-
Chương 43: C43: Chương 43
<!-- vuông -->
Chương 43
Đồng Hạo xoa bụng, không ngừng hít hơi.
Thịt nướng ban nãy còn chưa tiêu hóa hoàn toàn, từ xa đã thấy Mạnh Triều cười ha ha đi về phía mình, tay cầm một cái bát sắt lớn.
Loảng xoảng, anh ấy đặt cái bát đầy mỳ lạnh lên bàn rồi đẩy về phía trước.
“Phần này của cậu.” Mạnh Triều lấy một đôi đũa từ trong thùng ra: “Mau ăn đi, sau đó còn có bảy tám nhà nữa, phải đi hết trước khi trời tối.” <!-- vuông -->
“Đại ca, tôi thực sự ăn không nổi nữa. Từ sáng tới giờ, tôi chưa từng khép miệng lại. Bánh quẩy bánh nhân, đồ nướng bỏ lò, xiên nướng mì kéo…” Đồng Hạo che miệng nấc cụt: “Không phải chúng ta đang phá án à? Không phải đang tìm Từ Khánh Lợi sao? Sao đột nhiên lại đổi thành khám phá quán ăn ngon rồi?”
“Bớt nói nhảm, mau ăn đi, cậu không nhìn thấy chủ quán đang đứng sau quầy thò đầu ra qua đây nhìn à.”
Mạnh Triều hít mũi, cầm đôi đũa to lên, vừa ăn mì vừa nói nhỏ.
“Cậu nghĩ phá án dễ thế à? Đưa chứng minh thân phận là ai cũng phối hợp theo chắc? Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy, trong cuộc sống hiện thực, người bình thường chỉ mong tránh án mạng càng xa càng tốt hôi.”
“Nhất là những người buôn bán nhỏ ở đầu đường, người ta không mong giàu nứt đố đổ vách, chỉ mong được bình an, sống yên ổn, ai lại muốn dính vào mấy chuyện như giết người phóng hỏa chứ, huống hồ hung thủ còn chạy mất, luôn trốn trong bóng tối, không muốn làm chim đầu đàn, chỉ sợ sau này bị trả thù.”
“Bây giờ nếu cậu hỏi thẳng, một là người ta sẽ nói camera bị hỏng, hoặc là xóa sạch bộ nhớ camera luôn, ông trời cũng phải chịu. Cho nên chúng ta ăn trước đã, tiêu chút tiền, tiện thể đưa đẩy vài lời với chủ quán nhân viên, nghe ngóng một chút, thành ngữ đó nói thế nào nhỉ? Đúng, nhìn người đặt cỗ.”
“Đây là thành ngữ ở đâu ra vậy…”
“Nếu là người rất đề cao chính nghĩa, khi chúng ta nói tới tin tức xã hội, người đó sẽ tràn ngập phẫn nộ, có thể tiết lộ danh tính để điều tra. Nhưng nếu là kiểu nhát gan sợ lắm chuyện, hỏi cái gì cũng lươn lẹo, thế thì tìm bừa một lý do, tóm lại là chúng ta muốn xem camera, chỉ cần xem thôi là được.”
Mạnh Triều vừa nói vừa lén gắp mấy đũa mì vào trong bát Đồng Hạo.
“Nhớ kỹ đó, khi xử lý vụ án có lúc phải khom lưng cúi đầu, đừng có suốt ngày sồn sồn lên, đụng thúng đụng niêu.”
Đồng Hạo cúi đầu ăn như điên, hoàn toàn không biết mì trong bát càng ngày càng nhiều.
“Vậy anh nói với chủ quán này thế nào?”
“Chủ quán này cũng sợ lắm, không muốn sinh sự, hơn nữa còn đa nghi.” Mạnh Triều uống một hớp nước dùng: “Ầy, cậu đừng có liếc lung tung nữa, ông ta đang nhìn sang bên này đấy, cúi đầu ăn mạnh vào, giả vờ như đói lắm ấy.”
Đồng Hạo nghe vậy vội vàng cúi đầu ăn, cố sống cố chết nhét mì vào miệng.
“Tôi vừa mới lừa ông ta là trong nhà lạc mất chó, bảo ông ta cho tôi xem camera, lúc ông ta mở ra tôi cứ nhìn chằm chằm, không thấy ai giống Từ Khánh Lợi cả.” Mạnh Triều khẽ lẩm bẩm: “Tôi đoán có lẽ chưa chạy ra khỏi Thanh Đảo, chúng ta gài người ở các lối ra lớn, muốn trốn đâu có dễ như vậy. Hơn nữa chẳng phải nhân chứng đã nói rồi sao, lần cuối xe của lão Tôn xuất hiện là ở đây.”
“Từ Khánh Lợi, xin anh đừng trốn nữa, còn trốn thế này nữa thì chết không có chỗ chôn mất.”
Đồng Hạo hít mũi, gió bắc thổi qua, lạnh tới răng va lập cập, bàn tay cầm đũa cũng cóng tới đỏ ửng, vừa đau vừa ngứa.
“Không được rồi, tôi thực sự không ăn nổi mì lạnh này nữa, trời đông giá rét thế này, cóng tới mức đầu tôi đau nhưng nhức luôn.”
Cậu ta đặt đũa xuống, không ngừng hà hơi vào tay.
“Đại ca, nhà tiếp theo chúng ta phải tra là gì?”
“Mì lạnh trộn rau của chị Quách.”
“Chậc…”
“Nhưng cậu phải tới bưu điện với tôi một chuyến đã.”
“Sao vậy?”
Mạnh Triều không nhìn cậu ta, giọng điệu bình tĩnh.
“Tôi đang nghĩ đến việc gửi một ít tiền cho Từ Tài Tăng. Tôi đoán tháng này Từ Khánh Lợi không thể gửi được. Lúc ở thôn Nam Lĩnh cậu cũng thấy rồi đó, cuộc sống của ông cụ kia khổ như vậy, nếu cắt đứt chu cấp hàng tháng thì không còn đường sống nữa.”
Anh ấy cầm giấy ăn lau miệng.
“Giờ sắp tới tết rồi, giúp ông cụ vượt qua cái tết này đã rồi tính.”
Đồng Hạo chớp mắt, bỗng thò đầu qua.
“Đại ca, tôi nhận ra anh không hề nghĩ giống tôi, vốn dĩ tôi tưởng rằng anh là kiểu…”
“Kiểu nào?” Mạnh Triều liếc nhìn cậu ta: “Tôi cũng là người, tim người đều là thịt, phá án không thể làm việc theo cảm tính, nhưng không có nghĩa chúng ta không có tình cảm, như Từ Tài Tăng ai nhìn thấy cũng khó chịu cả.”
Đồng Hạo còn muốn nói gì đó, lại bị một đũa của anh ấy chặn lại. <!-- vuông -->
“Cửa hàng của đôi vợ chồng này vừa khai trương không lâu, cậu ăn thêm đi, coi như ủng hộ.”
Đồng Hạo ngước mắt lên, phát hiện quả nhiên trên tường dán tờ “Ưu đãi khai trương” nhăn nhúm, mà bọn họ là khách duy nhất của quán nhỏ này.
Ông chủ ngồi sau quầy, thấy cậu ta cũng nhìn mình, bèn cười lấy lòng, trông càng đáng thương hơn.
Đồng Hạo mềm lòng, hết cách, hít sâu một hơi rồi lại cầm đũa lên.
Mạnh Triều lái xe, Đồng Hạo nửa nằm trên ghế phó lái, vừa xoa bụng vừa quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong ánh hoàng hôn, một người lang thang quấn mình trong chiếc áo cotton rách rưới, đang cúi mình lục lọi thùng rác.
“Hầy, chúng sinh đều phải chịu khổ.” Cậu ta xoa sương mù trên cửa sổ xe: “Anh nói xem Tào Tiểu Quân cũng đáng thương thật, vất vả cả một đời, rốt cuộc vì cái gì?”
“Đáng thương hơn đi chăng nữa cũng không phải cái cớ để phạm tội.” Mạnh Triều lạnh mặt phản bác: “Lý Thanh Phúc đáng thương không? Lưu Trình An đáng thương không? Trên đời này nhiều người chịu khổ nghèo nàn lắm, lẽ nào đều phạm tội hết sao?”
Đồng Hạo quay mặt sang, nhìn chằm chằm góc nghiêng của Mạnh Triều.
“Anh Mạnh, anh cảm thấy làm cảnh sát quan trọng nhất là gì?”
Mạnh Triều chuyển bánh lái, nhìn về phía trước, ánh hoàng hôn màu đỏ cam phản chiếu trong mắt anh ấy.
“Đừng chết.”
“Nói cẩn thận coi…”
“Tôi nghiêm túc đó, trước khi phá được án thì đừng chết. Tôi chỉ có chút yêu cầu đó với mình thôi, hy vọng có thể trường thọ, có thể bắt thêm một người trước khi tôi nhắm mắt, thì thế giới này sẽ thái bình hơn chút.”
Anh ấy sẽ ra khỏi đường lớn, đi vào một con hẻm.
“Còn cậu thì sao Tiểu Đồng? Tôi chưa hỏi bao giờ, tại sao cậu lại muốn làm cảnh sát?”
“Tôi cảm thấy mặc đồng phục cảnh sát rất đẹp trai…”
Mạnh Triều khó tin liếc nhìn cậu ta: “Cậu có bệnh à, lý do gì vậy chứ.”
“Thật mà, anh không cảm thấy lúc cảnh sát hét lên rất đỉnh à?” Đồng Hạo ngồi phắt dậy, tay phải làm tư thế súng: “Đứng yên, tôi là cảnh sát, giơ tay lên, cấm phản kháng…”
Mạnh Triều lười để ý tới cậu ta, tự mình châm một điếu thuốc.
“Nhưng mẹ tôi không đồng ý, nói gì mà làm cảnh sát nguy hiểm quá, tỷ lệ chết quá cao, cũng chẳng biết nghe lời đồn từ ai nữa…”
“Không phải lời đồn.” Mạnh Triều quay mặt sang, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: “Là thật đấy, nghề này của chúng ta, thực sự rất nguy hiểm.”
“Thực sự sẽ chết người sao?”
“Ừm, đủ loại kiểu chết, bọn tội phạm cực kỳ hung ác, tai nạn khi truy bắt, còn có công việc áp lực cao quanh năm, cũng có rất nhiều người đột quỵ khi tăng ca.” Anh ấy hít sâu: “Cho dù cố gắng như vậy, cũng phá được rất ít vụ án, mỗi năm còn có rất nhiều vụ án, chúng ta có tăng ca thế nào, có chăm chỉ thế nào, nhưng đến cuối cùng cũng chẳng có tiến triển gì cả, chỉ có thể treo ở đó. Một mạng người cứ thế bị khóa trong phòng hồ sơ, hoặc là trở thành một con số trong bản tin. Người nhà sẽ tới khóc, tới quậy, tới nhảy nhót chửi mấy lời khó nghe nhất, đương nhiên, bọn họ cũng sẽ túm vạt áo cậu quỳ xuống, dập đầu tới sưng tím, xin cậu điều tra thêm.”
Mạnh Triều hạ cửa sổ xe xuống, gõ tàn thuốc ra bên ngoài.
“Đồng Hạo, chúng sinh đều chịu khổ mà cậu vừa nói, xin cậu hãy nhớ, có khổ hơn đi nữa cũng có người giữ giới hạn, cảnh sát không phải trò đùa, khi người lương thiện bị hại, người có thể cứu rỗi họ không phải là ai khác mà là cậu. Bởi vì cậu mặc bộ đồng phục này, bởi vì cậu là cảnh sát đại diện cho công bằng chính nghĩa.”
Mạnh Triều liếc cậu ta, vừa bất lực vừa hy vọng.
“Mau trưởng thành đi, trước khi ngày đó tới.”
Đồng Hạo chớp mắt: “Ngày nào cơ?”
“Nếu ngày nào đó tôi ngã xuống, cậu phải chống đỡ ngay lập tức, bởi vì người dân gần chúng ta, thứ bọn họ dựa vào cũng chỉ có chúng ta thôi.”
Mạnh Triều đỗ xe lại, lời sau đó cũng dừng lại theo.
“Cứ từ từ, đừng áp lực quá, lần này cậu cũng vất vả, vừa tới đã gặp vụ án thế này.” Anh ấy gãi đầu: “Đợi xong việc dẫn cậu đi ăn ngon, đồ ăn ngon truyền thống chính tông, mì Bương Thanh Đảo ngon hết sẩy…”
Đồng Hạo quay đầu nhìn sang nơi khác, một lúc sau lại quay đầu lại. Miệng há rồi lại ngậm, ngậm miệng nghẹn rất lâu, thực sự không nhịn được.
“Anh Mạnh, đó chẳng phải của Thiểm Tây sao?” Cậu ta xoa mũi: “Hơn nữa, người ta gọi là mì Bương Bương, mì Bương của Thanh Đảo anh nghe cứ như chửi người ấy.”
“Ồ, vậy sao?” Vẻ mặt Mạnh Triều cứng đờ: “Chẳng trách lúc mời lão Mã đi ăn, vẻ mặt ông ấy mất tự nhiên lắm. Chậc, bị ông chủ lừa rồi, anh ấy còn nói khoác là mình nấu mì Bương hơn năm mươi năm ở Thanh Đảo, nhưng rõ ràng anh ấy mới hơn 30 tuổi, khi đó tôi còn băn khoăn sao người ta lại trẻ như thế.”
“Đại ca, anh không phải cảnh sát à? Sao lại dễ bị lừa như thế?”
Mạnh Triều thoải mái xua tay, mở cửa xe bước ra ngoài.
“Mỗi ngày mở mắt đều đấu trí đấu dũng với tội phạm, ngày nào cũng mệt mỏi, lúc bình thường nhắm một mắt mở một mắt là được rồi, quan tâm có phải chính tông hay không làm gì, ngon là được.”
Nói xong tự vui vẻ một mình.
“Lát nữa hai chúng ta rà soát xung quanh khu bỏ hoang này một vòng, tôi cảm thấy Từ Khánh Lợi không thể tới khách sạn hay nhà trọ được, chắc chắn đang trốn trong những ngóc ngách của khu vực này.”
Đồng Hạo theo sau anh ấy bước xuống xe, thầm lẩm bẩm trong lòng, chắc người đàn ông này chưa ăn đồ ăn ngon bao giờ.
Nghĩ thấy cũng phải, mỗi lần gặp anh ấy đều ở hiện trường, không phải cầm bánh rán thì là bánh kẹp. Cho dù thỉnh thoảng có ăn cơm trong nhà ăn, cũng ra sức nhét đồ ăn vào miệng, ăn cái bánh bao cũng cảm thấy ngon.
Mạnh Triều không nghe thấy cậu ta phỉ nhổ, sải bước đi phía trước dẫn đường.
Đồng Hạo nhìn bóng lưng anh ấy, bỗng nổi lên xúc động.
“Anh Mạnh, đợi xong vụ án này rồi, tôi mời anh ăn một bữa ngon nhé?”
Mạnh Triều quay đầu lại nhìn cậu ta, ngoác miệng cười.
“Sao thế, muốn hối lộ tôi à? Cậu nói xem, có phải muốn trèo lên không, có phải đang để ý vị trí của lão Mã không?”
“Đâu có…”
“Thế cậu để ý vị trí này của tôi à?”
“Đừng đùa nữa có được không?” Đồng Hạo nhíu mày: “Em chỉ cảm thấy anh sống đáng thương quá thôi.”
“Tôi đáng thương á?” Mạnh Triều đút hai tay vào túi, chép miệng: “Hơ, kệ đi, mời tôi ăn cơm thì sao lại không đi? Người ta nói rất hay, ăn chực uống chực khổ cũng được, đến đó gọi mấy anh chị em trong đội đi cùng luôn…”
Một bóng đen lướt qua sau lưng anh ấy, Đồng Hạo sững sờ, sau khi nhìn rõ thì sắc mặt thay đổi.
“Sao thế, đừng keo kiệt vậy chứ.” Mạnh Triều vẫn đang lẩm bẩm: “Lần này mọi người đều chịu khổ, cùng bồi bổ, cùng lắm thì tôi trả một nửa tiền cho…”
Nhưng Đồng Hạo đã không để ý được nhiều như vậy, đẩy anh ấy ra co giò lên chạy.
Mạnh Triều chẳng hiểu ra sao đứng đực tại chỗ, hét lên với bóng lưng cậu ta.
“Đi đâu đấy? Sao mà bị dọa chạy vậy?”
“Từ Khánh Lợi!”
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 43
Đồng Hạo xoa bụng, không ngừng hít hơi.
Thịt nướng ban nãy còn chưa tiêu hóa hoàn toàn, từ xa đã thấy Mạnh Triều cười ha ha đi về phía mình, tay cầm một cái bát sắt lớn.
Loảng xoảng, anh ấy đặt cái bát đầy mỳ lạnh lên bàn rồi đẩy về phía trước.
“Phần này của cậu.” Mạnh Triều lấy một đôi đũa từ trong thùng ra: “Mau ăn đi, sau đó còn có bảy tám nhà nữa, phải đi hết trước khi trời tối.” <!-- vuông -->
“Đại ca, tôi thực sự ăn không nổi nữa. Từ sáng tới giờ, tôi chưa từng khép miệng lại. Bánh quẩy bánh nhân, đồ nướng bỏ lò, xiên nướng mì kéo…” Đồng Hạo che miệng nấc cụt: “Không phải chúng ta đang phá án à? Không phải đang tìm Từ Khánh Lợi sao? Sao đột nhiên lại đổi thành khám phá quán ăn ngon rồi?”
“Bớt nói nhảm, mau ăn đi, cậu không nhìn thấy chủ quán đang đứng sau quầy thò đầu ra qua đây nhìn à.”
Mạnh Triều hít mũi, cầm đôi đũa to lên, vừa ăn mì vừa nói nhỏ.
“Cậu nghĩ phá án dễ thế à? Đưa chứng minh thân phận là ai cũng phối hợp theo chắc? Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy, trong cuộc sống hiện thực, người bình thường chỉ mong tránh án mạng càng xa càng tốt hôi.”
“Nhất là những người buôn bán nhỏ ở đầu đường, người ta không mong giàu nứt đố đổ vách, chỉ mong được bình an, sống yên ổn, ai lại muốn dính vào mấy chuyện như giết người phóng hỏa chứ, huống hồ hung thủ còn chạy mất, luôn trốn trong bóng tối, không muốn làm chim đầu đàn, chỉ sợ sau này bị trả thù.”
“Bây giờ nếu cậu hỏi thẳng, một là người ta sẽ nói camera bị hỏng, hoặc là xóa sạch bộ nhớ camera luôn, ông trời cũng phải chịu. Cho nên chúng ta ăn trước đã, tiêu chút tiền, tiện thể đưa đẩy vài lời với chủ quán nhân viên, nghe ngóng một chút, thành ngữ đó nói thế nào nhỉ? Đúng, nhìn người đặt cỗ.”
“Đây là thành ngữ ở đâu ra vậy…”
“Nếu là người rất đề cao chính nghĩa, khi chúng ta nói tới tin tức xã hội, người đó sẽ tràn ngập phẫn nộ, có thể tiết lộ danh tính để điều tra. Nhưng nếu là kiểu nhát gan sợ lắm chuyện, hỏi cái gì cũng lươn lẹo, thế thì tìm bừa một lý do, tóm lại là chúng ta muốn xem camera, chỉ cần xem thôi là được.”
Mạnh Triều vừa nói vừa lén gắp mấy đũa mì vào trong bát Đồng Hạo.
“Nhớ kỹ đó, khi xử lý vụ án có lúc phải khom lưng cúi đầu, đừng có suốt ngày sồn sồn lên, đụng thúng đụng niêu.”
Đồng Hạo cúi đầu ăn như điên, hoàn toàn không biết mì trong bát càng ngày càng nhiều.
“Vậy anh nói với chủ quán này thế nào?”
“Chủ quán này cũng sợ lắm, không muốn sinh sự, hơn nữa còn đa nghi.” Mạnh Triều uống một hớp nước dùng: “Ầy, cậu đừng có liếc lung tung nữa, ông ta đang nhìn sang bên này đấy, cúi đầu ăn mạnh vào, giả vờ như đói lắm ấy.”
Đồng Hạo nghe vậy vội vàng cúi đầu ăn, cố sống cố chết nhét mì vào miệng.
“Tôi vừa mới lừa ông ta là trong nhà lạc mất chó, bảo ông ta cho tôi xem camera, lúc ông ta mở ra tôi cứ nhìn chằm chằm, không thấy ai giống Từ Khánh Lợi cả.” Mạnh Triều khẽ lẩm bẩm: “Tôi đoán có lẽ chưa chạy ra khỏi Thanh Đảo, chúng ta gài người ở các lối ra lớn, muốn trốn đâu có dễ như vậy. Hơn nữa chẳng phải nhân chứng đã nói rồi sao, lần cuối xe của lão Tôn xuất hiện là ở đây.”
“Từ Khánh Lợi, xin anh đừng trốn nữa, còn trốn thế này nữa thì chết không có chỗ chôn mất.”
Đồng Hạo hít mũi, gió bắc thổi qua, lạnh tới răng va lập cập, bàn tay cầm đũa cũng cóng tới đỏ ửng, vừa đau vừa ngứa.
“Không được rồi, tôi thực sự không ăn nổi mì lạnh này nữa, trời đông giá rét thế này, cóng tới mức đầu tôi đau nhưng nhức luôn.”
Cậu ta đặt đũa xuống, không ngừng hà hơi vào tay.
“Đại ca, nhà tiếp theo chúng ta phải tra là gì?”
“Mì lạnh trộn rau của chị Quách.”
“Chậc…”
“Nhưng cậu phải tới bưu điện với tôi một chuyến đã.”
“Sao vậy?”
Mạnh Triều không nhìn cậu ta, giọng điệu bình tĩnh.
“Tôi đang nghĩ đến việc gửi một ít tiền cho Từ Tài Tăng. Tôi đoán tháng này Từ Khánh Lợi không thể gửi được. Lúc ở thôn Nam Lĩnh cậu cũng thấy rồi đó, cuộc sống của ông cụ kia khổ như vậy, nếu cắt đứt chu cấp hàng tháng thì không còn đường sống nữa.”
Anh ấy cầm giấy ăn lau miệng.
“Giờ sắp tới tết rồi, giúp ông cụ vượt qua cái tết này đã rồi tính.”
Đồng Hạo chớp mắt, bỗng thò đầu qua.
“Đại ca, tôi nhận ra anh không hề nghĩ giống tôi, vốn dĩ tôi tưởng rằng anh là kiểu…”
“Kiểu nào?” Mạnh Triều liếc nhìn cậu ta: “Tôi cũng là người, tim người đều là thịt, phá án không thể làm việc theo cảm tính, nhưng không có nghĩa chúng ta không có tình cảm, như Từ Tài Tăng ai nhìn thấy cũng khó chịu cả.”
Đồng Hạo còn muốn nói gì đó, lại bị một đũa của anh ấy chặn lại. <!-- vuông -->
“Cửa hàng của đôi vợ chồng này vừa khai trương không lâu, cậu ăn thêm đi, coi như ủng hộ.”
Đồng Hạo ngước mắt lên, phát hiện quả nhiên trên tường dán tờ “Ưu đãi khai trương” nhăn nhúm, mà bọn họ là khách duy nhất của quán nhỏ này.
Ông chủ ngồi sau quầy, thấy cậu ta cũng nhìn mình, bèn cười lấy lòng, trông càng đáng thương hơn.
Đồng Hạo mềm lòng, hết cách, hít sâu một hơi rồi lại cầm đũa lên.
Mạnh Triều lái xe, Đồng Hạo nửa nằm trên ghế phó lái, vừa xoa bụng vừa quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong ánh hoàng hôn, một người lang thang quấn mình trong chiếc áo cotton rách rưới, đang cúi mình lục lọi thùng rác.
“Hầy, chúng sinh đều phải chịu khổ.” Cậu ta xoa sương mù trên cửa sổ xe: “Anh nói xem Tào Tiểu Quân cũng đáng thương thật, vất vả cả một đời, rốt cuộc vì cái gì?”
“Đáng thương hơn đi chăng nữa cũng không phải cái cớ để phạm tội.” Mạnh Triều lạnh mặt phản bác: “Lý Thanh Phúc đáng thương không? Lưu Trình An đáng thương không? Trên đời này nhiều người chịu khổ nghèo nàn lắm, lẽ nào đều phạm tội hết sao?”
Đồng Hạo quay mặt sang, nhìn chằm chằm góc nghiêng của Mạnh Triều.
“Anh Mạnh, anh cảm thấy làm cảnh sát quan trọng nhất là gì?”
Mạnh Triều chuyển bánh lái, nhìn về phía trước, ánh hoàng hôn màu đỏ cam phản chiếu trong mắt anh ấy.
“Đừng chết.”
“Nói cẩn thận coi…”
“Tôi nghiêm túc đó, trước khi phá được án thì đừng chết. Tôi chỉ có chút yêu cầu đó với mình thôi, hy vọng có thể trường thọ, có thể bắt thêm một người trước khi tôi nhắm mắt, thì thế giới này sẽ thái bình hơn chút.”
Anh ấy sẽ ra khỏi đường lớn, đi vào một con hẻm.
“Còn cậu thì sao Tiểu Đồng? Tôi chưa hỏi bao giờ, tại sao cậu lại muốn làm cảnh sát?”
“Tôi cảm thấy mặc đồng phục cảnh sát rất đẹp trai…”
Mạnh Triều khó tin liếc nhìn cậu ta: “Cậu có bệnh à, lý do gì vậy chứ.”
“Thật mà, anh không cảm thấy lúc cảnh sát hét lên rất đỉnh à?” Đồng Hạo ngồi phắt dậy, tay phải làm tư thế súng: “Đứng yên, tôi là cảnh sát, giơ tay lên, cấm phản kháng…”
Mạnh Triều lười để ý tới cậu ta, tự mình châm một điếu thuốc.
“Nhưng mẹ tôi không đồng ý, nói gì mà làm cảnh sát nguy hiểm quá, tỷ lệ chết quá cao, cũng chẳng biết nghe lời đồn từ ai nữa…”
“Không phải lời đồn.” Mạnh Triều quay mặt sang, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: “Là thật đấy, nghề này của chúng ta, thực sự rất nguy hiểm.”
“Thực sự sẽ chết người sao?”
“Ừm, đủ loại kiểu chết, bọn tội phạm cực kỳ hung ác, tai nạn khi truy bắt, còn có công việc áp lực cao quanh năm, cũng có rất nhiều người đột quỵ khi tăng ca.” Anh ấy hít sâu: “Cho dù cố gắng như vậy, cũng phá được rất ít vụ án, mỗi năm còn có rất nhiều vụ án, chúng ta có tăng ca thế nào, có chăm chỉ thế nào, nhưng đến cuối cùng cũng chẳng có tiến triển gì cả, chỉ có thể treo ở đó. Một mạng người cứ thế bị khóa trong phòng hồ sơ, hoặc là trở thành một con số trong bản tin. Người nhà sẽ tới khóc, tới quậy, tới nhảy nhót chửi mấy lời khó nghe nhất, đương nhiên, bọn họ cũng sẽ túm vạt áo cậu quỳ xuống, dập đầu tới sưng tím, xin cậu điều tra thêm.”
Mạnh Triều hạ cửa sổ xe xuống, gõ tàn thuốc ra bên ngoài.
“Đồng Hạo, chúng sinh đều chịu khổ mà cậu vừa nói, xin cậu hãy nhớ, có khổ hơn đi nữa cũng có người giữ giới hạn, cảnh sát không phải trò đùa, khi người lương thiện bị hại, người có thể cứu rỗi họ không phải là ai khác mà là cậu. Bởi vì cậu mặc bộ đồng phục này, bởi vì cậu là cảnh sát đại diện cho công bằng chính nghĩa.”
Mạnh Triều liếc cậu ta, vừa bất lực vừa hy vọng.
“Mau trưởng thành đi, trước khi ngày đó tới.”
Đồng Hạo chớp mắt: “Ngày nào cơ?”
“Nếu ngày nào đó tôi ngã xuống, cậu phải chống đỡ ngay lập tức, bởi vì người dân gần chúng ta, thứ bọn họ dựa vào cũng chỉ có chúng ta thôi.”
Mạnh Triều đỗ xe lại, lời sau đó cũng dừng lại theo.
“Cứ từ từ, đừng áp lực quá, lần này cậu cũng vất vả, vừa tới đã gặp vụ án thế này.” Anh ấy gãi đầu: “Đợi xong việc dẫn cậu đi ăn ngon, đồ ăn ngon truyền thống chính tông, mì Bương Thanh Đảo ngon hết sẩy…”
Đồng Hạo quay đầu nhìn sang nơi khác, một lúc sau lại quay đầu lại. Miệng há rồi lại ngậm, ngậm miệng nghẹn rất lâu, thực sự không nhịn được.
“Anh Mạnh, đó chẳng phải của Thiểm Tây sao?” Cậu ta xoa mũi: “Hơn nữa, người ta gọi là mì Bương Bương, mì Bương của Thanh Đảo anh nghe cứ như chửi người ấy.”
“Ồ, vậy sao?” Vẻ mặt Mạnh Triều cứng đờ: “Chẳng trách lúc mời lão Mã đi ăn, vẻ mặt ông ấy mất tự nhiên lắm. Chậc, bị ông chủ lừa rồi, anh ấy còn nói khoác là mình nấu mì Bương hơn năm mươi năm ở Thanh Đảo, nhưng rõ ràng anh ấy mới hơn 30 tuổi, khi đó tôi còn băn khoăn sao người ta lại trẻ như thế.”
“Đại ca, anh không phải cảnh sát à? Sao lại dễ bị lừa như thế?”
Mạnh Triều thoải mái xua tay, mở cửa xe bước ra ngoài.
“Mỗi ngày mở mắt đều đấu trí đấu dũng với tội phạm, ngày nào cũng mệt mỏi, lúc bình thường nhắm một mắt mở một mắt là được rồi, quan tâm có phải chính tông hay không làm gì, ngon là được.”
Nói xong tự vui vẻ một mình.
“Lát nữa hai chúng ta rà soát xung quanh khu bỏ hoang này một vòng, tôi cảm thấy Từ Khánh Lợi không thể tới khách sạn hay nhà trọ được, chắc chắn đang trốn trong những ngóc ngách của khu vực này.”
Đồng Hạo theo sau anh ấy bước xuống xe, thầm lẩm bẩm trong lòng, chắc người đàn ông này chưa ăn đồ ăn ngon bao giờ.
Nghĩ thấy cũng phải, mỗi lần gặp anh ấy đều ở hiện trường, không phải cầm bánh rán thì là bánh kẹp. Cho dù thỉnh thoảng có ăn cơm trong nhà ăn, cũng ra sức nhét đồ ăn vào miệng, ăn cái bánh bao cũng cảm thấy ngon.
Mạnh Triều không nghe thấy cậu ta phỉ nhổ, sải bước đi phía trước dẫn đường.
Đồng Hạo nhìn bóng lưng anh ấy, bỗng nổi lên xúc động.
“Anh Mạnh, đợi xong vụ án này rồi, tôi mời anh ăn một bữa ngon nhé?”
Mạnh Triều quay đầu lại nhìn cậu ta, ngoác miệng cười.
“Sao thế, muốn hối lộ tôi à? Cậu nói xem, có phải muốn trèo lên không, có phải đang để ý vị trí của lão Mã không?”
“Đâu có…”
“Thế cậu để ý vị trí này của tôi à?”
“Đừng đùa nữa có được không?” Đồng Hạo nhíu mày: “Em chỉ cảm thấy anh sống đáng thương quá thôi.”
“Tôi đáng thương á?” Mạnh Triều đút hai tay vào túi, chép miệng: “Hơ, kệ đi, mời tôi ăn cơm thì sao lại không đi? Người ta nói rất hay, ăn chực uống chực khổ cũng được, đến đó gọi mấy anh chị em trong đội đi cùng luôn…”
Một bóng đen lướt qua sau lưng anh ấy, Đồng Hạo sững sờ, sau khi nhìn rõ thì sắc mặt thay đổi.
“Sao thế, đừng keo kiệt vậy chứ.” Mạnh Triều vẫn đang lẩm bẩm: “Lần này mọi người đều chịu khổ, cùng bồi bổ, cùng lắm thì tôi trả một nửa tiền cho…”
Nhưng Đồng Hạo đã không để ý được nhiều như vậy, đẩy anh ấy ra co giò lên chạy.
Mạnh Triều chẳng hiểu ra sao đứng đực tại chỗ, hét lên với bóng lưng cậu ta.
“Đi đâu đấy? Sao mà bị dọa chạy vậy?”
“Từ Khánh Lợi!”
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Bình luận facebook