Hôm thu dọn đồ đạc, Tiểu Tĩnh nước mắt lưng tròng nói: “Mạc Dương, cậu có thể đừng đi được không?”
Tôi lạnh lùng thu dọn đồ đạc, không nói với cô ấy lời nào.
Tôi vốn đã giải quyết xong các thủ tục, sớm có dự định dọn ra ngoài sống từ lâu. Chuyện làm đề tài nghiên cứu tôi đã quyết định từ bỏ, năm tư không có tiết, không cần tiếp tục ở lại.
Nếu như không có Tiểu Tĩnh kéo tôi đi xem hoà nhạc, một ngày trước khi bạn cùng phòng định giết chúng tôi, tôi đã dọn ra khỏi trường rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vốn dĩ tôi có thể đã không phải trải qua những chuyện này.
Đều tại Tiểu Tĩnh.
Cất bộ quần áo cuối cùng vào trong vali, tôi dứt khoát kéo khoá lại một cách nhanh gọn. Không thể ở lại chỗ này thêm dù chỉ một giây nữa.
Tiểu Tĩnh vẫn đang thuyết phục tôi: “Hai người chúng ta có thể thuê phòng cùng nhau, phòng hai người rất dễ tìm, chúng ta….”
“Đừng nhắc gì đến chúng ta nữa!” Tôi gạt tay cô ấy ra.
Tiểu Tĩnh luôn như vậy, ra vẻ đáng thương, lúc nào cũng hi vọng tôi có thể bảo vệ cô ấy.
Từ lúc tôi giúp cô ấy chuyển đồ vào ngày đầu tiên nhập học, Tiểu Tĩnh đã luôn thích đi cùng tôi. Rõ ràng tôi đã nói với cô ấy rất nhiều lần, tôi mong muốn được thân thiết với những người bạn khác của mình nữa, nhưng cô ấy vẫn luôn bám riết lấy tôi.
Lúc ăn cơm, kể cả khi tôi ngồi ăn cùng bạn của mình, Tiểu Tĩnh cũng sẽ đến ngồi ở phía sau chúng tôi.
Có gương mặt xinh đẹp như vậy, nhưng từ trước đến nay cô ấy chưa từng yêu đương với ai. Mỗi lần được tỏ tình đều lập tức từ chối, sau đó vui vẻ chạy đi tìm tôi.
Không dưới một lần cô ấy từng kéo lấy tay tôi, nói muốn làm bạn thân với tôi cả đời.
Cô ấy ngốc thật hay giả ngốc, không biết tôi không thích cô ấy sao?
Cho nên lần này, tôi nhất định phải thoát khỏi Tiểu Tĩnh.
Cũng là lời từ biệt cuối cùng của tôi với câu chuyện khủng khiếp này.
---------
Một năm sau.
Tôi đứng trước bia mộ, đặt xuống đó một bó hoa. Những người bên cạnh khóc đến đau lòng, bầu không khí rất ngột ngạt.
Tâm trạng của tôi lại rất bình tĩnh. Có lẽ thời gian dài như vậy, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi sự ám ảnh năm đó.
Thế nhưng cô ấy lại không còn nữa, thế gian này từ nay sẽ không có cô ấy.
Trên bia mộ khắc ba chữ Thịnh Tiểu Tĩnh.
Năm đó, sau khi tôi rời đi, Tiểu Tĩnh vẫn rất ngoan cố tìm mọi cách liên lạc với tôi, tôi liền thay đổi thông tin liên lạc, cắt đứt mọi thứ với cô ấy.
Tiểu Tĩnh rất ngang bướng, cho rằng tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cô ấy. Tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại thích tôi như vậy, có lẽ Tiểu Tĩnh có lý do của riêng mình.
Sau đó nghe nói cô ấy bị bệnh tâm lý, không bao lâu sau có người phát hiện cô ấy nằm sóng soài trên sàn nhà, và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nghĩ đến điều này, tôi véo đùi mình thật mạnh, cắn chặt môi.
Không thể.
Tuyệt đối không thể.
Không thể cười thành tiếng được.
KẾT
[Mạc Dương]
Nếu cô ấy chết đi, sẽ không còn ai biết được nội tình chuyện lúc trước nữa.
Một ngày trước kì thi, tôi biết sức khoẻ của Tây Tây không được tốt, cho nên cố ý đặt một cái bánh kem vị cà phê, đương nhiên là cô ấy bị mất ngủ. Cho nên sau đó tôi mới có thể vượt qua cô ấy giành được học bổng nghiên cứu. Diễn đàn Vietwriter.vn
Quan hệ giữa tôi và Quách Vũ vẫn luôn không rõ ràng, chuyện này bị Điền Thượng phát hiện. Nếu cô ấy còn sống, nhất định sẽ khiến danh tiếng của tôi bị tổn hại. Mặc dù tôi không biết bọn họ thật sự muốn giết tôi, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Tiểu Tĩnh là người hiểu rõ mọi chuyện nhất, tôi sớm đã muốn xử lý cô ấy.
Tính cô ấy rất cực đoan, mặc dù xinh đẹp nhưng bạn bè lại chẳng có ai ngoài tôi. Điểm này tôi đã biết được từ lâu, cho nên chỉ cần kích động cô ấy một chút, Tiểu Tĩnh sẽ sụp đổ ngay.
Chỉ khi Tiểu Tĩnh biến mất, tất cả chuyện này mới thật sự kết thúc.
Tôi đưa tay lên che miệng, ra vẻ đau khổ tột cùng. nước mắt rơi lã chã trên mặt cũng không phải là khóc thật, mà chính là thuốc nhỏ mắt mà tôi đã chuẩn bị từ trước.
Nhưng tôi lại không biết một điều, ở phía xa kia, có một bóng người đang đứng dưới tán cây. Ánh mắt người đó vẫn luôn dõi theo tôi, hệt như lúc còn sống vậy.
“Mạc Dương, cuối cùng tôi cũng có thể ở bên cậu rồi, lần này là mãi mãi.”
“Tôi sẽ không để cậu rời xa tôi lần nữa đâu.”
[Thịnh Tiểu Tĩnh]
Có thể bạn sẽ có cảm tình với một người chỉ vì một chuyện rất nhỏ nhặt.
Hôm đó là ngày nhập học, tôi mang theo đống hành lý rất nặng. Mạc Dương là người duy nhất đã giúp đỡ tôi.
Tôi thích Mạc Dương, tôi thật sự rất thích cô ấy.
Cho nên khi tôi biết được Tây Tây và Điền Thượng muốn giết cô ấy, tôi đã vô cùng tức giận.
Một ngày nọ tôi quên không ấn nút dừng ghi âm bài giảng trên lớp, và đã vô tình ghi lại được âm mưu của Tây Tây và Điền Thượng ở kí túc xá. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tôi liên hệ với Kim Tử Hoa, muốn ra tay trước họ một bước. “Có những chuyện một khi đã xảy ra thì không thể hối hận.” Kim Tử Hoa khuyên tôi, “Tốt nhất cậu nên từ bỏ.”
Sao tôi có thể từ bỏ chứ?
Vậy nên tôi đã đi khắp nơi tìm tài liệu, muốn thông qua một cách thức bất thường để xử lý hai người họ. Tất nhiên, là một cách mà không phải người có thể làm được.
Ban đầu bọn họ định bỏ thuốc cho chúng tôi uống, nhưng được tôi nhắc nhở, Mạc Dương đã không uống nó. Tây Tây vô cùng nóng vội, cầm lấy con dao nhắm vào Mạc Dương. Mạc Dương ‘tự vệ ngộ sát Tây Tây’, cũng là do tôi bày ra.
Sau đó tôi đã giết Điền Thượng, tôi nhìn thấy biểu cảm cuối cùng của cô ấy, biết sự việc bị bại lộ cô ấy liền hối hận, muốn bỏ chạy. Muộn rồi, tôi không cho phép bất cứ ai định làm tổn hại đến Mạc Dương có thể sống sót trên đời này.
Chuyện về chiếc hộp đó, tôi vốn đã biết rõ từ lâu. Hiệu sách ở khu B thường hay bán những món đồ rất kì lạ, cho nên tôi đã dẫn dắt Mạc Dương đến đó điều tra, nếu như Vương Quý An không đưa thời khoá biểu cho chúng tôi, tôi cũng sẽ có cách tiết lộ nó.
Sau hai ngày điên cuồng tìm kiếm, tôi đã tìm thấy một cách có thể khiến lá bùa sau khi bị đốt đi sẽ vẫn giữ được nguyên vẹn. Nhưng cách đó thất bại rồi, vậy nên chỉ có thể giữ lại được một nửa. May mắn là Kim Tử Hoa lại có một lời giải thích thật sự hợp lý cho sự việc này.
Hai nỗi oán hận này, cho dù không có lá bùa, tôi cũng có thể khiến cho chúng biến mất,
Chỉ là làm thế có thể khiến Mạc Dương không bị ám ảnh bởi chuyện này, cũng khiến cô ấy được an tâm hơn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Một năm nay, tôi học được rất nhiều. Tôi đi khắp nơi tìm kiếm tài liệu, tra hỏi xem làm thế nào có thể khiến thân xác tôi sau khi chết đi vẫn có thể bầu bạn với Mạc Dương.
Cuối cùng, tôi thành công rồi.
Nhìn cô ấy ăn cơm, nhìn cô ấy làm việc. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mặc dù cô ấy không thể nhìn thấy tôi, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy.
Huống hồ, một ngày nào đó, cô ấy có thể nhìn thấy tôi thì sao?
[KIM TỬ HOA]
Người ở phòng 414 dường như đều có bệnh.
Từ lúc Thịnh Tiểu Tĩnh đến tìm tôi, tôi đã bắt đầu chú ý đến cô ấy.
Mặc dù tôi đã ngăn cản cô ấy làm những chuyện đó, nhưng chẳng ngờ bạn cùng phòng của cô ấy đã ra tay rồi.
Ba lá bùa đó, không hề có tác dụng xoá bỏ năng lượng từ trường.
Thứ đó, tôi làm bừa cũng có thể giải quyết được.
Tác dụng của nó chỉ có một, đó là đánh giá xem một người có chân thành hay không. Nếu như hai người họ thật sự hối lỗi, lá bùa đó sau khi bị đốt vẫn sẽ được giữ nguyên.
Chỉ sợ là một trong số họ không thật sự hối hận khi giết chết bạn cùng phòng của mình, cũng không thật tâm hối lỗi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Còn chuyện bịa ra lý do về việc lá bùa bị cháy một nửa, chẳng qua chỉ là nói dối họ mà thôi.
Giữ hai người này lại cũng chẳng phải chuyện tốt gì, trình tự pháp lý thông thường cũng không thể xử lý một người có tâm lý bất ổn như Thịnh Tiểu Tĩnh, có thể nói cô ta cũng có chút thiên phú, tự học thành tài, có thể đến tham gia cùng chúng tôi. Chi bằng để Tiểu Tĩnh biến thành một kẻ ma không ra ma người không ra người, bám lấy Mạc Dương, cũng xem như một sự trừng phạt nhỏ đối với cô ta.
Ồ, bạn nói xem kết cục của Mạc Dương là gì?
Điên rồi. Không lâu sau khi tham dự lễ tang của Tiểu Tĩnh, cô ta nói rằng bản thân có thể nhìn thấy Tiểu Tĩnh, cho nên bị đưa vào viện tâm thần rồi.
Không lâu sau Mạc Dương cũng đi theo Tiểu Tĩnh.
Hi vọng hai người ở dưới đó vẫn có thể làm bạn với nhau.
Ha ha.
(Hết)
Bình luận facebook