Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Gửi Mọi người nhìn thử một chút ngoại hình của Thường Nguyệt và Thác Bạt Nhạc An Công chúa.
Thường Nguyệt Công chúa
----
Cửu Công chúa Thác Bạt Nhạc An
----
Nhược Ca nói muốn tặng cho Bắc Ảnh Tịch một món quà. Đường Nghĩa tướng quân liền cho người giải Lý Bân và Thường Vân đến trước mặt Bắc Ảnh Tịch.
Lý Bân tay bị trói ngược ra sau bằng dây thừng. Thường Vân thì khác, Nhược Ca tất nhiên không đành lòng đối với nữ nhân này như vậy. Dù gì nàng ta cũng là hoàng mụi của Trường Ngưng.
'Lý Bân cấu kết quân Thác Bạt, có ý đồ tạo phản. Thư từ qua lại của hắn cùng Thác Bạt Tự đều ở đây. Đệ có thể từ từ mà đọc. Lương thực dùng cứu tế dân, hắn đều chia một nửa cho Thác Bạt Tự'
'LÝ BÂN! TRẪM MỘT MỰC TIN TƯỞNG NGƯƠI. SAO NGƯƠI ĐỐI VỚI TRẪM, VỚI GIANG SƠN ĐẠI MINH LÀM RA CHUYỆN NÀY?'. Bắc Ảnh Tịch tức giận ném những lá thư bay rối tung trước mặt Lý Bân.
'TA KHÔNG CÓ GÌ ĐỂ NÓI. ĐÚNG! TA CHÍNH LÀ MUỐN LẬT ĐỔ NGƯƠI. VÌ CÁI GÌ MỘT HOÀNG ĐẾ VÔ NĂNG NHƯ NGƯƠI NGỒI VỮNG TRÊN NGAI VÀNG. CÒN NHÀ HỌ LÝ CỦA TA CẢ ĐỜI LẠI PHÒ TÁ HOÀNG TỘC BẮC ẢNH CỦA NGƯƠI?'
Bắc Ảnh Tịch không lý trí lao vào Lý Bân. Nhược Ca nhanh tay chặn lại. 'Ảnh Tịch, đừng nóng với hạn người như hắn. Giờ hắn không phải đang nằm trong tay đệ sao, từ từ xử trí hắn'
'Hoàng tỉ phu nói đúng. NGƯỜI ĐÂU! GIAM HẮN VÀO THIÊN LAO. TỘI PHẢN NGHỊCH, LẬP TỨC TỊCH THU TÀI SẢN, NHỮNG NGƯỜI CÓ LIÊN QUAN BẮT HẾT. CHỜ TRẪM XỬ TRÍ'
Cấm vệ quân Đại Minh lập tức thi hành lệnh vua. Nhược Ca hướng Trường Ngưng nói. 'Ngưng nhi, Thất hoàng mụi giao cho nàng'.
Trường Ngưng chỉ nói với Bắc Ảnh Tịch một câu. 'Thất hoàng mụi là tiếp tay cho Lý Bân mưu đồ tạo phản, tiếp tay cho giặt bắt cóc bổn cung. Hoàng thượng theo luật mà thi hành'. Sau đó lạnh lùng rời đi.
Lý Bân cùng Thường Vân không còn gì để nói. Tội của họ rành rành ra đó, chính mình đang nằm trên thớt, càng vùng vẫy chỉ chết càng nhanh hơn thôi. Tính ra bọn họ thật biết thời thế.
Mọi người đều trở về nhà. Nhược Ca cùng Trường Ngưng sóng vai hồi phủ. Binh lính Đại Đường phụ giúp binh lính của Đại Minh nhanh chống xây dựng lại các thành trì bị phá. Cứu giúp chữa bệnh cho bá tánh. Số binh lính còn lại Nhược Ca cho rút về Đại Đường để tránh kinh động phụ hoàng.
----Phò Mã Phủ.
'Ngưng nhi ...Ngưng nhi. Đừng đọc sách nữa a'. Nhược Ca nằm cạnh Trường Ngưng lải nhãi, phàn nàn. Trường Ngưng không thể nào chuyên tâm được, có chút lạnh lùng nhìn cái người đang quấy phá.
'Phò mã không nói thật với ta, thì ta cũng không có gì để nói với Phò mã'
'Sự tình hai năm qua ta đã kể không xót một ngày nào, nàng không tin ta có thể hỏi Tiểu Nô hay Lạc Hy mà'
Trường Ngưng nheo mắt phượng mà nhìn. 'Ta không nghĩ vậy a. Ta muốn biết thật ra Phò mã là ai?'
Ặc. Hỏi vậy là có ý gì? Lần trước nói thật lòng mình là lúc nàng ngủ say. Bây giờ nói thật có khi nào lại chia lìa lần nữa.
'Sao Phò mã không trả lời?'
'Ta...Ta không phải Đường Nhược Ca. Ta là Đường Gia Lăng'
'Còn gì nữa không?'
'Ân. Hết'
'HÀN NHƯỢC GIAI Là ai?'. Trường Ngưng đặc biệt nhấn mạnh ba từ này. Nhược Ca hiểu Trường Ngưng hơn ai hết. Nàng chắc chắn đã biết lại muốn ép mình nói ra đây. Vì vậy cũng không cần giấu giếm nữa.
'Ân. Đường Nhược Ca hay Đường Gia Lăng ta đều không biết. Linh hồn trong thân thể này chính là ta - Hàn Nhược Giai. Ta...ta...thời điểm ta bị sét đánh ngất, cứ tưởng về chầu ông bà rồi. Không nghĩ khi tỉnh lại, linh hồn đang ở trong thân thể của Đường Nhược Ca. Bí mật của ta đã nói ra rồi. Nàng có quyết định ra sao cũng được cả'.
Nhược Ca cuối gầm mặt, hai tay xoắn vạt áo cứ như một đứa trẻ phạm lỗi. Trường Ngưng đặt sách trên đầu giường, chóng thân mình mỏng manh ngồi dậy. Hai tay vuốt gương mặt đang xụ thành bánh bao kia, bật cười ôn nhu trêu chọc. 'Ngốc tử'
Nhược Ca ngẩng đầu, nắm lấy tay Trường Ngưng. 'Nàng cười cái gì'.
Trường Ngưng bún vào trán Nhược Ca, cả người vô lực ngã vào lòng Phò mã của nàng, nũng nịu. 'Ta nói Phò mã ngốc. Ta yêu chính là con người chàng, tâm hồn chàng. Nếu ta yêu ngoại hình của chàng thì đã không cần chọn chàng làm chi'
Nhược Ca chua xót ở mũi, nàng đây là đang khen hay chê ta. Vì vậy hỏi ra nghi vấn trong lòng. 'Ngưng nhi ý nói ta rất xấu sao? Nàng bỏ ta ra ngoài đường thử xem có người vớt không?'
'CHÀNG DÁM?'. Trường Ngưng không nương tay mà ngắt nhéo vào hông Nhược Ca. Nàng là đang đùa thôi. Nàng đâu phải ngốc mà bỏ đi Phò mã lần nữa. Không khéo lần này mất thật, nàng sẽ không sống nổi mất thôi.
'Haha. Ta nào dám. Ngưng nhi xinh đẹp về mọi mặt. Ta nào tìm ra người thứ hai như nàng'. Nhược Ca thật biết nịnh nọt mà.
'Vậy nếu ta không xinh đẹp thì Phò mã dám?'
Nhược Ca '........'. Không trả lời. Trả lời sao cũng sẽ không đúng thôi.
'Phò mã nên đến thăm ngũ hoàng mụi một chuyến'. Hửm. Sao tự dưng Ngưng nhi lại nhắc đến Thường Nguyệt? Đúng rồi, nếu nàng không nhắc bản thân mình đã quên còn một Thường Nguyệt. Nàng thật tốt, nhưng mình có lỗi với nàng. Gặp lại cũng chỉ ngượng ngùng.
'Ngưng nhi đến thăm Thường Nguyệt là tốt. Ta đi cũng không biết nói gì?'
'Phò mã đừng nghĩ mình vô tội. Phò mã gây ra chuyện rồi bỏ đi. Hai năm qua Thường Nguyệt đau khổ vô cùng. Rất ít khi bước ra ngoài, lại không mở lời cùng ai. ta nghĩ chỉ có Phò mã mới có thể giúp Thường Nguyệt'
'Ta cũng không phải Thái y'
'CÒN DÁM NÓI?'. Trường Ngưng sinh khí thật rồi. Nhược Ca không trốn khỏi trách nhiệm của mình. vẫn nên nghe theo lời là tốt nhất.
'Được...Được...Ngưng nhi nói ta đều nghe theo'
---
'Ngưng nhi'
'Ân'
Nhược Ca rất khẽ, rất khẽ mà gọi tên Trường Ngưng. Ai nghĩ rằng Trường Ngưng đáp lại cũng rất khẽ , lại rất ngọt ngào và kiều mị. Thôi rồi, Nhược Ca nhất nhất định phải phạm tội thôi.
'Phò mã..làm...làm...gì...ân..'
'Viên Phòng'
--------
Nhược Ca rất đơn giản buông ra hai từ. Còn lại không để Trường Ngưng có thời gian nói câu nào cả. Qua bao nhiêu năm sóng gió, những lần đối với nhau thờ ơ vô cảm. Lại có khi đau lòng đến xé nát tim gan. Giờ phút này, hai người hòa chung một khối. Hạnh phúc nào bằng yêu và được yêu. Cuộc sống của Nhược Ca và Trường Ngưng sẽ bước sang một trang mới. Mở đầu và có lẽ kết thúc sẽ là hai từ 'Hạnh Phúc'.
------
Nhược Ca dậy sớm, còn không tin bản thân đang ôm trong tay công chúa Trường Ngưng ngạo kiều. Không biết nghĩ gì trong đầu mà cười hắc hắc.
'Mới sáng Phò mã lại nghĩ gì đen tối?'. Trường Ngưng vừa mở mắt đã thấy nụ cười quỷ dị của Phò mã. Nàng bực mình a. Đêm qua nàng thật mất mặt với bản thân mình. Nàng thật sự không còn là nàng nữa rồi.
'Ngưng nhi buổi sáng hảo'. Động tác quen thuộc, cuối người hôn lên trán nữ nhân xinh đẹp. hắc hắc.
'Phò mã thì hảo, nhưng ta không hảo chút nào'. Đúng là Trường Ngưng rất không hảo, nàng bị hành hạ mệt mỏi vô cùng a. Cơ thể đau nhức, không còn chút sức lực. Phò mã đáng ghét, còn để lại rất nhiều ấn ký trên người nàng. Hừ.
'Ngoan! Ta sẽ bồi tội với nàng được không?'
'Bồi như thế nào?'
'Cả đời bồi nàng. Không để nàng phải rơi một giọt nước mắt nào. Ta sẽ không để nàng phải ghen tị với bất kỳ ai, chỉ có họ mới phải ghen tị với nàng thôi'
Trường Ngưng lườm đi, không muốn nghe lời nói ngọt siêu lòng người của Phò mã. Giả vờ buồn ngủ kéo chăn che mặt, nhưng thật ra nàng đang mỉm cười ngọt ngào.
Nhược Ca nhìn hành động nũng nịu đáng yêu như chú mèo lười ham ngủ của Trường Ngưng, nhịn không được mà chiếm tiện nghi nàng. Trường Ngưng đỏ mặt ngăn cản. 'Phò mã, hiện giờ là ban ngày, không được!'.
'Ân!'. Nhược Ca trả lời nhưng không có dừng lại động tác. 'PHÒ MÃ!!!!!'. Trường Ngưng lớn tiếng mới hy vọng ngăn được người kia càng quấy.
Nhược Ca biết Trường Ngưng thẹn quá hóa giận, liền dừng lại, cười hắc hắc. 'Ngưng nhi nói ban ngày không được. Vậy ban đêm có thể a'
Nói xong không cho phép Trường Ngưng lên tiếng, dùng một nụ hôn ngăn chặn những lời Trường Ngưng sắp nói....
Dừng lại, để Trường Ngưng thở, ánh mắt ôn nhu nhìn Trường Ngưng thở dốc, gương mặt phím hồng. 'Ta mang Ngưng nhi đi tắm'. Liền rất nhanh bế Trường Ngưng rời giường, hướng phòng tắm mà đi.
******
Thường Nguyệt Công chúa
----
Cửu Công chúa Thác Bạt Nhạc An
----
Nhược Ca nói muốn tặng cho Bắc Ảnh Tịch một món quà. Đường Nghĩa tướng quân liền cho người giải Lý Bân và Thường Vân đến trước mặt Bắc Ảnh Tịch.
Lý Bân tay bị trói ngược ra sau bằng dây thừng. Thường Vân thì khác, Nhược Ca tất nhiên không đành lòng đối với nữ nhân này như vậy. Dù gì nàng ta cũng là hoàng mụi của Trường Ngưng.
'Lý Bân cấu kết quân Thác Bạt, có ý đồ tạo phản. Thư từ qua lại của hắn cùng Thác Bạt Tự đều ở đây. Đệ có thể từ từ mà đọc. Lương thực dùng cứu tế dân, hắn đều chia một nửa cho Thác Bạt Tự'
'LÝ BÂN! TRẪM MỘT MỰC TIN TƯỞNG NGƯƠI. SAO NGƯƠI ĐỐI VỚI TRẪM, VỚI GIANG SƠN ĐẠI MINH LÀM RA CHUYỆN NÀY?'. Bắc Ảnh Tịch tức giận ném những lá thư bay rối tung trước mặt Lý Bân.
'TA KHÔNG CÓ GÌ ĐỂ NÓI. ĐÚNG! TA CHÍNH LÀ MUỐN LẬT ĐỔ NGƯƠI. VÌ CÁI GÌ MỘT HOÀNG ĐẾ VÔ NĂNG NHƯ NGƯƠI NGỒI VỮNG TRÊN NGAI VÀNG. CÒN NHÀ HỌ LÝ CỦA TA CẢ ĐỜI LẠI PHÒ TÁ HOÀNG TỘC BẮC ẢNH CỦA NGƯƠI?'
Bắc Ảnh Tịch không lý trí lao vào Lý Bân. Nhược Ca nhanh tay chặn lại. 'Ảnh Tịch, đừng nóng với hạn người như hắn. Giờ hắn không phải đang nằm trong tay đệ sao, từ từ xử trí hắn'
'Hoàng tỉ phu nói đúng. NGƯỜI ĐÂU! GIAM HẮN VÀO THIÊN LAO. TỘI PHẢN NGHỊCH, LẬP TỨC TỊCH THU TÀI SẢN, NHỮNG NGƯỜI CÓ LIÊN QUAN BẮT HẾT. CHỜ TRẪM XỬ TRÍ'
Cấm vệ quân Đại Minh lập tức thi hành lệnh vua. Nhược Ca hướng Trường Ngưng nói. 'Ngưng nhi, Thất hoàng mụi giao cho nàng'.
Trường Ngưng chỉ nói với Bắc Ảnh Tịch một câu. 'Thất hoàng mụi là tiếp tay cho Lý Bân mưu đồ tạo phản, tiếp tay cho giặt bắt cóc bổn cung. Hoàng thượng theo luật mà thi hành'. Sau đó lạnh lùng rời đi.
Lý Bân cùng Thường Vân không còn gì để nói. Tội của họ rành rành ra đó, chính mình đang nằm trên thớt, càng vùng vẫy chỉ chết càng nhanh hơn thôi. Tính ra bọn họ thật biết thời thế.
Mọi người đều trở về nhà. Nhược Ca cùng Trường Ngưng sóng vai hồi phủ. Binh lính Đại Đường phụ giúp binh lính của Đại Minh nhanh chống xây dựng lại các thành trì bị phá. Cứu giúp chữa bệnh cho bá tánh. Số binh lính còn lại Nhược Ca cho rút về Đại Đường để tránh kinh động phụ hoàng.
----Phò Mã Phủ.
'Ngưng nhi ...Ngưng nhi. Đừng đọc sách nữa a'. Nhược Ca nằm cạnh Trường Ngưng lải nhãi, phàn nàn. Trường Ngưng không thể nào chuyên tâm được, có chút lạnh lùng nhìn cái người đang quấy phá.
'Phò mã không nói thật với ta, thì ta cũng không có gì để nói với Phò mã'
'Sự tình hai năm qua ta đã kể không xót một ngày nào, nàng không tin ta có thể hỏi Tiểu Nô hay Lạc Hy mà'
Trường Ngưng nheo mắt phượng mà nhìn. 'Ta không nghĩ vậy a. Ta muốn biết thật ra Phò mã là ai?'
Ặc. Hỏi vậy là có ý gì? Lần trước nói thật lòng mình là lúc nàng ngủ say. Bây giờ nói thật có khi nào lại chia lìa lần nữa.
'Sao Phò mã không trả lời?'
'Ta...Ta không phải Đường Nhược Ca. Ta là Đường Gia Lăng'
'Còn gì nữa không?'
'Ân. Hết'
'HÀN NHƯỢC GIAI Là ai?'. Trường Ngưng đặc biệt nhấn mạnh ba từ này. Nhược Ca hiểu Trường Ngưng hơn ai hết. Nàng chắc chắn đã biết lại muốn ép mình nói ra đây. Vì vậy cũng không cần giấu giếm nữa.
'Ân. Đường Nhược Ca hay Đường Gia Lăng ta đều không biết. Linh hồn trong thân thể này chính là ta - Hàn Nhược Giai. Ta...ta...thời điểm ta bị sét đánh ngất, cứ tưởng về chầu ông bà rồi. Không nghĩ khi tỉnh lại, linh hồn đang ở trong thân thể của Đường Nhược Ca. Bí mật của ta đã nói ra rồi. Nàng có quyết định ra sao cũng được cả'.
Nhược Ca cuối gầm mặt, hai tay xoắn vạt áo cứ như một đứa trẻ phạm lỗi. Trường Ngưng đặt sách trên đầu giường, chóng thân mình mỏng manh ngồi dậy. Hai tay vuốt gương mặt đang xụ thành bánh bao kia, bật cười ôn nhu trêu chọc. 'Ngốc tử'
Nhược Ca ngẩng đầu, nắm lấy tay Trường Ngưng. 'Nàng cười cái gì'.
Trường Ngưng bún vào trán Nhược Ca, cả người vô lực ngã vào lòng Phò mã của nàng, nũng nịu. 'Ta nói Phò mã ngốc. Ta yêu chính là con người chàng, tâm hồn chàng. Nếu ta yêu ngoại hình của chàng thì đã không cần chọn chàng làm chi'
Nhược Ca chua xót ở mũi, nàng đây là đang khen hay chê ta. Vì vậy hỏi ra nghi vấn trong lòng. 'Ngưng nhi ý nói ta rất xấu sao? Nàng bỏ ta ra ngoài đường thử xem có người vớt không?'
'CHÀNG DÁM?'. Trường Ngưng không nương tay mà ngắt nhéo vào hông Nhược Ca. Nàng là đang đùa thôi. Nàng đâu phải ngốc mà bỏ đi Phò mã lần nữa. Không khéo lần này mất thật, nàng sẽ không sống nổi mất thôi.
'Haha. Ta nào dám. Ngưng nhi xinh đẹp về mọi mặt. Ta nào tìm ra người thứ hai như nàng'. Nhược Ca thật biết nịnh nọt mà.
'Vậy nếu ta không xinh đẹp thì Phò mã dám?'
Nhược Ca '........'. Không trả lời. Trả lời sao cũng sẽ không đúng thôi.
'Phò mã nên đến thăm ngũ hoàng mụi một chuyến'. Hửm. Sao tự dưng Ngưng nhi lại nhắc đến Thường Nguyệt? Đúng rồi, nếu nàng không nhắc bản thân mình đã quên còn một Thường Nguyệt. Nàng thật tốt, nhưng mình có lỗi với nàng. Gặp lại cũng chỉ ngượng ngùng.
'Ngưng nhi đến thăm Thường Nguyệt là tốt. Ta đi cũng không biết nói gì?'
'Phò mã đừng nghĩ mình vô tội. Phò mã gây ra chuyện rồi bỏ đi. Hai năm qua Thường Nguyệt đau khổ vô cùng. Rất ít khi bước ra ngoài, lại không mở lời cùng ai. ta nghĩ chỉ có Phò mã mới có thể giúp Thường Nguyệt'
'Ta cũng không phải Thái y'
'CÒN DÁM NÓI?'. Trường Ngưng sinh khí thật rồi. Nhược Ca không trốn khỏi trách nhiệm của mình. vẫn nên nghe theo lời là tốt nhất.
'Được...Được...Ngưng nhi nói ta đều nghe theo'
---
'Ngưng nhi'
'Ân'
Nhược Ca rất khẽ, rất khẽ mà gọi tên Trường Ngưng. Ai nghĩ rằng Trường Ngưng đáp lại cũng rất khẽ , lại rất ngọt ngào và kiều mị. Thôi rồi, Nhược Ca nhất nhất định phải phạm tội thôi.
'Phò mã..làm...làm...gì...ân..'
'Viên Phòng'
--------
Nhược Ca rất đơn giản buông ra hai từ. Còn lại không để Trường Ngưng có thời gian nói câu nào cả. Qua bao nhiêu năm sóng gió, những lần đối với nhau thờ ơ vô cảm. Lại có khi đau lòng đến xé nát tim gan. Giờ phút này, hai người hòa chung một khối. Hạnh phúc nào bằng yêu và được yêu. Cuộc sống của Nhược Ca và Trường Ngưng sẽ bước sang một trang mới. Mở đầu và có lẽ kết thúc sẽ là hai từ 'Hạnh Phúc'.
------
Nhược Ca dậy sớm, còn không tin bản thân đang ôm trong tay công chúa Trường Ngưng ngạo kiều. Không biết nghĩ gì trong đầu mà cười hắc hắc.
'Mới sáng Phò mã lại nghĩ gì đen tối?'. Trường Ngưng vừa mở mắt đã thấy nụ cười quỷ dị của Phò mã. Nàng bực mình a. Đêm qua nàng thật mất mặt với bản thân mình. Nàng thật sự không còn là nàng nữa rồi.
'Ngưng nhi buổi sáng hảo'. Động tác quen thuộc, cuối người hôn lên trán nữ nhân xinh đẹp. hắc hắc.
'Phò mã thì hảo, nhưng ta không hảo chút nào'. Đúng là Trường Ngưng rất không hảo, nàng bị hành hạ mệt mỏi vô cùng a. Cơ thể đau nhức, không còn chút sức lực. Phò mã đáng ghét, còn để lại rất nhiều ấn ký trên người nàng. Hừ.
'Ngoan! Ta sẽ bồi tội với nàng được không?'
'Bồi như thế nào?'
'Cả đời bồi nàng. Không để nàng phải rơi một giọt nước mắt nào. Ta sẽ không để nàng phải ghen tị với bất kỳ ai, chỉ có họ mới phải ghen tị với nàng thôi'
Trường Ngưng lườm đi, không muốn nghe lời nói ngọt siêu lòng người của Phò mã. Giả vờ buồn ngủ kéo chăn che mặt, nhưng thật ra nàng đang mỉm cười ngọt ngào.
Nhược Ca nhìn hành động nũng nịu đáng yêu như chú mèo lười ham ngủ của Trường Ngưng, nhịn không được mà chiếm tiện nghi nàng. Trường Ngưng đỏ mặt ngăn cản. 'Phò mã, hiện giờ là ban ngày, không được!'.
'Ân!'. Nhược Ca trả lời nhưng không có dừng lại động tác. 'PHÒ MÃ!!!!!'. Trường Ngưng lớn tiếng mới hy vọng ngăn được người kia càng quấy.
Nhược Ca biết Trường Ngưng thẹn quá hóa giận, liền dừng lại, cười hắc hắc. 'Ngưng nhi nói ban ngày không được. Vậy ban đêm có thể a'
Nói xong không cho phép Trường Ngưng lên tiếng, dùng một nụ hôn ngăn chặn những lời Trường Ngưng sắp nói....
Dừng lại, để Trường Ngưng thở, ánh mắt ôn nhu nhìn Trường Ngưng thở dốc, gương mặt phím hồng. 'Ta mang Ngưng nhi đi tắm'. Liền rất nhanh bế Trường Ngưng rời giường, hướng phòng tắm mà đi.
******
Bình luận facebook