Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Sinh lộ mịt mờ.
Hoàn Nhan Lượng bỗng tránh ra, Mộ Thanh cười thê lương, mang theo tiểu Nhĩ phía sau bay ra đại điện. Vội vàng xoay người lại tránh loan đao phía sau, hai kiếm giao nhau phát ra tiếng.
“Ngăn hắn lại cho trẫm!”. Hoàn Nhan Lượng hét lớn một tiếng.
Mộ Thanh nhịn không được ho một tiếng, một ngụm máu đen lại phun ra, thân thể khẽ run lên, mọi vật trước mắt có chút mờ ảo: “Tiểu sư muội…. theo sát ta!”’.
“Mộ….”. Tiểu Nhĩ hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Thanh thật sâu, dán sát vào tấm lưng đang chảy máu của nàng, không khỏi run rẩy, ông trời ơi, đừng khiến nàng có chuyện, đừng!.
Hai mươi bốn gã tử sĩ phía sau như bóng với hình, phía trước một rừng cung vệ cầm thương đâm tới. Mộ Thanh quệt đi vết máu, lẫm liệt cười: “Đến đây đi!”.
Lấy ra nhuyễn kiếm, từng bước từng bước xông vào rừng thương: “Nhược Cẩm, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta không làm được rồi!”. Nói xong tay trái đoạt trường thương, tay phải vung nhuyễn kiếm bức lui tử sĩ trong nháy mắt, trường thương đâm xuyên cổ họng một gã cung vệ: “Chó Kim kia! Nạp mạng!”.
“Mộ Thanh! Ca ca tới đây!”.
Thanh âm của Mộ Vân xuyên thấu tiếng binh khí chạm nhau, chỉ thấy ngoài vòng vây trùng trùng một cây trường thương như bè gỗ nhập nước lũ, mạnh mẽ đẩy lũ cung vệ dạt ra hai bên.
“Lại thêm một tên tới xin chết”. Hoàn Nhan Lượng tức giận rống: “Cung thủ đâu”.
Mộ Thanh chán chường cười một tiếng, đẩy tiểu Nhĩ cho Mộ Vân: “Tam ca, ngươi mau dẫn nàng chạy đi”.
Máu đen nơi khóe miệng của Mộ Thanh đập vào mắt Mộ Vân, khiến hắn không khỏi hoảng hốt: “Ngươi…. Ngươi lại trúng độc!”. Quét ngang thương, lo lắng cầm tay Mộ Thanh: “Đi! Ca ca mang ngươi trốn! Ngươi cố trụ, nếu không ca ca sẽ chê cười ngươi cả đời”. Dù sao cũng là cốt nhục liên tâm, thấy Mộ Thanh như vậy, trong lòng Mộ Vân cũng tràn ngập đau đớn.
“Mang theo ta, ai cũng chạy không thoát”. Mộ Thanh hẩy tay Mộ Vân ra, nước mắt tuôn rơi: “Nhà Duyên Lăng không có người nhu nhược, tam ca…. thay ta nói với cha một câu xin lỗi….”. Vừa dứt lời, hai thanh loan đao đã đâm trúng lưng Mộ Thanh.
Mộ Thanh đau đớn, vội vã mở miệng: “Đi! Tam ca, đem tiểu Nhĩ đi đi!”. Trường thương trong tay trái đâm về phía cung vệ đằng sau Mộ Vân, liên tiếp chọc thủng ngực hai gã: “Đi!!! Nhược Cẩm có nguy hiểm! Tam ca, mau trở về cứu nàng!”.
Mộ Vân chấn động: “Muội….”. Nàng có nguy hiểm nhưng ngươi cũng có nguy hiểm.
“Tam ca, thay ta nói với nàng một câu…..”. Nước mắt rơi xuống, Mộ Thanh bỗng nhiên cười thật hạnh phúc: “Nàng cười trông rất đẹp, không cho phép nàng khóc, bởi vì nàng khóc trông rất khó coi…”.
Tâm như bị bóp chặt, Mộ Vân vội vã liếc nhìn Mộ Thanh: “Cái gì cũng đừng nói nữa! Chúng ta cùng nhau giết xông ra ngoài!”. Ngươi tiếp tục hoang đường cũng tốt, u mê cũng tốt, ca ca sẽ không tiếp tục bỏ mặc ngươi nữa!. Nói xong trường thương trong tay Mộ Vân quét ngang trái phải, tức giận mở đường máu.
“Sưu! Sưu! Sưu!....”.
Một trận loạn tên bắn xuống, Mộ Thanh trở tay lôi một gã cung vệ làm lá chắn: “Đi mau! Nếu Nhược Cẩm rơi vào tay tên hoàng đế chó má kia tất nhiên sẽ sống không bằng chết! Tam ca! Ta xin ngươi!”.
“Ta…. Đáp ứng ngươi!”. Mộ Vân run lên, vừa cùng tiểu Nhĩ đánh bay loạn tên, vừa rút lui ra ngoài.
“Cảm ơn ngươi, tam ca…”. Mộ Thanh cười thoải mái: “Có thể đọc cho ta một bài từ?”.
“Được….”. Mộ Vân nghẹn ngào gật đầu, nắm chặt tiểu Nhĩ, dần dần lui về phía sau, cách Mộ Thanh một khoảng, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, Mộ Vân đấu tranh trong lòng. Muội muội à, cho dù ngươi là nữ tử, nhưng hôm nay có thể lẫm liệt đến vậy khiến tam ca ta thật mặc cảm…. Tam ca còn mặt mũi nào trách ngươi hoang đường, oán ngươi vô lễ?.
“Nộ phát trùng quan bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết.
Sĩ vọng nhãn ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt.
Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạc liễu thiểu niên đầu, không bi thiết!”.
(Lửa giận ngút đầu, hiên ngang tựa lâu, mặc mưa tới tấp,
Ngửa mặt nhìn trời, vang tiếng hống, quật cường bi ai,
Ba mươi năm công danh như cát bụi,
Tám ngàn dặm đồng hành cùng gió trăng,
Chẳng hư nhàn, thiếu niên đầu sớm bạc, không oán hận).
Trong lúc hoảng hốt Mộ Vân dường như nhìn thấy cây hoa tử đằng trong phủ Duyên Lăng quận vương, năm người huynh muội đã từng luyện võ, tán gẫu dưới gốc cây tử đằng, mà tiểu muội thích nhất nghe thơ nhưng không hiểu, chỉ biết múa kiếm.
Thế nhưng hôm nay cảnh còn, người mất, đại ca đã mất, tiểu muội cũng muốn mất, dưới gốc cây tử đằng đã không còn đại ca chẫm rãi đọc thơ cùng tiểu muội chí biết múa kiếm….
Lệ nóng ướt hai mắt, Mộ Vân quay về với thực tại, tâm đau nhức, đọc xong bài từ, thân ảnh của Mộ Thanh bị bao vây trước đại điện, máu bắn tung tóe, đã không phân rõ được là máu của nàng hay của người Kim nữa rồi.
“Bắn tên cho trẫm!”. Hoàn Nhan Lượng rít gào trước đại điện: “Sao còn không bắn! Không được để hắn chạy thoát!”.
“Hồi…. hồi hoàng thượng, bắn tên sợ làm bị thương cung vệ, thần không dám bắn tiếp”.
“Còn không mau ngăn hai người kia lại!”. Hoàn Nhan Lượng tóm một tên cung vệ: “Bắt không được bọn chúng, trẫm giết hết các ngươi”.
“Dạ!”. Cung vệ phân ra hai hướng, một đuổi theo Mộ Vân cùng tiểu Nhĩ, một vẫn như trước gắt gao bao vây Mộ Thanh vẫn còn đang mạnh mẽ chống lại.
“Tĩnh Khang sỉ, do vị tuyết.
Thần tử hận, hà thì diệt!
Giá trường xa, đạp phá hạ lan sơn khuyết.
Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cửu sơn hà, triêu thiên khuyết”.
(Nhục Tĩnh Khang, rửa chưa hết,
Bề tôi hận, chưa từng tan,
Cưỡi chiến xa, đạp bằng Hạ Lan sơn,
Cười chém Hung Nô đòi uống huyết,
Hung hăng xẻ thịt đám mọi Hồ,
Rồi mai đây, kiếm khí chỉ thiên, giang sơn thu về một mối).
Tiếng Mộ Vân đọc “Mãn giang hồng” văng vẳng bên tai dần dần biến mất, Mộ Thanh bỗng nhiên giữa loạn thương cuồng tiếu một tiếng lớn, một thân đẫm huyết, máu chảy không ngừng khiến ai cũng thất kinh. Hoàn Nhan Lượng kinh hãi nhìn Mộ Thanh: “Sắp chết đến nơi còn cười được?”.
Mộ Thanh thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta cuối cùng cũng nghe hiểu được một bài từ….. Ha ha ha ha….. Cuối cùng cũng nghe hiểu rồi……”.
“Ngươi điên rồi……”. Hoàn Nhan Lượng nhìn nàng bây giờ, thân trúng kịch độc, bị thương vô số, dĩ nhiên lại có thể can đảm không sợ, trong đám người Tống dĩ nhiên vẫn còn nam tử cứng cỏi như vậy! Sau này kiếm chỉ Lâm An, tất nhiên còn có không ít trở ngại!”.
“Sao lại dừng? Không dám ra tay ư?”. Lạnh lung nhìn cung vệ cùng tử sĩ xung quanh kinh ngạc không gì sánh được, Mộ Thanh trên mặt lộ vẻ tiếu ý: “Đến đây! Đến đây!’.
Hoàn Nhan Lượng cố hít một hơi, bỗng nhiêu phất tay: “Giết hắn! Giết hắn!”.
Thế nhưng cung vệ cùng tử sĩ vây quanh Mộ Thanh cũng không dám ra tay, kiếm pháp như rồng lượn trong mây phiêu dật, hoàn toàn không biết lúc nào thì lưỡi kiếm cắt qua cổ mình.
“Nhược Cẩm…”. Thì thầm gọi một tiếng, trong đầu Mộ Thanh hiện lên gương mặt Nhược Cẩm đêm đó trong liều lớn.
“Mộ Thanh, sau này mỗi buổi tối, ngươi đều ôm ta cùng ngủ như thế này sao?”.
“Mười ngón tương khấu, hứa hẹn cả đời. Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ vẫn như vậy cùng ngươi…. Cho dù là Hoàn Nhan Lượng cũng đừng mơ ngăn cản được ta!”.
Xin ông trời dắt hồn ta về bên Nhược Cẩm, suốt cuộc đời này vĩnh viễn không rời xa.
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm”.
Đột nhiên có bốn tiếng nổ lớn từ hậu cung vang lên.
“Không xong rồi! Không xong rồi! Hậu cung có thích khách lẻn vào, đông tây nam bắc, bốn góc đều bốc cháy lớn, hoàng thượng! Còn một đám thích khách xuất quỷ nhập thần ở phía sau, đã đả thương vô số cung vệ!”. Hốt công công cuống quít từ hậu cung chạy vội ra.
Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng trừng Mộ Thanh: “Ngươi rốt cục có bao nhiêu đồng đảng?”.
“Người muốn giết ngươi…. Trong thiên hạ…. cũng không chỉ có một mình ta!”. Mộ Thanh hung hăng quát, khí huyết cuồn cuồn, Mộ Thanh chỉ cảm thấy thân thể lạnh dần, rốt cuộc còn có thể trụ bao lâu…. Tam ca, ngươi nhật định phải cứu được Nhược Cẩm….”.
“Mau cứu hỏa”. Hoàn Nhan Lượng gấp gáp ra lệnh: “Đừng để lửa đốt đến các ái phi của trẫm!”. Dứt lời, hung hăng trừng mắt nhìn hai mươi bốn tử sĩ: “Gã tiểu tử chỉ còn nửa mạng này giao cho các ngươi, cứ bao vây lấy hắn, chờ hắn phát độc chết cũng được, tiếp tục vây giết hắn cũng được, một canh giờ sau trẫm trở lại, nếu không thấy thi thể của hắn, trẫm đều bắt các ngươi rơi đầu!. Số cung vệ còn lại mau mau theo trẫm đi cứu hỏa, bắt thích khách!”.
“Dạ!”.
“Hoàng đế chó má! Ta… sẽ cho ngươi loạn càng thêm loạn!”. Mộ Thanh lạnh lùng nhìn hai mươi bốn gã tử sĩ: “Muốn giết ta… các ngươi còn chưa đủ tư cách!”. Nói xong, một bước bay lên trên đỉnh đại điện. Một ngụm máu tanh xộc lên trong miệng, Mộ Thanh nhẫn nhịn chạy vào bên trong hậu cung. Mặc kệ người phóng hỏa là ai, có thể cầm chân Hoàn Nhan Lượng một khắc là khiến cơ hội trốn thoát của Nhược Cẩm tăng một phần.
“Tiểu tử, vừa trúng độc, vừa bị thương không mau chạy trốn, còn cố chui vào nơi nguy hiểm, ngươi không muốn sống nữa à?”. Đột nhiên có một người mặc đồ đen chặn đường Mộ Thanh, ném một vốc bột trắng về phía sau Mộ Thanh.
Bị bất ngờ khiến hai mươi bốn gã tử sĩ nhịn không được hắt hơi liên tục. Tay nắm trụ vai Mộ Thanh, người mặc đồ đen trở mình mang theo Mộ Thanh xuống đại điện, nhún người nhảy vào con sông trong cung. Nước sông lạnh băng vọt tới từ mọi phía khiến Mộ Thanh giật mình, muốn giãy dụa lại bị người mặc đồ đen đánh một cái vào gáy, mê muội, Mộ Thanh ngay lập tức ngất đi.
“Không xong rồi! Hoàng thượng, người mặc đồ đen đem Mộ Thanh nhảy xuống sông mất dạng rồi!”. Đám tử sĩ hoảng hốt kêu gào.
“Vô tích sự! Mau lục soát sông! Dù cho tát hết nước cũng phải tìm được thi thể của hắn mang về đây”. Hoàn Nhan Lượng nhất thời bận rộn, đến tột cùng là ai? Ai có thể dương đông kích tây, phóng hỏa cứu hắn? Lẽ nào trong cung có người âm thầm chống đối lại trẫm? Là ai?.
“Dạ!”. Đám tử sĩ đều nhảy xuống nước, thế nhưng mò cả nửa ngày cũng không phát hiện cái gì liên quan đến Mộ Thanh.
Trong cung có cháy, đám cung vệ truy kích Mộ Vân cùng tiểu Nhĩ phải phân ra quay lại cứu hỏa. Mộ Vân mang theo tiểu Nhĩ chạy tương bay mái, trong chớp mắt đã bay ra khỏi cửa cung, bỏ xa cung vệ đuổi ở phía sau.
Lệ nóng rơi trên tay Mộ Vân, Mộ Vân kinh ngạc nhìn tiểu Nhĩ: “Không sao rồi, sao lại khóc?”.
“Tiểu quận chúa làm sao bây giờ?”. Tiểu Nhĩ trong lòng đau đớn, tại sao bản thân lại vô dụng đến vậy, võ công ngay cả Hoàn Nhan Lượng cũng đánh không lại.
Mộ Vân nghẹn ngào lắc đầu: “Chờ đem ngươi về bên cạnh công chúa, các ngươi an toàn rồi ta sẽ quay lại……”. Rưng rưng nhìn lại bóng dáng của đám cung vệ: “Cho dù muội muội chỉ còn lại thi thể ta cũng muốn lá rụng về cội, đem nàng về Đại Tống!”.
Tiểu Nhĩ nhịn xuống nước mắt, Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi đừng chết, để tiểu Nhĩ có cơ hồi trả lại ngươi một phần ân tình có được hay không?. Tâm đau đớn đến tận cùng, một mạt sợ hãi không hiểu ở đâu lan tràn, ta xin ngươi…. Nhất định phải sống.
“Ngăn hắn lại cho trẫm!”. Hoàn Nhan Lượng hét lớn một tiếng.
Mộ Thanh nhịn không được ho một tiếng, một ngụm máu đen lại phun ra, thân thể khẽ run lên, mọi vật trước mắt có chút mờ ảo: “Tiểu sư muội…. theo sát ta!”’.
“Mộ….”. Tiểu Nhĩ hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Thanh thật sâu, dán sát vào tấm lưng đang chảy máu của nàng, không khỏi run rẩy, ông trời ơi, đừng khiến nàng có chuyện, đừng!.
Hai mươi bốn gã tử sĩ phía sau như bóng với hình, phía trước một rừng cung vệ cầm thương đâm tới. Mộ Thanh quệt đi vết máu, lẫm liệt cười: “Đến đây đi!”.
Lấy ra nhuyễn kiếm, từng bước từng bước xông vào rừng thương: “Nhược Cẩm, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta không làm được rồi!”. Nói xong tay trái đoạt trường thương, tay phải vung nhuyễn kiếm bức lui tử sĩ trong nháy mắt, trường thương đâm xuyên cổ họng một gã cung vệ: “Chó Kim kia! Nạp mạng!”.
“Mộ Thanh! Ca ca tới đây!”.
Thanh âm của Mộ Vân xuyên thấu tiếng binh khí chạm nhau, chỉ thấy ngoài vòng vây trùng trùng một cây trường thương như bè gỗ nhập nước lũ, mạnh mẽ đẩy lũ cung vệ dạt ra hai bên.
“Lại thêm một tên tới xin chết”. Hoàn Nhan Lượng tức giận rống: “Cung thủ đâu”.
Mộ Thanh chán chường cười một tiếng, đẩy tiểu Nhĩ cho Mộ Vân: “Tam ca, ngươi mau dẫn nàng chạy đi”.
Máu đen nơi khóe miệng của Mộ Thanh đập vào mắt Mộ Vân, khiến hắn không khỏi hoảng hốt: “Ngươi…. Ngươi lại trúng độc!”. Quét ngang thương, lo lắng cầm tay Mộ Thanh: “Đi! Ca ca mang ngươi trốn! Ngươi cố trụ, nếu không ca ca sẽ chê cười ngươi cả đời”. Dù sao cũng là cốt nhục liên tâm, thấy Mộ Thanh như vậy, trong lòng Mộ Vân cũng tràn ngập đau đớn.
“Mang theo ta, ai cũng chạy không thoát”. Mộ Thanh hẩy tay Mộ Vân ra, nước mắt tuôn rơi: “Nhà Duyên Lăng không có người nhu nhược, tam ca…. thay ta nói với cha một câu xin lỗi….”. Vừa dứt lời, hai thanh loan đao đã đâm trúng lưng Mộ Thanh.
Mộ Thanh đau đớn, vội vã mở miệng: “Đi! Tam ca, đem tiểu Nhĩ đi đi!”. Trường thương trong tay trái đâm về phía cung vệ đằng sau Mộ Vân, liên tiếp chọc thủng ngực hai gã: “Đi!!! Nhược Cẩm có nguy hiểm! Tam ca, mau trở về cứu nàng!”.
Mộ Vân chấn động: “Muội….”. Nàng có nguy hiểm nhưng ngươi cũng có nguy hiểm.
“Tam ca, thay ta nói với nàng một câu…..”. Nước mắt rơi xuống, Mộ Thanh bỗng nhiên cười thật hạnh phúc: “Nàng cười trông rất đẹp, không cho phép nàng khóc, bởi vì nàng khóc trông rất khó coi…”.
Tâm như bị bóp chặt, Mộ Vân vội vã liếc nhìn Mộ Thanh: “Cái gì cũng đừng nói nữa! Chúng ta cùng nhau giết xông ra ngoài!”. Ngươi tiếp tục hoang đường cũng tốt, u mê cũng tốt, ca ca sẽ không tiếp tục bỏ mặc ngươi nữa!. Nói xong trường thương trong tay Mộ Vân quét ngang trái phải, tức giận mở đường máu.
“Sưu! Sưu! Sưu!....”.
Một trận loạn tên bắn xuống, Mộ Thanh trở tay lôi một gã cung vệ làm lá chắn: “Đi mau! Nếu Nhược Cẩm rơi vào tay tên hoàng đế chó má kia tất nhiên sẽ sống không bằng chết! Tam ca! Ta xin ngươi!”.
“Ta…. Đáp ứng ngươi!”. Mộ Vân run lên, vừa cùng tiểu Nhĩ đánh bay loạn tên, vừa rút lui ra ngoài.
“Cảm ơn ngươi, tam ca…”. Mộ Thanh cười thoải mái: “Có thể đọc cho ta một bài từ?”.
“Được….”. Mộ Vân nghẹn ngào gật đầu, nắm chặt tiểu Nhĩ, dần dần lui về phía sau, cách Mộ Thanh một khoảng, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, Mộ Vân đấu tranh trong lòng. Muội muội à, cho dù ngươi là nữ tử, nhưng hôm nay có thể lẫm liệt đến vậy khiến tam ca ta thật mặc cảm…. Tam ca còn mặt mũi nào trách ngươi hoang đường, oán ngươi vô lễ?.
“Nộ phát trùng quan bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết.
Sĩ vọng nhãn ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt.
Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.
Mạc đẳng nhàn, bạc liễu thiểu niên đầu, không bi thiết!”.
(Lửa giận ngút đầu, hiên ngang tựa lâu, mặc mưa tới tấp,
Ngửa mặt nhìn trời, vang tiếng hống, quật cường bi ai,
Ba mươi năm công danh như cát bụi,
Tám ngàn dặm đồng hành cùng gió trăng,
Chẳng hư nhàn, thiếu niên đầu sớm bạc, không oán hận).
Trong lúc hoảng hốt Mộ Vân dường như nhìn thấy cây hoa tử đằng trong phủ Duyên Lăng quận vương, năm người huynh muội đã từng luyện võ, tán gẫu dưới gốc cây tử đằng, mà tiểu muội thích nhất nghe thơ nhưng không hiểu, chỉ biết múa kiếm.
Thế nhưng hôm nay cảnh còn, người mất, đại ca đã mất, tiểu muội cũng muốn mất, dưới gốc cây tử đằng đã không còn đại ca chẫm rãi đọc thơ cùng tiểu muội chí biết múa kiếm….
Lệ nóng ướt hai mắt, Mộ Vân quay về với thực tại, tâm đau nhức, đọc xong bài từ, thân ảnh của Mộ Thanh bị bao vây trước đại điện, máu bắn tung tóe, đã không phân rõ được là máu của nàng hay của người Kim nữa rồi.
“Bắn tên cho trẫm!”. Hoàn Nhan Lượng rít gào trước đại điện: “Sao còn không bắn! Không được để hắn chạy thoát!”.
“Hồi…. hồi hoàng thượng, bắn tên sợ làm bị thương cung vệ, thần không dám bắn tiếp”.
“Còn không mau ngăn hai người kia lại!”. Hoàn Nhan Lượng tóm một tên cung vệ: “Bắt không được bọn chúng, trẫm giết hết các ngươi”.
“Dạ!”. Cung vệ phân ra hai hướng, một đuổi theo Mộ Vân cùng tiểu Nhĩ, một vẫn như trước gắt gao bao vây Mộ Thanh vẫn còn đang mạnh mẽ chống lại.
“Tĩnh Khang sỉ, do vị tuyết.
Thần tử hận, hà thì diệt!
Giá trường xa, đạp phá hạ lan sơn khuyết.
Tráng chí cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết.
Đãi tòng đầu, thu thập cửu sơn hà, triêu thiên khuyết”.
(Nhục Tĩnh Khang, rửa chưa hết,
Bề tôi hận, chưa từng tan,
Cưỡi chiến xa, đạp bằng Hạ Lan sơn,
Cười chém Hung Nô đòi uống huyết,
Hung hăng xẻ thịt đám mọi Hồ,
Rồi mai đây, kiếm khí chỉ thiên, giang sơn thu về một mối).
Tiếng Mộ Vân đọc “Mãn giang hồng” văng vẳng bên tai dần dần biến mất, Mộ Thanh bỗng nhiên giữa loạn thương cuồng tiếu một tiếng lớn, một thân đẫm huyết, máu chảy không ngừng khiến ai cũng thất kinh. Hoàn Nhan Lượng kinh hãi nhìn Mộ Thanh: “Sắp chết đến nơi còn cười được?”.
Mộ Thanh thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta cuối cùng cũng nghe hiểu được một bài từ….. Ha ha ha ha….. Cuối cùng cũng nghe hiểu rồi……”.
“Ngươi điên rồi……”. Hoàn Nhan Lượng nhìn nàng bây giờ, thân trúng kịch độc, bị thương vô số, dĩ nhiên lại có thể can đảm không sợ, trong đám người Tống dĩ nhiên vẫn còn nam tử cứng cỏi như vậy! Sau này kiếm chỉ Lâm An, tất nhiên còn có không ít trở ngại!”.
“Sao lại dừng? Không dám ra tay ư?”. Lạnh lung nhìn cung vệ cùng tử sĩ xung quanh kinh ngạc không gì sánh được, Mộ Thanh trên mặt lộ vẻ tiếu ý: “Đến đây! Đến đây!’.
Hoàn Nhan Lượng cố hít một hơi, bỗng nhiêu phất tay: “Giết hắn! Giết hắn!”.
Thế nhưng cung vệ cùng tử sĩ vây quanh Mộ Thanh cũng không dám ra tay, kiếm pháp như rồng lượn trong mây phiêu dật, hoàn toàn không biết lúc nào thì lưỡi kiếm cắt qua cổ mình.
“Nhược Cẩm…”. Thì thầm gọi một tiếng, trong đầu Mộ Thanh hiện lên gương mặt Nhược Cẩm đêm đó trong liều lớn.
“Mộ Thanh, sau này mỗi buổi tối, ngươi đều ôm ta cùng ngủ như thế này sao?”.
“Mười ngón tương khấu, hứa hẹn cả đời. Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ vẫn như vậy cùng ngươi…. Cho dù là Hoàn Nhan Lượng cũng đừng mơ ngăn cản được ta!”.
Xin ông trời dắt hồn ta về bên Nhược Cẩm, suốt cuộc đời này vĩnh viễn không rời xa.
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm”.
Đột nhiên có bốn tiếng nổ lớn từ hậu cung vang lên.
“Không xong rồi! Không xong rồi! Hậu cung có thích khách lẻn vào, đông tây nam bắc, bốn góc đều bốc cháy lớn, hoàng thượng! Còn một đám thích khách xuất quỷ nhập thần ở phía sau, đã đả thương vô số cung vệ!”. Hốt công công cuống quít từ hậu cung chạy vội ra.
Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng trừng Mộ Thanh: “Ngươi rốt cục có bao nhiêu đồng đảng?”.
“Người muốn giết ngươi…. Trong thiên hạ…. cũng không chỉ có một mình ta!”. Mộ Thanh hung hăng quát, khí huyết cuồn cuồn, Mộ Thanh chỉ cảm thấy thân thể lạnh dần, rốt cuộc còn có thể trụ bao lâu…. Tam ca, ngươi nhật định phải cứu được Nhược Cẩm….”.
“Mau cứu hỏa”. Hoàn Nhan Lượng gấp gáp ra lệnh: “Đừng để lửa đốt đến các ái phi của trẫm!”. Dứt lời, hung hăng trừng mắt nhìn hai mươi bốn tử sĩ: “Gã tiểu tử chỉ còn nửa mạng này giao cho các ngươi, cứ bao vây lấy hắn, chờ hắn phát độc chết cũng được, tiếp tục vây giết hắn cũng được, một canh giờ sau trẫm trở lại, nếu không thấy thi thể của hắn, trẫm đều bắt các ngươi rơi đầu!. Số cung vệ còn lại mau mau theo trẫm đi cứu hỏa, bắt thích khách!”.
“Dạ!”.
“Hoàng đế chó má! Ta… sẽ cho ngươi loạn càng thêm loạn!”. Mộ Thanh lạnh lùng nhìn hai mươi bốn gã tử sĩ: “Muốn giết ta… các ngươi còn chưa đủ tư cách!”. Nói xong, một bước bay lên trên đỉnh đại điện. Một ngụm máu tanh xộc lên trong miệng, Mộ Thanh nhẫn nhịn chạy vào bên trong hậu cung. Mặc kệ người phóng hỏa là ai, có thể cầm chân Hoàn Nhan Lượng một khắc là khiến cơ hội trốn thoát của Nhược Cẩm tăng một phần.
“Tiểu tử, vừa trúng độc, vừa bị thương không mau chạy trốn, còn cố chui vào nơi nguy hiểm, ngươi không muốn sống nữa à?”. Đột nhiên có một người mặc đồ đen chặn đường Mộ Thanh, ném một vốc bột trắng về phía sau Mộ Thanh.
Bị bất ngờ khiến hai mươi bốn gã tử sĩ nhịn không được hắt hơi liên tục. Tay nắm trụ vai Mộ Thanh, người mặc đồ đen trở mình mang theo Mộ Thanh xuống đại điện, nhún người nhảy vào con sông trong cung. Nước sông lạnh băng vọt tới từ mọi phía khiến Mộ Thanh giật mình, muốn giãy dụa lại bị người mặc đồ đen đánh một cái vào gáy, mê muội, Mộ Thanh ngay lập tức ngất đi.
“Không xong rồi! Hoàng thượng, người mặc đồ đen đem Mộ Thanh nhảy xuống sông mất dạng rồi!”. Đám tử sĩ hoảng hốt kêu gào.
“Vô tích sự! Mau lục soát sông! Dù cho tát hết nước cũng phải tìm được thi thể của hắn mang về đây”. Hoàn Nhan Lượng nhất thời bận rộn, đến tột cùng là ai? Ai có thể dương đông kích tây, phóng hỏa cứu hắn? Lẽ nào trong cung có người âm thầm chống đối lại trẫm? Là ai?.
“Dạ!”. Đám tử sĩ đều nhảy xuống nước, thế nhưng mò cả nửa ngày cũng không phát hiện cái gì liên quan đến Mộ Thanh.
Trong cung có cháy, đám cung vệ truy kích Mộ Vân cùng tiểu Nhĩ phải phân ra quay lại cứu hỏa. Mộ Vân mang theo tiểu Nhĩ chạy tương bay mái, trong chớp mắt đã bay ra khỏi cửa cung, bỏ xa cung vệ đuổi ở phía sau.
Lệ nóng rơi trên tay Mộ Vân, Mộ Vân kinh ngạc nhìn tiểu Nhĩ: “Không sao rồi, sao lại khóc?”.
“Tiểu quận chúa làm sao bây giờ?”. Tiểu Nhĩ trong lòng đau đớn, tại sao bản thân lại vô dụng đến vậy, võ công ngay cả Hoàn Nhan Lượng cũng đánh không lại.
Mộ Vân nghẹn ngào lắc đầu: “Chờ đem ngươi về bên cạnh công chúa, các ngươi an toàn rồi ta sẽ quay lại……”. Rưng rưng nhìn lại bóng dáng của đám cung vệ: “Cho dù muội muội chỉ còn lại thi thể ta cũng muốn lá rụng về cội, đem nàng về Đại Tống!”.
Tiểu Nhĩ nhịn xuống nước mắt, Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi đừng chết, để tiểu Nhĩ có cơ hồi trả lại ngươi một phần ân tình có được hay không?. Tâm đau đớn đến tận cùng, một mạt sợ hãi không hiểu ở đâu lan tràn, ta xin ngươi…. Nhất định phải sống.
Bình luận facebook