Niệm Hạ vội vội vàng vàng chạy vào nội thất Vĩnh Thọ cungnói cho chủ tử biết Linh Đông kia quả nhiên vụng trộm đi Yến Ngọc cung báo tin tức.
Thời điểm Quý U răn dạy xong Linh Đông liền nghĩ có lẽ hôm nay nàng ta sẽ bị gọi đi, chung quy Quý U đã hai lần cự tuyệt ý tốt của Quý Như, hơn nữa lần đó Hoàng đế từ chối, nếu Quý Như nhịn được thì đã không còn là Quý Như. Mà Linh Đông vừa chịu phạt nhất định sẽ nóng vội tìm đường.
Cho nên nàng liền cho Niệm Hạ theo dõi Linh Đông, quả nhiên hai người này rất nóng vội a, Quý U than thở. Về phần các nàng mưu đồ gì, Quý U không biết, nhưng ngẫm lại chắc chắn bọn họ không có ý gì tốt lành, đối với các nàng phải đề phòng hơn.
Quý U trái lo phải nghĩ cũng không phát hiện cái gì có thể đưa cho Hoàng đế. Chung quy nguyên chủ ngoài một số lớn tiền bạc cũng không lưu lại cái gì, mà những món quý giá này đó cũng là do hai ngày nay Hoàng đế thưởng cho. Cũng không thể cầm đồ của Hoàng đế sửa đôi chút rồi tặng lại nha.
Nếu không thể đưa gì đó thì cũng chỉ có thể tự mình đi làm. Quý U vội vàng dùng ngọ thiện rồi bắt tay vào kế hoạch, mười ngày này chính mình phải hảo hảo chuẩn bị, lần đầu tiên tặng quà, tự nhiên là muốn dụng tâm chút, nàng thừa dịp lúc không có người để đi vào không gian tìm xem.
Ngoài Dưỡng tâm điện, Tiểu Thịnh Tử cùng một hàng thái giám đều đứng ngoài cửa mắt điếc tai ngơ.
Trong nội điện có một thanh niên thập phần tuấn lãng đang đứng, không có nhiều người có thể cười cười dùng mánh lới trước mặt Hoàng đế mặt lạnh, người này chính là một trong số đó.
Lục Viễn là bạn cùng chơi lúc nhỏ của Hoàng đế, phụ thân là Phủ Viễn đại tướng quân, là trưởng tử của tướng quân, từ nhỏ đã bồi Hoàng đế cùng nhau học tập võ nghệ. Lục Viễn võ nghệ không tệ, nhưng bởi biến nhác nên vẫn kém Hoàng đế, hay bị Hoàng đế đánh ngã. Nay gánh vác chức vị thống lĩnh nội vệ nhất phẩm, có thể thấy Hoàng đế đối với hắn cực kỳ coi trọng.
“Hoàng thượng, mấy ngày gần đây chuyện của ngài và Tích tiệp dư nương nương truyền khắp nơi, động tác như vậy không giống với ngài nha.” Thời điểm Lục Viễn không có chuyện gì cũng thường xuyên tìm Hoàng đế tán gẫu, nhưng hôm nay vừa mới bắt đầu liền thấy sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng trầm xuống.
“Như thế nào mà thành thân rồi mà nói chuyện cũng không biết chừng mực, sự việc trong hậu cung ngươi có thể nói sao”, Hoàng đế mất tự nhiên khiển trách.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Viễn nói chuyện của hậu cung, chung quy hậu cung với triều đình có mối liên quan chặt chẽ, dù Hoàng đế thủ đoạn mạnh mẽ, nhưng một lúc nhất định cũng sẽ lợi dụng hậu cung thích hợp. Trần Trang phi, Lục Hiền phi không phải là để phân chia quyền lực của Hoàng hậu sao, mà Hoàng thượng sở dĩ sủng Tình quý tần, trừ bỏ Hoàng thượng thích bề ngoài, tính tình của nàng, khẳng định nguyên nhân lớn nhất là phụ thân Tình quý tần.
Binh bộ thị lang Quý Lĩnh hắn cũng biết, tuy bổn phận thành thật, không kéo bè kết phái, nhưng lại không có mưu lược gì, làm được vị trí này đã là hết khả năng. Hoàng thượng còn có thể dùng hắn? Mà phụ thân Tình quý tần vì tham gia đại học sĩ, gần đây đã có thể cùng Lý thừa tướng đối lập. Đột nhiên nháo ra một Tích tiệp dư làm cho Lục Viễn nhìn không rõ, thế mới có cái nghi vấn này.
Đánh chết Lục Viễn phỏng chừng hắn cũng không nghĩ ra Hoàng thượng có mục đích gì. Nhưng hắn từ nhỏ đã lớn lên cũng Hoàng thượng, tính tình của Hoàng thượng hắn đoán không ra mười thì cũng được bảy phần, mưu lược hắn có thể không sánh bằng, nhưng về mặt tình cảm thì Hoàng thượng có thể nói là thiếu sót triệt để.
Hoàng thượng đối với cha mẹ lạnh nhạt cũng coi như thôi, mặc dù đối với mình coi trọng nhưng cũng không có khuôn mặt tươi cười. Cho nên đến cùng là có tình huống gì với Tích tiệp dư vậy? Làm đại thần, hắn đương nhiên muốn hiểu rõ tình hình tình cảm của Hoàng thượng, làm bằng hữu, hắn càng phải làm rõ.
Nhìn Lục Viễn một vẻ mặt yêu cầu chân tướng, Hoàng đế chỉ cảm thấy một trận đau đầu. Hắn sủng ái Tích tiệp dư thật sự không có mục đích gì, hắn chính là muốn sủng ái nàng, không muốn để cho nàng chịu khi dễ nên mới thăng vị cho nàng, về phần những thứ có khả năng gây nguy hại cho Tích tiệp dư, hắn tự nhận là chính mình có thể che chở nàng. Hoàng đế thật sự không thể nói nên những lời này cho Lục Viễn nghe.
“Tội chứng của Lý tướng ngươi thu thập thế nào rồi?” Hoàng đế chăm chú hỏi.
Lục Viễn nhìn Hoàng đế không muốn nhiều lời đành phải bỏ qua, chọc tức Hoàng thượng hắn chịu cũng không nổi, cùng lắm thì lần sau hỏi lại.
“Lý Bình trước đó vài ngày phóng ngựa trên đường đả thương người khác, Lý tướng xưa nay thương yêu người cháu này, lần này phạt hắn chịu nhận lỗi không nói, còn sai phái hắn đến thành Giang Lăng đóng cửa kiểm điểm, thần cho rằng thập phần khả nghi nên đã phái người theo dõi.” Lục Viễn nói đến công sự liền đứng đắn hơn rất nhiều.
“Ân, trẫm cũng cảm thấy hết sức khả nghi, Lý tướng nhất định không biết Lý Bình từng nói người thúc này của hắn có thể phú khả địch quốc, trẫm cũng muốn biết đến tột cùng thì quốc khố của trẫm có thể hay không ngang với của cải của Lý tướng.” Hoàng đế nhìn tội chứng được thu thập được nằm trong tay mình, chậm rãi nói.
Lục Viễn cực kỳ nghiêm túc nói “Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng, sớm ngày thu thập đủ chứng cứ phạm tột, đem bè đảng Lý tướng ra trước pháp luật.”
Lý tướng hai năm qua đã thập phần kiêu ngạo, mấy đại thần có phân lượng trên triều đình đều lấy Lý tướng làm chủ, sai đâu đánh đó, chứng cứ tội phạm tuy có, nhưng trọng yếu lại không được mấy cái. Hoàng đế rất có kiên nhẫn, đối với những người Lý tướng đề bạt đều mắt nhắm mắt mở, chỉ là khống chế bọn họ không cho tiếp cận quyền lợi trung tâm.
Hoàng đế đối với bè đảng Lý tướng hết sức đơn giản. Chỉ có phóng túng bọn họ, bọn họ mới có thể càng thêm bừa bãi, khinh thường, chứng cứ phạm tội càng nhiều, cuối cùng mới có thể đem bọn chúng bắt hết trong một mẻ lưới, vĩnh viễncắt đứt hậu hoạn.
Nhìn Lục Viễn nói xong công sự lại muốn nói tiếp, vốn nghĩ lưu Lục Viễn lại cùng nhau dùng bữa tối, Hoàng đế lại thật dứt khoát phất tay áo đuổi người rời đi.
Dùng bữa tối đơn giản, Hoàng đế liền phê chuẩn tấu chương đã bị làm chậm trễ một buổi chiều. Thẳng đến khi thái giám kính sự phòng bưng một khay đầu bài quỳ bên chân, Hoàng đế mới ngẩng đầu nhìn xem.
Lục đầu bài nằm ở phía trên bắt mắt nhất là Trần trang phi, Lương chiêu viện cùng Vũ thục nghi. Hoàng đế theo bản năng tìm thẻ bài của Tích tiệp dư, phát hiện nó đặt ở góc tầm thường nhất. Bình thường việc này rất thường thấy, cho kính sự phòng một hai chỗ tốt, bọn họ liền động ta động chân đặt thẻ bài ở phía trên. Hoàng thượng bình thường cũng liền thuận theo bọn họ đi, tùy tiện lật một tấm thẻ để cho bọn họ lui xuống.
Nhưng hôm nay Hoàng đế lại hết sức khó chịu, trực tiếp hô câu “Người tới, đem tên nô tài kia xuống đánh hai mươi đại bản” mới nguôi giận. Thái giám lúc này mới biết hôm nay không gặp may rồi, nhưng cũng không dám quỳ xuống khóc lóc kinh động Hoàng thượng, chỉ có thể bị mang xuống. Hoàng đế nhìn kính sự phòng lại đổi người tới, trực tiếp lật bài tử của Tích tiệp dư mới tính là xong chuyện.
Lý hoàng hậu nghe được tin tức Tích tiệp dư thị tẩm, không nói gì, chỉ là sớm thu thập đi ngủ.
Trần Trang phi, Lương chiêu viện cùng Vũ thục nghi đang tại trong cung của mỗi người chờ tin thị tẩm, không ngờ lại nhận được tin thái giám kính sự phòng bị xử phạt.
Trần Trang phi biết chính mình là một người có phi vị lại làm loại chuyện này thật sự là hạ thấp phẩm giá, nhưng Trần Tuyết nàng cũng không phải là người làm ra vẻ đạo mạo, nàng muốn thị tẩm có gì là không thể, nàng thật sự yêu Hoàng thượng, muốn sinh hài tử. Nàng theo Hoàng thượng lúc ngài ấy còn là Thái tử, cũng từng hoài thai, vì sao Hoàng thượng không đến nơi này của mình?
Lương chiêu viện đã quen dùng chiêu này, chỉ là không nghĩ hôm nay bị cảnh cáo, nhất là nghe được tin Tích tiệp dư thị tẩm thì càng căm tức. Vì sao lúc trước không phạt nàng ta nhiều thêm mấy canh giờ, làm cho nàng ta quỳ đến chết rét mới tốt.
Vũ thục nghi là lần đầu tiên làm việc với người của kính sự phòng, mặc dù nàng là người ương ngạnh, nhưng thị tẩm không nhiều, vẫn còn tương đối ngại ngùng. Nhưng Tích tiệp dư đã được thị tẩm nhiều ngày, đêm nay Hoàng thượng thế nào cũng sẽ đổi người, nàng liền muốn thử xem. Lại không đoán được kết quả sẽ ra như thế.
Tình quý tần nhìn ngọn nến đang cháy đến xuất thần.
Hoa tiểu nghi, Mộng tiểu viện đang mang thai lại thất vọng sờ bụng rồi thở dài.
Mà trong cung của mỗi người nghe được thái giám kính sự phòng bị phạt cũng đoán được một ít.Chuyện Tích tiệp dư lại thị tẩm mới là thứ gây đả kích nhất đối với các nàng.
Còn Quý U không đi chuẩn bị công tác thị tẩm, cũng không để ý phản ứng của hậu cung, nàng đang vì lễ vật tân niên cho Hoàng đế mà vắt hết tâm trí.
Đợi đến thời điểm Hoàng đế xong công vụ bận bịu đi đến Vĩnh Thọ cung, liền cho tất cả đều lui xuống.
Hoàng đế tại ngoại thất không thấy Quý U liền hướng nội thất đi đến.
Thích Bạch vừa mới đẩy cửa đi vào đã bị tiểu nhân nhi này đánh tới.
“Ngài đã tới, nhanh nhanh ôm thần thiếp, thần thiếp cảm giác có phải hay không nhớ ngài đến gầy rồi?” Quý U ôm Thích Bạch nét mặt cười tươi như hoa.
Thích Bạch một ngày mệt nhọc nháy mắt đều bay đi.
Thích Bạch ước lượng tiểu nữ nhân của mình, lại hôn hôn miệng nhỏ của nàng hai cái, nói “Lau mật trên miệng nhỏ của nàng đi, hoa ngôn xảo ngữ.” Hắn không thừa nhận mình phi thường yêu thích sự nhiệt tình của tiểu nhân nhi này.
“Có mỹ nhân hề, gặp chi không quên. Một ngày không thấy hề, tư chi như cuồng.” Quý U cũng không để ý câu nói của Hoàng đế, tiếp tục biểu đạt ái mộ của chính mình. Quý U cũng là một người không có kinh nghiệm, nàng đang dùng hết tất cả các bước nam nhân theo đuổi nữ nhân để dùng trên người Hoàng đế a.
Ngược lại Thích Bạch nghe câu thơ này có thể hiểu được nàng nhớ mình, nhưng mà cái giọng điệu của công tử phong lưu đùa giỡn con gái nhà lành này mà nàng cũng dám dùng.
“Nàng không làm thơ liền thôi, vô duyên vô cớ nói ra làm người ta chê cười. Trước mặt trẫm coi như xong, cũng không được ra ngoài làm mất mặt trẫm.” Thích Bạch vừa nói vừa giáo huấn nàng.
Nhìn ánh mắt bất mãn của nàng, Thích Bạch liền ôm nàng đến trên giường, hắn nghĩ vẫn là nên dạy dỗ nàng ở trên giường đi thôi.
“Hoàng thượng, thần thiếp trước là hầu hạ ngài tắm rửa nha, sau lại giúp ngài xoa bóp” Quý U bám vào bả vai của Thích Bạch, muốn ngăn cản hắn. Nàng cảm thấy hôm nay hắn về muộn như vậy nhất định là công việc bề bộn, nên muốn xoa bóp cho hắn buông lỏng một chút cũng tốt.
“Làm xong lại tẩy, làm xong lại ấn, làm xong lại nói” Thích Bạch trả lời ngắn gọn mười phần.
“Ngài cũng không được làm quá nhiều lần, thần thiếp không đủ khí lực đâu” Quý U rất có linh cảm không tốt nha.
“Thể lực của chính mình không tốt cũng không thể đổ lỗi cho trẫm” Thích Bạch tỏ vẻ chuyện này sao có thể nói trước được.
Tiếng hô của Quý U rất nhanh sẽ hóa thành tiếng ngâm từ trên giường truyền đến.
Bình luận facebook