-
Chương 23: C23: Nam dương
<!-- vuông -->
Chương 23: Nam Dương
Cuối cùng thì bọn họ cũng đánh giá thấp khí hậu tỉnh Nam Dương. Mới đi được nửa đỉnh núi, Đồng Hạo đã cảm thấy má nóng hổi, trước mắt tối sầm như bị say nắng.
Đằng sau gáy đã bị nắng độc làm đỏ bừng, bong cả da, giờ lại bị mồ hôi chảy vào rất xót. Cậu ta cởi áo khoác trùm lên đỉnh đầu để che đi cái nắng, mồ hôi chảy ròng ròng theo hai cánh tay ngược xuống dưới.
Hôm trước, Đồng Hạo còn ở phương Bắc hút thuốc trong đêm lạnh, hôm nay đã tới phía Nam non xanh nước biếc, trời còn chưa sáng đã bắt đầu trèo đèo lội suối. Đồng Hạo cảm thấy mình như một diễn viên trên sân khấu, bối cảnh và ánh đèn vừa thay đổi đã như có cuộc đời mới. Mỗi bước chân giẫm trên khu đất đỏ đều không chân thực, giống như đang đi trong một giấc mộng.
Đêm đó, sau khi lục soát xong nơi ở của Nghê Hướng Đông, Mạnh Triều đã cảm thấy có gì đó là lạ. Mà cuộc điện thoại của Sở Tiếu lại như thêm một màn sương mù dày đặc vào vụ án vốn đã phức tạp. Lịch sử giao dịch của Nghê Hướng Đông lại dính dấp tới một nhân vật hoàn toàn xa lạ “Từ Tài Tăng”. <!-- vuông -->
Cô ấy từng điều tra, Từ Tài Tăng này không có gì đặc biệt, chỉ là một ông già cô đơn của thôn Nam Lĩnh tỉnh Nam Dương mà thôi. Sau khi mất con, ông ta sống một mình. Nhìn từ bề ngoài thì tuổi tác của Từ Tài Tăng và Nghê Hướng Đông cách xa nhau, thường ngày cũng chẳng qua lại, gần như là hai đường thẳng song song không giao nhau.
Vậy tại sao Nghê hướng Đông lại muốn chọn ông ta làm đối tượng giúp đỡ? Cho dù anh ta quyết tâm làm người tốt việc tốt, nhưng cũng không tới mức dâng hiến hết tiền tiết kiệm cho cùng một đối tượng liên tục trong vòng mười mấy năm.
Mạnh Triều càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, lờ mờ đoán bí mật làm tính tình Nghê Hướng Đông thay đổi được chôn giấu ở thôn Nam Lĩnh, ngủ say trong từng mẩu chuyện cũ năm xưa. Mà gút mắc tình cảm giữa anh ta, Ngô Tế Muội và Tào Tiểu Quân cũng không đơn giản như lời đồn, nhiều thứ trong đó có dính líu với nhau. Anh ấy nhất định phải đích thân đi một chuyến mới có thể thăm dò rõ ràng được.
Vào ban đêm, Mạnh Triều chạy về đồn gửi xong báo cáo, công việc giải quyết hậu quả ở phía cấp trên cũng ném cho lão Mã xử lý, dẫn Đồng Hạo đi. Hai người lên chuyến bay sớm nhất, tới thẳng tỉnh Nam Dương. Bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian, bởi Nghê Hướng Đông đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó.
Chẳng ai có thể đảm bảo được, rốt cuộc lần sau người đàn ông có tính cách quái gở này xuất hiện sẽ là nhân vật lương thiện hay ác bá. Máy bay hạ cánh, hai người ngựa không dừng vó chạy thẳng tới đồn cảnh sát. Họ đã nói trước với bên Cầm Đảo, nhân viên liên hệ bên này cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Đám người mở một cuộc họp ngắn, thảo luận về tình huống gia đình của Nghê Hướng Đông và Từ Tài Tăng, sau đó tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi qua loa.
Ngay hôm sau, trời còn chưa sáng, Mạnh Triều đã kéo Đồng Hạo dậy tiếp tục lên đường. Nhưng không ngờ lần này đi bộ mất hơn nửa ngày. Thôn Nam Lĩnh là nơi vắng vẻ, bao quanh là núi, xe bus chỉ đưa họ tới một trấn khá lớn ở phụ cận, đi lên núi không có đường nhựa chỉ còn lại đường đất mấp mô. Hai người đành phải ngồi “mèo ba chân” – một loại xe gắn máy cải tiến của nơi này, ngồi trong thùng xe với bà cô lên trấn trên mua gà giống.
Bốn người cộng thêm một sọt gà con chen chúc với nhau, tiếng hò hét ầm ĩ, mồ hôi đua nhau rơi tới tận trưa. Nhưng ngay cả chiếc xe gắn máy nhỏ này cũng không đưa tới tận nơi. Đường đất chỉ làm tới chân núi, thôn Nam Lĩnh nằm sâu trong khe núi, con đường duy nhất dẫn tới đó nằm trong rừng, vừa hẹp vừa quanh co khúc khuỷu.
Bất kể họ thuyết phục thế nào, trả tiền gấp bao nhiêu lần, người lái chiếc “mèo ba chân” cũng không chịu đi lên nữa. Bà cô kia cũng gào thét đòi đưa gà về thôn, lúc nói sợ lên núi sẽ bị thú rừng tha mất, lúc lại sợ đường núi rung lắc, không biết sẽ có bao nhiêu con gà giống chết vì say xe.
Không còn cách nào khác, hai người đành phải xuống xe, đứng dưới một gốc sầu riêng nhìn nhau không nói gì. Phía sau họ là núi cao trập trùng. Cuối cùng, Mạnh Triều lấy bản đồ ra, lên dây cót tinh thần, dẫn đầu sải bước trên mặt đất đầy bùn đất ướt át. Lúc đầu cũng khá mới mẻ.
Trong tầm mắt Đồng Hạo là một dải màu xanh lục kéo dài vô tận, là sự mới mẻ và hiếm có mà cậu ta chưa từng thấy, khác hoàn toàn với phong cảnh của phương bắc. Cây cối hai bên đường rất tươi tốt, cành cây to lớn che khuất bầu trời, tuỳ ý sinh sôi nảy nở nhưng lại chẳng gỏi nổi tên. Cậu ta chỉ thấy có một cảm giác nặng nề và áp bách ập vào mặt, con người quá nhỏ bé không thể chống lại được vẻ đẹp của sức mạnh nguyên thuỷ.
Đồng Hạo vừa đi vừa xuýt xoa, ngay cả cây bưởi ven đường cũng khiến cậu ta dừng chân quan sát. Lúc đi ngang qua cây xoài, Đồng Hạo dừng lại lắc thân cây với ý đồ làm quả rụng xuống.
“Đây là cây đơn lá đỏ, kia là cây dẻ ngựa, phía xa xa là cây cọ Mỹ và cây đước trắng.”
Mạnh Triều vừa đi vừa giới thiệu với cậu ta, trong miệng còn phát ra một chuỗi dài những cái tên kỳ lạ, lại còn cây gì mà cây dà vôi, côi, huyết rồng và thốt nốt. Cả đoạn đường anh ấy lẩm bẩm khiến Đồng Hạo phải kinh ngạc. Nhưng có rất nhiều thực vật kỳ lạ, ngay cả Mạnh Triều cũng chưa từng thấy. Thế là hai người dừng bước cùng ngẩng đầu lên nghiên cứu, rồi lại cùng tỏ ra ngạc nhiên. Nhưng dần dần chúng cũng chẳng thể thu hút được họ nữa. Rốt cuộc vẫn là sự mệt nhọc của cơ thể chiếm thượng phong.
Mặt trời chói chang ở trên cao, đi hơn nửa ngày nhưng trước sau vẫn chẳng thấy bóng người nào. Dường như toàn bộ nền văn minh ở bên ngoài núi đã bị huỷ diệt từ lâu, hai người họ chính là những người cuối cùng, chạy nạn tới khu rừng không có điểm kết thúc này. Dù Đồng Hạo có trẻ cũng không thể chịu nổi việc hoạt động không ngủ nghỉ này, chạy suốt ngày đêm.
Đợi vượt qua hai ngọn núi, họ càng lúc càng nói ít hơn, sải bước cũng dần dần nhỏ lại, áo khoác quấn trên đầu. Nước trong ba lô đã uống cạn từ lâu, vừa buồn ngủ vừa khát nước, chỉ còn lại bước chân máy móc đi về phía trước. <!-- vuông -->
“Anh đại, đợi chút.”
Cậu ta dựa vào một cây cọ, không chịu bước tiếp nữa, cổ họng bị mặt trời ban trưa làm khô khốc làm âm thanh phát ra khàn khàn.
“Nghỉ ngơi một chút đi, cầu xin anh đó, tôi cảm ơn.”
Mạnh Triều đang chống gậy đứng ở phía trước, cách cậu ta tầm năm mấy bước chân, đang cố gắng đi về phía trước, nghe vậy cũng không khỏi dừng chân lại.
“Đừng dừng lại, sắp tới rồi.” Anh cúi đầu nhìn bản đồ, dùng một ngón tay chỉ: “Vượt qua ngọn núi này, không, nhiều nhất là hai ngọn núi nữa là tới rồi.”
“Chẳng phải lúc đi qua ngọn núi phía trước, anh cũng nói như vậy ư?”
“Do vừa rồi cầm ngược bản đồ.” Mạnh Triều vừa dỗ dành vừa lừa gạt: “Đi thôi, mặt trời xuống núi sẽ càng nguy hiểm hơn, ai mà biết trong rừng này có thứ quỷ quái gì.”
Ngoài miệng thì Đồng Hạo phàn nàn nhưng vẫn cất bước đi theo.
“Anh đại, vì sao anh không cho bọn họ đưa chúng ta đi?”
Đồn cảnh sát vốn muốn đưa bọn họ tới nhưng Mạnh Triều từ chối ý tốt đi cùng của họ, khăng khăng nói lần đầu tiên tới nhà không nên làm động tĩnh lớn như vậy, chỉ hai bọn họ đi là đủ rồi.
“Tôi cũng không nói rõ được, nhưng luôn cảm thấy vụ án này liên quan rắc rối, không đơn giản như trước kia tôi nghĩ.”
Anh bẻ cành cây, cẩn thận tước lá đi.
“Khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn, tôi sợ đánh rắn động cỏ.”
“Ai là rắn?”
Mạnh Triều ngẩng đầu không trả lời câu hỏi của Đồng Hạo mà hỏi ngược lại.
“Cậu còn nhớ dân bản xứ đánh giá Nghê Hướng Đông như thế nào không?”
“Chết không có gì đáng tiếc.”
Căn cứ chỗ cảnh sát nói, Nghê Hướng Đông là bá chủ một phương của nơi này, vì thế bọn họ nghe nói có khả năng anh ta dính líu tới án mạng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Theo lời của họ, không chỉ Tào Tiểu Quân, mà vì tự vệ, Nghê Hướng Đông có thể ra tay giết cả bố mình để diệt khẩu. Nhưng mà người này vốn rất cẩn thận và xảo trá, nhiều lần tẩu thoát khiến cảnh sát địa phương cũng rất đau đầu. Muốn xử anh ta nhưng lại chẳng tìm được chứng cứ, đến tận khi nghe nói Nghê Hướng Đông tới địa phương khác làm công mới khẽ thở phào.
“Theo anh, anh ta có khuynh hướng hối cải để làm lại cuộc đời không?” Mạnh Triều đưa nghi vấn của mình ra.
“Có lẽ với thân phận của chúng tôi không nên nói như vậy, nhưng… Ờ…” Viên cảnh sát cười khan mấy tiếng: “Chỉ có thể nói, có người trời sinh chính là kẻ ác.”
Nhắc tới Từ Tài Tăng, mấy người tham gia họp đều nhìn nhau, chưa từng nghe về người này. Chỉ có một cảnh sát lớn tuổi mới được điều tới mấy năm cảm thấy cái tên này hơi quen tai. Trước kia khi còn làm ở chỗ cũ, ông ấy chuyên phụ trách mấy thôn trang ở xung quanh thị trấn.
Cảnh sát già do dự một lúc lâu mới ấp a ấp úng lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, hình như có liên quan tới án mạng nhà họ Bao.”
“Nhà họ Bao?”
Mạnh Triều tỉnh táo hắn, đột nhiên nhớ tới Ngô Tế Muội nói với mình, Nghê Hướng Đông từng giết một người họ Bao. Chẳng lẽ hai người này có liên quan gì tới nhau?
“Đúng, nghe nói con trai của Từ Tài Tăng say rượu lỡ tay gi/ết chết Bao Đức Thịnh. Lúc đó vụ này rất nổi, người của thôn nhà họ Bao đã bao vây thôn Nam Lĩnh, sau đó chúng tôi đã đi hoà giải.”
“Con của ông ta?” Đồng Hạo trợn trừng mắt: “Họ gì?”
Cảnh sát có thâm niên kia cười cười: “Bố tên là Từ Tài Tăng, đương nhiên con cũng họ Từ rồi.”
“Ông ta có mấy đứa con.”
“Tôi nhớ ông ta chỉ có một đứa con trai, đúng, chỉ có một đứa.”
“Thế thì chúng tôi có thể gặp tên họ Từ này một chút không?”
“Không gặp được, chết lâu rồi.”
“Chết rồi?”
“Đúng, sau khi xảy ra chuyện kia nửa năm thì tự sát.”
Mạnh Triều nghe cuộc đối thoại của họ, không nói lời nào, âm thầm sắp xếp lại logic quan hệ từ tầng thấp nhất. Vì sao Nghê Hướng Đông lại đưa tiền cho bố của một tên tội phạm giết người? Chẳng lẽ…
……
“Anh đại, ý của anh là Nghê Hướng Đông áy náy nên mới muốn phụng dưỡng ông già này?”
“Không, tôi cảm thấy…” Mạnh Triều ngừng lại rồi nói tiếp: “Được rồi, bây giờ chúng ta chỉ đang ở giai đoạn giả thiết, còn chưa có chứng cứ mang tính thực chất. Hai ngày này tôi luôn lo lắng, có phải mình đã cả nghĩ quá không. Cậu biết đó, làm nghề này lâu sẽ dễ nghi thần nghi quỷ, nhìn mọi thứ với thái độ nghi ngờ.”
Anh đưa cây gậy đã làm xong cho Đồng Hạo.
“Đi thôi, kiên trì một chút, sắp đến rồi.”
Lần này, Mạnh Triều không lừa cậu ta, càng đi về phía trước cây cối càng thưa thớt, địa thế cũng dần trở nên bằng phẳng, cuối cùng trong tầm mắt cũng có người ở. Từng mảng đồng ruộng trồng lúa xanh mướt rộng bao la, thỉnh thoảng cũng có mấy mảnh trồng xoài. Trên sườn núi bên kia có mấy căn nhà tranh, không hề có tường vây thấp thoáng sau những cây nhãn và cây gừa.
Một con bò gầy guộc đang đứng bên cạnh đường cúi đầu gặm cỏ, chậm rãi ngờ nghệch, cái đuôi vung vẩy xua đuổi đám ruỗi muỗi. Lúc này, Đồng Hạo đã chẳng còn tri giác, chỉ lo cúi đầu thở hổn hển đi về phía trước, hơn nữa còn là Mạnh Triều kéo cậu ta.
“Hửm?”
Anh ấy cũng mệt tới không muốn nói nhiều, hất hất đầu ra hiệu cho cậu ta nhìn.
“Ừm.”
Đồng Hạo lau mồ hôi ở gần mắt đi, lúc này mới thấy rõ trong bụi cỏ mà con bò đang đứng gặm có một bia đá bị che lấp.
Tuy bị năm tháng ăn mòn, sơn đỏ chỉ còn lốm đốm nhưng có thể lờ mờ thấy được trên đó khắc mấy chữ “thôn Nam Lĩnh”.
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 23: Nam Dương
Cuối cùng thì bọn họ cũng đánh giá thấp khí hậu tỉnh Nam Dương. Mới đi được nửa đỉnh núi, Đồng Hạo đã cảm thấy má nóng hổi, trước mắt tối sầm như bị say nắng.
Đằng sau gáy đã bị nắng độc làm đỏ bừng, bong cả da, giờ lại bị mồ hôi chảy vào rất xót. Cậu ta cởi áo khoác trùm lên đỉnh đầu để che đi cái nắng, mồ hôi chảy ròng ròng theo hai cánh tay ngược xuống dưới.
Hôm trước, Đồng Hạo còn ở phương Bắc hút thuốc trong đêm lạnh, hôm nay đã tới phía Nam non xanh nước biếc, trời còn chưa sáng đã bắt đầu trèo đèo lội suối. Đồng Hạo cảm thấy mình như một diễn viên trên sân khấu, bối cảnh và ánh đèn vừa thay đổi đã như có cuộc đời mới. Mỗi bước chân giẫm trên khu đất đỏ đều không chân thực, giống như đang đi trong một giấc mộng.
Đêm đó, sau khi lục soát xong nơi ở của Nghê Hướng Đông, Mạnh Triều đã cảm thấy có gì đó là lạ. Mà cuộc điện thoại của Sở Tiếu lại như thêm một màn sương mù dày đặc vào vụ án vốn đã phức tạp. Lịch sử giao dịch của Nghê Hướng Đông lại dính dấp tới một nhân vật hoàn toàn xa lạ “Từ Tài Tăng”. <!-- vuông -->
Cô ấy từng điều tra, Từ Tài Tăng này không có gì đặc biệt, chỉ là một ông già cô đơn của thôn Nam Lĩnh tỉnh Nam Dương mà thôi. Sau khi mất con, ông ta sống một mình. Nhìn từ bề ngoài thì tuổi tác của Từ Tài Tăng và Nghê Hướng Đông cách xa nhau, thường ngày cũng chẳng qua lại, gần như là hai đường thẳng song song không giao nhau.
Vậy tại sao Nghê hướng Đông lại muốn chọn ông ta làm đối tượng giúp đỡ? Cho dù anh ta quyết tâm làm người tốt việc tốt, nhưng cũng không tới mức dâng hiến hết tiền tiết kiệm cho cùng một đối tượng liên tục trong vòng mười mấy năm.
Mạnh Triều càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, lờ mờ đoán bí mật làm tính tình Nghê Hướng Đông thay đổi được chôn giấu ở thôn Nam Lĩnh, ngủ say trong từng mẩu chuyện cũ năm xưa. Mà gút mắc tình cảm giữa anh ta, Ngô Tế Muội và Tào Tiểu Quân cũng không đơn giản như lời đồn, nhiều thứ trong đó có dính líu với nhau. Anh ấy nhất định phải đích thân đi một chuyến mới có thể thăm dò rõ ràng được.
Vào ban đêm, Mạnh Triều chạy về đồn gửi xong báo cáo, công việc giải quyết hậu quả ở phía cấp trên cũng ném cho lão Mã xử lý, dẫn Đồng Hạo đi. Hai người lên chuyến bay sớm nhất, tới thẳng tỉnh Nam Dương. Bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian, bởi Nghê Hướng Đông đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó.
Chẳng ai có thể đảm bảo được, rốt cuộc lần sau người đàn ông có tính cách quái gở này xuất hiện sẽ là nhân vật lương thiện hay ác bá. Máy bay hạ cánh, hai người ngựa không dừng vó chạy thẳng tới đồn cảnh sát. Họ đã nói trước với bên Cầm Đảo, nhân viên liên hệ bên này cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Đám người mở một cuộc họp ngắn, thảo luận về tình huống gia đình của Nghê Hướng Đông và Từ Tài Tăng, sau đó tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi qua loa.
Ngay hôm sau, trời còn chưa sáng, Mạnh Triều đã kéo Đồng Hạo dậy tiếp tục lên đường. Nhưng không ngờ lần này đi bộ mất hơn nửa ngày. Thôn Nam Lĩnh là nơi vắng vẻ, bao quanh là núi, xe bus chỉ đưa họ tới một trấn khá lớn ở phụ cận, đi lên núi không có đường nhựa chỉ còn lại đường đất mấp mô. Hai người đành phải ngồi “mèo ba chân” – một loại xe gắn máy cải tiến của nơi này, ngồi trong thùng xe với bà cô lên trấn trên mua gà giống.
Bốn người cộng thêm một sọt gà con chen chúc với nhau, tiếng hò hét ầm ĩ, mồ hôi đua nhau rơi tới tận trưa. Nhưng ngay cả chiếc xe gắn máy nhỏ này cũng không đưa tới tận nơi. Đường đất chỉ làm tới chân núi, thôn Nam Lĩnh nằm sâu trong khe núi, con đường duy nhất dẫn tới đó nằm trong rừng, vừa hẹp vừa quanh co khúc khuỷu.
Bất kể họ thuyết phục thế nào, trả tiền gấp bao nhiêu lần, người lái chiếc “mèo ba chân” cũng không chịu đi lên nữa. Bà cô kia cũng gào thét đòi đưa gà về thôn, lúc nói sợ lên núi sẽ bị thú rừng tha mất, lúc lại sợ đường núi rung lắc, không biết sẽ có bao nhiêu con gà giống chết vì say xe.
Không còn cách nào khác, hai người đành phải xuống xe, đứng dưới một gốc sầu riêng nhìn nhau không nói gì. Phía sau họ là núi cao trập trùng. Cuối cùng, Mạnh Triều lấy bản đồ ra, lên dây cót tinh thần, dẫn đầu sải bước trên mặt đất đầy bùn đất ướt át. Lúc đầu cũng khá mới mẻ.
Trong tầm mắt Đồng Hạo là một dải màu xanh lục kéo dài vô tận, là sự mới mẻ và hiếm có mà cậu ta chưa từng thấy, khác hoàn toàn với phong cảnh của phương bắc. Cây cối hai bên đường rất tươi tốt, cành cây to lớn che khuất bầu trời, tuỳ ý sinh sôi nảy nở nhưng lại chẳng gỏi nổi tên. Cậu ta chỉ thấy có một cảm giác nặng nề và áp bách ập vào mặt, con người quá nhỏ bé không thể chống lại được vẻ đẹp của sức mạnh nguyên thuỷ.
Đồng Hạo vừa đi vừa xuýt xoa, ngay cả cây bưởi ven đường cũng khiến cậu ta dừng chân quan sát. Lúc đi ngang qua cây xoài, Đồng Hạo dừng lại lắc thân cây với ý đồ làm quả rụng xuống.
“Đây là cây đơn lá đỏ, kia là cây dẻ ngựa, phía xa xa là cây cọ Mỹ và cây đước trắng.”
Mạnh Triều vừa đi vừa giới thiệu với cậu ta, trong miệng còn phát ra một chuỗi dài những cái tên kỳ lạ, lại còn cây gì mà cây dà vôi, côi, huyết rồng và thốt nốt. Cả đoạn đường anh ấy lẩm bẩm khiến Đồng Hạo phải kinh ngạc. Nhưng có rất nhiều thực vật kỳ lạ, ngay cả Mạnh Triều cũng chưa từng thấy. Thế là hai người dừng bước cùng ngẩng đầu lên nghiên cứu, rồi lại cùng tỏ ra ngạc nhiên. Nhưng dần dần chúng cũng chẳng thể thu hút được họ nữa. Rốt cuộc vẫn là sự mệt nhọc của cơ thể chiếm thượng phong.
Mặt trời chói chang ở trên cao, đi hơn nửa ngày nhưng trước sau vẫn chẳng thấy bóng người nào. Dường như toàn bộ nền văn minh ở bên ngoài núi đã bị huỷ diệt từ lâu, hai người họ chính là những người cuối cùng, chạy nạn tới khu rừng không có điểm kết thúc này. Dù Đồng Hạo có trẻ cũng không thể chịu nổi việc hoạt động không ngủ nghỉ này, chạy suốt ngày đêm.
Đợi vượt qua hai ngọn núi, họ càng lúc càng nói ít hơn, sải bước cũng dần dần nhỏ lại, áo khoác quấn trên đầu. Nước trong ba lô đã uống cạn từ lâu, vừa buồn ngủ vừa khát nước, chỉ còn lại bước chân máy móc đi về phía trước. <!-- vuông -->
“Anh đại, đợi chút.”
Cậu ta dựa vào một cây cọ, không chịu bước tiếp nữa, cổ họng bị mặt trời ban trưa làm khô khốc làm âm thanh phát ra khàn khàn.
“Nghỉ ngơi một chút đi, cầu xin anh đó, tôi cảm ơn.”
Mạnh Triều đang chống gậy đứng ở phía trước, cách cậu ta tầm năm mấy bước chân, đang cố gắng đi về phía trước, nghe vậy cũng không khỏi dừng chân lại.
“Đừng dừng lại, sắp tới rồi.” Anh cúi đầu nhìn bản đồ, dùng một ngón tay chỉ: “Vượt qua ngọn núi này, không, nhiều nhất là hai ngọn núi nữa là tới rồi.”
“Chẳng phải lúc đi qua ngọn núi phía trước, anh cũng nói như vậy ư?”
“Do vừa rồi cầm ngược bản đồ.” Mạnh Triều vừa dỗ dành vừa lừa gạt: “Đi thôi, mặt trời xuống núi sẽ càng nguy hiểm hơn, ai mà biết trong rừng này có thứ quỷ quái gì.”
Ngoài miệng thì Đồng Hạo phàn nàn nhưng vẫn cất bước đi theo.
“Anh đại, vì sao anh không cho bọn họ đưa chúng ta đi?”
Đồn cảnh sát vốn muốn đưa bọn họ tới nhưng Mạnh Triều từ chối ý tốt đi cùng của họ, khăng khăng nói lần đầu tiên tới nhà không nên làm động tĩnh lớn như vậy, chỉ hai bọn họ đi là đủ rồi.
“Tôi cũng không nói rõ được, nhưng luôn cảm thấy vụ án này liên quan rắc rối, không đơn giản như trước kia tôi nghĩ.”
Anh bẻ cành cây, cẩn thận tước lá đi.
“Khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn, tôi sợ đánh rắn động cỏ.”
“Ai là rắn?”
Mạnh Triều ngẩng đầu không trả lời câu hỏi của Đồng Hạo mà hỏi ngược lại.
“Cậu còn nhớ dân bản xứ đánh giá Nghê Hướng Đông như thế nào không?”
“Chết không có gì đáng tiếc.”
Căn cứ chỗ cảnh sát nói, Nghê Hướng Đông là bá chủ một phương của nơi này, vì thế bọn họ nghe nói có khả năng anh ta dính líu tới án mạng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Theo lời của họ, không chỉ Tào Tiểu Quân, mà vì tự vệ, Nghê Hướng Đông có thể ra tay giết cả bố mình để diệt khẩu. Nhưng mà người này vốn rất cẩn thận và xảo trá, nhiều lần tẩu thoát khiến cảnh sát địa phương cũng rất đau đầu. Muốn xử anh ta nhưng lại chẳng tìm được chứng cứ, đến tận khi nghe nói Nghê Hướng Đông tới địa phương khác làm công mới khẽ thở phào.
“Theo anh, anh ta có khuynh hướng hối cải để làm lại cuộc đời không?” Mạnh Triều đưa nghi vấn của mình ra.
“Có lẽ với thân phận của chúng tôi không nên nói như vậy, nhưng… Ờ…” Viên cảnh sát cười khan mấy tiếng: “Chỉ có thể nói, có người trời sinh chính là kẻ ác.”
Nhắc tới Từ Tài Tăng, mấy người tham gia họp đều nhìn nhau, chưa từng nghe về người này. Chỉ có một cảnh sát lớn tuổi mới được điều tới mấy năm cảm thấy cái tên này hơi quen tai. Trước kia khi còn làm ở chỗ cũ, ông ấy chuyên phụ trách mấy thôn trang ở xung quanh thị trấn.
Cảnh sát già do dự một lúc lâu mới ấp a ấp úng lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, hình như có liên quan tới án mạng nhà họ Bao.”
“Nhà họ Bao?”
Mạnh Triều tỉnh táo hắn, đột nhiên nhớ tới Ngô Tế Muội nói với mình, Nghê Hướng Đông từng giết một người họ Bao. Chẳng lẽ hai người này có liên quan gì tới nhau?
“Đúng, nghe nói con trai của Từ Tài Tăng say rượu lỡ tay gi/ết chết Bao Đức Thịnh. Lúc đó vụ này rất nổi, người của thôn nhà họ Bao đã bao vây thôn Nam Lĩnh, sau đó chúng tôi đã đi hoà giải.”
“Con của ông ta?” Đồng Hạo trợn trừng mắt: “Họ gì?”
Cảnh sát có thâm niên kia cười cười: “Bố tên là Từ Tài Tăng, đương nhiên con cũng họ Từ rồi.”
“Ông ta có mấy đứa con.”
“Tôi nhớ ông ta chỉ có một đứa con trai, đúng, chỉ có một đứa.”
“Thế thì chúng tôi có thể gặp tên họ Từ này một chút không?”
“Không gặp được, chết lâu rồi.”
“Chết rồi?”
“Đúng, sau khi xảy ra chuyện kia nửa năm thì tự sát.”
Mạnh Triều nghe cuộc đối thoại của họ, không nói lời nào, âm thầm sắp xếp lại logic quan hệ từ tầng thấp nhất. Vì sao Nghê Hướng Đông lại đưa tiền cho bố của một tên tội phạm giết người? Chẳng lẽ…
……
“Anh đại, ý của anh là Nghê Hướng Đông áy náy nên mới muốn phụng dưỡng ông già này?”
“Không, tôi cảm thấy…” Mạnh Triều ngừng lại rồi nói tiếp: “Được rồi, bây giờ chúng ta chỉ đang ở giai đoạn giả thiết, còn chưa có chứng cứ mang tính thực chất. Hai ngày này tôi luôn lo lắng, có phải mình đã cả nghĩ quá không. Cậu biết đó, làm nghề này lâu sẽ dễ nghi thần nghi quỷ, nhìn mọi thứ với thái độ nghi ngờ.”
Anh đưa cây gậy đã làm xong cho Đồng Hạo.
“Đi thôi, kiên trì một chút, sắp đến rồi.”
Lần này, Mạnh Triều không lừa cậu ta, càng đi về phía trước cây cối càng thưa thớt, địa thế cũng dần trở nên bằng phẳng, cuối cùng trong tầm mắt cũng có người ở. Từng mảng đồng ruộng trồng lúa xanh mướt rộng bao la, thỉnh thoảng cũng có mấy mảnh trồng xoài. Trên sườn núi bên kia có mấy căn nhà tranh, không hề có tường vây thấp thoáng sau những cây nhãn và cây gừa.
Một con bò gầy guộc đang đứng bên cạnh đường cúi đầu gặm cỏ, chậm rãi ngờ nghệch, cái đuôi vung vẩy xua đuổi đám ruỗi muỗi. Lúc này, Đồng Hạo đã chẳng còn tri giác, chỉ lo cúi đầu thở hổn hển đi về phía trước, hơn nữa còn là Mạnh Triều kéo cậu ta.
“Hửm?”
Anh ấy cũng mệt tới không muốn nói nhiều, hất hất đầu ra hiệu cho cậu ta nhìn.
“Ừm.”
Đồng Hạo lau mồ hôi ở gần mắt đi, lúc này mới thấy rõ trong bụi cỏ mà con bò đang đứng gặm có một bia đá bị che lấp.
Tuy bị năm tháng ăn mòn, sơn đỏ chỉ còn lốm đốm nhưng có thể lờ mờ thấy được trên đó khắc mấy chữ “thôn Nam Lĩnh”.
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Bình luận facebook