Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Mọi người đang trông chờ câu trả lời của Nhược Ca. Lời hứa mà Nhược Ca dành cho Trường Ngưng, cũng không thể nào phá vỡ.
'Nhược Ca'
Ngay lúc Nhược Ca đang không biết làm sao. Thường Nguyệt lại kéo nhẹ Nhược Ca, nàng muốn nói gì đó. Nhược Ca cuối thấp người, Thường Nguyệt quàng tay ôm cổ Nhược Ca. Nói gì đó vào tai Nhược Ca, sau đó mỉm cười mãn nguyện buông thả hai tay.
'NGŨ HOÀNG TỈ'
'NGUYỆT NHI'
'CÔNG CHÚA'
........
Rất nhiều rất nhiều tiếng la khóc. Chỉ có Nhược Ca, lẳng lặng bế nàng đứng dậy. Chậm rãi rời khỏi phòng, hướng vườn hoa lần gặp khi xưa mà đi.
Không ai biết Thường Nguyệt đã nói gì với Nhược Ca, cũng không ai dám hỏi. Trường Ngưng cũng vậy, nàng để Nhược ca tự do với cảm xúc bản thân. Chính nàng không muốn mình làm cản trở.
Tang lễ của Ngũ Công chúa Bắc Ảnh Thường Nguyệt được tổ chức long trọng, xứng đáng là Quốc tang của hoàng tộc. Hoàng cung một màu trắng ưu thương bao trùm. Thái hậu khóc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Tiểu Loan quỳ suốt bên quan tài, nàng khóc thương cho số phận của chủ tử mình. Người xưa nói 'Hồng nhan bạc mệnh không sai'.
Lễ tang tổ chức tại Thường Nguyệt cung, đây là quyết định của Phò mã. Mọi người không ai có ý kiến, bởi họ biết. Điều Phò mã làm nhất định Thường Nguyệt sẽ hài lòng.
'Phò mã đã ba ngày không chợp mắt, nên vào nghỉ ngơi một chút'
Trường Ngưng không thấy Nhược Ca, một mình lần đến vườn hoa, nơi chính mắt nàng đã thấy Nhược Ca bế Thường Nguyệt đứng hơn một canh giờ tại đây.
Nhược Ca không trả lời. Ba ngày này, Nhược Ca chưa từng mở miệng nói chuyện cùng ai kể cả Trường Ngưng. Nàng không tức giận, cũng không lạnh lùng bỏ đi. Nàng rất kiên nhẫn.
'Người cũng đã không còn, Phò mã đối xử với bản thân như vậy Thường Nguyệt ở suối vàng sẽ yên lòng sao?'
Nhược Ca vẫn đứng yên đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Trường Ngưng có chút tức giận. Đến trước mặt Nhược Ca thẳng tay tát vào má Nhược Ca. Lớn tiếng tức giận mà nói.
'PHÒ MÃ ĐANG LỪA DỐI BẢN THÂN HAY VẪN CỐ CHẤP KHÔNG CHẤP NHẬN SỰ THẬT? CÓ PHẢI PHÒ MÃ ĐAU LÒNG NHƯ MUỐN CHẾT ĐI KHÔNG? NÓI ĐI. PHÒ MÃ XEM THƯỜNG NGUYỆT LÀ THÊ MỤI HAY LÀ MỘT THÂN PHẬN KHÁC?'
Trường Ngưng nói xong rời khỏi, lúc xoay đi. Nước mắt nàng rơi xuống. Nàng cảm giác rằng, trái tim phò mã sẽ không còn duy nhất hai chữ - 'Trường Ngưng'.
--
Trường Ngưng đi rồi. Nhược Ca một mình cô độc đứng nhìn hồ sen, nhưng Nhược Ca biết. Mình vẫn còn một người bên cạnh.
Ngày thứ 7, sau nghi lễ đưa tiễn thi thể của Thường Nguyệt công chúa vào hoàng lăng. Tất cả đều đã rã rời mệt mỏi. Nhược Ca đứng mãi nơi quan tài không muốn đi. Trường Ngưng cùng Thái hậu và Bắc Ảnh Tịch trở về trước.
'Chia ly oán trách duyên trời
Tình si một mối ai lời thở than'
Nhược Ca thốt ra hai câu nói. Như buông bỏ nổi lòng của mình. Xoay lưng rời khỏi hoàng lăng. Một nỗi ưu thương sẽ khép lại trong lòng. Cất sâu một góc, không có ai có thể nhìn thấu được tâm can.
***
Bắc Ảnh Tịch cùng Thái hậu và cả đoàn quân đưa tiễn Trường Ngưng cùng Nhược Ca đến cổng thành. Dân chúng đổ xô ra xem Phò mã gia cùng Trưởng Công chúa. Họ chỉ thấy 2 kiệu lớn 8 người khiêng hiên ngang đi giữa phố. Bên trong kiệu đầu tiên, Thái Hậu ngồi cạnh Trường Ngưng, tay năm tay Trường Ngưng bịn rịn.
'Ngưng nhi, lần đầu xa mẫu hậu đến Đại Đường. Sống trong hoàng tộc Đường Gia, cần hiểu trước sau. Không cần lúc nào cũng tùy hứng như ở nhà được. Tuy Phò mã thương yêu chiều chuộng con, nhưng thân là con dâu cũng phải hiểu Tam Tòng Tứ Đức, Công Dung Ngôn Hạnh. Đừng để Phò mã phải khó xử vì con'
Trường Ngưng không có chút cảm xúc nào, hờ hợt trả lời. 'Ngưng Nhi đã biết. Sau này mẫu hậu không có Ngưng nhi để cằn nhằn. Thật tội cho hoàng đệ a'
Thái hậu nghiêm mặt nhưng vẫn lộ ra nụ cười cưng chiều. 'Nếu như con không có nét giống ta và phụ hoàng của con, ta còn nghi ngờ con không phải là con của ta. Từ nhỏ đến giờ con vẫn giữ bộ mặt này, buồn vui khó mà biết được'
'Cảm ơn mẫu hậu đã quá khen'
..........
Nhược Ca ngồi một bên nghe Thái hậu và Trường Ngưng tâm sự, trong lòng cũng vui vẻ lên nhiều. Không ngờ lúc nhỏ Trường Ngưng đã phúc hắc như vậy.
Đời mà, không có buổi tiệc nào mà không tàn. Cuộc chia ly nào cũng có lúc phải kết thúc. Cái nắng đã đuổi đi ánh bình minh đẹp đẽ. Cảm giác nóng bức lại lan tỏa, không ai muốn phải đứng dưới cái nắng gay gắt bao giờ.
'Mẫu hậu lớn tuổi không sợ đen da nhưng bổn cung thì rất sợ a'
'Được rồi. được rồi. Phò mã nhanh đưa nàng trở về. Không khéo lại khiến bổn cung tức chết'. Hoàng hậu hết lời với Trưởng công chúa. Không ai hiểu con bằng mẹ mà.
'Haha. Hoàng tỉ phu. Đến nơi nhớ báo tin cho ta cùng mẫu hậu biết. Đại hoàng tỉ ta giao cho huynh'
Trường Ngưng đã rời đi, đang ngồi chờ trên xe ngựa. Vì đường đi xa, Nhược Ca không muốn dùng kiệu, sẽ làm chậm trễ hành trình. Xe ngựa được chuẩn bị khá tốt, vì lo sợ Trường Ngưng sẽ bị xốc nảy không quen. Nhược Ca lệnh cho người chuẩn bị nệm lót thật dày. Bánh xe cũng được quấn vải bố xung quanh. Nhất định hành trình sẽ không còn gian khổ.
Trường Ngưng nhìn thấy xe ngựa do Phò mã chuẩn bị vì mình, trong lòng có chút chua xót. 'Rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì?'. Nàng xốc màng che cửa sổ lên hỏi Tuyết Nhi, chỉ thấy Tuyết Nhi cùng Lạc Hy tâm sự trên trời dưới đất. Không hề biết có người nhìn mình. Trường Ngưng buông rèm che thở dài, 'Có phải bản thân mình lạnh lùng đến không có lời gì để từ biệt. Ngay cả mẫu hậu và Hoàng đệ đối với PHò mã còn nhiều lời hơn mình'
'Mẫu hậu yên tâm. Nhi thần đã hứa sẽ bảo hộ Ngưng nhi cả đời. Dù cho tính tình nàng có ra sao'
'Ân. Ta đương nhiên là yên tâm giao Ngưng Nhi cho Phò mã rồi. Nhanh trở về. Không lại bị gương mặt mùa đông của Ngưng nhi đông cứng'
Đứng một bên Bắc Ảnh Tịch cười vui vẻ. Thái hậu thì đưa tay xua đuổi. Hai người trên mặt không còn đau thương, nhưng trong lòng ai hiểu được, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Mọi người không muốn để Trường Ngưng lưu luyến không thể rời.
Cuối cùng Nhược Ca hành lễ cùng Thái hậu, trở về xe ngựa. Tiểu Nô hắn giọng với Lạc Hy và Tuyết Nhi.
'Khụ khụ...hai người có nhanh lên đường không? cũng không phải là ly biệt gì'.
***
Trong xe ngựa, Vẻ mặt Trường Ngưng không đổi. Nhược Ca đối với nàng mỉm cười. 'Đã để nàng đợi lâu'.
'Ân'.
'Xe ngựa tương đối dài, lúc mệt nàng có thể nằm nghỉ. Không nhất thiết phải giữ hình tượng như vậy hoài'
'Bổn cung tại sao phải giữ hình tượng với Phò mã?'
'Đến Đại Đường, nàng là Thái tử phi. Có thể hay không đừng gọi ta là Phò mã?'
Trường Ngưng không để ý đến Nhược Ca. Tùy ý trả lời. 'Phải hay không trở về Đại Đường rồi. Phò mã sẽ không còn ngoan hiền như ở Đại Minh?'
'Ta vẫn không thay đổi'
Trường Ngưng nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Nhược Ca. 'Vậy sao?Sao Ta không thấy vậy?'
Nhược Ca: '.....'
Trường Ngưng lại sinh khí chuyện gì nữa rồi a?
*****
Trời lạnh, mọi người nhớ giữ ấm.
'Nhược Ca'
Ngay lúc Nhược Ca đang không biết làm sao. Thường Nguyệt lại kéo nhẹ Nhược Ca, nàng muốn nói gì đó. Nhược Ca cuối thấp người, Thường Nguyệt quàng tay ôm cổ Nhược Ca. Nói gì đó vào tai Nhược Ca, sau đó mỉm cười mãn nguyện buông thả hai tay.
'NGŨ HOÀNG TỈ'
'NGUYỆT NHI'
'CÔNG CHÚA'
........
Rất nhiều rất nhiều tiếng la khóc. Chỉ có Nhược Ca, lẳng lặng bế nàng đứng dậy. Chậm rãi rời khỏi phòng, hướng vườn hoa lần gặp khi xưa mà đi.
Không ai biết Thường Nguyệt đã nói gì với Nhược Ca, cũng không ai dám hỏi. Trường Ngưng cũng vậy, nàng để Nhược ca tự do với cảm xúc bản thân. Chính nàng không muốn mình làm cản trở.
Tang lễ của Ngũ Công chúa Bắc Ảnh Thường Nguyệt được tổ chức long trọng, xứng đáng là Quốc tang của hoàng tộc. Hoàng cung một màu trắng ưu thương bao trùm. Thái hậu khóc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Tiểu Loan quỳ suốt bên quan tài, nàng khóc thương cho số phận của chủ tử mình. Người xưa nói 'Hồng nhan bạc mệnh không sai'.
Lễ tang tổ chức tại Thường Nguyệt cung, đây là quyết định của Phò mã. Mọi người không ai có ý kiến, bởi họ biết. Điều Phò mã làm nhất định Thường Nguyệt sẽ hài lòng.
'Phò mã đã ba ngày không chợp mắt, nên vào nghỉ ngơi một chút'
Trường Ngưng không thấy Nhược Ca, một mình lần đến vườn hoa, nơi chính mắt nàng đã thấy Nhược Ca bế Thường Nguyệt đứng hơn một canh giờ tại đây.
Nhược Ca không trả lời. Ba ngày này, Nhược Ca chưa từng mở miệng nói chuyện cùng ai kể cả Trường Ngưng. Nàng không tức giận, cũng không lạnh lùng bỏ đi. Nàng rất kiên nhẫn.
'Người cũng đã không còn, Phò mã đối xử với bản thân như vậy Thường Nguyệt ở suối vàng sẽ yên lòng sao?'
Nhược Ca vẫn đứng yên đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Trường Ngưng có chút tức giận. Đến trước mặt Nhược Ca thẳng tay tát vào má Nhược Ca. Lớn tiếng tức giận mà nói.
'PHÒ MÃ ĐANG LỪA DỐI BẢN THÂN HAY VẪN CỐ CHẤP KHÔNG CHẤP NHẬN SỰ THẬT? CÓ PHẢI PHÒ MÃ ĐAU LÒNG NHƯ MUỐN CHẾT ĐI KHÔNG? NÓI ĐI. PHÒ MÃ XEM THƯỜNG NGUYỆT LÀ THÊ MỤI HAY LÀ MỘT THÂN PHẬN KHÁC?'
Trường Ngưng nói xong rời khỏi, lúc xoay đi. Nước mắt nàng rơi xuống. Nàng cảm giác rằng, trái tim phò mã sẽ không còn duy nhất hai chữ - 'Trường Ngưng'.
--
Trường Ngưng đi rồi. Nhược Ca một mình cô độc đứng nhìn hồ sen, nhưng Nhược Ca biết. Mình vẫn còn một người bên cạnh.
Ngày thứ 7, sau nghi lễ đưa tiễn thi thể của Thường Nguyệt công chúa vào hoàng lăng. Tất cả đều đã rã rời mệt mỏi. Nhược Ca đứng mãi nơi quan tài không muốn đi. Trường Ngưng cùng Thái hậu và Bắc Ảnh Tịch trở về trước.
'Chia ly oán trách duyên trời
Tình si một mối ai lời thở than'
Nhược Ca thốt ra hai câu nói. Như buông bỏ nổi lòng của mình. Xoay lưng rời khỏi hoàng lăng. Một nỗi ưu thương sẽ khép lại trong lòng. Cất sâu một góc, không có ai có thể nhìn thấu được tâm can.
***
Bắc Ảnh Tịch cùng Thái hậu và cả đoàn quân đưa tiễn Trường Ngưng cùng Nhược Ca đến cổng thành. Dân chúng đổ xô ra xem Phò mã gia cùng Trưởng Công chúa. Họ chỉ thấy 2 kiệu lớn 8 người khiêng hiên ngang đi giữa phố. Bên trong kiệu đầu tiên, Thái Hậu ngồi cạnh Trường Ngưng, tay năm tay Trường Ngưng bịn rịn.
'Ngưng nhi, lần đầu xa mẫu hậu đến Đại Đường. Sống trong hoàng tộc Đường Gia, cần hiểu trước sau. Không cần lúc nào cũng tùy hứng như ở nhà được. Tuy Phò mã thương yêu chiều chuộng con, nhưng thân là con dâu cũng phải hiểu Tam Tòng Tứ Đức, Công Dung Ngôn Hạnh. Đừng để Phò mã phải khó xử vì con'
Trường Ngưng không có chút cảm xúc nào, hờ hợt trả lời. 'Ngưng Nhi đã biết. Sau này mẫu hậu không có Ngưng nhi để cằn nhằn. Thật tội cho hoàng đệ a'
Thái hậu nghiêm mặt nhưng vẫn lộ ra nụ cười cưng chiều. 'Nếu như con không có nét giống ta và phụ hoàng của con, ta còn nghi ngờ con không phải là con của ta. Từ nhỏ đến giờ con vẫn giữ bộ mặt này, buồn vui khó mà biết được'
'Cảm ơn mẫu hậu đã quá khen'
..........
Nhược Ca ngồi một bên nghe Thái hậu và Trường Ngưng tâm sự, trong lòng cũng vui vẻ lên nhiều. Không ngờ lúc nhỏ Trường Ngưng đã phúc hắc như vậy.
Đời mà, không có buổi tiệc nào mà không tàn. Cuộc chia ly nào cũng có lúc phải kết thúc. Cái nắng đã đuổi đi ánh bình minh đẹp đẽ. Cảm giác nóng bức lại lan tỏa, không ai muốn phải đứng dưới cái nắng gay gắt bao giờ.
'Mẫu hậu lớn tuổi không sợ đen da nhưng bổn cung thì rất sợ a'
'Được rồi. được rồi. Phò mã nhanh đưa nàng trở về. Không khéo lại khiến bổn cung tức chết'. Hoàng hậu hết lời với Trưởng công chúa. Không ai hiểu con bằng mẹ mà.
'Haha. Hoàng tỉ phu. Đến nơi nhớ báo tin cho ta cùng mẫu hậu biết. Đại hoàng tỉ ta giao cho huynh'
Trường Ngưng đã rời đi, đang ngồi chờ trên xe ngựa. Vì đường đi xa, Nhược Ca không muốn dùng kiệu, sẽ làm chậm trễ hành trình. Xe ngựa được chuẩn bị khá tốt, vì lo sợ Trường Ngưng sẽ bị xốc nảy không quen. Nhược Ca lệnh cho người chuẩn bị nệm lót thật dày. Bánh xe cũng được quấn vải bố xung quanh. Nhất định hành trình sẽ không còn gian khổ.
Trường Ngưng nhìn thấy xe ngựa do Phò mã chuẩn bị vì mình, trong lòng có chút chua xót. 'Rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì?'. Nàng xốc màng che cửa sổ lên hỏi Tuyết Nhi, chỉ thấy Tuyết Nhi cùng Lạc Hy tâm sự trên trời dưới đất. Không hề biết có người nhìn mình. Trường Ngưng buông rèm che thở dài, 'Có phải bản thân mình lạnh lùng đến không có lời gì để từ biệt. Ngay cả mẫu hậu và Hoàng đệ đối với PHò mã còn nhiều lời hơn mình'
'Mẫu hậu yên tâm. Nhi thần đã hứa sẽ bảo hộ Ngưng nhi cả đời. Dù cho tính tình nàng có ra sao'
'Ân. Ta đương nhiên là yên tâm giao Ngưng Nhi cho Phò mã rồi. Nhanh trở về. Không lại bị gương mặt mùa đông của Ngưng nhi đông cứng'
Đứng một bên Bắc Ảnh Tịch cười vui vẻ. Thái hậu thì đưa tay xua đuổi. Hai người trên mặt không còn đau thương, nhưng trong lòng ai hiểu được, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Mọi người không muốn để Trường Ngưng lưu luyến không thể rời.
Cuối cùng Nhược Ca hành lễ cùng Thái hậu, trở về xe ngựa. Tiểu Nô hắn giọng với Lạc Hy và Tuyết Nhi.
'Khụ khụ...hai người có nhanh lên đường không? cũng không phải là ly biệt gì'.
***
Trong xe ngựa, Vẻ mặt Trường Ngưng không đổi. Nhược Ca đối với nàng mỉm cười. 'Đã để nàng đợi lâu'.
'Ân'.
'Xe ngựa tương đối dài, lúc mệt nàng có thể nằm nghỉ. Không nhất thiết phải giữ hình tượng như vậy hoài'
'Bổn cung tại sao phải giữ hình tượng với Phò mã?'
'Đến Đại Đường, nàng là Thái tử phi. Có thể hay không đừng gọi ta là Phò mã?'
Trường Ngưng không để ý đến Nhược Ca. Tùy ý trả lời. 'Phải hay không trở về Đại Đường rồi. Phò mã sẽ không còn ngoan hiền như ở Đại Minh?'
'Ta vẫn không thay đổi'
Trường Ngưng nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Nhược Ca. 'Vậy sao?Sao Ta không thấy vậy?'
Nhược Ca: '.....'
Trường Ngưng lại sinh khí chuyện gì nữa rồi a?
*****
Trời lạnh, mọi người nhớ giữ ấm.
Bình luận facebook