Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Bắt nạt cậu
“Chờ tớ một chút, tớ đi thay quần áo.” Chử Hàng cúi người hôn lấy đôi môi đang giận dỗi chu ra của cô.
Nghê Phỉ Vọng nhìn bóng dáng anh đi vào nhà vệ sinh, phẫn nộ mà hừ hừ: “Cởi quần ra là không biết ai nữa.”
Chử Hàng quay đầu, cười: “Biết mà.”
Nghê Phỉ Vọng lăn lộn hai vòng trên giường anh, váy nhăn lại thành nhúm dưới thân cô.
Cô ngồi dậy, ngẩn ra trong chốc lát, hơi dang chân ra nhìn vào giữa hai chân, nơi cọ xát có chút đỏ ửng.
Cô đưa tay sờ vào nơi đó, bên tai lại nóng lên.
Chử Hàng đi ra từ nhà vệ sinh, ăn mặc quần áo rộng thình ở nhà, Nghê Phỉ Vọng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn dưới thân anh, quần quá rộng nên cũng không nhìn ra gì.
Chử Hàng kéo cô lại để xem đáp án.
Đáp án không phải là một phần ba, mà là một phần sáu.
Anh giảng lại cho cô một lần, Nghê Phỉ Vọng suy nghĩ làm bài nên cũng quên đi chuyện muốn xem phần dưới của anh.
Đến lúc Chử Hàng đưa cô về nhà, cô mới đột nhiên phát hiện hôm nay cô bị thiệt thòi lớn.
Cô hỏi anh: “Khi nào mới cho tớ xem?”
“Chờ đến lúc cậu làm đúng.” Chử Hàng sờ sờ mũi của mình.
“Cậu chờ đó.” Nghê Phỉ Vọng hứa hẹn.
Chử Hàng nhìn bóng dáng Nghê Phỉ Vọng, cười cười, đúng là cô không biết sợ hãi gì cả.
Hôm nay thiếu chút nữa, thật sự thiếu chút nữa thôi…
Rất nhiều lần anh nhịn để không cởi quần lót của cô ra, nhét của mình vào nơi bên trong mềm mại đó.
Bây giờ chưa phải là lúc tốt nhất, anh và cô còn cần chờ thêm chút nữa, ngay cả khi mong muốn về nhau đã được chắp nối.
Nhưng hình như còn quá sớm.
Nhưng anh không biết Nghê Phỉ Vọng cũng có muốn như vậy không.
Toàn bộ những ngày nghỉ hè của Chử Hàng đều giúp cô học bổ túc.
Nghê Phỉ Vọng làm rất nhiều để, đương nhiên có lúc làm đúng là đòi xem “Chử Hàng nhỏ”.
Nghê Phỉ Vọng nhớ rõ lúc cô gặp nó, rất có tinh thần, đỉnh đầu nâng lên trong rừng rậm màu đen, đỉnh chóp bóng loáng.
Trên đỉnh miệng là cái miệng nhỏ ẩm ướt, cô nheo mắt, muốn chạm vào nhưng Chử Hàng không cho.
“Đừng.”
“Sao lại không cho tớ sờ vào! Tớ làm đúng rồi.”
“Thêm một bài nữa rồi nói.” Anh định kéo quần lên.
Nghê Phỉ Vọng giữ chặt tay anh, ngẩng đầu hôn anh.
Hôn đến hơi thở Chử Hàng rối loạn, cô liếm môi anh hỏi: “Cậu không muốn tớ à?”
Lông mi anh chớp vài lần, ánh mắt mềm mại kiều diễm, mang theo ý thâm tình sâu đậm.
Chử Hàng ngơ ngẩn nhìn cô, “Muốn.”
“Vậy tớ cho cậu, cậu muốn không.” Giống như yêu tinh dụ hoặc bên tai anh.
Dừng một chút, Chử Hàng cười: “Tớ muốn là cậu cho à?”
Nghê Phỉ Vọng không biết sao anh lại có thể đảo khách làm chủ.
Cô muốn tìm lại quyền chủ đạo của mình, nâng cao âm lượng: “Có thể.”
Chử Hàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Chắc chứ?”
“Chắc.” Nghê Phỉ Vọng trả lời không nghĩ ngợi.
Chử Hàng lui lại, chỉ vào chỗ trống trước mặt anh, “Đứng đây.”
“Cởi sạch ra.”
Nghê Phỉ Vọng nghe anh nói mà đỏ mặt.
Đại não như có dòng điện, tê dại từ đầu xuống toàn thân.
Cô run rẩy đôi môi: “Tớ biết rồi.”
Cô vừa nói vừa cởi áo ngoài của mình.
Vẫn là giữa hè nên cô mặc đồ hơi mỏng, chỉ mặc một cái áo thun, cởi ra là lộ chiếc áo ngực màu trắng.
Áo ngực là mẹ mua cho cô, đơn giản không màu mè, chỉ là một mảnh vải màu trắng.
Nhưng cho dù cô có mặc nội y đơn giản như vậy, Chử Hàng cũng đã thấy dây thần kinh của mình sắp đứt.
Đại não ong ong vang dội, anh nhìn cô chằm chằm.
Nhìn chăm chú vào ngực cô, thật sự rất lớn, trắng nõn bóng loáng, bị áo ngực bao lại.
Giữa ngực là một cái khe rãnh.
dương v*t bắt đầu trướng đến phát đau.
Cô nhìn phía dưới của anh, vừa sợ vừa mong chờ.
Cô vừa lòng mà nhìn ánh mắt mê muội, thậm chí là điên cuồng ủa anh, đưa tay cởi áo ngực.
Cô cúi đầu, nội y rớt trên đầu vai, liếc thấy Chử Hàng đứng lên, cô ngẩng đầu.
Đột nhiên, thế giới trước mặt vụt qua –
Cô ngã lên chiếc giường mềm mại.
Chử Hàng đè nặng cô, một tay lót sau đầu cô, hai đùi kẹp chân cô lại, tay khác nâng cằm bắt cô nhìn anh.
“Tớ thật sự nhịn không được.”
đầu v* Nghê Phỉ Vọng bị quần áo của anh cọ xát qua, cô cảm thấy toàn thân phát ngứa.
Cô ngẩng đầu hôn anh, tay ôm lấy cổ anh: “Nhịn không được thì làm sao?” Bây giờ cô không sợ gì hết, đột nhiên cô hiểu rõ tâm trạng lúc ăn trái cấm của những người yêu nhau là như thế nào –
Cô thích anh, muốn thân mật với anh, muốn làm chuyện thân mật với anh, muốn hoàn toàn có được anh.
Hai người quấn quýt bên nhau, anh tiến vào cô, cô cất chứa anh.
Mồ hôi và tinh dịch quyện vào nhau làm không khí xung quanh nóng hổi, sau đó thể hiện tình yêu của họ trong khoái cảm mãnh liệt.
Cô thật sự muốn làm tình với Chử Hàng.
“Bắt nạt cậu.” Chử Hàng ngậm môi cô, nhẹ nhàng nỉ non.
Nghê Phỉ Vọng duỗi tay sờ eo anh, trượt về phía trước dọc theo cơ bắp săn chắc, chạm vào bụng dưới của, xuống chút nữa, nắm lấy dương v*t của anh.
Cô nghe thấy Chử Hàng kêu lên một tiếng, thấp giọng nói: “Bắt nạt tớ đi.” Ngón tay siết chặt dương v*t của anh rồi từ từ di chuyển.
Nghê Phỉ Vọng nhìn bóng dáng anh đi vào nhà vệ sinh, phẫn nộ mà hừ hừ: “Cởi quần ra là không biết ai nữa.”
Chử Hàng quay đầu, cười: “Biết mà.”
Nghê Phỉ Vọng lăn lộn hai vòng trên giường anh, váy nhăn lại thành nhúm dưới thân cô.
Cô ngồi dậy, ngẩn ra trong chốc lát, hơi dang chân ra nhìn vào giữa hai chân, nơi cọ xát có chút đỏ ửng.
Cô đưa tay sờ vào nơi đó, bên tai lại nóng lên.
Chử Hàng đi ra từ nhà vệ sinh, ăn mặc quần áo rộng thình ở nhà, Nghê Phỉ Vọng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn dưới thân anh, quần quá rộng nên cũng không nhìn ra gì.
Chử Hàng kéo cô lại để xem đáp án.
Đáp án không phải là một phần ba, mà là một phần sáu.
Anh giảng lại cho cô một lần, Nghê Phỉ Vọng suy nghĩ làm bài nên cũng quên đi chuyện muốn xem phần dưới của anh.
Đến lúc Chử Hàng đưa cô về nhà, cô mới đột nhiên phát hiện hôm nay cô bị thiệt thòi lớn.
Cô hỏi anh: “Khi nào mới cho tớ xem?”
“Chờ đến lúc cậu làm đúng.” Chử Hàng sờ sờ mũi của mình.
“Cậu chờ đó.” Nghê Phỉ Vọng hứa hẹn.
Chử Hàng nhìn bóng dáng Nghê Phỉ Vọng, cười cười, đúng là cô không biết sợ hãi gì cả.
Hôm nay thiếu chút nữa, thật sự thiếu chút nữa thôi…
Rất nhiều lần anh nhịn để không cởi quần lót của cô ra, nhét của mình vào nơi bên trong mềm mại đó.
Bây giờ chưa phải là lúc tốt nhất, anh và cô còn cần chờ thêm chút nữa, ngay cả khi mong muốn về nhau đã được chắp nối.
Nhưng hình như còn quá sớm.
Nhưng anh không biết Nghê Phỉ Vọng cũng có muốn như vậy không.
Toàn bộ những ngày nghỉ hè của Chử Hàng đều giúp cô học bổ túc.
Nghê Phỉ Vọng làm rất nhiều để, đương nhiên có lúc làm đúng là đòi xem “Chử Hàng nhỏ”.
Nghê Phỉ Vọng nhớ rõ lúc cô gặp nó, rất có tinh thần, đỉnh đầu nâng lên trong rừng rậm màu đen, đỉnh chóp bóng loáng.
Trên đỉnh miệng là cái miệng nhỏ ẩm ướt, cô nheo mắt, muốn chạm vào nhưng Chử Hàng không cho.
“Đừng.”
“Sao lại không cho tớ sờ vào! Tớ làm đúng rồi.”
“Thêm một bài nữa rồi nói.” Anh định kéo quần lên.
Nghê Phỉ Vọng giữ chặt tay anh, ngẩng đầu hôn anh.
Hôn đến hơi thở Chử Hàng rối loạn, cô liếm môi anh hỏi: “Cậu không muốn tớ à?”
Lông mi anh chớp vài lần, ánh mắt mềm mại kiều diễm, mang theo ý thâm tình sâu đậm.
Chử Hàng ngơ ngẩn nhìn cô, “Muốn.”
“Vậy tớ cho cậu, cậu muốn không.” Giống như yêu tinh dụ hoặc bên tai anh.
Dừng một chút, Chử Hàng cười: “Tớ muốn là cậu cho à?”
Nghê Phỉ Vọng không biết sao anh lại có thể đảo khách làm chủ.
Cô muốn tìm lại quyền chủ đạo của mình, nâng cao âm lượng: “Có thể.”
Chử Hàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Chắc chứ?”
“Chắc.” Nghê Phỉ Vọng trả lời không nghĩ ngợi.
Chử Hàng lui lại, chỉ vào chỗ trống trước mặt anh, “Đứng đây.”
“Cởi sạch ra.”
Nghê Phỉ Vọng nghe anh nói mà đỏ mặt.
Đại não như có dòng điện, tê dại từ đầu xuống toàn thân.
Cô run rẩy đôi môi: “Tớ biết rồi.”
Cô vừa nói vừa cởi áo ngoài của mình.
Vẫn là giữa hè nên cô mặc đồ hơi mỏng, chỉ mặc một cái áo thun, cởi ra là lộ chiếc áo ngực màu trắng.
Áo ngực là mẹ mua cho cô, đơn giản không màu mè, chỉ là một mảnh vải màu trắng.
Nhưng cho dù cô có mặc nội y đơn giản như vậy, Chử Hàng cũng đã thấy dây thần kinh của mình sắp đứt.
Đại não ong ong vang dội, anh nhìn cô chằm chằm.
Nhìn chăm chú vào ngực cô, thật sự rất lớn, trắng nõn bóng loáng, bị áo ngực bao lại.
Giữa ngực là một cái khe rãnh.
dương v*t bắt đầu trướng đến phát đau.
Cô nhìn phía dưới của anh, vừa sợ vừa mong chờ.
Cô vừa lòng mà nhìn ánh mắt mê muội, thậm chí là điên cuồng ủa anh, đưa tay cởi áo ngực.
Cô cúi đầu, nội y rớt trên đầu vai, liếc thấy Chử Hàng đứng lên, cô ngẩng đầu.
Đột nhiên, thế giới trước mặt vụt qua –
Cô ngã lên chiếc giường mềm mại.
Chử Hàng đè nặng cô, một tay lót sau đầu cô, hai đùi kẹp chân cô lại, tay khác nâng cằm bắt cô nhìn anh.
“Tớ thật sự nhịn không được.”
đầu v* Nghê Phỉ Vọng bị quần áo của anh cọ xát qua, cô cảm thấy toàn thân phát ngứa.
Cô ngẩng đầu hôn anh, tay ôm lấy cổ anh: “Nhịn không được thì làm sao?” Bây giờ cô không sợ gì hết, đột nhiên cô hiểu rõ tâm trạng lúc ăn trái cấm của những người yêu nhau là như thế nào –
Cô thích anh, muốn thân mật với anh, muốn làm chuyện thân mật với anh, muốn hoàn toàn có được anh.
Hai người quấn quýt bên nhau, anh tiến vào cô, cô cất chứa anh.
Mồ hôi và tinh dịch quyện vào nhau làm không khí xung quanh nóng hổi, sau đó thể hiện tình yêu của họ trong khoái cảm mãnh liệt.
Cô thật sự muốn làm tình với Chử Hàng.
“Bắt nạt cậu.” Chử Hàng ngậm môi cô, nhẹ nhàng nỉ non.
Nghê Phỉ Vọng duỗi tay sờ eo anh, trượt về phía trước dọc theo cơ bắp săn chắc, chạm vào bụng dưới của, xuống chút nữa, nắm lấy dương v*t của anh.
Cô nghe thấy Chử Hàng kêu lên một tiếng, thấp giọng nói: “Bắt nạt tớ đi.” Ngón tay siết chặt dương v*t của anh rồi từ từ di chuyển.
Bình luận facebook