Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Say trong men rượu trăng ngập lối.
Cùng Mộ Phong vào thư phòng, đập ngay vào mắt là địa đồ khu vực sông Trường Giang cực lớn.
“Đây là cái gì?”. Tủy biết rằng đó là địa đồ nhưng Mộ Thanh nhìn không hiểu trên đó viết gì. Mộ Phong nghiêm nghị cau mày ngón tay chỉ vào Thải Thạch Ki: “Bây giờ có lẽ cha đã suất quân tới đây rồi, tin rằng trong vòng một tháng sẽ giao chiến cùng Hoàn Nhan Lượng”. Mộ Thanh thở dài thật dài: “Vậy chúng ta cũng đi giúp cha một tay, không thể để cha đơn độc tác chiến”.
“Lần này ta đã chống lại ý cha, không dám xuất hiện trước mặt ông”. Mộ Phong liên tục lắc đầu: “Điều ta có thể làm là bầy mưu tính kế, quan sát thế cục xem làm thế nào có thể giúp cha đánh thắng. Đến lúc đó phải phiền muội muội đem kế lược đưa cho cha rồi”.
“Ta tin cha sẽ không trách ngươi”. Mộ Thanh vỗ nhẹ vai Mộ Phong: “Lúc này chúng ta không đi giúp cha thì còn ai vào đây?”.
Mộ Phong cười khổ, ngón tay chuyển sang vị trí bên cạnh Thải Thạch Ki: “Ngươi nhìn giúp ta xem nếu cha đặt quân mai phục ở chỗ này thì…”.
Mộ Thanh lắc đầu liên tục: “Tứ ca ngươi biết rõ, ngươi bảo ta đi chỗ nào giết quân Kim đều có thể nhưng bảo ta bố binh hành quân là muốn lấy mạng ta”.
“Đúng nhỉ…. Ta thế nào lại quên mất…. lúc này nếu có nhị ca ở đây thì tốt rồi, lấy kinh nghiệm từng trải của hắn chắc chắn sẽ nghĩ ra được kế hay”. Mộ Phong khẽ thở dài, giương mắt nhìn Mộ Thanh: “Tứ ca có một chuyện muốn hỏi ngươi”.
“Mộ Thanh gật đầu: “Tứ ca cứ nói”.
“Ngươi thật sự đã thành thân với Hoàn Nhan Nhược Cẩm? Thật sự hứa với nàng cả đời?”.
“Đúng, suốt đời suốt kiếp, không ly không khí”.
Lần đầu tiên thấy Mộ Thanh nghiêm túc chăm chú như vậy Mộ Phong cười nhẹ: “Tốt lắm, tứ ca chúc phúc ngươi”.
“Cám ơn ngươi, tứ ca”.
“Ha ha, huynh muội với nhau ơn nghĩa cái gì”. Mộ Phong nhẹ nhàng cười, lại nhìn Giang Bắc địa đồ: “Nếu là có bản đồ bố phòng quân Kim ở Giang Bắc thì tốt biết mấy….”.
“Bản đồ đó có ở trong doanh trại của Hoàn Nhan Lượng không?”. Mộ Thanh mở miệng hỏi.
“Lấy tính cách của Hoàn Nhan Lượng, bản đồ nhất định nằm trong đầu hắn chứ không để trên người”. Mộ Phong lắc đầu bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì nhìn Mộ Thanh: “Được rồi, việc chính cứ giao cho tứ ca, ngươi đi nghỉ đi”.
“Vậy…. tứ ca, ta đi….”. Mộ Thanh gật đầu, xoay người rời đi. Xem ra trận chiến này rất tổn hao tâm sức, Mộ Thanh vô năng không thể giúp tứ ca với cha, thật là…
Trời ngả về tây, mùi thức ăn, mùi rượu lan tỏa khắp sơn trang. Niềm vui tương phùng, nỗi buồn nhận thân lẫn lộn trong món ngon rượu ngọt.
“Bà nhất định không chịu chế thuốc giải ư?”. Uyển Hề lặng lẽ hỏi Thường ma ma ngồi bên cạnh, tâm lạnh vô cùng. Lo lắng nhìn Mộ Thanh hơi mang men say chuyện trò vui vẻ phía đối diện, cho dù nương không chịu cứu ngươi, ta cũng sẽ cứu ngươi.
Thường ma ma nghẹn ngào lắc đầu: “Ta không thể có lỗi với nương nương”.
Tiểu Nhĩ buồn bã cười bỗng nhiên thấp giọng nói với Lý Sóc Phong: “Sư phụ, có thể cùng đồ nhi hồi cung gặp Lưu quý phi một chuyến không?”.
Lý Sóc Phong gật đầu: “Được, xong tiệc tối nay, sư phụ mang ngươi đi”.
Như Lăng nhẹ kéo ống tay áo Nhược Cẩm, nhỏ giọng thì thầm bên tai: “A tỷ, ta nói cho ngươi biết, Duyên Lăng tứ công tử có một bí mật giấu ở thư phòng của hắn, lần nào cũng không cho ta đến gần, không bằng tối nay chúng ta nhân lúc bọn họ ngủ, ngươi dẫn ta đi xem?”.
Nhược Cẩm mỉm cười: “Nghe tiểu muội nói ta cũng muốn xem. Được, canh ba đêm nay a tỷ mang ngươi đi xem, ngươi đừng có ngủ quên đấy nhé”.
“Các ngươi muốn xem cái gì?”. Mộ Thanh cười nhìn Nhược Cẩm.
“Đương nhiên là tư thế ngủ của đồ đầu gỗ nhà ngươi á”. Nhược Cẩm nhìn thẳng vào mắt Mộ Thanh: “Ngươi biết không, tư thế ngủ của ngươi á, nó là…..”.
“Nương tử đại nhân, đừng… đừng nói nữa…. ha ha, đến đến, chúng ta uống một chén”. Mộ Thanh liên tục lắc đầu, tuy rằng không biết tư thể lúc ngủ của chính mình như thế nào thế nhưng nghe ngữ khí của Nhược Cẩm cũng đoán được là cực kỳ xấu, tốt nhất là không nên nói ra.
“Ha ha….”. Nhược Cẩm nhịn không được cười khẽ, kéo Như Lăng lại gần: “Nói không chừng, vị ca ca này cũng có tư thế ngủ giống đồ đầu gỗ cũng nên”.
“Tỷ tỷ ngươi….”. Trong nháy mắt mặt Như Lăng đã đỏ lên, lặng lẽ nhìn Mộ Phong đang tự rót tự uống.
“Ha ha….”. Nhược Cẩm chỉ cảm thấy đã lâu không được cười vui sướng thoải mái như thế này, trong lúc loạn thế khó mà có được một đêm tĩnh lặng, hết mình say sưa, không màng tới ngày mai như hôm nay.
Rượu vào đêm xuống, mọi người đều tự giác về phòng.
Dìu Mộ Thanh say chuếnh choáng lảo đảo về đến phòng, Nhược Cẩm nhíu mày, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, cười nhìn gương mặt tươi cười thoải mái của Mộ Thanh, ngươi nhất định cũng đã lâu không được thoải mái như thế này phải không?.
“Nương tử…..”. Mộ Thanh thì thào hô hoán.
Nhược Cẩm đưa tay vuốt nhẹ mặt nàng: “Ta ở, đầu gỗ”.
Đôi mắt vốn mang bảy phần men say đột nhiên thanh tỉnh, Nhược Cẩm cảnh giác đứng dậy cười nói: “Hóa ra là ngươi giả say!”.
Mộ Thanh cười ngồi dậy: “Ôi, xem ra Nhược Cẩm càng ngày càng lợi hại, không gạt được ngươi nữa rồi”.
“Vì sao lại muốn gạt ta?”. Nhược Cẩm trừng Mộ Thanh.
Mộ Thanh đứng dậy đến gần Nhược Cẩm, bỗng nhiên có chút nghiêm túc: “Ta sợ có một ngày ngươi không cho ta nắm tay ngươi nữa….”.
Nhẹ nhàng tựa vào lòng Mộ Thanh, Nhược Cẩm cười hỏi: “Ta lúc nào cũng ở bên ngươi, đồ ngốc”.
“Xin lỗi….. Nhược Cẩm….”. Duỗi tay ôm chặt Nhược Cẩm, Mộ Thanh nặng nề mở miệng.
“Vì sao đột nhiên lại nói những lời này?”.
“Ta có việc không làm được, đó là… ta còn sẽ giết hoặc làm bị thương rất nhiều người Kim…. Ngươi có trách ta không?”. Mộ Thanh có phần xấu hổ.
“Thời buổi loạn lạc, vốn là bất đắc dĩ, ngươi mang họ Duyên Lăng, đương nhiên là nên làm chuyện mà Duyên Lăng tiểu quận chúa nên làm, ta trách gì được ngươi?”. Hơi nhíu mày, Nhược Cẩm ngẩng đầu lên: “Hiện tại ta lo lắng nhất là độc tố trong người ngươi…”.
“Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh bỗng nhiên cười: “Ngươi có biết ta lo lắng nhất là cái gì không?”.
“Lo lắng cho cuộc chiến của cha ngươi?”.
“Ngoài chuyện đó ra còn có chuyện khác…”. Mộ Thanh nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên: “Đời này kiếp này, ngươi cùng ta chỉ có hai người bên nhau đến già, không có con cái bầu bạn, ngươi có hối hận không?”.
“Nhược Cẩm, dứt khoát….”. Trong mắt đã lưu lệ, Nhược Cẩm hôn lên môi Mộ Thanh: “Đứa ngốc, có mình ngươi là đã trọn vẹn….”.
Tay thon cởi ra vạt áo, Nhược Cẩm đẩy Mộ Thanh ngã xuống giường: “Ta muốn ngươi ở chốn thế ngoại đào nguyên này cùng ta đến già…”.
Thế! Ngoại! Đào! Nguyên!.
Tâm chấn động mãnh liệt, Mộ Thanh thân thể cứng đờ ôm chặt Nhược Cẩm vào trong lòng: “Nhược Cẩm, tối nay… cứ để ta ôm ngươi như vậy nghỉ ngơi đi…”.
“Mộ Thanh, ngươi làm sao vậy?”. Nhược Cẩm kinh hãi nhìn trong mắt nàng đột nhiên có chua xót khổ sở. Mộ Thanh hít sâu một hơi, hôn lên trán nàng: “Không có việc gì, có thể là thẳng một đường nam hạ nên mệt thôi….”.
Nắm chặt tay Mộ Thanh dán tại chính ngực mình, Nhược Cẩm có chút bất an mở miệng: “Mộ Thanh mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ rơi ta, ngươi chỉ là ngựa của một mình ta”.
Mộ Thanh gật đầu chắc chắn, đầu ngón tay tại da thịt trắng như tuyết của nàng viết một chữ “Cẩm”: “Cẩm tại lòng ta, suốt đời không quên”.
Quên? Lẽ nào ta thực sự quên mất cái gì sao? “Thế ngoại đào nguyên” tại sao bốn chữ này luôn làm ta cảm thấy chua xót khổ sở? Đào nguyên…. Đào…. Một mảnh hoa đào đỏ rực xông vào trong óc, nhớ mang máng đã từng có một giấc mộng, trong mộng có một người nữ tử áo xanh, ngươi là ai? Nhã…. Nhã Hề? Đấy là tên của ngươi sao?.
“Mộ Thanh!”. Nhìn hai mắt nàng đột nhiên hoảng hốt bất an trong lòng Nhược Cẩm càng trở nên kịch liệt, vội vã gọi một tiếng, đôi môi lửa nóng hôn lên môi Mộ Thanh: “Tối nay ta không muốn ngươi làm đầu gỗ, ta muốn ngươi làm Thanh lang của ta…”.
Một trận lửa nóng mọc lên trong lòng, Mộ Thanh thấy rõ Nhược Cẩm ở trước mặt: “Nhược…. Nhược Cẩm… Ta….”.
Bốn cánh hoa giao quấn, Nhược Cẩm cởi ra xiêm y của chính mình, cái yếm đỏ hồng từ từ rơi xuống, gượng cười: “Ta lại một lần nữa không cảm thấy thẹn, ngươi có dám lại không tuân lễ tiết không?”.
Mộ Thanh trong mắt hiện lên mê loạn, đem nàng đặt ở dưới thân: “Nhược Cẩm ngốc, ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Ngươi là vợ ta, phu thê ân ái, ngươi thẹn ở chỗ nào, ta cần giữ lễ tiết gì?”.
Bình tĩnh nhìn Mộ Thanh, nhiệt lệ chảy xuống: “Ta là vợ của ngươi, đời này kiếp này là vợ của ngươi, không cho phép ngươi quên…”. Không rõ vì sao lại nói như vậy, trong đầu Nhược Cẩm đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh, cho dù nhìn không rõ thế nhưng tâm lại đau từng trận không dứt khiến lòng của nàng càng ngày càng loạn.
“Ngươi là vợ của ta…”. Thì thào hô một tiếng, Mộ Thanh hôn lên lệ của nàng, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng khiến nàng không khỏi ngừng động tác lại cứng đờ tại chỗ.
“Mộ Thanh, ngươi cứ như vậy có biết là làm ta sợ lắm không…..”. Ôm chặt lấy mặt Mộ Thanh, nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống, thân thể run lên từng hồi.
Mộ Thanh thương tiếc lau đi nước mắt cho nàng, đau lòng hôn lên trán nàng: “Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, luôn tại bên cạnh ngươi….”.
“Thật không?”. Nhược Cẩm không nhúc nhích mà nhìn Mộ Thanh, trong mắt đầy thống khổ ngươi cũng không phát hiện sao?.
“Thật…”. Không có quyết tuyệt của quá khứ, có phần tái nhợt, Mộ Thanh ôm chặt Nhược Cẩm: “Nương tử à, đừng nên suy nghĩ bậy bạ được không?”.
Nhược Cẩm buồn bã cười, lại một lần nữa hôn thật sâu lên môi Mộ Thanh: “Mộ Thanh, làm Thanh lang của ta cho tốt được không?”.
“Được….”.
Hai môi cùng quấn, thống khổ trong mắt Mộ Thanh từ từ biến mất, chuyển dần sang thâm tình mê loạn. Nhược Cẩm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiệt liệt ôm chặt cổ Mộ Thanh, đem thân thể nóng hổi dính sát vào nàng, đừng làm ta sợ nữa được không?.
Nhược Cẩm, không phải ta cố ý muốn đả thương lòng của ngươi…Mộ Thanh mềm nhẹ hôn lên thân thể nàng, dường như muốn đem nghìn vạn áy náy gửi gắm vào nụ hôn…
Bắt đầu thở dôc, dưới chăn mềm, tình nồng không dứt, chỉ là không biết những ngày như vậy có thể kéo dài bao lâu?.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống khiến cho cả Tuyệt Trần sơn trang chìm trong một mạt lạnh lẽo.
“Đây là cái gì?”. Tủy biết rằng đó là địa đồ nhưng Mộ Thanh nhìn không hiểu trên đó viết gì. Mộ Phong nghiêm nghị cau mày ngón tay chỉ vào Thải Thạch Ki: “Bây giờ có lẽ cha đã suất quân tới đây rồi, tin rằng trong vòng một tháng sẽ giao chiến cùng Hoàn Nhan Lượng”. Mộ Thanh thở dài thật dài: “Vậy chúng ta cũng đi giúp cha một tay, không thể để cha đơn độc tác chiến”.
“Lần này ta đã chống lại ý cha, không dám xuất hiện trước mặt ông”. Mộ Phong liên tục lắc đầu: “Điều ta có thể làm là bầy mưu tính kế, quan sát thế cục xem làm thế nào có thể giúp cha đánh thắng. Đến lúc đó phải phiền muội muội đem kế lược đưa cho cha rồi”.
“Ta tin cha sẽ không trách ngươi”. Mộ Thanh vỗ nhẹ vai Mộ Phong: “Lúc này chúng ta không đi giúp cha thì còn ai vào đây?”.
Mộ Phong cười khổ, ngón tay chuyển sang vị trí bên cạnh Thải Thạch Ki: “Ngươi nhìn giúp ta xem nếu cha đặt quân mai phục ở chỗ này thì…”.
Mộ Thanh lắc đầu liên tục: “Tứ ca ngươi biết rõ, ngươi bảo ta đi chỗ nào giết quân Kim đều có thể nhưng bảo ta bố binh hành quân là muốn lấy mạng ta”.
“Đúng nhỉ…. Ta thế nào lại quên mất…. lúc này nếu có nhị ca ở đây thì tốt rồi, lấy kinh nghiệm từng trải của hắn chắc chắn sẽ nghĩ ra được kế hay”. Mộ Phong khẽ thở dài, giương mắt nhìn Mộ Thanh: “Tứ ca có một chuyện muốn hỏi ngươi”.
“Mộ Thanh gật đầu: “Tứ ca cứ nói”.
“Ngươi thật sự đã thành thân với Hoàn Nhan Nhược Cẩm? Thật sự hứa với nàng cả đời?”.
“Đúng, suốt đời suốt kiếp, không ly không khí”.
Lần đầu tiên thấy Mộ Thanh nghiêm túc chăm chú như vậy Mộ Phong cười nhẹ: “Tốt lắm, tứ ca chúc phúc ngươi”.
“Cám ơn ngươi, tứ ca”.
“Ha ha, huynh muội với nhau ơn nghĩa cái gì”. Mộ Phong nhẹ nhàng cười, lại nhìn Giang Bắc địa đồ: “Nếu là có bản đồ bố phòng quân Kim ở Giang Bắc thì tốt biết mấy….”.
“Bản đồ đó có ở trong doanh trại của Hoàn Nhan Lượng không?”. Mộ Thanh mở miệng hỏi.
“Lấy tính cách của Hoàn Nhan Lượng, bản đồ nhất định nằm trong đầu hắn chứ không để trên người”. Mộ Phong lắc đầu bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì nhìn Mộ Thanh: “Được rồi, việc chính cứ giao cho tứ ca, ngươi đi nghỉ đi”.
“Vậy…. tứ ca, ta đi….”. Mộ Thanh gật đầu, xoay người rời đi. Xem ra trận chiến này rất tổn hao tâm sức, Mộ Thanh vô năng không thể giúp tứ ca với cha, thật là…
Trời ngả về tây, mùi thức ăn, mùi rượu lan tỏa khắp sơn trang. Niềm vui tương phùng, nỗi buồn nhận thân lẫn lộn trong món ngon rượu ngọt.
“Bà nhất định không chịu chế thuốc giải ư?”. Uyển Hề lặng lẽ hỏi Thường ma ma ngồi bên cạnh, tâm lạnh vô cùng. Lo lắng nhìn Mộ Thanh hơi mang men say chuyện trò vui vẻ phía đối diện, cho dù nương không chịu cứu ngươi, ta cũng sẽ cứu ngươi.
Thường ma ma nghẹn ngào lắc đầu: “Ta không thể có lỗi với nương nương”.
Tiểu Nhĩ buồn bã cười bỗng nhiên thấp giọng nói với Lý Sóc Phong: “Sư phụ, có thể cùng đồ nhi hồi cung gặp Lưu quý phi một chuyến không?”.
Lý Sóc Phong gật đầu: “Được, xong tiệc tối nay, sư phụ mang ngươi đi”.
Như Lăng nhẹ kéo ống tay áo Nhược Cẩm, nhỏ giọng thì thầm bên tai: “A tỷ, ta nói cho ngươi biết, Duyên Lăng tứ công tử có một bí mật giấu ở thư phòng của hắn, lần nào cũng không cho ta đến gần, không bằng tối nay chúng ta nhân lúc bọn họ ngủ, ngươi dẫn ta đi xem?”.
Nhược Cẩm mỉm cười: “Nghe tiểu muội nói ta cũng muốn xem. Được, canh ba đêm nay a tỷ mang ngươi đi xem, ngươi đừng có ngủ quên đấy nhé”.
“Các ngươi muốn xem cái gì?”. Mộ Thanh cười nhìn Nhược Cẩm.
“Đương nhiên là tư thế ngủ của đồ đầu gỗ nhà ngươi á”. Nhược Cẩm nhìn thẳng vào mắt Mộ Thanh: “Ngươi biết không, tư thế ngủ của ngươi á, nó là…..”.
“Nương tử đại nhân, đừng… đừng nói nữa…. ha ha, đến đến, chúng ta uống một chén”. Mộ Thanh liên tục lắc đầu, tuy rằng không biết tư thể lúc ngủ của chính mình như thế nào thế nhưng nghe ngữ khí của Nhược Cẩm cũng đoán được là cực kỳ xấu, tốt nhất là không nên nói ra.
“Ha ha….”. Nhược Cẩm nhịn không được cười khẽ, kéo Như Lăng lại gần: “Nói không chừng, vị ca ca này cũng có tư thế ngủ giống đồ đầu gỗ cũng nên”.
“Tỷ tỷ ngươi….”. Trong nháy mắt mặt Như Lăng đã đỏ lên, lặng lẽ nhìn Mộ Phong đang tự rót tự uống.
“Ha ha….”. Nhược Cẩm chỉ cảm thấy đã lâu không được cười vui sướng thoải mái như thế này, trong lúc loạn thế khó mà có được một đêm tĩnh lặng, hết mình say sưa, không màng tới ngày mai như hôm nay.
Rượu vào đêm xuống, mọi người đều tự giác về phòng.
Dìu Mộ Thanh say chuếnh choáng lảo đảo về đến phòng, Nhược Cẩm nhíu mày, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, cười nhìn gương mặt tươi cười thoải mái của Mộ Thanh, ngươi nhất định cũng đã lâu không được thoải mái như thế này phải không?.
“Nương tử…..”. Mộ Thanh thì thào hô hoán.
Nhược Cẩm đưa tay vuốt nhẹ mặt nàng: “Ta ở, đầu gỗ”.
Đôi mắt vốn mang bảy phần men say đột nhiên thanh tỉnh, Nhược Cẩm cảnh giác đứng dậy cười nói: “Hóa ra là ngươi giả say!”.
Mộ Thanh cười ngồi dậy: “Ôi, xem ra Nhược Cẩm càng ngày càng lợi hại, không gạt được ngươi nữa rồi”.
“Vì sao lại muốn gạt ta?”. Nhược Cẩm trừng Mộ Thanh.
Mộ Thanh đứng dậy đến gần Nhược Cẩm, bỗng nhiên có chút nghiêm túc: “Ta sợ có một ngày ngươi không cho ta nắm tay ngươi nữa….”.
Nhẹ nhàng tựa vào lòng Mộ Thanh, Nhược Cẩm cười hỏi: “Ta lúc nào cũng ở bên ngươi, đồ ngốc”.
“Xin lỗi….. Nhược Cẩm….”. Duỗi tay ôm chặt Nhược Cẩm, Mộ Thanh nặng nề mở miệng.
“Vì sao đột nhiên lại nói những lời này?”.
“Ta có việc không làm được, đó là… ta còn sẽ giết hoặc làm bị thương rất nhiều người Kim…. Ngươi có trách ta không?”. Mộ Thanh có phần xấu hổ.
“Thời buổi loạn lạc, vốn là bất đắc dĩ, ngươi mang họ Duyên Lăng, đương nhiên là nên làm chuyện mà Duyên Lăng tiểu quận chúa nên làm, ta trách gì được ngươi?”. Hơi nhíu mày, Nhược Cẩm ngẩng đầu lên: “Hiện tại ta lo lắng nhất là độc tố trong người ngươi…”.
“Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh bỗng nhiên cười: “Ngươi có biết ta lo lắng nhất là cái gì không?”.
“Lo lắng cho cuộc chiến của cha ngươi?”.
“Ngoài chuyện đó ra còn có chuyện khác…”. Mộ Thanh nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên: “Đời này kiếp này, ngươi cùng ta chỉ có hai người bên nhau đến già, không có con cái bầu bạn, ngươi có hối hận không?”.
“Nhược Cẩm, dứt khoát….”. Trong mắt đã lưu lệ, Nhược Cẩm hôn lên môi Mộ Thanh: “Đứa ngốc, có mình ngươi là đã trọn vẹn….”.
Tay thon cởi ra vạt áo, Nhược Cẩm đẩy Mộ Thanh ngã xuống giường: “Ta muốn ngươi ở chốn thế ngoại đào nguyên này cùng ta đến già…”.
Thế! Ngoại! Đào! Nguyên!.
Tâm chấn động mãnh liệt, Mộ Thanh thân thể cứng đờ ôm chặt Nhược Cẩm vào trong lòng: “Nhược Cẩm, tối nay… cứ để ta ôm ngươi như vậy nghỉ ngơi đi…”.
“Mộ Thanh, ngươi làm sao vậy?”. Nhược Cẩm kinh hãi nhìn trong mắt nàng đột nhiên có chua xót khổ sở. Mộ Thanh hít sâu một hơi, hôn lên trán nàng: “Không có việc gì, có thể là thẳng một đường nam hạ nên mệt thôi….”.
Nắm chặt tay Mộ Thanh dán tại chính ngực mình, Nhược Cẩm có chút bất an mở miệng: “Mộ Thanh mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ rơi ta, ngươi chỉ là ngựa của một mình ta”.
Mộ Thanh gật đầu chắc chắn, đầu ngón tay tại da thịt trắng như tuyết của nàng viết một chữ “Cẩm”: “Cẩm tại lòng ta, suốt đời không quên”.
Quên? Lẽ nào ta thực sự quên mất cái gì sao? “Thế ngoại đào nguyên” tại sao bốn chữ này luôn làm ta cảm thấy chua xót khổ sở? Đào nguyên…. Đào…. Một mảnh hoa đào đỏ rực xông vào trong óc, nhớ mang máng đã từng có một giấc mộng, trong mộng có một người nữ tử áo xanh, ngươi là ai? Nhã…. Nhã Hề? Đấy là tên của ngươi sao?.
“Mộ Thanh!”. Nhìn hai mắt nàng đột nhiên hoảng hốt bất an trong lòng Nhược Cẩm càng trở nên kịch liệt, vội vã gọi một tiếng, đôi môi lửa nóng hôn lên môi Mộ Thanh: “Tối nay ta không muốn ngươi làm đầu gỗ, ta muốn ngươi làm Thanh lang của ta…”.
Một trận lửa nóng mọc lên trong lòng, Mộ Thanh thấy rõ Nhược Cẩm ở trước mặt: “Nhược…. Nhược Cẩm… Ta….”.
Bốn cánh hoa giao quấn, Nhược Cẩm cởi ra xiêm y của chính mình, cái yếm đỏ hồng từ từ rơi xuống, gượng cười: “Ta lại một lần nữa không cảm thấy thẹn, ngươi có dám lại không tuân lễ tiết không?”.
Mộ Thanh trong mắt hiện lên mê loạn, đem nàng đặt ở dưới thân: “Nhược Cẩm ngốc, ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Ngươi là vợ ta, phu thê ân ái, ngươi thẹn ở chỗ nào, ta cần giữ lễ tiết gì?”.
Bình tĩnh nhìn Mộ Thanh, nhiệt lệ chảy xuống: “Ta là vợ của ngươi, đời này kiếp này là vợ của ngươi, không cho phép ngươi quên…”. Không rõ vì sao lại nói như vậy, trong đầu Nhược Cẩm đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh, cho dù nhìn không rõ thế nhưng tâm lại đau từng trận không dứt khiến lòng của nàng càng ngày càng loạn.
“Ngươi là vợ của ta…”. Thì thào hô một tiếng, Mộ Thanh hôn lên lệ của nàng, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng khiến nàng không khỏi ngừng động tác lại cứng đờ tại chỗ.
“Mộ Thanh, ngươi cứ như vậy có biết là làm ta sợ lắm không…..”. Ôm chặt lấy mặt Mộ Thanh, nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống, thân thể run lên từng hồi.
Mộ Thanh thương tiếc lau đi nước mắt cho nàng, đau lòng hôn lên trán nàng: “Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, luôn tại bên cạnh ngươi….”.
“Thật không?”. Nhược Cẩm không nhúc nhích mà nhìn Mộ Thanh, trong mắt đầy thống khổ ngươi cũng không phát hiện sao?.
“Thật…”. Không có quyết tuyệt của quá khứ, có phần tái nhợt, Mộ Thanh ôm chặt Nhược Cẩm: “Nương tử à, đừng nên suy nghĩ bậy bạ được không?”.
Nhược Cẩm buồn bã cười, lại một lần nữa hôn thật sâu lên môi Mộ Thanh: “Mộ Thanh, làm Thanh lang của ta cho tốt được không?”.
“Được….”.
Hai môi cùng quấn, thống khổ trong mắt Mộ Thanh từ từ biến mất, chuyển dần sang thâm tình mê loạn. Nhược Cẩm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiệt liệt ôm chặt cổ Mộ Thanh, đem thân thể nóng hổi dính sát vào nàng, đừng làm ta sợ nữa được không?.
Nhược Cẩm, không phải ta cố ý muốn đả thương lòng của ngươi…Mộ Thanh mềm nhẹ hôn lên thân thể nàng, dường như muốn đem nghìn vạn áy náy gửi gắm vào nụ hôn…
Bắt đầu thở dôc, dưới chăn mềm, tình nồng không dứt, chỉ là không biết những ngày như vậy có thể kéo dài bao lâu?.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống khiến cho cả Tuyệt Trần sơn trang chìm trong một mạt lạnh lẽo.
Bình luận facebook