Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Vân Thiên Nhược chờ anh đi khỏi mới ảo não lê thân thể đầy thương tích đứng dậy. Mỗi một bước đi thân dưới vẫn như cũ dày vò đến đau.
Ăn tạm gì đó, muốn từ trong túi xách tìm thuốc tránh thai khẩn cấp. Đây là cô đề phòng chuyện Vương Dương, lúc thoát khỏi cô cứ nghĩ sẽ không dùng đến. Lại không ngờ bây giờ không thể thiếu nó, Trình Dật Hàn có bao nhiêu thô bạo trút giận lên cô lại không dùng bất kì biện pháp an toàn nào. Tuy rằng đây là thời kỳ an toàn, nhưng vẫn phải phòng.
Tìm một hồi lâu lại không thấy đâu, đoán chừng đã vô ý làm rơi mất.
Khi đã đứng trước tiệm thuốc tây gần đó lại không dám lên tiếng. Bởi vì có vị khách đàn ông ở đây, chờ một chút lại chưa thấy rời đi. Chủ tiệm thuốc biết Vân Thiên Nhược ở gần đây, lên tiếng hỏi thăm :
" Vị tiểu thư, cô muốn mua thuốc sao? Tại sao không nói gì? ".
" Vâng. Dì...lấy cho tôi một hộp Emergency contraceptive ". Người ta đã hỏi, cô không thể không nói chỉ đành nói anh văn. Thật ra cô không có giỏi anh, chỉ là tên thuốc tránh thai biết tiếng anh vẫn tốt hơn.
Chủ tiệm có chút ngạc nhiên, vị tiểu thư này lại biết tên tiếng anh của thuốc. Lần trước cô ấy có mua ở đây nhưng không nói tiếng anh, bây giờ chắc là ngại với cậu thanh niên này.
" Được, cô chờ chút ".
Uống vào rồi có thể an tâm một chút, bất luận chuyện gì cũng sẽ không thể mang thai được.
Vân Thiên Nhược cứ thế ngồi ngoài ban công ngẩn người đến tối. Thời gian ngắn thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bốn năm đại học dài đằng đẵng lại không có chuyện gì khiến cô nản lòng qua.
Cuối cùng cô cũng đã trả hết món nợ cho Trình Dật Hàn, chỉ có thể đến đây thôi. Bởi vì cô không phải nợ anh một mạng người.
Lần đầu tiên của cô bị anh cướp mất lại không hẳn là chuyện xấu, bởi vì sớm muộn cô vẫn phải bị đem ra chà đạp. Được trao cho người mình thương cũng là một điều may mắn, mặc dù trải qua thật khổ sợ. Nhưng cô làm sao đối diện với Nhạc Lam Tịch đã mất, và Trương Băng Khanh hiện tại đây.
Một lần này như thế nào đối diện với Trình Dật Hàn đây.
Ngày xưa cô đã có một suy nghĩ thế này :
Muốn nắm tay ai đó đi qua Thái Lan sống hết cuộc đời này.
Quên đi những gì không vui ở trên đất nước này.
Quên đi tình yêu đã lỡ dành cho một người.
Và bây giờ cô càng khao khát đi qua Thái Lan sống một cuộc sống bình yên.
Quên đi tình yêu chỉ toàn đau khổ, quên đi nỗi đau dày xé tâm can.
Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân nghe rõ mồn một. Vân Thiên Nhược vẫn lặng người, muốn trộm gì thì cứ trộm. Ngay cả quay đầu hỏi thăm cô cũng lười, đột nhiên lại lười làm mọi thứ. Cứ ngồi yên như vậy nhìn đời chậm rãi trôi qua thì tốt biết mấy, không đau, không sầu cũng không cần hạnh phúc.
Cảm giác được người kia tiến vô phòng, cô vẫn không nhúc nhích, miệng khẽ cười nói :
" Tiền tôi để trong tủ ngay đầu giường, mật mã thẻ ATM là... ". Ngập ngừng một chút cô mới chậm rãi đọc sáu con số được cô khắc cốt ghi tâm.
" 760211 ". Đây là con số mà cô luôn lấy làm mật mã, bởi vì đây là tên của anh.
Đã từng đọc ở đâu đó một câu vô cùng thấm thía :
" Nếu một ngày bạn bước vào thế giới nội tâm của tôi....
Bạn sẽ phải khóc...Vì ở đó nơi đâu cũng có bạn...!
Nếu một ngày tôi bước vào thế giới nội tâm của bạn...
Tôi...cũng sẽ khóc...Vì ở đó không hề có tôi...! ".
Ngay cả lúc này đây khi nghĩ đến cô cũng muốn bật khóc, nhưng khóc rồi vẫn vậy. Người ta yêu, họ có đối xử với ta tàn nhẫn bao nhiêu ta cũng luôn muốn nhường nhịn họ. Đặc biệt trong lòng Trình Dật Hàn có hận, chỉ cần anh cao hứng một chút cô cũng chấp nhận. Cô biết, anh yêu Nhạc Lam Tịch nhiều như vậy, khoảng thời gian không có cậu ấy anh hẳn là cô đơn.
Lẽ nào đây là yêu mù quáng mà người ta hay nhắc đến. Những người họ không yêu sao có thể hiểu được, đến khi gặp phải họ sẽ nhìn nhận ra thôi.
Muốn quên nhưng làm không được, muốn ngừng yêu lại không ngừng được. Muốn hận người ta tàn nhẫn lại không thể dặn lòng.
Yêu sẽ không muốn hận, mà hận lại không thể nào yêu.
Nghĩ thật lâu nhưng đằng sau vẫn bị nhìn chăm chú, cô không có thời gian phân tích cảm giác mình lúc này.
" Tìm không thấy, hay là muốn thứ khác. Nam nhân các người đều như nhau, đều là muốn chiếm hữu thỏa mãn dục vọng ". Thanh âm thê lương chậm rãi vang lên, xem người mới đến giống như người thân mà tâm sự.
Mệt mỏi là cảm giác cô chưa từng có, cũng không muốn có nhưng lại bị ép đến thật mệt.
" Nếu muốn tôi thì... ".
Tôi thà rằng anh giết tôi đi.
Lời còn chưa nói hết bị người kia không chút lưu tình xốc lên, ép buộc đứng dậy. Nổi giận đùng đùng quát :
" Còn ở đây mời gọi nam nhân. Muốn chết ". Trời tối, ánh mắt nam nhân lại sáng quắc hừng hực hai ngọn lửa. Thanh âm lạnh như muốn đem nhiệt độ hạ xuống âm độ.
Thân thể Vân Thiên Nhược cứng đờ, sao lại là anh nữa. Không để ý bả vai bị anh nắm chặt, nghiến răng trừng anh thu người lại.
Đi còn chưa được hai bước lại bị anh hung hăng ôm ngang người vứt mạnh trên giường.
" Nhìn thấy tôi liền tức giận. Nếu không hiện tại đã vui vẻ hưởng thụ phải hay không ? ".
Anh xuất hiện bao lâu cô lại không nhận ra còn xem anh là ăn trộm. Cô rốt cuộc đặt anh ở chỗ nào.
Một khắc khi đụng cửa ngoài ý muốn lại dễ dàng mở ra, bên trong tối đen như mực. Trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi. Tối qua anh nhiều lần thô bạo bức bách cô, cô sẽ không dại dột mà tự sát chứ. Nhìn không đến cô anh nghẹt thở trong tim, cô chết rồi anh tìm ai trút giận. Thấy thân ảnh nhỏ nhắn cô độc ngồi lặng mình ở đó một loại nhẹ nhõm nói không nên lời. Tiếp đó cô lại dội cho anh một chậu nước lạnh khiến anh tỉnh táo trở lại.
Trở lại làm gì, rồi không nói không rằng mắng chửi cô không biết liên sỉ.
" Anh biết rõ còn hỏi. Năng lực của anh không tốt, tôi không có hứng thú". Cổ tay lại đau nhói, không muốn để mình bị thương, Vân Thiên Nhược bất động. Lời nói ra lại vô cùng sắc bén, đụng chạm đến lòng tự tôn của nam nhân.
Không một ai chịu được khi nữ nhân dưới thân lại nói mình năng lực không đủ. Nam nhân này lại cao ngạo không ai bì nổi, tức giận càng lớn:
" Là ai hôm qua chịu không nổi cầu xin tôi ". Cô tuy rằng không có rơi lệ van nài anh, nhưng thân thể cô thật nhỏ. Mỗi lần chạy nước rút của anh đều khiến cô chết đi sống lại. Anh thật là sợ cô chết, sẽ không ai tiếp nhận hận của anh.
" Đổi lại là người khác tôi sẽ không như vậy ". Mỗi một câu anh nói ra đều khiến cô căm phẫn, cô không thể cứ mặc anh được nước đẩy thuyền.
" Vân Thiên Nhược, cô tại sao cứ liên tục chọc giận tôi ". Lí trí cùng tính quân tử trong anh vẫn còn. Cô cứ nói tiếp những lời quá đáng thách thức anh, anh sẽ không khống chế được mà đặt cô dưới thân hung hăng trừng phạt.
Không phải anh suốt ngày quanh quẩn làm việc đến đầu óc có vấn đề rồi chứ?
" Tôi khi nào thì chọc giận anh. Còn không phải anh tùy tiện nói những lời khinh bạc tôi ".
Giọng nói cô dịu lại đã không còn cương quyết. Trình Dật Hàn một ngày mệt mỏi cũng lại không muốn nổi giận cùng cô. Thanh âm vẫn âm trầm bén nhọn, lại dễ dàng nhận thấy đã hạ hỏa đi nhiều :
" Lẽ nào không đúng. Cô rõ ràng là muốn dâng mình cho nam nhân ".
Rất kiên nhẫn cùng anh giải thích một chút, bọn họ từ lúc nào gặp mặt chỉ có cãi vã tức giận.
" Tôi còn chưa nói hết câu. Trình Dật Hàn anh cũng là một người bình thường, không phải lúc nào anh cũng đúng ".
Thanh âm có điểm khàn khàn, là nữ nhân mạnh mẽ cũng là một thanh đao sắc bén làm nguời đó bị thương.
" Anh hận tôi, tôi chấp nhận. Nhưng anh phải cho tôi một chút thời gian để thở. Tôi sắp bị anh bức đến điên rồi ".
Chỉ một câu " bị anh bức đến điên rồi" mang đầy mệt mỏi lười biếng. Nghe vào trong tai Trình Dật Hàn lặng lẽ rót thẳng vào một nơi được gọi là tình người. Một cảm giác tự trách mơ hồ hiện lên.
" Cô thật không có tơ tưởng đến nam nhân khác ". Trình Dật Hàn muốn từ trong miệng cô khẳng định.
" Tôi không có tư cách, không phải sao ? ". Cô nói ra câu mà anh đã nói qua, thật kì lạ. Cô nói gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng lời của anh cô lại nhớ thật kĩ.
" Vân Thiên Nhược, cô nghe cho rõ. Cô là nữ nhân của Trình Dật Hàn tôi. Không có sự cho phép của tôi, không ai được đụng đến cô ". Nữ nhân này là của anh, từ hôm qua anh liền xác định như vậy. Anh hận cô, chỉ có anh mới có tư cách làm cô đau, ai cũng đừng mơ tưởng.
Ngạc nhiên cùng bàng hoàng. Anh nói cô là nữ nhân của anh. Không thể phụ nhận rằng lời này thật mạnh tác động đến cô. Cô biết mình đã là nữ nhân của anh, nhưng anh không cần thiết nói ra. Lẽ nào, anh ngủ qua với ai đều nói những lời như vậy.
Vẫn chưa bật đèn nên cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt tuấn dật của anh. Qua giọng nói trầm trầm cô vốn không xác định được anh nói ra câu này là loại biểu cảm nào.
" Tại sao ? Trình Dật Hàn, anh không thể buông tha tôi sao ? Anh rất tài giỏi mà, anh có thể cho người đi điều tra lại chuyện năm đó. Tôi.. ". Anh là đang muốn giữ cô bên mình từ từ hành hạ, từ từ tra tấn.
Bây giờ anh không có tâm trạng nhắc đến chuyện này, động một cái đứng dậy.
" Đứng dậy ra ăn tối ".
Vân Thiên Nhược ra theo sau. Trên bàn là đồ ăn Thái, nhìn cách trang trí vô cùng quen thuộc có thể là nhà hàng Tuk Tuk Thai Bistro.
Nhà hàng đó vốn ngược đường từ công ty qua đây, anh cố ý đi mua sao?
Trong lòng dễ dàng len lỏi một tia phức tạp ấm áp.
Thế đấy, chỉ cần một hành động vô tình nho nhỏ của anh đã khiến tức giận của cô biến mất.
Ăn xong, cô ngồi xem tivi lại hoài nghi nam nhân bên cạnh cũng đang yên tĩnh không có ý định đi về. Khóe mắt cô như có như không nhìn sang đánh giá bị anh nhìn thấu.
Tâm tư cô cũng thật đơn giản.
Trình Dật Hàn tâm trạng dường như là tốt hơn thường ngày, lạnh nhạt trả lời nghi vấn trong lòng cô.
" Tôi đêm nay ngủ lại đây ".
Lập tức Vân Thiên Nhược đứng bật dậy, không khách sáo đuổi khách:
" Không được. Sao anh ở đây được ".
" Tại sao? ". Trình Dật Hàn muốn biết có gì không thể.
Còn hỏi tại sao? Cô nam quả nữ đêm hôm ở chung không ổn. Nhưng lí do này cô không nói được, nhìn anh vẫn còn chưa tắm rửa cô bèn nói :
" Anh không có quần áo ".
Cũng không nhìn cô, lập tức nói ra:
" Tần Dạ sẽ mang đến ".
Trong đầu đã thủ sẵn lí do từ chối thứ hai. Chỉ mong anh biết điều một chút đi về.
" Không có phòng dành cho khách ".
Luận về lí lẽ, Trình Dật Hàn sẽ không thua cô. Anh cũng đâu phải chưa từng nằm trên giường cô.
" Tôi cùng cô ".
Vừa nghĩ đến cùng anh một giường, bất giác trong lòng lại run lên. Ai cũng nói, nam nhân trên giường là hung mãn nhất, cô thật sự nếm trải qua tư vị đó.
" Không được. Ngày mai tôi còn phải đi làm ".
Bây giờ Trình Dật Hàn mới biết cô lại phiền phức như vậy, trong đầu cô nghĩ cái gì. Anh nếu như muốn làm gì cô, sẽ không chờ đến lúc đó.
" Tôi sẽ không làm gì cô. Nhưng, nếu cô muốn tôi sẽ... ". Nhịn không được đưa mắt nhìn cô, buột miệng nói đùa một chút. Cũng thành công ngăn chặn lí do thứ tư rồi thứ năm.
" Tôi mới không muốn ". Hậm hực phản bác, sau đó bỏ vào trong phòng.
Vân Thiên Nhược cả đêm qua mệt mỏi, hôm nay lại không có nghỉ ngơi. Lưng vừa đặt xuống giường dễ dàng ngủ say, cũng không để ý bên cạnh là con sói đói.
Trình Dật Hàn biết mình sai rồi, ham muốn của anh với cô lại mãnh liệt như vậy. Thưởng thức qua hương vị cô, anh lại dễ dàng dâng lên khát vọng. Cô rõ ràng là sợ hãi anh mới nằm tận bên ngoài, nhìn cô ngủ lại ôn hòa hơn rất nhiều.
Đưa tay dùng sức nhẹ nhàng như sợ sẽ đánh thức cô gái đang ngủ. Khi đã ôm cô vào lòng mới đánh giá cô gầy, thực sự gầy. Tiếp đó hơi thở nam nhân cũng bình ổn đều đều, trên khuôn mặt là một loại mãn nguyện không ai nhìn thấy.
Hôm nay có thể là một ngày đau buồn, ngày mai càng đau buồn hơn. Nhưng đoán chắc một điều sẽ có ngày mà bạn cảm thấy bình yên và hài lòng. Điều bạn cần là ghi nhớ những ngày đẹp đẽ, hãy dẹp sự bất hạnh sang một bên.
Ăn tạm gì đó, muốn từ trong túi xách tìm thuốc tránh thai khẩn cấp. Đây là cô đề phòng chuyện Vương Dương, lúc thoát khỏi cô cứ nghĩ sẽ không dùng đến. Lại không ngờ bây giờ không thể thiếu nó, Trình Dật Hàn có bao nhiêu thô bạo trút giận lên cô lại không dùng bất kì biện pháp an toàn nào. Tuy rằng đây là thời kỳ an toàn, nhưng vẫn phải phòng.
Tìm một hồi lâu lại không thấy đâu, đoán chừng đã vô ý làm rơi mất.
Khi đã đứng trước tiệm thuốc tây gần đó lại không dám lên tiếng. Bởi vì có vị khách đàn ông ở đây, chờ một chút lại chưa thấy rời đi. Chủ tiệm thuốc biết Vân Thiên Nhược ở gần đây, lên tiếng hỏi thăm :
" Vị tiểu thư, cô muốn mua thuốc sao? Tại sao không nói gì? ".
" Vâng. Dì...lấy cho tôi một hộp Emergency contraceptive ". Người ta đã hỏi, cô không thể không nói chỉ đành nói anh văn. Thật ra cô không có giỏi anh, chỉ là tên thuốc tránh thai biết tiếng anh vẫn tốt hơn.
Chủ tiệm có chút ngạc nhiên, vị tiểu thư này lại biết tên tiếng anh của thuốc. Lần trước cô ấy có mua ở đây nhưng không nói tiếng anh, bây giờ chắc là ngại với cậu thanh niên này.
" Được, cô chờ chút ".
Uống vào rồi có thể an tâm một chút, bất luận chuyện gì cũng sẽ không thể mang thai được.
Vân Thiên Nhược cứ thế ngồi ngoài ban công ngẩn người đến tối. Thời gian ngắn thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bốn năm đại học dài đằng đẵng lại không có chuyện gì khiến cô nản lòng qua.
Cuối cùng cô cũng đã trả hết món nợ cho Trình Dật Hàn, chỉ có thể đến đây thôi. Bởi vì cô không phải nợ anh một mạng người.
Lần đầu tiên của cô bị anh cướp mất lại không hẳn là chuyện xấu, bởi vì sớm muộn cô vẫn phải bị đem ra chà đạp. Được trao cho người mình thương cũng là một điều may mắn, mặc dù trải qua thật khổ sợ. Nhưng cô làm sao đối diện với Nhạc Lam Tịch đã mất, và Trương Băng Khanh hiện tại đây.
Một lần này như thế nào đối diện với Trình Dật Hàn đây.
Ngày xưa cô đã có một suy nghĩ thế này :
Muốn nắm tay ai đó đi qua Thái Lan sống hết cuộc đời này.
Quên đi những gì không vui ở trên đất nước này.
Quên đi tình yêu đã lỡ dành cho một người.
Và bây giờ cô càng khao khát đi qua Thái Lan sống một cuộc sống bình yên.
Quên đi tình yêu chỉ toàn đau khổ, quên đi nỗi đau dày xé tâm can.
Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân nghe rõ mồn một. Vân Thiên Nhược vẫn lặng người, muốn trộm gì thì cứ trộm. Ngay cả quay đầu hỏi thăm cô cũng lười, đột nhiên lại lười làm mọi thứ. Cứ ngồi yên như vậy nhìn đời chậm rãi trôi qua thì tốt biết mấy, không đau, không sầu cũng không cần hạnh phúc.
Cảm giác được người kia tiến vô phòng, cô vẫn không nhúc nhích, miệng khẽ cười nói :
" Tiền tôi để trong tủ ngay đầu giường, mật mã thẻ ATM là... ". Ngập ngừng một chút cô mới chậm rãi đọc sáu con số được cô khắc cốt ghi tâm.
" 760211 ". Đây là con số mà cô luôn lấy làm mật mã, bởi vì đây là tên của anh.
Đã từng đọc ở đâu đó một câu vô cùng thấm thía :
" Nếu một ngày bạn bước vào thế giới nội tâm của tôi....
Bạn sẽ phải khóc...Vì ở đó nơi đâu cũng có bạn...!
Nếu một ngày tôi bước vào thế giới nội tâm của bạn...
Tôi...cũng sẽ khóc...Vì ở đó không hề có tôi...! ".
Ngay cả lúc này đây khi nghĩ đến cô cũng muốn bật khóc, nhưng khóc rồi vẫn vậy. Người ta yêu, họ có đối xử với ta tàn nhẫn bao nhiêu ta cũng luôn muốn nhường nhịn họ. Đặc biệt trong lòng Trình Dật Hàn có hận, chỉ cần anh cao hứng một chút cô cũng chấp nhận. Cô biết, anh yêu Nhạc Lam Tịch nhiều như vậy, khoảng thời gian không có cậu ấy anh hẳn là cô đơn.
Lẽ nào đây là yêu mù quáng mà người ta hay nhắc đến. Những người họ không yêu sao có thể hiểu được, đến khi gặp phải họ sẽ nhìn nhận ra thôi.
Muốn quên nhưng làm không được, muốn ngừng yêu lại không ngừng được. Muốn hận người ta tàn nhẫn lại không thể dặn lòng.
Yêu sẽ không muốn hận, mà hận lại không thể nào yêu.
Nghĩ thật lâu nhưng đằng sau vẫn bị nhìn chăm chú, cô không có thời gian phân tích cảm giác mình lúc này.
" Tìm không thấy, hay là muốn thứ khác. Nam nhân các người đều như nhau, đều là muốn chiếm hữu thỏa mãn dục vọng ". Thanh âm thê lương chậm rãi vang lên, xem người mới đến giống như người thân mà tâm sự.
Mệt mỏi là cảm giác cô chưa từng có, cũng không muốn có nhưng lại bị ép đến thật mệt.
" Nếu muốn tôi thì... ".
Tôi thà rằng anh giết tôi đi.
Lời còn chưa nói hết bị người kia không chút lưu tình xốc lên, ép buộc đứng dậy. Nổi giận đùng đùng quát :
" Còn ở đây mời gọi nam nhân. Muốn chết ". Trời tối, ánh mắt nam nhân lại sáng quắc hừng hực hai ngọn lửa. Thanh âm lạnh như muốn đem nhiệt độ hạ xuống âm độ.
Thân thể Vân Thiên Nhược cứng đờ, sao lại là anh nữa. Không để ý bả vai bị anh nắm chặt, nghiến răng trừng anh thu người lại.
Đi còn chưa được hai bước lại bị anh hung hăng ôm ngang người vứt mạnh trên giường.
" Nhìn thấy tôi liền tức giận. Nếu không hiện tại đã vui vẻ hưởng thụ phải hay không ? ".
Anh xuất hiện bao lâu cô lại không nhận ra còn xem anh là ăn trộm. Cô rốt cuộc đặt anh ở chỗ nào.
Một khắc khi đụng cửa ngoài ý muốn lại dễ dàng mở ra, bên trong tối đen như mực. Trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi. Tối qua anh nhiều lần thô bạo bức bách cô, cô sẽ không dại dột mà tự sát chứ. Nhìn không đến cô anh nghẹt thở trong tim, cô chết rồi anh tìm ai trút giận. Thấy thân ảnh nhỏ nhắn cô độc ngồi lặng mình ở đó một loại nhẹ nhõm nói không nên lời. Tiếp đó cô lại dội cho anh một chậu nước lạnh khiến anh tỉnh táo trở lại.
Trở lại làm gì, rồi không nói không rằng mắng chửi cô không biết liên sỉ.
" Anh biết rõ còn hỏi. Năng lực của anh không tốt, tôi không có hứng thú". Cổ tay lại đau nhói, không muốn để mình bị thương, Vân Thiên Nhược bất động. Lời nói ra lại vô cùng sắc bén, đụng chạm đến lòng tự tôn của nam nhân.
Không một ai chịu được khi nữ nhân dưới thân lại nói mình năng lực không đủ. Nam nhân này lại cao ngạo không ai bì nổi, tức giận càng lớn:
" Là ai hôm qua chịu không nổi cầu xin tôi ". Cô tuy rằng không có rơi lệ van nài anh, nhưng thân thể cô thật nhỏ. Mỗi lần chạy nước rút của anh đều khiến cô chết đi sống lại. Anh thật là sợ cô chết, sẽ không ai tiếp nhận hận của anh.
" Đổi lại là người khác tôi sẽ không như vậy ". Mỗi một câu anh nói ra đều khiến cô căm phẫn, cô không thể cứ mặc anh được nước đẩy thuyền.
" Vân Thiên Nhược, cô tại sao cứ liên tục chọc giận tôi ". Lí trí cùng tính quân tử trong anh vẫn còn. Cô cứ nói tiếp những lời quá đáng thách thức anh, anh sẽ không khống chế được mà đặt cô dưới thân hung hăng trừng phạt.
Không phải anh suốt ngày quanh quẩn làm việc đến đầu óc có vấn đề rồi chứ?
" Tôi khi nào thì chọc giận anh. Còn không phải anh tùy tiện nói những lời khinh bạc tôi ".
Giọng nói cô dịu lại đã không còn cương quyết. Trình Dật Hàn một ngày mệt mỏi cũng lại không muốn nổi giận cùng cô. Thanh âm vẫn âm trầm bén nhọn, lại dễ dàng nhận thấy đã hạ hỏa đi nhiều :
" Lẽ nào không đúng. Cô rõ ràng là muốn dâng mình cho nam nhân ".
Rất kiên nhẫn cùng anh giải thích một chút, bọn họ từ lúc nào gặp mặt chỉ có cãi vã tức giận.
" Tôi còn chưa nói hết câu. Trình Dật Hàn anh cũng là một người bình thường, không phải lúc nào anh cũng đúng ".
Thanh âm có điểm khàn khàn, là nữ nhân mạnh mẽ cũng là một thanh đao sắc bén làm nguời đó bị thương.
" Anh hận tôi, tôi chấp nhận. Nhưng anh phải cho tôi một chút thời gian để thở. Tôi sắp bị anh bức đến điên rồi ".
Chỉ một câu " bị anh bức đến điên rồi" mang đầy mệt mỏi lười biếng. Nghe vào trong tai Trình Dật Hàn lặng lẽ rót thẳng vào một nơi được gọi là tình người. Một cảm giác tự trách mơ hồ hiện lên.
" Cô thật không có tơ tưởng đến nam nhân khác ". Trình Dật Hàn muốn từ trong miệng cô khẳng định.
" Tôi không có tư cách, không phải sao ? ". Cô nói ra câu mà anh đã nói qua, thật kì lạ. Cô nói gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng lời của anh cô lại nhớ thật kĩ.
" Vân Thiên Nhược, cô nghe cho rõ. Cô là nữ nhân của Trình Dật Hàn tôi. Không có sự cho phép của tôi, không ai được đụng đến cô ". Nữ nhân này là của anh, từ hôm qua anh liền xác định như vậy. Anh hận cô, chỉ có anh mới có tư cách làm cô đau, ai cũng đừng mơ tưởng.
Ngạc nhiên cùng bàng hoàng. Anh nói cô là nữ nhân của anh. Không thể phụ nhận rằng lời này thật mạnh tác động đến cô. Cô biết mình đã là nữ nhân của anh, nhưng anh không cần thiết nói ra. Lẽ nào, anh ngủ qua với ai đều nói những lời như vậy.
Vẫn chưa bật đèn nên cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt tuấn dật của anh. Qua giọng nói trầm trầm cô vốn không xác định được anh nói ra câu này là loại biểu cảm nào.
" Tại sao ? Trình Dật Hàn, anh không thể buông tha tôi sao ? Anh rất tài giỏi mà, anh có thể cho người đi điều tra lại chuyện năm đó. Tôi.. ". Anh là đang muốn giữ cô bên mình từ từ hành hạ, từ từ tra tấn.
Bây giờ anh không có tâm trạng nhắc đến chuyện này, động một cái đứng dậy.
" Đứng dậy ra ăn tối ".
Vân Thiên Nhược ra theo sau. Trên bàn là đồ ăn Thái, nhìn cách trang trí vô cùng quen thuộc có thể là nhà hàng Tuk Tuk Thai Bistro.
Nhà hàng đó vốn ngược đường từ công ty qua đây, anh cố ý đi mua sao?
Trong lòng dễ dàng len lỏi một tia phức tạp ấm áp.
Thế đấy, chỉ cần một hành động vô tình nho nhỏ của anh đã khiến tức giận của cô biến mất.
Ăn xong, cô ngồi xem tivi lại hoài nghi nam nhân bên cạnh cũng đang yên tĩnh không có ý định đi về. Khóe mắt cô như có như không nhìn sang đánh giá bị anh nhìn thấu.
Tâm tư cô cũng thật đơn giản.
Trình Dật Hàn tâm trạng dường như là tốt hơn thường ngày, lạnh nhạt trả lời nghi vấn trong lòng cô.
" Tôi đêm nay ngủ lại đây ".
Lập tức Vân Thiên Nhược đứng bật dậy, không khách sáo đuổi khách:
" Không được. Sao anh ở đây được ".
" Tại sao? ". Trình Dật Hàn muốn biết có gì không thể.
Còn hỏi tại sao? Cô nam quả nữ đêm hôm ở chung không ổn. Nhưng lí do này cô không nói được, nhìn anh vẫn còn chưa tắm rửa cô bèn nói :
" Anh không có quần áo ".
Cũng không nhìn cô, lập tức nói ra:
" Tần Dạ sẽ mang đến ".
Trong đầu đã thủ sẵn lí do từ chối thứ hai. Chỉ mong anh biết điều một chút đi về.
" Không có phòng dành cho khách ".
Luận về lí lẽ, Trình Dật Hàn sẽ không thua cô. Anh cũng đâu phải chưa từng nằm trên giường cô.
" Tôi cùng cô ".
Vừa nghĩ đến cùng anh một giường, bất giác trong lòng lại run lên. Ai cũng nói, nam nhân trên giường là hung mãn nhất, cô thật sự nếm trải qua tư vị đó.
" Không được. Ngày mai tôi còn phải đi làm ".
Bây giờ Trình Dật Hàn mới biết cô lại phiền phức như vậy, trong đầu cô nghĩ cái gì. Anh nếu như muốn làm gì cô, sẽ không chờ đến lúc đó.
" Tôi sẽ không làm gì cô. Nhưng, nếu cô muốn tôi sẽ... ". Nhịn không được đưa mắt nhìn cô, buột miệng nói đùa một chút. Cũng thành công ngăn chặn lí do thứ tư rồi thứ năm.
" Tôi mới không muốn ". Hậm hực phản bác, sau đó bỏ vào trong phòng.
Vân Thiên Nhược cả đêm qua mệt mỏi, hôm nay lại không có nghỉ ngơi. Lưng vừa đặt xuống giường dễ dàng ngủ say, cũng không để ý bên cạnh là con sói đói.
Trình Dật Hàn biết mình sai rồi, ham muốn của anh với cô lại mãnh liệt như vậy. Thưởng thức qua hương vị cô, anh lại dễ dàng dâng lên khát vọng. Cô rõ ràng là sợ hãi anh mới nằm tận bên ngoài, nhìn cô ngủ lại ôn hòa hơn rất nhiều.
Đưa tay dùng sức nhẹ nhàng như sợ sẽ đánh thức cô gái đang ngủ. Khi đã ôm cô vào lòng mới đánh giá cô gầy, thực sự gầy. Tiếp đó hơi thở nam nhân cũng bình ổn đều đều, trên khuôn mặt là một loại mãn nguyện không ai nhìn thấy.
Hôm nay có thể là một ngày đau buồn, ngày mai càng đau buồn hơn. Nhưng đoán chắc một điều sẽ có ngày mà bạn cảm thấy bình yên và hài lòng. Điều bạn cần là ghi nhớ những ngày đẹp đẽ, hãy dẹp sự bất hạnh sang một bên.
Bình luận facebook