Sắc mặt cô ấy trắng bệch, hai tròng mắt trợn ngược lên, hơn nữa phần đầu cũng ngửa lên trời, đầu lưỡi đỏ tươi rũ xuống cằm.
Tôi lập tức ngã xuống đất.
Tôi vốn cho rằng Trương Linh Linh là cọng rơm cứu mạng, chẳng ngờ cô ấy lại là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Sau lưng vang lên tiếng kèn trống liên hồi.
Tôi quay đầu, Cẩu tử đang ở cách đó không xa, nét mặt cậu ấy sa sầm, hai mắt cũng mang một sắc đen nhàn nhạt.
Đáng sợ hơn nữa chính là, đám người khiêng kiệu, người chơi kèn sona và đánh trống phía sau lưng cậu ấy ai nấy đều đi đứng không chút linh hoạt, trên người họ mặc những bộ quần áo hoa văn sặc sỡ tung bay trong gió vô cùng cứng nhắc, trông hệt như những người giấy được đốt cho người chết vậy. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tôi lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cửa lớn tối om đang treo hai chiếc đèn lồng trắng, ánh lửa màu xanh lam lập loè nhảy nhót bên trong đèn lồng, muốn bao nhiêu u ám có bấy nhiêu u ám.
Cẩu tử bước đến chỗ tôi, nắm lấy cánh tay tôi không nói lời nào. Cách đây mấy tiếng cậu ấy còn nói chuyện rất nhiều bây giờ lại giống như một người không còn chút sức sống nào nữa cả.
Tôi cũng không tốt hơn cậu ấy là bao.
Cẩu tử đẩy cửa lớn, dẫn tôi đi vòng qua một bức bình phong vào đến sân nhà.
Nhà của Hoàng Tiểu Liên có ba gian phòng chính, trong đó có một gian nhà chính và hai gian nằm ở hai bên trái phải, trên thanh xà ở gian nhà chính treo một hàng những xác chết, tất cả đều quấn một tấm vải đỏ quanh cổ.
Những người này tôi đều biết.
Đó là ông bà nội và cha mẹ của Hoàng Tiểu Liên, không thiếu người nào.
Bọn họ ai nấy đều đang thè cái lưỡi dài ra, hai mắt trợn ngược nhìn chằm chằm tôi.
Ác quỷ đòi mạng, có thù báo thù, có oán báo oán, những người đầu tiên gặp tai hoạ chính là người thân trong gia đình.
Về việc tại sao Cẩu tử vẫn còn sống, hiển nhiên là vì cậu ấy có nhiệm vụ phải bắt trói tôi lại để hoàn thành lễ âm hôn, bởi vì tôi không mắc nợ những vong hồn này, càng không làm chuyện gì có lỗi với họ, nên bọn họ cũng không thể gây trở ngại gì cho tôi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Tiểu Liên mặc một bộ sườn xám màu đỏ đứng ở trước cửa, dáng vẻ của cô ấy vẫn đáng sợ như vậy.
Nếu không phải cả cơ thể tôi đều đã tê liệt rồi, tôi nhất định sẽ đi ngoài tại chỗ mất.
Cẩu tử bước tới, nhẹ nhàng nói: “Chị, giờ lành đến rồi, anh rể đến đón chị, lên kiệu thôi.”
Tôi nhìn thấy tròng trắng trong mắt Tiểu Liên hơi di chuyển, hình như là đang nhìn sang Trương Linh Linh bên cạnh tôi.
Trương Linh Linh quay người đến đứng trước mặt tôi, đưa tay ra nói: “Phòng bì đâu? Tay không đến rước dâu sao được, ải của phù dâu còn chưa qua đâu!”
Hoá ra Trương Linh Linh là phù dâu.
Tôi quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào khuôn mặt đáng sợ đó, chỉ có thể lặng lẽ lấy chiếc phong bì đã nhặt được từ trong túi đưa vào tay cô ấy.
Ngoại trừ chấp nhận số mệnh ra, tôi không thể làm gì khác.
Trương Linh Linh nhe răng cười: “Chỉ vậy thôi à? Vậy thì không được rồi, muốn lấy được Tiểu Liên nhà này nào có dễ dàng như thế?”
“Hết rồi.”
Tôi thật sự không thể nói rõ tâm trạng hiện giờ của mình là gì, vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ, vừa bất lực.
Lũ khốn các người thật sự cho rằng mình là người sống sao?
Không vừa ý thì thả cho ông đây đi đi!
Trương Linh Linh nói: “Chẳng phải anh biết vẽ sao? Vẽ tranh cũng được.”
Lại vẽ.
Vẽ cái quỷ chứ vẽ. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Được, vẽ! Tiểu Liên, cậu lên kiệu đi, về nhà mình vẽ cho cậu, vẽ đủ cho cậu! Màu nước trong nhà có lẽ đã khô từ lâu rồi, nhưng chì nhất định có, ông đây vẽ tranh phác hoạ cho cậu!”
Trong tiếng trống linh đình, Hoàng Tiểu Liên vén rèm kiệu rồi ngồi vào trong, theo tiếng hô của Cẩu tử, đoàn người như xác không hồn kia cũng bắt đầu khiêng kiệu ra khỏi cửa.
Cả đoạn đường im lặng đến chết chóc, hệt như trên thế giới này chỉ còn lại đám quỷ đó và một người sống là tôi vậy.
-----------
Nhà tôi…
Trời ạ!
Cửa nhà tôi đang mở toang, trong sân đặt một chiếc bàn dài, trên bàn bày một ít điểm tâm và hoa quả, còn có một lư hương.
Ngồi trên bàn bên trái là ông bà nội của Hoàng Tiểu Liên, bên phải là cha mẹ cô ấy, người nào người nấy đều mang dáng vẻ như lúc bị treo cổ chết.
Không cần nói cũng biết, tất cả họ đều là ma.
Đám người khiêng kiệu thả kiệu xuống trước cửa sân.
Trương Linh Linh mỉm cười nói: “Tân lang còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bế tân nương xuống kiệu đi.”
Lời của cô ấy dường như có một ma lực rất đặc biệt, cho dù tôi ngàn vạn lần không tình nguyện, cho dù tôi có bao nhiêu sợ hãi khi đối diện với gương mặt của Hoàng Tiểu Liên, tôi vẫn ngoan ngoãn bước đến trước cửa kiệu, cúi người vào bên trong, ôm lây cổ Hoàng Tiểu Liên, bế cô ấy ra ngoài.
Toàn bộ quá trình tôi đều quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy.
Cẩu tử nhanh nhẹn đặt một chậu than trong sân, miệng lẩm nhẩm một cách máy móc: “Một vào cổng lớn vui vẻ hoà thuận, trước cổng có một ngôi lều sặc sỡ. Hai vào cổng, bước ba bước, chân giẫm lên bậc thang ánh vàng. Ba vào cổng….” Diễn đàn Vietwriter.vn
Trương Linh Linh đẩy tôi: “Mau lên, bước qua chậu than.”
Rõ ràng là âm hôn, nhưng lại một mực muốn mô phỏng lại hôn lễ của người dương gian, muốn quái lạ bao nhiêu thì có bấy nhiêu, da đầu tôi gần như tê dại đi.
“Linh Linh, bất kể thế nào em cũng xem như còn có chút lương tâm. Nếu như hôm nay anh phải chết ở đây, phiền em báo mộng cho cha mẹ anh, nói anh rất tốt, không chịu khổ gì, để bọn họ yên tâm.”
“Có lẽ anh nghĩ nhiều rồi, nếu anh mà chết, bản thân anh tự đi báo mộng là được rồi, còn nhờ em làm gì?”
Lời này của cô ấy vừa thốt ra, tôi bỗng chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Những người khác hoặc là im lặng không nói gì, hoặc là nói năng không rõ ràng giống Hoàng Tiểu Liên vậy.
Tại sao Trương Linh Linh lại nói nhiều như vậy, vừa trôi chảy lại vừa logic, hệt như một người sống vậy.
Lẽ nào cô ấy thật sự là người sống?
Tôi lấy hết can đảm đưa mắt dán lên người cô ấy.
Quả nhiên!
Cô ấy không còn mang dáng vẻ của người treo cổ chết nữa, hệt như lần đầu tiên tôi gặp cô ấy vào tối đêm qua vậy, sống động và tươi tắn.
Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Linh Linh, anh biết là em còn sống mà!”
“Cái gì mà sống với chết, anh mau chóng làm cho xong lễ đi.” Trương Linh Linh cau mày, “Không làm xong lễ âm hôn, không giải được oán niệm trong lòng Hoàng Tiểu Liên, tất cả mọi người đều không được yên đâu.”
Nghe theo lời cô ấy, tôi vẫn còn có cơ hội. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thế là tôi cũng không còn quá sợ hãi nữa, ôm lấy Hoàng Tiểu Liên bước tới trước bàn.
Cẩu tử hét: “Giờ lành đến! Tấu nhạc!”
Tiếng kèn sona lại lần nữa vang vọng, hai anh chàng cao lớn khoẻ mạnh ăn vận như người giấy bước đến bên cạnh ấn đầu tôi xuống, sau đó quỳ dưới đất.
“Bái thiên địa-----”
“Phu thê giao bái----”
“Lễ thành---Đưa vào động phòng----”
Không có bái cao đường.
Lúc tôi đang bối rối khó hiểu, chợt cảm thấy Trương Linh Linh lại ở phía sau đẩy mình một cái: “Mau vào đi, tân lang.”
“Anh từng đối với em thế nào thì cứ đối với cô ấy như vậy. Trong phòng tân hôn có bút vẽ, bảng vẽ đầy đủ!” Giọng của Trương Linh Linh rót thẳng vào tai tôi, “Anh suy nghĩ kĩ lại lần nữa, là ai đề nghị chia tay? Lúc đầu anh tặng em bức ảnh đó, em cũng muốn nhét anh vào trong phòng luôn đấy!”
Lúc tôi đang chuẩn bị vào “động phòng”, Hoàng Tiểu Liên đột nhiên kéo tay tôi lại nói: “Đợi một lát.”
Đợi một lát?
Lại bày trò gì nữa vậy?
Hoàng Tiểu Liên bay lướt tới trước mặt Cẩu tử nói: “Em vô dụng rồi, có thể đi cùng với cha mẹ và ông bà nội được rồi đấy.”
Cẩu tử lập tức quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Chị, chuyện này thật sự không phải lỗi của em! Chị nói xem nếu như chúng ta không nhận sính lễ của nhà Trần Nhị Cương, chúng ta làm gì có tiền để đưa cho nhà Thuý Hoa chứ? Nếu không có sính lễ, em sẽ không cách nào lấy vợ được, nhà họ Hoàng chúng ta không phải là tuyệt hậu rồi sao?”
Trương Linh Linh hừ lạnh: “Sao nào, vậy nên các người mới đẩy Tiểu Liên vào hố lửa đấy à? Phải, nhà Trần Nhị Cương có chút tiền, nhưng ông ta còn lớn hơn cha của cậu hai tuổi, còn là một người què nữa! Ai cũng biết ông ta ăn nhậu, gái gú, cờ bạc có đủ, các người gả cô ấy qua đó, không nghĩ đến cô ấy chút nào sao?”
Dường như Cẩu tử đã bị doạ đến hoàn hồn, nói năng cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều: “Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà, ly hôn không được thì có thể bỏ chạy, tốt xấu gì cũng phải để em lấy vợ trước đã chứ. Ai ngờ chị em lại ngốc như vậy, nhiều năm qua rồi vẫn cứ một mực nhớ nhung Vương Tiểu Phi! Người ta ở Bắc Kinh học đại học, còn có thể quay về cưới một cô gái miền núi ít học như chị sao?”
Trong này còn có chuyện liên quan đến tôi à?
(Còn tiếp)
Bình luận facebook