khuyển mã!
Có thể nói lời này của mọi người là xuất phát từ tâm can phế phủ, nếu như nói lúc mới vừa chiếm lĩnh Thường Bình phủ trong lòng mọi người còn có chút thấp thỏm, lo lắng phía trên sẽ giáng tội xuống. Như vậy bây giờ có thể nói là tâm phục khẩu phục đối với chuỗi động tác lớn mật liên tiếp ngựa không ngừng vó của Dương Khánh, hết thảy đều được phủ chủ nắm trong lòng bàn tay.
Dương Khánh cười xua xua tay, thấy ánh mắt mọi người tỏ vẻ mong đợi lập tức hiểu bọn họ đang chờ lời mình sắp sửa nói tiếp.
Y cũng không để cho mọi người thất vọng:
- Ta đã nói rồi, chư vị không phụ ta, Dương Khánh ta cũng quyết không phụ chư vị. Những ngày qua chư vị thân kiêm hai sơn, hai địa bàn trên hai phủ cách xa nhau chạy tới chạy lui vất vả, nên hiện tại bản tọa muốn phân chia lại lãnh địa của mọi người, để các vị tiện bề thống trị, chẳng hay chư vị có ý kiến gì không?
Quả nhiên là sắp chia lại địa bàn, cả bọn vô cùng hưng phấn, mắt ai nấy sáng rực.
Phân chia địa bàn trở lại, chỉnh đốn hai sơn nằm ở xa nhau trở nên gần lại, thuận tiện cai trị, đương nhiên mọi người đều bằng lòng, bằng không quả thật hết sức bất tiện. Tức thì ai nấy chắp tay hưởng ứng:
- Bọn thuộc hạ nguyện nghe theo mệnh lệnh phủ chủ, quyết không hai lời!
Dương Khánh hài lòng vuốt cằm, bất quá nhướng mày:
- Chẳng qua là bản tọa có một chuyện nhất thời khó có thể lựa chọn, hy vọng các vị cùng thương nghị!
- Nguyện rửa tai lắng nghe!
Mọi người hưởng ứng lần nữa.
Dương Khánh ngồi ở giữa Thanh Mai cùng Thanh Cúc đứng lên, chắp tay than thở:
- Chúng ta thiếu sót nhân thủ, chiếu cố hai phủ nhất thời còn tạm được, nếu kéo dài như vậy nhất định sẽ khó lòng duy trì. Điện chủ hiểu nỗi khổ này của chúng ta, không bao lâu sau sẽ phát xuống ba trăm nhân mã, ta muốn phân tán số nhân mã này phát lại cho các vị, chỉ là không biết phân tán hết như vậy có thích hợp hay không?
Sau khi nghe những lời này, mọi người chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Điện chủ phát xuống ba trăm người, ngươi phân tán toàn bộ bọn họ, không để lại chút đường sống nào. Đến lúc đó cho dù là điện chủ không nghi ngờ các ngươi mưu đồ bất chính, liên kết vững chắc như tường đồng vách sắt, vậy cũng làm mất thể diện của điện chủ, ba trăm người kia cũng sẽ không thật lòng thần phục.
Người ta từ Trấn Ất điện xuống phải làm thủ hạ hết hay sao? An bài người có tu vi thấp thì không thành vấn đề, nhưng kẻ tu vi cao trong đó thì sao? Nếu thật sự an bài như vậy, dưới tay các vị sơn chủ có thủ hạ gai góc như vậy, cũng không tiện quản.
Đây rõ ràng là muốn giành địa bàn trong tay các vị sơn chủ.
Không ai bằng lòng, nụ cười trên mặt đều biến mất, bất quá vẫn đều nhịp kêu to:
- Nguyện tuân theo phủ chủ an bài.
Dương Khánh đang chờ những lời này, vuốt cằm nói:
- Ta muốn lấy ra một sơn từ hai phủ để an trí, không biết trong chư vị ai bằng lòng buông tay một sơn?
Làm loại chuyện này cực kỳ đắc tội với người, nếu cưỡng ép thi hành cố nhiên không ai dám có ý kiến, nhưng bất kể lấy một sơn của ai, người đó cũng sẽ không bằng lòng, không tránh khỏi sinh ra oán hận trong lòng. Mọi người tranh thủ từng chút tài nguyên tu luyện không dễ dàng gì, nên Dương Khánh phải lựa chọn thủ đoạn mềm dẻo.
Còn nhớ lúc trước Dương Khánh cũng là vì những chuyện tương tự mới sinh lòng oán hận với Lư Ngọc, rốt cục làm phản.
Cho dù là không phản, ngấm ngầm đâm thọc sau lưng cũng được, tỷ như cấu kết người ngoài âm thầm làm chuyện gì đó bất lợi.
Thứ người như thế cũng rất dễ dàng bị người ngoài để mắt tới, Dương Khánh chính là được Phùng Chi Hoán nhắm vào, có Phùng Chi Hoán ở sau lưng âm thầm ủng hộ, mới quả quyết làm phản.
Quan trọng nhất là dễ dàng làm cho thủ hạ sinh lòng bất mãn, nếu lòng người đã như vậy sẽ khó lòng lãnh đạo đội ngũ.
Lời này vừa nói ra, phía dưới yên tĩnh một mảnh, có người cúi đầu không nói, có kẻ ngơ ngác nhìn nhau, không còn ồn ào hưng phấn như trước nữa.
Dương Khánh khẽ liếc mắt về hướng Tần Vi Vi, mí mắt rũ xuống.
Tần Vi Vi hội ý, bước ra khỏi hàng ôm quyền:
- Đánh một trận Đông Lai động, thuộc hạ không phân rõ địch tình, lỗ mãng nên mắc bẫy, thiếu chút nữa vùi lấp toàn bộ Nam Tuyên phủ vào chỗ vạn kiếp bất phục. Thuộc hạ khó thoát tội lỗi, nguyện nhường ra Trấn Hải sơn!
Mọi người sửng sốt, ngay sau đó theo bản năng hết thảy nhìn về phía Hùng Khiếu, xem Hùng Khiếu có phản ứng gì.
Thật ra thì nhân tuyển thích hợp nhất trong lòng mọi người chính là Hùng Khiếu, hiện tại tên này đang nắm ba sơn trong tay, nhiều hơn mọi người một sơn, trong lòng mọi người ít nhiều cũng cảm thấy không cân bằng. Thế nhưng Hùng Khiếu lập được công lớn, mọi người cũng không thể nói gì được.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác, Tần Vi Vi là ai, đó là nghĩa nữ phủ chủ, Hùng Khiếu ngươi ăn nhiều chiếm nhiều, chẳng lẽ thật sự không chịu buông tay, trơ mắt nhìn Tần Vi Vi xuống đài sao?!
Mọi người đều như nhau, trên tay chỉ có hai sơn, chiếm đại đa số, cho nên ngược lại không có áp lực gì.
Cây cao thì gió lớn, sau khi Hùng Khiếu cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, lập tức cảm thấy áp lực cực lớn. Vốn đề tài này không dính dáng tới y chút nào, thế nhưng hiện tại đột nhiên áp lực chuyển hết sang người y.
Dương Khánh không nhìn Hùng Khiếu, cũng không giả vờ làm ra vẻ cố ý trì hoãn, quả quyết nhìn Tần Vi Vi gật đầu nói:
- Biết sai là tốt rồi! Được rồi, vậy sẽ lấy Trấn Hải sơn ra, chuẩn bị…
- Phủ chủ!
Hùng Khiếu vội vàng bước ra khỏi hàng ngăn cản, ôm quyền lớn tiếng nói:
- Xin phủ chủ cho Tần sơn chủ thêm một lần cơ hội, thuộc hạ tay nắm ba sơn, nguyện nhường ra một sơn!
Nhân mã đi theo Dương Khánh cho tới trước mắt trừ phi là phạm vào lỗi gì thật nặng, bằng không vẫn chưa có ai chiến bại bị rơi đài. Trong giới tu hành chuyện đánh giết thắng bại là chuyện rất thường tình, Dương Khánh sẽ cho mọi người một cơ hội, sẽ không dùng một gậy đánh chết, nhiều lắm là trừng phạt.
Nếu để cho Dương Khánh mở ra tiền lệ, lần này xử lý Tần Vi Vi để cho trong lòng y có kẽ hở, lần sau rất có khả năng sẽ xử lý Hùng Khiếu, sẽ có biện pháp nào đó bắt Hùng Khiếu phải nhả ra ba sơn trong tay y.
Ai ngờ phủ chủ lại ném ra một tin tức tốt động trời, điện chủ lại để cho phủ chủ thân kiêm hai phủ.
Chuyện này có ý nghĩa thế nào… Phủ chủ ăn thịt, ít nhất mọi người cũng có nước canh húp, nếu không phủ chủ chiếm hết lợi ích, sau này còn ai chịu bán mạng ra sức cho y?! Vậy có thể nào địa bàn Thường Bình phủ mà người nào đang chiếm hiện tại sẽ chính thức thuộc về người đó hay không?!
Trong đại điện nháy mắt xôn xao, mọi người có thể nói ai nấy mừng rỡ không thôi, sau khi huyên náo một trận lại nhất tề chỉnh đốn áo mũ, nhìn Dương Khánh ngồi trên cao chắp tay hét to:
- Chúc mừng phủ chủ, chúc mừng phủ chủ, chúng thuộc hạ nguyện đi theo phủ chủ ra công khuyển mã!
Có thể nói lời này của mọi người là xuất phát từ tâm can phế phủ, nếu như nói lúc mới vừa chiếm lĩnh Thường Bình phủ trong lòng mọi người còn có chút thấp thỏm, lo lắng phía trên sẽ giáng tội xuống. Như vậy bây giờ có thể nói là tâm phục khẩu phục đối với chuỗi động tác lớn mật liên tiếp ngựa không ngừng vó của Dương Khánh, hết thảy đều được phủ chủ nắm trong lòng bàn tay.
Dương Khánh cười xua xua tay, thấy ánh mắt mọi người tỏ vẻ mong đợi lập tức hiểu bọn họ đang chờ lời mình sắp sửa nói tiếp.
Y cũng không để cho mọi người thất vọng:
- Ta đã nói rồi, chư vị không phụ ta, Dương Khánh ta cũng quyết không phụ chư vị. Những ngày qua chư vị thân kiêm hai sơn, hai địa bàn trên hai phủ cách xa nhau chạy tới chạy lui vất vả, nên hiện tại bản tọa muốn phân chia lại lãnh địa của mọi người, để các vị tiện bề thống trị, chẳng hay chư vị có ý kiến gì không?
Quả nhiên là sắp chia lại địa bàn, cả bọn vô cùng hưng phấn, mắt ai nấy sáng rực.
Phân chia địa bàn trở lại, chỉnh đốn hai sơn nằm ở xa nhau trở nên gần lại, thuận tiện cai trị, đương nhiên mọi người đều bằng lòng, bằng không quả thật hết sức bất tiện. Tức thì ai nấy chắp tay hưởng ứng:
- Bọn thuộc hạ nguyện nghe theo mệnh lệnh phủ chủ, quyết không hai lời!
Dương Khánh hài lòng vuốt cằm, bất quá nhướng mày:
- Chẳng qua là bản tọa có một chuyện nhất thời khó có thể lựa chọn, hy vọng các vị cùng thương nghị!
- Nguyện rửa tai lắng nghe!
Mọi người hưởng ứng lần nữa.
Dương Khánh ngồi ở giữa Thanh Mai cùng Thanh Cúc đứng lên, chắp tay than thở:
- Chúng ta thiếu sót nhân thủ, chiếu cố hai phủ nhất thời còn tạm được, nếu kéo dài như vậy nhất định sẽ khó lòng duy trì. Điện chủ hiểu nỗi khổ này của chúng ta, không bao lâu sau sẽ phát xuống ba trăm nhân mã, ta muốn phân tán số nhân mã này phát lại cho các vị, chỉ là không biết phân tán hết như vậy có thích hợp hay không?
Sau khi nghe những lời này, mọi người chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Điện chủ phát xuống ba trăm người, ngươi phân tán toàn bộ bọn họ, không để lại chút đường sống nào. Đến lúc đó cho dù là điện chủ không nghi ngờ các ngươi mưu đồ bất chính, liên kết vững chắc như tường đồng vách sắt, vậy cũng làm mất thể diện của điện chủ, ba trăm người kia cũng sẽ không thật lòng thần phục.
Người ta từ Trấn Ất điện xuống phải làm thủ hạ hết hay sao? An bài người có tu vi thấp thì không thành vấn đề, nhưng kẻ tu vi cao trong đó thì sao? Nếu thật sự an bài như vậy, dưới tay các vị sơn chủ có thủ hạ gai góc như vậy, cũng không tiện quản.
Đây rõ ràng là muốn giành địa bàn trong tay các vị sơn chủ.
Không ai bằng lòng, nụ cười trên mặt đều biến mất, bất quá vẫn đều nhịp kêu to:
- Nguyện tuân theo phủ chủ an bài.
Dương Khánh đang chờ những lời này, vuốt cằm nói:
- Ta muốn lấy ra một sơn từ hai phủ để an trí, không biết trong chư vị ai bằng lòng buông tay một sơn?
Làm loại chuyện này cực kỳ đắc tội với người, nếu cưỡng ép thi hành cố nhiên không ai dám có ý kiến, nhưng bất kể lấy một sơn của ai, người đó cũng sẽ không bằng lòng, không tránh khỏi sinh ra oán hận trong lòng. Mọi người tranh thủ từng chút tài nguyên tu luyện không dễ dàng gì, nên Dương Khánh phải lựa chọn thủ đoạn mềm dẻo.
Còn nhớ lúc trước Dương Khánh cũng là vì những chuyện tương tự mới sinh lòng oán hận với Lư Ngọc, rốt cục làm phản.
Cho dù là không phản, ngấm ngầm đâm thọc sau lưng cũng được, tỷ như cấu kết người ngoài âm thầm làm chuyện gì đó bất lợi.
Thứ người như thế cũng rất dễ dàng bị người ngoài để mắt tới, Dương Khánh chính là được Phùng Chi Hoán nhắm vào, có Phùng Chi Hoán ở sau lưng âm thầm ủng hộ, mới quả quyết làm phản.
Quan trọng nhất là dễ dàng làm cho thủ hạ sinh lòng bất mãn, nếu lòng người đã như vậy sẽ khó lòng lãnh đạo đội ngũ.
Lời này vừa nói ra, phía dưới yên tĩnh một mảnh, có người cúi đầu không nói, có kẻ ngơ ngác nhìn nhau, không còn ồn ào hưng phấn như trước nữa.
Dương Khánh khẽ liếc mắt về hướng Tần Vi Vi, mí mắt rũ xuống.
Tần Vi Vi hội ý, bước ra khỏi hàng ôm quyền:
- Đánh một trận Đông Lai động, thuộc hạ không phân rõ địch tình, lỗ mãng nên mắc bẫy, thiếu chút nữa vùi lấp toàn bộ Nam Tuyên phủ vào chỗ vạn kiếp bất phục. Thuộc hạ khó thoát tội lỗi, nguyện nhường ra Trấn Hải sơn!
Mọi người sửng sốt, ngay sau đó theo bản năng hết thảy nhìn về phía Hùng Khiếu, xem Hùng Khiếu có phản ứng gì.
Thật ra thì nhân tuyển thích hợp nhất trong lòng mọi người chính là Hùng Khiếu, hiện tại tên này đang nắm ba sơn trong tay, nhiều hơn mọi người một sơn, trong lòng mọi người ít nhiều cũng cảm thấy không cân bằng. Thế nhưng Hùng Khiếu lập được công lớn, mọi người cũng không thể nói gì được.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác, Tần Vi Vi là ai, đó là nghĩa nữ phủ chủ, Hùng Khiếu ngươi ăn nhiều chiếm nhiều, chẳng lẽ thật sự không chịu buông tay, trơ mắt nhìn Tần Vi Vi xuống đài sao?!
Mọi người đều như nhau, trên tay chỉ có hai sơn, chiếm đại đa số, cho nên ngược lại không có áp lực gì.
Cây cao thì gió lớn, sau khi Hùng Khiếu cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, lập tức cảm thấy áp lực cực lớn. Vốn đề tài này không dính dáng tới y chút nào, thế nhưng hiện tại đột nhiên áp lực chuyển hết sang người y.
Dương Khánh không nhìn Hùng Khiếu, cũng không giả vờ làm ra vẻ cố ý trì hoãn, quả quyết nhìn Tần Vi Vi gật đầu nói:
- Biết sai là tốt rồi! Được rồi, vậy sẽ lấy Trấn Hải sơn ra, chuẩn bị…
- Phủ chủ!
Hùng Khiếu vội vàng bước ra khỏi hàng ngăn cản, ôm quyền lớn tiếng nói:
- Xin phủ chủ cho Tần sơn chủ thêm một lần cơ hội, thuộc hạ tay nắm ba sơn, nguyện nhường ra một sơn!
Nhân mã đi theo Dương Khánh cho tới trước mắt trừ phi là phạm vào lỗi gì thật nặng, bằng không vẫn chưa có ai chiến bại bị rơi đài. Trong giới tu hành chuyện đánh giết thắng bại là chuyện rất thường tình, Dương Khánh sẽ cho mọi người một cơ hội, sẽ không dùng một gậy đánh chết, nhiều lắm là trừng phạt.
Nếu để cho Dương Khánh mở ra tiền lệ, lần này xử lý Tần Vi Vi để cho trong lòng y có kẽ hở, lần sau rất có khả năng sẽ xử lý Hùng Khiếu, sẽ có biện pháp nào đó bắt Hùng Khiếu phải nhả ra ba sơn trong tay y.
Bình luận facebook