Trời trong xanh, cao vạn dặm, không một áng mây.
Ánh nắng chiếu khắp nơi trên mặt đất, làm ấm lòng tất cả mọi người. Mùng tám mà có thời tiết tốt như vậy, biểu hiện năm nay sẽ là một năm bội thu.
Trong chợ vô cùng náo nhiệt, xung quanh đều là âm thanh rao hàng dồn dập của những người bán hàng rong.
Quý U xuống xe, giống như là thỏ vừa được thả ra khỏi lồng sắt, hoàn toàn không có chút hình tượng, nhìn ngắm khắp xung quanh.
Chạy đến trước một hàng quán bán trâm hoa nhỏ, nhìn họ dùng các loại vật liệu như đá, trúc, ngọc, xương, vàng, bạc để chế thành trâm hoa, Quý U tò mò cầm lấy một trâm hoa lài màu tím. Thích Bạch theo lại chỗ nàng đứng thì nghe nàng hỏi “Đẹp mắt không? Mau cài lên giúp ta đi.”
Thích Bạch bước nhanh tới, thời điểm chuẩn bị mang lên cho nàng thì nghe âm thanh kinh ngạc của ông lão bán hàng rong “Ta nói này huynh đệ, không phải lão già ta nhiều chuyện, một đại nam nhân như ngươi mang trâm hoa cũng coi như xong đi, đằng này ngươi lại bắt một đại nam nhân khác giúp ngươi mang lên là như thế nào?”
Quý U kinh ngạc nhìn lão đầu, lúc này mới phản ứng kịp là nàng đang phẫn nam trang. Nàng vốn nghĩ mặc nam trang để cho mới mẻ, ở trong cung thì không thể mặc như vậy được. Dù nàng mặc nam trang nhưng nàng cũng không phải nam nhân nha, cho nên không muốn xưng huynh gọi đệ với Thích Bạch, bộ dáng hai người như thế nào thì vẫn như thế đó, không nghĩ tới lão đàu này lại nói vậy, Quý U có chút muốn cười.
Lão đầu này vừa nhìn thấy diện mạo của Quý U thì cảm thán, tiểu tử này lớn lên cũng thật tốt, nói tốt đã là dễ nghe, rõ ràng là tướng mạo yêu mị. Nhất thời hiểu ra, nhìn trang phục hai người này, không phú cũng quý, người yêu mị này, một là đào kép, hai là tiểu quan, diện mạo nhất định có thể khiến người khác vung tiền như rác. Còn người có vẻ mặt anh khí chắc chắc là người bao nuôi tên kia.
Lão đầu tuy rằng trong lòng khinh thường nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cực kỳ ân cần ở bên cạnh nói cái này tốt, cái kia hay.
Thích Bạch là ai chứ, vừa nhìn biểu tình của lão thì liền đoán ra lão ta nghĩ gì, Quý U không thèm để ý, tiếp tục muốn Thích Bạch mang trâm cho nàng, nhưng hắn không giúp nàng nữa.
“Khó coi lắm, không xứng với nàng. Hơn nữa không biết đã có bao nhiêu người thử qua rồi, ngoan ngoãn một chút, thích kiểu dáng này thì lúc trở về ta sai người làm cho nàng cái tốt hơn.” Thích Bạch đem cây trâm ném trở lại quầy hàng, kéo nàng đi về phía trước.
Đứng nhìn toàn bộ quá trình một nam một nữ đến trước quầy hàng, một nam tử cười nói “Lão đầu, ngươi đúng là mắt mờ, cái người khéo léo kia rõ ràng là một nữ nhân, ngươi không bán được hàng cũng xứng đáng.”
Nam nhân này không phải ai khác, chính là Lục Viễn. Mà Lục Nhạc Dao đi theo Lục Viễn đang đứng nhìn Thích Bạch dắt tay Quý U đi về phía trước đến xuất thần.
Lão đầu bừng tỉnh đại ngộ, hối tiếc không thôi, diện mạo như thế nếu là nam tử đã làm cho người khác kinh diễm không thôi, nếu là nữ tử nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành. Vì dỗ nữ tử kia cao hứng, nam tử anh tuấn kia có lẽ sẽ bao hết cái quầy hàng này cũng nên. Đáng tiếc bản thân mắt mờ, khẳng định đã để cho nam tử kia nhìn ra trong lòng mình đang nghĩ cái gì. Mua bán lâu như vậy rồi, lão đầu hận không thể chạy lên phía trước vội vàng xin lỗi, nhưng nghĩ tới bộ dáng nam tử đó bảo hộ nữ tử, chắc là không được rồi.
Lục Viễn trước đây là người không chịu ngồi yên một chỗ, nhưng sau khi thành thân lại trở thành một nam nhân yêu gia đình. Không cùng hồ bằng cẩu hữu đi quấy rối, cũng không lắc lư đi lại trên đường cái, ngoại trừ ban sai chính là bồi nương tử.
Hôm nay náo nhiệt như thế, muội muội Lục Nhạc Dao của hắn thể nào cũng sẽ đòi đi theo ra ngoài, Lục Viễn vốn là muốn mang tiểu nương tử của mình ra ngoài nhưng mà nàng ấy có thai, hắn sợ sẽ nguy hiểm. Muội muội từ nhỏ đã rất thân với hắn, lúc nào cũng đi theo sau hắn, hắn đi chỗ nào, nàng liền ở chỗ đó. Lục Viễn không nghĩ muội muội vẫn thích hắn như thế, bởi vì sau này mẫu thân sinh tiểu muội muội, thân thể không tốt như trước, không có tinh lực giáo dưỡng muội muội, nên đưa muội ấy về nhà ngoại tổ mẫu ở phương nam, vừa mới trở lại nhà được nửa tháng.
Mấy năm gần đây tuy rằng không ở nhà, nhưng muội muội vẫn luôn thêu quần áo cho hắn cùng phụ thân. Lục Viễn đối với muội muội ruột thịt này cũng rất tốt.
Hai người vừa đi dạo thì Nhạc Dao đã liếc thấy Hoàng thượng đang đứng trước sạp trâm hoa, liền sợ hãi vỗ vào Lục Viễn, nói cho hắn biết. Lục Viễn lớn lên cùng Hoàng đế, Lục Nhạc Dao lại cả ngày đi theo Lục Viễn, cho nên Lục Nhạc Dao cũng không ít lần ở cùng Hoàng đế. Lục Nhạc Dao so với Hoàng đế và Lục Viễn thì nhỏ hơn sáu tuổi, thời điểm bọn họ mười một, mười hai tuổi thì nàng mới năm, sáu tuổi, nàng khi còn nhỏ vừa đáng yêu, vừa hiểu chuyện lại tri kỉ, Lục Viễn rất thương nàng, Hoàng đế đối với nàng ấn tượng cũng khá tốt.
Thời điểm Lục Nhạc Dao muốn tiến lên chào hỏi thì bị Lục Viễn giữ lại, đầu óc hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn đoán vị bên cạnh kia chắc chắn là Tích tiệp dư gần đây rất nổi bật, hắn rất tò mò hai người ở chung thì như thế nào. Lục Nhạc Dao hình như cũng hiểu tâm tư của hắn, liền đứng tại một chỗ không xa nhìn Hoàng đế ôn nhu nắm tay Tích tiệp dư đi khỏi sạp trâm hoa.
Lục Viễn nhìn lão đầu này không thức thời nên mở miệng châm chọc hai câu, chọc huynh đệ hắn mất hứng, hắn sẽ nói cho lão biết nguyên nhân làm cho lão đầu này không thoải mái mới được, nhìn biểu tình hối hận của lão, hắn liền thấy hết giận a. Lục Viễn quay đầu mới thấy ánh mắt nhu tình của Lục Nhạc Dao nhìn theo Hoàng đế. Lục Viễn vỗ vỗ đầu mình, bởi vì Nhạc Dao cùng Hoàng đế đã bốn năm chưa gặp lại, chính hắn cũng mới gặp lại nàng thôi, hắn đều quên gần hết chuyện khi nhỏ của hai người này rồi, còn chuyện kia, không phải chỉ là nói đùa thôi sao?
Nhìn Lục Nhạc Dao đi theo phướng hướng của Hoàng đế, Lục Viễn mới đuổi theo sát. Vốn có cơ hội tốt như vậy thì hắn nên nhìn xem Hoàng thượng cùng Tích tiệp dư này đến cùng là thật hay giả, nhưng mà muội muội hắn lại đối với Hoàng thượng… Hắn cũng không biết phải ôm cái tâm tình gì đi xem.
Thời điểm bọn họ đuổi kịp Thích Bạch và Quý U, Quý U đang kéo Thích Bạch đứng trước một quán nhỏ bán thịt dê chua cay mà nhỏ nước miếng. Nghe mùi thịt thơm ngào ngạt, nhìn sắc thịt nướng đỏ, trước hết không nói tới chuyện những đồ này an toàn hay không, chỉ cần thấy thịt này cay như vậy U U ăn vào khó chịu thì làm sao, Thích Bạch giữ vững lập trường không cho nàng ăn.
Quý U thì không băn khoăn nhiều như vậy, nàng xuất cung để làm gì a, xem náo nhiệt, ăn mỹ thực. Náo nhiệt có, mỹ thực đang ở trước mắt, ngươi làm sao có thể không có phép ta ăn được. Hơn nữa người ta xếp hàng dài như vậy, nhiều người ăn như vậy, nhất định là rất ngon.
“Cây trâm chàng cũng không mua cho ta, gì đó chàng cũng không cho ta ăn, chàng dẫn ta ra ngoài là vì muốn tra tấn ta đúng không?” Quý U bĩu môi, hắn mà dám nói đúng thì nàng sẽ khóc cho hắn xem. Bất quá Quý U không biết, nàng một thân nam trang mà lại lộ ra biểu tình như vậy, thật là đáng yêu, Thích Bạch chịu không nổi, ánh mắt hắn không chớp một cái nhìn Quý U làm nũng với mình.
“Nàng muốn trâm thì ta dắt nàng vào tiệm bên cạnh, ta cho bọn họ gói hết lại cho nàng. Nàng muốn ăn cái này cũng được, ta lại cho người tìm chỗ làm cho nàng ăn có được không.” Thích Bạch khống chế bản thân không nhìn chằm chằm Quý U nữa, nếu nhìn nữa hắn không thể cam đoan là sẽ không ôm chầm lấy nàng, hôn lên môi nàng ở ngay trên đường đâu.
“Ta không cần, trâm ở nhà ta mang còn chưa hết đâu, mua toàn bộ trong tiệm làm gì. Hơn nữa ta muốn ăn ở ngoài đường! Chàng cùng ăn với ta có được không?” Quý U nghĩ chỉ ăn ở đây mới có cảm giác nha, mang theo đầu bếp thì còn gì thú vị nữa, mà hương vị chắc gì đã giống nhau.
“Không được U U, nàng nghe lời đi, nàng nhìn xem, cay vậy, mặn vậy, nàng ăn vào chắc chắn sẽ bị khó chịu.” Thích Bạch nhìn thịt dê cay như vậy nên không dám để U U của hắn ăn.
“Chàng quá đáng ghét, chàng nói mang ta ra ngoài chơi mà, mấy ngày nay người ta cái gì cũng nghe theo chàng, giờ chàng lại đối với ta như vậy.” Quý U nói xong liền khóc nức nở bước đi.
Thích Bạch nhìn tình trạng này thì không dám mở miệng nữa, nhanh chóng phân phó Tiểu Thịnh Tử đi mua một ít về. Quý U thấy Thích Bạch thỏa hiệp liền ôm lấy cánh tay hắn cười vui vẻ, dỗ hắn, khen hắn “Sao chàng lại tốt như vậy nhỉ?” Thích Bạch oán thầm trong lòng, ai vừa mới nói chán ghét ta chứ, nữ nhân này biến đổi liên tục, ta không thèm để ý đến nàng. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Thích Bạch lại không tự chủ cầm tay Quý U vuốt ve, không có cách nào nha, hắn không chống đỡ nổi những lời ngon tiếng ngọt của nàng.
Lục Viễn cùng Lục Nhạc Dao không nghe được hai người kia nói gì, ở trên đường rất ầm ĩ, giọng nói của hai người họ cũng không lớn. Nhưng nhìn cử chỉ của họ cùng với việc Tiểu Thịnh Tử vội vàng chạy đi mua thịt dê chua cay về thì cũng đoán được một ít. Lục Viễn không tin lắm vào những gì mình đoán, hắn không tin nổi Hoàng thượng có thể quan tâm đến Tích tiệp dư như vậy, không cho nàng ăn món này, càng không tin nổi Hoàng thượng không kiên trì giữ vững ý nghĩ của mình được, mới nói vài câu đã bị thuyết phục.
Đợi lúc Lục Viễn cùng Lục Nhạc Dao đi qua, Thích Bạch mới ngẩng đầu nhìn thấy Lục Viễn đi cùng một nữ nhân khác.
“Thích huynh hôm nay thật có nhã hứng nha, đi dạo phố sao? Vị tiểu huynh đệ này là…” Lục Viễn muốn nghe xem Hoàng thượng giới thiệu về người bên cạnh ngài như thế nào.
“Không có chút quy củ gì cả.” Thích Bạch căn bản không để ý đến lời của Lục Viễn, trách cứ một câu rồi cũng không lên tiếng trả lời.
Lục Viễn nghĩ thầm, ta là người không có quy củ sao? Ngài cùng với Tích tiệp dư nữ phẫn nam trang, ở trên đường nắm tay rồi lại ôm cánh tay là có quy củ chắc. Nhưng dù có cho Lục Viễn thêm một lá gan nữa hắn cũng không dám nói ra, đang chuẩn bị đáp lời thì muội muội ở bên cạnh lại bước ra giải vây cho hắn.
“Thích ca ca, đã lâu không gặp, hôm nay Nhạc Dao cùng ca ca đi dạo, không ngờ lại tình cờ gặp gỡ mọi người ở đây, lát nữa mọi người định đi đâu chơi, chúng ta cùng đi!” Lục Nhạc Dao vẻ mặt xinh đẹp lại ngây thơ, ngọt ngào nói, từ trong giọng nói có thể nghe được sự thân thiết cùng Thích Bạch.
Thích Bạch không nghĩ là có thể gặpđược Lục Nhạc Dao ở đây. Hắn biết bởi vì thân thể mẫu thân nàng không tốt nên nàng bị đưa tới phương Nam. Thích Bạch đối với Lục Nhạc Dao rất tốt, tính ra từ nhỏ Thích Bạch đã cùng nàng lớn lên, nàng kém hắn sáu tuổi, là muội muội của Lục Viễn, khi còn nhỏ vừa đáng yêu lại vừa thích đi theo hắn, Lục Viễn đều ở bên cạnh xem. Thích Bạch coi Lục Viễn là huynh đệ nên cũng coi nàng là muội muội.
Tuy nói lúc Lục Nhạc Dao bảy tuổi đã đòi gả cho hắn, suốt cả hai năm trời, hắn lúc ấy cũng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.Hắn nghĩ nàng mới chín tuổi, khi lớn lên sẽ không nghĩ như vậy nữa. Hơn nữa tuổi tác hai người cũng chênh lệch khá nhiều, không có khả năng. Không ngờ lời nói này nàng vẫn nói đến năm nàng mười một tuổi, mà lúc đó hắn đã tổ chức lễ đại hôn cùng Hoàng hậu bây giờ, năm sau đó nàng đi về phương nam, hắn chưa từng gặp lại nàng. Sau này Thích Bạch lên làm Hoàng đế, dần dần quên đi.
Quý U đứng bên cạnh Thích Bạch, nhìn đôi huynh muội đang đứng đối diện. Thời điểm Lục Viễn vừa mở miệng, nàng đã biết đây là huynh đệ tốt của Thích Bạch, nói chuyện rất thân mật. Sau đó ánh mắt chuyển qua vị nữ tử đứng bên người hắn.
Rất xinh đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của Quý U. Đôi mắt như nước, ánh mắt như trăng rằm, lộ ra một cỗ ngây thơ khả ái. Da trắng nõn nà, chóp mũi nho nhỏ, đôi môi nho nhỏ, thoạt nhìn khiến cho người khác yêu thương. Ba ngàn tóc đen chỉ dùng một cây trâm cố định, rất hợp với một thân trang phục màu hồng nhạt. Thân hình tinh tế, giơ tay nhấc chân như liễu rủ trong gió, mang theo vài phần linh động, vài phần nghịch ngợm. Ngữ điệu nói chuyện uyển chuyển, vừa có sự tinh nghịch của phương bắc, vừa có sự dịu dàng của phương nam, Quý U cảm thán, thật đúng là nữ hài mĩ lệ nhà bên.
Bất quá, như thế nào vừa mở miệng đã gọi Thích ca ca? Nghe rất không tầm thường nha, Quý U quan sát thấy Thích Bạch đối với nữ nhân này có sắc mặt khá tốt, đến cùng thì nữ nhân này có lai lịch gì?
Bình luận facebook