• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Phòng cấp cứu (1 Viewer)

  • Chap-8

Chương 8: Chuyện yêu đương


1591015292157.png


95631.png
Đương nhiên, ở diễn đàn đa số là người trẻ tuổi, rất nhiều người lên đây để giải phóng hoóc-môn dư thừa, người kín đáo hay phóng khoáng, nhã nhặn hay thô lỗ cũng đều có cách biểu đạt của riêng mình, tươi trẻ mà thú vị, không cần đối mặt với sinh tử, cũng không cần suy nghĩ về chức trách, An Phi rất thích nơi này, ở đây cô là “Sao Bắc Cực” với tinh thần phấn chấn chứ không phải người bác sĩ hành nghề luôn phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói.



Một năm gần đây, cô thường trò chuyện với một người bạn tên là “Lòng Tôi Bay Lượn”, trong suy nghĩ của anh ta, chuyện thời sự, tình cảm, cuộc đời, tín ngưỡng đều có lối giải thích độc đáo, anh ta có thể nhìn thấy những cảm xúc được giấu kín qua ngôn từ của An Phi, An Phi hầu như cũng có thể đọc được những lời nói và suy nghĩ của anh ta trong mỗi câu chữ. Anh ta thích sự hoạt bát đáng yêu lại còn văn chương của cô, cô thích sự ngay thẳng nhã nhặn như ánh mặt trời của anh ta, hai người vì yêu thích văn chương mà quen nhau, kết bạn trên QQ.



Về đến nhà, ba An Phi - An Quốc Cường đang đọc báo, ông đang trong trạng thái sắp về hưu, tuy rằng bác sĩ Trung Y càng già thì càng giỏi, ở độ tuổi của An Quốc Cường, đa số các bác sĩ Trung Y rất được chào đón, nhưng ông lại không muốn làm việc nữa, ngắm nhìn sông núi mới là chuyện mà ông thích nhất. Mẹ An Phi - Cát Phù Dung là một giảng viên đại học về hưu, bởi vì thói quen nghề nghiệp thích nói đi nói lại những việc quan trọng nên ở nhà cũng bị chồng và con gái ruồng bỏ vì cái tình càm ràm.



Người có khuyết điểm thì cũng có ưu điểm, tài nấu nướng của Cát Phù Dung thật sự rất tốt, hoàn toàn có thể bù đắp khuyết điểm hay càm ràm của bà, An Phi và An Quốc Cường thường nhanh chóng thưởng thức mỹ vị trên bàn trong tiếng càm ràm của mẹ, rồi hài lòng vỗ cái bụng no căng, còn những lời càm ràm kia, hai người nghe tai này cũng lọt tai kia thôi.



Hôm nay An Phi về nhà ôm mẹ một cái rất nhiệt tình, đã lâu lắm rồi con gái bọn họ không chủ động như vậy, ngoài mặt Cát Phù Dung giả vờ không quan tâm, nhưng trong lòng lại nở hoa, trên bàn ăn cơm có bốn món mặn một món canh.



An Phi vừa ăn vừa kể lại câu chuyện “công chúa ngủ trong rừng”, quả nhiên ngành nghề không giống thì trọng tâm cũng khác nhau, An Quốc Cường quan tâm tới sự thay đổi mạnh yếu của mạch đập khi đường huyết thấp, các loại thuốc Đông y như “Tỉnh não tĩnh” v.v… có hiệu quả điều trị với loại bệnh về não này hay không, còn điều Cát Phù Dung quan tâm chính là vấn đề giáo dục của thanh thiếu niên ngày nay. Nhìn ba mẹ mình tranh luận không ngừng nghỉ, cô không còn cảm thấy phiền chán như lúc trước nữa, ngược lại còn thấy hạnh phúc, có ba mẹ ở bên cạnh thật sự rất tốt.



Nếu cô và Âu Dương ở cùng nhau, có phải cô sẽ không thể nào chăm sóc ba mẹ mình được nữa đúng không, một năm một lần, thậm chí cả năm cũng không có lần nào sum vầy, ít nhiều sẽ có sự bi thương của sinh ly tử biệt. Càng lớn tuổi ba mẹ càng sợ cô đơn, đây cũng chính nguyên nhân bọn họ phản đối chuyện cô lấy chồng xa, nhưng còn cô thì sao, giữa tình yêu và ba mẹ, cô thật sự có thể chọn cả hai sao?



Cho dù ba mẹ cô có đồng ý chuyển đến ở cùng, quãng đường xa nghìn dặm, tập quán sinh hoạt Nam Bắc khác xa nhau, ba mẹ sẽ thích ứng được sao? Vì tình yêu, cho dù có bao nhiêu khổ cực cô cũng vẫn thấy ngọt như đường, nhưng cô không hi vọng ba mẹ phải chịu uất ức.



Cơm nước xong xuôi, An Phi gửi một tin nhắn cho Âu Dương, rồi mở diễn đàn lên, lời nhắn trên đó cơ bản đều hỏi vì sao An Phi lại đột nhiên mất tích. Gần đây, vì đang trong quá trình kiểm tra vả lại cô cũng vừa đến khoa Cấp cứu nên không có nhiều thời gian, An Phi đã không lên diễn đàn gần hai tuần rồi.



An Phi mở QQ, quả nhiên “Lòng Tôi Bay Lượn” đang online.



Thấy cô online, anh ta lập tức gửi một đóa hoa hồng: “Bắc Cực, sao cô không nói một tiếng mà đột ngột biến mất nhiều ngày vậy? Tôi lo lắng đến nỗi sắp báo cảnh sát đến nơi rồi đây này.”



An Phi gửi qua một khuôn mặt cười, đáp: “Đừng nói đến chuyện bà đây có bị mất tích hay không, dù sao có mất tích cũng đâu tới lượt anh đi báo án chứ, mà nói đi cũng nói lại, anh đến báo án, định nói cái gì với cảnh sát đây? Cảnh sát hỏi tuổi, giới tính, địa chỉ gia đình của người mất tích, sao anh nói được?”



Lòng Tôi Bay Lượn: “Ơ, xem ra mất công quan tâm đến cô rồi, lòng tốt lại bị cô xem thành...”



Sao Bắc Cực (Tên trên mạng của An Phi): “Được rồi, tôi không tin anh có lòng tốt gì đâu, chắc dạo gần đây không có ai để cãi nhau nên anh thấy cô đơn rồi chứ gì?”



“Cô đơn và ông đây vốn đã không có duyên, ngày nào cũng có các cô gái xinh đẹp làm bạn, mập gầy cao ốm gì cũng có cả.”



“Vậy chắc mấy cô xinh đẹp kia không có ai ưng anh cả, ha ha, nếu không thì sao đến bây giờ anh vẫn độc thân vậy? Hầy, cả ngày sống giữa các cô gái trẻ đẹp, vậy mà cũng không có “thu hoạch” gì. Tôi cười... đau cả bụng rồi.”



“Ông đây gọi đó là đi qua những cành hoa, nhưng không để lá dính lên người, dù sao số người xếp hàng làm bạn gái tôi càng lúc càng nhiều, chuẩn Tình thánh nhé, chẳng qua là cô chưa gặp được tôi thôi, nếu cô mà nhìn thấy tôi nhất định sẽ bị tôi mê hoặc đó.”



“Tình thánh? Ha ha, tình thừa(*) thì có, chính là kẻ dư thừa trong chuyện tình cảm.”



(*) Thánh tình, tình thừa là từ đồng âm



“Đã bao lâu rồi không gặp cô, vốn dĩ tôi cũng nhớ cô lắm đó, tôi lên mạng cũng thấy không còn gì thú vị nữa, bầu trời không còn xanh, nước không còn trong, cả cơm cũng chẳng ngon. Tôi còn đang nghĩ, phải chăng đây là tình yêu qua mạng trong truyền thuyết? Nhưng giờ nghe cô nói như vậy, tôi thà tiếp tục làm người cô đơn thì hơn. Người xưa có câu phụ nữ và tiểu nhân đều khó nuôi.”



“Anh tỉnh lại đi, ngay cả chuyện yêu đương qua mạng mà anh cũng nghĩ ra được.” An Phi rất thích trò chuyện với anh ta, người này trời sinh tính tình hài hước, cho dù cách màn hình, nhưng dường như cô có thể thấy anh ta cười phấn khởi.



“Mấy ngày nay bận rộn công việc, không có thời gian lên mạng, đã vậy còn cãi nhau với bạn trai nữa, không biết có nên đi xem mắt không.” An Phi nghĩ, những chuyện tâm sự trong lòng giờ không biết nói với ai, thôi thì nói với anh ta cũng được, dù sao cũng chỉ là bạn trên mạng thôi mà, chẳng ai quen ai cả.



“Xem mắt? Không phải cô đã có bạn trai rồi à? Cái này người ta gọi là một chân đứng hai thuyền đó!” Người kia gửi một khuôn mặt ngạc nhiên thật to, kèm theo hình mấy chú chim cánh cụt nhỏ ngất cả loạt.



An Phi vẫn hay nói với bạn trên mạng mình đã có bạn trai, để tránh bị một số người bám dính.



“Có, nhưng mà người nhà không đồng ý, yêu xa đấy.”



“Yêu xa? Tỷ lệ chia tay cao tới chín mươi chín phần trăm luôn. Nhưng mà cô cũng đừng đi xem mắt, cô xem xét tôi trước đi, tôi còn độc thân mà.”



“Ha ha, tôi nghĩ chuyện yêu qua mạng chỉ là của mấy học sinh cấp hai mà thôi, còn chúng ta hình như đã qua cái thời đó rồi, giờ anh còn tin cái này sao, đừng đùa tôi chứ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom