-
Chương 1: Sơ Mi
[Kê xuống dưới ngồi đi, dưới đất lạnh lắm!]
***
Ngày 16 tháng 6 năm 2012, bằng cử nhân và bằng chứng nhận trình độ học vấn của Hướng Dụ đồng thời được phát đến tận tay. Cô ôm hai tấm bằng đó trước ngực rồi rời khỏi cổng trường.
Có một số câu chuyện cũng đã chính thức bắt đầu từ ngày hôm đó.
Hiện tại đang là chập tối, thành phố Đế Đô đổ một trận mưa nhỏ, mặt đường xi măng trong trường học bị nước mưa gột rửa đến mức sáng loáng, một vài chiếc lá khô cùng với cánh hoa dính trên mặt đường, trong không khí phảng phất hơi lạnh xua tan đi thời tiết nóng nực.
Hướng Dụ đứng ở dưới tán cây ngoài cổng trường đợi một lúc lâu mới bắt được taxi.
Di động không ngừng kêu, là Triệu Yên Mặc gửi tin nhắn đến thúc giục, hỏi cô đã đến chưa?
Triệu Yên Mặc là bạn trai của Hướng Dụ, hai người đã bên nhau được gần một năm, anh ta học đại học ở tỉnh bên cạnh nên họ vẫn luôn yêu xa.
Bây giờ tốt nghiệp rồi, Triệu Yên Mặc muốn đến Đế Đô để phát triển sự nghiệp.
Quãng thời gian yêu xa cuối cùng cũng kết thúc, vậy nhưng lại không hề vui vẻ như trong tưởng tượng của Hướng Dụ.
Phát triển mà Triệu Yên Mặc nói chính là ngày ngày cụng chén kính rượu với đám bạn không ra đâu vào đâu đó, khoác lác thổi phồng những câu chuyện ở trên bàn rượu tưởng như là thật kể lại cho Hướng Dụ nghe.
Đám ngươi đó ngày nào cũng vừa chết dí ở trên bàn ăn trong quán bi-a, vừa dùng bộ não bị men rượu lấn át khát khao thèm muốn tìm cách như thế nào để kiếm được nhiều tiền nhất. Nói anh ta không có chí tiến thủ thì cũng không đúng lắm, chỉ là chí tiến thủ của anh ta khác một trời một vực với nhận thức của Hướng Dụ.
Hướng Dụ ngồi vào trong taxi, tài xế liếc một cái vào trong gương chiếu hậu, hỏi: "Cô đi đâu?"
"Bác cứ đi tới đường Tú Xuân trước đi đã."
Buổi trưa cô nói chuyện điện thoại với Triệu Yên Mặc, nói cô đến ngày bị đau bụng nên buổi tối không muốn đi ăn với nhóm người bọn họ nữa.
Triệu Yên Mặc bắt chước giọng điệu của thành phố Đế Đô, nói mấy câu uốn lưỡi nghe vô cùng kỳ quặc.
"Có phải chuyện to tát gì đâu. Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng có canh Bảo Thang rồi. Dụ Dụ, em tới đi, chúng ta mấy hôm không gặp nhau rồi đấy!"
Cơm tối đặt ở đường Tú Xuân, là con phố ăn uống lâu đời ở Đế Đô, có rất nhiều tứ hợp viện.
Trên phố có quán canh Bảo Thang, còn có một nhà hàng nổi tiếng chuyên về các món Quảng Đông, ngoài ra có cả một tiệm cháo gà.
Hướng Dụ không rõ là quán nào, cô gọi điện thoại cho Triệu Yên Mặc: "Các anh đang ở đâu vậy?"
"Quán thịt nướng đường Tú Xuân, đến nhanh đi, còn mỗi mình em thôi đấy!"
Bụng dưới đau nhức như bị ai đó cầm cán chày đập vào, Hướng Dụ nhíu mày: "Chẳng phải anh nói đến Bảo Thang hay sao?"
Bên phía Triệu Yên Mặc ồn ào, anh ta che loa, thấp giọng nói: "Bao nhiêu bạn bè đang ở đây, cũng không chỉ vì em bị đau bụng mà tất cả phải đi ăn canh với em chứ? Bọn họ đều nói muốn ăn đồ nướng, em chịu khó chút đi!"
Anh ta gấp gáp đến mức không còn bắt trước khẩu âm của Đế Đô nữa.
"Thôi vậy, em tự mua cháo gà về nhà ăn!"
"Hướng Dụ, em đừng giận dỗi như đứa trẻ con nữa được không! Anh đã nói với bọn họ lát nữa bạn gái anh sẽ đến rồi, bây giờ em đột nhiên cho anh leo cây thì mặt mũi của anh còn biết để đâu nữa?"
Hướng Dụ có chút bực mình.
Cô rất muốn hỏi thể diện của anh ta quan trọng hay cơ thể của cô mới quan trọng!
Một giây sau, Triệu Yên Mặc lại hạ thấp ngữ khí: "Dụ Dụ, người hôm nay mời đến là con trai giám đốc của một công ty đã lên sàn, quan hệ cọ sát ổn rồi có thể sẽ cho anh hộ khẩu ở Đế Đô đấy! Chẳng phải em cũng hy vọng anh có thể ở lại Đế Đô sao?"
Hướng Dụ không trả lời, cô ngắt điện thoại.
Những mâu thuẫn kiểu này kể từ ngày Triệu Yên Mặc đến Đế Đô đã không còn dừng lại ở con số đầu tiên nữa.
Mỗi tuần đều không chỉ một lần.
Lúc mới đầu bọn họ vẫn còn cãi vã, chiến tranh lạnh, nổi giận, đập phá.
Nhưng đến bây giờ Hướng Dụ đã không còn muốn cãi nhau nữa.
Cô quen Triệu Yên Mặc là lúc vừa kết thúc kỳ nghỉ hè năm ba đại học, anh ta đến Đế Đô gặp bạn bè, trong trường học gặp được Hướng Dụ.
Chàng trai mặc một chiếc áo khoác rộng rãi, dừng xe đạp ở trước mặt cô, vành tai có hơi ửng đỏ, trong tiếng ồn ào của đám bạn anh ta giơ di động tới gần cô, căng thẳng đến mức tay run run: "Chào cậu, mình tên là Triệu Yên Mặc. Có thể kết bạn wechat không?"
Người già trong nhà Hướng Dụ thích tranh chữ, thường xuyên mua mực khói dầu về để vẽ tranh.
Thế nên ngày đó không rõ là do hai chữ 'Yên Mặc' khiến người ta quen thuộc, hay bởi vì sự chân thành trong ánh mắt của Triệu Yên Mặc, Hướng Dụ khi đó đã đồng ý.
Vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, chàng trai lúc mới đầu sáng lạng khôi ngô là thế, giờ đây lại suốt ngày say khướt trên bàn rượu, trong lòng tràn ngập ham muốn ngồi mát ăn bát vàng vẫn có thể sống được ở Đế Đô.
"Cô gái, đường Tú Xuân ở ngay phía trước, giờ lại tắc đường quá, cô xem..."
Ý tứ của tài xế vô cùng rõ ràng, mưa cũng dừng rồi, giao lộ phía trước lại tắc nghẽn, nếu khách hàng có thể tự mình đi qua đó thì sẽ tốt biết bao, cũng bớt đi được thời gian đợi chờ.
Hướng Dụ víu vào phía sau ghế lái, giọng nói yếu ớt: "Bác tài, làm phiền bác đưa tôi đi thêm một vòng nữa, cơ thể tôi không được thoải mái."
Tốc độ nói của con gái phương Bắc khá là nhanh, cách nói chuyện cũng hồ hởi, nhưng ngữ điệu của Hướng Dụ lại có chút kéo dài, giống như được mưa bụi ở bên ngoài nhuộm đẫm, du dương như liễu rủ cành.
Tài xế theo bản năng nhìn ra phía sau.
Trong túi xách của cô gái đựng bằng cử nhân và bằng chứng nhận trình độ học vấn, đôi tay nhỏ bé đặt lên trên bụng dưới, khuôn mặt trắng bệch.
"Vậy cô ngồi cẩn thận, tắc một chút cũng không sao, tôi đưa cô đến tận bên trong đường Tú Xuân!"
"Cảm ơn bác tài!"
Xe bị chặn lại ở giao lộ một lúc lâu, qua cửa sổ phủ đầy nước mưa, ánh đèn neon trên bảng hiệu đều đã biến thành thứ ánh sáng mờ ảo.
Hướng Dụ nhớ lại mua hè năm ngoái, trong cơn mưa lớn Triệu Yên Mặc cầm chiếc ô che kín trên đỉnh đầu cô, còn bản thân để mặc bị ướt nửa người: "Hướng Dụ, mình thích cậu, chúng ta hẹn hò nhé, cậu cho mình một cơ hội được không?"
Sự dịu dàng ôn nhu trong nháy mắt đó thật ra cũng chỉ xuất hiện vào lúc mối quan hệ mới bắt đầu mà thôi.
Cô không hiểu tại sao đàn ông lại như vậy, lúc theo đuổi thì dùng đủ mọi thủ đoạn bản lĩnh, tới lúc bên nhau rồi ngược lại không hề trân trọng.
Hướng Dụ đều đã từng thất vọng và đau lòng, nhưng giờ đây đoạn tình cảm sắp sửa kết thúc vậy mà lại không hề đau đớn như đã tưởng.
Cô suy nghĩ một cách tỉnh táo.
Ăn nốt bữa cơm cuối cùng này, cũng đến lúc chia tay rồi.
Đến đường Tú Xuân, xe đột nhiên phanh gấp, Hướng Dụ theo quán tính đổ ập về đằng trước.
Đột ngột như vậy, bụng dưới đau đến mức túa đầy mồ hôi lạnh, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một chiếc Bently màu đen tuyền ở hướng khác lái qua, xem xét thì có lẽ sẽ đến đầu phố sớm hơn xe taxi cô đang ngồi.
Biển số xe ngoại trừ khu vực và một vài chữ cái ra, không ngờ lại là 44444.
Người Đế Đô đều mê tín, cảm thấy biển số xe, biển số nhà, thậm chí là cả số điện thoại mà có số bốn sẽ không may mắn, vì vậy có rất ít người dùng nó.
Không biết là vì chiếc xe quá đắt tiền, hay biển số xe không giống với bình thường, tài xế taxi hạ cửa sổ xe xuống nhưng lại không mở miệng trách móc.
Chiếc Bently màu đen ở phía đối diện đi về phía sau một đoạn, nhường đường đi lại.
Hàng ghế sau xe thò ra một cánh tay đang kẹp điếu thuốc, cùng với khói thuốc tỏa ra trong không khí là một giọng nói của đàn ông: "Xin lỗi, bác đi trước đi."
Tài xế taxi cho xe đi vào trong đường Tú Xuân, dừng lại trước cửa quán thịt nướng: "Cô gái, người cô không thoải mái, mấy thứ như thịt nướng nên ăn ít thôi!"
Hướng Dụ ngây người, sau đó mỉm cười chân thành nói: "Cảm ơn bác."
Đến cả một người lạ chỉ cùng đi một đoạn đường còn biết gửi lời quan tâm đến, chỉ có Triệu Yên Mặc là không biết.
Nghe nói quán thịt nướng này được xây dựng từ rất lâu rồi, được cải tạo lại từ tứ hợp viện, vẫn còn đâu đó chút bóng dáng của những cột trụ thanh xà của các hội gia đình giàu có từ đời Minh Thanh, đến đèn đuốc cũng là đèn lồng đỏ kiểu phục cổ.
Hướng Dụ nhịn đau đi vào trong, Triệu Yên Mặc vội vã kéo lấy tay cô, vừa đi vừa dặn dò: "Tôm đất đã được bê lên nửa ngày rồi, chỉ còn thiếu một mình em thôi, mọi người đều đang đợi em đấy!"
Đám con trai trong phòng toàn là những tay nghiện thuốc lá nặng, quạt gió cũng chẳng có tác dụng, khói thuốc lượn lờ vấn vít.
Hút hết điếu này đến điếu khác, đồ ăn trên bàn đều được bỏ bột ớt, còn có cả tôm đất cay cùng với rau trộn.
Dụng cụ ăn uống ở trước mặt nhưng Hướng Dụ vẫn không hề động vào, trong khói thuốc mịt mờ cô chớp chớp đôi mắt đã cay xè.
Bụng dưới đau hết đợt này đến đợt khác, đau đến mức không thể tiếp tục ở lại bàn ăn chống đỡ được nữa.
Kiên trì được khoảng bốn mươi phút, Triệu Yên Mặc cùng mấy người khác đi vệ sinh quay lại, trong hành lang truyền đến giọng nói đang khoác lác của bọn họ.
"Lúc nãy liếc thấy con xe có biển số xe là năm số bốn đấy, ghê gớm thật!"
"Xe của người ta cũng là xe đắt tiền, Bently S500 bản giới hạn cơ mà!"
"Có lợi hại đến đâu chẳng phải cũng ăn chung quán với chúng ta đó sao? Tính là cái rắm gì!"
"Đúng vậy! Tiền chúng ta kiếm được cũng như nhau, sẽ có cả thôi!"
Đám bạn của Triệu Yên Mặc trong nhà ai nấy cũng coi như là có chút tiền, cũng được coi là giàu có.
Vừa bước vào cửa đã bắt đầu khoe khoang của cải: "Bently S đã là gì, dù sao cũng là của người khác. Đợi đến cuối năm ông già nhà tôi đổi cho tôi một con Volvo, tới lúc đó sẽ đưa mấy cậu đi hóng gió!"
"Sắp đổi sang Volvo à? Vậy con BMW lúc trước không lái nữa sao?"
"Lái con mẹ cậu! Cho nó thành phế liệu luôn!"
Triệu Yên Mặc lấy lòng cười nói một câu: "Đừng chứ, người anh em, không lái nữa thì cho tôi, phế liệu gì chứ! Đưa tôi lái cho!"
Hướng Dụ gắng gượng thêm mười phút, nhân lúc ồn ào, cô bình tĩnh nói với Triệu Yên Mặc: "Mấy giờ mới kết thúc vậy? Em có chuyện muốn nói với anh."
Để giữ thể diện cho Triệu Yên Mặc nên Hướng Dụ đã đè giọng xuống mức thấp nhất.
"Hôm nay chắc không về sớm được đâu, lát nữa còn phải đi KTV nữa." Triệu Yên Mặc cũng thấp giọng nói.
Hướng Dụ trầm mặc gật đầu: "Vậy em đi trước đây."
Tình cảm gần một năm nay, trong một phút giây nào đó thật ra cô cũng rất hy vọng Triệu Yên Mặc sẽ giữ cô lại.
Giống như lúc vừa mới ở bên nhau, quan tâm hỏi cô: "Có phải bụng em đau không, để anh đưa em về nhà nhé!"
Thế nhưng Triệu Yên Mặc không hề, trong một đống thắc mắc "Bạn gái cậu sao thế?", "Giận đấy à?", "Tỏ thái độ với cậu kìa", "Triệu Yên Mặc, cậu như vậy không ổn đâu, đến bạn gái mà cũng không quản được à?", anh ta chỉ dùng chất giọng Đế Đô kém chất lượng, nói qua loa: "Con gái đều lắm chuyện, đau bụng thôi mà cứ như trời sắp sụp xuống vậy..."
Mưa đã không còn rơi nữa, trong không khí là hơi lạnh còn sót lại, từ phòng điều hòa đột ngột đi ra ngoài khiến người ta lạnh tới tận xương tủy.
Rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái mới 21 tuổi, vừa mới bước chân ra khỏi cổng trường, điều khiến cô đỏ mắt ngoại trừ chuyện tốt nghiệp ra không chỉ có một lần duy nhất.
Lúc chia tay cho dù tình cảm sót lại chỉ còn thưa thớt, nhưng cũng vẫn ảnh hưởng tới tâm trạng, kể cả là trong lúc đang đau bụng kinh, khiến người ta muốn đổ lệ trong một ngày mưa như này.
Hướng Dụ bước mấy bước, tránh xa quán thịt nướng ồn ào náo nhiệt đó, đi vào trong con ngõ hẹp bên cạnh, trực tiếp ngồi bệt xuống dưới bệ đá.
Bệ đá ẩn sau một hàng rào xanh được cắt tỉa theo hình vuông góc cạnh bao bọc lấy cây cối, ngăn cách toàn bộ mọi tiếng ồn, chỉ có tiếng giọt nước nhỏ xuống từ mái hiên.
Vì vậy ngay từ lúc ban đầu bọn họ đều không nhìn thấy đối phương.
Hướng Dụ chỉ đau buồn giây lát, lúc ngước mắt lên, lại phát hiện ở cách đó không xa hóa ra còn có người khác.
Đó là một người đàn ông cao lớn tuấn tú, vai rộng eo thon, đứng ở cách đó không xa, đang cầm di động nghe điện thoại.
Ánh sáng ở chỗ này không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông đó có một góc mặt sắc nét, cùng với chiếc cằm rõ rệt.
Anh kẹp di động vào giữa mặt và bả vai, lấy bao thuốc rút ra một điếu, sau đó lại lôi ra một chiếc hộp nhỏ, dùng thứ đồ có hình dạng nhọn hoắt trọc vào đầu thuốc, sau đó nhét một thứ giống như dây thơm vào trong đầu lọc.
Động tác của người đàn ông ung dung thong thả, rũ mi mắt, câu được câu chăng trả lời lại vào trong điện thoại.
Lần đầu tiên Hướng Dụ nhìn thấy một người đàn ông hút thuốc lại có thể nho nhã bắt mắt đến vậy.
Vốn dĩ ánh mắt chỉ vô tình rơi trên người anh, vậy mà không hiểu sao từng cử chỉ động thái của anh lại khiến cô đột nhiên nhảy ra nghi vấn 'ai khiến ta lên chốn phồn hoa này.'*
*Câu này là một câu trong bài thơ của Lục Du. Mình tra nghĩa chục lần rồi nhưng mà vẫn chưa hiểu được. Bác nào biết thì thương lòng giải thích giúp với nha.
Hiển nhiên người đàn ông cũng không biết là vẫn còn có người khác đang ở đây, lúc nghiêng đầu để châm lửa, động tác của anh hơi ngừng lại.
Sau này khi Cận Phù Bạch nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, anh cười nói: lúc ấy lại còn tưởng trông thấy ma rồi chứ!
Hướng Dụ biết bản thân nhất định là rất phờ phạc, hốc mắt còn đỏ quạch, ẩn mình trong một nơi ánh sáng leo lắt u tối như vậy có lẽ cũng dọa người lắm.
Nhưng cô thật sự không có tâm trạng nói gì cả, đầu óc hỗn độn cứ nhìn người đàn ông đó chằm chằm.
Người đàn ông châm lửa, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi rít một hơi.
Anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi đắt tiền trên người xuống, cầm trên tay bước đến trước mặt Hướng Dụ.
Bởi vì vẫn nhớ đến căn phòng ngập tràn khói thuốc ghét cay ghét đắng lúc ban nãy, Hướng Dụ theo bản năng muốn nín thở, vậy mà giữa khoang mũi lại chỉ ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ cực kỳ dễ ngửi.
Anh tùy ý vo viên chiếc áo sơ mi lại, đưa cho Hướng Dụ: "Kê xuống dưới ngồi đi, dưới đất lạnh lắm!
~ Sơ Mi ~
***
Ngày 16 tháng 6 năm 2012, bằng cử nhân và bằng chứng nhận trình độ học vấn của Hướng Dụ đồng thời được phát đến tận tay. Cô ôm hai tấm bằng đó trước ngực rồi rời khỏi cổng trường.
Có một số câu chuyện cũng đã chính thức bắt đầu từ ngày hôm đó.
Hiện tại đang là chập tối, thành phố Đế Đô đổ một trận mưa nhỏ, mặt đường xi măng trong trường học bị nước mưa gột rửa đến mức sáng loáng, một vài chiếc lá khô cùng với cánh hoa dính trên mặt đường, trong không khí phảng phất hơi lạnh xua tan đi thời tiết nóng nực.
Hướng Dụ đứng ở dưới tán cây ngoài cổng trường đợi một lúc lâu mới bắt được taxi.
Di động không ngừng kêu, là Triệu Yên Mặc gửi tin nhắn đến thúc giục, hỏi cô đã đến chưa?
Triệu Yên Mặc là bạn trai của Hướng Dụ, hai người đã bên nhau được gần một năm, anh ta học đại học ở tỉnh bên cạnh nên họ vẫn luôn yêu xa.
Bây giờ tốt nghiệp rồi, Triệu Yên Mặc muốn đến Đế Đô để phát triển sự nghiệp.
Quãng thời gian yêu xa cuối cùng cũng kết thúc, vậy nhưng lại không hề vui vẻ như trong tưởng tượng của Hướng Dụ.
Phát triển mà Triệu Yên Mặc nói chính là ngày ngày cụng chén kính rượu với đám bạn không ra đâu vào đâu đó, khoác lác thổi phồng những câu chuyện ở trên bàn rượu tưởng như là thật kể lại cho Hướng Dụ nghe.
Đám ngươi đó ngày nào cũng vừa chết dí ở trên bàn ăn trong quán bi-a, vừa dùng bộ não bị men rượu lấn át khát khao thèm muốn tìm cách như thế nào để kiếm được nhiều tiền nhất. Nói anh ta không có chí tiến thủ thì cũng không đúng lắm, chỉ là chí tiến thủ của anh ta khác một trời một vực với nhận thức của Hướng Dụ.
Hướng Dụ ngồi vào trong taxi, tài xế liếc một cái vào trong gương chiếu hậu, hỏi: "Cô đi đâu?"
"Bác cứ đi tới đường Tú Xuân trước đi đã."
Buổi trưa cô nói chuyện điện thoại với Triệu Yên Mặc, nói cô đến ngày bị đau bụng nên buổi tối không muốn đi ăn với nhóm người bọn họ nữa.
Triệu Yên Mặc bắt chước giọng điệu của thành phố Đế Đô, nói mấy câu uốn lưỡi nghe vô cùng kỳ quặc.
"Có phải chuyện to tát gì đâu. Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng có canh Bảo Thang rồi. Dụ Dụ, em tới đi, chúng ta mấy hôm không gặp nhau rồi đấy!"
Cơm tối đặt ở đường Tú Xuân, là con phố ăn uống lâu đời ở Đế Đô, có rất nhiều tứ hợp viện.
Trên phố có quán canh Bảo Thang, còn có một nhà hàng nổi tiếng chuyên về các món Quảng Đông, ngoài ra có cả một tiệm cháo gà.
Hướng Dụ không rõ là quán nào, cô gọi điện thoại cho Triệu Yên Mặc: "Các anh đang ở đâu vậy?"
"Quán thịt nướng đường Tú Xuân, đến nhanh đi, còn mỗi mình em thôi đấy!"
Bụng dưới đau nhức như bị ai đó cầm cán chày đập vào, Hướng Dụ nhíu mày: "Chẳng phải anh nói đến Bảo Thang hay sao?"
Bên phía Triệu Yên Mặc ồn ào, anh ta che loa, thấp giọng nói: "Bao nhiêu bạn bè đang ở đây, cũng không chỉ vì em bị đau bụng mà tất cả phải đi ăn canh với em chứ? Bọn họ đều nói muốn ăn đồ nướng, em chịu khó chút đi!"
Anh ta gấp gáp đến mức không còn bắt trước khẩu âm của Đế Đô nữa.
"Thôi vậy, em tự mua cháo gà về nhà ăn!"
"Hướng Dụ, em đừng giận dỗi như đứa trẻ con nữa được không! Anh đã nói với bọn họ lát nữa bạn gái anh sẽ đến rồi, bây giờ em đột nhiên cho anh leo cây thì mặt mũi của anh còn biết để đâu nữa?"
Hướng Dụ có chút bực mình.
Cô rất muốn hỏi thể diện của anh ta quan trọng hay cơ thể của cô mới quan trọng!
Một giây sau, Triệu Yên Mặc lại hạ thấp ngữ khí: "Dụ Dụ, người hôm nay mời đến là con trai giám đốc của một công ty đã lên sàn, quan hệ cọ sát ổn rồi có thể sẽ cho anh hộ khẩu ở Đế Đô đấy! Chẳng phải em cũng hy vọng anh có thể ở lại Đế Đô sao?"
Hướng Dụ không trả lời, cô ngắt điện thoại.
Những mâu thuẫn kiểu này kể từ ngày Triệu Yên Mặc đến Đế Đô đã không còn dừng lại ở con số đầu tiên nữa.
Mỗi tuần đều không chỉ một lần.
Lúc mới đầu bọn họ vẫn còn cãi vã, chiến tranh lạnh, nổi giận, đập phá.
Nhưng đến bây giờ Hướng Dụ đã không còn muốn cãi nhau nữa.
Cô quen Triệu Yên Mặc là lúc vừa kết thúc kỳ nghỉ hè năm ba đại học, anh ta đến Đế Đô gặp bạn bè, trong trường học gặp được Hướng Dụ.
Chàng trai mặc một chiếc áo khoác rộng rãi, dừng xe đạp ở trước mặt cô, vành tai có hơi ửng đỏ, trong tiếng ồn ào của đám bạn anh ta giơ di động tới gần cô, căng thẳng đến mức tay run run: "Chào cậu, mình tên là Triệu Yên Mặc. Có thể kết bạn wechat không?"
Người già trong nhà Hướng Dụ thích tranh chữ, thường xuyên mua mực khói dầu về để vẽ tranh.
Thế nên ngày đó không rõ là do hai chữ 'Yên Mặc' khiến người ta quen thuộc, hay bởi vì sự chân thành trong ánh mắt của Triệu Yên Mặc, Hướng Dụ khi đó đã đồng ý.
Vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, chàng trai lúc mới đầu sáng lạng khôi ngô là thế, giờ đây lại suốt ngày say khướt trên bàn rượu, trong lòng tràn ngập ham muốn ngồi mát ăn bát vàng vẫn có thể sống được ở Đế Đô.
"Cô gái, đường Tú Xuân ở ngay phía trước, giờ lại tắc đường quá, cô xem..."
Ý tứ của tài xế vô cùng rõ ràng, mưa cũng dừng rồi, giao lộ phía trước lại tắc nghẽn, nếu khách hàng có thể tự mình đi qua đó thì sẽ tốt biết bao, cũng bớt đi được thời gian đợi chờ.
Hướng Dụ víu vào phía sau ghế lái, giọng nói yếu ớt: "Bác tài, làm phiền bác đưa tôi đi thêm một vòng nữa, cơ thể tôi không được thoải mái."
Tốc độ nói của con gái phương Bắc khá là nhanh, cách nói chuyện cũng hồ hởi, nhưng ngữ điệu của Hướng Dụ lại có chút kéo dài, giống như được mưa bụi ở bên ngoài nhuộm đẫm, du dương như liễu rủ cành.
Tài xế theo bản năng nhìn ra phía sau.
Trong túi xách của cô gái đựng bằng cử nhân và bằng chứng nhận trình độ học vấn, đôi tay nhỏ bé đặt lên trên bụng dưới, khuôn mặt trắng bệch.
"Vậy cô ngồi cẩn thận, tắc một chút cũng không sao, tôi đưa cô đến tận bên trong đường Tú Xuân!"
"Cảm ơn bác tài!"
Xe bị chặn lại ở giao lộ một lúc lâu, qua cửa sổ phủ đầy nước mưa, ánh đèn neon trên bảng hiệu đều đã biến thành thứ ánh sáng mờ ảo.
Hướng Dụ nhớ lại mua hè năm ngoái, trong cơn mưa lớn Triệu Yên Mặc cầm chiếc ô che kín trên đỉnh đầu cô, còn bản thân để mặc bị ướt nửa người: "Hướng Dụ, mình thích cậu, chúng ta hẹn hò nhé, cậu cho mình một cơ hội được không?"
Sự dịu dàng ôn nhu trong nháy mắt đó thật ra cũng chỉ xuất hiện vào lúc mối quan hệ mới bắt đầu mà thôi.
Cô không hiểu tại sao đàn ông lại như vậy, lúc theo đuổi thì dùng đủ mọi thủ đoạn bản lĩnh, tới lúc bên nhau rồi ngược lại không hề trân trọng.
Hướng Dụ đều đã từng thất vọng và đau lòng, nhưng giờ đây đoạn tình cảm sắp sửa kết thúc vậy mà lại không hề đau đớn như đã tưởng.
Cô suy nghĩ một cách tỉnh táo.
Ăn nốt bữa cơm cuối cùng này, cũng đến lúc chia tay rồi.
Đến đường Tú Xuân, xe đột nhiên phanh gấp, Hướng Dụ theo quán tính đổ ập về đằng trước.
Đột ngột như vậy, bụng dưới đau đến mức túa đầy mồ hôi lạnh, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một chiếc Bently màu đen tuyền ở hướng khác lái qua, xem xét thì có lẽ sẽ đến đầu phố sớm hơn xe taxi cô đang ngồi.
Biển số xe ngoại trừ khu vực và một vài chữ cái ra, không ngờ lại là 44444.
Người Đế Đô đều mê tín, cảm thấy biển số xe, biển số nhà, thậm chí là cả số điện thoại mà có số bốn sẽ không may mắn, vì vậy có rất ít người dùng nó.
Không biết là vì chiếc xe quá đắt tiền, hay biển số xe không giống với bình thường, tài xế taxi hạ cửa sổ xe xuống nhưng lại không mở miệng trách móc.
Chiếc Bently màu đen ở phía đối diện đi về phía sau một đoạn, nhường đường đi lại.
Hàng ghế sau xe thò ra một cánh tay đang kẹp điếu thuốc, cùng với khói thuốc tỏa ra trong không khí là một giọng nói của đàn ông: "Xin lỗi, bác đi trước đi."
Tài xế taxi cho xe đi vào trong đường Tú Xuân, dừng lại trước cửa quán thịt nướng: "Cô gái, người cô không thoải mái, mấy thứ như thịt nướng nên ăn ít thôi!"
Hướng Dụ ngây người, sau đó mỉm cười chân thành nói: "Cảm ơn bác."
Đến cả một người lạ chỉ cùng đi một đoạn đường còn biết gửi lời quan tâm đến, chỉ có Triệu Yên Mặc là không biết.
Nghe nói quán thịt nướng này được xây dựng từ rất lâu rồi, được cải tạo lại từ tứ hợp viện, vẫn còn đâu đó chút bóng dáng của những cột trụ thanh xà của các hội gia đình giàu có từ đời Minh Thanh, đến đèn đuốc cũng là đèn lồng đỏ kiểu phục cổ.
Hướng Dụ nhịn đau đi vào trong, Triệu Yên Mặc vội vã kéo lấy tay cô, vừa đi vừa dặn dò: "Tôm đất đã được bê lên nửa ngày rồi, chỉ còn thiếu một mình em thôi, mọi người đều đang đợi em đấy!"
Đám con trai trong phòng toàn là những tay nghiện thuốc lá nặng, quạt gió cũng chẳng có tác dụng, khói thuốc lượn lờ vấn vít.
Hút hết điếu này đến điếu khác, đồ ăn trên bàn đều được bỏ bột ớt, còn có cả tôm đất cay cùng với rau trộn.
Dụng cụ ăn uống ở trước mặt nhưng Hướng Dụ vẫn không hề động vào, trong khói thuốc mịt mờ cô chớp chớp đôi mắt đã cay xè.
Bụng dưới đau hết đợt này đến đợt khác, đau đến mức không thể tiếp tục ở lại bàn ăn chống đỡ được nữa.
Kiên trì được khoảng bốn mươi phút, Triệu Yên Mặc cùng mấy người khác đi vệ sinh quay lại, trong hành lang truyền đến giọng nói đang khoác lác của bọn họ.
"Lúc nãy liếc thấy con xe có biển số xe là năm số bốn đấy, ghê gớm thật!"
"Xe của người ta cũng là xe đắt tiền, Bently S500 bản giới hạn cơ mà!"
"Có lợi hại đến đâu chẳng phải cũng ăn chung quán với chúng ta đó sao? Tính là cái rắm gì!"
"Đúng vậy! Tiền chúng ta kiếm được cũng như nhau, sẽ có cả thôi!"
Đám bạn của Triệu Yên Mặc trong nhà ai nấy cũng coi như là có chút tiền, cũng được coi là giàu có.
Vừa bước vào cửa đã bắt đầu khoe khoang của cải: "Bently S đã là gì, dù sao cũng là của người khác. Đợi đến cuối năm ông già nhà tôi đổi cho tôi một con Volvo, tới lúc đó sẽ đưa mấy cậu đi hóng gió!"
"Sắp đổi sang Volvo à? Vậy con BMW lúc trước không lái nữa sao?"
"Lái con mẹ cậu! Cho nó thành phế liệu luôn!"
Triệu Yên Mặc lấy lòng cười nói một câu: "Đừng chứ, người anh em, không lái nữa thì cho tôi, phế liệu gì chứ! Đưa tôi lái cho!"
Hướng Dụ gắng gượng thêm mười phút, nhân lúc ồn ào, cô bình tĩnh nói với Triệu Yên Mặc: "Mấy giờ mới kết thúc vậy? Em có chuyện muốn nói với anh."
Để giữ thể diện cho Triệu Yên Mặc nên Hướng Dụ đã đè giọng xuống mức thấp nhất.
"Hôm nay chắc không về sớm được đâu, lát nữa còn phải đi KTV nữa." Triệu Yên Mặc cũng thấp giọng nói.
Hướng Dụ trầm mặc gật đầu: "Vậy em đi trước đây."
Tình cảm gần một năm nay, trong một phút giây nào đó thật ra cô cũng rất hy vọng Triệu Yên Mặc sẽ giữ cô lại.
Giống như lúc vừa mới ở bên nhau, quan tâm hỏi cô: "Có phải bụng em đau không, để anh đưa em về nhà nhé!"
Thế nhưng Triệu Yên Mặc không hề, trong một đống thắc mắc "Bạn gái cậu sao thế?", "Giận đấy à?", "Tỏ thái độ với cậu kìa", "Triệu Yên Mặc, cậu như vậy không ổn đâu, đến bạn gái mà cũng không quản được à?", anh ta chỉ dùng chất giọng Đế Đô kém chất lượng, nói qua loa: "Con gái đều lắm chuyện, đau bụng thôi mà cứ như trời sắp sụp xuống vậy..."
Mưa đã không còn rơi nữa, trong không khí là hơi lạnh còn sót lại, từ phòng điều hòa đột ngột đi ra ngoài khiến người ta lạnh tới tận xương tủy.
Rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái mới 21 tuổi, vừa mới bước chân ra khỏi cổng trường, điều khiến cô đỏ mắt ngoại trừ chuyện tốt nghiệp ra không chỉ có một lần duy nhất.
Lúc chia tay cho dù tình cảm sót lại chỉ còn thưa thớt, nhưng cũng vẫn ảnh hưởng tới tâm trạng, kể cả là trong lúc đang đau bụng kinh, khiến người ta muốn đổ lệ trong một ngày mưa như này.
Hướng Dụ bước mấy bước, tránh xa quán thịt nướng ồn ào náo nhiệt đó, đi vào trong con ngõ hẹp bên cạnh, trực tiếp ngồi bệt xuống dưới bệ đá.
Bệ đá ẩn sau một hàng rào xanh được cắt tỉa theo hình vuông góc cạnh bao bọc lấy cây cối, ngăn cách toàn bộ mọi tiếng ồn, chỉ có tiếng giọt nước nhỏ xuống từ mái hiên.
Vì vậy ngay từ lúc ban đầu bọn họ đều không nhìn thấy đối phương.
Hướng Dụ chỉ đau buồn giây lát, lúc ngước mắt lên, lại phát hiện ở cách đó không xa hóa ra còn có người khác.
Đó là một người đàn ông cao lớn tuấn tú, vai rộng eo thon, đứng ở cách đó không xa, đang cầm di động nghe điện thoại.
Ánh sáng ở chỗ này không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông đó có một góc mặt sắc nét, cùng với chiếc cằm rõ rệt.
Anh kẹp di động vào giữa mặt và bả vai, lấy bao thuốc rút ra một điếu, sau đó lại lôi ra một chiếc hộp nhỏ, dùng thứ đồ có hình dạng nhọn hoắt trọc vào đầu thuốc, sau đó nhét một thứ giống như dây thơm vào trong đầu lọc.
Động tác của người đàn ông ung dung thong thả, rũ mi mắt, câu được câu chăng trả lời lại vào trong điện thoại.
Lần đầu tiên Hướng Dụ nhìn thấy một người đàn ông hút thuốc lại có thể nho nhã bắt mắt đến vậy.
Vốn dĩ ánh mắt chỉ vô tình rơi trên người anh, vậy mà không hiểu sao từng cử chỉ động thái của anh lại khiến cô đột nhiên nhảy ra nghi vấn 'ai khiến ta lên chốn phồn hoa này.'*
*Câu này là một câu trong bài thơ của Lục Du. Mình tra nghĩa chục lần rồi nhưng mà vẫn chưa hiểu được. Bác nào biết thì thương lòng giải thích giúp với nha.
Hiển nhiên người đàn ông cũng không biết là vẫn còn có người khác đang ở đây, lúc nghiêng đầu để châm lửa, động tác của anh hơi ngừng lại.
Sau này khi Cận Phù Bạch nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, anh cười nói: lúc ấy lại còn tưởng trông thấy ma rồi chứ!
Hướng Dụ biết bản thân nhất định là rất phờ phạc, hốc mắt còn đỏ quạch, ẩn mình trong một nơi ánh sáng leo lắt u tối như vậy có lẽ cũng dọa người lắm.
Nhưng cô thật sự không có tâm trạng nói gì cả, đầu óc hỗn độn cứ nhìn người đàn ông đó chằm chằm.
Người đàn ông châm lửa, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi rít một hơi.
Anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi đắt tiền trên người xuống, cầm trên tay bước đến trước mặt Hướng Dụ.
Bởi vì vẫn nhớ đến căn phòng ngập tràn khói thuốc ghét cay ghét đắng lúc ban nãy, Hướng Dụ theo bản năng muốn nín thở, vậy mà giữa khoang mũi lại chỉ ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ cực kỳ dễ ngửi.
Anh tùy ý vo viên chiếc áo sơ mi lại, đưa cho Hướng Dụ: "Kê xuống dưới ngồi đi, dưới đất lạnh lắm!
~ Sơ Mi ~
Bình luận facebook