-
Chương 40: C40: Chương 40
<!-- vuông -->
Chương 40
Xe lửa vẫn chạy xình xịch về phía trước, Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội ngồi đối diện nhau, ở giữa là khung cửa sổ.
Hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nói gì.
Nhìn những ngọn núi dần dần lùi về phía sau, được thay bằng những bình nguyên vô tận. Họ không còn nhìn thấy những mảng xanh đậm che kín ánh dương, khung cửa sổ của toa tàu như một khung tranh vẽ những tầng mây, những thảm cỏ thưa thớt, nối dài dọc theo đường ray.
Họ không biết mình đang ở đâu, cũng không biết là mình sẽ đi đến đâu, không có dự định gì cho cuộc sống sau này, chạy trốn là quyết định duy nhất. <!-- vuông -->
Gió hơi mạnh, Ngô Tế Muội khẽ ho một tiếng, Tào Tiểu Quân nghiêng đầu sang nhìn cô. Cô cụp mắt, chỉ đưa tay vặn nắp chai nước, chặt quá, không mở được.
“Đưa tôi.” Anh ta giơ tay ra.
Cô không đưa cho anh ta mà lặng lẽ đặt chai nước lên bàn, hơi đẩy về phía trước. Sau khi mở ra, anh ta cũng đặt lại bàn, đẩy về phía cô, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên kính cửa sổ, đều là những khuôn mặt mệt mỏi kiệt quệ, đều là những đôi mắt hoảng hốt sợ sệt.
Làm thế nào để kết nối hai người không liên quan gì đến nhau?
Có thể là tình yêu, có thể là thù hận, cũng có thể là cùng chung lợi ích, có thể là cùng chung nỗi sợ.
Tối đó như một cơn ác mộng, khi Tào Tiểu Quân tỉnh táo lại, Nghê Hướng Đông đã ngã vào giữa vũng máu, thở yếu ớt.
Anh ta ôm lấy anh, hoảng hốt mò mẫm, cố ngăn dòng máu đang ào ào chảy ra. Nghê Hướng Đông nghiêng về phía anh ta, cố nhấc cánh tay đẫm máu lên, giãy giụa muốn bóp lấy cổ anh ta.
Bàn tay ấy dần dần trượt xuống, người Nghê Hướng Đông cũng dần dần mềm lại, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy lửa giận, như muốn chảy ra máu.
“Tao, sẽ không tha cho bọn mày…” Anh cắn răng nguyền rủa: “Kiểu gì cũng có một ngày… Cũng có một ngày…”
“Đừng nghe.”
Ngô Tế Muội quỳ xuống, nhẹ nhàng cầm lấy con dao trong tay Tào Tiểu Quân.
“Cũng chỉ là mấy lời mê sảng của người chết thôi.”
Rồi cô lại nhẹ nhàng cắm nó vào bụng Nghê Hướng Đông.
“Anh ta không chết thì hai ta đều không sống nổi, hết cách rồi.”
Cô thở dài một hơi thật sâu, lại cắm thêm một dao. Nghê Hướng Đông nằm trên mặt đất, nhắm chặt mắt lại, không phát ra âm thanh.
“Trước khi gặp anh ta, đây không phải lần đầu tiên tôi ngủ cùng đàn ông và giết đàn ông.”
Ngô Tế Muội quay đầu nhìn anh ta, như là đang cầu xin sự tha thứ. Cô nở một nụ cười ngấn lệ, vừa bé nhỏ yếu ớt vừa ngoan ngoãn, chỉ là trên khuôn mặt mỏi mệt ấy vẫn lấm tấm những giọt máu của Nghê Hướng Đông.
Tào Tiểu Quân ngây ra đó, cũng không nói gì.
Anh ta không ghét sự tàn nhẫn của Ngô Tế Muội, chỉ là anh ta cũng là kẻ tội đồ, bàn tay đã nhuốm máu anh em. Một kẻ ác làm gì có tư cách tha thứ cho một kẻ ác khác, đều là những kẻ gánh chịu tội lỗi trên vai, anh ta lấy đâu ra tư cách để tha thứ đây.
Vào một đêm trăng sáng, họ chôn anh lên một ngọn núi hoang, sau đó trốn thằng về phương Bắc.
Bọn họ bảo mọi người là đi cùng Đông Tử, ba người ra vùng khác làm việc.
Sau khi đi qua năm sáu thành phố, hai người như đã thành thói quen. Cứ đến một nơi mới, anh ta sẽ đi mua vé, cô đi ngắm cảnh, không nói một câu nào dư thừa, không ai nhắc đến chuyện tối hôm đó.
Chỉ là, lòng người khó đoán, dưới lớp biểu cảm kia, không ai biết rốt cuộc trong lòng đối phương nghĩ gì về mình.
Hai người là đồng mưu, là đồng phạm, nhưng cũng là nguyên nhân và nhân chứng cho tội ác của nhau.
Tào Tiểu Quân không biết nên đối diện với Ngô Tế Muội như nào, cứ như Ngô Tế Muội cũng không biết làm thế nào mới hiểu được Tào Tiểu Quân. Hai người cứ thăm dò lẫn nhau, lúc thì thấy gần, khi lại thấy xa. Cứ thế, hai người để tâm tư và tạp niệm trôi xa đi theo tiếng lắc lư của con tàu.
Bây giờ họ đã đi qua ba thành phố, hôm nay cũng đã tới điểm dừng chân cuối cùng. Họ không tính tới nơi xa hơn, có lẽ khi tàu dừng lại, họ cũng chia tay nhau ngay.
Tào Tiểu Quân có một bụng lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thốt được nên lời. Tàu hỏa tới ga, anh ta đứng dậy lấy hành lý giúp cô, cô hơi gật đầu, coi như cảm ơn, nhưng cũng không nói gì.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài ga, như hai người xa lạ, đi xuyên qua biển người tấp nập.
Sau khi đi qua đám đông đang đứng đón khách, họ đi vào một con ngõ yên tĩnh, tìm thấy một quán mì cũ kỹ.
Bữa trưa cuối cùng, cũng vẫn yên lặng không một tiếng động. Hai người cắm cúi vào bát mì trước mặt, gắp lên, rồi nuốt.
Ăn xong bát mì, Tào Tiểu Quân lại đưa cô đi thêm một đoạn, rồi bỗng dừng chân lại.
“Em đi đi, chuyện này không liên quan gì đến em.”
Anh ta vẫn bình tĩnh, thậm chí còn không nhìn cô.
“Nếu như có chuyện gì, tôi sẽ gánh trách nhiệm, tuyệt đối không để em bị liên lụy.”
Ngô Tế Muội đỏ mặt, như muốn cãi lại, nhưng Tào Tiểu Quân không quan tâm mà chỉ đi về phía trước.
Lúc này đang là giữa trưa, là thời gian nóng nhất trong ngày, anh ta cứ đi mãi đi mãi, rồi lại phát hiện ra có hai cái bóng đổ xuống đường nhựa.
“Sao em lại…”
Ngô Tế Muội đứng dưới ánh dương, vác túi hành lý trên vai.
“Chỉ anh được đi chứ tôi không được đi theo à?”
Tào Tiểu Quân bối rối, gãi gãi đầu, anh ta không hiểu ý cô là sao, không biết là cô đang giận hay đang ám thị điều gi.
“Em không được đi theo tôi.” Anh ta lắp bắp: “Tôi, tôi từng giết người…”
Anh ta ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nụ cười khổ của cô.
Anh ta hiểu ý cô.
“Đi cùng nhau đi, đường dài thế này.” Cô nhìn anh ta: “Hai người còn chăm sóc được nhau.”
Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội đều lớn lên trong vất vả khổ cực, không chịu nổi mấy ngày nhàn rỗi.
Dù vẫn còn chút tiền trong tay, nhưng vừa đặt chân, hai người đã tìm ngay được một công việc phù hợp, tạm thời có thể nói là đủ cơm ăn áo mặc.
Họ thuê một căn nhà cũ, nhưng vẫn như trước, có một tấm rèm ngăn cách hai không gian.
Giữa hai người từng có một người đàn ông khác, giờ là có một oan hồn, rất khó để vượt qua trở ngại.
Đương nhiên, không phải trang sách cuộc đời nào cũng dễ lật. <!-- vuông -->
Cô thường mơ thấy ác mộng rồi hét lên trong đêm, Tào Tiểu Quân sẽ nhảy chân trần xuống đất, không cố ý lại gần mà chỉ gọi tên cô qua tấm rèm. Đến khi cô tỉnh lại, tâm trạng và hởi thở dần bình ổn lại, anh ta lại huýt sáo theo làn điệu dân ca của quê hương, đến khi cô chìm vào giấc ngủ, ngủ đến tận trời sáng mới thôi.
Từng ngày trôi qua, bụng cô cũng ngày càng to thêm.
Hàng xóm đều nghĩ hai người họ là một cặp vợ chồng ân ái, hai người cũng kệ cho họ hiểu lầm, cũng không giải thích gì cả. Họ cùng đi chợ mua đồ ăn, tối đến thì đỡ lấy nhau đi dạo trong rừng.
Tào Tiểu Quân tiêu hơn hai tháng tiền lương để mua một đống đồ lặt vặt, sữa bột, tã lót, giường em bé cho con. Ngô Tế Muội nhíu mày, bảo anh ta đừng tiêu tiền linh tinh, anh ta cũng chẳng quan tâm mà chỉ cười hì hì, nói là tiện đường thì mua thôi.
Anh ta cũng mua mấy cuốn sách dạy nấu ăn trong tiệm sách cũ, biến đổi công thức để nấu những món canh bổ dưỡng cho cô.
Tuy anh ta không biết nhiều chữ, thường xuyên chỉ nhìn ảnh, vừa đoán vừa nấu, hương vị đồ ăn khó mà diễn tả được. Nhưng Ngô Tế Muội lại không nói gì, cô chỉ bưng bát uống từng thìa một, trên mặt là nụ cười bình tĩnh và hài lòng. Cô chép chép miệng, không tiếc lời khen.
Không lâu sau, bé con cũng chào đời.
Hai người đều thấy phận mình hẩm hưu, nên ký thác hết hi vọng nên người bé con, đặt tên cho bé là Thiên Bảo, chỉ mong nhận được chút tình thương của ông trời, chỉ xin được trưởng thành bình an.
Tiểu Quân đỡ lấy chiếc giường em bé, ngón tay thô ráp trêu chọc đứa bé mới sinh mềm mại.
“Nghê Thiên Bảo, cười một cái nào, Nghê Thiên Bảo…”
“Ai bảo thằng bé họ Nghê?” Ngô Tế Muội bế con, nhẹ nhàng lắc lư đứa bé trong lòng.
“Vậy…” Anh ta chớp chớp mắt: “Họ Ngô à? Ngô Thiên Bảo nghe hơi sai sai…”
“Tào Thiên Bảo.” Ngô Tế Muội không nhìn anh ta, chỉ nghiêng đầu chọc đứa bé trong lớp tã lót: “Mình tên là Tào Thiên Bảo cơ mà, nhỉ?”
Đứa bé cười haha, khuôn mặt núng nính thịt nhăn hết cả vào.
Tào Tiểu Quân ngây người, cũng cười hì hì theo, cười đến đỏ cả mặt, chảy cả nước mắt.
Bé con vừa đầy tháng, hai người đã đi đăng ký kết hôn.
Cuối cùng Ngô Tế Muội cũng được như ý nguyện, tìm được một người đàn ông đáng tin cậy, có được cuộc sống an ổn bên chồng và con ngoan, còn bên cạnh Tào Tiểu Quân cũng có một người bạn đời, không còn phải cô độc nữa.
Vòng đi vòng lại một thời gian, dường như hai người đã quên mất quá khứ đẫm máu, nghiêm túc bắt đầu cuộc sống thường ngày của một đôi vợ chồng.
Nhưng ông trời không quên, âm hồn bất tán của Nghê Hướng Đông cũng không quên.
Anh vẫn luôn hiện về trong cơn ác mộng mỗi đêm, quay lưng lại, đứng ở đầu giường bọn họ cười một cách âm hiểm.
“Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày.”
Mỗi lần Nghê Hướng Đông xuất hiện trong mơ, anh đều quay lưng lại rồi cười đầy hiểm ác, nhưng có vẻ lại ngày càng gần họ hơn.
“Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày.”
Tào Tiểu Quân tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, bên cạnh anh ta là Ngô Tế Muội đang mở to đôi mắt.
“Nằm mơ à?”
“Ừm…”
“Lật gối lại ngủ thử xem.”
“Ừm.”
Hai người xoay người lại, đưa lưng vào nhau, nhưng lại nghĩ về cùng một chuyện.
Anh nói sẽ có một ngày, vậy rốt cuộc là ngày nào.
Khi Thiên Bảo ba tuổi, một hôm, hai người bế con tới quảng trường chơi. Từ xa xa, họ trông thấy một người đàn ông cười tủm tỉm bước lại gần.
Trái tim hai vợ chồng hẫng một nhịp, không ngờ ở đây, họ lại gặp được một người anh em từng lăn lộn với nhau.
“Ấy? Hai người yêu đương rồi à?” Người đó vỗ vai Tào Tiểu Quân như rất thân quen, rồi lại chớp chớp mắt với Ngô Tế Muội.
“Ừm.” Tào Tiểu Quân thấp giọng đáp.
Người đàn ông nắm tay Tào Thiên Bảo, đánh giá trên dưới rồi cười nhạo:
“Đứa bé này tên là gì?”
“Tào Thiên Bảo.”
“Ồ?” Người đó nhếch mép, như đang nghiền ngẫm điều gì: “Tào Thiên Bảo, chú là chú Lý của cháu đây, là bạn cũ của ba mẹ cháu đó.”
Anh ta lại quay sang nhìn Ngô Tế Muội.
“Đông Tử đâu? Vẫn đi cùng hai người hả?”
“Không biết.” Ngô Tế Muội liếc mắt nhìn Tào Tiểu Quân: “Sau khi rời khỏi Định An, không lâu sau chúng tôi đã tách ra, không gặp lại nữa.”
“Lạ nhỉ, anh em đồng hương cũng không liên lạc được với Đông Tử, bọn tôi còn tưởng hai người sẽ biết cơ.”
Chỉ là một câu nói khách sáo, nhưng hai người lại nghe thành một câu uy hiếp.
“Đúng rồi, bây giờ hai người sống ở đâu?” Người đàn ông tự kiếm chủ đề: “Có rảnh đi tụ tập thường xuyên không?”
Ngô Tế Muội cười cười rồi nói một địa chỉ giả, hai người bế con, vội vã bỏ đi.
Ngày hôm sau, họ thu dọn hành lý, trả cho chủ nhà thêm nửa tháng tiền nhà rồi lặng lẽ dọn đi.
Một nhà ba người tiếp tục đi về phương Bắc, cứ gặp người quen là lại dọn nhà một lượt.
Bọn họ vượt qua sông Hoài, khung cảnh xung quanh ngày càng lạ lẫm.
Nhưng càng như vậy, trong lòng họ lại càng thấy yên tâm, dường như họ đã để lại nỗi oán hận của Nghê Hướng Đông ở phương Nam xa xôi.
Cuối cùng họ dừng lại ở Thanh Đảo, không dám đi đâu nữa, vì cơ thể của Thiên Bảo không chịu nổi nữa.
Thời thơ ấu của cậu bé trôi qua trên những toa tàu lắc lư, không có bạn bè thân thiết, không có ký ức dài lâu, tiếng tàu xe tu tu xình xịch là bài hát ru tốt nhất của bé.
Tới khi lên sáu tuổi, cậu bé thường xuyên sốt cao nhiều ngày, ngù li bì trên đôi vai của Ngô Tế Muội.
Ban đàu họ chỉ nghĩ là mệt quá, hoặc là bị cảm hay trúng gió gì đó, sức đề khám của trẻ con kém, có biến cố gì là rất dễ bị bệnh.
Nhưng dần dần mới thấy không đúng lắm, cậu bé không ăn cơm, không uống nước, chỉ ngủ li bì không biết trời đất.
Tào Tiểu Quân đưa cậu bé đến bệnh viện khám, tốn một đống tiền, kiểm tra hết lượt nhưng chẳng tra ra được nguyên nhân. Sau này chuyên gia nói, họ nghi ngờ là một loại bệnh hiếm thấy, có thể duy trì nhưng phải tốn rất nhiều phí thuốc men.
Hôm ấy, anh ta nhìn thấy Ngô Tế Muội ngồi lau nước mắt trên hành lang bệnh viện, bỗng nhớ về người em gái đã mất của mình.
Nếu cô bé còn sống, chắc bây giờ cũng gả cho người ta rồi nhỉ?
Mẹ anh ta khó sinh, chỉ để lại một bé gái. Nhưng người vợ mới của ba không chấp nhận được bọn họ, nên tranh thủ lúc ba không ở nhà để cắt cơm, hết đánh rồi lại mắng. Anh ta không biết ăn nói, không biết mách lẻo, mà dù có nói thì ba cũng không tin.
Sau đó, em gái bị bệnh chết, anh ta biết, là người đàn bà đó giấu ba, không muốn cho bác sĩ đến khám.
Anh ta đánh con trai bà ta, ba anh ta lại đuổi anh ta ra khỏi nhà, là ông nội giữ anh ta lại.
Rồi sau nữa, ông nội cũng bệnh chết.
Khi đó anh ta còn nhỏ, không hiểu cái chết là gì, anh ta chị biết, anh ta không còn nhà nữa rồi, cũng không còn người nhà để mất nữa rồi.
Mà giờ đây, Ngô Tế Muội và Tào Thiên Bảo chính là người nhà mà anh ta chọn.
Tào Tiểu Quân của năm 31 tuổi, mái tóc bạc trắng sau một đêm.
Anh ta hút hết bao này đến bao khác, cắn răng cố gắng cổ vũ bản thân.
Anh ta không còn là đứa trẻ vô tri của năm đó, bây giờ anh ta đã có năng lực, có can đảm, có sức mạnh, anh ta sẽ cố gắng chống lại bàn tay của vận mệnh, bảo vệ người mình yêu ở sau lưng.
Anh ta dập điếu thuốc, âm thầm lập lời thề, người nhà vất vả lắm mới đến bên mình, Tào Tiểu Quân anh có phải bán mạng cũng phải giữ bằng được họ ở bên cạnh.
Ông trời có muốn thu thì phải thu mạng anh ta trước.
Anh ta làm ba bốn công việc một lúc, ngày nào cũng gặm màn thầu uống nước suối, bào sức để kiếm ra đồng tiền.
May mà Thiên Bảo cũng dần dần ổn định lại, đi đường được, ra ngoài được, và cũng lên tiểu học được. Tuy bị lưu ban mất một năm nhưng cuối cùng cũng kết bạn được với mấy người bạn đồng trang lứa, không còn ngây người mãi trong bệnh viện nữa.
Cuộc sống trên công trường quá vất vả, làm Tào Tiểu Quân không nằm mơ được gì nữa. Anh ta đã quên mất cái người tên Nghê Hướng Đông đã chết, chỉ còn nhớ tới Tào Tiểu Bảo đang sống.
Một ngày nào đó, lúc đang dọn gạch, anh ta nghe đằng sau có tiếng gọi mông lung.
“Nghê Hướng Đông.”
Anh ta ngây ra, đứng dậy nhìn quanh, chỉ thấy nhóm tạp vụ ai bận việc nấy, đâu đâu cũng ồn ào.
Anh ta bật cười tự giễu, trời sáng sủa như này chẳng lẽ lại gặp ma.
Vừa cúi người xuống, anh ta lại nghe thấy tiếng, chỉ là lần này rất rõ ràng.
“Nghê Hướng Đông, bên này.”
Lần này, còn có tiếng đáp lại.
“Tới đây.”
Anh ta ngây ra tại chỗ, nhìn đốc công đưa người nọ tới, nhìn xa xa, lại ngược với nguồn sáng nên không thấy rõ mặt.
Nhưng cũng là một người cao gầy, lưng cũng hơi gù, hai chân cũng đi thành hình chữ bát.
Tào Tiểu Quân đứng dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, bên tai là tiếng cười dữ tợn trong cơn ác mộng.
Sẽ có một ngày.
Sẽ có một ngày.
Người đó bước từng bước lại gần, lướt qua người anh ta, như vô tình liếc anh ta một cái.
Vết sẹo vặn vẹo méo mó, đôi mắt lông mày lệch lạc, xuống dưới một chút là khuôn mặt lưỡi cày và đôi môi mỏng quen thuộc.
Tào Tiểu Quân lạnh toát hết cả người, nổi da gà, mọi thứ trong não ầm ầm sụp đổ.
Sẽ có một ngày.
Sẽ có một ngày.
Đốc công vừa đi vừa giới thiệu này kia, người đó đáp lời, nhưng lại lén lút quay đầu lại nhìn anh ta, bật cười.
Tào Tiểu Quân hiểu rồi, ngày đó cuối cùng cũng đến rồi.
Anh quay lại rồi.
Nghê Hướng Đông trở về từ địa ngục, quay lại với nhân gian rồi.
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 40
Xe lửa vẫn chạy xình xịch về phía trước, Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội ngồi đối diện nhau, ở giữa là khung cửa sổ.
Hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nói gì.
Nhìn những ngọn núi dần dần lùi về phía sau, được thay bằng những bình nguyên vô tận. Họ không còn nhìn thấy những mảng xanh đậm che kín ánh dương, khung cửa sổ của toa tàu như một khung tranh vẽ những tầng mây, những thảm cỏ thưa thớt, nối dài dọc theo đường ray.
Họ không biết mình đang ở đâu, cũng không biết là mình sẽ đi đến đâu, không có dự định gì cho cuộc sống sau này, chạy trốn là quyết định duy nhất. <!-- vuông -->
Gió hơi mạnh, Ngô Tế Muội khẽ ho một tiếng, Tào Tiểu Quân nghiêng đầu sang nhìn cô. Cô cụp mắt, chỉ đưa tay vặn nắp chai nước, chặt quá, không mở được.
“Đưa tôi.” Anh ta giơ tay ra.
Cô không đưa cho anh ta mà lặng lẽ đặt chai nước lên bàn, hơi đẩy về phía trước. Sau khi mở ra, anh ta cũng đặt lại bàn, đẩy về phía cô, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên kính cửa sổ, đều là những khuôn mặt mệt mỏi kiệt quệ, đều là những đôi mắt hoảng hốt sợ sệt.
Làm thế nào để kết nối hai người không liên quan gì đến nhau?
Có thể là tình yêu, có thể là thù hận, cũng có thể là cùng chung lợi ích, có thể là cùng chung nỗi sợ.
Tối đó như một cơn ác mộng, khi Tào Tiểu Quân tỉnh táo lại, Nghê Hướng Đông đã ngã vào giữa vũng máu, thở yếu ớt.
Anh ta ôm lấy anh, hoảng hốt mò mẫm, cố ngăn dòng máu đang ào ào chảy ra. Nghê Hướng Đông nghiêng về phía anh ta, cố nhấc cánh tay đẫm máu lên, giãy giụa muốn bóp lấy cổ anh ta.
Bàn tay ấy dần dần trượt xuống, người Nghê Hướng Đông cũng dần dần mềm lại, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy lửa giận, như muốn chảy ra máu.
“Tao, sẽ không tha cho bọn mày…” Anh cắn răng nguyền rủa: “Kiểu gì cũng có một ngày… Cũng có một ngày…”
“Đừng nghe.”
Ngô Tế Muội quỳ xuống, nhẹ nhàng cầm lấy con dao trong tay Tào Tiểu Quân.
“Cũng chỉ là mấy lời mê sảng của người chết thôi.”
Rồi cô lại nhẹ nhàng cắm nó vào bụng Nghê Hướng Đông.
“Anh ta không chết thì hai ta đều không sống nổi, hết cách rồi.”
Cô thở dài một hơi thật sâu, lại cắm thêm một dao. Nghê Hướng Đông nằm trên mặt đất, nhắm chặt mắt lại, không phát ra âm thanh.
“Trước khi gặp anh ta, đây không phải lần đầu tiên tôi ngủ cùng đàn ông và giết đàn ông.”
Ngô Tế Muội quay đầu nhìn anh ta, như là đang cầu xin sự tha thứ. Cô nở một nụ cười ngấn lệ, vừa bé nhỏ yếu ớt vừa ngoan ngoãn, chỉ là trên khuôn mặt mỏi mệt ấy vẫn lấm tấm những giọt máu của Nghê Hướng Đông.
Tào Tiểu Quân ngây ra đó, cũng không nói gì.
Anh ta không ghét sự tàn nhẫn của Ngô Tế Muội, chỉ là anh ta cũng là kẻ tội đồ, bàn tay đã nhuốm máu anh em. Một kẻ ác làm gì có tư cách tha thứ cho một kẻ ác khác, đều là những kẻ gánh chịu tội lỗi trên vai, anh ta lấy đâu ra tư cách để tha thứ đây.
Vào một đêm trăng sáng, họ chôn anh lên một ngọn núi hoang, sau đó trốn thằng về phương Bắc.
Bọn họ bảo mọi người là đi cùng Đông Tử, ba người ra vùng khác làm việc.
Sau khi đi qua năm sáu thành phố, hai người như đã thành thói quen. Cứ đến một nơi mới, anh ta sẽ đi mua vé, cô đi ngắm cảnh, không nói một câu nào dư thừa, không ai nhắc đến chuyện tối hôm đó.
Chỉ là, lòng người khó đoán, dưới lớp biểu cảm kia, không ai biết rốt cuộc trong lòng đối phương nghĩ gì về mình.
Hai người là đồng mưu, là đồng phạm, nhưng cũng là nguyên nhân và nhân chứng cho tội ác của nhau.
Tào Tiểu Quân không biết nên đối diện với Ngô Tế Muội như nào, cứ như Ngô Tế Muội cũng không biết làm thế nào mới hiểu được Tào Tiểu Quân. Hai người cứ thăm dò lẫn nhau, lúc thì thấy gần, khi lại thấy xa. Cứ thế, hai người để tâm tư và tạp niệm trôi xa đi theo tiếng lắc lư của con tàu.
Bây giờ họ đã đi qua ba thành phố, hôm nay cũng đã tới điểm dừng chân cuối cùng. Họ không tính tới nơi xa hơn, có lẽ khi tàu dừng lại, họ cũng chia tay nhau ngay.
Tào Tiểu Quân có một bụng lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thốt được nên lời. Tàu hỏa tới ga, anh ta đứng dậy lấy hành lý giúp cô, cô hơi gật đầu, coi như cảm ơn, nhưng cũng không nói gì.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài ga, như hai người xa lạ, đi xuyên qua biển người tấp nập.
Sau khi đi qua đám đông đang đứng đón khách, họ đi vào một con ngõ yên tĩnh, tìm thấy một quán mì cũ kỹ.
Bữa trưa cuối cùng, cũng vẫn yên lặng không một tiếng động. Hai người cắm cúi vào bát mì trước mặt, gắp lên, rồi nuốt.
Ăn xong bát mì, Tào Tiểu Quân lại đưa cô đi thêm một đoạn, rồi bỗng dừng chân lại.
“Em đi đi, chuyện này không liên quan gì đến em.”
Anh ta vẫn bình tĩnh, thậm chí còn không nhìn cô.
“Nếu như có chuyện gì, tôi sẽ gánh trách nhiệm, tuyệt đối không để em bị liên lụy.”
Ngô Tế Muội đỏ mặt, như muốn cãi lại, nhưng Tào Tiểu Quân không quan tâm mà chỉ đi về phía trước.
Lúc này đang là giữa trưa, là thời gian nóng nhất trong ngày, anh ta cứ đi mãi đi mãi, rồi lại phát hiện ra có hai cái bóng đổ xuống đường nhựa.
“Sao em lại…”
Ngô Tế Muội đứng dưới ánh dương, vác túi hành lý trên vai.
“Chỉ anh được đi chứ tôi không được đi theo à?”
Tào Tiểu Quân bối rối, gãi gãi đầu, anh ta không hiểu ý cô là sao, không biết là cô đang giận hay đang ám thị điều gi.
“Em không được đi theo tôi.” Anh ta lắp bắp: “Tôi, tôi từng giết người…”
Anh ta ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nụ cười khổ của cô.
Anh ta hiểu ý cô.
“Đi cùng nhau đi, đường dài thế này.” Cô nhìn anh ta: “Hai người còn chăm sóc được nhau.”
Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội đều lớn lên trong vất vả khổ cực, không chịu nổi mấy ngày nhàn rỗi.
Dù vẫn còn chút tiền trong tay, nhưng vừa đặt chân, hai người đã tìm ngay được một công việc phù hợp, tạm thời có thể nói là đủ cơm ăn áo mặc.
Họ thuê một căn nhà cũ, nhưng vẫn như trước, có một tấm rèm ngăn cách hai không gian.
Giữa hai người từng có một người đàn ông khác, giờ là có một oan hồn, rất khó để vượt qua trở ngại.
Đương nhiên, không phải trang sách cuộc đời nào cũng dễ lật. <!-- vuông -->
Cô thường mơ thấy ác mộng rồi hét lên trong đêm, Tào Tiểu Quân sẽ nhảy chân trần xuống đất, không cố ý lại gần mà chỉ gọi tên cô qua tấm rèm. Đến khi cô tỉnh lại, tâm trạng và hởi thở dần bình ổn lại, anh ta lại huýt sáo theo làn điệu dân ca của quê hương, đến khi cô chìm vào giấc ngủ, ngủ đến tận trời sáng mới thôi.
Từng ngày trôi qua, bụng cô cũng ngày càng to thêm.
Hàng xóm đều nghĩ hai người họ là một cặp vợ chồng ân ái, hai người cũng kệ cho họ hiểu lầm, cũng không giải thích gì cả. Họ cùng đi chợ mua đồ ăn, tối đến thì đỡ lấy nhau đi dạo trong rừng.
Tào Tiểu Quân tiêu hơn hai tháng tiền lương để mua một đống đồ lặt vặt, sữa bột, tã lót, giường em bé cho con. Ngô Tế Muội nhíu mày, bảo anh ta đừng tiêu tiền linh tinh, anh ta cũng chẳng quan tâm mà chỉ cười hì hì, nói là tiện đường thì mua thôi.
Anh ta cũng mua mấy cuốn sách dạy nấu ăn trong tiệm sách cũ, biến đổi công thức để nấu những món canh bổ dưỡng cho cô.
Tuy anh ta không biết nhiều chữ, thường xuyên chỉ nhìn ảnh, vừa đoán vừa nấu, hương vị đồ ăn khó mà diễn tả được. Nhưng Ngô Tế Muội lại không nói gì, cô chỉ bưng bát uống từng thìa một, trên mặt là nụ cười bình tĩnh và hài lòng. Cô chép chép miệng, không tiếc lời khen.
Không lâu sau, bé con cũng chào đời.
Hai người đều thấy phận mình hẩm hưu, nên ký thác hết hi vọng nên người bé con, đặt tên cho bé là Thiên Bảo, chỉ mong nhận được chút tình thương của ông trời, chỉ xin được trưởng thành bình an.
Tiểu Quân đỡ lấy chiếc giường em bé, ngón tay thô ráp trêu chọc đứa bé mới sinh mềm mại.
“Nghê Thiên Bảo, cười một cái nào, Nghê Thiên Bảo…”
“Ai bảo thằng bé họ Nghê?” Ngô Tế Muội bế con, nhẹ nhàng lắc lư đứa bé trong lòng.
“Vậy…” Anh ta chớp chớp mắt: “Họ Ngô à? Ngô Thiên Bảo nghe hơi sai sai…”
“Tào Thiên Bảo.” Ngô Tế Muội không nhìn anh ta, chỉ nghiêng đầu chọc đứa bé trong lớp tã lót: “Mình tên là Tào Thiên Bảo cơ mà, nhỉ?”
Đứa bé cười haha, khuôn mặt núng nính thịt nhăn hết cả vào.
Tào Tiểu Quân ngây người, cũng cười hì hì theo, cười đến đỏ cả mặt, chảy cả nước mắt.
Bé con vừa đầy tháng, hai người đã đi đăng ký kết hôn.
Cuối cùng Ngô Tế Muội cũng được như ý nguyện, tìm được một người đàn ông đáng tin cậy, có được cuộc sống an ổn bên chồng và con ngoan, còn bên cạnh Tào Tiểu Quân cũng có một người bạn đời, không còn phải cô độc nữa.
Vòng đi vòng lại một thời gian, dường như hai người đã quên mất quá khứ đẫm máu, nghiêm túc bắt đầu cuộc sống thường ngày của một đôi vợ chồng.
Nhưng ông trời không quên, âm hồn bất tán của Nghê Hướng Đông cũng không quên.
Anh vẫn luôn hiện về trong cơn ác mộng mỗi đêm, quay lưng lại, đứng ở đầu giường bọn họ cười một cách âm hiểm.
“Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày.”
Mỗi lần Nghê Hướng Đông xuất hiện trong mơ, anh đều quay lưng lại rồi cười đầy hiểm ác, nhưng có vẻ lại ngày càng gần họ hơn.
“Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày.”
Tào Tiểu Quân tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, bên cạnh anh ta là Ngô Tế Muội đang mở to đôi mắt.
“Nằm mơ à?”
“Ừm…”
“Lật gối lại ngủ thử xem.”
“Ừm.”
Hai người xoay người lại, đưa lưng vào nhau, nhưng lại nghĩ về cùng một chuyện.
Anh nói sẽ có một ngày, vậy rốt cuộc là ngày nào.
Khi Thiên Bảo ba tuổi, một hôm, hai người bế con tới quảng trường chơi. Từ xa xa, họ trông thấy một người đàn ông cười tủm tỉm bước lại gần.
Trái tim hai vợ chồng hẫng một nhịp, không ngờ ở đây, họ lại gặp được một người anh em từng lăn lộn với nhau.
“Ấy? Hai người yêu đương rồi à?” Người đó vỗ vai Tào Tiểu Quân như rất thân quen, rồi lại chớp chớp mắt với Ngô Tế Muội.
“Ừm.” Tào Tiểu Quân thấp giọng đáp.
Người đàn ông nắm tay Tào Thiên Bảo, đánh giá trên dưới rồi cười nhạo:
“Đứa bé này tên là gì?”
“Tào Thiên Bảo.”
“Ồ?” Người đó nhếch mép, như đang nghiền ngẫm điều gì: “Tào Thiên Bảo, chú là chú Lý của cháu đây, là bạn cũ của ba mẹ cháu đó.”
Anh ta lại quay sang nhìn Ngô Tế Muội.
“Đông Tử đâu? Vẫn đi cùng hai người hả?”
“Không biết.” Ngô Tế Muội liếc mắt nhìn Tào Tiểu Quân: “Sau khi rời khỏi Định An, không lâu sau chúng tôi đã tách ra, không gặp lại nữa.”
“Lạ nhỉ, anh em đồng hương cũng không liên lạc được với Đông Tử, bọn tôi còn tưởng hai người sẽ biết cơ.”
Chỉ là một câu nói khách sáo, nhưng hai người lại nghe thành một câu uy hiếp.
“Đúng rồi, bây giờ hai người sống ở đâu?” Người đàn ông tự kiếm chủ đề: “Có rảnh đi tụ tập thường xuyên không?”
Ngô Tế Muội cười cười rồi nói một địa chỉ giả, hai người bế con, vội vã bỏ đi.
Ngày hôm sau, họ thu dọn hành lý, trả cho chủ nhà thêm nửa tháng tiền nhà rồi lặng lẽ dọn đi.
Một nhà ba người tiếp tục đi về phương Bắc, cứ gặp người quen là lại dọn nhà một lượt.
Bọn họ vượt qua sông Hoài, khung cảnh xung quanh ngày càng lạ lẫm.
Nhưng càng như vậy, trong lòng họ lại càng thấy yên tâm, dường như họ đã để lại nỗi oán hận của Nghê Hướng Đông ở phương Nam xa xôi.
Cuối cùng họ dừng lại ở Thanh Đảo, không dám đi đâu nữa, vì cơ thể của Thiên Bảo không chịu nổi nữa.
Thời thơ ấu của cậu bé trôi qua trên những toa tàu lắc lư, không có bạn bè thân thiết, không có ký ức dài lâu, tiếng tàu xe tu tu xình xịch là bài hát ru tốt nhất của bé.
Tới khi lên sáu tuổi, cậu bé thường xuyên sốt cao nhiều ngày, ngù li bì trên đôi vai của Ngô Tế Muội.
Ban đàu họ chỉ nghĩ là mệt quá, hoặc là bị cảm hay trúng gió gì đó, sức đề khám của trẻ con kém, có biến cố gì là rất dễ bị bệnh.
Nhưng dần dần mới thấy không đúng lắm, cậu bé không ăn cơm, không uống nước, chỉ ngủ li bì không biết trời đất.
Tào Tiểu Quân đưa cậu bé đến bệnh viện khám, tốn một đống tiền, kiểm tra hết lượt nhưng chẳng tra ra được nguyên nhân. Sau này chuyên gia nói, họ nghi ngờ là một loại bệnh hiếm thấy, có thể duy trì nhưng phải tốn rất nhiều phí thuốc men.
Hôm ấy, anh ta nhìn thấy Ngô Tế Muội ngồi lau nước mắt trên hành lang bệnh viện, bỗng nhớ về người em gái đã mất của mình.
Nếu cô bé còn sống, chắc bây giờ cũng gả cho người ta rồi nhỉ?
Mẹ anh ta khó sinh, chỉ để lại một bé gái. Nhưng người vợ mới của ba không chấp nhận được bọn họ, nên tranh thủ lúc ba không ở nhà để cắt cơm, hết đánh rồi lại mắng. Anh ta không biết ăn nói, không biết mách lẻo, mà dù có nói thì ba cũng không tin.
Sau đó, em gái bị bệnh chết, anh ta biết, là người đàn bà đó giấu ba, không muốn cho bác sĩ đến khám.
Anh ta đánh con trai bà ta, ba anh ta lại đuổi anh ta ra khỏi nhà, là ông nội giữ anh ta lại.
Rồi sau nữa, ông nội cũng bệnh chết.
Khi đó anh ta còn nhỏ, không hiểu cái chết là gì, anh ta chị biết, anh ta không còn nhà nữa rồi, cũng không còn người nhà để mất nữa rồi.
Mà giờ đây, Ngô Tế Muội và Tào Thiên Bảo chính là người nhà mà anh ta chọn.
Tào Tiểu Quân của năm 31 tuổi, mái tóc bạc trắng sau một đêm.
Anh ta hút hết bao này đến bao khác, cắn răng cố gắng cổ vũ bản thân.
Anh ta không còn là đứa trẻ vô tri của năm đó, bây giờ anh ta đã có năng lực, có can đảm, có sức mạnh, anh ta sẽ cố gắng chống lại bàn tay của vận mệnh, bảo vệ người mình yêu ở sau lưng.
Anh ta dập điếu thuốc, âm thầm lập lời thề, người nhà vất vả lắm mới đến bên mình, Tào Tiểu Quân anh có phải bán mạng cũng phải giữ bằng được họ ở bên cạnh.
Ông trời có muốn thu thì phải thu mạng anh ta trước.
Anh ta làm ba bốn công việc một lúc, ngày nào cũng gặm màn thầu uống nước suối, bào sức để kiếm ra đồng tiền.
May mà Thiên Bảo cũng dần dần ổn định lại, đi đường được, ra ngoài được, và cũng lên tiểu học được. Tuy bị lưu ban mất một năm nhưng cuối cùng cũng kết bạn được với mấy người bạn đồng trang lứa, không còn ngây người mãi trong bệnh viện nữa.
Cuộc sống trên công trường quá vất vả, làm Tào Tiểu Quân không nằm mơ được gì nữa. Anh ta đã quên mất cái người tên Nghê Hướng Đông đã chết, chỉ còn nhớ tới Tào Tiểu Bảo đang sống.
Một ngày nào đó, lúc đang dọn gạch, anh ta nghe đằng sau có tiếng gọi mông lung.
“Nghê Hướng Đông.”
Anh ta ngây ra, đứng dậy nhìn quanh, chỉ thấy nhóm tạp vụ ai bận việc nấy, đâu đâu cũng ồn ào.
Anh ta bật cười tự giễu, trời sáng sủa như này chẳng lẽ lại gặp ma.
Vừa cúi người xuống, anh ta lại nghe thấy tiếng, chỉ là lần này rất rõ ràng.
“Nghê Hướng Đông, bên này.”
Lần này, còn có tiếng đáp lại.
“Tới đây.”
Anh ta ngây ra tại chỗ, nhìn đốc công đưa người nọ tới, nhìn xa xa, lại ngược với nguồn sáng nên không thấy rõ mặt.
Nhưng cũng là một người cao gầy, lưng cũng hơi gù, hai chân cũng đi thành hình chữ bát.
Tào Tiểu Quân đứng dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, bên tai là tiếng cười dữ tợn trong cơn ác mộng.
Sẽ có một ngày.
Sẽ có một ngày.
Người đó bước từng bước lại gần, lướt qua người anh ta, như vô tình liếc anh ta một cái.
Vết sẹo vặn vẹo méo mó, đôi mắt lông mày lệch lạc, xuống dưới một chút là khuôn mặt lưỡi cày và đôi môi mỏng quen thuộc.
Tào Tiểu Quân lạnh toát hết cả người, nổi da gà, mọi thứ trong não ầm ầm sụp đổ.
Sẽ có một ngày.
Sẽ có một ngày.
Đốc công vừa đi vừa giới thiệu này kia, người đó đáp lời, nhưng lại lén lút quay đầu lại nhìn anh ta, bật cười.
Tào Tiểu Quân hiểu rồi, ngày đó cuối cùng cũng đến rồi.
Anh quay lại rồi.
Nghê Hướng Đông trở về từ địa ngục, quay lại với nhân gian rồi.
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Bình luận facebook